It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Pittacus Lore
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: I Am Number Four
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2340 / 33
Cập nhật: 2015-08-25 11:27:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
IẾT TRỜI TRỞ NÊN ẤM ÁP HƠN. Gió trong lành, se se lạnh, tuyết vẫn rơi nhưng bầu trời xanh và nhiệt độ ở vào khoảng mười độ. Tuyết tan. Thoạt đầu, sân bãi và con đường lái xe vào nhà đầy những vũng nước đọng, đường sá ẩm ướt vang lên những tiếng bánh xe cán nước; nhưng sang đến ngày hôm sau, nước bay hơi hết khô cạn, các xe vẫn qua lại như mọi ngày. Mọi sự tạm lắng xuống, một khoảng lặng tạm thời trước khi Ông Lão Mùa Đông lại chiếm quyền kiểm soát một lần nữa.
Ngồi ở hàng hiên chờ Sarah, tôi ngước mặt lên bầu trời đầy những vì sao lấp lánh và vầng trăng tròn vành vạnh. Một làn mây mỏng trôi ngang giống hệt như lưỡi dao cắt mặt trăng ra làm hai rồi mất dạng. Tôi ghi nhận được tiếng sỏi lạo xạo ở bên dưới các bánh xe; thế rồi ánh đèn pha xuất hiện, chiếc xe hơi bon thẳng vào lối dẫn vào nhà. Sarah bước xuống khỏi ghế lái. Cô mặc một chiếc quần xám sậm, loe ở mắt cá chân, cùng chiếc áo dệt kim màu xanh lam và ngoài cùng là chiếc áo khoác màu be. Màu mắt của Sarah như nổi bật hơn với màu áo xanh lộ ra ở giữa áo khoác chỉ kéo phẹc-mơ-tuya lưng chừng. Mái tóc vàng của cô bạn tôi để xõa quá vai chứ không cột lại. Người mới đến mỉm cười nhìn tôi, hai hàng mi nhướng lên khi đến gần. Lòng tôi không tránh khỏi cảm giác rộn ràng. Đã gần ba tháng ở bên nhau, vậy mà mỗi lần gặp cô ấy, tôi vẫn không hết hồi hộp - một sự hồi hộp mà thời gian cũng chẳng thể làm dịu bớt được.
- Trông em tuyệt quá - Tôi thốt lên.
- Chà, cảm ơn anh - Sarah khẽ nhún gối - Anh trông cũng chẳng tệ chút nào.
Tôi hôn lên má Sarah. Bác Henri xuất hiện, vẫy chào mẹ của cô bạn tôi, bà đang ngồi ở ghế bên cạnh.
- Vậy chừng nào sẵn sàng về thì con gọi điện thoại, có phải không? - Bác Henri hỏi tôi.
- Vâng ạ - Tôi đáp lời bác.
Chúng tôi cùng bước tới chiếc xe hơi, Sarah ngồi vào đằng sau bánh lái. Tôi ngồi phía sau. Cô bạn tôi đã có giấy cho phép lái xe - dành cho người tập lái - được vài tháng, điều này có nghĩa là cô có quyền cầm vô-lăng, miễn là ở ghế bên cạnh có người đã được cấp bằng lái. Cuộc thi lái xe của cô ấy sẽ diễn ra vào thứ Hai - hai ngày nữa. Sarah tỏ ra rất lo lắng từ lúc biết lịch thi cho đến hết kì nghỉ đông. Sarah lùi xe ra khỏi lối đi, không quên hạ kính chiếu hậu xuống và mỉm cười với tôi trong gương. Tỏi mỉm cười đáp lại.
- Hôm nay của cháu thế nào, John? - Mẹ của Sarah quay sang hỏi thăm tôi.
Chúng tôi trò chuyện chút ít. Bà kể rằng hồi sớm, hai mẹ con có vào trung tâm thương mại; rồi chuyện Sarah đã lái xe như thế nào. Tôi kể lại với bà rằng tôi chơi với Bernie Kosar ở trong sân, rồi sau đó là chủ và chó cùng chạy bộ. Tôi không hé môi tí gì với bà về buổi tập luyện ba tiếng đồng hồ ở sân sau nhà, sau khi đã hoàn thành cuộc chạy. Tôi cũng không kể rằng mình đã dùng siêu năng lực điều khiển các vật từ xa mà chẻ dọc một thân cây khô ra làm đôi; hay bác Henri đã phóng dao vào tôi, nhưng tôi đã điều khiển chúng găm thẳng vào một bao cát ở cách đó mười lăm mét. Tôi cũng không nói toàn thân mình ngập ngụa trong lửa hay các vật thể tôi nâng lên bị vò lại và vỡ tung. Có chuyện được tôi giữ bí mật. Có chuyện thì nửa giấu nửa kể điều đó làm cho tôi có cảm giác như mình là một kẻ đang nói dối. Không hiểu sao trong tôi cứ canh cánh cảm giác mình đang phản bội người bạn gái khi cứ phải che giấu thân phận thật của mình. Từ mấy tuần trước, gánh nặng này đã bắt đầu đè nặng lên con người tôi. Tuy nhiên, tôi cũng ý thức được rằng mình chẳng còn lựa chọn nào khác. Đối với chuyện này, không thể làm gì khác hơn được.
- Lối này hả anh? - Sarah hỏi tôi.
- Ừ - Tôi trả lời.
Sarah rẽ sang lối dẫn vào nhà Sam. Cậu bạn tôi bước ra với bộ trang phục quần jean và áo dệt kim. Sam ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, khuôn mặt pha trộn giữa vẻ ngạc nhiên, sợ hãi, xen lẫn với sự đờ đẫn. Hôm nay, Sam có dùng gel. Chưa bao giờ tôi thấy tóc của cậu ta lại được vuốt gel cả. Cậu bạn tôi tiến đến, mở cửa xe và chui vào ngồi bên cạnh tôi.
- Chào Sam - Sarah lên tiếng rồi giới thiệu bạn mình với mẹ.
Sarah lùi xe ra khỏi lối đi vào bon thẳng ra đường. Hai tay của Sam bấu chặt vào ghế ngồi vì căng thẳng. Sarah chạy xe xuống cuối một con đường mà chưa bao giờ tôi biết đến, rồi rẽ phải vào một lối đi quanh co. Có khoảng ba mươi chiếc xe đang đậu thành hàng dọc theo một bên lối đi. Và kìa, một tòa nhà to, hai tầng, đột ngột hiện ra giữa những hàng cây. Chúng tôi nghe rõ được tiếng nhạc phát ra trước khi đến gần tòa nhà.
- Ý da, nhà đẹp quá - Sam trầm trồ.
- Mấy đứa chơi vui nhé - Mẹ của Sarah nói với cả bọn - Và an toàn nữa. Có chuyện gì thì các cháu cứ gọi cho bác, hay nếu không thể liên lạc được với bố thì cũng vậy, nhé - Ở câu nói cuối cùng, người phụ nữa đưa mắt sang nhìn tôi.
- Vâng, thưa cô Hart - Tôi đáp lời.
Ra khỏi xe hơi, chúng tôi bắt đầu tiến về phía cửa ra vào. Bên hông nhà, hai con chó chạy ra - một nàng chó tha mồi lông vàng và một chàng chó bun. Chúng vẫy đuôi rối rít và ngửi ngửi vào quần tôi, đánh hơi ra mùi của Bernie Kosar. Chàng chó bun đang ngậm một que củi. Tôi giằng que củi ra khỏi miệng nó rồi ném ra sân, cả hai con chó đều lao theo.
- Dozer và Abby đấy - Sarah giải thích.
- Anh nghĩ Dozer là chú chó bun - Tôi không chắc lắm về phán đoán của mình.
Cô bạn mỉm cười với tôi như để xin lỗi. Tôi chợt nhớ ra rằng cô ấy biết rõ về căn nhà này như thế nào. Giờ thì quay lại đây, bên cạnh tôi, kể ra cũng thật trớ trêu cho Sarah đấy.
- Đúng là một quyết định rùng rợn - Sam lên tiếng và nhìn sang tôi.
- Tới giờ tôi mới nhận ra đó.
- Sao hai anh lại nghĩ như vậy?
- Vì cách đây ba tháng, gã con trai sống ở đây đã ném nguyên một tảng thịt băm vào sau đầu tôi trong giờ ăn trưa, rồi nhét phân bò vào hộc tủ cá nhân của tụi tôi. Thế mà bây giờ tụi tôi lại được mời đến đây.
- Tôi cá là Emily đã đến rồi - Tôi nói và thúc khuỷu tay vào cậu bạn đi bên cạnh.
Cánh cửa mở vào phòng giải trí. Hai con chó chạy ngang qua chúng tôi rồi mất dạng trong nhà bếp ở ngay trước mặt. Lúc này, Abby đã ngậm được que củi. Tiếng nhạc lớn đến mức chúng tôi phải hét lên mới nghe thấy tiếng nói của nhau. Trong phòng khách, mọi người đang nhảy múa. Hầu như trên tay ai cũng cầm lon bia, một vài người uống nước suối hoặc sô-đa. Hình như bố mẹ của tên Mark đã ra ngoài thị trấn. Cả đội bóng của trường đều tập trung ở trong bếp, một nửa trong số đó mặc áo khoác thể thao. Tên Mark bước đến, ôm chầm lấy Sarah, rồi bắt tay tôi. Hắn đáp lại ánh nhìn của tôi trong đúng một tích tắc rồi quay mặt đi; không bắt tay Sam, thậm chí là chẳng thèm nhìn cậu bạn của tôi đến một lần. Có lẽ Sam nói đúng. Đây hẳn là một sai lầm.
- Mừng các bạn đã đến. Tham gia đi. Bia ở trong bếp ấy.
Ở một góc khá xa, Emily đang hiện diện ở đó nói chuyện với mọi người. Sam hướng mắt về phía cô bạn ấy, đoạn hỏi Mark nhà tắm ở đâu. Hắn chỉ lối.
- Tôi sẽ trở lại ngay - Sam hứa với tôi.
Hầu hết mọi người đều đứng quanh cái bệ để đồ nằm ở giữa bếp. Ai nấy đều chú mục vào tôi khi Sarah và tôi cùng bước vào. Đáp lại, tôi nhìn từng người một, đoạn thộp lấy một chai nước suối trong xô đá. Tên Mark đưa lon bia cho Sarah và mở cho cô. Cái cách hắn nhìn cô bạn khiến tôi thêm một lần nữa nhận ra rằng không thể tin tưởng được cái kẻ này, cũng như tôi đang nhận ra rằng cái tình huống hiện thời mới kì quặc làm sao - Tôi, đang hiện diện trong nhà của hắn, bên cạnh Sarah, bạn gái cũ của hắn. May mà Sam chịu đi với tôi.
Tôi cúi xuống đùa với mấy con chó cho đến khi Sam bước chân ra khỏi nhà tắm. Thế rồi Sarah tiến đến góc phòng khách và nói chuyện với Emily. Bên cạnh tôi, Sam tỏ ra căng thẳng, cậu bạn của tôi nhận ra rằng chúng tôi chẳng biết làm gì khác ngoài chuyện đi tới đi lui chào mọi người. Cậu ta hít vào một hơi thật sâu. Trong bếp, hai tên con trai đang châm lửa vào một góc báo chỉ với lí do duy nhất là coi giấy cháy.
- Nhớ là phải khen Emily đấy nhé - Tôi nhắc nhở Sam khi hai chúng tôi bước đến. Cậu bạn gật đầu.
- Hai anh đây rồi - Sarah nói như trách cứ - Em cứ tưởng hai người bỏ em một mình rồi chứ.
- Không dám đâu - Tôi đáp lại - Chào Emily. Cô có khỏe không?
- Tôi khỏe - Cô gái trả lời, đoạn quay sang Sam - Tôi thích mái tóc của anh.
Sam chỉ biết đứng nghệt ra. Tôi huých tay vào cậu ta. Sam mỉm cười.
- Cảm ơn cô - Sam hấp tấp lên tiếng - Trông cô đẹp quá.
Sarah chuyển cho tôi một ánh nhìn hiểu ý. Tôi nhún vai và hôn lên má cô bạn. Nhạc được bật lớn thêm. Sam nói chuyện với Emily, xem chừng căng thẳng, nhưng cô gái bật cười và sau một hồi thì cậu bạn tôi có vẻ đã thoải mái được đôi chút.
- Anh có ổn không? - Sarah ân cần hỏi tôi.
- Tất nhiên rồi. Anh đi bên cạnh một cô gái xinh nhất buổi tiệc mà. Liệu có còn điều gì ổn hơn thế nữa?
- Ôi trời - Sarah kêu lên nhìn đồng thời thụi vào bụng tôi.
Cả bốn chúng tôi xập xình theo điệu nhạc trong khoảng một tiếng đồng hồ. Đám cầu thủ bắt đầu uống rượu. Kẻ nào đó đã đưa ra một chai vodka, và chẳng mấy chốc sau, một tên trong bọn - tôi không rõ là kẻ nào - nôn mửa trong nhà tắm; cái thứ mùi chua loét đó tỏa xuống cả dưới lầu. Một tên khác thì nằm trên ghế sô-pha ở phòng khách, chẳng còn biết trời trăng gì nữa; mấy tên khác vẽ lọ nghẹ lên mặt hắn. Người người ra ra vào vào lối dẫn xuống hầm. Không rõ dưới đó hiện đang có hoạt động gì. Hơn mười phút rồi, tôi chẳng thấy Sarah đâu. Bỏ Sam ở đó, tôi đi khắp phòng khách, rảo qua bếp rồi bước lên lầu. Thảm lót sàn rất dày, trắng tinh tươm; trên tường treo thành hàng những bức ảnh nghệ thuật và ảnh chân dung gia đình. Một số cửa phòng để mở. Một số cửa khác lại đóng im ỉm. Không thấy Sarah ở đâu. Tôi bước xuống lầu. Sam đang đứng ở một góc với gương mặt sầu thảm. Tôi tiến lại gần cậu bạn.
- Sao mặt mũi lại dài ra cả thước thế kia?
Sam lắc đầu nguầy nguậy, không nói.
- Đừng để tôi nâng cậu lên rồi lộn ngược cậu xuống giống cái gã ở quận Athens đấy nhé.
Đoạn tôi mỉm cười, nhưng Sam thì không.
- Bị "quê" trước Alex Davis thôi - Cậu bạn của tôi cuối cùng cũng thổ lộ.
Alex Davis là một đồng đội khác của tên Mark James, tiền đạo của đội bóng. Hắn là học sinh khóa Ba, dáng người ốm, dong dỏng cao. Chưa bao giờ tôi nói chuyện với tên đó cả, tuy nhiên cũng biết đôi điều về hắn.
- Cậu nói bị "quê" là sao?
- Hắn và tôi nói chuyện với nhau. Hắn thấy tôi nói chuyện với Emily. Hóa ra họ đã hẹn hò nhau suốt vụ hè.
- Thì đã sao. Sao cậu lại phiền hà chuyện đó?
Sam nhún vai.
- Thấy tệ thôi, chuyện đó khiến tôi bực, được chưa nào?
- Sam, cậu có biết là Sarah và Mark đã từng hẹn hò nhau trong bao lâu không?
- Chắc cũng lâu chứ gì?
- Hai năm - Tôi đáp cụt ngủn.
- Thế cậu có cảm thấy bực bội không? - Cậu bạn hỏi tôi.
- Không một chút nào. Mà ai cần quan tâm đến quá khứ của cô ấy làm gì? Với lại, cậu nhìn Alex đi - Tôi hất đầu về phía bếp. Kẻ được nhắc đến đang vạ vật bên bệ bếp, mắt trợn tròn, trán lấm tấm mồ hôi - Cậu có cho rằng cô ấy sẽ nhớ đến một kẻ như vậy không?
Sam liếc mắt sang hắn, nhún vai.
- Cậu là người tốt, Sam Goode. Đừng tự hạ mình xuống như vậy.
- Tôi có hạ mình đâu.
- Chà, vậy thì đừng bận tâm đến quá khứ của Emily. Chẳng ai đánh giá mình qua những việc mình đã làm hay đã không làm trong quá khứ đâu. Có những người đã để cho người khác kiểm soát vì hối hận. Có thể là hối hận, mà cũng có thể là không. Điều đó chỉ đơn thuần là một việc đã xảy ra rồi thôi. Cậu cố vượt qua đi.
Sam thở dài. Cậu bạn của tôi vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng về chuyện đó.
- Thôi nào. Cô ấy thích cậu mà. Chẳng có việc gì phải sợ cả - Tôi động viên Sam.
- Nhưng mà tôi sợ.
- Cách tốt nhất để vượt qua nỗi sợ là đối mặt với chính nó. Cậu đi tới và hôn cô ấy đi. Đảm bảo với cậu là Emily sẽ hôn đáp lại cậu liền.
Sam nhìn tôi, gật đầu, rồi mạnh dạn tiến lại phía tầng hầm, nơi Emily đang quanh quẩn ở đó. Hai con chó chơi vật nhau ở phòng khách, lưỡi thè ra, đuôi ngoáy tít. Dozer nằm phục xuống đất, chờ cho đến khi Abby đến gần thì nhảy phóc lên, cô nàng chó vội lùi lại. Tôi nhìn theo cho đến khi bóng chúng khuất dần trên cầu thang, tranh giành nhau một món đồ chơi cao su. Đã gần nửa đêm, một cặp đang hôn nhau trên ghế sô-pha mé bên kia phòng. Mấy tên cầu thủ vẫn còn uống rượu ở trong bếp. Tôi bắt đầu thấy buồn ngủ. Vẫn chưa thấy bóng dáng của Sarah đâu.
Đến lúc đó, một tay cầu thủ từ dưới hầm bất chợt hối hả chạy lên mấy bậc cầu thang, đôi mắt lộ rõ nỗi kinh hoàng, bấn loạn. Hắn bổ ngay vào bồn rửa trong bếp, vặn nước tối đa và bắt đầu mở toang cánh cửa chạn.
- Dưới lầu có lửa đấy! - Hắn thét lên với những kẻ ở gần đấy.
Mọi người quáng quàng quơ lấy xoong, chảo hứng nước và lần lượt từng người dội nước xuống cầu thang.
Rồi Emily và Sam chạy lên. Trông Sam chẳng còn hồn vía nào.
- Có chuyện gì vậy? - Tôi hỏi dồn.
- Cháy nhà!
- Tệ đến mức nào?
- Có vụ cháy nhà nào mà không tệ không? Hình như là tại tụi mình. Tụi mình, ơ, làm đổ cây đèn cầy vào màn cửa.
Quan sát bộ dạng của Sam và Emily - quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù - rõ ràng là họ đã hôn nhau, tôi ghi vào lòng là sẽ chúc mừng cậu bạn về thành công này.
- Cô có trông thấy Sarah không? - Tôi hỏi Emily.
Cô gái lắc đầu.
Có thêm nhiều người chạy lên, Mark James cũng nằm trong số đó. Nỗi sợ hãi tràn ngập trong mắt hắn. Và tôi nhận ra mùi khói. Đảo mắt sang Sam, tôi giục cậu bạn của mình:
- Ra ngoài đi!
Cậu bạn của tôi gật đầu và nắm lấy tay Emily rút ra ngoài. Một số người khác lục đục kéo theo, tuy nhiên vẫn có người ở lại quan sát bằng vẻ hiếu kì, say khướt. Vài người khác bu quanh một cách ngớ ngẩn, vỗ vỗ vào lưng các cầu thủ khi họ vội vàng lên xuống hầm, cổ vũ họ như thể đây chẳng khác chỉ là một trò chơi.
Tôi vào bếp, thộp lấy một vật lớn nhất còn sót lại - một cái nồi kim loại cỡ vừa - hứng đầy nước vào đó rồi chạy xuống lầu. Mọi người dạt sang hai bên tránh đường cho chúng tôi dập lửa, lúc này đã lớn hơn cả sự hình dung của tôi. Một nửa căn hầm đã bị nhấn chìm trong lửa. Dung lượng nước ít ỏi tôi đem tới hoàn toàn chẳng có tác dụng gì. Thôi không cố gắng nữa, tôi buông nồi và quay ngược trở lại, Tên Mark chạy xộc xuống. Tôi ngăn hắn lại ở giữa cầu thang. Đôi mắt hắn đờ đẫn vì say, nhưng tôi có thể nhận ra hắn đang hoảng sợ và tuyệt vọng.
- Thôi bỏ đi - Tôi nói vội - Lớn lắm rồi. Chúng ta phải đưa mọi người ra ngoài ngay.
Hắn chú mục vào đám lửa dưới cầu thang, ý thức được rằng những gì tôi nói là sự thật. Bức bình phong là một kẻ-cứng-rắn nơi hắn đã không còn nữa. Không còn cần phải thể hiện nữa.
- Mark! - Tôi hét lên.
Hắn gật đầu, buông nồi và chúng tôi cùng chạy trở lên.
- Mọi người hãy ra ngoài ngay! Ngay! - Tôi thét lớn khi vừa lên tới nơi.
Vài tên say xỉn chẳng thèm nhúc nhích lấy một phân. Một số tên còn cười khằng khặc. Một tên vặc lại:
- Mọi người nào, hả?
Mark phang vào giữa mặt hắn.
- Ra ngoài! - Hắn hét lên.
Giật lấy chiếc điện thoại cầm tay treo trên tường, tôi dúi vào tay Mark.
- Gọi cho 911 đi - Tôi hét to để át các giọng nói và tiếng nhạc vẫn còn om sòm đâu đó, nghe như một bản nhạc huyên náo không đầu không đuôi. Sàn nhà bắt đầu ấm lên. Khói từ bên dưới cũng lan tỏa dần dần. Chỉ đến khi đó, mọi người mới thật sự nghiêm túc. Tôi đẩy họ ra cửa.
Lao qua Mark trong lúc hắn hí hoáy bấm số điện thoại và gấp rút chạy ra khỏi nhà, tôi chạy ba bậc thang một và đá bật cửa phòng. Một cặp đang hôn nhau ở trên giường. Tôi thét gọi họ ra. Vẫn không thấy Sarah ở đâu. Tôi phóng ngược trở lại xuống lầu và chạy ra cửa, hòa mình vào màn đêm giá lạnh. Người người đứng quanh, quan sát. Vài kẻ tò mò hào hứng trước quang cảnh ngôi nhà đang bốc cháy. Vài kẻ bật cười. Tôi bắt đầu phát hoảng. Sarah đâu? Sam đứng cuối đám đông, tổng cộng cũng phải một trăm người. Tôi chạy bổ lại phía cậu bạn.
- Cậu có thấy Sarah đâu không? - Tôi hỏi.
- Không - Sam trả lời.
Tôi nhìn trở lại tòa nhà. Mọi người vẫn đang túa ra. Các cửa sổ dưới tầng hầm đỏ rực một màu lửa, lửa không ngừng liếm lên các ô cửa kính. Một ô cửa bị vỡ toang. Khói đen cuốn ra ngoài và bốc lên cao. Tôi len qua đám đông. Thế rồi có một tiếng nổ làm rung chuyển cả tòa nhà. Tất cả các ô cửa sổ dưới tầng hầm đều vỡ toang. Vài kẻ reo lên phấn khích. Lửa đã liếm lên tầng trệt, mọi người hối hả di chuyển. Tên Mark James đứng trước đám đông, không sao có thể cất ánh nhìn ra khỏi quang cảnh trước mắt. Gương mặt hắn rừng rực màu lửa đỏ. Nước mắt hắn ràn rụa, tuyệt vọng đến tột cùng - cảm xúc này tôi đã từng nhìn thấy trong mỗi đôi mắt của người Lorien vào cái ngày quê hương tôi bị xâm lược. Thật oái oăm làm sao khi phải chứng kiến tận mắt mọi thứ mà người ta biết rằng sắp bị hủy hoại hoàn toàn. Lửa bốc lên ngùn ngụt, hung hãn. Tất cả những gì Mark có thể làm được chỉ là quan sát. Lửa bắt đầu bốc lên các cửa sổ ở tầng một. Tuy đứng ở đây, nhưng tất cả chúng tôi có thể cảm nhận được sức nóng của lửa đang lan tỏa trên mặt mình.
- Sarah đâu? - Tôi hỏi Mark.
Hình như hắn không hề nghe thấy tiếng nói của tôi. Tôi lay vai hắn. Hắn quay lại, nhìn tôi bằng một ánh mắt trống rỗng như muốn nói rằng hắn vẫn không dám tin vào mắt mình.
- Sarah đâu? - Tôi lặp lại câu hỏi.
- Tôi không biết - Hẳn trả lời.
Tôi bắt đầu dạt đám đông ra để tìm kiếm Sarah, càng lúc càng phát hoảng. Mọi người đang dán mắt vào đám cháy. Các tấm ván làm bằng nhựa đã bắt đầu phình ra rồi tan chảy. Các tấm màn cửa sổ đều đã bị thiêu rụi. Cửa ra vào đang mở, khói túa lên cao hệt như một dòng thác đang chảy ngược. Giờ thì chúng tôi đã có thể thấy được lối vào nhà bếp - thật kinh hoàng, ở một bên chái nhà, lửa đã bắt đầu tấn công lên tầng hai. Và đó là thời điểm tất cả những người có mặt đều ghi nhận được một âm thanh.
Đó là một tiếng thét ngân dài biểu lộ sự kinh hoàng tột đỉnh. Tiếp theo sau là tiếng chó sủa. Tim tôi lịm đi. Từng người một dỏng tai lên để lắng nghe với hi vọng rằng mình không hề nghe thấy điều mà mình đã nắm rõ mười mươi là có thật. Thế rồi những âm thanh ấy lại bắt đầu cất lên - không thể nhầm lẫn được, tiếng thét với trường độ cao - và lần này thì không dừng lại. Những tiếng thở hổn hển bắt đầu lan tỏa giữa đám đông.
- Ôi không - Emily thốt lên - Ôi Chúa ơi, không, xin Người.
Tôi Là Số Bốn Tôi Là Số Bốn - Pittacus Lore Tôi Là Số Bốn