A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Xuân Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 21
Cập nhật: 2015-07-18 12:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ấn Ngựa là xếp lớn ở đây. Hắn bảo hai thằng nhân viên:
- Gần tới đại hội rồi mình làm cho hăng lên.
Hai thằng tay em đã căng xong tấm băng đơ rôn suốt bề ngang mặt tiền "ÐÊM MÀU HỒNG". Tấn lùi ra ít bước ngắm nghía và gật đầu:
- Thôi được rồi, tụi bây leo xuống đi. Ðọc coi, rõ không? Nếu không rõ thì đem ra căng ngoài đường.
Một đứa đọc:
CHÀO MỪNG ÐẠI HỘI ÐẢNG BA KHÔNG: "KHÔNG TRỤY LẠC-KHÔNG THAM Ô-KHÔNG LÃNG PHÍ"
Chữ vàng kim nhủ lấp lánh trên nền đỏ thẳm, đúng theo mô-đen Hợp Tác Xã 25 năm trước.
Từ ngày được Tư Hồng Kỳ "tha Tào", Tấn Ngựa càng công tác "bảo vệ tích cực Ðêm
Màu Hồng", không có vụ nghinh đào nào đổ máu. Ðêm Màu Hồng được tiếng là nơi giải trí lành mạnh bảo đảm an ninh nhất Hà Nội. Nay mai có thể được cấp bằng gương mẫu của ban chống đồi trụy thuộc bộ công an. Lúc nào nó cũng dập dìu tài tử giai nhân, ngựa xe không chỗ đậu. Trước tình hình phát triển đó, Tư Hồng Kỳ được bà Phú hậu đãi hơn. Bà cấp cho Tư Hồng Kỳ một cái phòng đôi, bên ngoài để tiếp khách, bên trong là buồng ngủ. Ðến nay ông đã có tới bốn bí danh: Tư Hồng Kỳ, Chín Cửu Long, Ba Ðồng Nai, Bảy Cối Xay, Bố Giả Cầy. Anh Tư ít khi ra khách. Những vụ thường anh giao cho Chín Ủi giải quyết, còn chuyện trật tự an ninh gây gỗ lặt vặt thì Tấn Ngựa đủ sức giàn xếp. Lúc nào bức xúc lắm thì mới thỉnh thị anh Tư. Anh nằm phòng trong, thường đi mây về gió với nàng Tiên Nâu hoặc nghiền ngẫm truyện Ðông Châu Liệt Quốc, suy cổ luận kim, đặc biệt anh thích mạn đàm và bình luận về Lã Bất Vi buôn vua với Chín Ủi. Anh Chín được dùng làm cái gạch nối giữa Tư Hồng Kỳ và Ðốc Rằn, đúng hơn là cây cầu vòng vô hình mà vô cùng kỳ diệu bắt liền giữa Tổng Công Ty Phục Hồi Nhân Phẩm, Trau Dồi Ðạo Ðức và Ðêm Màu Hồng mà bà Tiên Ba Sao đầy phép thuật đứng trên cầu vẩy tay cả hai phía.
Chín Ủi được Tư Hồng Kỳ tín nhiệm như một đàn em cận thần, nhờ "tài đức" của anh
Chín và nhờ huê hồng của bà Ba lẫn chủ Ðêm Màu Hồng thân tặng.
Bữa nay anh Tư hơi ể mình nên giao công việc cho Chín Ủi. Ðúng 12 giờ trưa như thường lệ, cửa tiệm mở. Khách đến lại rai cho đến giờ cao điểm là hoàng hôn tím. Một tốp nam, bảy trự, quần áo nhổm nha ở đâu kéo đến rồi ngang nhiên vô thẳng bên trong ngồi kín một bàn đã đặt sẵn chờ khách tới. Chúng cũng gọi bồi bàn, gọi thức nhắm, gọi rượu linh tinh như khách nhưng không có cô cậu nào đến phục vụ chúng. Một tên trong bọn bỗng xô ghế đứng dậy quát:
- Tại sao chậm thế? Kìa cái cô váy ngắn đó đem rượu bia tôm khô hầm bà lằn cho 5 người! Mau lên.
- Ðại ca gọi vậy biết cô nào? Cô nào mà váy không ngắn?
- Tao đã gọi thì đứa được gọi phải biết là nó được gọi chứ?
- Nhưng mà đại ca phải cho nó cái quyền không biết vì đây là Thủ Đô dân chủ.
Ðám khách ngồi nhóc mõ ngó những cặp đùi và những bộ ngực cũng đủ tạm giải khát
trong một thời gian rồi. Cho đến lúc khách vào ngồi đứng đi lại xôn xao khắp lòng nhà như một con sông có chục dòng nước, đầu đen lẫn trắng láng mướt, xanh đỏ áo quần nhổm nha đồng hồ kính dâm.
Một tiếng nổ! Không, đó là tiếng trống của ban nhạc mở đầu mặt trời lặn để mặt trời đêm mọc thành đêm màu hồng.
Thì cái anh chàng kia lại đứng lên nói lớn:
- Quân mọi rợ! Chúng bay không biết bọn ông đang ở đây ư? Chúng bây không nghe ông nói gì ư?
Những cô váy ngắn bưng rượu thịt tới phục vụ các bàn đều ngẩn người dừng lại. Anh chàng kia tiếp:
- Tiên sư bố chúng mày! Tiền ở đâu chúng mày dựng nên nhà hàng này? Tiên sư cha chúng mày, tiền đâu chúng mày tuôn ra như nước để ăn nhậu? Một dĩa bào ngư 200 ngàn, một chai bia 5000, một ly rượu ngoại 150 ngàn đồng. Có phải là chúng bay ăn cắp của công quỹ không? Có phải tiền xương máu của lương dân không?
Tất cả khách khứa bồi bàn, chủ quán đều giật mình, rồi lắng tai nghe không hiểu đây là ông Kẹ nào đã xuất phong đầu lên giọng chống tham nhũng vậy.
Thấy không ai phản ứng, người kia lại tiếp:
- Cút..! Xéo đi cho khỏi bẩn mắt tao. Quân mất dạy, quân chó má lũ bịp thế gian. Cách mạng không cần bọn ký sinh trùng như chúng mày. Chúng mày chỉ sống chật đất mà thôi. Ơ kìa, sao không chui đi, không biến đi, không tan ra thành cát bụi bay vào những hố hầm dơ bẩn đi!
Bà chủ quán thấy anh chàng càng nói hăng lên như một đại diễn giả trước quần chúng thì hốt hoảng chạy vào bên trong đấm cửa anh Ba Ðồng Nai cầu cứu:
- Anh Ba ơi! Anh Ba đi ra giải tán dùm em cái đám ngỗ ngáo này chút!
Ba Ðồng Nai tức Tư Hồng Kỳ nghe tiếng nói oang oang từ đầu nhưng không xao xuyến. Anh Ba cứ thản nhiên kéo điếu kêu ro ro và phun khói mịt mù.
- Anh Ba ơi, chúng nó xông vô quày rượu. Ðó chúng đòi uống Uých-ky.
- Ðể coi chúng làm gì? Cứ cho.
- Chúng đòi đốt quán để mừng đại hội.
Ba Ðồng Nai uể oải ngồi dậy, chậm chạp xỏ chân vào dép mở cửa phòng trong ló đầu ra phòng ngoài, thấy Chín Ủi đang uống rượu mầu hồng ngọc.
- Rượu gì đó chú Chín?
- Dạ hổ cốt thiệt. Anh Tư làm một ly lấy gân.
- Chú ra bảo tụi nào đó lui đi.
- Tụi nào giống như lãnh tụ vậy anh Tư?
- Ồi! Cái đám ăn mày "mô đen" đổi mới ấy mà!
Chín Ủi trút cạn ly hổ cốt rồi mở cửa đi ra quày rượu. Một anh chàng đang hùng hổ giật cái ly trên tay cô bán rượu sau quày.
- Này cô nương, rượu cô nương bán không say bằng cô nương.
Anh chàng nắm cổ tay cô gái chắc cứng. Cô gái kêu thất thanh nhưng không vùng ra nổi. Chín Ủi đứng cách mấy bàn quát:
- Ði về bàn ngồi!
Anh chàng kia quay nhìn Chín Ủi như muốn hỏi "Ông là thằng nào?" Chín Ủi quát:
- Anh Tư bảo mấy chú đi chỗ khác làm ăn!
- Hả? Anh Tư nào?
Anh đồng chí đứng bên cạnh trả lời thay:
- Anh Tư Hồng Kỳ, anh Ba Ðồng Nai tức là anh Chín Cửu Long đó...!
Rồi kề tai nói nhỏ câu gì. Anh chàng kia như bị cắt gân buông tay con bé ra và quay lại bàn xua đám đồng chí lia lịa. Chín Ủi thừa thắng xông lên nhẹ nhàng:
- Anh Tư bảo mời mấy em uống cạn chai úych ky rồi hãy đi! Chín Ủi quay lại bảo cô bán rượu:
- Pha cho mấy chú ấy 5 ly đi em! Có uống nguyên chất không thì tớ đây xin hân hạnh
cụng một phát làm quen!
Nói xong cầm lấy chai rượu rót ra "bồng mắt thỏ" đúng năm ly, không nhểu một giọt nào trên mặt quày. Rồi quay lại đưa tay:
- Xin mời!
Anh chàng gật đầu đáp lễ rồi nói:
- Em xin phép với "anh Cả"
Rồi nắm chai rượu há miệng ra. Rượu ộc ộc chảy xuống dội lên một chút rồi chảy xuống đến giọt cuối cùng. Một chàng đứng bên cạnh vỗ vỗ cái đít chai bảo:
- Dzô! Dzô cho hết đi con! Chín Ủi gật gù:
- Ðược lắm! Uống rượu như vậy mới gọi là biết uống! Còn những người khác chỉ phá
mồi!
Chín Ủi nói vừa dứt lời thì các chàng kia mỗi người nâng lên một ly. Một người mời Chín
Ủi một ly rồi nâng ly khác. Tất cả há miệng đổ vào. Có người chỉ hít bằng mũi. Rồi lần lượt úp 4 cái ly quanh vỏ chai như những cái tượt chuối non đơm quanh gốc chuối mẹ.
Chín Ủi cũng uống cạn, úp cái ly trong hàng rồi quay lại bảo cô bán rượu đang đứng ngó sau quày:
- Từ rày cô thấy các cậu này đến thì phải phục vụ tận tình. Ghi sổ cho tôi thanh toán. Không được tính tích kê.
Xong rồi bảo các cậu:
- Các em ở chơi nghe. Anh vô trong có chuyện.
Chín Ủi trở vào thuật lại cho Tư Hồng Kỳ. Anh Tư nói:
- Mấy đứa này nó có máu côn đồ nhưng không chơi dao búa. Chú có nghe chúng nó chửi chính trị không? Chú chơi điệu đàn đấy. Nếu đàn áp, chúng sẽ phá nát cái quán này đấy! Xử êm như vậy là đúng chính sách lắm. Tôi khen chú đấy!
Bỗng Tấn Ngựa vào báo:
- Có hai thằng cha nằm ngoài cửa. Chúng ở đâu không biết đẩy tới một cái xe ba bánh trên đó có một đứa bé bông băng đầy mình máu me đỏ lòm.
- Chúng nó đòi gì?
- Dạ đòi ăn cơm và...100 ngàn để mua thuốc!
- Ra đem đứa bé vào đây. Bảo chúng nó là nhà hàng sẽ đưa đứa bé đi Bệnh Viện và trả tất cả viện phí cho nó.
Tấn Ngựa đi ra trước nhà hàng. Tư Hồng Kỳ nói với Chín Ủi:
- Chú nên rút kinh nghiệm để đối phó với đám ăn mày này.
- Dạ đám ăn mày nào ạ?
- Cái bọn đòi uống rượu chửi bới om sòm và cái xe ba bánh này đều là những tổ chức ăn mày với hình thức đổi mới. Chú ngồi đây rồi tôi nói cho nghe.
Chín Ủi ngồi xuống ghế rót rượu mời Tư Hồng Kỳ. Tư Hồng Kỳ hớp một ngụm nhỏ nhăn mặt và khề khà bảo:
- Chú Chín nó chưa có đủ thâm niên lăn lóc trong đám bụi. Chú chưa rõ tụi này đâu. Chúng đi ăn mày tinh vi lắm. Có tổ chức hẳn hoi. Ban ngày phân ra đi các cánh. Mỗi cánh mỗi
hình thức, cốt sao cho đừng trùng. Tối về họp lại chia tiền với nhau dưới sự lãnh đạo của một tên
huynh trưởng. Tên này có ăn chịu với đám bò vàng, có đóng hụi chết đầy đủ cho nên được làm ăn huênh hoang lắm. Chú thấy cái tên chửi bới tung hê lúc nãy đó. Hắn ta đâu có coi ai ra gì. Nếu lỡ có ông lớn bà bé có mặt ở vũ trường thì cũng đành ngậm miệng hến thôi! Vì chúng căn cứ trên tình hình hiện tại mà chửi. Của đáng tội chúng chửi đâu có sai. Cho nên không có ai ra miệng chống chế. Còn chủ quán muốn yên ổn làm ăn thì tốt nhất là đấu dịu. Rồi sẽ tính sau một cách êm thấm.
Tư Hồng Kỳ hớp tí rượu khè một tiếng dài rồi nhướng mắt tiếp:
- Nhiều mánh khóe lắm chú ơi! Mình bắt mánh này chúng giở mánh khác. Phải biết căn thì mới đối xử trúng điệu với chúng. Nếu chú thấy một thằng ăn mày nằm trợn mắt sôi bọt mồm nằm bên lề đường, chú đừng vội thương hại. Chúng ở không mà có tiền ăn sướng quá không "ăn mày" cũng uổng. Chúng nằm ưỡn ở nhà, nghĩ ra cách bịp. Một chút muối để dưới lưỡi đánh qua đánh lại là nổi bọt đầy mồm. Con cuốn chiếu đất vạch lá mục, gặp thiếu cha gì. Bắt một con đem nướng cho vàng, cắt làm đôi, nấu nước uống, hôm sau mình mẩy sưng phù lên như bịnh thủng, thế là vác cái thây "phù thũng" đi xin tiền. Ðược kha khá đủ xài trong mươi ngày nửa tháng là lại nấu nước với nửa con còn lại kia uống vào là cơ thể trở lại bình thường. Con bửa củi cũng bào chế theo lối này nhưng tác dụng khác...Chú hổng tin làm thử coi! Nghe đồn là tác dụng hơn dâm dương hoắc. Chú thử coi! Ði ăn mày hết khu Hoàn Kiếm, chúng lại chuyển xuống khu Ðống Ða, ở Hà Ðông, Sơn Tây lò dò vô Hà Nội, ai mà bắt cho được? Cho nên bây giờ ăn mày sinh ra nghệ thuật. Nhưng cái lối ăn mày chửi kia tôi chỉ phỏng đoán thôi. Ðây mới là lần thứ nhất. Còn các mánh kia tôi rành từ khuya.
Ðến đây thì Tấn Ngựa trở lại. Tư Hồng Kỳ hất hàm:
- Thằng bé "bị thương" đâu? Tấn cười om:
- Hai thằng cha kia thấy tôi bảo giao thằng bé cho tôi thì đùng đùng đẩy xe chạy tuốt, có mấy mảnh bông dính máu rơi lại, tôi lượm trình anh Cả.
Tư Hồng Kỳ cầm lấy mấy mẩu bông băng và nói:
- Máu này chưa biết là máu chó hay máu gà! Tư Hồng Kỳ tiếp:
- Nó bỏ chỗ này nó đến chỗ khác. Khách sỉn thấy đỏ đỏ tưởng là máu thì tội nghiệp, cho tiền. Còn chủ quán thì bỉ lúi, để tống quái đi mau mau. Ằn mày thời bây giờ cũng có Bộ Tham Mưu nghe chú!
Tấn Ngựa lại tiếp:
- Hiện giờ ở ngay cái khẩu hiệu mình vừa treo, có một nạn nhân không biết so kiếm ở đâu mà lòi ruột đang nằm thoi thóp gần cửa bên trái. Ruột nó sình chướng lên. Tôi hỏi sao không đi Bệnh Viện. Hắn vừa rên vừa kể: Bác Sĩ "chê", thôi thà nằm nghe nhạc rồi chết ở đây cho mát cái thân!
Tư Hồng Kỳ bảo:
- Ðâu mày chịu khó đưa nó vô đây tao kiếm Bác Sĩ đến cứu, kẻo tội nghiệp.
Chín Ủi nghe nói bèn đứng dậy đi với Tấn khiêng bệnh nhân vào, bụng nghĩ chắc là gặp
"mái xùy" nên so cựa với đối phương mà bị đâm thủng ruột chớ gì.
Bệnh nhân đưa vô, Tư Hồng Kỳ xem qua và để nằm tuốt trong xó, bảo:
- Tao cho đi rước Bác Sĩ, nàm tạm đó chút! Ở đây không phải Bệnh Viện nên không có giường.
Nói rồi lui vào phòng trong. Tấn đi ra ngoài chỉ còn Chín Ủi ở lại với chai rượu hổ cốt và dĩa tôm khô.
Chín Ủi có ý đợi xe Hồng Thập Tự đến, nhưng nhạc ngoài sàn nhảy đã dứt mấy bản lót
lòng, đèn phựt sang màu tím, chuẩn bị sang phần đất sụp nhưng mãi không thấy tăm hơi. Chín Ủi
có ý sốt ruột nên gỏ cửa Tư Hồng Kỳ. Anh Tư mở cửa ngó vào hóc và nói:
- Không sao đâu chú đừng lo!
