If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
iệc Lý Tuyết Liên bỏ trốn khiến huyện lỵ và thành phố đại loạn. Lúc đầu chưa loạn tới thành phố. Sáng ngày hôm sau Chủ tịch huyện Trịnh Trọng nghe tin Tuyết Liên đã bỏ chạy thì vô cùng kinh hãi. Ông ta không dám báo cáo lên thành phố mà vẫn muốn giới hạn giải quyết trong nội bộ huyện, sử dụng lực lượng cảnh sát của huyện để tìm cô về. Tuyết Liên chạy trốn chắc chắn là đến Bắc Kinh kiện. Ông ta liền
vội bố trí cảnh sát điều tra tất cả các trạm xe khách của huyện, ở huyện có đường sắt chạy qua nên có một ga đón khách nhỏ ở đây, tàu chậm đỗ, tàu nhanh không đỗ. Thế là ông lại vội cử người tới ga tàu điều tra. Ngoài ra, hễ cứ thấy đường nào theo hướng đi Bắc Kinh đều phái cảnh sát chốt chặn, không chỉ chặn đường đi Bắc Kinh, mà hễ cứ là đường đi lên phía Bắc thì dù là đường cao tốc hay quốc lộ, đường quốc lộ cấp tỉnh, cấp thành phố, cấp huyện hay đường quốc lộ cấp thôn rồi cả con đường nhỏ đi vế phía Bắc của các thôn, đều bố trí cảnh sát đóng chốt. Vận động cả thảy hơn 400 cảnh sát vào cuộc tìm kiếm. Nhưng một ngày qua đi, hơn 400 người cũng không chặn nổi một người. Lúc này, Chủ tịch Mã Văn Bân thông qua mạng lưới công an, biết được Tuyết Liên đã chạy trốn khỏi nhà. Ông ta chủ động gọi điện cho Trịnh Trọng, câu đầu tiên ông hỏi: “Chủ tịch Trọng, nghe nói hôm nay cậu bận lắm à?”
Trịnh Trọng biết Giấy không gói được lửa, chuyện đã bị bại lộ, vội nói: “Em đang định báo cáo lên thành phố ạ.”
Mã Văn Bân: “Báo cáo lên thành phố có tác dụng gì? Cái tôi muốn biết là thiên binh vạn mã như vậy, đã tìm được người đàn bà nhà quê đó chưa?”
Trịnh Trọng chỉ còn cách trả lời thật thà: “Vẫn chưa ạ.”
Mã Văn Bân không kìm được bèn nổi cáu: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, Ngàn dặm đê điêu, vỡ do tổ kiến, phải Diệt từ trứng nước, không được Tham bát bỏ mâm. Tại sao hết lần này đến lần khác cứ để vấn đề phát sinh ở những chỗ vụn vặt như vậy? Huyện nhiều cảnh sát đến thế mà tại sao có một mụ đàn bà nhà quê cũng không trông nổi? Chuyện xảy ra là do cảnh sát bất cẩn, nhưng gốc rễ ở đâu? Tôi thấy vẫn ở cán bộ lãnh đạo chúng ta. Vì không nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề hoặc nhận thức được mà vẫn không có tinh thần trách nhiệm? Điểu này thật khiến tôi hơi thất vọng.”
Đối với cán bộ, Mã Văn Bân nói “thất vọng” với ai thì tiền đồ chính trị của người đó coi như trắc trở rồi. Dù nói là “hơi thất vọng”, cái từ “hơi” kia cũng khiến Trịnh Trọng toát mồ hôi. Huống hồ ông còn thêm mấy chữ “không có tinh thần trách nhiệm”. Trịnh Trọng vội nói: “Tại tụi em không làm tròn trách nhiệm, tại tụi em.”
Rồi lại vội nói: “Mong Chủ tịch yên tâm. Nhất định tụi em sẽ tiếp thu lời dạy bảo, đảm bảo trong hai ngày sẽ tìm được mụ ta.”
Hai ngày mà ông ta nói cũng là kỳ hạn trước khi Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc diễn ra. Hai ngày nữa, Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc sẽ họp. Nghe Trịnh Trọng nói vậy, Mã Văn Bân bật cười. Tuy nhiên nụ cười này không giống với nụ cười thường ngày. Đó là cười khẩy: “Cái câu đảm bảo cậu nói lần này khó mà đảm bảo được. Mụ ta không phải tảng đá, ẩn trong núi sâu mà đợi cậu đến dọn đi. Trên người mụ có cẳng, dưới cẳng là chân, cậu không biết mụ chạy đi đâu, làm thế nào tim được mụ trong vòng hai ngày?”
Trịnh Trọng lại bị Mã Văn Bân nói trúng tim đen. Vốn dĩ hắn chỉ muốn chứng tỏ rằng mình cũng có tinh thần trách nhiệm, nhưng không lường được khi bị Mã Văn Bân bắt thóp. Sếp nắm được thóp của cấp dưới thì cấp dưới sẽ hệt như Rắn bị đánh dập đầu, không tài nào ngọ nguậy được. Trịnh Trọng giống như con Rắn bị đánh dập đầu vậy, há hốc miệng không trả lời được. Dường như Mã Văn Bân cũng không muốn tiếp tục lôi thôi với Trịnh Trọng bèn nói luôn: “Ngày kia tôi phải đến Bắc Kinh họp Đại hội đại biểu Nhân dân, tôi không hy vọng trong thời gian tôi ở Bắc Kinh họp, lại gặp con mụ ‘Rau cải thìa ở đó. Cả cái thành phố này có bị mất mặt hay không, cái thân Chủ tịch hèn mọn này có bị mất mặt hay không, trông cả vào Chủ tịch Trọng đây, chủ tịch Trọng ạ, xin nhờ cả ở cậu.”
Nói xong ông cúp điện thoại. Trịnh Trọng cầm cái ống nghe bần thần hồi lâu vẫn không biết làm thế nào. Khi ấy ông ta mới nhận ra quần áo của mình từ trong ra ngoài đều đã ướt sũng cả. Câu nói cuối cùng của Mã Văn Bân hơi mang tính cạnh khóe. Trong sự châm chọc đó, độ giễu cợt rất nặng. Trịnh Trọng vơ lấy tách trà ở trên bàn đập đánh “choang” xuống đất, rồi lại nhấc điện thoại lên gọi giám đốc Sở công an của huyện tới. Giám đốc Sở cũng bận cả ngày nay, bữa trưa bữa tối đều không có tâm trí để ăn. Trịnh Trọng vừa gặp ông ta, đã chặn đầu hỏi: “Cậu Giám đốc bận rộn cả ngày rồi đã tìm thấy mụ nhà quê bỏ trốn kia chưa thế?”
Hỏi hệt như Chủ tịch thành phố Mã Văn Bân hỏi ông ta. Giám đốc Sở công an lẩy bẩy nói: “Vẫn chưa ạ.”
Trả lời cũng hệt như Trịnh Trọng trả lời Mã Văn Bân. Cơn giận của Trịnh Trọng cuối cùng bùng ra, ông ta lườm tay giám đốc Sở, hai mắt long sòng sọc: “Nuôi bọn mày, còn chả bằng nuôi một con chó, có một người cũng không trông nổi.”
Lại nói: “Nội trong ngày mai phải tìm được mụ, bắt mụ đến gặp tôi, không tìm thấy thì cậu mang đơn từ chức đến đây!”
Giám đốc Sở công an không dám nói thêm lời nào, hoảng loạn chạy đi tìm người luôn. Một bên anh ta tiếp tục tăng cường cảnh sát, một bên sai người đem bốn tên cảnh sát trông coi Tuyết Liên là đám lão Hình, Tiểu Hồ cho tới cả trưởng đồn cảnh sát tại thị trấn của cô tống thẳng vào tù. Đưa bọn họ vào tù không phải vì coi họ là phạm nhân, cái việc để một người chạy thoát cũng chẳng cấu thành phạm pháp được. Đưa vào tù là sai họ trông giữ phạm nhân, làm viên cai ngục. Làm viên cai ngục tại ngành công an được coi là công việc khổ nhục nhất. Giám đốc Sở chửi bọn họ, cách chửi như Trịnh Trọng chửi ông ta: “Nuôi bọn mày, còn chẳng bằng nuôi một con chó, có trông một người cũng không xong. Không biết trông giữ người à? Vây học lại từ đầu, bắt đầu từ việc trông giữ phạm nhân. Trông mười năm sẽ nhớ dai hơn đấy.”
Trưởng đồn cảnh sát của thị trấn vừa kêu oan, vừa chửi đám lão Hình và Tiểu Hồ té tát. Bốn tên thuộc đám lão Hình, Tiểu Hồ tuy nghĩ mình đen đủi, nhưng thấy vẫn còn chút may mắn: Việc chúng uống rượu ở nhà Tuyết Liên được cả bốn người cùng giấu nhẹm đi, chỉ nói lúc thi hành công vụ không cẩn thận để cô chạy thoát. Nếu như bị phát hiện uống rượu khi đang thi hành công vụ, cho dù là lơ là một phút thôi, tội ắt lại tăng thêm một bậc.
Trong khung cảnh hỗn loạn, Chánh án Công Đạo lại ung dung bình thản. Vốn vụ án của Tuyết Liên liên quan trực tiếp đến tòa án, nhưng vụ bỏ trốn lần này của cô lại không hể dính dáng gì cả. Người trông coi Tuyết Liên là cảnh sát, thuộc Sở công an, mà công an với Tòa án là hai hệ thống khác nhau.
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên