To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Xuân Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 21
Cập nhật: 2015-07-18 12:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
à Ba đang ngồi trên giường đếm tiền. Những xấp bạc bên cạnh những xấp bạc. Những chồng bạc chồng lên những chồng bạc. Tiền nhiều quá là tiền. Bà Ba đếm mỏi tay rồi quên. Bà hỏi con Thu:
- Số triệu có mấy con "xi-rô" Thu đáp:
- Sáu con! Má ghi con số1, chấm một cái, viết 3 con "xi-rô", má chấm một cái nữa rồi má viết luôn 3 con "xi-rô" nữa. Ðó là một triệu.
- Sao nhiều xi-rô quá vậy. Xi-rô đâu có giá trị gì, viết mỏi tay quá, bỏ bớt được không?
- Úy! Hổng được đâu má! Má bỏ bớt một con xi-rô thành ra có một trăm ngàn. Nếu má tính sổ thì má mất đi tới 900 ngàn.
- Con xi-rô trống không, đứng đó có ích gì?
- Ậy, má cứ ghi đúng như con nói đi.
- Vậy mấy lành trước tao bỏ bớt mấy con xi-rô rồi tao đem đút vô băng cho gọn.
- Trời đất! Vậy mấy người trong nhà băng có nói gì không?
- Họ chỉ cười cười và bảo tao đem gởi tiếp. Cho nên kỳ này đếm xong là tao đem đi gởi.
- Từ rày má đừng bớt xi-rô nữa! Người ta nói trật con toán bán con trâu là vậy đó. Bà Ba vung tay vươn vai cho bớt mỏi:
- Tao đếm riết rồi mỏi tay quá. Hồi nào tới giờ tao có đếm như vầy đâu. Bạc mình mang cả ôm mà không bằng bạc người ta một nắm.
- Tại bạc mình là bạc dổm đó má, một đô ăn một ngàn rưởi bạc mình.
- Sao chánh phủ mình chịu lép như trấu vậy? Mình in ra mình xài tội gì phải đổi lép như
vậy?
- Không phải người ta ăn hiếp mình đâu má! Tại thị trường giá cả đồng bạc.
- Sao mình không in đô la ra xài cho khỏe? Thu cười ngất:
- Con hổng biết đâu má à!
- Bữa nào mày bảo ba mày nói với chánh phủ coi!
- Má bảo thử coi ba nói sao? Nói rồi con Thu đứng dậy. Thôi con không đếm nữa. Ðể con
đi rửa tay.
- Ðể về phòng mày đọc ba cái thư tình của thằng chồng chủ nhà băng Mỹ của mày hả?
- Bạc mình vừa rách vừa dơ. Con nghe mùi mắc ói quá hà
Con Thu đi. Bà Ba ngồi lại đếm một mình, cứ được một tê, bà lại ghi một gạch rồi đếm
tiếp.
Bà lẩm bẩm:
- Bạc gì bạc dơ. Cái con nhỏ!
Bà vừa xếp bạc thành chồng, vừa nhẩm tính:
- Thêm 15 thằng cha Giám Đốc thụt két. 5 thằng muốn lên Tổng Giám Ðốc, 2 tên thứ
trưởng muốn lên bộ trưởng. Rồi 2 thằng tỉnh ủy muốn vô trung ương, một thằng cha ủy viên trung ương muốn vô bộ chính trị. Tất cả đều muốn leo lên ghế cao để quơ cho nhanh cho nhiều. Mười một thằng Giám Đốc tù treo...
Hụi chết hốt đều đều. Cứ mỗi ngày thêm vào chân hụi. Bà Ba làm ăn độc lập, hợp tác với các công ty "trau dồi đạo đức", "phục hồi nhân phẩm" của Ðốc Rằn., với "trung tâm chỉnh hình và đào tạo người mẫu" của Họa Sĩ Ngọc Sơn. Rồi mới đây chàng rể Bác Sĩ Về Nguồn của bà "tái hồi Kim Trọng" về mở "trung tâm Cấy Thai và Chuyển Phái".
Với ngần ấy "công tác" bà Ba hái ra tiền.
Ðếm được xấp nào bà quăng vô tủ xấp nấy. Cứ thế rồi đếm lại từng chồng ràng lại. Rồi bỏ vô bao, đem đi nhà băng.
