There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Đông Hòa
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: Na Ta Hồi Bất Khứ Đích Niên Thiếu Thì Quang
Dịch giả: Tiểu Dương
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1999 / 41
Cập nhật: 2016-05-12 21:11:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Bối Rối Và Niềm Vui Ở Bắc Kinh
uổi tối, tôi lại mất ngủ, biết bao cảm xúc giãy giụa trong lòng, lúc thì lý trí chiếm thế thượng phong, khẳng định quyết định của của mình là chính xác, lúc lại là cảm tình chiếm thế thượng phong, chế nhạo bản thân tự mình chuốc lấy cực khổ, sao phải thế chứ?
Tuy nhiên, bây giờ nghĩ thế nào cũng không quan trọng nữa, vì người kiêu ngạo như Trương Tuấn, chỉ biết lựa chọn lập tức xoay người rời đi.
Nửa đêm, trời bắt đầu mưa to, tiếng sấm sét ầm vang, hạt mưa lộp độp gõ vào cửa sổ, tôi vừa thấy buồn ngủ một chút, lập tức lại bay biến hết, chỉ có thể nằm nghe mưa gió, lòng mềm yếu rối bời.
Sáng sớm rời giường, tôi thấy hơi chóng mặt, nghĩ phải đối mặt với Trương Tuấn, đột nhiên cảm thấy thật yếu đuối.
Rửa mặt xong, đi ăn sáng cùng Lâm Y Nhiên, đến căng tin, vừa muốn đi lấy cơm, đã có người gọi tôi: “La Kì Kì.”
Là giọng của Trương Tuấn, tôi hóa đá ba giây sau mới có thể quay đầu lại.
Sắc mặt Trương Tuấn không tốt lắm, hình như cậu ngủ không ngon, cậu không có gì biểu tình, vô cùng bình tĩnh nói: “Tớ đã đặt bữa sáng cho cậu và Lâm Y Nhiên rồi.”
Tôi còn chưa nói được gì, Lâm Y Nhiên đã cười nói: “Cảm ơn.” Tôi chỉ có thể đi theo cậu, choáng váng mơ hồ đi đến trước bàn ngồi xuống, Thẩm Viễn Triết ngồi bên cạnh cười gật đầu với tôi, sắc mặt không tốt lắm, hình như cũng không ngủ ngon.
Tôi mơ màng ăn bữa sáng, lúc đó mình ăn cái gì, tôi hoàn toàn không có khái niệm.
Lên xe, Lâm Y Nhiên vừa định ngồi cạnh tôi, Trương Tuấn đã mở cánh tay ra, khoát lên lưng ghế dựa, chặn cô ấy: “Ngại quá, vị trí này tớ muốn chiếm dụng lâu dài.”
Lâm Y Nhiên sửng sốt, cười rộ lên, đi ra hàng ghế sau ngồi xuống.
Trương Tuấn ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi xoay đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, làm bộ như đang chuyên chú ngắm nghía phong cảnh, trong lòng lại bất ổn.
Xe đi trên đường quốc lộ, trong xe có bạn đang hát, có bạn đang nói cười, Trương Tuấn vẫn im lặng.
Tôi càng không ngừng nổi lên dũng khí quay đầu, tại sao lại không có dũng khí chứ, cổ tôi sắp hóa đá đến nơi rồi đây, kính cửa sổ cũng sắp bị tôi nhìn chằm chằm đến hòa tan rồi, rốt cuộc tôi cũng nạp đủ dũng khí, bình tĩnh quay đầu, tính tiến hành một cuộc đối thoại nghiêm túc với Trương Tuấn, lại phát hiện Trương Tuấn đang tựa đầu vào lưng ghế ngồi, ngủ ngon lành.
Sự bình tĩnh giả dối của tôi biến thành mất mát oán giận, tôi còn đang rối rắm không yên, rối rắm đến mỏi gãy cả cổ, thế mà người ta hoàn toàn không biết gì cả, ngủ vô cùng say sưa.
Có điều, oán giận rất nhanh đã tan tác.
