He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Pittacus Lore
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: I Am Number Four
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2340 / 33
Cập nhật: 2015-08-25 11:27:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mở Đầu
HÚNG TÔI
CÓ THỂ ĐANG ĐI LƯỚT QUA BẠN NGAY LÚC NÀY
CHÚNG TÔI
BIẾT ĐƯỢC BẠN ĐANG ĐỌC NHỮNG DÒNG CHỮ NÀY
CHÚNG TÔI
CÓ THỂ Ở TRONG THÀNH PHỐ, THỊ TRẤN NƠI BẠN SINH SỐNG
CHÚNG TÔI
ĐANG SỐNG ẨN DANH
CHÚNG TÔI
SẼ TÌM KIẾM ĐỒNG ĐỘI
CHÚNG TÔI
SẼ SÁT CÁNH BÊN NHAU - NẾU CUỘC CHIẾN NÀY THẮNG LỢI
CHÚNG TÔI
SẼ SỐNG, VÀ
BẠN
CŨNG THẾ
CÒN NẾU NHƯ CHÚNG TÔI THẤT BẠI,
THÌ MỌI THỨ CŨNG LỤI TÀN
"Tôi đang ngồi ngập chân trong nước, bất chợt cảm giác cũ xuất hiện.
Nước xung quanh chân tôi bắt đầu sôi lên, và chân tôi sáng rực khi vết sẹo chuẩn bị hằn dấu.
Biểu tượng Lorien thứ ba, sự cảnh báo thứ ba.
Thật nguy hiểm.
Kẻ thù đã lùng được Số Ba, dù cho đồng đội của tôi đang ở đâu, Số Ba cũng đã bị giết hại"...
TẤT CẢ NHỮNG SỰ KIỆN TRONG QUYỂN SÁCH NÀY
ĐỀU LÀ SỰ THẬT.
TÊN VÀ NƠI CHỐN ĐÃ ĐƯỢC THAY ĐỔI
ĐỂ BẢO VỆ SÁU NGƯỜI LORIEN,
VẪN CÒN ĐANG LẨN TRỐN.
HÃY XEM ĐÂY NHƯ LỜI CẢNH BÁO ĐẦU TIÊN.
RẰNG QUẢ THỰC LÀ CÓ SỰ TỒN TẠI
CỦA CÁC NỀN VĂN MINH KHÁC.
VÀ MỘT SỐ THẾ LỰC ẤY ĐANG TÌM KIẾM BẠN
ĐỂ TIÊU DIỆT.
CÁNH CỬA BẮT ĐẦU RUNG NHẸ. CHỈ LÀ MỘT MANH CỬA được tạo thành từ các ống tre buộc bằng dây chão. Chấn động rất dè dặt, dừng lại gần như liền tức thì. Họ dỏng tai nghe ngóng, một thiếu niên mười bốn tuổi và một người đàn ông cỡ tầm năm mươi, thoạt nhìn, ai cũng ngỡ là bố đứa trẻ, song kì thực, đó là người sống ở gần một khu rừng khác, trên một hành tinh khác, cách xa đây hàng trăm năm ánh sáng. Không áo sống, hai người nằm dựa lưng vào nhau, mỗi bên giường đều giăng một cái mùng chống muỗi. Tiếng đổ vỡ vẳng đến từ đâu đó xa xăm, nghe như tiếng một con thú vừa làm gãy một nhành cây, tuy nhiên, trong hoàn cảnh này, người ta có cảm giác như một thân cây vừa bị đốn hạ.
- Gì thế? - Cậu trai lên tiếng.
- Suỵt - Người đàn ông khẽ giọng nhắc nhở.
Thính giác của họ ghi nhận được loáng thoáng tiếng côn trùng, ngoài ra, chẳng có gì thêm nữa. Mặt đất lại rung chuyển, người lớn tuổi thòng chân xuống một bên võng. Cơn địa chấn mạnh hơn, nhiều hơn, đi kèm với tiếng gãy đổ lần này là ở khá gần. Người đàn ông đứng dậy, bước một cách chậm rãi về phía cửa. Im ắng. Hít vào một hơi thật sâu, ông ta lần tay lên chốt cửa. Cậu con trai chồm dậy.
- Không - Giọng nói của người lớn tuổi không khác nào một tiếng thở hắt ra.
Một thanh kiếm dài, sáng lóa, được làm bằng một thứ kim loại trắng không hề có mặt trên Địa Cầu chợt xuyên qua cánh cửa và đâm thật ngọt vào ngực người đàn ông. Chỉ trong vòng chưa đầy một tích tắc sau, lưỡi kiếm đã nhô ra ở sau lưng người xấu số đúng mười lăm phân rồi thụt lại ngay tức khắc.
Người đàn ông làu bàu.
Cậu trai thở dốc.
Nạn nhân thở ra hơi cuối cùng, đồng thời với một từ duy nhất được thốt ra: "Chạy!" - Rồi cả thân người to lớn đổ gục xuống nền đất.
Cậu trai nhào ra khỏi võng, phóng thẳng ra cửa sau. Cửa ra vào, cửa sổ chẳng phải chướng ngại của cậu ta; cậu chạy xuyên qua tường theo đúng nghĩa của từ đó, bức tường thủng toác không khác nào được làm bằng giấy, dù kì thực nó được làm từ thứ gỗ dái ngựa Phi Châu rắn chắc. Cậu con trai lao đi như xé toạc màn đêm Congo, cậu nhảy phốc qua các ngọn cây, các nhánh cành với vận tốc ước chừng sáu mươi dặm một giờ. Thị lực cũng như thính giác của cậu vượt quá khả năng của con người. Cậu di chuyển lắt léo qua các thân cây, xuyên qua các lưới dây leo, chỉ một bước chạy duy nhất đã có thể nhảy qua mấy con suối nhỏ. Đằng sau cậu ta, những bước chân nặng nề đang không ngừng đuổi theo, và mỗi một khắc trôi qua, cái khoảng cách ở giữa lại càng được rút ngắn lại. Những kẻ săn đuổi cũng sở hữu các năng lực thần kì. Ngoài ra, họ còn sở hữu một thứ khác - một thứ mà người-bị-săn chỉ mới được nghe qua, một thứ mà cậu không bao giờ tin rằng mình lại có thể nhìn thấy ở Địa Cầu.
Tiếng đổ vỡ mỗi lúc một gần. Cậu trai ghi nhận được một tiếng gầm nhỏ nhưng đầy uy lực. Cậu ý thức được rằng đối thủ của mình đang tăng tốc. Phía trước cậu là khoảnh rừng trống. Vừa trờ tới nơi, cậu nhận ra một khe núi khổng lồ, ngang chín mươi mét, sâu cũng chín mươi mét, và dưới cùng là một con sông. Bờ sông đầy những tảng đá lớn, mà nếu ngã xuống thì hẳn thân xác sẽ bị xả ra làm đôi. Cơ hội duy nhất của cậu lúc này là nhảy qua bên kia bờ. Cậu sẽ phải chạy lấy đà và thực hiện cơ hội - cơ hội cứu sống cuộc đời của chính cậu - của cậu, cũng như của bất kì một cá nhân nào khác có thân phận như cậu đang lưu lạc trên Địa Cầu. Cơ hồ như đây là một cú nhảy quá sức. Thoái lui, nhảy xuống hay chiến đầu với kẻ thù cũng đều đồng nghĩa với cái chết. Cậu chỉ có một con đường duy nhất mà thôi.
Tiếng gầm phía sau vang lên đinh tai nhức óc. Họ chỉ còn cách cậu ba mươi, hai mươi bước chân nữa. Cậu trai lùi lại năm bước, bắt đầu chạy, và trước khi đến được gờ đá, cậu tung mình, bay thẳng qua khe núi. Thời khắc ở trong không trung chỉ áng chừng ba, bốn giây. Cậu thét vang, đôi tay duỗi thẳng ra phía trước, chờ đợi cái thời khắc đến được đích an toàn, hay nói một cách khác, đến được bờ bến bên kia. Và rồi cậu tiếp đất, chúi người tới trước nhưng đã lấy lại được thăng bằng nhờ một thân cây cực kì to lớn. Nhoẻn miệng cười, người thiếu niên không dám tin rằng mình có thể thực hiện được cú nhảy, và rằng cậu sẽ tồn tại. Không hề muốn đối phương trông thấy mình, cũng như ý thức được rằng cần phải cách xa đối thủ, cậu đứng dậy. Cậu sẽ phải chạy tiếp.
Cậu nhắm thẳng về phía khu rừng. Bất thình lình, một bàn tay khổng lồ siết chặt lấy cổ họng của cậu và nhấc bổng lên cao. Cậu cố sức chống cự, quẫy chân đạp liên hồi phản kháng, giằng ra, nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng, tất cả đã kết thúc. Lẽ ra, cậu cần phải hiểu rằng họ tầm nã cậu bằng cả hai hướng, rằng một khi đã tìm thấy cậu thì tuyệt nhiên không hề có một lối thoát nào. Tên Mogadore ấy nhấc bổng "con mồi" lên để có thể nhìn thấy rõ ngực cậu, trông thấy mảnh bùa đeo quanh cổ cậu, mảnh bùa chỉ có cậu cũng như những người có thân phận như cậu luôn đeo. Giật phắt lấy mảnh bùa ấy, hắn lẳng lặng cất vào chiếc áo choàng đen dài, và chỉ trong tích tắc, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh kiếm sáng lóa. Chú mục vào đôi mắt đen to, sâu thẳm mà vô hồn của gã Mogadore, cậu trai cất tiếng nói một cách dõng dạc:
- Biệt năng vẫn còn đó. Rồi họ sẽ tìm về với nhau và khi liên thủ lại, các người sẽ bị tiêu diệt.
Tên Mogadore bật cười, tiếng cười trầm đục đầy vẻ giễu cợt. Hắn đưa thanh kiếm lên, thứ vũ khí duy nhất trong thiên hà hiện thời có khả năng phá hủy lớp hộ thân đang bảo vệ người thiếu niên, cũng như đang bảo vệ những người còn lại. Mũi kiếm hướng lên cao, toàn thân thanh kiếm đột ngột phát ra một quầng lửa bạc như sắp sửa thi hành nhiệm vụ và để chuẩn bị đối phó. Rồi khi thanh kiếm ấy hạ xuống, một luồng ánh sáng lao thẳng vào bóng tối sâu thẳm của khu rừng, người thiếu niên vẫn giữ một lòng tin, rằng đồng đội của cậu sẽ tồn tại, rằng họ sẽ về được đến nhà. Cậu khép mắt lại trước khi thanh kiếm xỉa tới. Mọi thứ tắt lịm.
Tôi Là Số Bốn Tôi Là Số Bốn - Pittacus Lore Tôi Là Số Bốn