Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
rong điện thoại Mã Văn Bân sai Trịnh Trọng đem Lý Tuyết Liên về huyện. Trịnh Trọng gọi điện sai Vương Công Đạo đem Lý Tuyết Liên về huyện, nhưng Công Đạo không. Anh ta không đem Tuyết Liên về huyện không phải vì không muốn hay vì cô thà chết không về còn cố muốn gây sự vô lý thêm, mà do lúc Tuyết Liên gào khóc bi thảm ở chợ nông sản Nhạc Các Trang, khóc mãi khóc mãi, đột nhiên ngất lịm đi. Cũng vì cô ta vừa qua cơn bạo bệnh, từ thị trấn Đầu Trâu, Hà Bắc khốn khổ mãi mới đến được Bắc Kinh, cơ thể vốn suy nhược, lại bị người ta thúc nợ suốt, đồng thời lo làm lỡ việc kiện cáo, nên đã bồn chồn từ trước. Bỗng nghe tin Tần Ngọc Hà đã chết, uổng công vất vả mười mấy ngày nay, không chỉ uổng công vất vả mười mấy ngày nay, bao công sức cô giày vò suốt hai chục năm cũng thành ra công cốc hết. Chuyện nào cũng thấy ấm ức, chuyện này lại ấm ức hơn chuyện kia, khóc mãi khóc mãi rồi đấu bổ nhào xuống đất. Đám người Vương Công Đạo đứng ngẩn ra. Con trai của Tuyết Liên và Tần Ngọc Hà là Tần Hữu Tài vội ôm mẹ dậy. Lúc này Tiểu Nghĩa cũng rút tiền từ ngân hàng trở về. Mọi người hoảng loạn, cõng Tuyết Liên ra phía sau chợ nông sản Nhạc Các Trang, tới căn nhà trọ của Tiểu Nghĩa. Lý Tuyết Liên nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh đã đành, giờ lại còn bắt đầu sốt cao. Một người sốt cao hôn mê bất tỉnh, rõ ràng không thích hợp đi đường dài. Tất nhiên, Tuyết Liên đã hôn mê, chẳng thể chống cự được nữa, nếu muốn lôi cô đi, cô cũng chẳng biết gì. Nhưng Công Đạo lại không dám làm vậy. Anh ta sợ Tuyết Liên vì bệnh nặng lại thêm bị kích động, chết dọc đường. Đầu tiên, Tần Ngọc Hà chết, tiếp đó Tuyết Liên lại chết. Tần Ngọc Hà chết là chuyện tốt, chẳng may Tuyết Liên chết dọc đường thì đó là chuyện lớn. Tần Ngọc Hà xảy ra tai nạn xe ô tô mà chết. Lý Tuyết Liên lỡ chết dọc đường thì mọi tội vạ đều đổ hết lên đầu Công Đạo. Anh ta khó xử đủ đường, đành gọi điện hỏi Chủ tịch huyện. Ông ta cũng không dám quyết định đưa Tuyết Liên đang bệnh nặng về, im lặng hồi lâu nói: “Chuyện này vẫn phiền phức lắm.”
Rồi Trịnh Trọng lại im lặng hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Hay như này đi. Đại hội đại biểu Nhân dân còn một ngày là kết thúc. Nếu đã không đem được người về. Vậy cử người túc trực không rời nửa bước, trông chặt mụ ta. Đợi Đại hội kết thúc hoàn toàn, các cậu rút sau.”
Việc đến nước này, cũng đành phải làm vậy thôi. Công Đạo vội tập hợp 17 người của tòa án đến Nhạc Các Trang, bắt đầu xếp tổ. Ba người một tổ, mỗi tổ bốn tiếng. Luân phiên dạo trước nhà Nhạc Tiểu Nghĩa, trông coi Tuyết Liên. Mỗi tổ khi làm nhiệm vụ, nửa tiếng vào phòng một lần, kiểm tra động tĩnh của cô. Công Đạo và phó Chánh án, luân phiên thay ca, cũng bốn tiếng đổi một lần. Những lúc đổi ca, họ có thể ngồi trong xe cảnh sát đậu ngoài nhà để nghỉ ngơi. Điều khiến mọi người thấy may mắn là từ trưa đến tối, từ tối đến sáng sớm hôm sau, từ sáng sớm đến trưa, Tuyết Liên cứ hôn mê bất tỉnh suốt. 11 rưỡi trưa hôm sau, màn hình trên tường tòa cao ốc thương mại ở đối diện chợ nông sản phát tin tức, Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc cuối cùng bế mạc. Nhiệm kỳ chính phủ mới ra đời. Hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Đám người Công Đạo cũng hoan hô ầm ầm. Mọi người bận rộn suốt mười mấy ngày, cuối cùng có được một kết cục viên mãn. Từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng được giải thoát khỏi chuyện này. Không chỉ giải thoát năm nay, mà giải thoát cả hai chục năm trước, không những giải thoát quá khứ, sau này cũng mãi mãi được giải thoát khỏi chuyện Tuyết Liên rồi. 17 người tòa án, dưới sự chỉ đạo của Công Đạo, từ chợ nông sản Nhạc Các Trang, bắt đầu lục tục chuẩn bị quay về huyện. Tần Hữu Tài thấy mẹ cậu vẫn đang hôn mê, thương lượng với Công Đạo xong liền ở lại.
Tuyết Liên hôn mê trong căn phòng nhỏ của Tiểu Nghĩa suốt. Với bệnh tình của Tuyết Liên, đáng lẽ nên đưa cô đến bệnh viện. Nhưng Tiểu Nghĩa vừa trả hộ Tuyết Liên số tiền nợ viện vệ sinh thị trấn Đầu Trâu, tiền không còn nhiều nữa; trên người Hữu Tài cũng không có nhiều tiền. Hai người không có tiền để Tuyết Liên nằm viện. Tiểu Nghĩa đành phải gọi một bác sĩ phòng Vệ sinh dịch tễ quận đến căn nhà nhỏ của cậu, truyền nước cho Tuyết Liên. Truyền nước hai ngày, cô vẫn chưa hồi tỉnh. Lúc này Hữu Tài đứng ngồi không yên, bởi tang sự của Tần Ngọc Hà ở quê nhà, còn đang đợi cậu về tổ chức. Sau khi thương lượng với Tiểu Nghĩa xong, cậu liền lên đường về quê.
Tuyết Liên hôn mê thêm hai ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại. Tỉnh dậy, không hề biết mình đang ở đâu. Cho đến khi thấy Tiểu Nghĩa, quan sát bốn xung quanh, cô mới biết mình nằm trong phòng của cậu em họ. Dần dần, mọi việc sự trước khi hôn mê, từng chút từng chút một hiện lên trong tâm trí cô. Mặc dù tất cả đã quay về, nhưng vẫn tựa như xa xôi lắm. Tiểu Nghĩa thấy Tuyết Liên tỉnh lại, kinh ngạc và mừng rỡ, vội múc một bát cháo từ trong nổi, đưa cô ăn: “Chị, chị làm em sợ chết được.”
Tuyết Liên cố gắng gượng nói: “Tiểu Nghĩa, chị lại chuốc phiền phức cho em rồi.”
Tiểu Nghĩa vẫn là Nhạc Tiểu Nghĩa của khi xưa, không tỏ ra chút khó chịu nào: “Chị, chị nói đi đâu thế, còn thứ gì quan trọng hơn mạng người cơ chứ?”
Tuyết Liên thấy có phần cảm động, nói: “Tiểu Nghĩa, số tiền chị nợ em, em đừng sợ, ở quê chị còn có nhà. Nếu bán nhà đi, chị sẽ đủ để trả tiền em.”
Tiểu Nghĩa: “Chị, chị nói đi đâu thế.”
Nước mắt Tuyết Liên tuôn rơi. Tiểu Nghĩa biết rõ đầu đuôi vụ kiện của Tuyết Liên, cũng biết kết cục khiến cô tiến thoái lưỡng nan hiện nay; chính vì biết Tuyết Liên khó xử, lại khuyên cô: “Chị, đợi chị khỏi ốm, nếu tạm thời chưa muốn về quê, thì ở đây bán cá hố cùng em.”
Nước mắt Tuyết Liên không kìm được lại tuôn rơi: “Tiểu Nghĩa.”
Lại ba ngày trôi đi, Tuyết Liên cuối cùng cũng hạ sốt, có thể dậy khỏi giường. Thêm ba ngày trôi đi, Tuyết Liên có thể đi lại được, có thể giúp Tiểu Nghĩa nấu cơm. Thấy cô có thể tự lo được, Tiểu Nghĩa cũng yên tâm ra phía trước chợ nông sản bán cá hố.
Sáng sớm hôm đó, hai người ăn sáng xong, Tiểu Nghĩa lại ra chợ nông sản bán cá hố, còn Tuyết Liên rửa xong bát đĩa, lập tức làm cơm trưa. Nấu xong bữa trưa, cô trút thức ăn đã nấu ra đĩa, lại lấy hai hộp cơm chia ra để trên bàn. Sau đó ngồi bên bàn, viết một mảnh giấy:
“Tiểu Nghĩa, cảm ơn em, chị đi đây. Làm thế nào để trả tiền em, chị đã nói rồi, thôi không nói nữa.”
Sau đó, cô xách túi lên đi và ra ngoài. Cô ra ngoài không phải để về quê, mà định tìm một nơi để chốt. Chết thế nào cũng nghĩ kỹ rồi, chính là treo cổ. Treo cổ không phải do Tần Ngọc Hà chết khiến nguyên do cáo trạng không còn, sau này không thể kiện cáo tiếp, nỗi oan này mãi mãi không thể rửa sạch vì cái chết của hắn ta khiến việc kiện cáo của Tuyết Liên biến thành trò cười. Vì vụ kiện năm nay của cô đã không còn như vụ kiện ban đầu, hai chục năm qua, hạt vừng đã biến thành dưa hấu, kiến cũng biến thành voi, giờ vừng và kiến đột nhiên biến mất, móc xích của cáo trạng bị đứt cô khiến không cách nào kiện được. Cái cách móc xích bị đứt chính là một trò cười, kéo theo cả cái cáo trạng cũng thành trò cười. Không chỉ cáo trạng năm nay thành trò cười, cáo trạng hai chục năm qua cũng thành trò cười. Không chỉ cáo trạng thành trò cười, người đi kiện cũng thành trò cười. Vừng tự bay đi, kiến tự hủy tổ của mình rồi. Huống hồ, vụ kiện năm nay không giống các năm trước, năm nay không chỉ bị người ta lừa về tinh thẩn, còn bị lừa cả thể xác. Vụ lừa thể xác này, lan truyền khắp thiên hạ đều biết, Lý Tuyết Liên đã trở thành Phan Kim Liên thật, kết cục như vậy, cũng là trò cười. Kiện không thắng âu cũng chỉ là một cái án oan, kiện mà biến thành trò cười, vậy không còn là chuyện oan uổng nữa, mà sẽ thành nhục nhã. Chỉ vì cái án oan, còn có thể tiếp tục sống; chứ ngày ngày nhục nhã, khiến người ta không tài nào sống nổi. Tục ngữ nói Chết vinh còn hơn sống nhục, đó cũng chính là tâm trạng hiện tại của Tuyết Liên. Tuy đã không muốn sống, đã muốn treo cổ tự vẫn, nhưng việc treo cổ ở đâu cũng khiến cô thấy khó nghĩ. Theo suy nghĩ của Tuyết Liên, cô muốn treo cổ chết trước mặt kẻ thù, treo cổ chết trước cửa nhà Lễ đầu to, treo cổ chết trước cổng tòa án huyện, treo cổ chết trước cổng Ủy ban huyện, treo cổ chết trước cổng Ủy ban thành phố, trước khi chết cũng phải chuốc thêm phiền phức cho bọn chúng. Nhưng vì việc kiện cáo của cô đã biến thành trò cười, giờ treo cổ chết trước cửa nhà bọn chúng, cũng chẳng để làm gì nữa. Hơn nữa cứ cố làm như vậy, cũng lại thành trò cười tiếp thôi. Không chỉ sống làm trò cười, muốn chết ở đâu cũng sợ sẽ thành trò cười, Tuyết Liên đúng là đến chết không chỗ chôn thân. Cái việc chết cũng không có chỗ chôn thân, nói ra cũng sẽ thành trò cười. Nói người khác chết không chỗ chôn thân, ý nói người đó đáng hận lắm, hoặc do họ nghèo quá. Tuyết Liên chết không chỗ chôn thân vì nhục nhã và nực cười.
Rời khỏi Nhạc Các Trang, Tuyết Liên vừa đi vừa nghĩ, cô không hề đi vào thành phố, mà đi ra ngoại ô. Chính vì chết không chỗ chôn, Tuyết Liên cũng đã nghĩ thông suốt. Cô muốn tìm bừa một nơi, chết bừa cho xong. Đi thông tới trưa, trèo lên trên một triền núi. Sườn núi này trồng chi chít chằng chịt những rặng đào. Hơn hai chục ngày qua cô chỉ mải kiện cáo với bị hôn mê, chẳng có thời gian để ý cảnh sắc bên ngoài. Nào ngờ hơn hai chục ngày qua đi, đã tới giữa xuân, hoa đào nở rộ. Hoa đào của triền núi này, đang bung nở rực rỡ. Tuyết Liên đi vào vườn hoa đào, phát hiện trong vùng núi hẻo lánh có một túp lều. Túp lều mở toang cửa, bên trong có một bó chăn và nồi niêu bát đĩa, dưới đất còn vứt ít cưa, kéo, thang và các loại công cụ để tỉa cành cây, đoán chừng thợ làm vườn sống trong đây. Xuân đến rồi, đào cũng cần phải tỉa cành. Tuyết Liên trèo lên triển núi, rồi tiếp tục đi; trước triền núi đón ánh mặt trời, hoa đào lại càng nở đỏ rực. Cô đi sâu vào trong, ngắm cảnh sắc nơi đầy khá đẹp, lòng nghĩ: “Chỗ này được rồi.”
Nhìn triển núi bạt ngàn hoa đào lại nghĩ: “Nói là tìm bừa một nơi, ai ngờ cũng chẳng phải bừa cho lắm. Nơi này đẹp quá!”
Rồi cô kéo khóa túi xách của mình, rút sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn trong túi ra. Quan sát xung quanh xong, cô bèn chọn một cây đào cao to vững chắc rồi vắt dây lên trên chạc cây. Dây thừng mắc lên chạc cây rung rung khiến cho một loạt cánh đào lả tả rơi xuống. Cột xong vòng cổ, cô bê một tảng đá tới, người đứng lên tảng đá, để cổ vào trong tròng dây, đá tảng đá dưới chân ra, người tức khắc lủng lẳng trên cây luôn.
Nhưng chưa đợi Tuyết Liên tắt thở, hai chân cô đã bị một người ôm lấy. Người đó với lên người Tuyết Liên, vừa thở dốc, vừa nổi cáu với cô: “Chị gái, mình không thù oán gì nhé, chị không nên hại tôi thế.”
Tiếp đó kéo cô xuống. Người này là một người đàn ông trung niên: “Đi theo để ý chị suốt từ nãy đến giờ, tưởng chị đến ăn trộm đồ trong lều, ai ngờ chị đến để chết.”
Tuyết Liên đôi chút thắc mắc: “Tôi chết là việc tôi, liên quan gì đến cậu?”
Người đàn ông trung niên lại cáu: “Chị nói sao nghe nhẹ nhàng thế, rừng đào này là của tôi nhận thầu. Đến mùa thu, hoa đào này còn đáng tiền nữa, chủ yếu chờ người thành phố tới hái đào, không nhìn thấy dưới triền núi có cái biển ‘Vườn hái đào’ à? Mọi người mà biết ở đây từng có người treo cổ chết, còn ai dám đến nữa hả?”
Tuyết Liên hiểu ý của anh ta, đồng thời dở khóc dở cười, mình đúng là chết không có chỗ chôn thật. Cô bần thần hỏi: “Vậy tôi nên đi đâu đây?”
Người đó cũng bần thần nhìn Tuyết Liên: “Muốn chết thật à?”
Tuyết Liên nói: “Người đã muốn chết thì chẳng ai cản được.”
Người đó hỏi: “Vì chuyện gì?”
Tuyết Liên: “Chuyện này dăm ba câu không nói rõ được. Nếu có thể nói rõ ràng, tôi đã chẳng chết.”
Người đó khẽ chỉ qua triền núi đối diện: “Nếu chị muốn chết thật, vậy giúp tôi làm một chuyện có lợi cho tôi, lên triền núi đối diện, ở đó cũng là vườn đào, hoa cũng đang nở, nơi đó do lão Tào nhận thầu, hắn là đối thủ của tôi.”
Người đàn ông bổ sung thêm: “Tục ngữ nói cấm có sai: Đừng cố chết trên cùng một cái cây. Chị đổi cây khác đi, cũng chẳng tốn thêm bao nhiêu thời gian và công sức của chị đâu.”
Nghe xong câu này, Tuyết Liên lại phì cười.
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên