When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1100 / 16
Cập nhật: 2016-06-21 08:45:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
õ khổ cho tôi quá: mưu gian của tôi bại lộ rồi! Làm cách nào bây giờ? Làm thế nào để tránh cái nhục đã lừa Dung, để khỏi mất hết phẩm giá, hy vọng, và mối tình của Dung? Tôi có thể mất cuộc sống, tôi không thể mất Dung được. Ấy cũng chỉ vì sợ mất Dung mà tôi đã liều nghe theo kế hoạch của Khiêm. Tôi đã biết đích Thọ là người yêu của Dung, Dung đã chối và tôi đã tha thứ cho Dung cái tội nói dối. Dung có yêu tôi nàng mới nói dối. Tôi chỉ cần thắng Thọ, kẻ tình địch đã học tới ban tú tài, nghĩa là đã lợi thế hơn tôi. Thắng Thọ bằng cách nào, một khi tôi chỉ là một anh học trò khổ, mới lẽo đẽo ở năm thứ nhất ở Cao đẳng tiểu học một trường tư? Tôi đành phải dùng sự giả mạo. Tôi đã giả mạo là sinh viên trường Thuốc, theo mưu kế của Khiêm. Chiều thứ bảy trước, nhân tua gác của Khiêm, tôi đã đường hoàng đưa Dung vào thăm các giường bệnh trong nhà thương Bảo hộ, tôi đã mua hai tiếng "Bẩm quan" trân trọng và cái lương tâm người gác cổng bằng một số tiền. Và Dung, nàng đã mắc mưu! Khiêm vạn tuế! Ồ, nhưng còn bức thư Dung gửi đến tôi? Mỗi chữ nàng khoắng vội trên giấy là một tiếng sét giáng xuống đầu tôi. Óc tôi choáng váng, mắt tôi hoa lên, toàn thân tôi lạnh chẳng khác ướp nước đá, trong khi mồ hôi cứ vã ra đầm đìa.
Trời, làm cách nào bây giờ? Thoáng tưởng tượng cái vẻ khinh bỉ của Dung, tôi đã không muốn nhìn thấy ánh sáng nữa. Từ lạnh buốt, thân thể tôi vụt nóng bừng. Tôi thẹn quá, thẹn ngay với chính mình, thẹn đến nỗi, giá có quyền ước, tôi sẽ ước cho cả thế gian này sụp đổ xuống, vùi lấp tôi đi, vùi lấp cả Dung, cả Thọ, cả mọi nỗi éo le khác nó hằng làm khổ con người.
Tôi ủ rũ, tê mê, không còn biết gì nữa. Cho mãi đến lúc Khiêm thình lình đến thăm tôi.
- Cái gì thế? Cái gì mà mặt xám đi như gà bị cắt tiết ấy thế?
Tôi đưa Khiêm bức thư. Hắn cầm lấy, đọc một hơi rồi ném bức thư xuống đất:
- Tưởng gì, ngờ đâu chỉ là chuyện thổ tả! Mày hèn lắm, Lộc ạ... Mày không đáng là một thằng con trai tí nào, bởi mày đã cam tâm nô lệ cho một đứa con gái.
Tôi đứng phắt dậy:
- Nếu mày đến đây để giảng luân lý cho tao nghe thì mày hãy bước ngay đi!
- Ồ! - Khiêm vừa nói vừa nhìn từ đầu đến chân tôi - Mày điên mất rồi! Và tao, tao càng cần ở đây, càng cần mở mắt cho mày thấy rõ sự thực.
Mà phải, chính tôi đang cần đến Khiêm. Hắn đã lập mưu để tôi lừa Dung, giờ hắn phải giúp tôi gỡ sỉ nhục. Tôi làm mặt trịnh trọng và bảo hắn:
- Danh dự, ái tình của tao đương bị đe doạ ghê gớm, mày có cách nào cứu vãn hộ tao không?
Khiêm mỉm cười:
- Danh dự! Ái tình!... Thôi, tao van! Mày đừng học đòi làm văn chương nữa đi. Sự trả giá đã bôi nhọ cuộc đời nhiều lắm rồi. Ta hãy có can đảm chỉ yêu sự thực, cũng đừng bắt nó phải đẹp đẽ hơn nó. Bây giờ, mày chỉ cần rõ một điều: sau khi biết mày không phải là sinh viên trường Thuốc, con Dung có còn thích mày nữa không, thế thôi! Muốn rõ điều ấy, mày hãy chịu khó làm theo đúng lời tao dặn...
Tôi thở dài:
- Mày cứ nói.
- Chiều nay, mày lấy ô tô của chú mày và cứ đường hoàng đến tận nhà con Dung mời nó đi nói chuyện.
- Tao ngượng lắm!
- Ấy, ở đời này, muốn thắng thì chớ có biết ngượng! - Khiêm quẹt diêm châm thuốc, hút mấy hơi rồi tiếp theo - Mày sẽ đưa nó đến chỗ nào thật vắng vẻ, nên cố ý dềnh dang chờ lúc mặt trời đã sẩm tối thì hơn...
- Sau làm sao nữa?
- Mày sẽ nói trắng ra rằng cái việc giả mạo kia là có thực, nhưng mày hãy cắt nghĩa cho nó hiểu sở dĩ mày làm thế chỉ vì mày đã yêu nó đến không thể nào sống được, nếu mất nó.
- Mà quả tình, tao yêu nó thực!
- Biết rồi, khổ lắm! Ông cứ chưng mãi tình yêu của ông ra, làm như là một thứ bằng danh dự ấy... Thú thực với nó rồi, hãy hỏi nó xem từ nay nó còn yêu mày nữa hay thôi. Nếu nó nổi giận và bảo không yêu mày nữa, mày hãy bắt tay nó một cái, rồi đưa nó về tận nhà. Tại sao? Tại nó đã thành thực, và như vậy, tức là nó đáng cho ta phải kính trọng!
- Ngộ nó bảo vẫn yêu tao?
- Ấy là nó bịp mày...
- Thì tao sẽ phải làm như thế nào?
- Mày hãy vờ như cảm động lắm, và sau khi đã tình tự với nó đúng y như đào kép ciné, mày hãy nhắc đến cái ý định của bà via nhà nó: "Thể nào mẹ em cũng sẽ ngăn trở việc nhân duyên của đôi ta... (Chỗ này, mày phải não nùng như một kép cải lương Nam Kỳ, nghe chưa!)... Yêu nhau mà không lấy được nhau, mà suốt đời phải ôm hận, chẳng thà chết với nhau còn hơn! (Mày hãy chưng ra mấy liều thuốc ngủ mà tao sẽ đưa mày sau). Anh nghĩ thế nên đã dự bị sẵn mấy liều thuốc ngủ. Chúng ta chỉ việc nuốt mỗi đứa một phần là linh hồn chúng ta sẽ phiêu diêu bước lên cõi lý tưởng nên thơ, đời đời khăng khít cùng nhau, không còn sợ ai phân rẽ tơ duyên nữa. Thuốc này êm ái lắm! Uống vào xong là cứ việc thiếp dần, thiếp dần, chết lúc nào không biết..." - Khiêm vừa nói vừa khúc khích cười: Các đào nhát lắm nhé! Chỉ được cái văn chương hão chứ ông dử kẹo cũng không dám chết!
- Ví dụ mày nói đúng...
- Thì đúng hẳn chứ lị! Rồi mày xem...
-... Được! Rồi sao nữa?
- Thấy cái chết, đào tất nhiên đú lại, và tìm kế hoãn binh. À, lúc này mới là lúc nên chơi ngổ đây! Mày hãy giả vờ nổi giận, giả vờ phát điên... vì đau khổ chứ sao! Mày mở tách con dao hướng đạo ra. Phải có cái bộ điệu của một thằng nhất định tự tử vì tình, và nhất định bắt người yêu phải chết. Mấy mà chị mày chẳng van xin, chẳng viện lẽ này lẽ khác để cầu thoát hiểm, chẳng thề thục mạng và hứa hẹn bứa bừa. Mày vờ nguôi giận từ từ, vờ thương xót, nhưng phải ép cô ả chứng thực tình yêu đã...
Tôi nóng bừng cả mặt:
- Ồ!
- Mày thẹn? Thế thì mặc mày! Thằng Thọ sẽ chiếm con Dung, và hai đứa chúng nó sẽ cười vào mũi mày, bảo mày là hãy còn non dơ lắm...
Sự phản kháng cuối cùng của lương tâm tôi nín bặt:
- Được rồi! Mày cứ sắp sẵn những thứ cần dùng cho tao. Giờ tao hãy mài lại con dao hướng đạo cho thực sáng đã.
- C'est tres bien! Phải thế chứ: bất độc, bất anh hùng...
Tội Nhân Hay Nạn Nhân Tội Nhân Hay Nạn Nhân - Lan Khai Tội Nhân Hay Nạn Nhân