Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhân Hải Trung
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 926 / 5
Cập nhật: 2016-06-04 20:05:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Nhìn Thấy Rõ Sự Bấp Bênh
rên đường về nhà, thi thoảng Khởi Trung lại liếc nhìn chiếc điện thoại đặt ở ghế phụ. Mấy lần anh nhấc điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
Thường ngày, anh đều đi làm ở Trương Giang. Anh rất ít khi lái xe đến phố Tây, hầu như toàn đi tàu điện ngầm, nhanh chóng, thuận tiện, lại kinh tế. Hôm nay là dịp đặc biệt. Anh rất hiếm khi lái xe đi lại giữa phố Tây và phố Đông. Sau khi xe đi qua đường hầm là đại lộ Thế Kỷ. Đèn hai bên đường sáng rực. Đêm đã khuya, trên đường có rất ít xe nhưng trong lòng anh đang có chuyện nên không thể nào tăng tốc được.
Cứ như vậy về đến nhà, anh cũng không gọi điện cho cô. Cảnh Chí Hào đặt hai tay lên vai Tiểu Quân cứ hiện lại trước mắt anh. Cô là bạn gái của anh, là người anh muốn lấy làm vợ. Hôm nay, ở sân bay, anh đã gọi cho Tiểu Quân rất nhiều nhưng cô đều không nghe, sau đó thì di động tắt máy, rồi anh nhìn thấy cô và Chí Hào ở bên nhau, lại còn trước mặt bố mẹ anh nữa chứ. Tuy cô đã giải thích nhưng nếu nói là anh không để ý thì là điều không thể.
Đã vậy thì có cần gọi điện cho Tiểu Quân ngay bây giờ để hỏi cho rõ không? Nhưng hỏi thế nào đây? Hỏi cái gì? Anh sẽ dùng giọng điệu nào để hỏi cô đây?
Trên đường đi, anh nghĩ đến đau cả đầu. Sau khi lên nhà, anh cứ cầm điện thoại trên tay mà xoa đi xoa lại. Cuối cùng anh đặt xuống và không nhấc lên nữa.
Khi nào gặp nhau mặt đối mặt rồi nói vậy. Nói chuyện qua điện thoại không thể giải quyết được vấn đề.
Tiểu Quân đã quên mất là mình ngủ thế nào? Tóm lại, sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, cô vẫn chui đầu vào chăn đến nỗi suýt nữa thì ngạt thở.
Hằng ngày, chuông báo thức ở điện thoại đều đổ vào một giờ nhất định. Cô lật đật giơ tay chộp lấy điện thoại rồi ấn nút dừng, sau đó mới mở mắt liếc nhìn màn hình.
Trên màn hình trống không, không có một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào cả. Thật là cô đơn!
Cô thức dậy, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt. Mẹ đã chuẩn bị bữa sáng. Sữa đậu nành cũng đặt sẵn ở trên bàn. Vẫn còn sớm, cô ngồi xuống ăn. Mẹ đang nói chuyện điện thoại trong phòng. Mới sáng sớm ngày ra mà mẹ đã nói chuyện với ai mà sôi nổi thế không biết. Có lẽ là bà không muốn ra.
Tiểu Quân muốn nói chuyện công việc với bố mẹ mình nhưng bố không có nhà, mẹ cũng không rỗi. Một bữa sáng trôi qua nhưng cô không có chút cơ hội nào. Cô nghĩ thôi vậy, tối về nói cũng chưa muộn nên xách túi ra cửa đi làm. Vừa ra đến cửa thì đúng lúc bố đi tập thể dục buổi sáng về. Khi bước vào nhà, ông liếc nhìn con gái và gọi.
Tiểu Quân đã ra ngoài nhưng phía sau vọng đến tiếng bố cô hơi kỳ quặc:
- Tiểu Quân ơi là Tiểu Quân. - Cô đứng trên cầu thang ngoái đầu lại, mặt vẫn mơ màng. Bố lại bước ra, chạy xuống mấy bậc thang chỉ xuống chân cô.
- Tiểu Quân, con đi cả dép lê đi làm à?
Tiểu Quân nhìn theo hướng tay bố chỉ. Đúng là cô đang đi đôi dép lê nhựa màu xanh. Mười đầu ngón chân vẫn còn lộ ra ngoài, vô cùng mát mẻ.
Cô sao thế này?
Lên nhà thay giày rồi lại đi làm. Khi Tiểu Quân đến công ty thì vừa đúng giờ. Sáng sớm hôm nay có buổi họp thường kỳ, trong lòng đang có chuyện nên cô nghe mà chẳng để tâm chút nào. Những lời Ngô Tuệ nói cứ cuộn bên tai. Tay cứ nắm chặt chiếc điện thoại mãi không đặt xuống.
Mãi mới đến trưa, Khâu Tĩnh đã nhận ra sự bất thường của Tiểu Quân nên bước đến vỗ vai cô:
- Tiểu Quân, hôm nay cậu làm sao thế? Cả buổi sáng cứ đờ người ra chẳng nói câu nào, mặt thì như người mất ngủ vậy. Tối qua, cậu làm gì thế? Đi ăn trộm à?
Tối qua ư? Tối qua, cô đã gặp rắc rối ở sân bay. Cô làm gì có thời gian mà ăn trộm chứ? Nhưng không thể để lộ chuyện riêng tư của mình trước mặt đồng nghiệp. Tiểu Quân đành ngẩng đầu lên mỉm cười.
- Làm gì có chuyện đó? Tối qua, tớ đi xem phim Hàn Quốc nên hơi thiếu ngủ. - Tình tiết tối qua có phần giống phim Hàn Quốc. Cô nói như vậy cũng không thể coi là nói dối.
- Phim Hàn Quốc ư? Gần đây có bộ phim Hàn Quốc nào mới thế? Sao tớ không biết vậy? - Khâu Tĩnh thích nhất là xem phim Hàn Quốc và Nhật Bản. Cô ấy thuộc lòng những cái tên khó phát âm của nhân vật. Vừa nghe nhắc đến là đã thấy hứng thú nên sốt sắng hỏi Tiểu Quân.
Phim gì ư? Làm sao mà cô biết được? Tiểu Quân ngây ra đành buột miệng trả lời:
- Nàng Đê Chang Kưm.
- Bây giờ cậu mới xem bộ phim đó ư? - Khâu Tĩnh lộ vẻ thất vọng.
Không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, Tiểu Quân nhìn quanh, giả vờ kinh ngạc:
- Ối trời! Muộn rồi. Chúng ta đi ăn cơm thôi.
- Ừ. - Khâu Tĩnh gật đầu, cô ấy vừa đi bên cô vừa lẩm bẩm:
- Cậu xem phim gì chẳng xem lại đi xem bộ phim cũ rích ấy. Tớ chẳng thèm nói với cậu nữa.
Hai người vẫn chưa đi xuống tầng dưới thì điện thoại của Tiểu Quân đổ chuông. Cô vẫn luôn đút tay vào túi nắm lấy điện thoại. Điện thoại vừa rung và đổ chuông thì lập tức lấy ra ngay.
Trong điện thoại vang lên tiếng Khởi Trung. Cũng giống như những lần trước gọi điện cho cô, anh hỏi:
- Tiểu Quân, em đang làm gì đấy?
Giọng anh rất tự nhiên như không có chuyện gì khiến cô nghe mà càng thêm buồn. Cô đã mất ngủ cả đêm để đợi điện thoại của anh. Sáng nay cũng chẳng có gì khá hơn. Vậy mà anh lại thản nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra.
- Ăn cơm. - Giờ này không ăn cơm thì còn làm gì nữa. Em đâu có đợi điện thoại. Anh đã thản nhiên như vậy thì cô cũng dùng giọng bất cần nhất để trả lời anh, để cho anh thấy rằng cô chẳng hề bận tâm về những chuyện xảy ra với mình nhưng nghĩ đến những chuyện tối qua, cuối cùng cô không kìm nén được nỗi oán trách.
Khâu Tĩnh đứng bên cạnh sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô thấy Tiểu Quân nói với giọng điệu như vậy, oán trách nhưng lại kiêu kỳ. Khi nói chuyện, cô giống như hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có người khác. Cả con người cô hoàn toàn thay đổi.
Khởi Trung nghe xong, dừng lại một lát. Phía sau anh có tiếng ồn, Tiểu Quân nghe mà cảm thấy rất lạ. Cô hỏi anh:
- Anh đang ở đâu thế? Ồn ào quá!
Anh trả lời có vẻ hơi khó chịu:
- Bọn em đi ăn cơm sớm thế ư? Đã ăn rồi sao? Anh vừa mới xuống tàu điện ngầm.
Cô nghe mà không hiểu liền hỏi lại:
- Anh không đi làm, buổi trưa còn đi tàu điện ngầm làm gì?
- Đến tìm em.
- Tìm em ư? - Tiểu Quân sững người. Khâu Tĩnh đứng bên cạnh nghe rõ tất cả. Cô ấy giậm chân.
- Tiểu thư à, người ta đến rủ cậu đi ăn cơm. Cậu chậm hiểu quá đấy!
- Anh nhìn thấy em rồi. Em đừng đi nhé. Anh đến ngay đây.- Anh lại nói rồi gác máy.
Nhìn thấy cô rồi ư? Tiểu Quân nhìn xung quanh thì quả nhiên thấy Khởi Trung đang từ xa bước đến.Khâu Tĩnh ở bên cạnh hít một hơi thật sâu.
- Tiểu Quân, cậu giấu giỏi thật đấy! Hai người yêu nhau từ khi nào thế?
Tiểu Quân ngẩn người. Đúng là Khởi Trung đang đi đến. Anh mặc chiếc sơ mi trắng giản dị nhất nhưng vóc dáng cao ráo, mặt mày sáng sủa, từ xa đã thấy ưa nhìn. Khâu Tĩnh hít một hơi rồi lại giậm chân giục:
- Tiểu Quân, giới thiệu đi.
Khởi Trung đã bước đến trước mặt họ. Tiểu Quân bị Khâu Tĩnh thúc giục đành chìa tay ra giới thiệu.
- Đây là Khâu Tĩnh, đồng nghiệp của em. Khâu Tĩnh, đây là anh Khởi Trung. - Nghĩ một chút, cô bổ sung thêm một câu. - Bạn trai của tớ, Khởi Trung.
Sau khi giới thiệu xong, Khâu Tĩnh hài lòng cáo từ. Cô ấy nói phải đi ăn cơm trước để Tiểu Quân tận hưởng thế giới riêng của hai người. Tiểu Quân cảm thấy hơi ngại nên bảo cô ấy đừng đi mà cùng ăn với họ. Khâu Tĩnh liếc nhìn Khởi Trung rồi lại quay sang nhìn cô mỉm cười rồi xoay người bước đi.
Tiểu Quân và Khởi Trung ăn cơm ở tòa nhà đối diện với công ty. Bây giờ là buổi trưa, các nhà hàng, quán ăn đều căng đầy biển hiệu. Tối qua không nhận được điện thoại của anh, Tiểu Quân vốn còn giận trong lòng nhưng thấy anh chạy từ xa đến như vậy thì rất bất ngờ, trong lòng cảm thấy vui vui. Thêm nữa, vẫn còn tin vui mà Ngô Tuệ đã nói nên cô không kìm nén được, mỉm cười.
Tối qua, Khởi Trung cũng không ngủ ngon giấc. Đầu anh cứ hiện lên cảnh Tiểu Quân và Chí Hào ở sân bay, lại còn lời nói của bố mẹ cứ văng vẳng bên tai. Anh không biết nói thế nào nên chỉ ngồi xuống im lặng.
- Sao anh lại đến đây? Hôm nay anh không đi làm sao? - Tâm trạng của Tiểu Quân khá vui, cô không chú ý đến nét mặt của Khởi Trung mà cầm quyển thực đơn nên hỏi trước.
- Có đi làm. Lát nữa anh phải quay về công ty nhưng không vội, buổi chiều cũng không có nhiều việc lắm. Tiểu Quân, anh có chuyện muốn nói với em. - Anh nhìn cô.
- Em cũng có chuyện muốn nói với anh. - Tiểu Quân cười ngắt lời anh. - Hôm qua, em đến công ty Khởi Hoa. Họ có một tin vui dành cho em. Anh có muốn biết không?
- Tin vui gì thế? - Dạo này, Tiểu Quân nhắc đến công việc đều phiền não, chẳng mấy khi thấy cô vui mừng phấn khởi như vậy. Khởi Trung tạm thời chưa nói.
- Công ty Khởi Hoa mời em sang đó làm, lương cao hơn, chức vị cũng cao hơn. Anh thấy thế nào. - Nói đến đây, mắt Tiểu Quân sáng lên.
- Tốt thế ư? - Khởi Trung cũng cười. Anh biết Tiểu Quân làm việc ở công ty hiện nay cũng không thấy thoải mái. Trước đây, cô đã kêu ca với anh, thật không ngờ vấn đề lại được giải quyết nhanh chóng đến vậy. Anh cũng thấy vui cho cô.
- Vâng. Công ty Khởi Hoa còn nói sẽ chịu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng vì em nghỉ việc ở công ty này. Sau khi nhận chức, em sẽ đi học bồi dưỡng nghiệp vụ và có thể đến làm việc ở trụ sở chính của công ty tại Mỹ.
Cô phục vụ đã bê đồ ăn lên. Anh vừa nghe cô nói vừa nâng cốc nước trên bàn sang một bên. Món ăn này đựng trên chiếc khay đá nặng trịch. Khi phục vụ đặt khay xuống, anh cũng hơi vội nên nước trong cốc sánh ra ngoài té lên mặt bàn.
- Cẩn thận. - Tiểu Quân thốt lên. Sợ nước bắn vào váy, cô giật lùi lại theo phản xạ, rồi nhìn Khởi Trung đã đặt chiếc cốc xuống. Anh cũng nhìn cô.
Trong mắt anh có rất nhiều điều cô nhìn mà không hiểu. Tiểu Quân đang định mở miệng thì anh hỏi cô:
- Tiểu Quân, em sẽ đi đâu?
- Đến Mỹ ạ. - Không hiểu ánh mắt của anh, Tiểu Quân trả lời. Sau đó, cô vội giải thích. - Anh đừng lo. Vừa rồi em nói chưa rõ. Chỉ là nửa năm thôi. Em còn ba tháng để chuẩn bị, không làm lỡ chuyện kết hôn của chúng ta đâu ạ.
Anh im lặng, mãi sau mới nói, giọng hơi là lạ:
-Vậy ư? Em nghĩ điều gì mới làm lỡ chuyện kết hôn của chúng ta?
Cô không phải kẻ ngốc. Đương nhiên cô hiểu ẩn ý của anh sau câu nói đó, cô lập tức chau mày:
- Em nói công việc. Công việc không liên quan gì tới chuyện kết hôn. Hơn nữa, cũng chỉ là chuyện kết hôn thôi, chẳng phải là chuyện đào hầm dưới biển gì, chẳng lẽ thời gian ba tháng để chuẩn bị còn không đủ sao?
- Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Sao anh cứ có cảm giác đối với em những chuyện khác còn quan trọng hơn? - Câu nói của Tiểu Quân làm anh thấy giật mình. Cộng với chuyện xảy ra tối hôm qua càng khiến tâm trạng anh rối bời nên mới buột miệng nói ra.
- Khởi Trung, anh có ý gì thế? - Tiểu Quân nổi giận. - Em đã giải thích chuyện tối qua rồi mà. Em đến muộn là vì phải họp. Em có cố ý đâu.
- Vậy tại sao em không nghe điện thoại? - Anh vốn định nói chuyện nhẹ nhàng với cô nhưng đầu lưỡi lại không thu về được mà buột miệng tuôn ra.
- Họp thì làm sao mà nghe điện thoại được. - Trước giờ Khởi Trung khi nói chuyện với cô luôn rất dịu dàng nhẫn nại. Đây là lần đầu tiên anh nói với cô lạnh nhạt vậy chứng tỏ anh rất giận. Quá kinh ngạc khiến cô không thể nào chấp nhận được, không kìm nén được, cô ấm ức nói.
- Em tắt máy. - Anh nói thẳng.
- Em muốn gọi lại cho anh nhưng điện thoại của em hết pin.
- Trùng hợp vậy sao?
- Trùng hợp vậy đấy. Khởi Trung, anh còn muốn nói gì thì để em nói nốt cho. Anh muốn hỏi tại sao Chí Hào cũng có mặt ở sân bay? Sao cũng trùng hợp như vậy đúng không? Em nói cho anh biết. Đó chỉ là trùng hợp. Không có chuyện gì khác.
- Tình cờ gặp thì tình cờ gặp, sao hai người phải giằng co nhau làm gì? Em có biết là bố mẹ anh đều nhìn thấy cả rồi không? Họ sẽ nghĩ thế nào?- Khởi Trung tiếp tục nói thẳng. Điều này đã khiến anh khó chịu cả tối qua. Bây giờ đã nói ra được.
Tiểu Quân hít một hơi thật sâu:
- Khi đó, em sợ không kịp đến đón bố mẹ anh nên em phải chạy. Nếu không phải Chí Hào đỡ em thì suýt nữa em đã bị đống hành lý đè chết ở cửa phòng sân bay. Anh có biết không hả? Nghĩ ngợi ư? Bố mẹ anh nghĩ thế nào? Anh nói cho em nghe xem nào.
Cô nói với giọng giận dữ và ấm ức.Anh nghe xong mà bàng hoàng. Nhớ lại bộ dạng tội nghiệp của Tiểu Quân hôm qua, giọng anh lập tức dịu lại:
-Suýt nữa em bị ngã ư? Sao hôm qua em không nói?
-Em nói thế nào? Trước mặt bố mẹ anh, chẳng phải họ cũng có cách nghĩ riêng của mình sao? Còn nữa, ai nói tối qua sẽ gọi điện lại? Thế có cuộc điện thoại nào không?
-Muộn quá rồi. Anh sợ em đã đi ngủ.Gặp nhau nói chuyện sẽ tốt hơn. Em xem, chẳng phải anh đã đến rồi sao? - Anh giải thích bằng giọng cầu hòa.
Tiểu Quân "hứ" một tiếng:
- Chẳng phải anh đến để chất vấn em sao?
- Tiểu Quân! - Khởi Trung nhẫn nại. Thực ra, cãi nhau chính là sở đoản của anh. Trước đây, cứ cãi nhau được nửa chừng là anh thấy hối hận. Nghe cô giải thích xong mà anh lại thấy buồn. - Em muốn anh nói gì đây? Lần đầu tiên bố mẹ anh nhìn thấy em thì em ở bên người khác. Ngay hôm sau, em lại nói với anh là em sắp đi Mỹ làm việc. Nếu em là anh thì em sẽ nói thế nào?
Khởi Trung nhẫn nại. Tuy Tiểu Quân còn giận nhưng nghĩ lại lời anh nói cũng có lý. Cãi nhau thì hai người đều phải sôi sục lên nhưng anh đã đơn phương dịu lại, cô cũng chẳng thể tiếp tục căng thẳng được nữa. Nghĩ rất lâu, cô thở dài rồi nói:
- Em hiểu ý của anh rồi. Có phải bố mẹ anh không thích em không?
- Không phải. - Khởi Trung lập tức phủ nhận.
- Nghĩ ngợi chẳng phải là không thích em sao? Anh coi em là đồ ngốc sao? - Tiểu Quân nhìn anh.
Anh biết mình đã nói sai nên nhất thời im lặng. Cuối cùng, anh thở dài:
- Mẹ em còn chưa chấp nhận anh. Chặng đường phía trước còn nhiều trắc trở. Chúng ta phải bàn tính xem, tiếp theo nên làm thế nào?
Khởi Trung luôn là một người bình tĩnh. Dù việc có gấp đến mấy, anh cũng đều từng bước nghĩ cách giải quyết ổn thỏa. Điều này có thể liên quan đến công việc của anh. Tiểu Quân thấy anh nhẫn nại như vậy thì cảm thấy thật đáng thương!
Cô cố làm mặt nghiêm túc nhưng vài giây sau lại giãn ra, muốn cười. Nhưng cuối cùng, cô chỉ thở dài giống như anh.
Khi Tiểu Quân và Khởi Trung nói về chuyện kết hôn, bố mẹ anh cũng thở dài tương tự như vậy.
Phần lớn thanh niên đều coi việc học hành và sự nghiệp là mục tiêu trong cuộc sống nhưng phần lớn các người đã về hưu lại bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tuổi già. Đối với họ, chuyện hôn nhân của con cái là quan trọng nhất trong cuộc sống của họ.
Không phải là bố mẹ Khởi Trung không thích Tiểu Quân, chỉ là con dâu tương lai của họ xuất hiện trong tình huống đặc biệt như vậy. Quan niệm của hai người còn cổ hủ, nên trong lòng họ cũng có chút không vừa lòng.
Cả tối hôm đó, bà Trần không tài nào chợp mắt được. Đến trưa, bà vẫn lẩm bẩm:
-Ông Trần, ông nói xem bạn gì mà lại trùng hợp như vậy? Có thể tình cờ gặp nhau ở sân bay. Tay người ta lại còn đặt trên vai con bé nữa, mắt thì nhìn thẳng vào con bé. Kỳ lạ thật đấy!
Ông Trần là đàn ông nên không quan sát kỹ như vợ mình. Nghe vậy, ông chỉ nói:
- Thôi đi. Tiểu Quân đã nói là trùng hợp thì bà nghĩ ngợi nhiều làm gì? Bây giờ giới trẻ chào hỏi nhau thân mật. Ở nước ngoài, bà chưa trông thấy bao giờ sao? Quen hay không cũng chạy đến ôm hôn nhau đấy thôi.
Bà Trần bĩu môi:
- Người nước ngoài mới có cách nghĩ thoáng như vậy. Chúng ta là người Trung Quốc. Hơn nữa, con gái chúng ta ở nước ngoài lâu như vậy mà tôi cũng có thấy nó như thế đâu.
- Điều này thì liên quan gì đến con gái chúng ta chứ? Tôi thấy thái độ của bà cũng không nên cứng nhắc như vậy. Trước khi về, ngày nào bà cũng luôn miệng nói người ta tốt thế nào, bây giờ mới gặp một lần đã chì chiết rồi.
Ban đầu, trên điện thoại con trai nói thì tôi thấy rất tốt. Cô gái này tốt nghiệp đại học, tuổi tác cũng tương đương với Khởi Trung, gia đình lại là người Thượng Hải, điều kiện của hai đứa tương đối phù hợp. Con trai chúng ta cũng ba mươi tuổi rồi. Nghe nó nói muốn kết hôn, tôi không vui mừng sao được? Nhưng ông xem hôm qua, khi ở sân bay, chúng ta còn chưa trông thấy người thì con bé chạy đến cùng một người đàn ông khác. Khởi Trung và con bé mới quen nhau được vài tháng, tình cảm tốt, muốn kết hôn là chuyện bình thường nhưng tôi sợ nó chưa hiểu rõ về người ta. Giới trẻ bây giờ, trước khi kết hôn, ai mà chẳng yêu đương một hai người. Ngộ nhỡ chúng vẫn chưa tìm hiểu kỹ, thì sau này sẽ phiền phức lắm.
Ông Trần nhẫn nại nhìn vợ:
- Tôi thấy trí tưởng tượng của bà phong phú thật đấy! Chỉ là người ta tình cờ gặp lại bạn cũ mà bà đã nghĩ đi xa như vậy. Không phải lần trước Khởi Trung đã nói rồi sao? Cô gái này là bạn gái của đồng nghiệp nó giới thiệu cho. Mọi người đều quen biết nhau. Làm gì có chuyện đó chứ?
- Ông thì hiểu cái gì chứ? - Bà Trần tin tưởng vào trực giác của mình. Đàn ông đều như vậy. Từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều không biết quan sát lời nói sắc mặt gì cả. Bà cảm thấy giữa Tiểu Quân và người đàn ông đó có điều bất thường. Đặc biệt là ánh mắt của người đàn ông đó khi anh ta bước đến trước mặt họ. Nó giống như thể muốn ăn tươi nuốt sống con trai họ vậy. Điểm nhạy cảm này mà bà cũng không nhận ra thì còn gì là một người mẹ nữa chứ?
- Bà đừng nghĩ nhiều như thế. Con trai chúng ta đã lớn rồi. Chúng ta cần phải tôn trọng sự lựa chọn của nó. Cho dù là trước đây cô gái đó đã từng yêu người khác thì sao nào? Có phải con trai chúng ta cũng chưa yêu ai bao giờ đâu? Có chuyện gì thì hai đứa chúng sẽ tự giải quyết. - Ông Trần tổng kết.
Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế - Nhân Hải Trung Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế