The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Pittacus Lore
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: I Am Number Four
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2340 / 33
Cập nhật: 2015-08-25 11:27:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ÔI BƯỚC VÀO NHÀ, VỀ PHÒNG RIÊNG CỦA MÌNH, NẰM ƯỜN RA TRÊN TẤM NỆM CHƯA TRẢI GA. Buổi sáng đã bòn rút hết sức lực còn sót lại trong tôi, và tôi cứ mặc nhiên để mắt nhắm nghiền. Đến khi tôi mở mắt ra, mặt trời đã lên đến quá ngọn cây. Tôi ra khỏi phòng. Bác Henri đang ngồi trên bàn ăn, laptop mở trước mặt, tôi nhận ra ngay là bác đang tìm hiểu tin tức - công việc bác vẫn luôn thực hiện - theo dõi các thông tin hay sự kiện có thể mách cho chúng tôi biết những người còn lại đang ở đâu.
- Bác có chợp mắt được chút nào không? - Tôi cất tiếng hỏi.
- Không nhiều. Giờ thì ta đã có internet rồi, từ lúc ở Florida dọn đến đây, bác chưa kiểm tra tin tức gì hết. Trong người khó chịu lắm.
- Có gì mới không bác? - Tôi tỏ ra quan tâm
Người Giám Hộ của tôi nhún vai.
- Ở châu Phi, một thiếu niên mười-bốn-tuổi rơi từ cửa sổ tầng thứ tư xuống đất mà vẫn đi lại được bình thường, chẳng hề hấn gì. Ở Bangladesh thì có một thiếu niên mười-lăm-tuổi khẳng định rằng mình là Đấng Cứu Thế.
Tôi cười.
- Cháu dám chắc thiếu niên mười-lăm-tuổi kia không phải là người đằng mình. Còn người kia, liệu có khả năng không bác?
- Khôngggg. Rơi từ tầng thứ tư xuống đất mà vẫn sống chẳng phải kì tích gì, với lại, nếu là người bên ta thì họ chẳng bất cẩn đến thế đâu - Nói xong, bác Henri nháy mắt.
Mỉm cười, tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Bác Henri đóng máy lại, đặt cả hai tay lên bàn. Chiếc đồng hồ trên tay bác hiển thị con số 11:36. Vậy là chúng tôi đã ở trong bang Ohio này được hơn nửa ngày, và đã xảy ra bao nhiêu là chuyện. Tôi ngửa lòng bàn tay lên. Chúng đã dịu sáng đi rất nhiều.
- Cháu đã biết được mình sở hữu gì chưa? - Bác Henri hỏi tôi.
- Dạ, trong lòng bàn tay có ánh sáng.
- Cái đó gọi là Lumen. Rồi cháu sẽ biết được cách kiểm soát ánh sáng.
- Cháu cũng mong là như vậy, chứ nếu nó không tắt sớm thì lớp vỏ bọc của bác cháu ta sẽ bị thổi bay đi mất. Tuy nhiên, cho tới giờ, cháu vẫn chưa hiểu rõ về nó.
- Lumen mạnh hơn ánh sáng đơn thuần. Cháu có thể tin điều đó.
- Thế thì sao ạ?
Người Giám Hộ bỏ vào phòng ngủ, sau đó trở ra với một chiếc bật lửa trong tay.
- Cháu còn nhớ về ông bà của cháu không? - Bác Henri hỏi tôi.
Ông bà là người nuôi dưỡng chúng tôi. Còn cha mẹ thì chúng tôi ít gặp cho đến năm hai mươi lăm tuổi, thời điểm chúng tôi có con. Cuộc sống của người Lorien kéo dài khoảng hai trăm năm, hơn hẳn đời sống của con người ở Địa Cầu; và khi trẻ em được sinh ra, độ tuổi của bố mẹ vào khoảng hai-mươi-lăm đến ba-mươi-lăm tuổi, thế hệ lớn hơn sẽ đảm trách chuyện nuôi dưỡng trẻ em, để bố mẹ chúng tiếp tục hoàn thiện các Biệt năng của mình.
- Dạ, chỉ nhớ chút chút thôi. Sao ạ?
- Bởi vì ông cháu cũng có khả năng tương tự.
- Cháu không nhớ là tay ông cũng phát sáng - Tôi nghĩ ngợi.
Bác Henri nhún vai.
- Có lẽ ông không có lí do để dùng.
- Hay thật - Tôi nói - Nghe như là một khả năng tuyệt vời, vậy mà có khi cháu lại chẳng dùng tới.
Người Giám Hộ của tôi lắc đầu.
- Đưa tay ra đây.
Tôi đưa tay phải ra. Bác Henri bật lửa, đoạn đưa ngọn lửa liếm vào mấy đầu ngón tay của tôi. Tôi rụt tay lại ngay tức thì.
- Tin bác đi - Bác Henri đáp gọn.
Tôi lại đưa tay cho bác. Người Giám Hộ của tôi lại giữ lấy và bật lửa lên, trong lúc ánh mắt thì nhìn xoáy vào mắt tôi, rồi mỉm cười. Tôi nhìn xuống, nhận ra bác Henri đang châm lửa vào ngón tay giữa của mình. Nhưng tôi không hề có một cảm giác nào cả. Dù sao, bản năng cũng khiến tôi rụt tay lại. Tôi xoa ngón tay của mình, cũng chẳng cảm thấy điều gì đặt biệt.
- Cháu có cảm giác à? - Bác hỏi.
- Không ạ.
- Đưa tay lại đây - Bác Henri lại bảo - Rồi cho bác biết ngay khi cảm thấy gì nhé.
Bác lại bật lửa lên, đốt ngón tay của tôi, rồi một cách chậm rãi, bác Henri rê ngọn lửa lướt lên mu bàn tay tôi. Chỉ là một thoáng ran rát khi lửa liếm lên da thịt, ngoài ra, tôi chẳng hề hấn gì. Thế nhưng khi ngọn lửa lan đến cổ tay, tôi bắt đầu thấy nóng. Ngay lập tức, tôi rụt tay về.
- Úi cha.
- Lumen - Người Giám Hộ giải thích cho tôi nghe - Cháu sẽ kháng được lửa và nhiệt. Đôi bàn tay cháu thì đã quen rồi, nhưng chúng ta sẽ phải luyện cho cả cơ thể của cháu nữa.
Nụ cười mở rộng trên môi tôi.
- Kháng được lửa và nhiệt cơ à? - Tôi hít hà - Vậy là cháu sẽ không bao giờ thấy nóng nữa?
- Câu trả lời là: Đúng như vậy.
- Lạ quá!
- Rốt cuộc thì không phải là một Biệt năng hạng xoàng, đúng chứ?
- Không xoàng chút nào - Tôi tán thành - Thế những ánh sáng này thì thế nào ạ? Liệu chúng có chịu tắt đi không?
- Có chứ. Có lẽ là sau một giấc ngủ ngon, khi tâm trí cháu quên mất rằng ánh sáng đang hiện diện - Bác Henri trả lời - Nhưng trong một thời gian dài, cháu phải cẩn thận không để chúng kích hoạt. Mất cân bằng cảm xúc sẽ làm cho ánh sáng xuất hiện, một khi cháu quá lo lắng, giận dữ, hay phiền muộn.
- Trong bao lâu ạ?
- Cho đến khi nào cháu kiểm soát được chúng - Bác Henri khẽ khép mắt lại, xoa mặt bằng cả hai bàn tay - Thôi, bác phải đi ngủ đây. Vài giờ nữa bác cháu mình lại nói đến chuyện luyện tập nhé.
Sau khi bác Henri đi khỏi, tôi ngồi lại ở bàn ăn, hết mở ra lại nắm vào hai bàn tay, hít vào thật sâu và cố gắng làm dịu toàn thân, hòng làm cho ánh sáng tắt đi. Và lẽ tất nhiên điều đó là không thể được.
Trong nhà, bên cạnh các đồ đạc mà bác Henri đã dọn dẹp lúc tôi ở trường, mọi thứ vẫn còn bề bộn lắm. Rõ ràng bác đang ngả về hướng dọn nhà đi nơi khác, nhưng cũng không có nghĩa là không có khả năng ở lại. Có lẽ khi tỉnh dậy, thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ, bác sẽ có định hướng đúng đắn hơn.
Tôi bắt tay vào dọn dẹp căn phòng của mình trước tiên - quét bụi, lau cửa sổ, quét sàn. Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, tôi thảy các tấm ga trải giường, gối, mền lên giường, đoạn treo và gấp quần áo. Chiếc tủ cũ kĩ, ọp ẹp, nhưng tôi cũng xếp đặt vừa quần áo, rồi để thêm mấy quyển sách lên trên nóc. Và không khác nào một căn phòng vô trùng để làm thí nghiệm, vật dụng của tôi được sắp xếp ngăn nắp, thứ nào ra thứ nấy.
Xong xuôi, tôi vào gian bếp, dọn dẹp chén đĩa, lau sạch các kệ. Công việc khiến tôi không còn dành tâm trí cho đôi tay, dù rằng trong lúc chùi rửa, tôi có nghĩ đến Mark James. Lần đầu tiên trong đời, đã có một kẻ cho tôi đối đầu. Trước đây, chưa bao giờ tôi làm như thế, dù nhiều khi trong thâm tâm rất muốn thực hiện; tất cả là vì lời khuyên của bác Henri, rằng đừng để ai chú ý đến nhân thân của mình. Lúc nào tôi cũng cố trì níu các cuộc di chuyển. Nhưng hôm nay lại khác. Khi một kẻ xô ta, và ta xô lại, cảm giác ấy mới dễ chịu làm sao. Và rồi dính phải một sự cố đáng tiếc, chiếc điện thoại di động của tôi bị lấy cắp. Được thôi, chúng tôi có thể mua một chiếc mới, chẳng khó khăn gì, nhưng mà lẽ công bằng nằm ở đâu?
Tôi Là Số Bốn Tôi Là Số Bốn - Pittacus Lore Tôi Là Số Bốn