Sáng sớm ngày hè, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính xe, chiếu vào mặt cậu. Cửa kính xe màu xanh lam đậm, ánh sáng bị phân tán thành những màu xanh lam đậm nhạt không đồng nhất, màu xanh nhợt nhạt vui vẻ nhảy nhót trong xe, mà cậu cũng thật yên tĩnh, dưới tia nắng dìu dịu, cậu an ổn chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Bỗng nhiên, hình ảnh từ rất nhiều năm trước hiện lên trong lòng tôi, ánh mặt trời ngày hè xán lạn xuyên thấu qua tán cây, nước sông ào ào chảy qua, cậu lẳng lặng nằm ngủ trên tảng đá lớn, cơn gió ấm nóng thổi qua đầu ngón tay chúng tôi, thật ấm áp, thật ấm áp…
Bất tri bất giác, hóa ra thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, chúng tôi đã trở thành những học sinh trung học phổ thông mà trước đây cảm giác như rất xa xôi.
Lòng tôi lúc này mềm mại như đóa hoa tháng tư, dường như có thể rơi lệ ngay lập tức, tôi lặng lẽ kéo rèm che lại, che đi ánh mặt trời, ngả đầu tựa người vào lưng ghế, lẳng lặng nhìn cậu.
Đã rất lâu rồi, rất lâu rồi tôi không nhìn kỹ cậu, những năm gần đây, tầm mắt tôi hễ cứ đảo đến bóng dáng cậu, liền lập tức dời đi, hoặc chỉ dùng khóe mắt đuổi theo bóng dáng cậu.
Cậu ngủ rất lâu, tôi cũng nhìn cậu rất lâu.
Không báo trước gì cả, cậu đột nhiên mở mắt, tầm mắt hai người bất ngờ đối diện nhau, tôi ngẩn ra, lập tức kinh hoảng quay đầu, nhưng cũng lập tức ý thức được phải không để lại dấu vết gì, vì thế làm bộ mình ngồi lâu không thoải mái, cố ý xoa xoa cổ, quay đầu sang trái rồi lại sang phải, coi như vừa rồi lúc cậu mở bừng mắt ra, tôi chỉ mới vừa nghiêng đầu sang nhìn cậu.
Khi ánh mắt hai người gặp nhau, nhìn trong thoáng chốc rồi liền nhanh chóng dời đi, tôi cũng không biết rốt cuộc là cậu kinh hoảng hay tôi kinh hoảng nữa. Cuối cùng tôi cũng cảm thấy nên nói cái gì đó, nhưng những lời nói chưa kịp định hình đã bay biến đi đâu mất.
Cậu nhẹ giọng nói: “Còn một tiếng nữa mới đến nơi, ngủ một lúc đi, đi Trường Thành cần sức lực.”
Khẩu khí của cậu rất ôn hòa, lòng tôi vốn tham mềm mại, nên tuy chỉ hờ hững nghiêng đầu, nhưng lại nghe lời nhắm mắt lại.
Trong đầu còn đang miên man suy nghĩ, lúc nghĩ đến những chuyện trước đây, lúc lại nghĩ đến những hình ảnh vừa mới xảy ra, tuy nhiên, tối qua không ngủ ngon, nghĩ ngợi một chút liền ngủ thiếp đi.
Cảm giác thấy xe phanh lại, tôi bừng tỉnh, phát hiện chúng tôi đã đến Trường Thành.
Lái xe xoay trái xoay phải một lúc rồi cũng dừng hẳn xe lại.
Vạn Lý Trường Thành hiện ra ngay trước mắt, các bạn trong xe hào hứng cầm ba lô lên rồi lục tục xuống xe.
Trương Tuấn thấy đám người đi gần hết, mới chậm rãi đứng lên, lấy ba lô của chúng tôi từ trên giá xuống, tôi vừa muốn nhận ba lô của mình, cậu đã mở cái ba lô to của mình ra, nhét cái ba lô nhỏ của tôi vào, thế là tất cả đồ của tôi đều nằm trong cái ba lô của cậu.
“Cậu làm gì thế?”
Cậu không nói gì, kéo khóa xong, đeo ba lô lên vai: “Đi thôi! Đi Trường Thành nào!”
Hai tay tôi trống không, chỉ phải lê cái thân đi theo cậu ấy xuống xe. Sau khi cô Hình mua vé, quyết định cô sẽ dẫn đầu đoàn, thầy dạy lý sẽ đi giữa nhóm, Thẩm Viễn Triết và Trương Tuấn đi sau cùng.
Một nhóm hơn ba mươi người, có người đi nhanh, có người đi chậm, dần dần tạo ra khoảng cách.
Rất nhanh sau đó tôi đã hiểu, Trương Tuấn không phải xuất phát từ lòng tốt mới cầm ba lô giúp tôi, mà nước, đồ ăn và tiền của tôi đều ở chỗ cậu ta, làm cho tôi phải đi theo cậu ta như cái đuôi.
Có điều, không bao lâu sau tôi lại không quan tâm đến chuyện đó nữa, bởi đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành. Vạn Lý Trường Thành trong sách giáo khoa, trong TV rốt cuộc cũng đặt dưới chân tôi, tôi vô cùng hào hứng!
Tôi, Lâm Y Nhiên, Trương Tuấn, Thẩm Viễn Triết vừa đi Trường Thành, vừa nói chuyện. Hôm nay chẳng những Trương Tuấn không đả kích tôi, mà còn vô cùng cổ động, bất giác tôi đã nói chuyện với cậu, cậu đã đi Trường Thành hai lần rồi, kể cho chúng tôi nghe những chuyện thú vị mình đã trải qua, bắt chước giọng Bắc Kinh uấn lưỡi nói, tôi và Lâm Y Nhiên đều bị cậu chọc cho cười không ngừng, tất cả ngăn cách dường như đã biến mất trong tiếng cười.
Lâm Y Nhiên thấy tôi vui vẻ, cũng rất vui vẻ, trở nên hoạt bát hơn, khi đi mệt, cô ấy đùa hỏi Trương Tuấn, cô ấy có thể hưởng thụ dịch vụ vác ba lô không, Trương Tuấn không nói hai lời lập tức cầm ba lô giúp cô ấy.
Lâm Y Nhiên nháy mắt với tôi, lè lưỡi cười, không nói cảm ơn với Trương Tuấn, mà còn làm lễ với tôi, ngọt ngào nói “Cảm ơn”.
“Đi thôi, đừng có được lợi còn khoe mã!” Miệng tôi mắng, nhưng trong lòng lại ấm áp vui vẻ dào dạt, không nhịn được cười thoải mái.
Trương Tuấn thấy tôi cười, cậu cũng luôn cười.
Bốn người chúng nói nói cười cười, đi một lát nghỉ một lát, thế nên trở thành “cái đuôi” chính hiệu.
Khi quay lại điểm xuất phát, Trương Tuấn nổi tính hoang dã, không muốn đi dạo như trước nữa, đề nghị chúng tôi nhảy ra ngoài Trường Thành, đi con đường bên dưới.
Lâm Y Nhiên hơi sợ, tôi nỗ lực kích động cô ấy: “Tớ kém thể dục nhất lớp mà còn đi được, cậu nhất định sẽ đi được, nếu cậu gặp phải dã thú, tớ cam đoan sẽ dùng hơi thở cuối cùng để bảo vệ cậu.”
Lâm Y Nhiên vẫn do dự, trưng cầu nhìn Thẩm Viễn Triết, hiển nhiên ý kiến của Thẩm Viễn Triết có tác dụng mạnh nhất, Thẩm Viễn Triết nói: “Chúng ta vẫn không…”
Tôi lập tức nịnh nọt năn nỉ: “Đi đường giống nhau thật sự chẳng có ý nghĩa gì, tớ biết cậu vẫn luôn giúp tớ mà, đi nhé!”
Thẩm Viễn Triết không trả lời ngay, ánh mắt cậu giấu sau mắt kính, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, sương mù đọng mờ mờ trên kính, không thấy rõ biểu tình trong mắt cậu.
Cậu ấy nói: “Được rồi, chúng ta làm trái kỷ luật một lần vậy, chỉ một lần này thôi, nhưng trước tiên chúng ta phải nói rõ, nếu bị cô Hình và thầy Vương phát hiện, thì sẽ nói tất cả đều là chủ ý của tớ và Trương Tuấn, hai người các cậu bị ép.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Tôi cười ha ha, lập tức túm Lâm Y Nhiên đi tìm chỗ xuống.
Đi ở ngoài, phong cảnh rất khác với đi trên Trường Thành.
Trước cảnh thiên nhiên hoang dã, rất nhanh Lâm Y Nhiên đã quên hết lo lắng sợ hãi, vừa nhìn thấy khóm hoa dại nào đẹp, liền chụp ảnh; vừa nhìn thấy gốc cây nào cao to, là muốn cho nó vào bức ảnh của mình ngay. Chơi còn hăng say hơn cả tôi.
Khi Thẩm Viễn Triết chụp ảnh cho Lâm Y Nhiên, Trương Tuấn hỏi tôi muốn chụp không, tôi cười lắc đầu, cậu ấy cũng hiểu vì sao tôi lại không muốn chụp ảnh, muốn nói cái gì đó, tôi lại lập tức chạy đi.
Đêm qua trời mưa, đường có rất nhiều chỗ trơn, Lâm Y Nhiên đi chao đảo không vững, Thẩm Viễn Triết vốn tốt bụng liền giúp cô ấy, đến chỗ nào khó đi, cậu luôn đỡ tay cô ấy.
Trương Tuấn vài lần giơ tay muốn đỡ tôi, đều bị tôi từ chối, tôi một mình sôi nổi, xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi. Đi đường hoang dã thế này, chính là muốn có mạo hiểm và kích thích, nếu không có chút mạo hiểm kích thích ấy, vậy tất cả thú vị sẽ mất đi hết.
Bốn người chúng tôi leo trèo trên đường rừng hoang dã, rốt cuộc cũng sắp đến chân núi. Lâm Y Nhiên nhờ Thẩm Viễn Triết chụp cho mình mấy bức ảnh lưu niệm, hai người vẫn chuyên chú chọn các góc độ để chụp.
Tôi đứng ở chân núi ngẩng đầu nhìn lên cao, đồi núi san sát, nhấp nhô vô tận, khí thế bao la hùng vĩ, làm cho lòng người ta tự nhiên nổi lên một cảm giác hào khí kích động, cảm giác như vậy có đọc nhiều sách vở cũng không thể thực sự hiểu rõ.
Tôi cúi người, nhặt hai quả thông đẹp nhất từ dưới đất, bỏ vào túi.
“La Kì Kì.”
Trương Tuấn đứng dưới gốc cây gọi tôi, tôi quay đầu, cậu mỉm cười nói: “Lại đây.”
Tôi cười đi đến đó, đột nhiên cậu đạp mạnh vào thân cây, rồi chạy nhanh ra sau, thân cây lay động, những giọt nước đọng trên lá cây đều chảy xuống, phảng phất giống một trận mưa nhỏ.
“A!” Tôi kêu lên, sợ hãi trốn, tí nữa thì trượt chân. Trương Tuấn nhân cơ hội cầm tay tôi, tôi vừa đánh cậu ấy vừa cười ha ha, “Mũ với quần áo của tớ đều ướt hết rồi, cậu bảo phải làm sao bây giờ?”
Trương Tuấn không nói gì, cười nắm tay tôi đi xuống núi, tôi muốn vùng tay ra, cậu lại không chịu buông, lúc đầu, tôi còn nghĩ cậu không hiểu ý mình: “Không cần giúp, tớ có thể tự đi được.”
Cậu làm như không nghe thấy gì, nhếch môi, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, đến khi tôi dùng sức rút tay ra, cậu lại càng nắm chặt hơn, rốt cuộc tôi cũng muộn màng hiểu ra, đây không phải bạn bè giúp đỡ nhau.
Tim tôi bắt đầu đập thình thịch kinh hoảng, nhưng lại có cảm giác ngọt ngào bối rối, muốn nhìn cậu ấy, lại không dám nhìn, trong thân thể giống như có vô số hương vị của sô cô la rượu chảy qua, làm cho tôi trở nên choáng váng mơ hồ, cái gì cũng quên, chỉ biết đi theo cậu ấy, cho dù cậu ấy dẫn tôi nhảy xuống vách núi đen, chỉ sợ tôi cũng nhảy theo cậu ấy.
Có lẽ, động tác của tôi vô hình trung đã tiết lộ hết tâm ý của tôi, vẻ mặt của Trương Tuấn không hề nghiêm túc lo lắng nữa, lông mày và khóe mắt đều lộ ra ý cười.
Cậu đột nhiên nói: “Ngày đó lúc xem bói, Hoàng Vi bảo tớ nói tên bốn nữ sinh, thật ra tớ thầm nghĩ nói tên cậu, nhưng lại không nói nên lời, tớ đã nghĩ trước tiên nói tên Lâm Y Nhiên, sau đó nói tên cậu, như vậy sẽ có vẻ tự nhiên một chút.”
“Vậy sau đó sao cậu lại không nói?”
Cậu cười hỏi lại: “Cậu cũng có nói tên tớ đâu? Cậu lúc ấy thật sự không thích nam sinh nào?”
Hai người chúng tôi đều trầm mặc, thể xác và tinh thần lại đắm chìm trong sự ngọt ngào không thể nói nên lời. Cái cảm giác ngọt ngào thấm vào lòng này, dù bao nhiêu năm trôi qua, cũng không thể quên được.
Khi gần đến chân núi, tôi mới nhớ ra còn có hai người: “Ấy, Thẩm Viễn Triết và Lâm Y Nhiên đâu? Chúng ta bỏ quên họ rồi!”
Cũng không biết lời nói của tôi có gì buồn cười, mà Trương Tuấn lại cực kỳ vui vẻ, ý cười trong mắt cậu còn xán lạn hơn tia nắng mùa hè, cậu cười chỉ chỉ phía trên: “Họ đã sớm về đến đường chính rồi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn, không phải chứ! Họ đang đứng trên Trường Thành, nhìn chúng tôi, tôi lập tức vùng thoát khỏi bàn tay Trương Tuấn, hy vọng họ không nhìn thấy gì hết.
Tôi và Trương Tuấn trở về Trường Thành, cậu ấy lấy máy ảnh ra, đưa cho Thẩm Viễn Triết, “Chụp cho tớ và Kì Kì một kiểu.”
Tôi lập tức nhảy dựng lên, cũng không để ý cậu ấy đã gọi tôi là Kì Kì: “Tớ không chụp đâu.”
Trương Tuấn muốn kéo tôi lại, tôi đã chạy vội xuống bậc thang.
Chạy thẳng xuống núi, phát hiện tuy chúng tôi về muộn, nhưng giáo viên và các bạn đều đang mua đồ lưu niệm, vì vậy không bị ai để ý.
Tôi cũng đi vào một quán nhỏ xem đồ, có hạt đào điêu khắc thành mười tám vị La Hán, có vòng tay gắn đá màu, có lọ thủy tinh để ngửi thuốc… Mỗi một thứ tôi đều cầm lên tay xem một lúc, rồi lại đặt vào chỗ cũ.
Trương Tuấn đứng sau tôi hỏi: “Thích không?”
Tôi lắc đầu, thời điểm đó tôi thích nhiếp ảnh gia Lang Tĩnh Sơn, tác giả Tam Mao, [2] tôi thích một chiếc bàn chải đánh răng và một đôi giày vải, đi khắp nghìn núi muôn sông, con người đối với ngoại vật cũng có hữu hạn, nhưng lòng người có thể ghi tạc tất cả nhưng gì đẹp đẽ trong thế gian.
Quầy hàng nào tôi cũng đi qua, lại không mua gì, nên rất nhanh đã đứng cùng Trương Tuấn ở một bên chờ mọi người.
“Cậu không mua gì à?”
Trương Tuấn lắc lắc đầu: “Tớ đã đến Trường Thành hai lần, đây là lần thứ ba, trước đây còn thích mua vài thứ, nhưng giờ không còn hứng thú nữa.”
“Cậu đã đi nhiều lần như vậy, sao còn muốn tham gia trại hè này?”
Trương Tuấn không trả lời, chỉ cười nhìn tôi.
Hai má tôi nóng lên, miệng lại xì một tiếng châm biếm.
Ánh mắt ảm đạm của Trương Tuấn chợt lóe lên ánh sáng, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta chụp một kiểu nhé.”
Tôi lắc đầu, quả quyết từ chối: “Tớ không thích chụp ảnh.”
“Kì Kì, trước đây tớ nói câu gì cũng không phải thật lòng, cậu không chịu để ý đến tớ, tớ chỉ muốn để cậu không nhắm mắt làm ngơ với tớ, đương nhiên, cũng có chút cam chịu, nghĩ nếu không thể làm cậu thích tớ, thì để cậu oán giận tớ cũng được, ít nhất trong lòng cậu cũng có tớ.”
Tôi mỉm cười trầm mặc.
Mãi đến khi giáo viên bảo chúng tôi tập hợp kiểm tra quân số, cậu vẫn không thể thuyết phục tôi chụp chung một bức ảnh lưu niệm với mình ở Trường Thành. Thật ra, không phải tôi không tin cậu ấy, cũng không phải lòng còn mang thù, mà là… tôi tự ti, tự ti không muốn hình ảnh của mình đặt bên cạnh cậu ấy.
[2] Tác giả Tam Mao: Nhà văn Đài Loan, sinh năm 1943 tại Triết Giang, Trung Quốc. Đã từng học khoa Triết học Đại học Văn Hoá Trung Quốc. Du học châu Âu, du học ở Tây Ban Nha, Đức v.v.. sau định cư ở Sahara, quần đảo Canali, về Đài Loan dạy đại học năm 1981, viết tản văn theo dọc đường bà lưu lạc khắp thế giới.
Lên xe, Trương Tuấn lấy máy ảnh ra, không biết là nói với mình hay nói với tôi: “Lần sau, chúng ta đến Bắc Kinh sẽ đi chơi tất cả mọi nơi, xóa bỏ tất cả những kỉ niệm không đẹp đi, và sẽ trở lại Trường Thành chụp ảnh.”
Vì đang sống trong thời niên thiếu, nên luôn cảm thấy thời gian phía trước còn rất dài, nghĩ rằng tất cả mọi thứ đều có thể nhìn lại một lần nữa, nhưng lại không biết thời gian như một dòng sông, chỉ có thể chảy về phía trước, mà chưa bao giờ chảy ngược về sau.
Đêm qua không ngủ ngon, hôm nay lại đi Trường Thành cả ngày, tôi ngồi một lúc liền mơ màng ngủ mất.
Lúc nửa ngủ nửa tỉnh, nghe thấy tiếng cô Hình, hình như cô đang hỏi Trương Tuấn ở Thanh Đảo có nơi nào nên đi, nơi nào không nên đi, Trương Tuấn trả lời cô.
Tôi dần tỉnh hẳn, hóa ra Thanh Đảo cậu ấy cũng đi rồi, chẳng lẽ thật sự không phải vì muốn vui chơi mà cậu mới tham gia trại hè này?
Sau đó, tiếng của cô Hình dần dần mất đi. Trương Tuấn hỏi: “Cậu tỉnh rồi à?”
Tôi mở mắt: “Sao cậu biết tớ tỉnh?”
Cậu ấy cười: “Nếu cậu còn ngủ, đầu sẽ gục xuống một chút, giống như con rùa nhỏ rụt cổ ấy.”
Tôi thấy xấu hổ, trầm mặc.
Đại khái đúng như lời Hiểu Phỉ nói, khi tôi không cười không nói, luôn mang đến cho người ta cảm giác xa cách lạnh lùng, Trương Tuấn lập tức không dám nói đùa nữa: “Cậu giận à?”
Tôi cười cười: “Không. Sao cậu phải nhạy cảm thế chứ? Tớ tức giận đáng sợ như vậy sao?”
Cậu im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải cậu đáng sợ, mà là tớ sợ.”
Những lời này không phải lời ngon tiếng ngọt, nhưng trong lòng tôi lại thấy ngọt ngào vô cùng, khóe miệng cũng cong cong như vầng trăng non.
“Kì Kì, sáng mai chúng ta cùng ăn sáng nhé?”
Tôi không hề nghĩ ngợi, đã cười tủm tỉm thốt ra: “Được.”
Đến Thanh Đảo, đồ ăn ngon hơn Bắc Kinh, ngày nào cũng có hải sản, nhưng chỗ ở lại không tốt bằng Bắc Kinh, bốn người một phòng, tôi, Lâm Y Nhiên, cô giáo Hình, và một nữ sinh khác ở cùng phòng.
Trong phòng có một cô giáo, Lâm Y Nhiên và cô bạn kia cũng không thoải mái lắm, tôi cũng không thoải mái chút nào.
Rào cản tâm lý với giáo viên đã ở nhiều năm trong lòng tôi, vẫn không có cách nào tiêu giảm, vì thế chỉ có thể cố gắng về phòng thật muộn, tránh cơ hội tiếp xúc với cô ấy.
Trương Tuấn không ở cùng phòng với Thẩm Viễn Triết nữa, mà ở cùng phòng với Chân công tử và Cổ công tử.
Vì tôi đi chơi cùng Trương Tuấn, nên dần dần cũng có quan hệ tốt hơn với Chân công tử và Cổ công tử.
Buổi tối, bốn người chúng tôi cùng chơi củng heo, Trương Tuấn chơi trò này rất giỏi, hai vị công tử kia phải thường xuyên chạy ra hành lang, mở từng cửa phòng ra rồi nói vào bên trong: “Tôi là heo.” (trò củng heo có bốn người chơi, cũng là một kiểu chơi bằng bài Tây.)
Hai người họ không bắt nạt được Trương Tuấn, liền quay sang bắt nạt tôi, hai người họ vừa phải mở cửa mấy phòng kêu lên: “Tôi là heo.” Sau đó, lại đến lượt tôi phải nói: “Tôi cũng là heo.”
Lượt sau họ thua, Trương Tuấn bắt họ phải nói: “Tôi là một con heo vừa bẩn vừa thối, ba tháng rồi chưa tắm rửa.”
Hoặc là, nhìn thấy tôi thua, cậu ấy lại chịu thay, phải ra mở cửa phòng khác, nói với các bạn và giáo viên: “Tôi là một con heo mặt dày hết ăn lại nằm lười vô sỉ ti bỉ lưu manh.”
Giáo viên và các bạn khác đều cười nghiêng ngả, dần dần họ cũng quen, thấy chúng tôi vừa đẩy cửa ra, đã bình tĩnh nói: “Lại có một con heo đến đây rồi.”
Buổi tối tôi chơi cùng Trương Tuấn và các bạn của cậu, ban ngày dẫn theo Lâm Y Nhiên cùng chơi với Trương Tuấn và đám bạn, vô tình đã tạo ra khoảng cách với Thẩm Viễn Triết, nhưng bên cạnh Thẩm Viễn Triết cũng không thiếu bạn bè, thế nên chúng tôi cũng không có cảm giác đang xa lánh cậu ấy.
Lâm Y Nhiên tính cách dịu dàng yên tĩnh, mới tiếp xúc sẽ cảm thấy cô ấy chất phát không thú vị, nhưng sau khi quen biết cô ấy, mới phát hiện được thật ra cô ấy là một người khá thú vị, cô ấy phản ứng nhanh nhẹn, biết ăn nói, Chân công tử và Cổ công tử đều rất thích Lâm Y Nhiên, ngày càng đối xử tốt với cô ấy hơn, thật lòng coi cô ấy là bạn, còn với tôi, phần lớn là nể mặt Trương Tuấn, nên họ không biểu hiện rõ ràng với tôi, họ không thích cô gái có tính cách không biết kềm chế như tôi.
Chúng tôi cùng đi Lao Sơn, trên núi khắp nơi đều là nước, mọi người vừa đi vừa chơi rất vui vẻ.
Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó - Tập 2 Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó - Tập 2 - Đông Hòa Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó - Tập 2