Từ ngày bắt bồ với bà Tòa, hai chị em ăn nên làm ra. Bà Ba đem mối, bà Tòa bảo chồng. Tù 5 năm xử còn 2, 3 năm. Chung thân thành 10 năm. Tử hình hơi khó nhưng cũng mần được. Dọa nó chết đến nơi rồi cho nó cái án chung thân thì bao nhiêu mà nó không trả? 5, 70 tê là trò bỡn. Còn án treo nữa cứ lơ lửng đó bắt nó đóng đều đều, hễ chậm là "tòa án" xử lại. Bố bảo cũng không dám đóng trễ. Từ bàn thờ ông vải đến cái l..l mạ nó, nó cũng bán đi chạy thầy.
Ðộ này cần sa ma túy nhập qua biên giới bị bắt hoài. Quan tòa mệt lắm, cứ tịch thu phân nửa, còn phân nửa tùy nghi hoặc giao cho công an, hoặc giữ cho tòa làm hiện vật để xử. Vụ thằng
"đại quéo" Vũ xuân Tề tội chết không oan. Ðáng lý ra nó phải lôi cả duộc chết theo nó có cả Thiếu Tướng ngồi xe jeep chỉ huy đoàn buôn lậu nữa cơ đấy, nhưng rốt cuộc thằng "đại quéo" hiên ngang đưa ngực lãnh đạn đồng thay cho các đồng chì, đồng chè...rồi tái sinh đóng lon Thiếu Tá.
Nói gì công-ten-nơ trên máy bay hay dưới tàu thì "thông cảm" nhau đậm sâu và nhanh lắm. Toàn bạc xịn không hà!
Bà Ba bắt cá hai tay. Một tay ở ao nhà, một tay ở ao các bạn. Nhiều món vô bất ngờ không thể tả được. Cái nghề vô danh này khỏe hơn mọi nghề, chỉ phải cái mang tiếng hạm thôi. Cái tiếng xấu nói cho cùng, ai mà chẳng bị! Ðến như cụ Hồ cần kiệm, liêm chính đi dép cao su, ăn cơm chỉ có bát canh rau với vợ chồng con cá lòng tong gỗ thôi mà rồi cũng có có kẻ xoi xỉa nói lén sau lưng nầy kia kia nọ. Ôi thôi cái bụng người nào mà chả thối.
Bỗng đâu có tiếng động. Bà Ba giật mình quay lại thấy đức lang quân ăn mặc chỉnh tề, chắc sắp đi cơ quan:
- Tiền của tôi đưa cho bà đâu? Ông bảo.
- Tôi gộp vô đếm rồi bó lại cả để gởi nhà băng!
- Tiền nào thì gởi. Còn tiền đó thì đừng!
- Sao vậy?
- Tiền bất minh, bất chánh.
- Tiền gì mà bất minh, bất chánh?
- Thì bà hãy cứ biết thế đi. Ðừng có nhập vô các món khác. Tiền này để riêng ra.
- Các món khác thì minh chánh đấy phỏng?
- Cái bà nầy! Ðã bảo đưa thì đưa đây!
- Thì được rồi, tôi trả lại ông. Ông trả cho người ta kẻo phạm đạo đức.
- Bà biết tiền gì không mà nói thế?
- Tiền bán đất, bán nước chứ tiền gì? Mấy chục ngàn cây số vuông đất, cả trăm ngàn cây số vuông nước. Mà người ta chia cho ông có bằng ấy thôi à? Theo công thức nào vậy? Tứ lục, tam thất, hay 333? Xì, ông bao giờ cũng chịu lép như trấu ấy!
- Tiền gì mà bà nói thế?
- Ông tưởng tôi không biết! Cả phố đồn rùm kìa. Cái Mùi cái Tý ở dưới bếp nó kháo nhau kia, ông không nghe chứ tôi nghe. Tôi nghe đến ngập tai.
- Bà nghe sao bà không cho tôi biết? Ðể tôi kịp thời uốn nắn nó!
- Bí mật, tuyệt mật mà, cho ông biết sao được?
- Cái bà này!
- Chúng nó bảo...Xí thậm thụt, Bà Bóng mà nhảy long tong. Nhảy lên nhảy xuống con ong đốt...
- Cái bà này! 3 cái vụ cắt đất cắt biển không có tôi trong đó đâu!
- Xí, cái bản mặt vậy mà đi "bán nước vối" lén!
- Ai ai, bán nước vối. Nước vối việc gì phải bán lén?
- Tôi biết đâu đấy! Ai bán mặc, tôi được tiền là được rồi. Ai cũng thế, riêng gì tôi! Người ta "nghèo" nứt đố đổ vách nên người ta phải bán đất Hồ Tây. Không hết nghèo nên phải bán thêm đất nước biên giới để giảm nghèo xóa đói.
- Bà nói gì tôi không hiểu?
- Ông mà không hiểu thì còn ai hiểu. Người ta bịt mồm ông chỉ bằng mấy tờ giấy dổm đó thôi ư? Ông toàn ăn miếng bầy nhầy bạt nhạt chứ không khi nào được miếng thịt mông sấn, thịt nạc thăn. Người ta thấy ông "liêm chính" quá nên người ta chia cho ông thế ông cũng vui lòng.
- Bà đừng nói thế. Hôm nọ tôi không biết tiền gì nên tôi mới nhận để đó. Nay tôi biết rồi tôi đem giả lại cho họ. Tôi sẽ nói thẳng vào mặt bọn ấy: Tiền bán nước, ai bán thì nhận, tôi không bán.
- Họ không cho ông trả lại đâu. Ông nên nhìn kia. Thằng bí thư Ðà Nẵng liêm chính quá
đổi nên bị đàn em giết hụt phải chạy thụt mạng ra Hà Nội xin việc làm đấy. Ðây kia nữa, ông suôi của ông cũng vì không ăn cánh mà sau bữa cơm chiều lăn đùng ra chết tươi, 3 năm mới giỗ
hôm nay đấy! Ði với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Ở đây toàn ma quỉ chứ không có bồ tát bồ tung gì đâu! Ông không ăn cánh với nó thì nó giết ông ngay. Ông còn là gì luật giang hồ? Xí, thân làm tướng mà đi cái xe thổ tả vừa chạy vừa khạc như ho lao, ở cái nhà như cái miễu thổ thần, con dâu ông không thèm ở. Trông kìa, thằng Trung Tá xách cặp cho ông cũng tậu 2 cái villa. Một cái cho vợ lớn, một cái phần vợ bé.
Ông Tướng bắt được mối, phăng ngay:
- Bà cũng muốn tôi..như nó hả?
- Tôi không muốn thì ông cũng có rồi. Ông lên xuống với con y tá đó rồi ông chết như thằng cha Hai Hùng trong Sài Gòn. Chết không dám nói bệnh gì! Thằng Trung Tá quèn nó cũng có 200 triệu để chạy thuốc cho con nó thắng kiện. Thắng rồi nó còn thuê đăng báo chụp hình nữa kia. Còn ông, ông có làm được vậy không? Ông Tướng Ba Sao sắp lên Bốn Sao ở kiếp sau.
- Quái nhỉ, bà này bữa nay sao giở cái giọng gì...Bà học ở đâu cái lý luận phản động đó?
- Tôi học ở đâu à? Ở các đồng chí, đồng đội của ông chứ ở đâu? Thằng thì lấy vợ người ta rồi bắn chết cả chồng lẫn vợ mà vẫn là lãnh tụ anh minh, thằng thì ăn hối lộ một triệu đô của tư bản mà vẫn đứng đầu đảng. Ồi ồi ồi! Huấn từ cần kiệm liêm chính chí công vô tư cho thiên hạ dãn tai nghe.
Bà Ba nổi tam bành lên, bà lại tủ mở toang 2 cánh ra trỏ vào trong:
- Ðấy bạc của con "hạm cái" này mới ngoạm được đúng 2 trăm triệu đấy! Bên cạnh đó là bạc của đồng chí lớn bán đất nước chia cho ông. Ông đến mà lấy ra, để chỗ khác đi kẻo bẩn hết bạc của tôi. Bạc của ông là bạc liêm, bạc hính, bạc chí công vô tư, bạc sạch, bạc sẽ, bạc trong, bạc trắng. Còn bạc của tôi là bạc tham ô, bạc buôn lậu, bạc móc ngoặc, bạc trộm cắp, bạc móc túi, bạc hối lộ, bạc thụt két. Ông đem đi cất chỗ khác kẻo bạc tôi lây dơ lây bẩn sang ông!
Bà Ba hốt những bó bạc tung vải ra đấy và ngồi phệch lên giường rên rỉ:
- Bạc tôi là bạc xấu bạc hổ, bạc gian bạc lận..hừ..hừ.. Bỗng thằng Tuấn chạy vào đập cửa liên hồi:
- Ba ơi ba, có khách!
Ông Tướng ngó ra biết ngay người quan trọng đến bèn xốc áo vuốt tóc và sửa bộ quân hàm lại rồi đi ra. một ông già đầu bạc phếu, mặt gãy cúp bước qua cửa trước. Ông Tướng mời lão ta ngồi. Lão ta vừa ngồi vừa nói:
- Ðáng lý tôi phải đi đằng đám kỵ cơm đồng chí ấy! Nhưng vì vấn đề này cấp bách hơn nên tôi đến gặp đồng chí ở đây trước. Còn đằng kia vạn nhất tôi không đến được thì trong nội bộ với nhau cũng không đến nỗi nào. Ðây là vấn đề bang giao quốc tế không nên sơ suất. Mình chỉ làm hỏng có một tí mà mất 10 năm mới hàn gắn lại được. Nhưng hàn được rồi nó cũng đâu có y nguyên như xưa? Nó sần sượng như khoai sùng ấy! Nuốt không vô mà vẫn khen ngon khen ngọt.
Tướng Hoàng su Phì nói:
- Thưa đồng chí, tôi chưa rõ đây là vấn đề gì!
- À, ra thế. Ðồng chí ấy chưa có báo cáo cho chánh phủ và nhân dân rõ. Thôi trước sau gì rồi mọi người cũng biết để tôi xin công khai hóa cho đồng chí trước. Cái cái..vấn..vấn đề..đề đất đai đất nước ấy mà..tức..tức là..là..biên giới phía trên kia có phần sứt mẻ..ủa..mới mẻ
- Dạ đất đai non nước của tổ tiên ta xưa nay dù có bị bom đạn, nhiều phần tan nát nhưng vẫn là nước non đất đai Việt Nam của ta chớ có vấn đề gì đâu ạ?
- Ðất nước ta bề dài có đến 2 ngàn cây số bờ biển, ở phía Bắc giáp ranh với nước bạn.
- Dạ vâng! Nhà thơ Xuân Diệu có câu thơ mô tả bờ biển nước ta rất tuyệt vời: "Sợi tơ tầm bờ biển luống quanh co"
- Thơ văn nó có giá trị đằng thơ văn, chớ trong lớp 5 cũng đâu có đem thơ ra mà thay địa dư được! Ở đây tôi muốn nói về địa dư kia!
- Dạ địa dư là địa dư nào ạ?
- Ðồng chí chưa biết, để tôi nói cho đồng chí mà đồng chí cũng chưa nên phổ biến ra ngoài.
-Có gì bí mật sao đồng chí?
- Có cái..cái gì là mí..mí..bật..bật..đâu. Nhưng vấn đề là người nào cần biết thì biết, người nào chưa cần thì thì chưa biết. Chỉ có có vậy vậy thôi.
- Nghĩa là sao ạ?
- Nghĩa là ranh đất ủa, biên giới nước ta bây giờ khác đi hồi trước.
- Dạ khác thế nào ạ?
- Hồi trước thời Nhà Lý, Lê cắm ranh nước ta sai, rồi thời Quang Trung, Nguyễn Ánh cõng rắn cắn gà nhà, cắm lộn một lần nữa, tức là lấn ranh qua người ta bây giờ lịch sử xét xét lui, mình quấy, nên phải trả lại. Chỉ có vậy thôi hà!
- Ủa vậy sao cụ..ủa đồng chí? Sao không thấy bàn luận gì trong nội bộ?
- Thì cũng không có gì phải bàn. Của người ta thì mình trả lại cho người ta. Mấy trăm năm nay họ không đòi huê lợi đó là may!
- Huê lợi gì đồng chí?
- Thì đất của người ta mình xài mấy trăm năm nay cũng có hao hớt không ít thì nhiều.
- Ðó là ranh giới phân định trong lịch sử mà!
- Ðồng chí nói vậy đâu được. Mà tính ra mình cũng còn lời nhiều chứ. Từ hồi 1950 người ta đã giúp mình rồi mà. Rồi tới khi đánh Mỹ người ta lại giúp một phen nữa. Không có sự viện trợ đầy tình quốc tế cao cả đó, mình làm sao có ngày nay. Xét theo chữ thủy chung thì ơn đền nghĩa trả, cũng hơi muộn đó đồng chí! Người ta thi ân bất cầu báo nhưng mình phải biết điều.
- Vậy nên bây giờ cắm ranh đất lại à cụ..ủa đồng chí?
- Thì có vậy thôi. Bao giờ mình muốn nhận lại thì người ta trả lại cho mình. Ðất đai họ mênh mông họ cần gì một thẻo chó ngồi ló đuôi? Rừng hoang rậm rạp chỉ chứa khỉ dọc rắn rít thôi.
- Vậy mình phải cắm cọc mới hả đồng chí?
- Tuy mới nhưng cũng không khác cũ mấy đâu! Chỉ dời cái mục Nam Quan qua bển chừng một cây số hay 2 cây số gì đó thôi.
- Chỉ vậy thôi à đồng chí? Nhưng làm sao khiêng cái Mục Nam Quan đi được?
- Không phải khiêng nó đi đâu. Ta chỉ lùi sang đất ta. Ở ngay Quốc Lộ thì lùi chừng 1, 2 cây số. Còn chỗ nào rừng thì 10, 12 cây. Riêng ở Cầu Ðông Hưng thì mình cũng dời cọc sang phía mình chừng một cây số rưỡi.
- Nghĩa là sao?
- Ơ kìa, nhà quân sự gì lại ngớ ngẩn thế? Chỉ có thế mà cũng không hiểu à? Ông Tướng xoa tay:
- Như vậy chắc cái hang Cắc Cớ phải lọt qua phần đất bạn mới chia lại à?
- Hang Cắc Cớ nào? Ở biên giới phía Bắc có cái hang nào tên là hang Cắc Cớ đâu?
- Cái hang căn cứ địa của bác ở hồi tổng khởi nghĩa 45 ấy mà!
- Ðó là hang Pắc Pó bố nó ơi! Lầm gì lầm ác thế hở ông Tướng?
- À, à. "Bắt bớ" chứ không phải "Cắc Cớ"!
- Mình phải đấu tranh kịch liệt với tinh thần vô sản không khoan nhượng. Ðại đồng, đất đai, vô biên cương đủ thứ nên cuối cùng các đồng chí ta cũng nhượng bộ. Nếu họ kém tinh thần vô sảng thì họ đã đánh cái hang nầy hồi năm 1979 rồi! Nói chung hai bên nhân nhượng và thông cảm lẫn nhau. Ðồng chí đi lên đó cắm mốc nhớ là hang Pắc Pó không phải hang Cắc Cớ nghe! Nhầm lẫn như vậy họ vác cọc cắm vô khỏi Ðèo Ngang kia đấy!
- Sao thế cụ?
- Thì hang Cắc Cớ là ở Ðèo Ngang, Ðèo Ba Dội gì đó ở tận miền Trung lận. Hang Cắc Cớ là tên bài thơ tục của Hồ Xuân Hương.
- À, à. Tôi nhớ ra rồi!
- Bây giờ thì cái hang Pắc Pó ở sát biên giới mới. Ðứng trước miệng hang nới qua là nước ta, xích qua là nước bạn. Hồ Chủ Tịch đã chẳng nói: hai anh em như môi với răng là gì? Nay mới thấy rõ đó là lời tiên tri.
- Nghĩa là về diện tích mình mất bao nhiêu? Ông Thượng Tướng sốt ruột hỏi.
- Chừng 12 ngàn cây số vuông thôi. Nói ra...mất là không đúng đâu. Hồi đầu kháng chiến có câu hát "Phá tan biên cương, loài ngưòi sống thân yêu". Nhưng ở đây mình đâu có phá. Biên cương còn đó mà! Sở dĩ tôi đến đây là để truyền đạt mệnh lệnh của đoàn thể cho đồng chí ngày kia lên biên giới làm lễ cắm cây cọc ở Quốc Lộ số một, cây cột số 0 mặt bên kia ngó sang đất bạn, mặt bên này ngó sang đất mình. Mình chỉ lùi lại vài cây số chớ bao nhiêu!
- Nghĩa là Mục Nam Quan không còn đứng đó nữa à?
- Ðồng chí nói gì lạ vậy! Cái mục mục...vẫn đứng đó chớ đi đâu! Có điều là bước qua chỉ một bước là đất bạn...
- Còn bước lại cũng chỉ một bước là nước ta?
- Không, không phải thế! Phải đi cả giờ thì mới sờ đụng cái mốc cũ.
- Trời đất, thế thì con suối Phi Khanh thuộc về nước bạn sao?
- Ðâu có xa xôi gì! Chỉ bằng từ Bờ Hồ lên Ba Ðình thôi. Nếu không có núi non che khuất thì còn trông thấy.
Vừa đến đó thì có tiếng kêu oai oái ở trước cổng. Hoàng Tướng quân nhổm người lên hỏi:
- Cái gì vậy u nó?
Bà Ba bước vào mặt mày xanh lét:
- Chuyện lạ quá ông ơi!
- Chuyện gì? Hoàng Tướng quân gắt.
- Bà Cán làm công cho nhà mình, tôi cho bả đi làm cửu vạn loại công việc linh tinh ở Chợ
Ðồng Xuân để kiếm thêm tí tiền còm.
- Thì đã đành! Rồi sao?
- Mấy hôm này bà ấy đi lãnh mối hàng bơm rau câu vào đầu tôm.
- Việc làm gì kỳ cục thế?
- Nhờ bơm rau câu mỗi con tôm nặng thêm được 20 %. Một kí cân được một kí 200. Chủ buôn boa cho bả 10 %. Bả kiếm được khá lắm. Có hôm bà ấy bị công an bắt, phạt tịch thu đồ nghề, nhưng rồi chủ lại sắm cho bả dụng cụ mới. Cho nên bả vẫn đi bơm. Ngày nào lắm tôm thì bả đem cả về nhà mà bơm, miễn sao giả lại cho chủ tôm tăng lên 20 % sức nặng là được!
Bà Ba ngưng laị một chút, đưa tay vuốt ngực để lấy lại sự bình tĩnh. Bà nom thấy người khách gương mặt quen nhờ đọc báo, bà biết là ai nên định rút lui để cho chồng tiếp khách. Nhưng Hoàng Tướng quân bảo:
- Rồi sao bà kể nốt nghe!
- Bữa nay tôm nhiều, bà mang cả về nhà kêu cái Tý bơm rau câu tiếp, nhưng trong thúng tôm có lộn một con to đầu kỳ quái lắm!
Bà Cán ở dưới bếp lên tiếp lời chủ:
- Người ta bảo tôm hùm làm một loại tôm quí. Ra, xứ mình cũng có cứ gì ở đâu mới có. Bà giở nắp rổ ra cho mọi người xem.
Ông Tướng nói:
- Thì cũng là loài tôm thôi! Cái giống đi ngược và mang cứt trên đầu chứ quí gì thứ ấy. Bà Cán tiếp:
- Cả đời con chưa hề trông thấy vật gì kỳ quái thế này. Bà Cán cầm nó lên tay tiếp:
- Con định bơm rau câu vào đầu nó và bán quách cho được việc. Chẳng ngờ nó huýt sáo inh lên. Con thấy lạ nên mang về ông bà xem!
Bà Cán ném nó vào rổ. Con tộm dãy dụa rẹc rẹc, lắc qua trở lại trong thúng rồi nằm im. Mọi người chú mục con tôm xanh ngắt, cái đầu to hơn cái mình, cặp càng quơ quơ, đôi
mắt lộ ra ngời ngời lắp lánh ánh sáng, trong đầu có cái bọt nước di động.
Cụ cố nhìn bà Cán như bảo: "tôm gì huýt sáo!" làm bà ta lúng túng nhưng bà không biết lão già tóc bạc phếu như lông chó Cò kia là ai nên cứ nói năng tự nhiên. Bà vỗ vỗ vành rổ gắt:
- Ơ kìa con quỉ! Sao lúc ở ngoài chơ mi huýt inh lên, bây giờ lại câm tịt thế kia? Mồm méo mày đâu rồi? Huýt lên coi nào kẻo người ta bảo tao nói điêu, nghe không??
Bỗng con tôm quơ quơ mấy cái râu rụng gần hết, mắt nó long lanh lồi hẵn ra, mình nó uốn cong lên, đuôi xòe ra, điệu bộ rất hứng thú.
Reeng..Reeng..Reeng như tiếng cu gáy, tiếng dế kêu mà lại có pha tiếng cóc nghiến răng trong ấy nữa. Thiệt lạ đời.
Mọi người chưa hết ngạc nhiên thì bà Cán đậy nắp rổ lại. Ông Tướng thấy cái nắp rổ đỏ loét thì hỏi:
- Cái bảng đỏ ở đâu lạ thế? Bà Cán đáp:
- Dạ con cái nắp tràng bằng tre đan chứ ạ. Nhưng một người ở đâu không biết đến bảo: Lấy tấm bảng đỏ này đậy nó lại, không nhảy mất con tôm qúi. Thế là ông ta giật phăng cái nắp rổ
tre của con và ném cho con tấm bảng đỏ này.
Ông Tướng quát:
- Ðiềm gỡ đấy! Ðem nó vô chảo đi! Tôm mí chả tép!
Nhưng tiếng huýt sao của chú tôm càng lồng lộn lên, inh cả nhà. Cụ già đứng dậy vùng vằng bước ra ngoài. Ra đến thềm còn ngoái cổ lại bảo ông Tướng:
- Thế nhé đồng chí! Ngày kia thì làm lễ cắm cọc. Bên phía bạn sẽ có giới chức cao cấp, bên ta cũng phải có cấp Tướng tương đương, đồng chí không nên trễ.
- Tôi có biết gì đâu mà đi cắm sừng cắm cọc! Tôi hoàn toàn mù tịt...
- Thì hãy cứ biết đến đấy. Lão già chân bước xuống thềm mặt còn ngoảnh lại. Công tác xong về sẽ thăng lên một cấp. Tôi thay mặt đảng, không có đùa!
Ông Tướng đứng trân trân như bị trời trồng.
- Ði ngay đi cho kịp!
Ông Tướng vẫn đứng trân trối, mồ hôi tuôn lạnh toát sống lưng, thịt giật từng mảng trên người, trời đất xoay vun vút. Ông phải chụp lấy chiếc cột gạch cho khỏi ngã. Cụ già quay lại nhỏ nhẹ:
ông:
lên:
- Ðồng chí cứ đi đi! Lên đến thực địa khắc hiểu.
Nhưng ông Tướng cứ ôm lấy gốc cột, bất động. Ông nghe một bàn tay vỗ nhẹ trên vai
- Lệnh đấy! Ðồng chí Đại Tướng! Không thi hành là chống lệnh cấp trên ở mặt trận.
Ông Tướng vụt ngẩng đầu lên nhìn cụ già đầu tóc rối mù trắng như mây. Bất giác ông kêu
- Bác Hồ! Bác Hồ! Con, con không hiểu gì hết bác Hồ ơi!
- Không thi hành là phản đảng! Chỉ có thế! Bác có sống lại thì cũng vẫn thế!
Ông Tướng bật lên tiếng khóc. Tấm thân to lớn của viên Thượng Tướng từng oanh liệt,
chực đổ sầm. Qua màn nước mắt ông nhìn theo mái tóc trắng lắc lư xa dần ra ngõ.
Bà Cán hãi quá chạy xuống bếp, va đầu vào bẹ cửa, chiếc rổ trên tay bà văng xuống đất. Chú tôm hùm bò lểnh nhểnh, quơ càng lia lịa, cong mình lên như lấy hết sức để huýt sáo bản nhạc của loài thủy quái..reng reng reng, huýt huýt..
Bỗng có tiếng hò lên ngoài ngõ:
- Hắn đấy! Nó đấy Lu Lu!
Lão già chỉ kịp thấy một con chó to như con bò con chồm lên mình. Và tiết xuỵt eo éo:
- Cắn cổ nó! Cắn! Cắn!..
Hai tay lão già chỉ kịp đưa lên che mặt và kêu lên ằng ặc:
- Người ta giết..tôi!
- Cắn cổ nó. Chính nó giết bố tao đấy!
Hừ..hừ..Gâu gâu..Tiếng rên la lẫn trong tiếng chó ngoạm mồi và trong máu loang đầy thềm. Hai người cận vệ từ ngoài xe chạy vào nhưng thấy bộ răng chó nhe ra nhọn hoắc thì đứng nhìn, không dám xông vào cứu Cụ nhớn.
Tôm Hùm Huýt Sáo Tôm Hùm Huýt Sáo - Xuân Vũ Tôm Hùm Huýt Sáo