Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Mitsuyo Kakuta
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1761 / 82
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ì Asako và dì Yuko là em gái mẹ. Bà là mẹ của mẹ tôi. Trong số những người hay đến chơi nhà, tôi thích dì Yuko nhất. Đương nhiên tôi cũng yêu mẹ, thương bà ngoại và cả dì Asako nữa.
Dì Yuko nhộn nhất, có lúc cố tình chọc giận dì Asako nhưng tôi nghĩ thật ra dì không đến nỗi quá đáng. Những lúc có hai dì cháu với nhau, dì chẳng chút ồn ào. Không cười như điên mà cũng chẳng hú hét gì. Nói sao nhỉ, mỗi lúc chỉ có dì với tôi, dì lại nói “ngồi xuống tâm sự cái nào”, đại khái vậy. Chúng tôi nhiều lần nói chuyện với nhau lắm. Tôi biết bí mật của dì Yuko. Có lẽ vì thế mà tôi thích dì chăng. Mẹ cũng hay cố gắng tạo bầu không khí thân mật kiểu “hãy nói thật những gì con nghĩ” nhưng khác dì Yuko hoàn toàn, có vẻ thuyết giáo sao đó.
Kể từ khi biết quan tâm đến mọi việc xung quanh, tôi trở nên thân thiết với hai dì cũng như với bà ngoại. Hơn hẳn ông nội và bà nội. Thứ nhất là do nhà bà ngoại không xa nhà tôi mấy. Với lại, mẹ cũng hay dẫn tôi đến nhà bà chơi. Ở đó không có đám anh chị em họ kiểu con chị thì không hợp gu, thằng em thì khù khờ như ở nhà nội.
Nhà nội ở một nơi rất lạnh lẽo. Tôi chỉ đến đó vài lần ít ỏi, đếm trên đầu ngón tay. Nhưng như thế cũng là quá đủ với tôi rồi. Trước tiên, đó là tôi chẳng hiểu ông bà nội nói gì. Vừa nhanh lại vừa nhịu. Nếu chỉ có vậy thì không đến nỗi nhưng những lời nói của ông bà lại tạo cảm giác ấm áp khiến tôi cứ lãng đãng, bần thần. Mà tôi có đứng đực mặt ra thì hai người vẫn tử tế tiếp đón tôi mới khổ. Có điều, bố lại hay xích mích với ông nội. Khi thì to tiếng, khi thì ném cả đồ đạc.
Thêm nữa, số lượng người ra vào nhà nội cực kỳ đông đúc. Em trai của ông nội, vợ của người đó cộng với mấy cặp vợ chồng con cái cộng mấy đứa con, tiếp đó là em gái của ông nội cùng chồng người đó, rồi vợ chồng con cái người đó, rồi con cái của con cái, tiếp tới là bên bà nội – tóm lại là chả biết ai vào ai. Tôi gặp anh trai của bố lần đầu tiên cũng ở đấy – một ông bác khó chịu. Mặt đầy dầu bóng loáng, đầu tóc bôi keo cứ như hề, mở miệng ra toàn “chém gió”, tâng con mình lên mây. Như vậy không thì tôi còn chịu được nhưng bác thường kết thúc câu chuyện bằng cách khoe khoang bản thân mình, chẳng khác nào “dìm hàng” chúng tôi, tức bố, mẹ, và tôi, xuống hẳn một nấc. Hai đứa con gái của bác đều là “cao thủ” chọc ghẹo người khác. Hai đứa chụm sát nhau, liếc nhìn tôi, thậm thụt to nhỏ ra vẻ bí mật rồi cười hinh hích. Hai đứa lôi kéo đám anh chị em họ bằng tuổi vào một phe, cho tôi ra rìa. Còn lấy khăn tay và con gấu bông nhỏ của tôi giấu biệt. Ngày tôi về, cả đám đứng từ xa cười hả hê mặc tôi lùng sục khắp căn nhà rộng lớn của ông nội để tìm.
Bây giờ tôi chịu, không thể nhớ nổi thằng nhóc lớn hơn tôi một tuổi mà “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”, chuyên tốc váy, giật tóc tôi, ăn rồi cứ đụng tay đụng chân sinh sự, nước dãi đầy mồm, là con của ai nhưng nó cũng là một trong những kỷ niệm tồi tệ nhất của tôi. Tóm lại, nhà nội là địa ngục. Tận đáy lòng mình tôi cảm thấy vô cùng khó chịu khi là một đứa trẻ. Vì lúc ấy tôi phải tham gia cuộc chiến “đấu tranh sinh tồn” khốc liệt như thế. Cũng may là nhà ông bà nội xa xôi, bố lại bận rộn nên cũng không mấy khi phải đến đó.
Tóm lại, đằng ngoại hoàn toàn không có chuyện chán mớ đời như vậy nên tôi rất thích qua nhà ngoại. Người lớn thì tập trung người lớn với nhau ở phòng khách, say sưa tán gẫu, thường bỏ mặc tôi nhưng với tôi, chuyện đó không có gì phải buồn khổ. Thà một mình đi quanh căn nhà yên tĩnh còn hơn bị cô lập, bị tốc váy.
Ở nhà ngoại, tôi trở nên thân thiết với dì Yuko. Khi nào chán “tám” thì dì Yuko rời phòng khách, dắt tôi đi dạo hay mua sắm gì đó. Dì Yuko sống một mình, nhà dì nằm giữa đoạn đường nhà tôi và nhà ngoại. Thật ra không phải dì ở một mình nhưng xem như là một mình.
Tôi đến nhà dì Yuko đúng một lần. Tôi cũng quên lý do tại sao mình đến đó rồi. Có thể do tôi bỗng dưng nhớ dì mà đi tìm, cũng có thể dì rủ rê tôi không chừng.
Đó là một căn hộ tầng hai chung cư, cực kỳ nhỏ. Bếp bé xíu và một phòng chiếu trong góc, lúc đó có một người đàn ông ngồi ăn pizza ở cái bàn trong bếp. Khi thấy tôi, người đàn ông vội vã nhét pizza vào mồm, nói “ch…ch…chào cháu”. Người đàn ông đó thuộc loại người tôi chưa từng gặp bao giờ. Không bỡn cợt như bố, cũng không hiền hòa hay đạo mạo, nghiêm trang như thầy giáo trong trường. Trông chẳng khác một con dê ốm là mấy. Khi chú ấy đi mua thuốc lá hay bia rượu gì đó, dì Yuko cười, nói với tôi “chuyện này bí mật nhá”. Tôi giả vờ không hiểu, hỏi “chuyện này?”. “Thì chuyện cháu đến nhà dì mà thấy có đàn ông ăn pizza đó”. Dì Yuko trả lời. “Là ai vậy?” – tôi đặt câu hỏi trước khi người đàn ông như con dê ốm đó quay lại. “Người yêu.” – dì Yuko nhón một miếng pizza nguội, phô-mai đã chảy bệt ra cả đĩa rồi nói nhỏ. “Thì ra sống chung ở đây.” Dì Yuko đưa ngón trỏ lên miệng, nói “vụ này cũng bí mật nhá”. Đó là bí mật đầu tiên của chúng tôi.
Từ hôm đó, tôi không đến nhà dì Yuko nữa nên cũng không còn gặp người đàn ông như con dê ốm đó. Thỉnh thoảng tôi nhớ lại, sau mỗi lần nói chuyện với dì Yuko hay sau mỗi lần nhớ lại những việc xảy ra ở nhà ông bà nội. Nào căn bếp bé xíu như đồ chơi, nào ánh sáng bạc từ cửa sổ chiếu vào, nào lời chào “ch…ch…chào cháu” và cả gương mặt dì Yuko cười nói “bí mật nhá”, hết thảy, một lượt.
Tôi Bị Bố Bắt Cóc Tôi Bị Bố Bắt Cóc - Mitsuyo Kakuta Tôi Bị Bố Bắt Cóc