I love falling asleep to the sound of rain

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
0 năm sau
Công Đạo gõ cửa nhà Tuyết Liên, gõ liên tục 15 phút, trong sân không có ai trả lời. Anh ta vừa gõ vừa gào: “Chị họ ơi, em là Vương Công Đạo đây.”
Vẫn không ai trả lời. Công Đạo lại gào tiếp: “Chị họ ơi, mở cửa đi, em nhìn thấy đèn trong phòng sáng rồi.”
Vẫn chẳng ai trả lời. Công Đạo: “Trời đã tối đen rồi, em còn chưa ăn cơm. Em mang cho chị một cái giò heo, mình phải mau hầm nó lên ăn thôi.”
Vẫn im bặt.
Sáng sớm hôm sau, Tuyết Liên mở cửa ra, Công Đạo vẫn đang đứng trước cửa. Bên cạnh còn có mấy tên ở tòa án huyện đang đứng cùng. Tuyết Liên kinh ngạc: “Mấy cậu đứng đây cả đêm đấy hả?”
Công Đạo ấm ức chỉ lên đầu mình: “Lại chẳng, chị nhìn sương trên đầu này.”
Tuyết Liên liền nhìn lên đầu hắn, nhưng chẳng hề có giọt sương nào. Công Đạo cười khúc khích:
“Em không ngu thế đâu, tối qua gõ cửa chị giả vờ không nghe thấy nên em đành phải quay về. Sáng nay em dậy thật sớm rồi qua, để xem chị còn trốn được nữa không.”
Cô đành dẫn cả toán người vào trong sân. 20 năm trước, Công Đạo còn là chàng trai trẻ, 20 năm sau hắn đã là tay trung niên béo phì rồi. 20 năm trước cặp lông mày của Công Đạo còn thưa, 20 năm sau trên vành mắt chẳng còn lấy một sợi lông nào nữa, dưới cằm lại không mọc râu, khắp mặt nổi đầy mụn thịt. 20 năm trước Công Đạo trông như một cục bột trắng trẻo, 20 năm sau, da cũng đã sạm đen và thô ráp. Nhưng không chỉ có mỗi Công Đạo thay đổi. 20 năm trước, Tuyết Liên 29 tuổi, 20 năm sau cô đã 49 tuổi. 20 năm trước mái tóc Tuyết Liên đen nhánh, 20 năm sau nó đã bạc phân nửa. 20 năm trước, Tuyết Liên mặt mày thanh tú, vòng nào ra vòng ấy rất đẫy đà, 20 năm sau, mặt đầy nếp nhăn chẳng nói làm gì, đến ngực với eo cũng đã thô kệch như nhau. Hai người vào ngồi trong sân rồi, Công Đạo nói: “Chị họ ạ! Lần này tìm chị, chẳng có việc gì khác ngoài việc chỉ tới xem xem, trong nhà chị có khó khăn gì không.”
Tùy tùng của Công Đạo đem giò heo đặt lên trên bục đá dưới cây táo. Tuyết Liên nói: Nếu là vì chuyện này, mấy cậu đi đi, nhà chẳng có gì khó khăn, đem cả giò heo về đi, tôi theo Phật, không ăn thịt.”
Đoạn đứng dậy, cẩm chổi định quét sân. Vương Công Đạo từ trên ghế băng nhảy dựng lên, vừa kịp tránh nhát chổi của Tuyết Liên. Hắn vừa giằng lấy chổi, vừa giúp cô quét sân và nói: “Chị họ à! Cứ coi như không có khó khăn gì đi, nhưng mình là họ hàng, chả lẽ em không theer đến thăm nhà chị à?”
Tuyết Liên: “Cậu đừng có chị ơi chị à nữa đi, cậu giờ là Chánh án mà cứ gọi vậy. Tôi nghe mà phát hoảng.”
Công Đạo chống cây chổi xuống dõng dạc nói: “Vậy mình phải nói chuyện chút, Mã Đại Kiểm của Mã gia trang đã qua đời năm kia ấy, ông ấy là cậu em, chị biết chứ?”
Tuyết Liên: “Ông ta có phải cậu cậu hay không, cậu hỏi tôi thì có ích gì. Cậu phải đi hỏi mẹ cậu chứ?”
Công Đạo: “Em vợ Mã Đại Kiểm, được gả tới nhà họ Hổ ở Hồ Gia Loan. Cô em họ đằng nhà dì chị được gả cho người cháu con chú con bác với nhà chồng cô kia, tính ra mình có họ hàng gần đây.”
