I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ý Tuyết Liên đi Bắc Kinh không đúng lúc. Cô không hiểu Bắc Kinh, Bắc Kinh cũng chẳng hiểu cô. Cô đi kiện đúng lúc đang diễn ra cuộc họp Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tại Bắc Kinh. Hai việc này vốn chẳng có chút liên quan, nhưng vì thời gian trùng khớp, thành ra lại ngoắc vào với nhau. Trong thời gian diễn ra cuộc họp, nghiêm cấm các thành phần tạp nham bén mảng tới Bắc Kinh. Nhưng thế nào gọi là thành phần tạp nham? Điều đó không có quy định rõ ràng. Hễ ai gây rắc rối tới cuộc họp đều liệt vào hạng người tạp nham cả. Những thành phần bình thường nhặt rác, ăn xin, trộm cắp, cắt tóc, mại dâm, cả người đi kiện cáo... ở Bắc Kinh, chỉ trong một đêm đều biến mất.
Tuyết Liên ngồi xe khách đường dài tới Bắc Kinh. Vốn dĩ cô định đi tàu hỏa, nhưng vé tàu đắt hơn những 15 đồng nên đành đi xe khách. Lắc la lắc lư, ngồi nguyên một ngày cộng nửa đêm, xe khách mới tới trạm thu phí khu giáp ranh giữa Hà Bắc và Bắc Kinh. Lúc này, Tuyết Liên mới biết Bắc Kinh đang họp Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc. Mười mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu tại trạm thu phí, đèn xe lập lòe chớp sáng. Xe nào vào Bắc Kinh cũng phải kiểm tra: xe khách đường dài cỡ lớn, xe chở hàng, xe mười sáu chỗ và xe con bốn chỗ đều đậu kín bên đường. Xe khách Tuyết Liên đang ngồi cũng bị chặn lại, vì quá nhiều xe nên cứ xếp hàng ở đấy chờ. Mòn mỏi hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng có hai tay cảnh sát đến kiểm tra xe Tuyết Liên đang đi. Cảnh sát lần lượt kiểm tra chứng minh thư, hành lý, truy hỏi lý do và giấy tờ chứng minh muốn đi Bắc Kinh của hành khách. Lý do tới Bắc Kinh cũng đủ thể loại: người đi công tác, người đến làm ăn, người lại tới nhờ vả họ hàng, người lại đi khám bệnh, còn có một người đi tìm con bị mất tích... Sau một hồi truy hỏi, có người qua được ải, có người bị đuổi xuống xe. Những người bị đuổi xuống vẫn âm thầm lặng lẽ. Tuyết Liên quan sát hồi lâu vẫn không hiểu rõ tiêu chuẩn cảnh sát cho đi và đuổi xuống... Cuối cùng cũng đến lượt Tuyết Liên. Họ xem chứng minh thư trước rồi hỏi: “Đến Bắc Kinh làm gì?”
Tuyết Liên biết mình không thể trả lời là đi công tác hay đi buôn bán làm ăn, cũng chẳng thể bịa rằng đến Bắc Kinh để tìm con được, nhìn bộ dạng cô nào có giống những kiểu người ấy chứ. Càng không thể trả lời nguyên nhân thật sự đến Bắc Kinh để kiện cáo, cô bèn nói theo hành khách vừa lúc nãy: “Khám bệnh.”
Vừa trả lời, cô vừa dựa đầu vào cửa sổ, ra vẻ phờ phạc lắm. Cảnh sát nhìn cô chằm chằm hỏi: “Khám bệnh gì?”
Tuyết Liên: “Sa dạ con.”
Cơ mặt tay cảnh sát thoáng giật nhẹ, hỏi tiếp:
“Đến bệnh viện nào ở Bắc Kinh?”
Tuyết Liên hơi xây xẩm. Cô đã đi Bắc Kinh bao giờ đâu, khám bệnh ở thủ đô lại càng chưa, nào biết ở đây có những bệnh viện gì, chuyên khoa gì kia chứ, cô bèn đáp bừa: “Bệnh viện Bắc Kinh.”
Tuyết Liên trả lời vậy là do cô đoán mà thôi. Tên cảnh sát nhìn Tuyết Liên một lát, rồi truy hỏi tiếp. Cô thở phào một hơi, biết rằng ở đây quả thật có “Bệnh viện Bắc Kinh”. Tên cảnh sát lại hỏi: “Bệnh án của cô đâu?”
Tuyết Liên ngớ ra: “Bệnh án, bệnh án nào?”
Tay cảnh sát có chút mất kiên nhẫn: “Cô đi khám bệnh. Vậy bệnh án lúc trước đâu?”
Tuyết Liên nhanh trí đáp: “Đây là lần tái khám thứ ba của tôi, mọi bệnh án lúc trước, đều để ở bệnh viện Bắc Kinh rồi.”
Cảnh sát nhìn cô hồi lâu, không lằng nhằng chuyện bệnh án nữa, lại hỏi: “Giấy xác nhận của cô đâu?”
Tuyết Liên: “Xác nhận? Xác nhận cái gì?”
Tên cảnh sát mất hết kiên nhẫn: “Sao cái gì cô cũng không biết? Giờ là thời gian họp Đại hội đại biểu nhân dân, hễ ai tới Bắc Kinh đều phải có giấy giới thiệu do Ủy ban cấp huyện trở lên cấp; nếu không, cô nói đi Bắc Kinh khám bệnh, ai xác nhận được cho cô?”
Tuyết Liên ngớ người, quả thật cô không biết trong thời gian họp Đại hội đại biểu nhân dân, tới Bắc Kinh phải có thư giới thiệu, lại còn phải của Uy ban huyện. Dù có biết, cô lên Ủy ban huyện xin giấy, chắc chắn huyện cũng không bao giờ cấp cho cô, bèn đáp: “Tôi không biết đang họp Đại hội đại biểu nhân dân, quên khuấy mất chuyện ấy.”
Cuối cùng tay cảnh sát cũng tóm được đuôi của Tuyết Liên, hắn thở phào một hơi: “Vậy không được. Không có giấy xác nhận, cô không thể vào Bắc Kinh.”
Tuyết Liên: “Thế lỡ việc tôi đi khám bệnh thì sao?”
Cảnh sát: “Đại hội đại biểu nhân dân chỉ họp nửa tháng. Nửa tháng sau, cô quay lại. Giờ thì xuống xe.”
Tuyết Liên ngồi ì ra đấy, không nhúc nhích; “Tôi không xuống.”
Cảnh sát: “Ai cũng xuống, sao cô không chịu xuống chứ?”
Tuyết Liên: “Dạ con của tôi lòi cả ra ngoài rồi, không chậm trễ được.”
Cơ mặt tên cảnh sát lại thoáng giật nhẹ, nhưng vẫn tiếp tục quát: “Hai chuyện liên quan gì nhau chứ, đừng lằng nhằng nữa, cũng chỉ nửa tháng thôi.”
Tuyết Liên đứng dậy: “Muốn tôi xuống xe cũng được, nhưng anh phải chịu trách nhiệm thôi.”
Tay cảnh sát ngẩn ra: “Tôi chịu trách nhiệm gì?”
Tuyết Liên: “Thật ra tôi cũng chẳng muốn tới Bắc Kinh làm gì, có tiêu hết sạch tiền cũng chưa chắc khỏi bệnh. Từ lâu đã chẳng thiết sống rồi. Giờ anh bắt tôi xuống xe, tôi chẳng cần đợi nửa tháng làm gì, tìm một cái cây treo cổ luôn cho rồi.”
Tay cảnh sát nghệt mặt. Tuyết Liên nhìn chằm chằm cái phù hiệu trước ngực anh ta: “Tôi nhớ số hiệu của anh rồi, trong di chúc tôi sẽ viết là bị anh ép.”
Tên cảnh sát càng nghệt mặt ra, mấp máy miệng mãi mà không ngậm lại nổi. Đến lúc định thần lại rồi liền thò đầu qua cửa sổ nhổ phì một bãi nước bọt, lẩm bẩm: “Mấy mụ này đúng là nhiễu sự.”
Rồi lắc đầu: “Điêu dân, đúng là toàn lũ điêu dân.”
Khẽ chau mày, bỏ qua Tuyết Liên, anh ta đành gục gặc đầu truy hỏi hành khách tiếp theo.
Tuyết Liên nhìn ra bóng tối ngoài cửa sổ thở phào nhẹ nhõm.
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên