Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 134: Ba Bạt Tai
"Vũ Nghê, anh....." Người đàn ông hoàn toàn ngơ ngẩn
Quan Tĩnh ngồi trên ghế salon quay mặt đi, xấu hổ không cách nào đối mặt bạn tốt
Vũ Nghê nhìn chằm chằm người trước mặt, đôi mắt lóe lên giận dữ:"Tưởng Vũ Hàng, không ngờ anh là loại người này, thật làm em thất vọng!"
"Không...... Hãy nghe anh nói. Vũ Nghê, người anh yêu là em, chỉ là anh nhất thời......"
Chát ——
Một bạt tai xẹt qua trên mặt Tưởng Vũ Hàng, tiếp đó lại thêm một cái.
Toàn thân Vũ Nghê phát run, trong đôi mắt ngoài tức giận còn là thất vọng, đau thương đến cực độ.
Tổn thương Quan Tĩnh thành ra thế này, không ngờ lại là anh ——
Tưởng Vũ Hàng xoa lên khuôn mặt, sau đó nắm lấy bả vai cô, tiếp tục giải thích:"Vũ Nghê, chỉ là anh nhất thời bị mê hoặc. Em biết rõ, anh thích em mà......"
"Có điều, em không thích anh, anh thích em thì sao?! Ngay từ lúc đầu, em đã bao giờ yêu anh?! Làm bạn gái của anh là do anh cứu vớt em" Vũ Nghê đứng giữa phòng khách, lớn tiếng nhẫn tâm.
"Anh biết rõ điều đấy. Chỉ là, tình cảm của chúng ta đã vượt xa tình bạn ——" Tưởng Vũ Hàng ra sức giải thích. "Vũ Nghê, em không yêu anh cũng không sao, chỉ cần anh yêu em là đủ!"
Vũ Nghê không tin vào lỗ tai mình, lại càng không thể tin vào mắt mình. Cô không cách nào tiếp nhận việc Tưởng Vũ Hàng lừa mình, cũng không tin anh lại vô tình như vậy —— đối xử tàn bạo với thân thể Quan Tĩnh
"Yêu?! Anh bây giờ còn nói yêu em, chẳng lẽ anh không thấy buồn cười quá ư?! Nếu như thật sự yêu em, tại sao còn cùng Quan Tĩnh?!"
"Đó là bởi vì cần, anh là đàn ông, em không cho anh....." Sắc mặt Tưởng Vũ Hàng đỏ ngầu giải thích, đem chuyện bắt cá hai tay, đổ lỗi là cần.
"Đừng nói yêu em, nếu anh thật sự yêu em, căn bản sẽ không có cảm giác với người phụ nữ khác, cho dù đó là nhu cầu!" Vũ Nghê tỉnh táo nói từng lời, đồng thời phân tích
Chết tiệt, cô ghét nhất đem chuyện tình cảm, đổ lỗi là ‘cần’
"Không phải vậy, anh yêu em là thật!" Tưởng Vũ Hàng không ngừng lắc đầu, bác bỏ lời nói của cô
"Tưởng Vũ Hàng, anh làm em cảm thấy thất vọng, anh có biết không?! Chỉ là không thể tưởng tượng, anh hại Quan Tĩnh tổn thương thế này ——"
"Trách anh làm gì?! Đấy là điều cô ấy phải chịu ——"
Chát ——
Vũ Nghê vung tay lên, tiếp tục tát vào mặt Tưởng Vũ Hàng. Ánh mắt cô không hề chớp, nhìn thẳng vào anh ta:"Cơ thể Quan Tĩnh bầm tím thế này, anh bảo là do cô ấy gây ra?! Anh còn là đàn ông không đấy?! Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, so sánh anh cùng quỷ dữ, chẳng khác là bao! Nếu anh không thích cô ấy, cũng không cần giày vò cô ấy thế này!"
Tưởng Vũ Hàng bị Vũ Nghê làm khó, sau đó sẵn giọng:"Anh...... anh đối với cô ấy ~ là anh trả tiền, bản thân cô ấy cũng không cảm thấy khó chịu......"
Quan Tĩnh ngồi trên ghế salon trầm mặc không nói gì, bỗng dưng đứng lên chỉ hướng cửa:"Tưởng Vũ Hàng, anh đi ngay cho em, từ giờ trở đi, em không muốn thấy mặt anh nữa!". Khăn lông từ trên người cô rơi xuống, để lộ ra cảnh bầm tím khắp nơi
Thấy cảnh sắc như vậy, Tưởng Vũ Hàng liền quay mặt đi, không đành lòng nhìn tiếp
Quan Tĩnh cuồng loạn hướng phía Vũ Nghê, cầu khẩn nói:"Cậu đuổi anh ta đi đi, tớ không muốn thấy mặt anh ta ——"
"Anh mau đi đi!"
Tưởng Vũ Hàng thấy thế, đàng phải rời đi
Khi cửa phòng khép lại, cô ngã xuống ghế salon, ánh mắt áy náy nhìn Vũ Nghê:"Vũ Nghê, thật xin lỗi...... tớ không xứng làm bạn tốt của cậu. Tớ vậy mà lại cùng Tưởng Vũ Hàng ở chung một chỗ! Thật ra thì tớ vẫn luôn ghen tỵ với cậu...... Nếu như cậu muốn đánh tớ, mắng tớ, thì hãy ra tay!"
"Không đâu......" Vũ Nghê đi về phía ghế salon ôm chặt bạn tốt:"Quan Tĩnh, chúng ta mãi mãi là bạn tốt, tớ không trách cậu. Tớ mới là người phải xin lỗi, cậu thích Tưởng Vũ Hàng như thế, vậy mà tớ lại không hề nhận ra. Nếu như tớ biết, tớ đã không chấp nhận làm bạn gái của anh ta rồi. Các người dù gì chung sống với nhau đã được hai năm, còn tớ, tớ và anh ta cũng mới chính thức qua lại với nhau một năm, tớ rõ ràng là người chen ngang!"
"Không phải, ngay từ đầu anh ta đã không thích tớ. Điều anh ta nói hoàn toàn không dối trá cậu, anh ta thật sự thích cậu. Lúc mới bắt đầu, bọn tớ cũng đã thỏa thuận rõ ràng! Là tớ mộng tưởng, cho rằng dần dần sẽ được anh ta yêu thích, thật đáng đời tớ......!"
Vũ Nghê đẩy bạn tốt ra, khẽ vuốt nước mắt trên mặt Quan Tĩnh:"Nghe này, tớ không nghĩ rằng anh ta yêu tớ. Nếu yêu tớ, tại sao còn ở cùng cậu?!"
"Anh ta từng nói, chẳng qua chỉ là dục vọng, anh ta cần một người, thỏa mãn tùy ý!" Quan Tĩnh cay đắng nói.
"Không cần biết anh ta có yêu cậu hay không, nhưng tớ có thể chứng minh, anh ta cũng không yêu tớ, chẳng qua chỉ là thói quen mà thôi. Nếu như hắn thật sự yêu tớ, căn bản sẽ không lên giường với người con gái khác. Về vấn đề này, cậu không cần phải cảm thấy có lỗi với tớ. Quan Tĩnh, tớ hỏi cậu, lúc hai người ở bên nhau, anh ta có áy náy không?!" Lúc này, Vũ Nghê chợt hiểu thêm rất nhiều chuyện.
Quan Tĩnh ngưng khóc lóc, cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu một cái:"Nhưng mà, biết đâu khi ở một mình, anh ta lại cảm thấy có lỗi với cậu thì sao?!"
"Quan Tĩnh à, đầu óc cậu để đâu rồi?!"
"Này......" Quan Tĩnh sau đó im lặng, cũng không nói gì
"Cho nên, anh ta không hề yêu tớ, chỉ là anh ta thích dây dưa với tớ mà thôi ~~"
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh