Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Lữ
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Little Rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4060 / 105
Cập nhật: 2015-04-01 08:15:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Gọi Mình
Ũ TRỤ
Tôi trao em một vũ trụ tinh khôi. Vũ trụ vừa mới ra đời sáng nay. Em hãy đưa hai tay ra mà tiếp nhận với một tấm lòng trân trọng. Vũ trụ của riêng em đó.Khi em có bình an, thì vũ trụ cũng bình an. Thương mình, tức là em đang thương yêu cả vũ trụ.Cuộc sống là một trường học, để cho ta tập thương mình.Thương mình, là em cũng đang thương tôi. Những khi em vui, tôi thấy lòng mình tràn ngập ánh sáng.
Từ đây, em là một bà mẹ.Em là mẹ của một vũ trụ nho nhỏ.Không, vũ trụ thì không nhỏ bao giờ.Vũ trụ trương nở, lớn hoài và chứa không biết bao nhiêu điều huyền nhiệm của sự sống.Sáng nay, có một con chim mải mê ca hát. Con chim và tiếng hát tuyệt vời kia cũng thuộc về vũ trụ của em đó thôi. Em có nghe không, tiếng reo mừng của vũ trụ vào lúc ban mai? Tôi vói tay, mở rộng thêm cánh cửa sổ cho nắng ấm tuôn vào. Nhìn nắng mới, tôi lại thấy nụ cười của em.
Em hãy tập thở cho bình an. Em thở vào và nghe cả vũ trụ đang theo hơi thở đi vào hai lá phổi. Em thở ra và nghe cả vũ trụ đang tuôn ra ngoài cõi vô tận, mênh mông.Em thở cho vũ trụ của em.Em đi cho vũ trụ của em. Với từng bước chân bình an đặt trên mặt đất, em đang chăm sóc cho mùa xuân đang trở về trên từng nhánh cây, đọt lá. Có một vũ trụ tinh khôi đang chờ đôi môi em mỉm cười, bình an. Vui nhé em.
TRONG SÁNG
Tâm em là một nguồn suối nước trong. Muôn đời, nguồn tâm ấy không bao giờ vẩn đục.Em đừng bao giờ phân chia tâm mình thành hai bên thiện ác.Trong tình thương chân thật, chúng ta không bao giờ chọn phe.Em phải chọn phe của ai bây giờ?Một lần chọn lựa là một phen sai lầm.Nếu chọn, em chỉ có thể chọn tất cả mà thôi. Chỉ có tất cả mới làm cho trái tim em thoả mãn. Không bao giờ có cái thiện thắng cái ác.Tư tưởng ấy, phải chăng, đã được sinh ra từ sự sợ hãi của con người?
Em vẫn là em.Em không cần chọn lựa.Chỉ cần là em thôi, thì tình thương đã có lối đi rồi.Tất cả mọi cảm xúc, tư tưởng trong tâm em sẽ trôi chảy tự nhiên như một dòng suối trong mát.Em hãy tin tưởng, mà đừng hoang mang, sợ hãi.Em không có phe, và tâm em không phải là một trường tranh đấu. Em trở về ôm lấy trái tim mình mà kêu gọi niềm thương yêu. Thương yêu là chấp nhận, chứ không hề loại trừ.
Loại trừ, có nghĩa là em không còn tha thứ.Em quên rằng tâm em có khả năng vô biên để tha thứ, và bỏ qua. Tha thứ, tâm em trở nên nhẹ nhàng và thư thái. Em không chọn phe, chấp nhận người kia, cũng như chấp nhận trọn con người của mình. Em thấy tâm mình trong sáng. Đó là một nguồn nước trong, chảy mãi về tận cõi vô biên, mênh mông.Mỗi lần tha thứ, em thấy tâm mình mới lại, trong vắt.
GỌI MÌNH
Em gọi tên em cho thật tha thiết suốt một trăm lần không gián đoạn. Gọi để mà nhớ đến một người em thương nhất ở trên thế gian này.Người ấy chính là em.Vậy mà em bỏ quên em. Em để cho thời gian chia cắt con người mình thành từng mảnh nhỏ. Một mảnh trong quá khứ, một mảnh ở trong tương lai.Em hãy gọi em cho thật hết lòng để trở về, mà hạnh phúc với chính mình.
Em gọi em để thấy mình đang có mặt.Em không phải là một tư tưởng.Chỉ có tư tưởng mới tạo ra ảo giác về thời gian và phân chia em thành ra nhiều đoạn khác nhau.Về được với mình rồi, thời gian cũng không còn nữa. Sự sống trôi chảy, mà không cần có thời gian làm thước đo đâu em. Sự sống đi tới, đi lui, đi xuôi, đi ngược mà không phải chảy từ nơi quá khứ về tới chốn tương lai.Về được với chính mình rồi, thì em cũng về được với mẹ đang có mặt trong em.
Đôi mắt em không phải là đôi mắt của mẹ đó sao?Em gọi mình tức là em đang gọi mẹ. Khi nào bất an, em hãy tập thở và đi từng bước khoan thai bằng đôi chân của mẹ. Mẹ không phải là quá khứ.Mẹ không thuộc về thời gian.Mẹ chính là em.Mẹ thuộc về sự sống.Cho nên mẹ không bao giờ mất cả.Và em cũng vậy.Em sẽ không bao giờ mất đi.Bởi vì em thuộc về sự sống thật đẹp.Em hãy gọi tên mình, đi em.Bóng trái đất
Những ngôi sao trời lại long lanh trong bóng tối của trái đất.Mặt trăng là ngọn đèn đêm của chúng ta; khi tỏ, khi mờ, khi tròn, khi khuyết.Có những đêm, thức sớm, bước chân ra ngoài trời trong mát, tôi nhìn trăng sao, mà thấy lòng mình thật im lặng.Cái im lặng của hạnh phúc. Có khi, tôi tự hỏi: “Tại sao sự sống có thể bình an như vậy?” Những lúc đó, cả rừng cây, hoa cỏ cũng đang hoà mình vào trong giấc ngủ.Lắng lòng, tôi có thể nghe được hơi thở của từng ngọn cỏ.Tôi biết, chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi thì trái đất sẽ nghiêng mình về phía nắng ấm.Mọi loài thức dậy, mỉm cười, cùng nhau đón một ngày thật mới.
Trong bóng trái đất, tôi đã bắt gặp những Đêm Lớn; khi mọi loài ngủ yên thật bình an. Trong Đêm Lớn, không còn ai giận hờn, hay thù hận ai nữa cả.Tôi mường tượng nhìn thấy từng nụ cười trên đôi môi của mọi người và mọi loài.Những đoá hoa tu-líp, đang khép lại trong bóng trái đất, cũng mỉm một nụ cười xinh đẹp.Nếu có mặt một lần trong Đêm Lớn, ta sẽ hiểu tại sao mình phải học sống, học buông bỏ giận hờn, thù hận ở trong lòng mình. Trong bóng trái đất, Đêm Lớn toả ánh sáng thật dịu dàng. Đi từng bước chân trên mặt đất, tôi ước mơ niềm bình an của Đêm Lớn sẽ được kéo dài mãi mãi.
Trong Đêm Lớn, chúng ta thật khoẻ mạnh. Trái tim của chúng ta mềm mại như tấm lòng của một em bé. Văng vẳng, tôi nghe đâu đó tiếng hát ru em:
Mộng bình an, mộng bình an,
Rồi thần tiên sẽ đưa em vào,
Một nơi xinh đẹp,
Đầy hoa tươi đẹp.
Và em nở nụ cười thật vui...
Quên giận hờn, hận thù, chúng ta đều trẻ lại. Đôi mắt của chúng ta sẽ trong sáng lạ lùng. Đó là đôi mắt của những em bé xinh đẹp ở xung quanh ta. Chúng ta đều trở nên ngây thơ và hồn nhiên. Để rồi chúng ta cùng nhận ra: sự sống thật là đẹp. Giận hờn, hận thù cướp đi những giây phút thần tiên, tuyệt vời của
ta trên trái đất. Chúng ta có quyền có một đời sống khoẻ mạnh, hạnh phúc và bình an. Trong bóng trái đất, Đêm Lớn nhiều lần đã đưa tất cả chúng ta trở về niềm vui vô biên ấy.
Giữa Đêm Lớn, chúng ta đều có khả năng quên.Chúng ta buông bỏ được những khối khổ đau ở trong lòng mình. Gặp nhau trong Đêm Lớn, ta khẽ nhắc nhau:
— Hãy lắng nghe.
Và chúng ta mỉm cười, ngồi yên, nắm tay nhau mà hạnh phúc. Chúng ta lắng nghe tiếng lặng im bao trùm cả bóng trái đất.Tiếng lặng im len lỏi vào trong từng kẽ hở của tâm thức ta, để rồi tâm thức ta trở nên trống rỗng lạ lùng. Tâm thức ta như đang hoà mình vào trong bóng trái đất, trở thành một với Đêm Lớn, toả ra một niềm bình an mênh mông. Ta nhận ra là không có gì có thể trống trải, và lặng im hơn cõi tâm ta. Tâm ta là một cõi trống không vô hạn.Ở đó, ta chỉ có thể có hạnh phúc mà thôi.Trong cõi rỗng không đó, mọi niềm giận hờn, hận thù đều không có điểm tựa.
Chúng ta ngồi yên và lắng nghe.Khi nào lạnh, ta sẽ mặc thêm vào người một chiếc áo ấm.Ngồi yên, lắng nghe, và chúng ta nhận ra rằng mình có thể cùng nhau tạo ra những Đêm Lớn. Trong bóng trái đất, mọi cuộc đi tìm như đều được dừng lại.Chúng ta nghỉ ngơi, và trở về.Tâm thức chúng ta lắng xuống.Mọi điều kiện để Đêm Lớn xuất hiện đã có mặt.Và chúng ta chỉ cần ngồi thật yên mà lắng nghe. Ta nghe tiếng thở thật đều của mình. Ta nghe sự trống rỗng của buồng phổi, của từng tế bào trong thân thể ta. Ta thở lâu hơn chút nữa, để thấy tâm thức là cũng là một khối rỗng rang, đủ sức để dung chứa tất cả sự sống đang có mặt ở trên trái đất này. Trong thoáng chốc, ta hoà mình vào trong Đêm Lớn.
Trong Đêm Lớn, chúng ta không còn hấp tấp, vội vã.Đêm Lớn là chỗ chúng ta trở về và cảm thấy dễ chịu, quen thuộc. Trong bóng trái đất, Đêm Lớn là một căn nhà của mẹ. Nơi đó, ta đặt hết mọi nhọc nhằn của cuộc sống xuống, và cho phép mình được chăm sóc bằng bàn tay thương yêu của mẹ. Mẹ sẽ nói: “Ngủ đi con.” Bàn tay của mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc của ta mà nói: “Ngày mai, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả. Con hãy bình tâm mà ngủ một giấc cho ngon.” Ta nhìn mẹ, mỉm cười, rồi nhắm mắt lại. Từ đó, ta đi vào Đêm Lớn. Mỗi buổi tối, ta đều có thể đi vào Đêm Lớn. Và trong giây phút cuối của cuộc đời, ta cũng sẽ theo dõi những hơi thở thật sâu, thật nhẹ để mà đi vào Đêm Lớn.
Trên bàn thờ, tấm hình của mẹ tôi thật đẹp.Tôi vẫn thường tìm thấy mẹ ở trong bóng trái đất, vào những Đêm Lớn. Nơi mà tôi và mẹ chỉ là một.Tôi thở và ngồi thật yên cho mẹ. Trong cõi tâm rỗng rang, không còn chứa chấp giận hờn, ta gặp lại những người ta thương yêu. Ta sẽ không còn thấy bơ vơ, mang thân phận của một người đi tìm. Ta trở về được với chính mình, biết rằng mình là một người giàu có. Ta có tất cả những gì tốt đẹp nhất, nhưng vẫn thường bơ vơ đi tìm. Trong Đêm Lớn, ta trở về, biết rõ mình là ai. Ta chính là sự sống. Ta chính là niềm bình an. Ta có quyền có hạnh phúc.
Bóng trái đất còn chứa không biết bao nhiêu điều mầu nhiệm. Tôi tự hỏi là mình có nên mở một đại hội, để tất cả chúng ta cùng nhau tụ tập, sống trong bóng trái đất, và hội ngộ với Đêm Lớn hay không? Nhưng rồi tôi nghĩ, ở đâu mà bóng trái đất, mà Đêm Lớn lại không có mặt. Sống một lần với Đêm Lớn, ta trở thành một con người khác. Ta đón nhận mặt trời bằng một nụ cười thật tươi, biết rằng ta có một ngày để vui sống. Ta can đảm hơn để đón nhận những khó khăn ở trước mặt. Bởi vì trong bóng trái đất, Đêm Lớn chữa lành tất cả mọi thương tích có mặt ở trong tâm ta. Đêm Lớn sinh ta ra thêm một lần nữa, và vạn lần nữa, như những em bé hồn nhiên, trong sáng.
Tôi Ươm Ánh Mặt Trời Tôi Ươm Ánh Mặt Trời - Lữ Tôi Ươm Ánh Mặt Trời