Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ần thứ hai Tuyết Liên gặp Công Đạo là ở tòa án. Anh ta mặc trang phục quan tòa, vừa xét xử xong một vụ tranh chấp tài sản. Anh em nhà lão Tiểu ở phố Đông huyện, từ nhỏ cha mẹ mất sớm, lớn lên cùng nhau mở một quán bán canh cay ở ngã tư phố huyện. Hai anh em cứ canh năm hàng ngày là dậy mở cửa quán. Vì ở nơi sầm uất nhất trong huyện nên việc làm ăn buôn bán của họ ngày càng phát đạt. Năm ngoái anh cả lấy vợ, giữa hai anh em có thêm một người, mâu thuẫn vì đó cũng nhiều hơn, đến mức đòi phân chia nhà cửa. Tài sản trong nhà còn dễ chia, cứ mỗi người một nửa là xong, nhưng còn cửa hàng thì ai cũng muốn giành về tay mình. Chẳng ai nhường ai, đành lôi nhau ra kiện tới tận tòa án. Công Đạo và người anh cả nhà họ Tiều là bạn hồi tiểu học, hai bên cũng từng qua lại. Anh ta bèn đứng ra hòa giải cho anh em họ, chẳng hạn ai muốn quán canh thì đưa thêm cho người kia ít tiền. Người anh muốn nghe theo lời Công Đạo nhưng đứa em lại sinh sự. Nó bảo anh cả sau khi lấy vợ chẳng còn thèm dậy sớm. Hai năm nay, cái quán canh đẩu ngã tư đều do cậu ta thức sớm mở cửa từ canh năm, vậy chẳng phải là làm công dài hạn sao. Nó muốn trước khi hòa giải vụ quán canh, anh cả phải bồi thường cho nó những tổn thất trong hai năm qua. Người anh cũng bực mình, kể chuyện năm ngoái thằng em bị chảy máu dạ dày, phải mổ bụng mổ ruột, mất trắng của nhà đến hơn tám ngàn tệ, khoản đó giờ tính sao? Hai người càng nói càng hăng, rời khỏi cả chỗ, sấn sổ lao vào, định tẩn nhau giữa tòa. Công Đạo thấy việc hòa giải bất thành nên chỉ còn cách tuyên bố bãi tòa, hôm khác xử tiếp. Nào ngờ thằng em đâu có chịu cho bãi tòa: “Chẳng nhắc đến vụ mổ dạ dày thì thôi, chứ nhắc đến thì cái quán canh chẳng là cái quái gì nhé. Hôm nay không đếm xỉa gì đến cái quán canh nữa, chỉ nói về vụ mổ dạ dày thôi, chưa ra ngô ra khoai thì đừng hòng ai ra khỏi căn phòng này nửa bước.”
Nói rồi lại nhảy tưng tưng giữa phòng: “A, vì sao tôi lại phải mổ dạ dày chứ, cũng chỉ tại vợ chồng hai người chọc cho tức điên đấy mà.”
Công Đạo vội nói xen vào, mổ dạ dày là việc phát sinh bên ngoài không liên quan tới vụ án. Ai ngờ thằng em nổi điên lên, xông đến trước mặt, trỏ tay thẳng mặt Công Đạo mà xỉa xói: “Thằng họ Vương kia! Tao biết bọn mày là bạn học. Nếu hôm nay mày dám lấy tư xử công, tao nhất quyết sẽ liều với mày một phen.”
Nói đoạn xắn ống tay áo: “Nói cho mày biết nhá, lúc tới đây, tao tợp hai hớp rượu đấy.”
Công Đạo nhíu máy: “Cậu có ý gì hả, còn muốn đánh tôi phỏng?”
Thằng em nghênh mặt nói: “Để xem có đến mức đó không đã.”
Công Đạo giận run người: “Anh em mấy người tranh chấp tài sản, tôi chẳng ăn xơ ăn múi gì của ai hết. Tôi có lòng tốt đứng ra khuyên giải, giờ lại muốn đánh tôi là thế nào?”
Đoạn gõ “cốp” chiếc búa lên bàn: “Đúng là điêu dân, một lũ điêu dân!”
Rồi lớn giọng gọi công an tòa án tới lôi hai anh em họ ra ngoài.
Lúc này Tuyết Liên tiến tới nói: “Người anh em, giờ đến lượt nói chuyện của tôi.”
Công Đạo còn đang bực mình vụ anh em họ Tiều, nhất thời chưa nhận ra Tuyết Liên: “Chuyện của cô là chuyện gì?”
Tuyết Liên: “Thì chuyện ly hôn đó, tôi là Lý Tuyết Liên, đêm hôm nọ tôi tới nhà anh, anh bảo tôi đợi ba ngày nữa. Hôm nay là ngày thứ ba rồi”.
Lúc này Công Đạo mới nhớ ra người đứng trước mặt mình là ai, giờ mới chuyển suy nghĩ từ vụ nhà họ Tiều qua vụ của Tuyết Liên. Anh ta lại ngồi xuống bàn, bắt đầu nghĩ về vụ án của cô. Hồi lâu thở dài: “Rắc rối.”
Tuyết Liên: “Ai rắc rối?”
Công Đạo: “Cái gì cũng rắc rối. Vụ này của cô, tôi phân tích qua thấy nó không hề đơn giản. Trước hết, nói về cô đã nhé. Rõ ràng đã ly hôn, giờ lại muốn tái hôn, chỉ vì để tiếp tục ly hôn. Trước tiên phải chứng minh vụ ly hôn trước là giả, sau đó tái kết hôn rồi lại tái ly hôn. Có rắc rối không chứ?”
Tuyết Liên: “Tôi không sợ rắc rối!”
Công Đạo: “Giờ nói đến chồng trước của cô, anh ta tên gì nhỉ?”
Tuyết Liên: “Tần Ngọc Hà.”
Công Đạo: “Nếu anh ta vẫn còn độc thân thì chuyện này dễ xử, nhưng sự thể đến giờ, anh ta đã kết hôn với người khác. Nếu chứng minh được vụ hai người ly hôn là giả, cô muốn tái hôn với anh ta thì anh ta lại phải ly hôn với người vợ bây giờ, bằng không sẽ cấu thành tội trùng hôn. Mà kết hôn với cô xong lại tiếp tục ly hôn, thế có rắc rối không?”
Tuyết Liên: “Cái tôi cần chính là mớ rắc rối này đấy.”
Công Đạo: “Còn tòa nữa, trước giờ chưa từng xử vụ nào như vụ này. Nhìn qua thì giống như một án thông thường nhưng thực chất là mấy cái án liền đấy. Một loạt án cứ xử đi xử lại, từ ly hôn rồi lại đến ly hôn, lòng vòng một hồi lại quay về điểm ban đầu. Thế có rắc rối không?”
Tuyết Liên: “Người anh em, đã là tòa án thì không được sợ rắc rối.”
Công Đạo: “Ý tôi không chỉ có vậy.”
Tuyết Liên: “Thế rốt cuộc ý anh là gì?”
Công Đạo: “Cho dù chuyện ly hôn của cô với Ngọc Hà năm xưa là giả, nhưng chính vì cái giả này mà rắc rối lại càng lớn.”
Tuyết Liên: “Cái gì càng lớn?”
Công Đạo: “Nếu lúc đó hai người ly hôn là giả, người tinh ý thoạt nhìn là biết mục đích của hai người khi ly hôn, chính là vì muốn sinh thêm một đứa nữa. Nếu ly hôn vì muốn sinh thêm con thì hai người sẽ dính vào nghi vấn trốn kế hoạch hóa gia đình, cô có biết kế hoạch hóa gia đình là gì không?”
Tuyết Liên: “Là không cho đẻ nhiều con.”
Công Đạo: “Không chỉ đơn giản như thế, đó là quốc sách. Dính tới quốc sách thì lớn chuyện rồi. Nếu phán định việc ly hôn của hai người khi xưa là giả, trước khi nói tới chuyện của hai người sẽ phải nói đến đứa bé đã. Cô tưởng mình như đang kiện người khác, nhưng thực ra cô lại đang kiện chính mình đấy, mà cũng chẳng phải kiện chính cô, đúng hơn là kiện đứa bé nhà cô.”
Tuyết Liên ngơ ngẩn một lúc rồi nói: “Nếu tiếp tục, liệu có thể khi xử con tôi tội chết không?”
Công Đạo bật cười: “Đương nhiên không thể rồi.”
Tuyết Liên: “Thế có xử tử tôi không?”
Công Đạo: “Cũng không, chỉ là phạt hành chính rồi đuổi việc, như vậy thì nhà tan cửa nát chứ còn gì?”
Tuyết Liên: “Cái tôi cần chính là tan cửa nát nhà, tôi không sợ bị phạt tiền, cũng chẳng sợ bị đuổi việc. Tồi không phải công chức, tôi bán tương trên thị trấn, cùng lắm không cho tôi bán nữa là được chứ gì. Nhưng thằng chó Ngọc Hà là công chức, tôi muốn nó bị đuổi việc.”
Công Đạo gãi đầu: “Cô một mực muốn như vậy, tôi cũng không có cách nào khác, cô mang đơn kiện đến chưa?”
Tuyết Liên moi đơn kiện trong túi ra. Tờ đơn này cô nhờ lão Tiền ở văn phòng luật sư Lão Tiền trên phố Bắc huyện viết cho, mất 300 đồng. Tổng cộng ba tờ, mỗi tờ 100. Tuyết Liên trách lão Tiền thu phí đắt, lúc đó lão còn trừng mắt: “Vụ nghiêm trọng đấy, vụ nghiêm trọng lắm đấy nhé!”
Rồi tiếp: “Một tờ cáo trạng viết mấy vụ án liền. Mấy vụ án mà chỉ lấy tiền một vụ án, như vậy không thể chê đắt được, tính kỹ ra tôi còn bị thiệt ấy chứ!”
Công Đạo cầm bản cáo trạng hỏi: “Nộp phí tố tụng chưa?”
Tuyết Liên: “Bao nhiêu ạ?”
Công Đạo: “200.”
Tuyết Liên: “Đòi ít hơn lão Tiền!” Rồi lẩm bẩm: “200 mà giải quyết hết đống rắc rối này cũng chả đắt.”
Công Đạo nhìn Tuyết Liên rồi bước ra khỏi tòa án: “Đem tiền ra ngân hàng nộp rồi về đợi thư báo nhé!”
Tuyết Liên níu Công Đạo hỏi: “Phải đợi bao lâu?”
Công Đạo nghĩ một lúc: “Theo trình tự khởi tố, chắc ít nhất phải mất mười ngày.”
Tuyết Liên nói chắc nịch: “Người anh em, mười ngày nữa tôi lại tới tìm cậu.”
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên