Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhân Hải Trung
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 926 / 5
Cập nhật: 2016-06-04 20:05:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Bánh Bao Và Bánh Ngô
ần đây, trông con gái tiều tụy khiến ông bà Hà rất xót xa. Thấy con gái phải thức khuya để làm việc, bà Hà nấu chè tâm sen đường trắng mà cô thích ăn nhất làm đồ ăn đêm. Trước khi đi ngủ, nếu đói thì cô còn có cái ăn. Tiểu Quân ngồi trước màn hình máy tính đến nửa đêm thì quả nhiên bụng sôi ùng ục. Mùi chè thơm bốc lên từ nhà bếp tầng dưới. Khu nhà cô ở, nhà bếp là nơi công cộng. Muộn như vậy, đương nhiên mọi người đều đã tắt bếp từ lâu, chỉ có bếp lò nhà cô vẫn đỏ lửa. Mở vung ra, mùi tâm sen bay lên thơm nức mũi.
Tiểu Quân bê bát chè đó về phòng mình. Màn hình máy tính của cô vẫn sáng. Đúng là Triệu Tinh đã để lại cả một mớ hỗn độn. Những dự án giao trước đây đều thật khủng khiếp! Cho dù bên đó không phải là Diệt Tuyệt Sư Thái thì có lẽ họ cũng phát điên rồi. Cô phải bỏ ra cả một ngày mới có chút đầu mối. Đến lúc này, cô hoàn toàn phải bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng dự án phức tạp như thế này, bắt đầu lại từ đầu đâu có dễ. Hơn nữa, công việc này đến là lạ! Lúc trước, cô ngồi trước màn hình máy tính, dù đã chuẩn bị tâm lý đến thế nào cũng vẫn thấy vô cùng rắc rối nhưng bây giờ bê bát chè trên tay, hương vị thơm ngon của chè tâm sen bốc lên hơi ấm khiến cô cảm thấy dần dần bình tĩnh trở lại. Cô uống từng hớp, từng hớp một đến hết. Cuối cùng, cô đặt bát xuống, hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần và bắt đầu làm việc.
Mấy ngày sau đó, Tiểu Quân liên tục phải chạy qua chạy lại giữa công ty mình và công ty Khởi Hoa.
Không biết Triệu Tinh đã gây tội gì với vị Diệt Tuyệt Sư Thái đó? Cô ta đến đó mấy lần nhưng chẳng làm được gì thậm chí cũng chẳng gặp được mặt người ta chứ đừng nói gì đến chuyện đem bản dự án mới nhất của cô ta cho Diệt Tuyệt Sư Thái xem. Điều đáng ghét là cô ta lại cố gắng làm thân với thư ký của Sư Thái, cuối cùng đến cả chú chó nhà người ta một ngày ăn mấy bữa cô ta cũng biết nhưng cô ta vẫn không thể nào gặp được nhân vật trong truyền thuyết đó.
Dự án này vô cùng quan trọng. Cô biết gần đây họ đang cố gắng tạo quan hệ với công ty Khởi Hoa, công ty đối thủ lớn nhất trong nước, cạnh tranh vươn ra nước ngoài. Mấy năm gần đây, các doanh nghiệp trong nước cũng rất nhiệt tình trong việc mở rộng phạm vi ra nước ngoài và lợi nhuận cũng lớn hơn nhiều. Khởi Hoa là công ty đứng đầu trong hàng ngũ đó. Nếu để mất cơ hội hợp tác với họ thì chắc chắn công ty sẽ bị tổn thất rất lớn. Đến lúc đó, đừng nói là Tiểu Quân mà ngay cả phòng Kế hoạch cũng không gánh vác nổi trách nhiệm này.
Càng lo lắng, số lần cô chạy qua chạy lại càng nhiều. Cuối cùng, hầu hết các nhân viên từ trên xuống dưới ở công ty Khởi Hoa đều bắt đầu thông cảm với cô. Cô thư ký còn giúp cô rất nhiều. Sau vài ngày, cô ấy lại thông báo cho cô biết lịch làm việc của lãnh đạo công ty. Mọi người cũng rất bận. Nếu không phải đi công tác nước ngoài thì cũng là đi họp ở thành phố khác. Tóm lại trong khoảng thời gian này, hầu như lãnh đạo không hề xuất hiện ở công ty.
Diệt Tuyệt Sư Thái vốn mang họ Ngô nhưng mọi người từ trên xuống dưới trong công ty Khởi Hoa đều không xưng hô theo chức vụ của cô ta. Nếu nhắc đến chỉ nói cô Ngô. Nghe nói đó cũng là yêu cầu của cô ta. Tiểu Quân nghĩ mãi mà vẫn cảm thấy kỳ lạ. Ai có chức vị mà lại không thích người ta xưng hô một cách tôn trọng như vậy chứ? Vậy mà vị Phó tổng giám đốc Ngô này thật đặc biệt. Cô chạy đi chạy lại như người ngồi trên đống lửa, trong lòng có chút giả thiết có phải vì tuổi tác cô Ngô đang tăng dần, không còn trẻ trung nữa mà lại muốn giữ mãi tuổi trẻ của mình không?
Có vài người nhiệt tình phấn đấu như vậy, dám đấu với trời, đấu với đất, đấu với mọi người và cuối cùng lại muốn đấu với cả dòng chảy của thời gian đến cùng. Thật đúng là cuộc cách mạng của chủ nghĩa lạc quan.
Khi nghĩ đến đây, Tiểu Quân đang trên đường đến công ty đó. Tàu điện ngầm rất đông. Cô đứng bên chiếc cột sắt thứ hai ở gần cửa, xung quanh chật kín người. Có người còn đọc báo trên tàu điện ngầm: tin tức chính trị quốc tế, tên lửa của Nga bay vào sân bay Mỹ. Hai tay dán chặt tờ báo trên cột sắt, chẳng để lọt một khe hở nhỏ nào cho người khác. Tiểu Quân chỉ có thể giơ tay nắm vào chiếc tay nắm bằng nhựa ở phía trên đầu còn tay kia buông thõng xách chiếc túi máy tính nặng trịch.
Trên chiếc tay nắm nhựa dán vô số quảng cáo nhưng Tiểu Quân chẳng hề để ý đến chúng vì phải đứng ở tư thế ngẩng đầu lên trên này quá lâu nên cô cảm thấy mệt mỏi và thực sự kiệt sức. Đúng vào lúc này, chiếc điện thoại trong túi rung lên. Cô cắn răng, buông tay lần tìm điện thoại. Khó khăn lắm mới lấy được điện thoại thì tàu điện ngầm phanh lại khiến cho cả người cô nghiêng ngả suýt nữa đổ lên người người khác, thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
Giọng đầu bên kia điện thoại rất phấn khởi. Đó là giọng của cô thư ký bên công ty Khởi Hoa.
- Cô Ngô của chúng tôi về rồi. Sáng nay, cô ấy vừa gọi điện bảo chiều sẽ đến công ty. Cô có muốn đến gặp cô ấy không? Nhưng mà thời gian rất gấp. Ba giờ chiều, cô Ngô đến công ty thì năm giờ lại có một cuộc họp.
- Có chứ. Cô xếp lịch cho tôi nhé. Chắc chắn ba giờ tôi sẽ có mặt. Cảm ơn cô. Cảm ơn cô rất nhiều. – Tiểu Quân vui mừng giãn cả lông mày ra, cô lập tức trả lời nhưng e là có thay đổi nên còn nói thêm một câu. – Nếu cô Ngô đến công ty sớm hơn...
- Chắc chắn tôi sẽ báo cho cô biết. Cô cứ yên tâm. – Cô thư ký nhấn mạnh một câu bảo đảm.
Sau khi gác điện thoại, Tiểu Quân giơ tay nhìn đồng hồ. Vẫn còn thời gian. Cô có thể về công ty chuẩn bị một chút rồi đến thẳng Khởi Hoa. Nghĩ đến những ngày vất vả vừa qua cuối cùng cũng không uổng công vô ích, cô thở phào nhẹ nhõm.
Người ta có câu: "Gặp vận đen thì uống nước lạnh cũng mắc răng".
Tiểu Quân về đến công ty mới phát hiện ra câu nói đó rất có lý. Sau bao ngày vất vả chờ đợi, cuối cùng cô cũng đợi được tin vui từ công ty Khởi Hoa. Không ngờ, đúng lúc đó, công ty lại xảy ra chuyện.
Thực ra tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là máy tính của Tiểu Quân bỗng nhiên có vấn đề. Máy tính có vấn đề có thể sửa được nhưng buổi chiều cô phải dùng đến bản kế hoạch ở trong đó. Thật trùng hợp! Đúng là ông trời không cho cô đường sống.
Tiểu Quân cũng suy sụp.
Trong máy tính này có toàn bộ các dự án cô thực hiện mấy năm nay và cả các tư liệu về những khách hàng quan trọng. Tuy phần lớn đều có trong chiếc máy tính xách tay ở nhà nhưng bản kế hoạch dự án chiều nay gửi cho công ty Khởi Hoa lại là bản cô vừa mới làm xong nên vẫn chưa kịp sao lưu lại. Thời gian quá gấp, làm sao cô làm lại kịp đây?
Cô ôm máy tính chạy đến phòng sửa chữa của công ty nhưng sau khi kiểm tra xong, họ nói máy tính bị hỏng nặng, phải sửa mất ít nhất một tuần. Họ bảo cô điền vào tờ giấy nhận chiếc máy tính khác, còn chiếc máy tính này thì để lại đây. Họ còn nói thêm một câu, sau khi sửa xong, chưa chắc đã giữ lại được những dữ liệu có trong máy.
Tiểu Quân nghe xong mà trước mắt toàn một màu đen. Cô còn không biết làm sao để bước ra khỏi cánh cửa lớn đó.
Những người khác trong phòng đều rất thông cảm nhưng chẳng có ai đưa ra được ý kiến gì cả. Khâu Tĩnh chau mày nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài:
- Làm sao đây? Tớ chẳng quen người bạn nào là dân IT cả. Nếu không thì tớ đã nhờ người ta giúp cậu.
- Dân IT ư? – Tiểu Quân ngẩng đầu, chộp lấy điện thoại di động trên bàn, còn tay kia thì xách chiếc máy tính xách tay chạy ra ngoài. Khâu Tĩnh chưa nói hết câu thì bóng Tiểu Quân đã khuất rồi. Nhìn lại lần nữa thì cô đã vội vàng bước qua cửa kính, lao nhanh như một cơn gió.
Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế - Nhân Hải Trung Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế