A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Pittacus Lore
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: I Am Number Four
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2340 / 33
Cập nhật: 2015-08-25 11:27:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
HẢNG HOẶC, NHỮNG HÌNH ẢNH CHỢT ÙA ĐẾN VỚI TÔI, THƯỜNG LÀ KHI TÔI ÍT NGHĨ NGỢI ĐẾN CHÚNG NHẤT. Thi thoảng, các hình ảnh chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian rất ngắn, hầu như là lướt qua thôi - Bà tôi đang cầm một li nước, mở miệng nói gì đó - Và không bao giờ tôi có thể ghi nhận được các lời lẽ ấy, bởi vì các hình ảnh nhạt nhòa đi rất nhanh, nhanh như lúc chúng xuất hiện. Thi thoảng, các hình ảnh lại kéo dài hơn, chân thật hơn: ông tôi đang đưa đẩy tôi trên cái xích đu. Tôi có thể cảm nhận được sức lực ở cánh tay ông khi được ông đu lên cao, cảm nhận được sự rộn rạo nơi khoang bụng khi lướt vù xuống. Tiếng cười nơi tôi hòa theo gió. Thế rồi hình ảnh ấy biến mất. Thảng hoặc, tôi ý thức được những hình ảnh của ngày xưa, nhớ được một phần ký ức. Song cũng có khi chúng hiện ra hoàn toàn mới, cứ như thể chưa hề diễn ra bao giờ.
Trong phòng khách, bác Henri đang lướt khối pha lê Loric lên từng cánh tay của tôi, hai bàn tay tôi đang ngập trong lửa đỏ, tôi lần lượt ôn lại từng thời kì: Lúc tôi còn nhỏ - khoảng ba, bốn tuổi - đang lập chập chạy trên vuông cỏ được cắt tỉa cẩn thận trước nhà. Bên cạnh tôi là một con vật có hình thù của một con chó, nhưng màu lông lại là của con cọp. Cái đầu của nó tròn vo, thân hình tròn lẳn nằm trên bốn chân ngắn cũn cỡn - chẳng giống với bất kì con thú nào tôi đã từng gặp. Con vật thu mình lại lấy đà rồi lao tới tôi. Và cái thằng tôi không thôi cười như nắc nẻ. Rồi con vật nhảy đi, tôi cố bắt lại nhưng vì bé quá nên cả người lẫn vật đều bị ngã sóng soài trên nền cỏ mướt. Chúng tôi vật nhau. Con vật ngộ nghĩnh mạnh hơn tôi. Khi nó nhảy lên không trung, thay vì sẽ tiếp đất như tôi nghĩ bụng, con vật kỳ lạ ấy lại biến thành chim, cứ thế vờn quanh tôi, chao, liệng ngoài tầm với của tôi. Thế rồi con chim tinh ranh ấy lượn vòng, sà xuống, lách vào giữa đôi chân của tôi, đậu cách tôi sáu mét. Thoắt một cái, con chim biến hình thành một con khỉ, nhưng không có đuôi. Con khỉ gập mình lại rồi nhảy xổ tới.
Vào đúng lúc ấy, một người đàn ông bất chợt bước tới. Ông ta trông hãy còn trẻ, trên người là bộ đồ cao su màu bạc ánh xanh, ôm khít cơ thể - loại quần áo tôi hay thấy ở cánh thợ lặn. Người mới đến nói với tôi bằng một ngôn ngữ lạ lẫm. Ông ta gọi cái tên "Hadley" rồi hất hàm về phía con vật. Ngay lập tức, Hadley chạy đến chỗ ông ta, hình thể con khỉ của nó biến thành một con vật to hơn, mang dáng dấp của một con gấu nhưng có bờm của một con sư tử. Tầm cao của cả hai người và vật ngang nhau, người đàn ông gãi nhẹ vào cằm Hadley. Thế rồi ông tôi bước ra khỏi nhà. Trông ông cũng còn trẻ, nhưng tôi ý thức được rằng chí ít ông cũng đã bước sang tuổi năm mươi rồi.
Ông tôi bắt tay người đàn ông kia. Họ trao đổi với nhau những gì, tôi hoàn toàn không hiểu. Rồi người đàn ông nhìn tôi, mỉm cười, đưa tay ra, và ngay tại khoảnh khắc đó, cơ thể tôi được cất lên khỏi mặt đất, cứ thế lơ lửng trong không trung. Hadley cũng bay theo tôi, trong hình thù của con chim ban nãy. Tôi hoàn toàn có thể điều khiển được bản thân mình, nhưng người đàn ông nọ lại hoàn toàn làm chủ được khoảng không của tôi, khi thì đưa tay sang trái, lúc lại đưa tay sang phải. Hadley và tôi cứ thế vần nhau trong không trung, con vật cù tôi bằng cái mỏ của nó, còn tôi thì cố ôm lấy Hadley. Thế rồi tôi mở mắt ra, toàn bộ hình ảnh đột ngột tan biến.
- Ông cháu có khả năng tàng hình tùy thích - Bác Henri kể cho tôi biết, và tôi khép mắt lại, cảm nhận được khối pha lê đang tiếp tục di chuyển lên tay mình, sức nóng của nó tỏa ra khắp cơ thể của tôi - Trong số những Biệt năng hiếm hoi nhất, chỉ chiếm tỉ lệ một phần trăm trong cộng đồng, thì ông cháu chính là một điển hình đã có được, ông có thể khiến cho bản thân mình cũng như bất cứ thứ gì ông chạm vào biến mất.
- Có một lần ông muốn đùa với bác, lúc ấy, bác chưa biết tất cả Biệt năng của ông. Khi đó, cháu mới ba tuổi, và bác chỉ mới bắt đầu làm việc với gia đình cháu. Ngày hôm trước, bác đã đến nhà cháu, lần đầu, thế mà hôm sau, khi bác lên đồi để đến lần thứ hai, căn nhà đã không còn ở đó nữa. Lối vào vẫn còn đấy, có xe, có cây, nhưng chẳng thấy nhà đâu. Bác tưởng bác bị mất trí. Và bác tiếp tục đi tới. Thế rồi khi ý thức được rằng mình đã đi quá xa, bác quay trở lại, và kia, căn nhà của cháu thấp thoáng xa xa, nhưng bác thề rằng ban nãy không hề có. Bác bắt đầu đi tới, nhưng khi gần đến nơi thì căn nhà của cháu biến mất. Bác đứng thần người ra, chú mục vào địa điểm căn nhà, nhưng chỉ thấy có cây cối ở phía sau. Rồi bác tiến lại. Chỉ đến lần thứ ba, ông của cháu mới cho hiện hẳn căn nhà. Ông cười rũ rượi. Hơn một năm rưỡi sau, cho đến ngày cuối cùng, ông và bác vẫn không thôi cười mãi.
Khi mở mắt ra, tôi trở lại với chiến trường. Những vụ nổ nhiều hơn, lửa cháy dày hơn, và nhiều người ngã xuống hơn.
- Ông của cháu là người tốt - Bác Henri tiếp tục câu chuyện - Ông thích làm cho mọi người cười, thích kể những câu chuyện vui. Không có buổi nào rời khỏi nhà cháu mà bác không khỏi đau bụng vì cười.
Nền trời chuyển sang đỏ quạch. Một thân cây lao đi vùn vụt giữa không gian, tác giả của cú ném là người đàn ông trong bộ đồ màu bạc ánh xanh mà tôi đã trông thấy ở nhà. Cái thân cây đã khiến cho hai tên Mogadore phải đo đất, trong thời khắc đó, tôi rất muốn reo vui vì thắng lợi. Nhưng phải thể hiện thế nào đây? Dù cho có bao nhiêu tên Mogadore ngã xuống đi chăng nữa, kết cuộc của ngày hôm ấy vẫn sẽ không hề thay đổi. Người Lorien vẫn sẽ bị đánh bại, cho đến khi người cuối cùng bị giết chết. Tôi vẫn sẽ được cử đến Trái Đất.
- Chưa bao giờ bác thấy ông cháu nổi giận. Khi mọi người mất bình tĩnh, hay khi ai nấy căng thẳng, ông của cháu sẽ làm cho mọi người bình tĩnh lại. Sau đó, ông sẽ kể những câu chuyện hài hước, và ai nấy cũng đều phải cười ồ lên.
Những con quái vật nhỏ tập trung vào trẻ em - những đứa trẻ không có khả năng tự vệ, trong tay chúng là những cây pháo hoa nhỏ mừng lễ hội. Chúng tôi đã thua như thế đó - chỉ có một số người Lorien là tử chiến với bầy quái vật, còn những người khác thì cố bảo vệ lũ trẻ.
- Bà của cháu lại khác. Bà ít nói và kín đáo, rất tinh anh. Ông bà của cháu bổ sung những chỗ khuyết cho nhau - ông thì sôi nổi, bà thì đứng đằng sau hỗ trợ để mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch.
Trên cao, tôi có thể trông thấy rõ luồng khói xanh lam của con tàu vũ trụ đưa chúng tôi đến Trái Đất, đưa Chín đứa trẻ chúng tôi cùng những người Hộ Vệ - những kẻ là mối lo canh cánh của bọn người Mogadore.
- Rồi cô Julianne, vợ bác...
Ở xa xăm chợt xuất hiện một vụ nổ, nghe như âm thanh phóng tên lửa của Địa Cầu. Một chiếc tàu vũ trụ khác lao thẳng vào không trung, kéo theo phía sau một vệt lửa dài. Ban đầu, tốc độ của con tàu còn chậm rãi, sau đó tăng dần lên. Tôi cảm thấy khó hiểu. Tàu của chúng tôi không cất cánh bằng lửa; chúng tôi không dùng dầu hay xăng. Vì lẽ đó, những con tàu của hành tinh Lorien bao giờ cũng phát ra một luồng khói mỏng màu xanh lam là do lấy pha lê làm năng lượng, không hề phát ra lửa như chiếc tàu này. So với con tàu thứ nhất, con tàu thứ hai chậm chạp và nặng nề hơn, tuy nhiên, tự bản thân nó cũng có thể cất mình lên không gian, có thể tăng tốc. Bác Henri chẳng bao giờ đề cập đến con tàu thứ hai này. Ai ở trên con tàu ấy? Hành trình của nó hướng về đâu? Tôi ghi nhận được những tiếng kêu la thất thanh cùng những cái chỉ trỏ của bọn người Mogadore nhằm vào con tàu thứ hai ấy. Một lần nữa, nó khiến chúng bất an, và trong khoảnh khắc, người Lorien chớp lấy cơ hội.
- Cô sở hữu một đôi mắt xanh lục, chưa bao giờ chú thấy một đôi mắt nào xanh thẳm đến như vậy - một đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo, và một trái tim to bằng cả hành tinh, lúc nào cũng giúp đỡ người khác, thường xuyên nhận nuôi các con thú và chăm sóc chúng như vật nuôi ở trong nhà. Bác không biết cô ấy thấy được điều gì ở bác nữa.
Con quái thú to lớn đã lấy lại được uy thế, nó có đôi mắt đỏ ké và những chiếc sừng khổng lồ. Nước dãi hòa máu đang không ngừng nhểu ra khỏi hàm răng sắc lẻm to lớn không thể nằm vừa trong khoang miệng của nó. Người đàn ông trong bộ đồ màu bạc ánh xanh đang đối mặt với con quái vật. Ông ta cố dùng hết tất cả sức lực để nhấc bổng con quái thú Mogadore lên, tuy nhiên, mọi nỗ lực đạt được chỉ là đối phương bị nâng lên vài phân ngắn ngủi. Con vật gầm gừ, giãy giụa và nhanh chóng lấy lại thế thăng bằng trên mặt đất. Nó liên tiếp tấn công người đàn ông nhưng không thể bẻ gãy được sức mạnh của đối thủ. Người đàn ông lại nhấc bổng con vật lên một lần nữa. Dưới ánh trăng bàng bạc, mồ hôi lẫn máu lấp loáng trên gương mặt người chiến binh, ông ta cố khép hai lòng bàn tay vào nhau, toàn bộ thân hình của con quái vật bị ép lại. Mặt đất rung chuyển, sấm sét dọc ngang trên nền trời nhưng không hề kèm theo mưa bão.
- Lúc nào cô Julianne cũng đi ngủ trễ, bác luôn thức dậy trước cô ấy. Bác ngồi ở phòng làm việc, đọc báo, làm bữa sáng và đi dạo. Có những buổi sáng, bác về rồi nhưng cô ấy vẫn còn ngủ. Bác sốt ruột vì không chờ được giây phút cả hai cùng bắt đầu một ngày mới bên nhau, ở bên cạnh cô Julianne, bao giờ bác cũng cảm thấy dễ chịu. Thế là bác đi vào trong phòng, cố đánh thức cô ấy dậy. Rồi cô ấy kéo mền xuống khỏi mặt, hậm hực nhìn bác. Gần như buổi sáng nào cũng quanh đi quẩn lại như thế.
Con quái vật cố giằng ra, nhưng người đàn ông vẫn kiểm soát được tình hình. Rồi thì các Garde khác cũng vào cuộc, mỗi người đều vặn hết năng lực đặc biệt của bản thân để tấn công con quái vật, liên tục dội lửa, sét xuống đối phương, những tia laser không ngừng được đánh ra từ mọi hướng. Cách đó không xa, vài Garde đang thực hiện một hành động vô hình, họ đưa hai tay ra, tập trung cao độ. Thế rồi từ trên cao, giông tố kéo về, một đám mây chủ đạo lấp lóa đang lớn dần, trong khi bầu trời không có lấy một gợn mây; ắt hẳn một nguồn sức mạnh nào đó đã tạo nên hiện tượng này. Tất cả các Garde đều ý thức rõ mười mươi chuyện ấy, tất thảy mọi người đều hợp sức tạo nên các biến cố địa chất. Và kết cuộc, một ngọn roi sét từ trên cao bổ xuống, đánh trúng vào con quái thú đang nằm vật trên đất, kết liễu đời nó.
- Bác có thể làm gì được? Nào ai có thể làm gì được đây? Chuyến tàu ấy có tổng cộng mười chín người. Chín trẻ em các cháu, chín người Cêpan các bác, những người được chọn ra không gì khác ngoài sự ngẫu nhiên vào đêm đó, và người lái tàu chở tất cả chúng ta đến đây. Các Cêpan như bác không hề có khả năng chiến đấu, và giá như sự thật không phải như vậy thì liệu tình hình có tạo ra được điều gì khác biệt hay không? Cêpan chỉ là tạo ra được điều gì khác biệt hay không? Cêpan chỉ là những viên chức có nhiệm vụ duy trì các hoạt động bình thường cho hành tinh, nghĩa là dạy học, nghĩa là hướng dẫn cho các Garde mới hiểu và vận dụng được các năng lực của họ, chứ Cêpan hoàn toàn không mang ý nghĩa là một chiến binh. Những người như bác không thể làm gì được, rồi tới lúc nào đó cũng sẽ chết đi như các Cêpan còn lại kia. Tất cả những gì các bác có thể làm được là lên đường, lên đường với các cháu để sống, để một ngày kia sẽ dựng lại quê hương, cũng như sẽ tự hào về một hành tinh đẹp nhất trong vũ trụ.
Tôi khép mắt lại, và rồi khi mở mắt ra, trận chiến đã kết thúc. Làn khói xám vương vất trên mặt đất, giữa những người chết và những người đang hấp hối. Cây cối gãy đổ, các khu rừng đang bốc lửa ngùn ngụt, không còn một thứ gì nguyên vẹn để những tên Mogadore còn sống có thể thuật lại. Từ phương Nam, mặt trời bắt đầu nhô lên, ánh sáng đầu ngày hắt lên mảnh đất trơ trọi ngập chìm trong sắc đỏ. Xác người xếp thành gò, không một xác nào còn vẹn nguyên, không một thi thể nào còn toàn vẹn. Nằm trên cùng một gò xác là người đàn ông trong bộ đồ màu bạc ánh xanh, hiện trạng cũng hệt như những xác chết còn lại. Cơ thể ông không còn chỗ nào khả dĩ nhận dạng được nữa, người đàn ông ấy đã chết.
Hai mí mắt tôi mở bừng. Tôi không sao thở được, mồm miệng khô khốc, nứt nẻ.
- Đây - Bác Henri giúp tôi rời khỏi chiếc bàn sa-lông, dìu tôi vào bếp và kéo ghế cho tôi ngồi.
Dù cố gắng ngăn lại nhưng nước mắt tôi cứ ràn rụa nơi khóe mắt. Người Giám Hộ đưa cho tôi một li nước, tôi đưa li nước lên miệng uống tức thì. Xong, tôi đưa trả chiếc li không, bác Henri lại rót nước vào đấy. Gục đầu xuống, tôi cố thở lại cho đều. Sau khi uống xong li nước thứ hai, tôi chú mục vào bác Henri.
- Sao bác không kể cho cháu nghe về con tàu thứ hai? - Tôi thắc mắc hỏi.
- Cái gì cơ?
- Ở Lorien, cái ngày chúng ta rời khỏi quê nhà. Con tàu thứ hai khởi hành sau chúng ta ấy.
- Không thể được - Người Giám Hộ đáp lời tôi một cách chắc nịch.
- Sao lại không thể?
- Bởi vì tất cả các con tàu còn lại đã bị phá hủy. Chính bác đã chứng kiến tận mắt điều ấy. Vừa hạ cánh xuống hành tinh của chúng ta là bọn Mogadore san bằng ngay các cảng. Con tàu chúng ta đi là công cụ duy nhất còn sót lại sau trận càn quét của chúng. Rời được khỏi nơi đó quả thực là phép màu.
- Cháu có trông thấy con tàu thứ hai. Cháu kể với bác rồi đấy. Nó không giống như những chiếc khác. Nó chạy bằng nhiên liệu, sau đuôi là cả một quả cầu lửa.
Người Giám Hộ nhìn tôi trân trân, vẻ mặt trở nên đăm chiêu, đôi lông mày chau lại.
- Cháu chắc không, John?
- Chắc mà bác.
Bác Henri ngả người ra lưng ghế, ánh nhìn chuyển ra bên ngoài cửa sổ. Bernie Kosar đang ngồi trên đất, ngước nhìn hai bác cháu tôi.
- Nó xuất hành khỏi Lorien - Tôi tiếp tục nói - Cháu trông theo con tàu ấy mãi cho tới chừng nó mất dạng.
- Không thể có chuyện đó - Người Giám Hộ khăng khăng khẳng định với tôi - Bác không tìm thấy lí do khả dĩ nào. Có còn gì sót lại đâu.
- Có con tàu thứ hai thật mà bác.
Chúng tôi im lặng bên nhau một lúc.
- Bác Henri?
- Hả?
- Trên con tàu ấy có gì nhỉ?
Bác Henri nhìn xéo tôi.
- Bác không biết. Kì thực là bác không biết.
o O o
Tôi và người Giám Hộ ngồi trong phòng khách, lửa reo trong lò, Bernie Kosar ngồi trong lòng tôi. Tiếng tí tách thảng hoặc phá tan bầu không khí im ắng.
- Bật! - Tôi reo lên, bật ngón tay đánh tách một cái. Tay phải tôi sáng bừng lên, tuy không rực rỡ như trước đó.
Trong một khoảng thời gian ngắn, kể từ lúc bác Henri bắt đầu hướng dẫn cho, tôi đã học được cách điều khiển ánh sáng. Tôi có thể tập trung được ánh sáng, làm nó lan rộng ra, như ánh sáng trong nhà, hay thu hẹp và hội tụ lại như ánh đèn pin. Khả năng kiểm soát này hóa ra dễ thực hiện hơn tôi tưởng. Tay trái vẫn chưa sáng mạnh như tay phải, tuy nhiên nó cũng đang trong quá trình hoàn thiện. Bây giờ, để làm ánh sáng hiện lên, tôi chỉ cần bật ngón tay đánh tách một cái và hô "bật"; tuy nhiên, tôi cũng chẳng cần phải làm như thế để điều khiển ánh sáng, hay duy trì ánh sáng. Nó sẽ tồn tại trong một khoảng thời gian, chẳng hạn như khi tôi bật ngón tay, hay chớp mắt.
- Bác nghĩ chừng nào thì các Biệt năng khác sẽ xảy đến? - Tôi thắc mắc.
Người Giám Hộ rời mắt khỏi tờ báo, đáp:
- Sẽ sớm thôi. Năng lực tiếp theo sẽ đến trong vòng một tháng nữa. Cháu cần phải chú ý canh chừng cẩn thận. Không phải Biệt năng nào cũng dễ nhận dạng như ở tay cháu đâu.
- Mất bao lâu thì cháu sẽ có được tất cả các Biệt năng hả bác?
Người Giám Hộ nhún vai.
- Có trường hợp là hai tháng, cũng có trường hợp phải đến cả năm. Garde này khác với Garde kia mà cháu. Tuy nhiên, dù lâu mau cỡ nào, thì Biệt năng chủ đạo của cháu cũng sẽ hình thành cuối cùng.
Khép mắt lại, tôi ngả người ra lưng ghế sô-pha, mường tượng đến Biệt năng chủ đạo, năng lực cho phép tôi chiến đấu. Không rõ tôi mong muốn khả năng ấy là gì nữa. Những tia laser chăng? Hay kiểm soát tinh thần? Năng lực điều khiển thời tiết như người đàn ông trong bộ đồ màu bạc ánh xanh đã thực hiện? Hay tôi mong muốn một thứ năng lực đen tối hơn, độc ác hơn, chẳng hạn như giết người mà không cần phải tiếp xúc?
Vuốt tay lên lưng Bernie Kosar, tôi người nhìn người Giám Hộ của mình. Bác Henri đang đội một chiếc mũ ngủ, đôi kính xệ xuống đến đầu mũi khiến bác trông chẳng khác nào một kẻ ác độc trong sách truyện dành cho trẻ em.
- Tại sao ngày đó chúng ta lại ra sân bay hả bác? - Tôi lên tiếng.
- Vì lúc đó có màn trình diễn máy bay. Sau khi màn trình diễn kết thúc, mọi người đi một vòng xem lại mấy con tàu.
- Có thực chỉ có như vậy thôi không?
Bác Henri gật đầu xác nhận. Bác hít vào thật khó khăn, hành động đó khiến tôi càng đinh ninh bác đang giấu tôi điều gì đó.
- Ừm, vậy thì mọi người quyết định ra đi như thế nào hả bác? - Tôi hỏi tới - Chắc chắn, đã là một kế hoạch thì cần phải ngốn nhiều thời gian, chứ chẳng phải là trong vài phút, đúng không bác?
- Ba giờ sau trận càn quét xâm lược, chúng ta mới khởi hành. Cháu có còn nhớ một chút gì không?
- Chẳng nhiều nhặn gì, bác à.
- Mọi người gặp ông cháu ở chỗ tượng Pittacus. Ông giao cháu cho bác và bảo bác đưa cháu ra sân bay, đó là cơ hội duy nhất của chúng ta. Bên dưới sân bay có một khu căn cứ hầm ngầm, ông bảo lúc nào cũng có sẵn phương án khẩn cấp để phòng trường hợp có chuyện bất trắc, tuy nhiên chưa bao giờ phương án này được coi trọng, bởi lẽ nghi vấn về cuộc xâm lăng bị xem là chuyện tầm phào. Cũng giống như ở đây, trên Địa Cầu này, nếu cháu bảo với bất cứ ai rằng người ngoài hành tinh sẽ tấn công - Chà chà, người ta sẽ cười vào mặt cháu. Trên hành tinh Lorien, chuyện này cũng chẳng khác gì. Bác hỏi ông của cháu rằng tại sao ông biết về phương án như thế nào nhưng ông chẳng trả lời, chỉ cười và chào tạm biệt. Dường như không ai biết về phương án ấy cả, hay chỉ có một số người nắm được mà thôi.
Tôi gật đầu.
- Vậy là cuối cùng, mọi người đã quyết định đến Trái Đất?
- Tất nhiên không phải như vậy. Một trong những người Tinh Nhuệ của hành tinh đã gặp mọi người ở sân bay. Chính ông đã đeo bùa Loric đóng dấu vào mắt cá chân các cháu, liên kết tất cả các cháu lại với nhau, chính ông đã ban bùa hộ mệnh cho mỗi cháu, ông đã nhận xét các cháu là những đứa trẻ đặc biệt, những đứa trẻ thần thánh. Bác nghĩ điều đó có nghĩa là các cháu có cơ hội trốn thoát được. Lúc bấy giờ, mọi người mới bàn kế hoạch lên tàu, tuy vậy vẫn cứ phải chờ cho đến khi tàn cuộc, chờ người của ta chiến đấu và chiến thắng. Thế nhưng, điều đó không bao giờ xảy đến... - Người Giám Hộ ngừng lời, đoạn thở dài - Chúng ta đã ở trong quĩ đạo một tuần. Đó là khoảng thời gian bọn người Mogadore tước đoạt mọi thứ trên Lorien. Sau khi biết chắc rằng sẽ không thể quay trở lại, chúng ta bắt đầu hành trình đến Trái Đất.
- Vì sao ông ấy không cho mọi người đeo bùa để không một ai bị giết, hả bác?
- Quá sức, John à. Điều cháu đề cập là không tưởng, không thể thực hiện được.
Tôi gật đầu. Điều đó đúng là quá sức thật. Nếu một tên Mogadore cố giết bừa chúng tôi, mọi nguy hiểm sẽ bị hoá giải và quay ngược trở lại đối thủ. Nếu một kẻ muốn bắn vào đầu tôi, viên đạn sẽ đi xuyên qua đầu của chính hắn. Và giờ thì nếu chúng bắt được tôi, tôi sẽ phải chết.
Tôi ngồi im lặng một lúc để ngẫm nghĩ về điều đó. Sân bay. Người Tinh Nhuệ còn sót lại đã đeo bùa cho chúng tôi - ông Loridas - đã chết. Những người Tinh Nhuệ là các cư dân đầu tiên của Lorien, những người đã kiến tạo nên hình ảnh của hành tinh này. Khởi đầu, họ gồm mười người, sở hữu trên mình tất cả các Biệt năng. Thuở ấy đã xa xưa và lâu lắm rồi, đến nỗi họ gần như đi vào huyền thoại hơn là mang một chút bóng dáng của thực tế. Trừ ông Loridas ra, không một ai biết chuyện gì đã xảy ra với tất cả những người còn lại, liệu họ đã có bị chết hay chưa.
Tôi cố mường tượng lại quĩ đạo quanh hành tinh, suy ngẫm xem liệu chúng tôi có thể trở về hay không, tuy nhiên, tôi không nhớ nổi một thứ gì cả. Tôi chỉ có thể nhớ được chút này, chút nọ của cuộc hành trình. Khoang tàu của chúng tôi tròn và thoáng, trừ hai phòng tắm là có cửa mà thôi. Một bên sắp đầy giường ngủ, bên còn lại dành cho các hoạt động thể dục và trò chơi để chúng tôi không sốt ruột. Tôi không thể nhớ được những người khác trông như thế nào. Tôi không thể nhớ được những trò chơi ngày ấy ra sao. Tôi chỉ ý thức được rằng chúng vô cùng chán ngắt, cả một năm trời, tôi đã phải sống trong một chiếc tàu vũ trụ cùng mười bảy người khác. Còn có một con thú nhồi bông mỗi tối tôi hay ôm ngủ nữa, mặc dù tôi dám chắc kí ức của mình không chính xác, nhưng dường như tôi vẫn còn nhớ được con vật mình vẫn chơi cùng.
- Bác Henri?
- Ừ.
- Trong kí ức của cháu có một người đàn ông mặc một bộ đồ màu bạc ánh xanh. Cháu thấy ông ở nhà, và rồi trên chiến trận, ông có khả năng điều khiển được thời tiết. Rồi cháu thấy ông chết.
Bác Henri gật đầu.
- Mỗi khi cháu quay ngược trở về kí ức, những hình ảnh còn lưu giữ lại đều có liên quan đến cháu.
- Ông ấy là bố cháu, có phải như vậy không?
- Phải - Người Giám Hộ xác nhận - Người ta không thấy ông xuất hiện nhiều nhưng kỳ thực ngược lại, ông luôn luôn góp mặt ở mọi nơi mọi chốn.
Tôi thở dài. Bố tôi đã chiến đấu ngoan cường, bố đã giết được con quái vật cùng nhiều kẻ thù khác. Thế nhưng kết cục vẫn là không đủ.
- Liệu chúng ta có cơ hội chiến thắng không bác?
- Cháu muốn nhắm vào điều gì?
- Chúng ta thua cuộc dễ dàng quá. Liệu có hi vọng nào để có được một kết quả khác hay không, giả như chúng cháu lộ diện? Thậm chí khi chúng cháu đã phát triển được hết các năng lực thiên bẩm của bản thân, và cuối cùng, hợp sức lại để sẵn sàng chiến đấu, thì liệu chúng cháu có thẻ chống lại được tất cả những thứ đó không, có hi vọng nào không?
- Hi vọng ư? - Bác Henri trả lời một cách điềm đạm - Phải luôn luôn hi vọng, John à. Các năng lực thiên bẩm vẫn còn chưa hiển hiện, vẫn chưa có hình ảnh rõ nét. Không. Chúng ta không được nguôi hi vọng. Bởi đó là điểm bấu víu cuối cùng. Khi cháu mất hi vọng là cháu đã mất tất cả. Và khi cháu cho rằng tất cả đã mất, khi mọi thứ tàn khốc và thảm đạm quá, thì cháu lại càng cần phải nuôi hi vọng.
Tôi Là Số Bốn Tôi Là Số Bốn - Pittacus Lore Tôi Là Số Bốn