Tuyết Liên: “Cậu Chánh án, nếu cậu không có chuyện gì, mình đừng nhiều lời nữa. Tôi còn phải đến nhà con gái, bò nhà nó đêm qua sinh bê con rồi.”
Công Đạo đặt chổi rồi ngồi xuống: “Nếu đã là họ hàng, em không vòng vo nữa. Chị họ, mười ngày nữa, cả nước lại diễn ra Đại hội đại biểu Nhân dân, khi nào chị chuẩn bị đi kiện thế?”
Tuyết Liên: “Hóa ra là chuyện kiện cáo à? Tôi nói cho cậu nghe, năm nay tôi không kiện nữa.”
Công Đạo ngạc nhiên. Sau đó cười nói: “Chị họ, em không vòng vo thì chị lại bắt đầu chối quanh rồi. Suốt 20 năm qua, năm nào chị cũng kiện, bỗng dưng năm nay nói không kiện nữa, ai tin được chứ?”
Tuyết Liên: “Năm nay không giống các năm trước.”
Cồng Đạo: “Không giống chỗ nào? Chị nói em nghe xem.”
Tuyết Liên: “Ngày trước tôi vẫn chưa hết hy vọng, năm nay tôi hết hy vọng rồi.”
Công Đạo: “Chị họ, lời này của chị không có sức thuyết phục gì cả. Em biết 20 năm qua chị chịu nhiều ấm ức. Nếu thẳng thắn mà nói thì mọi việc đến hôm nay đã không còn là chuyện của mình chị nữa. Vốn dĩ chuyện bé như hạt vừng, cuối cùng làm ẩm thành quả dưa hấu. Vốn là chuyện to bằng con muỗi, cuối cùng thổi phồng thành cả con voi. Chỉ vì một vụ ly hôn mà đã cách chức cả Chủ tịch thành phố, Chủ tịch huyện, Chánh án, Ủy viên chuyên trách. Từ đời nhà Thanh đến giờ, Trung Quốc chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Nhưng công bằng mà nói, việc chị ly hôn là thật hay giả, có thể tái hôn với Tẩn Ngọc Hà rồi sau đó lại ly hôn, những chuyện này Chủ tịch thành phố và Chủ tịch huyện có quyết định được đâu? Việc chị không thể tái hôn rồi lại ly hôn là do Chủ tịch thành phố và Chủ tịch huyện gây ra ư? Ngoài chị bị oan, cả mọi người cũng đều bị oan cả. Bị cáo trong vụ án của chị, không phải Chủ tịch thành phố hay Chủ tịch huyện, Chánh án hay Thẩm phán, mà là Tần Ngọc Hà. Thằng chó Ngọc Hà. Nếu như giờ mà là thời nhà Thanh em sớm đã cho nó ăn đạn rồi, chứ không phải chỉ ngồi bàn luật pháp suông thế này. Chị nói xem thằng đó đáng ghét đến chừng nào, vụ ly hôn rồi tái hôn năm ấy đã đủ phức tạp rồi, vậy mà hắn còn thấy chưa đủ loạn, lại nói câu chị là Phan Kim Liên. Một mũi tên trúng hai đích, cố ép chị đến đường cùng. Chị kiện cáo hai chục năm nay, các cấp chính quyền đều hiểu rõ. Chính phủ các nhiệm kỳ và lãnh đạo tòa án cũng đã nhiều lần làm công tác tư tưởng với Ngọc Hà. Nhưng hắn là con lừa ưa nặng, 20 năm qua Thà sống để bụng chết mang theo chứ không chịu nói nửa lời. Cái tên Ngọc Hà không thấu tình đạt lý kia mới là căn cơ của chuyện này đúng không chị? Nói vậy là hai ta cùng một lập trường đấy. Chị họ ạ! Chúng ta có thể thương lượng một chút được không? Năm nay không kiện nữa, mình bốc thuốc theo bệnh, tiếp tục làm công tác tư tưởng với Ngọc Hà. Em nghĩ, thời gian chẳng buông tha ai, nhưng thời gian cũng dễ tha thứ cho con người nhất. Con trai chị và Tần Ngọc Hà, năm nay cũng gần 30 rồi, cũng đã lấy vợ sinh con và cháu trai cũng lên tiểu học. Hai chục năm qua, Ngọc Hà cũng chẳng phải sắt thép, dù có là cục đá thì giữ trong lòng từng ấy năm nó cũng phải nóng lên rồi. Em đã nghĩ ra một sách lược, năm nay mình lại làm công tác tư tưởng cho hắn, không đơn giản và trực tiếp như trước. Mình có thể bắt đầu từ con trai của chị và Ngọc Hà, hoặc bắt đầu từ con dâu của hai người, để bọn họ làm công tác tư tưởng cho hắn ta. Suy cho cùng Một giọt máu đào hơn ao nước lã. Còn cháu trai của hai người cũng vào tiểu học rồi nên hiểu chuyện rồi, mình làm công tác tư tưởng cho cháu nó để cháu đi khuyên ông nội. Nói không chừng, lời nói của thằng bé lại chạm được vào tâm can của Ngọc Hà. Cả đứa con gái của chị và hắn cũng lớn rồi mà. Bất kể là vì chị, hay vì chính con bé thì cũng nên đi khuyên giải cha nó. Việc cha mẹ suốt ngày gây gổ tái hôn ly hôn, gây sự tới tận hai chục năm, chắc mặt mũi con bé cũng chẳng vẻ vang gì. Bao nhiêu người cùng đồng tâm hiệp lực hành động. Chỉ cần Tần Ngọc Hà có thể nghe lọt tai một câu thôi, ly hôn với bà vợ bây giờ của hắn, sau đó tái hôn cùng chị, vậy chẳng phải chuyện Phan Kim Liên chẳng phải theo đó sẽ tự biến mất sao...?”
Tuyết Liên chặn bài văn lê thê của Công Đạo lại: “Các cậu cũng đừng làm công tác tư tưởng với Tần Ngọc Hà. Giờ tôi nghĩ thông rồi. Tôi cũng chẳng muốn tái hôn với hắn nữa.”
Công Đạo: “Chị không tái hôn với hắn thì sao có thể chứng minh được năm đó hai người ly hôn là giả? Sao chứng minh được chị không phải là Phan Kim Liên chứ?”
Tuyết Liên: “Ngày trước tôi muốn chứng minh, bây giờ tôi không muốn chứng minh nữa.”
Công Đạo: “Đã chứng minh hai chục năm rồi, đột nhiên năm nay nói không chứng minh nữa, ai tin được chứ?”
Tuyết Liên: “Tôi chẳng nói với cậu rồi còn gì, năm nay tôi nghĩ thông rồi.”
Công Đạo: “Chị họ, sao chị ngoan cố như vậy chứ? Chị nói thế là vẫn muốn kiện cáo. Thôi thì chị không nghĩ cho người khác, cũng cố nghĩ cho em một chút. Em vất vả khổ sở hai chục năm nay, chị cũng thấy rồi đấy. Vì chị em cũng từng phạm sai lầm, ngã xuống rồi lại bò dậy, có thể leo lên chức Chánh án này thật không dễ dàng gì. Chị không kiện cáo, cái ghế này của em còn có thể giữ lại. Chị giày vò nói không chừng giống như Chánh án Nghĩa 20 năm trước, em cũng bị cách chức. Mũ quan của em là ở cả trong tay chị đấy.”
Tuyết Liên: “Nếu là vì mũ quan của cậu, vậy cậu yên tâm đi. Ban nãy tôi nói rồi, năm nay tôi không kiện nữa.”
Công Đạo nói như thể sắp khóc đến nơi rồi: “Chị họ, sao chị cứ mở miệng là nói tầm bậy thế? Mình là hai chị em, không thể nói thẳng thắn vô tư một lần sao?”
Tuyết Liên nổi cáu: “Ai nói tầm bậy với cậu? Tôi nói thật cậu lại cứ không tin.”
Đoạn cô với tay lấy túi xách trên bục dưới cây táo: “Tôi nói gì cậu cũng không tin, vậy tôi chẳng lằng nhằng với cậu nữa, tôi phải đến nhà con gái. Các cậu thích ngồi đây thì cứ ngồi. Trước lúc đi, đừng quên khóa cửa cho tôi là được.”
Tuyết Liên vừa đi khỏi, Công Đạo đã vội đuổi theo: “Chị vội gì chứ, có đi thăm họ hàng, cũng đợi em chút. Em lấy xe của tòa án rồi đưa chị đi qua đó.
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên