A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Lữ
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Little Rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4060 / 105
Cập nhật: 2015-04-01 08:15:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bên Lò Sưởi Đỏ
rong căn nhà nhỏ đó, tôi có một cái lò sưởi. Những hôm trời lạnh, tôi xếp vào lò những khúc củi nhỏ mà chắc, đốt lên rồi hưởng cái thú ngồi xem lửa cháy.Tôi sẽ không để tâm mình bận bịu bởi chuyện gì cả, mà thật sự ngồi chơi bên lửa đỏ. Có khi, tôi thắp thêm một nén hương Nhật, pha thêm một ấm trà Tàu, ngồi ngả người trên chiếc ghế dựa, và thấy mình là người may mắn nhất trên thế gian này.
Thật không có cái thú nào sánh bằng cái thú ngồi bên lò sưởi đỏ.Tiếng củi cháy kêu tí tách trong lò, nghe êm dịu như một bản nhạc.Những giây phút đó, tôi thấy mình đang sống. Tôi sống, và đi ngang một giai đoạn bình an trong cuộc đời mình. Ở trong tâm, tôi không còn tìm tòi gì nữa.Tôi chiêm ngưỡng cuộc sống này, như đang thưởng thức một lò sưởi ấm áp.
Tôi rảnh rang. Tôi có vô số thời gian nhưng không làm gì với khối thời gian đó cả.Thời gian là một viên ngọc bích vô giá.Thời gian không vô hình.Với tôi, thời gian chính là cái lò sưởi đang toả ra hơi nóng ấm áp.Không có thời gian, thì cũng không có lò sưởi đỏ. Không có thời gian, thì cũng không có ấm trà Tàu, nén hương Nhật. Thời gian như vô hình, trống rỗng, nhưng lại thật là đẹp.
Hãy tưởng tượng, ta ra chợ, mua một kí lô thời gian, loại thượng hảo hạng. Một kí lô thời gian được gói lại thật cẩn thận, và người bán hàng còn dặn dò: “Phải nhẹ tay, thời gian dễ vỡ lắm đó.” Ta hân hoan đem gói hàng về nhà, hí hửng mời mọi người lại rồi từ từ mở gói hàng ra. Ai nấy đều trố mắt, trầm trồ: “Ồ, thời gian! Đẹp thật!”
Thời gian là một thứ dược liệu.Ngồi trước lò sưởi đỏ, tôi thấy tâm mình đang có một cơ hội được chữa trị. Những hiểu lầm trong quá khứ, với sự có mặt của thời gian, bỗng nhiên được tháo gỡ, trở nên rõ ràng. Tôi bỗng hiểu ra những điều về mình, và về người kia. Với chén trà trong tay, tôi mỉm cười. Tôi sẽ hơi ngạc nhiên một chút về thái độ của mình trong quá khứ: bực bội, nóng giận, ghét bỏ hay xa lánh...
Nếu một người bạn tới thăm, tôi sẽ mời bạn tôi ngồi trước lò sưởi ấm.Bạn tôi cởi ra chiếc áo lạnh cồng kềnh, dày cui. Tôi sẽ nói: “Anh phải cởi luôn áo len và khăn quàng cổ đi. Ở trong nhà mà mặc đồ nhiều, chốc nữa ra đường sẽ lạnh lắm đó.”Vậy là bạn tôi chỉ còn giữ trong người một chiếc áo mỏng.Trên gương mặt bạn, tôi đọc được một nụ cười hạnh phúc, thoải mái.Tôi rời chiếc ghế dựa mà đến ngồi bên cạnh bạn.Chúng tôi cùng uống trà. Tôi nói: “Bạn thắp dùm tôi một nén hương khác.”
Chúng tôi ngồi bên nhau, không có gì bận bịu cả.Một đôi bạn đang có thời gian cho nhau.Chúng tôi nói đủ thứ chuyện bâng quơ, không đâu vào đâu cả.Và đôi khi chúng tôi im lặng.Có hôm, chúng tôi im lặng lâu lắm. Có thời gian, im lặng hay nói chuyện, chúng ta đều hạnh phúc cả. Bạn tôi không vội vã giải quyết cho xong một chuyện gì, để rồi hấp tấp về nhà. Nếu hôm sau không phải là một ngày làm việc, thì tôi sẽ nói: “Bạn có thể ở lại. Sáng mai, chúng ta sẽ dạo rừng tùng.”
Khu rừng tùng ở cạnh nhà tôi là một thắng cảnh của trái đất. Chúng tôi dạo chơi dưới những cây tùng, hai tay đút vào trong túi áo ấm. Hơi thở của chúng tôi vào ra cùng với làn khói trắng. Có những buổi sáng, sương mù còn giăng dưới những gốc cây tùng. Bạn tôi gọi đó là những áng mây ngủ quên.Không khí tuy hơi lạnh, nhưng chúng tôi cảm thấy thật khoẻ.Thế nào bạn tôi cũng đòi dạo lên đỉnh đồi.Từ trên cao, chúng tôi ngắm quang cảnh chung quanh đồi.
Thời gian tạo ra phép lạ. Chúng ta đã quen thoả mãn, hài lòng với khoa học kỹ thuật, mà không còn tin vào phép lạ. Có một ít thời gian, chúng ta có thể biến hoá.Tôi nghĩ về những cặp tình nhân, họ yêu nhau, có thời gian cho nhau, và họ có thể biến hoá.Họ biến thế gian thành một thiên đàng. Họ biến một cơn giận dỗi thành một nụ cười. Họ kiên nhẫn, tìm hiểu và nâng đỡ nhau.Họ biến tình yêu thành một gia đình.
Và khi đánh mất thời gian, họ cũng đánh mất khả năng tạo ra phép lạ.Họ sẽ không có thời giờ ngồi bên lò sưởi đỏ. Họ sẽ hiểu lầm và hay trách móc nhau. Họ đổ lỗi cho nhau về những khổ đau mà họ gặp phải trong cuộc sống.Họ đánh mất thiên đàng. Những đứa con của họ sẽ bị đày đoạ xuống trần gian. Họ bắt đầu khóc nhiều hơn cười.Có khi, họ không còn muốn nhìn thấy mặt nhau nữa. Tất cả những khó khăn mà họ phải chịu đựng, có một nguyên nhân giản dị: họ đánh mất thời gian, nên không còn có khả năng làm ra phép lạ nữa.
Tôi ngồi bên lò sưởi, hạnh phúc với hơi ấm trong lò toả ra, và ngủ quên lúc nào không biết.Trong giấc mộng, tôi thấy ba tôi bước vào nhà. Ba tôi bước đến bên lò sưởi, ngồi xuống, hơ tay. Tôi không nói gì cả.Một tình cảm thật êm dịu đang dâng lên trong lòng tôi. Một lúc sau, tôi đến gần ba tôi, nói nhỏ: “Ba.” Ba tôi quay lại, khuôn mặt của ông tràn ngập ánh sáng. Ông nói: “Ba luôn luôn có mặt ở bên cạnh con. Khi nào con thắp lên lò sưởi đỏ, là ba lại về ngồi chơi với con.” Không hiểu tại sao, nghe ba tôi nói vậy thì tôi khóc.Nước mắt chảy dài trên má, và tôi nghe lòng mình thật hạnh phúc.
Tôi giật mình tỉnh dậy.Nhớ đến giấc mộng, tôi mỉm cười.Mỗi lần muốn gặp ba tôi, tôi chỉ cần thắp lên lò sưởi.Hoặc, tôi sẽ bước từng bước chân thong dong giữa khu rừng tùng.Miễn sao là tôi đừng đánh mất thời gian, là tôi có được tất cả.
Tôi Ươm Ánh Mặt Trời Tôi Ươm Ánh Mặt Trời - Lữ Tôi Ươm Ánh Mặt Trời