- Ruột lòi ra bị gió sẽ sình chướng hơn nữa đó anh Tư!
- Không sình đâu!
- Tôi sợ thằng này chết quá anh Tư. Anh có coi vết thương không?
- Có, tôi coi ngay lúc nó mới vào. "Nặng" lắm!
Vừa đến đó thì có tiếng gõ cửa. Chín Ủi nhanh chân bước lại mở cửa. Hai anh công an bước vào. Anh Tư cũng từ buồng trong bước ra. Hai đàng chạm mặt. Anh công an đi đầu hất hàm:
- Bệnh nhân đâu?
Tư Hồng Kỳ đi lại xó hóc bảo:
- Ngồi dậy đi "Bệnh Viện" ta!
- Hừ..hừ...em đau quá đại ca. Em ngồi dậy không nổi đâu! Tư Hồng Kỳ bước tới, tiện chân đá cho một đá, trỏ mặt bảo:
- Ðồ con lợn! Mày mua đùm ruột này mất bao nhiêu?
Rồi tiện tay Tư Hồng Kỳ nắm đùm ruột lôi tuột ra ném lên vách tung tóe ra, quát:
- Thế này mà đi ăn mày đấy hả? Mấy chú làm ơn đưa nó về bót công an hỏi xem nó đã kiếm được bao nhiêu tê với cái trò này.
Anh bệnh nhân "phèo ruột" ngồi bật dậy dập đầu lạy lia như chày giã tỏi:
- Xin tha cho em. Em đói quá!
- Ai cũng đói nhưng có ai làm như mày không?
Hai anh công an lôi "bệnh nhân" đi. Tư Hồng Kỳ ngồi phịch xuống ghế lắc đầu:
- Tình hình này, hạm đẻ ra nhiều bệnh quá chú em à! Tôi làm bảo vệ cho cụ cố trong kháng chiến 5 năm, về Hà Nội làm thêm 10 năm nữa, nhưng chưa thấy lúc nào xã hội này biến tướng lạ lùng như thế này.
Bỗng Tấn Ngựa vào. Tư Hồng Kỳ hỏi:
- Ðám ăn mày chửi đã đi hết chưa?
- Dạ đi hết rồi. Nhưng một gã trong bọn muốn trả cái ơn anh cho bọn nó uống rượu nên mách cho em lát nữa sẽ có một ông "cụt giò" chống nạng tới tự xưng là cựu chiến binh có giấy chứng nhận thương binh hẳn hoi để xin cứu trợ.
- Nó cũng chưa to gan lắm. Có tên dám thừa cơ nhà nước túng tiền kêu gọi dân mua quốc trái chúng cũng từng dấu đi bán "quốc mặt" kia chứ. Ôi, rất lắm trò hề, trò bịp, trò cười, kể sao cho hết!
Tư Hồng Kỳ nói liên miên:
- Tên bịp, dưới cũng bịp. Trên chó, dưới cũng chó.
Chín Ủi đang ngẩn ngơ chưa biết mình đang sống thực hay sông giả thì một anh công an trở vào nói:
- Cho em giam tạm nó ở đây được không đại ca?
- Không ổn đâu. Ở đây khách ra vào liên tục. Ðại hội đảng sắp họp, anh Tư mở một ngánh văn phòng bí mật của cục bảo vệ ở đây. Sao không giam nó đằng bóp?
Anh công an gãi đầu gãi tai:
- Còn chỗ đâu mà giam. Ðã như hộp cá mòi rồi! Gần đại hội đảng, nhà giam càng chật. Bỗng Tấn Ngựa vào:
- Có hai nhà sư tự xưng khất thực vào xin cơm chay. Chín Ủi bảo:
- Cho họ cơm trắng rồi kính cẩn mời họ đi. Tấn Ngựa vừa dạ, quay đi thì Tư bảo tiếp:
- Này, chớ có nặng tiếng với những cái áo nâu, áo vàng, đầu gáo dừa đó nghe. Chính họ lật đổ chế độ Ngô Ðình Diệm đấy!
- Dạ! Tấn Ngựa biến đi. Dạ em biết chánh phủ mình cho họ tự do tín ngưỡng. Anh công an ngồi lại, xua tay:
- Tóm cổ hai thằng nhà sư ấy mau, tẩn cho chúng một trận. Tín với chả ngưỡng. Ăn mày
giả dạng đây chứ nhà sư khất con khẹc gì! Ðêm qua chúng đi khất đằng khách sạn, Cục phòng chống "hành động lưu manh" đã ra thông cáo cho các đồn rồi. Chính chúng tôi đã bắt gặp mấy cái đầu trọc này ở ngoài bờ hồ, tôi đòi xét giấy hành nghề thì chúng chạy quăng cả bình bát văng cả dép đấy. Ðây là phục quốc cải trang đi ngấm ngầm vận động lật đổ chế độ đấy đồng chí ạ. Coi chừng mắc mưu "diễn tiến hòa bình" của Mỹ.
Chín Ủi châm trà mời mọc. Anh bạn áo vàng trơn cổ nói tiếp:
- Ăn mày hiện giờ là một nghề rất phổ biến. Các đồng chí xem nhà sư gì lại đi vào Ðêm
Màu Hồng? Ðể nhảy rum ba rum tư tuýt tuyết à?
Anh bạn áo vàng tiếp:
- Nó trăm hoa đua nở, bịt bắt đằng này nó mọc đằng kia. Nhiều nơi nó dùng cả trẻ con tật nguyền làm ăn ban đêm. Sáng về chia chát với nhau. Chúng tôi vừa phát hiện một đám ở chân Cầu Long Biên. Hiện nay có một đám "bụi" lấy trụ sở ở Đền Ngọc Sơn đang bỏ nghề chạy võ chuyển sang làm nghề ăn mày. Tụi này có băng đảng có chỉ huy hẳn hoi và kỷ luật lắm. Thằng nào xin được bao nhiêu đều đem về nộp rồi chia đều ra. Thằng nào tham ô giấu đút riêng bị khai trừ khỏi tổ chức ăn mày của chúng.
Chín Ủi buột miệng:
- Kỷ luật sắt thế cơ à?
- Chả là bố mẹ chúng là cán bộ nhà nước. Có đứa là cháu của chiến sĩ Ðiện Biên, có đứa là con ông lớn bà lớn. Chúng tôi dò hỏi tâm lý thì chúng nói báo đăng có ông tham nhũng cả chục tỷ bạc còn không tội gì kia, chúng tôi đã đến nỗi nào. Thế thì đành thả chứ còn phạt vạ gì con nít? Có đứa cởi cả khăn quàng đỏ buộc ngang lưng để lăn vào "bụi" đấy!
Chín Ủi ngồi thừ ra như nghe chuyện thần thoại.
Bên ngoài khách vẫn đông. Xe gắn máy dựng tràn ra cả ngoài mặt đường, bị dẹp lại leo sang cả vườn hoa Hàng Ðậu, bất kể những luống hoa do sở công chánh cho chăm sóc từ lúc Tổng Thống Pháp sang tới nay nhưng cứ qua đêm thứ bảy là phải cho sửa sang vuốt ve cho cây cỏ đứng lại.
Anh Công An tợp cốc trà rồi đứng lên cáo lỗi rút lui.
- Em phải ra nom đám trẻ thổi xe. Giấc khuya này, khách đang mê đèn nhảy nhót, là chúng ra quân. Ðêm nào cũng có vài ba vụ mất cắp xe, đèn xe, bánh xe. Có đám lấy đem bán. Có đám lấy rồi vứt chơi cho bỏ ghét.
Nói xong anh ta đứng dậy nói:
- Ðể tôi ra ngoài đó chút. Mấy con "Lô-li-ta" có thể đang nghinh nhau.
Thật vậy, gian phòng đang ồn ào với tiếng cười cợt chen lẫn tiếng khua của dao bàn và muỗng nĩa. Ở sát vách đằng kia, một dãy TV đang nhấp nháy bật hình lên vá tuột hình xuống. Cả một dãy TV đang bị những cặp mắt đốt cháy vì những hình độc.
Một tiếng la to:
- Lại đây xem! Cái này ngàn năm có một này! Nhưng một tiếng khác quát trả:
- Im đi, đồ con lợn, chẳng biết giữ trật tự gì hết. Có độc thì cũng gọi khẽ chứ la như cẩu
thế à?
- Mày nói ai là chó? Ông thì nện cho vỡ mặt!
- Ông thách mi đấy!
Người quản lý dãy TV lên tiếng:
- Các cậu đừng làm ồn, để xem hình ảnh.
- Ông bảo ai ăn lồn? Cái phòng này "im" như vỡ chợ đấy còn xem với chả xiếc gì!
Người quản lý đành lặng lẽ rút lui. Thì các cậu lại nghịch. Một người con gái chừng 18, đứa kia lối 15. Cô 18 là gái hiệu tức là loại khách thường trực tới lui cửa quán. Còn nàng 15 thì thuộc loại "nai mới nhổ giò" đi chơi năm bảy lần thôi nhưng thuộc con nhà giàu nhờ bố làm Giám Đốc hay Tổng Giám Đốc một công ty lớn có quan hệ với nhiều công ty ngoại quốc. Con bé này mới xuất hiện ở Ðêm Màu Hồng nên chưa ai biết rõ danh tánh. Nhưng sự có mặt của cô ta làm các tay hảo hán chớp mắt lia từ các chàng công tử đến các vị sồn sồn, ai cũng ngứa ngáy muốn thịt con nai tơ này.
Riêng cô bạn 18 thì cảm thấy mình bị lu mờ. Lâu nay cô là mục tiêu của những cặp mắt lửa tam muội chơn hỏa. Cô đã từng thiêu rụi bao nhiêu cuộc đời vì cặp hỏa diệm sơn lừng danh của cô. Người dân chơi không lạ gì cái tên Minh Ánh. Minh Ánh không cần ve vãn tình yêu với những câu học lóm ở các tiểu thuyết xưa nay Âu Á Mỹ Việt:
- Em là mặt trời của anh.
Minh Ánh cười ngoãnh mặt đi
- Xưa rồi!
- Em là tế bào trong huyết quản anh! Minh Ánh cũng cười
- Em to xác như thế này lội trong ống cống mới vừa, nhốt trong huyết quản của anh sao
xứng?
- Em là tất cả đời anh! Minh Ánh bảo:
- Em không làm xì líp của anh được.
- Em là máy hút đô la của anh.
- Ô Kê! Nhưng không cho anh. Có nghĩa là hút đô la của anh cho em. Và hút đô la của
người khác cũng cho em nốt!
Không một câu nào ướm thử vừa trái tim của nàng. Chàng công tử nào biết ý thì đi vào rốn vũ trụ:
- Một dù bao nhiêu?
- Một chuyến tàu suốt chẵn số 800 đô được không?
- Ðược, nhưng điện nước tiền phòng đằng ấy trả! Và mỗi lần kẽo kẹt xong phải xả hơi 1 giờ, chớ không được khứ hồi ngay, thì ô kê! Có chịu thì đi. Không cần bỏ cọc gì ráo!
Sự trả giá rất hiện thực xã hội chủ nghĩa hay thực dụng chủ nghĩa của tư bản. Thế là bồ bịch, đã set up. Ði Liên Xô hay vườn hoa Con Cóc, khách sạn…Tùy ý!
Minh Ánh là học sinh Trường Nguyễn thị Minh Khai, rời trường một cách ngang xương không cặp bồ với bạn trai, chỉ đi thẳng tới giàn TV "hình độc" của Ðêm Màu Hồng. Dân chơi nhìn thấy đua nhau bắt. Gái mà ngồi xem hình độc thì loại tầm cỡ phi thường.
Dù đầu tiên Minh Ánh đòi 1000 đô. Ðêm Màu Hồng đồn rùm. Loại hàng "chưa bóc tem", Minh Ánh lại đi sang Cà Phê Võng. Khách thấy ngon cũng thòm thèm và có kẻ bắt được với giá 1000. Lại đồn là hang xịn chưa bóc tem. Ðêm sau Minh Ánh đi tuốt ra ngoại ô vài bar Lưỡng Nguyệt. Lại cũng đi dù. Rồi lại đồn hàng chưa bóc tem. Minh Ánh cứ đi hết quán này sang bar khác đều được kết quả và dư luận như nhau. "Hàng chưa bóc tem" mà chỉ 1000 thì các công tử có ngại gì ném tiền qua cửa sổ.
Nhưng không hiểu vì sao mà vừa rồi, Minh Ánh bị phát hiện là trò ma giáo. Nàng dùng
bong bong cá chép để mê hoặc khách anh hùng. Ngưòi ta tìm hiểu sau một thời gian thì biết được rằng nàng đã bắt chước trong một quyển sách ngoại quốc được dịch ra tiếng Việt Nam. Số là ở
một nước nọ thời xưa sống theo tập tục phong kiến gắt gao không thua gì nước ta. Gái về nhà chồng mất trinh thì lợn bị cắt tai. Còn ở cái nước đó thì khi đôi tân hôn động phòng, ở phía trước nhà, khách khứa tha hồ nhậu nhẹt đàn hát nhảy Tzigane, chờ đợi kết quả về sự trinh tiết của cô dâu do người gia trưởng đàng trai thông báo bằng mồm. Nếu cô dâu đã mất trinh thì vị gia trưởng cứ vung tay lên nói: "Mất trinh rồi" hoặc "Còn nguyên trinh". Nếu còn nguyên trinh thì đám đông tiếp tục chơi. Còn ngược lại thì tất cả cuộc vui, kèn trống múa hát đều cùng một lúc im bặt với những bộ mặt ngơ ngác, bất mãn hoặc thỏa mãn. Rồi ngày mai của cô dâu ra sao chưa biết: Xỉ vả, đày đọa, khinh rẻ đối với gia đình chồng và của hàng xóm không lường được.
Vì thế cô dâu phải dung mị thuật để đánh lừa mọi người bằng cái bong bong cá chép nếu biết mình sẽ không có giọt máu nào thấm chiếc khăn trinh. Không biết nhà văn nào đã viết chi tiết ấy ra sách và hôm nay nàng "Lô-li-ta Việt Nam" dùng cái chi tiết ấy một cách sang tạo để mê hoặc dân chơi. Ðược ít lâu rồi cũng bại lộ. Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn ba ngày đường.
Hôm nay sự xuất hiện của cô bé 15 làm cho Minh Ánh càng xuống giá, nên nàng ngồi trên băng điều khiển TV hình độc đã nóng đít rồi mà chưa có người khách xịn nào rước đi. Minh Ánh phải kên con bé này mới được.
Minh Ánh kiếm chuyện nổ trước:
- Ê, mở thấp tông xuống cho vừa đủ nghe thôi nhé ta. Ðây cốt xem hình chớ không phải nghe âm nhạc. Còn nếu chịu không nổi triều cường thì lên lầu mặc sức lắc.
Cô bé kia không trả lời mà càng vặn máy to lên. Minh Ánh gắt:
- Lỗ tai đằng ấy dày cỡ nào hử?
- Lỗ tai dày không biết nghe nhạc thì đến đây làm gì?
Viên quản lý vừa trở ra, thấy chiến sự găng lên bèn xoa tay:
- Chú Chín Cửu Long nhắc mấy cháu giữ điều lệ nhà hàng.
- Chú Chín Cửu Long nào?
- Là Chú Tư Cối Xay, ông bố giả cầy của bà chủ!
- Tôi không biết chú Tư chú Tám nào hết!
- Biết Chú Tư Hồng Kỳ không?
- Ông già đó hả?
- Ờ, biết đó rồi thì mau mau giữ kỷ luật đi.
- Gặp "hình độc" la lên cho khách tới xem ké được không?
- "Hình độc" này ở đâu mà ác dữ vậy ông quản lý. Coi 5 phút bằng cả cuốn phim Hồng
Kông. Ướt hết…áo.
- Sao không nói ướt hết...ghế! Một khách bên cạnh chen vào.
- Này, nên có giáo dục tí nhé! Minh Ánh lườm và nghiến răng.
- Nếu có giáo dục thì đã chẳng ngồi ở đây, quân Yamaha.
- Ngồi thì sao? Ðụng chạm gì tới ai nào? Mày bảo ai Yamaha. Tao đã đáng má mày à?
- Không đụng tới ai, nhưng ngồi xem ba cái hình này chứng tỏ là có giáo dục cao. Cô bé
15 sỉa môi.
- Mày nói ai vô giáo dục?
- Ai vô giáo dục thì ra miệng! Còn kẻ có giáo dục việc gì phải giả nhời. Quân Yamaha.
- Tao cho mày biết mày phải cút khỏi đây trong vòng 5 phút!
- Tao đếch có ngồi cùng duộc với bọn điếm không pa-tăng chúng mày!
- Mày có pa-tăng hở?
- Tao không làm điếm! Cô bé 15 nghênh mặt và đi ra cửa.
Bỗng hai chàng ăn mặc bảnh chọe từ ngoài bước vào trỏ mặt Minh Ánh:
- Ðứa nào động tới con bé này sẽ phải chịu hình phạt. Những chàng ngồi trên băng trố mắt vào màn ảnh kêu ri rỉ:
- Ôi giào! Ối ối! i…i
- Rừng Châu Phi mịt mù, không biết lối nào mà quờ!
- Suối Bà Lơn vách đá rêu phong!
- Chào cờ nào! Cột cờ bị gió giật ngã nghiêng.
- Ông thì cho mày biết...tay. Minh Ánh đáp lời hai chàng trai:
- Thanh niên 2002 rồi mà còn đốn thế, đi ăn hiếp phái yếu...
- Mày đứng đài ở đây phải không?
- Ở đây không có võ đài, chỉ có xem hình văn hóa thôi!
- Hình văn hóa là thế nào?
- Thế đấy đấy! Cần gì phải hỏi!
- Câm mồm ngay đi!
- Chế độ này mồm không chỉ để ăn!
- Trông kia, mồm để làm việc ấy nữa. Cái mồm mày đã quen chưa?
- Thì cái mồm của chúng mày có khác gì!
- Không nói nữa. Cút đi!
Bỗng một người phái nữ ăn mặc rất nghiêm túc từ bên trong bước ra. Minh Ánh kêu lên:
- Chị Minh Hà, bọn chợ búa sắp phá cái không khí xem hình đấy. Minh Hà nhỏ nhẹ nó với những người khách đang xem "hình độc":
- Các em vào đây để xem cái nghệ thuật của người Âu Châu. Ðây là phim mới khai trương. Chưa quán nào có những "hình độc" này. Hãy cố mà thưởng thức nhé. Ðừng phí thời giờ vàng ngọc. Kên nhau ích gì?
Sau khi thoát chết vì Tấn Ngựa, Minh Hà được anh Tư cho làm xếp sòng ở vài ba quán nổi tiếng "hét" nay đã xáp trở lại với Tấn Ngựa, đàn em thảy đều biết mặt chị Minh Hà chơi bạo nhất đám nữ làng chơi. Nay Minh Hà đã bỏ tật ngổ ngáo mà chơi bời độ lượng hơn, nên các em măng non thảy đều nể mặt. Nghe chị Minh Hà nhẹ giọng nhưng các em vẫn biết chị thừa lệnh anh Tư Hồng Kỳ nên các em im lặng giữ trật tự.
Ðêm khuya kèn trống thưa dần. Các điệu nhảy chỉ còn sót lại một điệu đồng nhất là lắc lư nói theo tiếng "Linh Bình" thì chữ "N" thay cho chữ "L". Những cặp mùi mẫn không còn đi phăng nghệ thuật nữa mà trở thành những con ngựa đã thuần, mời ngài lên.
Ðèn ngũ sắc vẫn xoay như vũ trụ quay tròn trên cái trục lung lay sắp gãy. Tầng dưới thưa
dần.
- Ðến giờ lên thiên đàng rồi đấy! Tấn Ngựa nói với Chín Ủi. Em phải đi rảo bên ngoài.
Ðêm nào cũng xảy ra vài ba chuyện, ly kỳ lắm chú Chín à! Các cô cậu xỉn rồi không còn biết gì nữa hết. Thậm chí có lần hai cô cậu tự xưng là Ngưu Lang Chức Nữ, cho nên sau khi "gặp nhau" dưới gầm bàn rồi dắt tay nhau bay xuống trần gian, trốn thiên đình để hưởng hạnh phúc tiếp. Chú coi đó, ở trên lầu mà phóng qua cửa sổ thì còn gì thân thể. Ngưu Lang thì gãy hai giò. Chức Nữ cũng gãy giò, gãy tay và thêm dập phổi.
Chín Ủi hỏi:
- Sao không để sàn nhảy dưới tầng trệt? Có phải tiện hơn không?
- Tầng trệt cũng có sàn nhảy chứ! Chừng 10 giờ là bàn ghế dẹp hết vào tường để mở rộng sàn nhảy. Có những cặp bốc quá độ, nhảy lên cả bàn, té xẹo giò. Vì thế bà chủ mới mở thêm tầng lầu gọi là "lên thiên đàng". Lên đó toàn những dân chơi bạo, chơi hết láng tới sáng mới về đó. Em cũng đã lên thiên đàng nhiều keo rồi, bây giờ ớn lắm! Chú có muốn biết mùi thiên đàng thì lên chơi chút.
- Ừ để chốc nữa tao lên cho hết dốt!
- Hổng sao đâu chú. Cỡ tuổi chú thì sau một chuyến bay chỉ nằm mẹp hai ngày là ngóc
dậy. Còn cỡ tuổi chú Tư thì ráng lắm cũng chỉ ngó cho ngứa mắt thôi. Bữa nay có hoàng tử Lắc ngự đến.
Trong cái xã hội đèn mờ, tia sang xanh lẫn đỏ này, con người người như sống bên ngoài vũ trụ. Tình cảm rất quái lạ không ai tưởng được. Tư Hồng Kỳ dẹp an mọi cuộc choảng nhau là nhờ uy tín cá nhân chứ không phải bằng chức vụ (giết ông thầy thuốc Nhượng Tống ở Phố Huế nhắc lại kẻo độc giả quên!). Một lần hai băng đảng nghênh nhau, sắp dở trò dao búa, anh Tư sai Tấn Ngựa ra trị an không xuể, anh Tư không gọi công an, anh đích thân xuất hiện. Anh ném con dao xắt thịt ra giữa sàn gạch và bảo:
- Các em chém cho anh Tư chết trước đi rồi hãy choảng nhau. Cái nghề chợ búa này ngày xưa là của anh Tư. Anh đã từng đứng bến Long Biên giật khách cho xe đò, năm bảy cái thẹo còn trong mình đây. Nhưng khi cách mạng đến, anh Tư cảm thấy xấu hổ bản thân nên bỏ nghề đi theo làm tên xách dép cho cán bộ 10 năm. Và thấy hãnh diện. Nay cách mạng đã thành công, bố các em được cách mạng giải phóng, bây giờ các em lớn lên nhờ ăn cơm uống nước của chế độ, thế mà các em lại làm cái nghề hèn hạ đê nhục để mang tiếng côn đồ xấu hổ cha mẹ sao?
Nghe anh Tư giảng giải, đám dân bụi suýt choảng nhau cụp tai lặng lẽ lỉnh mất. Anh Tư quên khúc cuối của bài giảng: "…Nhưng anh không trách các em vì cách mạng ngày nay biến chất để trở thành một đảng cướp, nên các em đã trở thành côn đồ"
Anh Tư giải tán được những đám choảng nhau để bảo vệ cho những ổ trụy lạc mà chính anh Tư cứ tưởng rằng cách mạng còn uy tín như xưa.
Cái thiên đàng đêm nay có thêm màu sắc thống nhất dân tộc.
Ở đầu cầu thang treo một tấm băng đờ rôn: "Chào mừng đại hội đảng". Có người đứng xé vé. Mỗi vé 500 ngàn đồng. Rẻ quá. Chỉ hơn 50 đô xanh lên đó muốn làm gì làm không có sự cấm cản nào xảy ra.
Sàn nhảy ở Ðại Việt tửu quán, Métropolis, Quốc Tế hẹp, chỉ vài chục cặp ôm nhau lắc lư là hết chỗ rồi. Còn ở Ðêm Màu Hồng cả trăm đôi quay lộn vẫn còn thừa mặt đất.
Ðêm nay có những tiết mục mới do các phái đoàn Nam Kỳ mang ra.
"Xối Bia, Dán Tem" của đất Tây Ðô, quê hương của Hắc Công Tử thời xưa và thời nay.
"Giả gạo chày hai" tiết mục của Sài Gòn khái thác từ vốn cổ ở Ðồng Bằng Sông Cửu
Long.
"Chèo đò trên Sông Hương, Cổi Long Bào cho trẫm" của đất Thần Kinh.
Chưa bao giờ cái thiên đường Ðêm Màu Hồng phong phú nhộn nhịp thơm tho như đêm
nay với những tiên cậu tiên cô, các Thái Bạch Kim Tinh, Lý Thiên Vương râu dài tới rốn, đầu bạc như mây vẫn có mặt đua chen với Tiên đồng ngọc nữ.
Người ở tầng địa ngục (phía dưới) phải là "dân ngầu" có hạng thì mới bay lên đây chơi chớ dân chơi "hiệu" cũng không léng phéng lên đây nổi.
Ở đây là một góc thiên đường Mác Lê Xã Hội Chủ Nghĩa vào cuối thế kỷ XX trồng cây kết quả 100% của bác Hồ.
Gót chân nhẹ nhàng tha thướt rung chuyển mặt đất. Những nữ nhạc sĩ nãy giờ ôm kèn phồng mồm thổi bỗng cảm thấy âm thanh không chứa nổi sự rạo rực của trần gian, đã vứt kèn, đá trống, và tự cởi mở tối đa để trở thành những con cá heo lượn quanh những Trư Bát Giái. Ðèn mờ thay cho nước suối nhưng không làm mờ được sư thèm thuồng của những chàng Trư đang sũi bọt mép và mắt nảy lửa.
Một đứa cháu của Adam đứng lên bàn lắc lia bốn cẳng, giọng hồ hởi run run:
- Ðêm nay chúng ta được danh dự đón hoàng thượng đến làm chủ thiên đàng này. Ai có áo thì cởi áo ra, ai có mũ thì vứt mũ đội đi, ai mặc gì thì tụt nấy xuống. Ðây là giờ phút thiêng liêng Cởi Mở hoàn toàn để đón chào nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa của cụ Cố đề ra hướng dẫn toàn dân đang phấn khỏi thi hành kết quả 500% vượt mức.
Vừa đến đó thì từ trong buồng bước ra một trang nam nhi khoác áo "hoàng bào", hia mão chớp lóe như vua cỏ thật. Cho nên gọi là "Minh quân". Ðời nay chữ Minh có nghĩa là U Minh, là tối tăm vì mặt trời bị mặt trăng che khuất cũng như cái mặt nạ che mặt thật con người vậy.
Ðấng Minh quân hiên ngang bước ra, theo sau là những hoàng hậu, một bầy cung phi mỹ nữ trong trạng thái tự nhiên của Eva bu chung quanh ríu rít.
Vị Minh quân dõng dạc phán:
- Hãy cởi long bào cho trẫm xuất chinh!
Ðó là chiếu chỉ truyền cho khắp sơn hà nguy biến đã được toàn dân nhảy nhót tung hô bằng những tiếng nhạc "ráp" nổi lên ầm ầm.
Một ca sĩ gái nõn nà quì mọp dưới chân vua tâu lên lời tâm huyết:
- Nếu bệ hạ khuất phục dưới gót son kẻ thù thì xin hãy lấy…
Chín Ủi đứng ở bệ cửa thiên đàng nhìn vào bằng hai con mắt nhắm tít. Quả thật trần gian đã biến mất. Ðịa ngục Hỏa Lò nào đâu nữa? Ma Vương quỉ sứ cũng không còn chỗ nấp. Chỉ thấy những mụ già trầu tay quẳng đi những chiếc váy đụp để trở thành những tiên cô bên cạnh những tiên ông đã cạo râu nhẵn nhụi trông trẻ như những bậc anh hào tái sinh viết lại lịch sử Việt Nam.
Nước Việt Nam đang sống dưới sự lãnh đạo của đấng minh quân này. Dân tộc Việt Nam chỉ còn múa hát trên đồng hoa và ăn lót lòng bằng những mâm bo bo củ chuối đã biến thành khô lân chả phụng.
Những kiến trúc sư hãy nhìn vào đây để cóp lấy cái mô-đen Việt Nam hầu xây dựng thiên đàng cho nhân loại ngày mai ngày mốt cả đêm nay đêm mai và mãi mãi.
Những anh hùng dân tộc đã yên nghỉ những thế kỷ qua, hãy ngồi dậy xem con cháu tiếp tục truyền thống huy hoàng văn hiến.
Với cái thiên đàng này đang như nồi nước sôi bật nắp…
Tôm Hùm Huýt Sáo Tôm Hùm Huýt Sáo - Xuân Vũ Tôm Hùm Huýt Sáo