A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
Ý định ban đầu của Tuyết Liên không phải muốn hành hạ suông như vậy: ly hôn - luẩn quẩn một hồi vẫn là ly hôn. Thật ra cô ta vốn định ra tay nhanh gọn, một nhát giết quách Ngọc Hà là xong. Nhưng hắn cao 1m85, vai u thịt bắp, nếu muốn ra tay chắc gì cô ta đã giết nổi. Ngày xưa cô lấy Ngọc Hà cũng vì vai u thịt bắp, cánh tay vâm khỏe, giờ muốn giết hắn, chuyện hay lại hóa dở. Vì muốn giết người nên Tuyết Liên đành phải tìm người trợ giúp. Người đầu tiên cô nghĩ tới là em trai mình. Em trai cô là Lý Anh Dũng. Cậu ta cũng cao 1m85, to cao vạm vỡ, suốt ngày lái máy kéo đi khắp làng trên xóm dưới thu mua lương thực, sợi bông và thuốc trừ sâu. Thế là Tuyết Liên quyết về nhà mẹ đẻ một chuyến. Cả nhà Anh Dũng đang ăn trưa. Trước bàn ăn, cậu ta cùng vợ và thằng con hai tuổi đang bò ra xì xụp xì xụp húp mỳ đen. Tuyết Liên bám khung cửa gọi: “Dũng, ra đây một lát. Chị có chuyện muốn bàn với cậu”.
Anh Dũng ngẩng đầu khỏi bát, trông ra cửa: Chị à? Có chuyện gì nói luôn đi.”
Tuyết Liên lắc đầu: “Chuyện này chỉ nói với mình cậu được thôi.”
Anh Dũng liếc nhìn vợ con, đặt bát mỳ xuống rồi đứng dậy đi theo Tuyết Liên lên đồi đất phía sau thôn. Tiết lập xuân, con sông dưới đồi đất cũng đã tan băng chảy về phía trước. Tuyết Liên nói: “Dũng, chị đối xử với cậu thế nào?”
Anh Dũng gãi đầu: “Tốt ạ! Hồi em lấy vợ, chị cho vay đến hai vạn tệ.”
Tuyết Liên: “Vậy chị nhờ cậu một chuyện được chứ?”
Anh Dũng: “Chị nói đi.”
Tuyết Liên: “Giúp chị giết Tần Ngọc Hà.”
Anh Dũng ngẩn người. Cậu ta biết chuyện Tuyết Liên và Ngọc Hà “ly hôn” nhưng không nghĩ lại đến mức phải giết người thế này. Anh Dũng gãi đầu: “Chị... chị bảo em giết lợn còn được, chứ giết người... mình đã giết bao giờ đâu.”
Tuyết Liên: “Có phải ngày nào cũng giết người đâu, chỉ vì đến bước đường cùng thôi.”
Anh Dũng lại nói: “Giết thì dễ, nhưng giết rồi thì mình cũng ăn đạn đấy.”
Tuyết Liên: “Không cần cậu ra tay giết, chỉ cần cậu giúp giữ chặt nó, để chị đâm nó một nhát, ăn đạn thì chị chịu, cậu vô can.”
Anh Dũng vẫn băn khoăn: “Giữ người để chị giết, em cũng phải ngồi tù.”
Tuyết Liên bực mình: “Tôi có phải chị cậu không hả? Chị cậu bị người ta ức hiếp mà cậu trơ mắt ra bỏ mặc à? Cậu mà bỏ mặc, chị cũng chẳng thèm giết người nữa, về treo cổ quách cho xong.”
Anh Dũng bị Tuyết Liên dọa, vội nói: “Chị... Em giúp chị là được chứ gì. Lúc nào ra tay?”
Tuyết Liên: “Việc này khỏi phải đợi, mai luôn đi.”
Anh Dũng gật đầu: “Mai thì mai. Dù sao cũng phải giết, thà sớm còn hơn muộn.”
Nhưng hôm sau Tuyết Liên đến nhà tìm Anh Dũng thì vợ cậu ta bảo đêm qua đã đánh xe đi Sơn Đông nhập bông rồi. Hẹn đi giết người rồi sao lại đi nhập bông chứ? Trước đây nhập bông có bao giờ ra khỏi tỉnh, sao giờ lại chạy đến tận Sơn Đông? Rõ ràng muốn chuồn đây mà. Tuyết Liên thở dài. Ngoài việc hiểu rằng Anh Dũng thật ra chẳng hề anh dũng, cô còn nhận ra câu nói Đánh hổ nhờ anh em ruột, ra trận cần lính cha con chẳng đúng tẹo nào.
Tiếp tục tìm người giúp, Tuyết Liên nghĩ tới lão Hồ giết lợn trên thị trấn. Trấn đó gọi là trấn Rẽ. Lão Hồ là một gã mặt đỏ, cứ canh năm hàng ngày là dậy giết lợn. Trời vừa hửng sáng, lão ta đã đẩy xe thịt ra chợ bán. Trên bàn bày ngập thịt, giá móc cũng treo đầy thịt. Sọt dưới bàn đựng đầu lợn và nội tạng. Trước đầy, Tuyết Liên đi chợ từng tới quầy lão Hồ mua thịt.
Lần nào mua xong, lão Hồ cũng lại vung thêm một nhát dao xuống, xẻo miếng thịt nhỏ trên bàn ném vào làn của cô hoặc có khi lại lôi một đoạn lòng từ trong sọt vứt cho cô. Nhưng miếng thịt ấy, đoạn lòng ấy nào phải cho không chứ, miệng lão cứ xoen xoét “cưng ơi cưng à”, còn mắt rặt một màu dâm dục. Có lúc hắn còn vòng qua bàn, động chạm tay chân Tuyết Liên và lần nào cũng bị cô mắng, phải rụt tay lại.
Tuyết Liên tới trước sạp hàng của lão Hồ nói: “Lão Hồ, tìm chỗ không người. Tôi có chuyện muốn nói.”
Lão Hồ có chút ngờ vực. Nghĩ một lát, lão buông con dao trong tay xuống, đi theo Tuyết Liên đến một chỗ vắng vẻ sau chợ. Hai người liền bước vào một nhà xay bột bỏ hoang. Tuyết Liên hỏi: “Lão Hồ, quan hệ giữa hai ta thế nào?”
Mắt lão sáng lên: “Quá tốt cưng ạ! Đã lần nào cưng mua thịt phải chịu thiệt chưa?”
Tuyết Liên: “Vậy tôi muốn nhờ anh một việc.”
Lão Hồ: “Việc gì?”
Tuyết Liên rút kinh nghiệm lần trước nhờ cậu em Anh Dũng. Lần này cô không nói là giết người nữa, chỉ bảo: “Tôi gọi Tần Ngọc Hà ra đây, anh giúp tôi giữ chặt hắn để tôi cho hắn vài cái bạt tai.”
Chuyện giữa Tuyết Liên và Ngọc Hà, lão Hồ cũng đã nghe nói. Với lão, giữ chặt ai là việc chẳng khó khăn gì, bèn đồng ý: “Chuyện của hai người tôi nghe nói rồi. Ngọc Hà là cái thằng chẳng ra gì.”
Rồi tiếp: “Đừng nói đến việc giữ người, chứ giúp cô đánh người cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng tôi muốn biết, giúp cô rồi tôi được gì nhỉ?”
Tuyết Liên: “Anh giúp tôi đánh nó tôi sẽ làm chuyện ấy với anh.”
Lão Hồ sung sướng ra mặt, tiến về phía trước ôm lấy Tuyết Liên, tay sờ soạng trên dưới: “Cưng à, chỉ cần được làm chuyện ấy, đừng nói đánh người, giết người anh cũng làm được.”
Tuyết Liên đẩy lão ra: “Không cần giết người.”
Lão Hồ lại sấn tới: “Đánh cũng được. Mình làm trước rồi đánh sau nhé.”
Tuyết Liên lại đẩy lão ra: “Đánh xong rồi làm.”
Đoạn quay đầu định bước ra ngoài: “Không thì thôi!”
Lão Hồ vội níu Tuyết Liên: “Đừng nóng nào. Nghe lời cưng vậy, đánh trước làm sau nhé!”
Lão còn dặn đi dặn lại: “Cưng nói lời phải giữ lấy lời đấy.”
Tuyết Liên giọng chắc nịch: “Tôi nói được làm được.”
Lão Hồ mừng húm: “Vậy lúc nào ra tay? Việc này, làm càng sớm càng tốt.”
Tuyết Liên: “Mai đi, hôm nay tôi đi tìm Ngọc Hà hẹn hắn ra ngoài đã.”
Chiều hôm đó Tuyết Liên lên huyện, tới xưởng phân hóa học Tây Quan để hẹn Tần Ngọc Hà. Khi hiện có thai. Cũng chẳng rõ lần nào tính nhầm ngày, đáng ra phải bắt Ngọc Hà đeo bao nhưng lại chiều ý hắn. Hắn một phát êm ái, còn cô lại dính bầu. Đẻ đứa thứ hai là phạm pháp. Nếu Ngọc Hà là nông dân, chỉ cần nộp phạt vài ngàn tệ thì vẫn có thể sinh đứa bé, đằng này hắn lại là công nhân viên chức. Nếu đẻ đứa thứ hai không những bị phạt tiền mà còn bị đuổi việc, mười mấy năm công tác coi như đổ sông đổ bể. Hai người bèn dắt díu nhau lên bệnh viện huyện phá thai.
Mang thai hai tháng mà Tuyết Liên chẳng có chút cảm giác nào cả. Cô cởi quần, leo lên bàn phẫu thuật, dang rộng hai chân. Nhưng đúng giây phút đó đột nhiên cô cảm thấy trong bụng động đậy. Cô liền rụt chân lại, tụt khỏi bàn phẫu thuật và mặc lại quần. Bác sĩ nghĩ bụng chắc cô đi vệ sinh, nào ngờ cô chạy luôn khỏi bệnh viện. Ngọc Hà kéo vợ lại hỏi: “Đi đâu đấy? Tiêm thuốc tê một phát là không đau đâu.”
Tuyết Liên: “Ở đây đông người, về nhà rồi nói.”
Dọc đường chẳng ai nói với ai. Hai người ngồi trên xe buýt đi hơn hai chục cây số mới về đến làng. Về nhà, Tuyết Liên liền đi ngay tới chuồng bò. Hai hôm trước, con bò mẹ trong chuồng vừa sinh được một con bê con. Con bê đang rúc vào mẹ bú sữa. Con bò mẹ đói, thấy Tuyết Liên liền “ò” lên một tiếng. Cô vội đi lấy cỏ cho bò mẹ. Ngọc Hà kéo cô lại hỏi: Rốt cuộc cô định làm gì?”
Tuyết Liên: “Con trong bụng đạp đấy, em phải đẻ nó ra.”
Ngọc Hà: “Không được, đẻ rồi tôi bị đuổi việc đấy.”
Tuyết Liên: “Vậy phải nghĩ cách vừa có thể đẻ mà vừa không bị đuổi việc.”
Ngọc Hà: “Làm gì còn cách nào!”
Tuyết Liên: “Ly hôn.”
Ngọc Hà ngẩn người: “Ý là sao?”
Tuyết Liên: “Triệu Hỏa Xa trên thị trấn làm vậy rồi. Nếu ly hôn thì mình chẳng còn quan hệ gì nữa. Em sinh con ra thì con là của riêng em, không liên quan gì đến anh. Đứa lớn anh nuôi, đứa mới sinh em nuôi, mỗi người một đứa, không phải vượt kế hoạch nữa.”
Ngọc Hà vẫn ngẩn tò te. Đến khi hiểu ra liền gãi đầu nói: “Cách này hay thì có hay, nhưng không thể vì con mà mình lại ly hôn chứ?”
Tuyết Liên: “Mình làm như Triệu Hỏa Xa ấy, đợi con có hộ khẩu rồi mình tái hôn. Sinh con trong lúc ly hôn, đến khi tái hôn coi như mỗi người có một đứa con. Chẳng có chính sách nào quy định hai bên có con không được kết hôn cả. Kết hôn rồi không đẻ nữa là được.”
Ngọc Hà lại gãi đầu nghĩ một lúc, bất giác khâm phục Triệu Hỏa Xa: “Cái lão Xa ấy, chuyện lòng thà lòng thòng mà lão cũng nghĩ ra được. Thế lão làm gì ấy nhỉ?”
Tuyết Liên: “Bác sĩ thú y trên thị trấn.”
Ngọc Hà: “Làm thú y phí đời lão, lão nên đến Bắc Kinh quản lý vụ sinh đẻ kế hoạch trong toàn quốc, thế thì có bao nhiêu lỗ hổng lão lấp được hết.
Đoạn lại quay ra ngắm nghía Tuyết Liên:
“Trong bụng em không chỉ mang thai, mà còn mang đầy mưu mô ấy nhỉ? Ngày trước anh hơi bị xem thường em rồi.”
Thế rồi hai người lên thị trấn làm thủ tục ly hôn.
Ly hôn xong, để tránh dị nghị nên hai người không qua lại với nhau nữa. Nhưng hơn nửa năm sau, sau khi sinh con xong, Tuyết Liên phát hiện Ngọc Hà đã kết hôn với con Tiểu Mễ mở tiệm cắt tóc trên huyện. Mà nào có kết hôn thôi đâu, giờ cái con ranh Tiểu Mễ cũng đang mang thai rồi. Hồi đó ly hôn là giả, nào ngờ lại trở thành thật thế này. Khi xưa Tuyết Liên đi theo con đường của Triệu Hỏa Xa, ngờ đâu đích cuối lại khác nhau nhiều thế. Tuyết Liên phăm phăm đến tìm Ngọc Hà để làm cho ra nhẽ. Cô nói năm đó ly hôn là giả nhưng anh ta lại trơ trẽn, khăng khăng khẳng định năm đó ly hôn là thật. Rành rành có giấy ly hôn ở đây kia mà, thế là Tuyết Liên đuối lý. Đến giờ cô mới nhận ra mình đã quá coi thường Ngọc Hà. Đã không bỏ qua được chuyện này thì chớ, cục giận cũng nuốt không trôi. Điên tiết hơn là chủ ý ly hôn hồi đó do chính cô đề xuất. Bị người ta lừa đã không kêu oan nổi, lại tự mình đẩy mình vào tròng thì đúng là tức chết được.
Nộ khí xung thiên, Tuyết Liên chỉ muốn giết chết thằng cha Ngọc Hà bội bạc. Hắn ta giờ đã mò tới Hắc Long Giang, không thể giết hắn ngay, cô bèn trút bực tức lên đứa con gái mới hai tháng tuổi. Con bé đang khóc, ăn phải bạt tai của mẹ, im bặt, không khóc nữa. Người phụ nữ trông nhà vệ sinh thấy cô đánh đứa bé, vội nhảy cầng cẫng lên: “Ý gì đấy? Tôi có thù oán gì với nhà cô?”
Tuyết Liên ngây người: “Ý gì là ý gì?”
Bà ta vẫn nhảy chồm chồm: “Cô muốn đánh con ra chỗ khác mà đánh nhá, nó bé thế kia chịu sao nổi mà đánh nó ác thế? Cô đánh nó chết chả sao, nhưng mọi người mà biết có người chết ở đây thì còn ai dám đến đây đi vệ sinh nữa?”
Tuyết Liên hiểu ra câu chuyện, liền ôm con, ngồi phịch xuống bậc thềm nhà vệ sinh òa lên khóc: “Tần Ngọc Hà, đéo mẹ mày, mày hại tao sống dở chết dở thế này à!”
Đứa bé lúc này hồi lại, cũng khóc rống theo mẹ. Bà trông nhà vệ sinh thấy Tuyết Liên chửi, mới biết hóa ra cô là vợ trước của Ngọc Hà. Câu chuyện “ly hôn” của hai người họ đã lan truyền khắp xưởng, rồi lan ra tận nhà vệ sinh trước cổng. Bà ta thấy Tuyết Liên chửi chồng, liền cũng dẩu mỏ chửi theo: “Mẹ kiếp cái thằng Tần Ngọc Hà, mày chẳng phải giống người.”
Tuyết Liên thấy có người chửi cùng mình, bất giác cảm thấy thân thiện hơn một chút, cô kể lể:
“Hồi đầu ly hôn, rõ ràng là giả, sao giờ lại trở thành thật cơ chứ?”
Nào ngờ người phụ nữ đó bảo: “Tôi không nói đến chuyện ly hôn của các người.”
Tuyết Liên sững người: “Vậy về cái gì?”
Người phụ nữ bắt đẩu xa xả: “Thằng cha Ngọc Hà ấy là cái loại không biết cư xử. Tháng một năm nay, nó uống say, đến đây đi vệ sinh. Đi rồi phải trả tiền chứ. Ở đây tôi cũng phải ăn chia phần trăm. Già trẻ lớn bé nhà tôi đều dựa cả vào cái nhà vệ sinh này đây. Thế mà cái thằng ấy lại cậy là người của xưởng, có hai đồng mà nhất quyết không trả. Tôi kéo lại đòi tiền thì nó tương cho một đấm, gãy mất nửa cái răng cửa của tôi.”
Nói đoạn liền há miệng cho Tuyết Liên nhìn. Đúng là mất nửa cái răng cửa thật. Ngày xưa, hồi còn ở cùng Ngọc Hà, cô thấy hắn cũng biết điều, không ngờ sau khi ly hôn lại thay đổi tính nết ra thế này. Đúng là xem thường hắn thật rồi. Tuyết Liên nghiến răng: “Hôm nay không tìm được nó, nếu tìm được, tôi sẽ giết nó.”
Thấy Tuyết Liên hùng hổ bảo muốn giết người, người phụ nữ trông nhà vệ sinh cũng chẳng chút ngạc nhiên, tưng tửng nói: “Cái thằng trời đánh thánh vật này, giết nó thôi thì dễ cho nó quá.”
Tuyết Liên lại ngẩn tò te: “Chị có ý gì?”
Người phụ nữ liền bảo: “Giết người thì quá đơn giản, chỉ một loáng là chả còn biết gì nữa. Ý tôi là không nên giết cái thằng chó này, phải làm rùm beng mọi chuyện lên. Chẳng phải nó lấy người khác sao? Phải khiến mọi thứ lộn tùng phèo lên, khiến nó lâm cảnh vợ con ly tán, sống không nổi, chết không xong, có vậy mới bõ tức.”
Một câu nói khiến Tuyết Liên bỗng bừng tỉnh. Hóa ra trừng phạt một người còn có những cách hay hơn là giết. Giết nó rồi, mọi chuyện sẽ vẫn mơ hồ; giờ làm rùm beng, khiến nó lâm vào cảnh vợ con ly tán, đảo ngược lại mọi chuyện đã bị hắn đảo lộn. Không phải là đảo ngược lại chuyện này, mà là đảo ngược cái lý lẽ ở trong chuyện này. Lúc ôm con tới xưởng phân bón, Tuyết Liên chỉ có một ý niệm là giết Ngọc Hà, nhưng khi rời khỏi xưởng, cô lại nghĩ tới việc kiện cáo. Mọi người chẳng ai nghĩ ra, cuối cùng phải để một người trông chuyện cứt đái nghĩ hộ. Người này vốn có thù với Ngọc Hà, bởi bị hắn ta đấm gãy nửa chiếc răng cửa, giờ vô tình lại cứu mạng chó ấy.
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên