Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Pittacus Lore
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: I Am Number Four
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2340 / 33
Cập nhật: 2015-08-25 11:27:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
ÔI KHÔNG NGỦ ĐƯỢC, CỨ NẰM IM TRÊN GIƯỜNG, GIỮA ĐÊM TỐI mà dán mắt lên trần nhà. Tôi gọi điện thoại cho Sarah, hai đứa nói chuyện với nhau đến ba giờ sáng; rồi tôi tắt máy, nằm yên với hai con mắt mở thao láo. Bốn giờ, tôi ra khỏi giường và rời phòng. Bác Henri đang ngồi ở bàn ăn, uống cà phê. Bác ngẩng mặt lên nhìn tôi, mắt thâm quầng, đầu tóc rối bù.
- Bác đang làm gì đấy? - Tôi hỏi.
- Bác cũng không ngủ được - Người Giám Hộ trả lời - Đang xem tin tức coi thế nào.
- Có thấy gì không bác?
- Có, nhưng không biết có liên quan gì đến chúng ta hay không. Những người viết và xuất bản ấn phẩm "Họ đi lại giữa chúng ta", những người mà chúng ta đã gặp, bị tra tấn và sát hại rồi.
Tôi ngồi phịch xuống, đối diện với bác Henri.
- Sao cơ ạ?
- Cảnh sát đã tìm ra họ, khi những người hàng xóm gọi điện thoại đến báo rằng họ nghe thấy có những tiếng la thoát ra từ ngôi nhà ấy.
- Họ không biết chúng ta sống ở đâu.
- Ừ, họ không biết. May sao. Nhưng điều đó có nghĩa là bọn người Mogadore đã trở nên liều lĩnh hơn. Và chúng đã ở rất gần. Nếu bác cháu mình mà nhìn thấy hay nghe thấy gì bất thường thì phải lên đường ngay, không hỏi han, bàn cãi gì hết.
- Vâng.
- Đầu cháu sao rồi?
- Dạ, nhức quá - Tôi đáp.
Tôi đã bị khâu tới bảy mũi. Chính bác Henri là người đã khâu cho tôi. Hiện tôi đang mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình. Chắc chắn là một trong những vết thương trên lưng tôi cũng cần phải được khâu lại. Nhưng điều đó có nghĩa là tôi phải cởi áo ra, và như thế thì tôi sẽ phải giải thích sao với bác Henri về những vết cào, vết xước bây giờ? Chắc chắn, bác sẽ biết chuyện gì đã xảy ra. Hai buồng phổi của tôi vẫn còn bỏng rát. Có vẻ như tình hình của vết thương đang tệ đi.
- Vậy là lửa phát ra ở tầng hầm?
- Vâng.
- Lúc đó cháu đang ở trong phòng khách?
- Vâng.
- Sao cháu biết là đám cháy xuất phát ở tầng hầm?
- Dạ, vì tất cả mọi người ở dưới đó chạy lên.
- Và cháu biết rằng khi cháu chạy ra khỏi nhà, thì tất cả mọi người đều ra khỏi nhà luôn?
- Vâng.
- Vâng cái gì?
Tôi đoán chắc người Giám Hộ đang buộc tôi phải tự phủ nhận chính bản thân mình; câu chuyện của tôi thiếu hẳn sức thuyết phục đối với bác. Chắc chắn bác không đời nào tin rằng tôi chịu đứng bên ngoài khoanh tay đứng nhìn giống như những người khác.
- Là cháu không có vào trong nhà - Nói ra điều này, tôi bứt rứt biết bao nhiêu, nhưng tôi vẫn cố nhìn thẳng vào mắt người Giám Hộ và nói dối một cách rành rọt.
- Bác tin cháu - Bác Henri đáp lại một cách từ tốn.
o O o
Gần đến trưa, tôi mới trở dậy. Ngoài cửa sổ, lũ chim đang véo von, mặt trời trên cao rọi những tia nắng vào nhà. Tôi thở dài nhẹ nhõm. Tôi đã được nằm nướng đến tận giờ này nghĩa là chưa có tin tức nào chống lại tôi cả. Chứ nếu không, tôi đã bị lôi ra khỏi giường và bị bắt thu dọn hành lí rồi.
Khi tôi trở lưng, thì cơn đau bắt đầu hành hạ. Tôi có cảm giác như ngực mình đang bị ai đó ấn xuống, vần vò. Nhịp thở không thể vào ra một cách trọn vẹn. Mỗi lần cố gắng, tôi lại thấy buốt đau, không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
Bên cạnh tôi, Bernie Kosar đang nằm cuộn tròn, thở đều. Tôi nghịch ngợm, chòng ghẹo chú chó của mình, hòng đánh thức nó dậy. Ban đầu, Bernie Kosar còn rên rỉ, nhưng rồi cũng chịu đùa với tôi. Mộy ngày mới của chúng tôi đã được bắt đầu như thế. Tôi đánh thức chú chó đang say ngủ bên cạnh mình. Cái đuôi vẫy tít, cái lưỡi thè ra ngay lập tức của con vật khiến tôi cảm thấy khá hơn, không còn bận tâm đến cơn đau trong ngực, cũng không còn bận tâm xem ngày hôm nay sẽ xảy ra những gì nữa.
Chiếc xe của bác Henri hiện thời không đậu ở bên ngoài. Trên bàn có đặt một tờ giấy ghi chú: "Bác ra cửa hàng. Sẽ trở về lúc một giờ". Tôi bước ra khỏi nhà. Đầu đau như búa bổ, hai tay đỏ ửng và đầy những vết thương, các vết cắt bắt đầu sưng tấy lên như thể tôi đã bị mèo cào. Tôi chẳng bận tâm đến các vết xước, chẳng màng đến cơn nhức đầu hay vết bỏng đang hoành hành trong ngực. Điều tôi quan tâm lúc này là tôi vẫn còn ở đây, ngay tại bang Ohio này, rằng ngày mai, tôi sẽ trở lại ngôi trường mình đang theo học - tính đến nay đã được ba tháng, và tối nay, tôi sẽ được gặp Sarah.
o O o
Đúng một giờ, bác Henri trở về. Vẻ phờ phạc trong mắt bác cho biết rằng bác vẫn chưa ngủ. Sau khi đem tất cả các túi đồ vào nhà, bác đi vào phòng riêng và đóng cửa lại. Bernie Kosar cùng tôi đi dạo trong rừng. Tôi thử chạy nhưng chỉ được một chút, sau chừng nửa dặm đường, cơn đau lại tra tấn khiến tôi phải ngừng lại. Cả người và vật đi được khoảng năm dặm. Khu rừng mở ra một con đường yên tĩnh rợp bóng cây, cũng giống như con đường dẫn vào nhà chúng tôi. Tôi quay lại và đi ngược trở về. Bác Henri vẫn còn ở trong phòng, cửa đóng. Tôi ngồi trên ghế sô pha, cảm thấy toàn thân se lại mỗi khi có một chiếc xe hơi chạy qua. Trong đầu tôi nuôi ý nghĩ một chiếc trong số đó sẽ dừng lại, nhưng rồi chẳng có chiếc xe nào dừng lại cả.
Càng về cuối ngày, sự tự tin thường trực trong tôi kể từ lúc thức dậy dần dần tàn lụi. Tờ Paradise Gazette không ra vào Chủ Nhật. Liệu ngày mai, có tin tức gì hay không? Dường như tôi đang trông chờ một cuộc gọi, một chuyến viếng thăm, chờ tay ký giả chường mặt ở ngưỡng cửa nhà chúng tôi, hoặc một viên cảnh sát đặt thêm câu hỏi cho tôi. Không hiểu sao tôi thấy bất an về tên kí giả vụn vặt nọ, hẳn ông ta phải là người kiên trì lắm - rất kiên trì. Và tôi thừa hiểu rằng ông ta không tin tôi.
Nhưng cũng chẳng có ai đến nhà chúng tôi cả. Chẳng có ai gọi điện thoại. Tôi trông chờ một điều gì đó, và khi điều đó không xảy đến, tôi bắt đầu manh nha một dự cảm tốt lành. "Tôi sẽ tìm ra được sự thật thôi, cậu Smith. Lúc nào tôi cũng tìm ra được sự thật" - Ông Baines đã khẳng định mười mươi như thế. Đột nhiên, tôi nghĩ đến chuyện chạy vào thị trấn, cố tìm ông ta để ngăn chặn cái sự thật kia, nhưng hành động đó sẽ chỉ có tác dụng càng đổ thêm dầu vào ngọn lửa ngờ vực mà thôi. Tất cả những gì tôi có thể làm được lúc này là thở đều và hi vọng vào điều tốt đẹp nhất.
Tôi không hề ở trong căn nhà đó.
Tôi chẳng có việc gì phải giấu cả.
o O o
Tối hôm đó, Sarah đến nhà tôi. Cả hai đứa vào phòng riêng của tôi. Cô bạn hỏi han về thân phận của tôi, về quá khứ, về hành tinh Lorien, về bọn người Mogadore. Tôi ngạc nhiên vì làm thế nào mà Sarah lại có thể tin vào mọi điều một cách nhanh chóng và dễ dàng đến như vậy. Sarah đã tin mọi chuyện, và chấp nhận tất cả. Tôi trả lời một cách thành thực với cảm giác tốt hơn sau tất cả mọi lời dối trá mà tôi đã nói vào vài ngày trước. Nhưng rồi, khi chúng tôi bàn luận đến bọn người Mogadore, tôi bắt đầu thấy lo sợ. Tôi lo rằng chúng sẽ lần ra được chúng tôi. Rằng những gì tôi làm đã tiết lộ tất cả. Tôi sẵn sàng làm lại một lần nữa, vì nếu tôi không làm thì Sarah sẽ chết mất, thế nhưng tôi vẫn sợ. Tôi cũng sợ cả phản ứng của bác Henri một khi bác phát hiện ra sự thể. Mặc dù bác không có máu mủ ruột rà gì, nhưng từ ý định cho tới mục đích, bác chính là bố của tôi. Tôi yêu bác, bác yêu tôi, và tôi không muốn làm bác thất vọng. Trong lúc nằm ở đây như thế này, nỗi sợ trong tôi bắt đầu tiến lên những nấc thang mới. Tôi không thể sống đúng với tình hình không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì - sự mù mờ ấy đang cưa tôi ra làm đôi. Căn phòng tối đen, bất chấp ánh đèn cầy bập bùng trên bệ cửa sổ cách đó trên dưới một mét. Tôi thở sâu, nói đúng hơn là hít sâu hết mức có thể, trong khả năng của mình.
- Anh có sao không? - Sarah hỏi.
Tôi vòng tay ôm người bạn gái của mình.
- Anh nhớ em lắm - Tôi trả lời.
- Nhớ em ư? Nhưng em đang ở ngay đây mà.
- Nhớ nhung một cách kinh khủng. Khi họ ở ngay bên cạnh em, mà em vẫn thấy nhớ.
- Anh chỉ nói toàn những điều linh tinh thôi - Cô bạn gái đưa tay lên, kéo gương mặt tôi xuống gần, đoạn ấn đôi môi mềm mại của mình vào môi tôi. Tôi không muốn cô ấy ngừng lại. Tôi không muốn cô ấy ngừng hôn tôi. Miễn là còn có cô ấy ở đây, thì mọi chuyện đều đâu vào đấy hết. Mọi chuyện đều yên ổn cả. Nếu cần, tôi sẽ ở trong căn phòng phòng này mãi mãi. Thế giới cứ việc vận động mà không có tôi, không có chúng tôi. Miễn là chúng tôi được ở đây, bên nhau, trong vòng tay nhau như thế này.
- Ngày mai - Tôi chợt lên tiếng.
Sarah ngẩng mặt lên nhìn tôi.
- Ngày mai làm sao hả anh?
Tôi lắc đầu.
- Anh cũng không biết nữa - Tôi thật thà thú nhận - Có lẽ do anh sợ quá.
Đôi mắt của người bạn gái ánh lên vẻ khó hiểu.
- Anh sợ điều gì?
- Anh không biết - Tôi trả lời - Chỉ đơn thuần là sợ thôi.
o O o
Đưa Sarah về xong, bác Henri và tôi lái xe trở lại nhà. Tôi tiếp tục lên giường nằm, đúng vào ngay cái chỗ mà cô bạn gái của tôi đã nằm. Tôi vẫn còn có thể ghi nhận được mùi hương của cô ấy trên chiếc giường này. Đêm nay, tôi sẽ không ngủ, thậm chí cũng sẽ không cố gắng. Tôi đi đi lại lại trong phòng. Sau khi bác Henri đã đi ngủ rồi, tôi ra khỏi phòng, ngồi nơi bàn ăn và viết dưới ánh nến. Tôi viết về Lorien, về Florida, về mọi điều tôi đã trông thấy từ khi chúng tôi bắt đầu chương trình tập luyện - chiến tranh, các con vật, những hình ảnh về thời thơ ấu. Hi vọng sao những thứ như thế này sẽ giải tỏa bớt được sự nặng nề trong tôi, nhưng không. Tôi cảm thấy còn muộn phiền hơn nữa.
Khi bàn tay đã mỏi nhừ, tôi bước ra khỏi nhà, đứng nơi hàng hiên. Bầu không khí lạnh lẽo khiến cơn đau của tôi thuyên giảm được phần nào. Mặt trăng gần đây, ánh sáng huyền ảo quá. Còn hai tiếng nữa thì mặt trời lên, mặt trời báo hiệu một ngày mới, tiếp theo sẽ là các bản tin cuối tuần. Sáu giờ sáng, báo chí sẽ rơi ngay ngưỡng cửa nhà tôi, mà cũng có khi là sáu giờ ba mươi. Lúc đó thì tôi đang ở trường rồi. Giả như tên tôi có nằm trong mớ tin tức đó, tôi cũng sẽ không lên đường mà không gặp lại Sarah, không chào tạm biệt Sam. Nghĩ rồi tôi bước vào nhà, thay quần áo và chuẩn bị ba-lô. Một cách rón rén, tôi bước trở ra và đóng cửa thật nhẹ nhàng. Ra được tới hàng hiên đúng ba bước chân, tôi chợt nghe được một tiếng khều ở cửa. Tôi quay trở lại, mở cửa để Bernie Kosar phóng vọt ra ngoài. "Được rồi" - Tôi thầm nhủ - "mày và tao sẽ cùng đi với nhau".
Chúng tôi bước đi, thi thoảng dừng lại, đứng yên, dỏng tai giữa không gian im ắng. Trời vẫn còn tối đen, nhưng chỉ một lúc sau, khi chúng tôi bước chân vào đến sân trường, thì ở đằng đông đã lờ mờ sáng. Trong sân chưa có bóng dáng một chiếc xe hơi nào, phòng ốc cũng không có đèn đóm. Ở trước trường, trước bức tranh minh họa cướp biển, là một tảng đá to do các lớp đã tốt nghiệp ở những năm trước sơn phết. Tôi ngồi xuống tảng đá ấy. Bernie Kosar nằm trên cỏ cách đó vài bước chân. Chỉ còn nửa đồng hồ nữa thì chiếc xe đầu tiên sẽ xuất hiện, một chiếc tải loại nhỏ, do chú Hobbs - người lao công - cầm lái, chú đến sớm để chuẩn bị mọi thứ trong trường; nhưng tôi đã lầm. Chiếc xe tải tấp vào cửa trường, tay tài xế bước xuống, vẫn để máy nổ. Ông ta mang theo một xấp báo được cột bằng dây. Chúng tôi gật đầu chào nhau. Người tài xế để xấp báo xuống trước cửa rồi trở lên xe, lái đi. Tôi vẫn ngồi nguyên trên tảng đá, liếc nhìn qua xấp báo chí. Trong đầu, tôi đang nguyền rủa chúng, cảnh cáo chúng không được đem tới những tin xấu mà tôi đang nơm nớp lo sợ.
- Hôm thứ bảy, tôi không có vào trong ngôi nhà đó - Tôi thốt lên thật to, và ngay sau đó cảm thấy mình quá ngớ ngẩn.
Tôi quay đi, thở dài, nhảy xuống khỏi tảng đá.
- Ừm - Tôi nói với Bernie Kosar - Tốt, xấu gì cũng vậy thôi.
Chú chó của tôi mở mắt ra một thoáng, rồi nhắm mắt trở lại ngay, tiếp tục giấc ngủ dở dang trên nền đất lạnh.
Tôi tháo sợi dây ràng, cầm lên tờ đầu tiên. Tin tức được in ngay trang nhất. Phía trên cùng là tấm ảnh toà nhà bị cháy được chụp vào lúc bình minh của ngày hôm sau. Một cảm giác rờn rợn, ngay ngáy dậy lên trong lòng tôi. Tro bụi vương vãi trên những thảm cỏ đẫm sương sớm và thân cây trơ trụi. Tôi đọc thấy một tiêu đề sau:
NHÀ DÒNG HỌ JAMES ĐÃ THÀNH MÂY THÀNH KHÓI
Tôi nín thở, một cảm giác khốn khổ đang hình thành ở trung tâm khoang bụng, như thể những tin tức khủng khiếp kia đang trên đường tìm đến tôi. Tôi lướt mắt qua bài báo, không hề đọc lấy một từ, chỉ đơn giản là tôi muốn tìm kiếm tên của mình mà thôi. Tôi rảo mắt đến dòng chữ cuối. Chớp mắt và lắc đầu để rũ bỏ những gì rối rắm đang hiện diện trước mắt. Một nụ cười thận trọng thành hình. Rồi tôi dò lại một lượt khắp bài báo lần nữa.
- Không hề - Tôi thốt lên - Bernie Kosar ơi, trong này không có tên tao!
Tôi ngồi xuống đọc một mạch hết bài báo. Tựa đề được người viết sử dụng lối chơi chữ của tên phim "Cheech và Choong - thành mây thành khói" - nếu không lầm thì đó là một phim về đề tài ma túy. Cảnh sát cho rằng ngọn lửa bắt nguồn từ hoạt động hút cần sa diễn ra ở dưới hầm. Làm sao lại có nguồn tin này? Tôi không hiểu được, nhất là nó đã sai lệch hoàn toàn. Ngay như đến tít báo cũng đưọc đặt thật nhẫn tâm và ích kỷ, gần như là đụng chạm đến gia đình James. Tôi không thích kẻ viết bài này một chút nào. Có vẻ như hắn không thích người nhà James. Ai mà biết được tại sao?
Cứ ngồi trên tảng đá, tôi đọc đi đọc lại bài báo những ba lần trước khi người đầu tiên đến và mở khóa cửa. Tôi giữ nụ cười trên môi. Tôi sẽ vẫn được ở lại bang Ohio, vẫn được ở lại cái thị trấn Paradise này. Cái tên của thị trấn, với tôi, có vẻ như không còn ngớ ngẩn nữa. Trong tâm trạng vô cùng phấn khích, tôi có cảm giác như mình đang bỏ sót một điều gì, dường như tôi đã quên mất điều gì đó mang tính chất quyết định. Nhưng tôi đang mừng đến độ không màng quan tâm. Giờ thì liệu còn điều gì có thể gây nguy hiểm được nữa? Trong bài báo không hề có tên tôi. Tôi không hề chạy vào trong ngôi nhà đó. Bằng chứng rành rành ở đây, trong tay tôi. Không một ai có thể nói khác được.
o O o
- Cậu có chuyện gì mà vui thế? - Sam lên tiếng trong tiết thiên văn học.
Tôi vẫn không thôi mỉm cười hỏi ngược lại:
- Cậu chưa đọc tờ báo sáng nay hay sao?
Cậu bạn tôi gật đầu.
- Sam, mình không có tên trong báo! Mình không phải chuyển đi.
- Tại sao họ lại phải cho cậu lên báo? - Sam lấy làm thắc mắc.
Tôi ngẩn người, toan mở miệng giải thích với cậu bạn thì Sarah đã bước vào lớp. Cô bạn của tôi bước xuống lối đi.
- Chào người đẹp - Tôi mở lời.
Sarah cúi xuống hôn lên má tôi, một điều mà tôi không bao giờ có thể ngờ đến được.
- Hôm nay có người vui quá này - Cô bạn thốt lên.
- Vui vì gặp em đấy - Tôi giải thích - Rất lo về bài thi kiểm tra lấy bằng lái của em.
- Em cũng có lo. Không chờ được đến lúc kết thúc đây này.
Nói rồi cô bạn ngồi xuống bên cạnh tôi. "Hôm nay là ngày may mắn của mình" - Tôi thầm nhủ - "Đây là nơi mình muốn, và là nơi ở của mình. Sarah ở một bên và Sam ở một bên".
Tôi vào các lớp học như thường lệ, ăn trưa với Sam. Chúng tôi chẳng đả động gì đến vụ cháy. Chắc hẳn chúng tôi là hai kẻ duy nhất trong toàn trường không mổ xẻ vấn đề ấy. Cùng một chuyện, sao lại phải cứ lặp đi lặp lại mãi. Tôi chẳng nghe thấy ai nhắc đến tên mình lấy một lần. Đúng như tôi mong đợi, Mark không đến trường. Mọi người đồn rằng hắn và một vài tên nữa sẽ bị đình chỉ học tập vì thông tin của bài báo. Tôi không rõ điều này có thật hay không. Tôi cũng không rõ mình có quan tâm hay không.
Lúc Sarah và tôi vào bếp học tiết thứ tám - môn Nghiên cứu Quản lí Gia đình, trong tôi bỗng dậy lên một linh cảm mãnh liệt đến nỗi tôi chắc mẩm rằng mình đã sai, hiển nhiên tôi đã bỏ sót một điều gì đó. Mối nghi ngờ cứ thế cồn lên trong dạ, suốt cả ngày, nhưng tôi đã mau chóng trấn áp nó.
Chúng tôi làm món bánh pút-đinh bột sắn. Quả là một ngày dễ dàng đối với tôi. Thế rồi cánh cửa bếp bật mở. Một học sinh phụ trách trật tự hành lang bước vào. Trông thấy cậu ta là tôi ý thức được ngay điều ấy có nghĩa là gì - Kẻ đưa hung tin, sứ giả của thần chết. Kẻ ấy đi thẳng đến bàn tôi và đưa cho tôi một tờ giấy.
- Thầy Harris muốn gặp cậu - Hắn ta lên tiếng.
- Ngay bây giờ à?
Kẻ ấy gật đầu.
Nhìn sang Sarah, tôi nhún vai. Tôi không muốn cô bạn trông thấy sự sợ hãi của mình. Mỉm cười với cô ấy, tôi đi tới hướng cửa. Trước khi bước ra khỏi phòng, tôi quay mặt lại, mỉm cười với Sarah một lần nữa. Người bạn gái của tôi đang lúi húi bên một bàn đầy những vật liệu, vẫn mặc chiếc tạp dề màu xanh như ngày đầu tiên tôi đã buộc dây hộ cho, đó là cái ngày mà chúng tôi đã làm món bánh nướng, rồi sau đó, hai đứa ăn cùng một chiếc đĩa - ăn chung với nhau. Cô bạn cột tóc kiểu đuôi ngựa, vài lọn tóc phủ xuống lòa xòa trước mặt. Sarah nhẹ nhàng vuốt tóc ra sau, và khi làm như thế, cô bạn đã nhận ra tôi đang đứng ở ngưỡng cửa, hướng mắt về phía mình. Tôi cứ chú mục vào người bạn gái, cố ghi nhớ từng chi tiết một của thời khắc này - cái cách cô ấy cầm lấy cái muỗng gỗ, màu da ngà ngà của cô ấy trong ánh sáng rọi từ những ô cửa phía sau, sự mong manh trong đôi mắt của cô ấy. Rồi trên cổ áo của Sarah có một hột nút bị bung ra. Không biết cô bạn có biết hay không? Thế rồi kẻ đi cùng nói một điều gì đó ở phía đằng sau. Tôi vẫy tay chào Sarah, đóng cửa lại, và đi về cuối hành lang. Tận dụng thời gian của mình, tôi cố trấn an rằng quên không kí, một câu hỏi nào đó về lí lịch học tập. Nhưng cùng lúc tôi lại ý thức được rằng chẳng phải là vấn đề thủ tục đơn thuần.
Khi tôi bước vào văn phòng, thầy Harris đang ngồi ở bàn làm việc. Thầy mỉm cười theo cái cách nào đó khiến tôi không khỏi hoảng hốt - vẫn là nụ cười đầy kiêu hãnh vào cái ngày thầy dẫn Mark ra khỏi lớp học để đi phỏng vấn.
- Trò ngồi xuống đi - Thầy hiệu trưởng lên tiếng bảo tôi. - Có thật như thế không? - Thầy đặt câu hỏi. Thầy liếc nhìn màn hình máy vi tính, sau đó, đưa mắt sang tôi.
- Cái gì thật cơ ạ?
Trên bàn của thầy là một phong bì có đề tên tôi, nét chữ viết tay bằng mực đen. Thầy nhận ra tôi đang chú ý đến nó.
- À đúng rồi, khoảng nửa tiếng đồng hồ trước, cái này được fax cho tới cho trò.
Thầy cầm phong bì lên và thẩy cho tôi. Tôi đón lấy.
- Cái gì thế ạ? - Tôi thật sự ngạc nhiên.
- Không biết nữa. Ngay khi vừa nhận được fax, thư kí của tôi cho ngay vài phong bì và dán lại.
Mọi thứ diễn ra thật chớp nhoáng. Tôi mở phong bì và bỏ qua nội dung. Tổng cộng là hai tờ giấy. Trên cùng là tờ lót có tên tôi và chữ "MẬT" được viết lớn bằng mực đen. Tôi để tờ giấy lót ra sau tờ còn lại. Chỉ có một câu duy nhất được viết bằng chữ in hoa. Không có tên. Chỉ có duy nhất bốn từ màu đen trên nền giấy trắng.
- Trò Smith, có đúng như vậy không? Có phải trò đã chạy vào trong ngôi nhà cháy để cứu Sarah và hai con chó ra không? - Thầy Harris hỏi thẳng.
Máu dồn hết lên mặt Tôi ngẩng mặt lên. Thầy hiệu trưởng xoay màn hình máy vi tính về phía tôi để tôi có thể thấy rõ được màn hình. Đó là một trang blog liên kết với tờ Paradise Gazzette. Tôi không cần phải nhìn thấy tên tác giả để viết nên. Nội chỉ có mỗi cái tựa đề thôi cũng đã quá đủ để ý thức được điều đó rồi:
VỤ CHÁY Ở GIA ĐÌNH JAMES:
MỘT CÂU CHUYỆN KHÔNG ĐƯỢC KỂ LẠI
Hơi thở của tôi ngưng lại lưng chừng ở cuống họng, tim đập liên hồi. Cả thế giới chợt ngừng quay, hay ít ra, có vẻ là như thế. Tôi cảm nhận được cái chết đang hình thành bên trong cơ thể mình. Tờ giấy trắng, mềm mại trên những đầu ngón tay của tôi chỉ có vỏn vẹn một hàng chữ:
CÓ PHẢI SỐ 4?
Cả tờ giấy vuột khỏi tay tôi, chao đi và đáp xuống nền nhà, nằm yên ở đấy. "Mình không hiểu" - Tôi tự nhủ với bản thân - "Làm sao lại đến nông nỗi này?"
- Có phải như vậy không? - Thầy hiệu trưởng vẫn đang chờ đợi câu trả lời.
Hàm dưới của tôi như rơi xuống. Thầy Harris đang mỉm cười, tự hào, vui sướng. Nhưng tôi không hề nhìn thấy thầy, mà là đang nhìn ra phía đằng sau thầy, bên ngoài cửa sổ của phòng hiệu trưởng. Một bóng xe đỏ vừa ôm quanh lối rẽ, chạy nhanh hơn bình thường, nhanh hơn vận tốc an toàn. Tiếng bánh xe do ma sát vang lên khi xe bon vào bãi. Tiếng bánh xe làm bắn cả sỏi khi thực hiện đường cua thứ hai. Bác Henri đang khom người ở đằng sau bánh lái chẳng khác nào một gã gàn. Bác thắng xe gấp đến nỗi cả thân người bác bổ chúi tới phía trước, chiếc xe rít lên rồi đứng dừng.
Tôi khép mắt lại, hai tay ôm lấy đầu.
Bên kia cửa sổ, tôi nghe thấy có tiếng cánh cửa mở ra, rồi đóng lại.
Bác Henri sẽ có mặt ở văn phòng này trong vòng một phút nữa.
Tôi Là Số Bốn Tôi Là Số Bốn - Pittacus Lore Tôi Là Số Bốn