Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Pittacus Lore
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: I Am Number Four
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2340 / 33
Cập nhật: 2015-08-25 11:27:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ÙA ĐÔNG ĐẾN VỚI THỊ TRẤN PARADISE, BANG OHIO thật sớm, mang theo cái khí hậu khắc nghiệt. Khởi đầu là gió, giá lạnh, rồi tuyết. Ban đầu chỉ là bụi tuyết, rồi sau đó là những trận bão càn qua, chôn vùi mặt đất, để những chiếc xe ủi tuyết phải hoạt động, tạo ra một thứ âm thanh lào rào chẳng khác nào tiếng gió thổi. Vạn vật như được khoác một lớp áo trắng phau. Hai ngày nay, trường học đóng cửa. Lớp tuyết sát mặt đường chuyển từ trắng muốt sang một thứ màu đen đúa bẩn thỉu, và cuối cùng là tan ra thành vũng, đọng lại trên đường. Bác Henri và tôi vẫn tập luyện một cách đều đặn, khi ở trong nhà, lúc ở ngoài nhà. Giờ thì không cần phải đụng đến ba trái banh, tôi vẫn có thể tung hứng chúng được bình thường. Điều này có nghĩa là trong cùng một lúc, tôi có thể nâng từ hai vật trở lên, sau đó là những vật thể nặng hơn, cồng kềnh hơn: cái bàn ăn, chiếc máy thổi tuyết bác Henri mới mua vào tuần trước, chiếc xe tải mới của chúng tôi - trông cũng gần như chiếc cũ và hàng triệu chiếc xe tải nhẹ khác ở xứ Mỹ. Một khi tôi đã có thể nâng bằng sức mạnh thể chất, bằng cơ thể, thì tôi cũng có thể nâng bằng ý nghĩ. Người Giám Hộ cho rằng sức mạnh ý chí của tôi rốt cuộc thể nào cũng sẽ vượt qua sức mạnh cơ thể.
Ở khoảnh sân sau nhà, cây cối bao bọc xung quanh bác cháu tôi, những nhánh cành đông cứng trông không khác gì những bức tường thuỷ tinh nho nhỏ, trên ngọn cây nào cũng ngồn ngộn một đám tuyết trắng. Tuyết đã dâng cao lên đến đầu gối, trừ một khoảng đất nhỏ bác Henri đã quét đi. Trên hàng hiên sau nhà, Bernie Kosar đang ngồi quan sát chủ của nó. Chú chó không muốn đụng chạm gì tới tuyết cả.
- Bác có chắc không? - Tôi cất tiếng hỏi.
- Cháu cần học được cách thích nghi với nó - Bác Henri trả lời. Bên kia vai bác, Sam đang theo dõi với vẻ hiếu kì. Đây là lần đầu tiên cậu ta xem tôi tập luyện.
- Nó sẽ cháy trong bao lâu vậy bác? - Tôi không khỏi thắc mắc.
- Bác không biết.
Lúc này tôi đang mặc một chiếc áo dễ bắt lửa, được kết bằng vải vụn đã nhúng sẵn dầu, trong đó, có một số mảnh vải thì bắt lửa chậm, một số thì không. Tôi những muốn bật lửa cháy phừng phừng để không phải tạo ra các thứ mùi khiến tôi chảy cả nước mắt. Tôi hít vào một hơi thật sâu.
- Cháu đã sẵn sàng chưa? - Người Giám Hộ hỏi tôi.
- Lúc nào cũng sẵn sàng ạ.
- Đừng có thở nhé. Cháu không miễn nhiễm được khói hay hơi đâu, các bộ phận bên trong cơ thể cháu sẽ bắt lửa đấy.
- Nghe sao thấy gian nan quá - Tôi nhìn nhận.
- Đây là một phần của chương trình tập luyện. Dù đang chịu sức ép cũng phải giữ được bản lĩnh. Trong lửa, cháu vẫn phải phát huy năng lực thực hiện cùng lúc nhiều việc.
- Tại sao lại phải thế?
- Bởi vì một khi cuộc chiến xảy ra, quân thù sẽ đông hơn chúng ta rất nhiều. Lửa sẽ là đồng minh vĩ đại của cháu trong trận chiến. Cháu cần phải học được cách chiến đấu trong lửa.
- Ôi trời.
- Nếu gặp vấn đề, cháu hãy lao mình xuống tuyết và lăn người đi.
Tôi đưa mắt sang Sam, cậu bạn tôi đang toét miệng cười hớn hở. Trong tay cậu ta lúc này là một bình chữa cháy màu đỏ, để phòng khi khẩn cấp.
- Cháu biết rồi - Tôi trả lời.
Mọi người im lặng trong lúc bác Henri lúi húi với mấy que diêm.
- Cậu mặc cái áo đó giống y chang người khổng lồ - Sam nhận xét.
- Dẹp cậu đi - Tôi sẵng giọng.
- Bắt đầu này - Bác Henri báo hiệu.
Tôi hít vào một hơi thật sâu trước khi người Giám Hộ châm diêm vào bộ đồ tôi đang mặc. Lửa bắt đầu lướt khắp cơ thể tôi. Cứ phải giữ cho mắt mở quả là trái với tự nhiên, nhưng tôi vẫn buộc phải làm như vậy. Tôi ngẩng mặt lên. Lửa bốc cao hơn tôi những hai mét rưỡi. Cả thế giới như bị che phủ giữa các màu sắc cam, đỏ, vàng đang nhảy múa trong tầm mắt của tôi. Tôi cảm nhận được sức nóng, nhưng chỉ nhẹ như người ta cảm nhận ánh nắng mặt trời giữa ngày hè. Ngoài ra, chẳng có gì hơn cả.
- Bắt đầu! - Bác Henri hô to.
Tôi dang tay ra hai bên, mở mắt to hết cỡ, và nín thở. Có cảm giác như mình đang bay, tôi bước vào lớp tuyết dày. Không gian vang lên những tiếng xèo xèo, và dưới chân tôi, tuyết bắt đầu tan chảy, một làn hơi nước thật mỏng bốc hơi ở những nơi tôi đi qua. Tôi đưa tay phải ra trước, nâng một khối bê tông lên - có cảm giác nặng hơn bình thường. Bởi vì tôi không thở chăng? Hay vì sự căng thẳng do lửa?
- Đừng có lãng phí thời gian! - Bác Henri hét lên.
Dùng hết sức, tôi ném mạnh khối bê tông ấy vào một thân cây không cách tôi mười lăm mét. Lực ném khiến nó vỡ tan thành hàng triệu mảnh nhỏ. Để lại trên mặt gỗ một vết lõm to. Tiếp theo, tôi nâng ba quả banh lông đã tẩm xăng lên, rồi tung hứng chúng giữa không trung, hết quả này tới quả khác. Rồi tôi điều khiển chúng đến sát cơ thể mình. Ngay lập tức, ba quả banh bắt lửa, giữa lúc vẫn lên xuống theo nhịp tung hứng của tôi - cùng thời khắc đó, tôi tiếp tục nâng một cây chổi mảnh, dài lên khỏi mặt đất. Tôi khép mắt lại. Cả cơ thể tôi thật ấm áp. Không rõ tôi có đang vã mồ hôi hay không. Nếu có, hẳn mồ hôi cũng đã hoá thành hơi ngay khi vừa mới túa ra khỏi bề mặt da tôi.
Nghiến răng lại, tôi mở mắt ra, đẩy cơ thể về phía trước, dồn mọi sức lực vào lõi chổi. Cây chổi nổ tung, vỡ tan thành muôn ngàn mảnh nhỏ. Nhưng tôi không để cho bất kì mảnh vụn nào rơi xuống đất, thay vào đó, tôi giữ chúng lơ lửng giữa không trung, trông không khác nào một đám mây bụi đang lượn lờ trong không khí. Tôi đưa đám mây bụi ấy lại gần mình để đốt cháy. Các sợi gỗ nổ lách tách và bật lửa ngay tức khắc. Tôi tập hợp các mảnh vụn lại, bó thật chặt thành một cây giáo lửa, một cây giáo được tôi luyện từ địa ngục sâu thẳm.
- Hoàn hảo! - Bác Henri reo lên.
Một phút trôi qua. Hai lá phổi của tôi đã bắt đầu bén lửa. Tôi vẫn nín thở, dồn tất cả mọi chú ý vào ngọn giáo và dồn hết sức phóng nó đi. Ngọn giáo lao đi trong không trung hệt như một viên đạn rồi găm thẳng vào thân cây. Hàng trăm ngọn lửa tí hon bắn ra xung quanh và lập tức tắt ngấm. Vậy mà tôi đã hy vọng cái cây không kia sẽ bắt lửa, nhưng hoá ra là không. Ba quả banh quần vợt cũng rơi thẳng xuống đất. Chúng phát ra những tiếng kêu lèo xèo trong tuyết, cách tôi một mét rưỡi.
- Quên mấy trái banh đi - Bác Henri nói to - Cái cây. Tập trung vào cái cây.
Thân cây khô trông thật cổ quái với mấy nhánh cành xù xì in bóng trên nền tuyết trắng phía sau. Tôi khép mắt lại. Không thể nín thở lâu hơn được nữa. Bao bực dọc và giận dữ trong tôi bắt đầu thành hình, cộng thêm lửa, sự khó chịu về bộ đồ đang mặc lẫn những nhiệm vụ chưa hoàn tất. Tôi chú mục vào một cành cây to vươn ra khỏi thân cây, cố gắng bẻ nó ra nhưng không được. Nghiến răng, tôi cau mày, và cuối cùng, một tiếng nổ không khác nào tiếng súng vang lên giữa không trung, cành cây bay thẳng đến chỗ tôi. Tôi đưa cả hai tay ra đón lấy nó, rồi đưa thẳng cành cây lên khỏi đầu. "Cháy lên đi" - Tôi nhủ thầm. Cành cây có độ dài ước chừng sáu mét cuối cùng cũng bén lửa. Tôi nâng ngọn giáo mới của mình lên cao, cách tôi khoảng chừng mười hai, mười lăm mét, không chạm vào nó, tôi bắn thẳng ngọn giáo vào lòng đất như làm dấu, không khác nào một kiếm sĩ ngày xưa đứng trên đồi cao sau khi thắng trận. Thân cây rung lên bần bật, toả ra đầy khói, trong khi nửa thân trên ngùn ngụt lửa. Tôi mở miệng ra, và theo bản năng, hít vào thật sâu, ngay tức thì, lửa dâng lên ngùn ngụt, lan toả khắp cơ thể tôi. Trong thời khắc ấy, tôi hoàn toàn sững sờ, và cảm thấy đau đớn đến nỗi không biết phải xoay trở như thế nào.
- Tuyết! Tuyết! - Bác Henri hét lớn hàm ý nhắc nhở.
Tôi cắm đầu xuống tuyết, bắt đầu lăn đều. Lửa tắt ngóm gần như ngay tức khắc nhưng tôi vẫn giữ nhịp lăn của mình, lúc này, tiếng lèo xèo của tuyết khi tiếp xúc với bộ đồ giẻ rách là âm thanh duy nhất tôi ghi nhận được giữa hơi nước và khói bốc lên mù mịt quanh tôi. Cuối cùng, Sam gạt chốt bình chữa lửa, phun thẳng một lớp bột dày vào người tôi, khiến tôi càng thêm khó thở.
- Không - tôi hét lên.
Cậu bạn của tôi ngừng tay. Tôi nằm thẳng ra đất, cố thở đều, nhưng mỗi nhịp hô hấp đều đem lại cho tôi cảm giác nhức nhối nơi hai buồng phổi, từ đó lan ra khắp các cơ quan nội tạng.
- Quỉ tha ma bắt, John. Lẽ ra cháu không được thở - Bác Henri lên tiếng, cúi xuống nhìn tôi.
- Cháu không sao ngăn được mình.
- Cậu có sao không? - Sam ân cần hỏi han.
- Phổi tôi bị phỏng.
Mọi thứ xung quanh nhoà hẳn đi, nhưng rồi một cách chậm rãi, thế giới của tôi cũng trở lại rõ nét như bình thường. Tôi nằm yên, đôi mắt hướng về phía bầu trời xám xịt đang hạ thấp, hướng về những bông hoa tuyết đang rơi xuống một cách ảm đạm.
- Bác thấy thế nào?
- Lần đầu như thế là không tệ.
- Chúng ta sẽ phải làm lại, đúng không bác?
- Tiếc thay, đúng như vậy.
- Tôi thấy cậu làm tuyệt lắm - Sam động viên tôi.
Thở dài, tôi hít vào một hơi thật sâu, hơi thở nặng nhọc.
- Khỉ thật.
- Lần đầu mà cháu làm được như vậy là tốt quá đi chứ - Bác Henri đánh giá về phần luyện tập vừa rồi của tôi - Cháu không thể mong mọi thứ diễn ra một cách dễ dàng được đâu.
Nằm trên đất, tôi gật đầu. Áng chừng một, hai phút sau, bác Henri đưa tay ra giúp tôi ngồi dậy, kết thúc buổi khổ luyện của một ngày.
o O o
Hai ngày sau, tôi thức dậy vào giữa đêm, đồng hồ chỉ 2:57. Tôi ghi nhận được tiếng bác Henri đang làm việc ở bàn ăn. Lồm cồm bò dậy khỏi giường, tôi bước ra khỏi phòng. Người Giám Hộ của tôi, với chiếc kính hai tròng, đang cúi mình trên một tập tài liệu, trong tay bác là một con dấu và một chiếc nhíp. Bác ngẩng lên nhìn tôi.
- Bác đang làm gì đấy? - Tôi thắc mắc.
- Tạo lí lịch cho cháu.
- Để làm gì ạ?
- Bác cứ mãi nghĩ đến chuyện cháu và Sam phóng xe đi cứu bác. Nếu mà cứ giữ tuổi thật của hai đứa thì ngớ ngẩn quá, có nhu cầu thì mình đổi lại cũng dễ thôi.
Tôi cầm tờ giấy khai sinh mà bác mới làm xong lên xem. Tên James Hughes. Ngày tháng năm sinh của tôi lớn thêm một tuổi. Vậy là tôi đã mười sáu và được phép lái xe. Rồi tôi cúi xuống nhìn vào tờ giấy bác đang làm dở. Jobie Frey, mười tám tuổi, đã trưởng thành.
- Sao trước đây chúng ta không nghĩ đến chuyện này nhỉ? - Tôi thổ lộ nỗi ngạc nhiên của mình.
- Thì có lí do nào đâu.
Các giấy tờ đủ mọi hình thù, kích thước, nằm la liệt trên bàn, bên cạnh là một chiếc máy in rất to. Các lọ mực, các con dấu cao su, các con dấu chứng nhận, và những thứ trông như bản kẽm, cùng những công cụ khác nhau nằm la liệt trông chẳng khác gì một văn phòng của nha sĩ. Công đoạn làm giả tài liệu lúc nào cũng xa lạ đối với tôi.
Bác Henri lắc đầu.
- Đối với tuổi của cháu ở thị trấn Paradise này như thế là trễ rồi. Mấy cái này dùng cho sau này vậy. Ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì để có dịp dùng đến chúng chứ.
Cái suy nghĩ rồi có lúc sẽ ra đi khiến tôi không thôi buồn nôn. Tôi thà chấp nhận cái tuổi mười lăm, không được phép lái xe, còn hơn là phải chuyển đi đến một nơi nào đó mới mẻ.
o O o
Còn một tuần nữa là đến Giáng Sinh, Sarah từ bang Colorado trở về. Những tám ngày dài đằng đẵng, tôi đã không được gặp cô ấy. Thời gian như đã trôi qua cả tháng trời vậy. Chiếc xe chở các cô gái dừng lại ở trước cổng trường, và một người bạn của Sarah đã chở cô ấy tới thẳng nhà tôi, thay vì đưa về nhà Sarah trước. Vừa nghe được tiếng bánh xe lăn trên lối vào là tôi đã chạy ngay ra để được gặp cô bạn gái của mình. Ôm, hôn, và bế cô ấy lên xoay một vòng. Sarah đã ở trên máy bay và xe hơi đúng mười tiếng, trang phục của cô ấy lúc này là quần áo thể thao, gương mặt mộc, với mái tóc cột kiểu đuôi ngựa. Sarah là cô gái đẹp nhất mà tôi từng được thấy, và không hề có một mảy may muốn buông ra khỏi vòng tay của mình. Dưới ánh trăng, ánh mắt của chúng tôi xoắn vào nhau, tất cả những gì hai đứa có thể làm được lúc này là mỉm cười.
- Anh có nhớ em không? - Cô bạn gái của tôi khẽ khàng hỏi.
- Từng tích tắc một, anh đều nhớ em.
Sarah âm yến hôn lên đầu mũi tôi.
- Em cũng nhớ anh.
- Vậy là bây giờ lũ thú lại có chỗ nương nhờ rồi, phải không em? - Tôi hỏi han Sarah.
- Ồ John, tuyệt vời lắm! Ước gì anh cũng có mặt ở đó. Lúc nào cũng có khoảng ba mươi người xắn tay vào làm việc. Toà nhà được dựng lên rất nhanh và đẹp hơn cả cái trước nữa. Tụi em còn dựng cả một cái cây đu cho mèo, thể nào khi tới chỗ đó, mình cũng sẽ bắt gặp lũ mèo đang chơi đùa cho mà xem.
Tôi mỉm cười.
- Nghe tuyệt quá. Ước gì anh cũng có mặt ở đó.
Tôi đỡ lấy ba-lô của Sarah rồi cả hai chúng tôi bước vào nhà.
- Bác Henri đâu rồi anh? - Cô bạn gái của tôi thắc mắc.
- Bố anh ra cửa hàng bách hoá mua đồ. Bố đi cũng được mười lăm phút rồi đó.
Bước vào phòng khách, Sarah vắt chiếc áo khoác lên lưng ghế trước khi vào phòng tôi. Cô gái ngồi trên mép giường, tháo giày ra.
- Chúng mình làm gì bây giờ nhỉ? - Sarah ngẫm nghĩ.
Tôi đứng yên quan sát người bạn gái của mình. Cô đang mặc một chiếc áo thun đỏ có mũ trùm đầu, phía trước có dây kéo. Chiếc khoá kéo chỉ mới được kéo lên một nửa. Mỉm cười, Sarah ngước mắt lên nhìn tôi.
- Lại đây với em - Sarah gọi đồng thời đưa tay về phía tôi.
Tôi bước lại gần. Cô bạn gái nắm lấy tay tôi bằng cả hai tay. Cô ngẩng mặt lên nhìn tôi, đôi mắt nheo lại để tránh ánh đèn đang toả sáng vằng vặc trên đầu. Tôi dùng bàn tay còn lại bật đánh "tách" một cái, đèn tắt phụt.
- Sao anh làm được điều đó?
- Ảo thuật đấy - Tôi trả lời.
Tôi ngồi bên cạnh Sarah. Cô vén mấy lọn tóc rũ ra sau tai rồi rướn người tới hôn lên má tôi. Đặt tay dưới cằm tôi, Sarah kéo tôi lại để hôn tôi một lần nữa - một nụ hôn nhẹ nhàng, dễ chịu. Tôi nghe toàn thân mình rạo rực hẳn lên. Ngón tay cái của Sarah mơn lên một bên chân mày của tôi.
- Em thực sự nhớ anh lắm.
- Anh cũng thế.
Im lặng, Sarah nhay môi dưới.
- Em đã không thể đợi được nên đã đến đây - Sarah lại lên tiếng - Cả quãng thời gian ở bang Colorado, em chỉ nghĩ tới anh. Thậm chí khi chơi với đám thú, em cũng ước gì anh có mặt ở đó với em. Rồi sáng nay, cuối cùng chúng em cũng lên đường, toàn bộ chuyến đi cứ như là sa vào địa ngục, cho dẫu mỗi một dặm đường đi qua là một dặm đường được rút ngắn để em gần anh hơn.
Và Sarah mỉm cười, nụ cười hoà với ánh mắt, nụ cười có hình mảnh trăng lưỡi liềm, không để hở răng, cô ấy lại hôn tôi, thoạt đầu còn chậm rãi, nấn ná, sau đó trở nên vồ vập. Hai chúng tôi đang ngồi trên mép giường, lòng bàn tay của Sarah áp lên mặt tôi, còn tay tôi thì để nhẹ lên lưng cô bạn. Tôi cảm nhận được các đầu ngón tay của mình căng lên, cảm nhận được độ căng mềm trên đôi môi của người bạn gái. Tôi kéo Sarah sát thêm về phía mình và cảm giác như thế vẫn còn chưa đủ gần, mặc dù cơ thể của chúng tôi đang áp chặt vào nhau. Bàn tay tôi lướt nhẹ trên lưng cô ấy, làn da cô ấy mỏng manh quá. Các ngón tay của Sarah luồn vào tóc tôi, và cả hai chúng tôi đều thở ra từng hơi nặng nề. Chúng tôi ngã xuống giường, nằm nghiêng, đối diện nhau. Sarah khép mắt lại. Tôi vẫn mở mắt để ngắm nhìn cô ấy. Căn phòng chỉ tối một bên, bên còn lại thì vằng vặc ánh trăng rọi vào cửa sổ. Và rồi Sarah nhận ra tôi đang nhìn mình, ngừng hôn nhau, cô áp trán mình vào trán tôi, nhìn tôi trân trối.
Sau đó, đặt tay lên gáy tôi, Sarah kéo tôi lại gần hơn. Như một phản ứng tự nhiên, chúng tôi lại hôn nhau - sốt sắng, nhịp nhàng. Chúng tôi ôm ghì lấy nhau. Tâm trí của tôi không còn tồn tại bất cứ ý niệm nào thường có - những suy nghĩ về các hành tinh, sự săn đuổi và tầm nã của bọn người Mogadore... Sarah và tôi đang nằm trên giường, trong vòng tay của nhau, hôn nhau, phải lòng nhau. Thế giới này không còn gì quan trọng nữa.
Chợt, cánh cửa trước nhà hé mở. Cả hai đứa tôi tức thì ngồi dậy.
- Bố anh về đến nhà rồi đấy - Tôi giải thích.
Chúng tôi đứng dậy, vuốt lại những nếp nhăn trên quần áo, mỉm cười, bí mật này tạo nên những tiếng cười khúc khích khi cả hai nắm tay nhau bước ra khỏi phòng. Bác Henri đang đặt một cái bao hàng lên bàn ăn.
- Cháu chào bác Henri - Sarah nói.
Người Giám Hộ của tôi mỉm cười đáp lại tiếng chào, Sarah buông tay tôi ra, tiến đến ôm bác Henri rồi hai người bắt đầu trò chuyện về chuyến đi của Sarah đến Colorado. Tôi bước ra ngoài để xách những túi hàng còn lại vào. Trong bầu không khí lạnh giá, tôi cố gắng thở đều, duỗi thẳng các chi, rũ bỏ cảm giác căng thẳng trước điều vừa xảy ra cũng như sự hụt hẫng khi bác Henri về đến nhà. Song, hơi thở của tôi vẫn nặng nề khi đem các bao hàng vào nhà. Sarah đang kể với bác Henri về những con mèo ở trung tâm.
- Cháu không mang cho hai bố con bác một chú mèo nào à?
- Ôi bác Henri, bác cũng biết rằng nếu bác cho cháu hay, thì cháu sẽ vui như thế nào khi mang về cho bác một con mà - Sarah trả lời ngay, hai tay khoanh lại trước ngực, hông nghiêng về một bên.
Người Giám Hộ mỉm cười:
- Bác biết mà.
Bác Henri sắp xếp lại những thứ mới mua về, Sarah và tôi kéo nhau ra ngoài đi dạo dưới bầu trời lạnh lẽo, chờ mẹ của cô bạn đến đón về. Bernie Kosar cũng đi theo chúng tôi. Chú chó chạy trước, dẫn đầu. Sarah và tôi nắm tay nhau, bước quanh sân một cách thong thả. Tiết trời như ấm hơn. Tuyết đang tan, mặt đất thật ẩm ướt và nhão nhoẹt. Bernie Kosar chạy biến vào rừng một thoáng rồi sau đó lại chạy trở ra. Cái bụng của nó lấm lem những bùn là bùn.
- Mấy giờ mẹ em sẽ tới? - Tôi hỏi.
Sarah nhìn đồng hồ rồi đáp:
- Chừng hai mươi phút nữa.
Tôi gật đầu.
- Em trở về, anh vui lắm.
- Em cũng thế.
Hai chúng tôi đi về phía bìa rừng, nhưng trời tối quá nên không dám vào. Thay vì vậy, chúng tôi đi dọc theo mép sân, tay trong tay, thi thoảng dừng lại hôn nhau, có trăng, sao chứng kiến. Không một ai nói về điều vừa diễn ra, nhưng những suy nghĩ về điều ấy vẫn luôn túc trực trong đầu mỗi đứa chúng tôi. Sau khi đi được một vòng quanh sân, thì chiếc xe do mẹ Sarah cầm lái bon vào lối đi. Bà đến sớm hơn mười phút. Sarah chạy tới ôm lấy mẹ. Tôi vào nhà lấy ba-lô ra cho Sarah. Sau khi chào tạm biệt nhau, tôi ra tận ngoài đường nhìn theo ánh sáng của cái đèn phía sau chiếc xe chở bạn gái của tôi khuất dần ở phía xa. Tôi đứng thêm một lúc nữa, rồi sau đó, mới cùng Bernie Kosar bước vào nhà. Bác Henri đang loay hoay làm bữa tối. Tôi tắm cho Bernie Kosar. Khi tôi làm xong việc thì bữa tối cũng đã sẵn sàng.
Cả hai bác cháu cùng ngồi ăn với nhau, tuy nhiên, chẳng ai nói với ai lời nào. Tôi không thôi suy nghĩ về cô bạn gái, mắt nhìn đăm đăm vào chiếc đĩa, người ngẩn ra. Tuy không thấy đói, nhưng tôi vẫn cố nuốt thức ăn vào bụng. Nhấm nháp được chừng vài miếng, tôi đẩy chiếc đĩa ra, ngồi thừ trong im lặng.
- Tính nói với bác điều gì ư? - Bác Henri mở lời.
- Nói gì ạ?
- Điều gì đang diễn ra trong tâm trí cháu ấy.
Tôi nhún vai:
- Cháu cũng chẳng biết nữa.
Bác Henri gật đầu, tiếp tục ăn. Tôi khép mắt lại, dường như cảm nhận được mùi hương của Sarah trên cổ áo của mình, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, làn môi êm mái, cả độ mềm mại của mái tóc cô ấy khi tôi vuốt ve. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ được lúc này đều tập trung vào Sarah - không biết lúc này đang làm gì - và ước sao cô vẫn còn ở đây.
- Bác có nghĩ chúng ta yêu được không? - Rốt cuộc, tôi cũng bộc bạch nỗi thắc mắc của mình.
- Cháu đang nói cái gì vậy?
- Về con người ấy mà bác. Liệu chúng ta có yêu được không, giống như là tình yêu thực sự với họ ấy?
- Bác nghĩ họ có thể yêu chúng ta như họ yêu nhau, nhất là nếu họ không biết chúng ta là ai, nhưng bác không nghĩ rằng có thể yêu một con người như cháu có thể yêu một người Lorien đâu - Người Giám Hộ của tôi trả lời.
- Vì sao?
- Bởi vì trong cội rễ, chúng ta rất khác họ. Chúng ta yêu cũng khác. Một trong những di sản mà quê hương ban tặng cho người Lorien là khả năng yêu quý một cách toàn vẹn - không ghen tuông, không bất an, không hoảng sợ, không nhỏ nhen. Có lẽ cháu có nhiều cảm xúc với Sarah, nhưng với một cô gái Lorien, cháu sẽ không chỉ có như vậy đâu.
- Có cô Lorien nào cho cháu đâu.
- Chưa kể còn nhiều lý do để cháu phải cẩn thận với Sarah nữa. Chẳng hạn, nếu chúng ta phải ở đây lâu, cháu sẽ cần phải duy trì giống nòi và tái tạo hành tinh Lorien. Rõ ràng cháu phải đảm đương chuyện đó, nhưng bác không thể xem Sarah là một nửa của cháu được.
- Nếu chúng ta cứ có con với loài người thì làm sao hả bác.
- Trước đây cũng đã xảy ra nhiều trường hợp như vậy rồi. Thông thường là tạo ra những con người nổi bật, xuất chúng. Vài nhân vật lỗi lạc trong lịch sử Địa Cầu và người hành tinh Lorien - có thể kể đến Đức Phật Aristote, Julius Caesar, Alexander Đại Đế, Thành Cát Tư Hãn, Leonardo da Vinci, Issac Newton, Thomas Jefferson và Albert Einstein. Nhiều vị thần Hy Lạp cổ xưa mà hầu hết mọi người cho rằng là thần thoại, kì thực là con của người Địa Cầu và người Lorien. Bởi lẽ đó mà sau này, chúng ta thường đặt chân lên hành tinh này để giúp họ dựng lên các nền văn minh. Thần Aphrodite, Apollo, Hermes và Zeus đều có thật, họ có bố hoặc mẹ là người Lorien.
- Vậy là được.
- Được. Nhưng trong tình hình hiện nay của chúng ta thì đó là sự bất cần và phi thực tế. Kì thực, bác không biết số điện thoại của một cô bé, hay có bất cứ ý niệm nào về nơi ở của cô bé ấy. Cô bé là một trong những đứa trẻ cũng lưu lạc đến Địa Cầu này cùng chúng ta, là con của hai người bạn rất thân với bố mẹ cháu, họ thường nói đùa với nhau rằng duyên số đã định hai đứa con của họ lớn lên sẽ gắn kết với nhau. Có khi hai gia đình đã nói đúng đấy.
- Thế cháu phải làm gì bây giờ?
- Cháu cứ kết giao vui vẻ với Sarah, nhưng đừng để quyến luyến cô bé quá, cũng đừng để cô bé quyến luyến cháu quá.
- Vậy ư?
- Tin bác đi, John. Nếu như cháu chưa bao giờ tin tưởng những lời nói khác của bác, thì hãy chỉ tin vào điều này thôi.
- Cháu luôn tin những gì bác bảo, cho dù cháu không hề muốn một chút nào.
Người Giám Hộ nháy mắt với tôi:
- Tốt.
Sau bữa ăn, tôi đi vào phòng gọi điện thoại cho Sarah. Tôi cũng đã suy nghĩ về điều bác Henri vừa đề cập trước khi gọi, nhưng tôi không sao ngăn mình được. Tôi đã quyến luyến Sarah mất rồi. Có lẽ tôi đã yêu người bạn gái ấy. Chúng tôi nói chuyện với nhau suốt hai tiếng. Khi cuộc điện thoại kết thúc thì cũng đã nửa đêm. Cuối cùng, tôi lên giường nằm, mỉm cười một mình giữa đêm đen.
Tôi Là Số Bốn Tôi Là Số Bốn - Pittacus Lore Tôi Là Số Bốn