Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Son Le
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 22860 / 50
Cập nhật: 2014-12-04 03:50:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
rong phòng trọ của "Tứ đại mỹ nhân" sau khi Trung Thu lang thang ra biển vắng.
- Lạ nhỉ! Tối rồi mà nhỏ "Thu sầu" đi làm cũng chưa về đến.
Sau câu thắc mắc của Diễm, Tuyết kê ngay:
- Giờ này "sầu" chắc đang vui vì ở bên vua rồi, có gì mà mày lo hả Diễm?
Đúng là xưa!
- Biết có phải như vậy không?
"Lệ đá" phụ họa thêm lời. Tuyết cũng nói:
- Làm việc xong giám đốc đưa thư ký đi ăn đi dạo chơi cũng là chuyện bình thường. Chỉ có quen với mấy ông bình gas của tụi mình mới bị...."bình dân".
thôi.
"Diễm xưa" chép miệng có vẻ băn khoăn:
- Nếu đúng vậy thì tao yên tâm. Nhưng tao vẫn lo làm sao ấy.
Tuyết trêu:
- Mi lo gì hả bà cụ xưa?
- Con nhỏ này! Kêu bà cụ bằng mi.
"Diễm xưa" trách:
- Hai đứa mi "đá" với "lạnh" nên không để ỷ gì cả. Tối qua về tao thấy con nhỏ sầu có vẻ buồn buồn, chẳng biết có gì không?
"Lệ đá" lạc quan đáp:
- Chắc là không đâu yêu nhau giận nhau là chuyện bình thường.
Tuyết bổ sung thêm:
- Buồn rầu là bản chất của con nhỏ sầu mà. Chắn chắc đi chơi với chàng rồi.
Thôi đừng lo!
Nhắc nhở Trung Thu như thế chứ ba cô nương cũng có hẹn với các chàng bình gas khí đốt rồi nên cả ba lo chuẩn bị cuộc đi chơi.
Đêm đó "Thu sầu" không về nhà trọ. Cả ba quýnh quáng gọi điện cho Thiệu Quân. Anh chỉ trả lời một câu cộc lốc:
"Không biết", rồi cúp máy.
Ba cô bạn không chợp mắt được trông cho trời sáng Những giọng bi quan cất lên sầu não:
- Trời ơi! Con sầu bị bắt cóc rồi!
- Hay là té dưới biển. Nó hay cái tật lang thang ngoài biển một mình nhất là lại những chỗ vắng vẻ ít có người tắm.
- Chẳng lẽ nó bị hãm hại.
- Dám lắm à! Cái bà Tố Tâm bồ của ông Quân biết đâu đã cho bọn xã hội đen...
"Diễm xưa" hoảng hốt ngăn Lệ lại:
- Đừng nói thế nghe kinh khiếp quá đi mất.
- Phải dự kiến đến cả những tình huống xấu nhất tụi mày ạ.
Tuyết lo lắng:
- Tình huống xấu nhất là...
Lần này, Lệ kêu rú lên:
- Thôi đừng nói nữa, tao căng thẳng quá rồi.
Thế là khi trời vừa sáng ba cô gái phân công nhau đi ba nơi.
"Lệ đá" ra biển. "Tuyết lạnh" đi gặp Sang. "Diễm xưa" tìm Thiệu Quân.
Bây giờ mới ngớ ra là cả ba chưa biết nhà Thiệu Quân, chỉ biết đến công ty gặp bác bảo vệ hỏi nhà Thiệu Quân.
Được bác bảo vệ chỉ. Diễm hối hả đến biệt thự "Đoàn Gia" thật sớm. Có khách tìm sớm, Thiệu Quân ngạc nhiên và anh ngớ ra khi thấy "Diễm xưa".
Diễm lắp bắp:
- Anh Quân! Trung Thu đi đâu sao suốt đêm qua nó không về nhà.
Thiệu Quân lạnh lùng:
- Cô ấy đi đâu làm sao tôi biết, tôi đâu có giữ cô ấy.
Thái độ của Thiệu Quân làm cho Diễm khó chịu:
- Nhưng nó làm cho công ty anh và là người yêu của anh thì anh phải biết chứ.
Thiệu Quân đanh giọng:
- Tôi không quản lý cô ấy.
Diễm vẫn hỏi:
- Thế hôm qua Trung Thu có đi làm không? Nó rời khỏi công ty lúc mấy giờ?
Thiệu Quân thờ ơ:
- Tôi không quan tâm đến giờ giấc cô ấy. Mà nè cô không nên hỏi tôi như là hỏi cung như vậy.
"Diễm xưa" nhìn Thiệu Quân chầm chậm. Thái độ dửng dưng xa lạ như chưa hề quen biết Trung Thu cũng chẳng chúc quan tâm.
Đây có phải là Thiệu Quân của Trung Thu mà cả nhóm "Tứ đại mỹ nhân" đã quen biết.
"Diễm xưa" hỏi Thiệu Quân một cách ngờ vực:
- Có phải giữa anh và Trung Thu đã xảy ra chuyện gì nên anh không còn quan tâm đến nó?
Thiệu Quân dửng dưng:
- Cô hãy hỏi bạn của cô kìa!
Diễm sốt ruột:
- Nếu hỏi được nó thì tôi mắc gì phải kiếm anh. Trung Thu mất tích rồi? Anh làm ơn báo công an và lo đi tìm nó.
- Không có chuyện đó đâu.
- Tôi biết tính Trung Thu, nó không bao giờ đi suốt đêm như vậy.
Thiệu Quân thản nhiên:
- Nhưng lần này thì đi đó! Cô yên tâm đi, vui vẻ xong, Trung Thu của cô sẽ về thôi.
Nghe giọng điệu thiếu quan tâm của Thiệu Quân, Diễm cáu kỉnh, muốn mắng cho anh ta một trận vô cùng. Cô nổi nóng chất vấn:
- Dù có xảy ra chuyện gì anh cũng phải quan tâm nó một chút chứ. Thú thật, tôi sợ nó bị bắt cóc, bị hại rồi...
Thiệu Quân nhếch môi:
- Đi chơi với người yêu thì có!
Diễm sửng sốt:
- Anh nói gì?
Thiệu Quân không nói, anh đi lấy xấp ảnh thảy trước mặt Diễm.
- Xem đi, bằng chứng bị bắt cóc của cô ta đó.
Nhìn mấy tấm ảnh, Diễm hốt hoảng đến nghẹn giọng:
- Bịa đặt! Vu khống! Vũ Duy là tên đàn ông đốn mạt, là kẻ thù không đội trời chung của Trung Thu thì làm sao có chuyện này được.
Căm giận như chính mình bị sỉ nhục, Diễm nói lớn và ném hình lại cho Quân.
Trong bộ bốn, Diễm là người hiểu Trung Thu nhất. Sau hôm Vũ Duy thập thò, lảng vảng ở nhà trọ tìm Trung Thu, Diễm đã biết hắn và Trung Thu cũng đã kể về chuyện Vũ Duy cho các bạn nghe. Cô rất kinh tởm và căm giận hắn ta...
Thiệu Quân mỉa mai:
- Hóa ra, cô cũng biết anh ta, tôi chưa nói tên mà...
Diễm nghiêm mặt nhìn Thiệu Quân.
- Đúng là tôi biết! Nhưng biết những điều đúng hơn anh. Chính vi anh tin những tấm ảnh quái quỷ này mà Trung Thu mới mất tích. Một là nó bị hắn ta hãm hại, hai là nó đi tự tử ngoài biển rồi. Nếu anh không đi tìm, bọn tôi cũng không cần. Nhưng tôi cấm anh xúc phạm đến nó dù chỉ trong suy nghĩ hay trong câu nói...anh sẽ phải hối hận đấy!
Nói xong, Diễm quay phắt với vẻ giận tột độ.
Bất chợt, cô dừng lại nhìn xoáy vào Thiệu Quân, gằn giọng:
- Thời đại bây giờ cái gì người ta cũng làm được, giám đốc như anh mà không nghĩ tới điều đó sao?
Diễm đi rồi mà Thiệu Quân vẫn còn đứng ngớ ra như lúc cô mới đến. Những lời nói của cô chợt khiến anh phải suy nghĩ. Cái gì người ta cũng làm được nghĩa là sao? Đầu óc Thiệu Quân rối rắm như một mớ bùi nhùi.
Chẳng biết nghĩ làm sao, Thiệu Quân cất tiếng gọi:
- Yến Linh! Yến Linh?
Bà Minh càu nhàu:
- Giờ này nó đã dậy đâu mà con réo um sùm vậy?
Thiệu Quân chợt nhớ hai anh em cùng cảnh ngộ. Anh đau khổ đi mượn rượu giải sầu, còn Yến Linh chẳng biết con bé làm gì? Tìm Vũ Duy gây cho một trận và nổi loạn. Anh thừa biết tánh Linh. Tức tối căm giận, Yến Linh đâu có ngồi yên nguyền rủa. Đi suốt ngày qua, về nhà cay cú giận dỗi, giờ này ngủ không thèm dậy.
Bà Minh ngạc nhiên hỏi Thiệu Quân:
- Khách nào ghé sớm quá vậy? Rồi sao con lại ầm lên thế?
Thiệu Quân nhăn mặt:
- Con phải đến công ty liền.
- Ăn sáng đã chứ!
- Không! Con đến quán uống tách cà phê là xong.
Nói rồi, Thiệu Quân đi ngay, sợ đứng đó còn phải lôi thôi với bà Minh nữa.
Đến công ty, Thiệu Quân cũng chăng tập trung làm việc được gì cả. Anh nhớ lại những lời vừa thanh minh vừa khẳng định cho Thu của cô bạn "Diễm xưa".
mà phân vân. Vậy là thế nào? Hình ảnh tươi mát hai người âu yếm bên nhau.
Thiệu Quân không dám nhìn những tấm hình đó nữa và anh cũng không muốn biết tại sao có ngưởi lại gởi ảnh cho anh.
Thiệu Quân đốt thuốc và rít liên tục. Hút thuốc làm anh tỉnh táo đôi chút nhưng rồi vẫn thấy mọi việc rất mờ mịt.
Lát sau, Sang hấp tấp bước vào:
- Anh Quân có hay gì chưa? Trung Thu mất tích, mấy cô bạn đang lùng sục tìm kiếm khắp Vũng Tàu này đó.
Thiệu Quân bỗng hỏi:
- Có tin tức gì không?
- Chẳng được gì cả mới đang lo đang rối.
- Các cô ấy đi đâu rồi?
- Thì vẫn đang đi tìm, có lẽ họ sẽ báo công an.
- Đến thế à?
- Ba cô nàng khóc quá chừng rồi dự đoán lung tung. Còn Diễm thì bảo nhất định sẽ không nhìn mặt anh nữa. Khiếp! Từ khi quen với các cô, lần đầu tiên em thấy Diễm hung dữ nổi giận đến như vậy. Nè, anh nói gì mà khiến cô ấy nổi cơn vậy hả anh Quân?
Thiệu Quân lúng túng:
- Anh có nói gì đâu.
Sang tiếp:
- Diễm chỉ sợ Trung Thu tự tử? Nhưng Lệ nhất định phản bác vì Trung Thu còn mẹ ở Cái Bê. Cô ấy rất thương yêu và lo cho mẹ, cô ấy rất thương yêu và lo cho mẹ nên sẽ không tự tử bỏ mẹ mình.
Thiệu Quân hơi lúng túng:
- Vậy là Trung Thu đi đâu?
- Chỉ sợ Trung Thu đang gặp chuyện nguy Thiệu Quân buột miệng.
- Ôi! Nếu Trung Thu có bề gì là do tôi tất cả.
Sang nhìn Quân đăm đăm:
- Thì ra nguyên nhân là anh...vậy là anh...
Chợt thấy Thiệu Quân có về đau khổ, Sang vội im. Một lúc sau, Sang nhỏ giọng:
- Nếu hai người có hiểu lầm nhau chuyện gì, em xin anh hãy lo đi tìm Trung Thu trước đi, rồi sẽ giải thích anh ạ.
Thiệu Quân nghe lời Sang. Nhưng hai người đã đi suốt cả ngày, khắp các nơi, cả quán cà phê "Hữu Tình" thơ mộng bên làng chài mà hôm nào anh đã đưa Trung Thu đến, nhưng cũng chẳng tìm thấy. Nỗi thất vọng hiện rõ trên mặt hai người.
Sang an ủi:
- Anh về tắm rửa nghỉ ngơi. Tối, em đến gặp các cô ấy xem thế nào. Nếu gặp được Trung Thu, họ sẽ gọi điện cho em biết thôi.
Câu nói của Sang chỉ làm Thiệu Quân thêm hoang mang.
􀃋 􀃋 􀃋 Buổi tối, mọi người tập trung ở nhà trọ.
Không tìm được Trung Thu, ba cô bạn thẫn thờ trở về như kẻ mất hồn.
Diễm bồn chồn bảo:
- Ngày mai phải về tận Cải Bè thôi, xem Trung Thu có về dưới không?
Lê chép miệng:
- Con nhỏ này đi chỉ có trời mới biết.
Tuyết phàn nàn:
- Con "sầu" đúng là ngốc, tự dưng bỏ đi. Tức giận mà đi thì có giải quyết được gì...
Tuyết la lên:
- Trời ơi! Đừng nói thế tao sợ lắm "xưa" ơi!
Diễm khẳng định:
- Và "xưa" mới có nay!
Trường và Thành vội ngăn:
- Thôi, quý vị tam nương làm ơn đừng trổ tài suy đoán nữa, khiến tụi tui phải rối thêm.
Diễm cao giọng:
- Chúng ta hì hục đi tìm chứ lão giám đốc đâu có đi tìm.
- Sao Diễm biết giám đốc không tìm?
Thấy Sang và Thiệu Quân bước vào, ba cô gái dị ứng, im bặt. Diễm đã kể về những lời chỉ trích sỉ nhục quá đáng mà Thiệu Quân dành cho Trung Thu, nên giờ thấy mặt anh, các cô khó chịu vô cùng.
Lệ nghênh mặt chất vấn Thiệu Quân:
- Anh đã nói gì Trung Thu để đến nông nỗi này xảy ra?
Thiệu Quân bối rối:
- Chỉ là do hiểu lầm thôi!
Lệ nhấn mạnh:
- Hiểu lầm sao? Chính anh đã tin điều xằng bậy đó mà.
Tuyết nóng nảy:
- Thời đại vi tính chuyện gì mà người ta làm chẳng được. Sá gì mấy tấm ảnh lắp ghép đó mà anh tin.
Diễm dù tức không muốn ngó đến mặt Thiệu Quân chút nào nhưng cũng dịu lại.
- Lẽ ra, anh phải tin con Thu. Yêu mà không tin, anh yêu làm cái quái gì!
Rồi Diễm kể cho Thiệu Quân nghe về Vũ Duy, anh ta muốn hại Trung Thu ra sao khiến anh càng thêm lúng túng.
Các cô gái thay phiên nhau hỏi tội Thiệu Quân:
- Anh có biết ai đã gởi cho anh cái phong bì chết tiệt đó không?
Bỗng dưng Lệ hỏi. Thiệu Quân thật lòng:
- Gởi bảo đảm, tôi cũng không biết.
Lệ mím môi:
- Vậy là rõ! Đã có kẻ cố tình muốn hại con Thu.
"Diễm xưa" nhìn Thiệu Quân chằm chằm cái nhìn như muốn xé nát anh ra:
- Anh đúng là thiếu nghĩ. Lẽ ra anh phải tìm hiểu xem ai đã gửi ảnh và lý do gì sao? Và ảnh thật hay ảnh giả tạo...Đằng này, anh khăng khăng gán cho nó một việc làm khủng khiếp, hết sức tưởng tượng. Nó không đau khổ mà bỏ đi sao được!
Những lời của Diễm thật có lý. Tại sao lúc đó Thiệu Quân không sáng suốt nhỉ? Đúng là giận quá mất khôn.
Anh không thể bào chữa cho mình trước những cô gái thông minh này.
Sang liền giải vây cho Thiệu Quân:
- Anh Quân đang rối bời, các cô có trách móc cũng chẳng giải quyết gì.
Diễm ấm ức:
- Giải quyết "cơn hả... giận"!
- Vậy thì đã hả rồi phải không?
Ba cô gái nín thinh. Ai cũng thấy giận Thiệu Quân hồ đồ, đã yêu mà không tin thì đừng yêu.
Bất chợt, Tuyết nhìn Sang, nói bóng gió:
- Đã yêu mà không tin tưởng người yêu thì đừng nên tin nhé! Nếu có lý do thì cứ rút lui có trật tự.
Sang rên lên:
- Cô em nói gì... nghe căng qua vậy "lạnh"! Anh tin em mà.
Tuyết nguýt mắt:
- Tôi nói tất cả các anh đó!
Phát, Trường và Thanh vờ le lưỡi. Còn Thiệu Quân thì ngổn ngang trong lòng. Anh bắt đầu lo lắng cho Trung Thu.
Trung Thu đi đâu làm gì? Đau khổ buồn giận liệu cô đã làm gì. Thiệu Quân bồn chồn như đứng trên đống lửa...
􀃋 􀃋 􀃋 Về đến nhà, Tố Tâm hí hửng khoe với bà Bách chiến công của mình.
- Con đã thành công rồi! Sẽ đám cưới với anh Quân cho mẹ xem.
Bà Bách tròn mắt:
- Con nói sao?
Tố Tâm ngẩng mặt kiêu hãnh:
- Con đâu có dễ dàng thua cuộc bởi con bé cù lần nhà quê đó.
- Vậy con đã làm gì?
Giọng Tố Tâm đã hào hứng.
- Con đâu thèm trách móc anh Quân làm gì cho thêm mệt. Con xin hai bác Minh nhận làm con gái nuôi và trở thành người nhà Thiệu Quân.
Bà Bách phì cười:
- Tưởng gì, làm con gái nuôi cũng nói?
- Phải tạo lòng tin rồi con mới ra tay chứ mẹ.
Bà Bách sốt ruột:
- Rồi con làm gì?
Tố Tâm thủng thẩng đáp với giọng thản nhiên:
Con lẻn chụp hình Trung Thu và Vũ Duy là người yêu của Yến Linh, sau đó ghép lại với nhau, nhờ vi tính tạo nhiều kiểu ảnh mát mẻ của hai người và gửi bưu điện tới nhà cho Thiệu Quân. Trông thấy mấy tấm ảnh, anh ta tá hỏa hồn kinh, cả Yến Linh cũng phải căm phẫn con nhỏ lọ lem đó. Một mũi tên bắn chết cả đàn nhạn mẹ ạ. Ha. Ha...Thế là con chiến thắng.
Bà Bách ngợi khen:
- Con cũng giỏi quá nhỉ?
- Mẹ mà trông thấy anh Quân và cả nhà anh ấy khi xem mấy tấm ảnh đều tái mặt, tức cười lắm mẹ ơi!
Bà Bách hỏi dồn:
- Liệu có ai biết con làm không?
Tố Tâm đắc ý trả lời:
- Có trời mới biết?
Rồi cô tươi cười nhìn bà Bách:
- Con sẽ nhanh chóng trở ra Vũng Tàu, kề cận bên Thiệu Quân. Anh ấy đang căm tức con nhỏ hầu bàn đó, con sẽ hối thúc đám cưới ngay!
Bà Bách buông lửng:
- Cũng được.
- Mẹ đừng tưởng con của mẹ ế mà lầm.
- Thôi đủ rồi, Tố Tâm! Ba thật không ngờ con ác độc như vậy!
Tố Tâm chết sững khi nhìn thấy ông Bách bước vào phòng với nét mặt giận dữ và thật đáng sợ.
- Ba!
- Im đi, đồ đốn mạt!
Ông Bách hét lên.
Trong lúc Tố Tâm thao thao kể chuyện cho bà Bách nghe, ông đã tình cờ nghe được khi định về phòng lấy đồ.
Nghe những lời Tố Tâm nói mà ông rùng mình và không kiềm chế được, ông đã bước vào quát Tố Tâm. Nhưng vẫn chưa hả giận, ông mắng tiếp:
- Con thật là xấu xa giành giật tình yêu bằng thủ đoạn đê tiện như vậy có nên không?
Tố Tâm phụng phịu:
- Chuyện có gì mà ba la con dữ vậy chứ.
- Làm ác như thế mà con cho là chẳng có gì à? Trời ơi? Tại sao ba lại có đứa con như con vậy hả Tố Tâm. Tố Tâm ơi là Tố Tâm!
Bà Bách ngỡ ngàng, nhưng kịp trấn tĩnh để bênh con gái:
- Kìa mình! Con nó làm thế cũng có gì là quá đáng đâu hả? Sao mình lại nóng giận mà rầy con ruột của mình.
Ông Bách rít giọng:
- Hai người khác mà không quá đáng hả? Mẹ con bà đúng là không ra gì.
Bà Bách ấm ức:
- Vì con nhỏ đó là con của Mỹ Hòa à? Và bây giờ ông tội nghiệp, ông xót thương mẹ con nhọ, bênh vực nó đúng không?
Ông Bách hằn học:
- Tôi bênh lẽ phải. Tôi muốn mẹ con bà sống tốt hơn. Họ đã cho tôi biết chỉ có tình yêu chân chính thật lòng mới tồn tại, bà có biết không?
- Rõ ràng là đến giờ ông vẫn còn nhớ đến bà ta.
- Bà đừng nên "chụp mũi" cho tôi như vậy!
Rồi ông quay nhìn Tố Tâm, nghiêm mặt:
- Dùng thủ đoạn để giành giật tình yêu không tốt đẹp và không có hạnh phúc đâu.
Nếu còn chút lương tâm thì con phải ra xin lỗi Thiệu Quân và mọi người.
Bằng không thì con đừng trách ba đấy.
Nói xong, ông nện bước ra ngoài vẫn chưa hết tức giận.
Ông liền gọi điện thoại cho Thiệu Quân và ông bà Minh mới hay Trung Thu bỏ đi mất, ông lo lắng vô cùng. Không nhịn được, ông quay vào mắng Tố Tâm:
- Hậu quả việc con làm ghê gớm thế nào con có nghĩ tới không?
Tố Tâm nhìn cha, tiu nghỉu và chán chường...
􀃋 􀃋 􀃋 Ông Bách vội vã trở ra Vũng Tàu, tìm Thiệu Quân để kể hết những việc mà Tố Tâm đã làm.
Không thể ngờ được, Thiệu Quân nóng bừng khắp người. Giận Tố Tâm không thể tả. Bây giờ anh mới biết mình cũng là một thằng hồ đồ và ngu xuẩn, anh đã hiểu lầm gieo oán cho Trung Thu và khi hiểu ra mọi chuyện thì đã muộn.
Thiệu Quân day dứt tự trách mình cạn nghĩ, anh là người đàn ông tồi tệ, chẳng ra gì trên thế gian này. Lương tâm giày vò, Thiệu Quân không làm gì được cả. Anh phải đi tìm cho được Trung Thu, nếu không thì anh sẽ hối hận suốt đời.
Thiệu Quân và ông Bách cùng đến nhà trọ của Trung Thu.
Thiệu Quân giới thiệu ông Bách là cha của Tố Tâm, ba cô gái chợt thấy khó chịu ác cảm ngay.
"Tuyết lạnh" nhớ ra người đàn ông sang trọng này đã có lần đến đây tìm Trung Thu, các cô càng "ấn tượng" hơn.
"Diễm xưa" nói với giọng khiêu khích. Anh đưa ông đến đây để báo tin về hôn nhân duyên phận của anh à?
Thiệu Quân thanh minh:
- Tôi đã biết mình sai rồi Diễm ạ! Cô làm ơn đừng chỉ trích tôi nữa. Chứng ta sẽ cùng đi tìm Trung Thu.
- Tìm Trung Thu ư? Tôi không nghe lầm thật chứ?
Ông Bách lên tiếng:
- Phải đó? Bác muốn cùng các cháu về Cái Bè tìm con bé.
Ba cô "đá - lạnh - xưa" cũng đã về Cái Bè tìm "sầu" rồi. Nhưng trước mặt bà Hoài cả ba không dám nói gì cả, chỉ vờ thăm dò nhưng đã biết là con nhỏ không hề về đó.
Lệ suy nghĩ rồi nói:
- Có lẽ chúng ta nên về Cái Bè, biết đâu nó đã về...
Thiệu Quân sốt sắng:
- Tôi sẽ đi cùng các cô.
Diễm ngăn:
- Tụi tôi đi được rồI! Anh cứ lo việc của công ty anh đi.
Tuyết thì vừa lo cho bạn nhưng vẫn không quên những câu trách móc:
- Con nhỏ này tệ thật? Đã cũng tao "rời rừng xuống biển" vậy mà bây giờ có đi về miền phù sa vẫn không chịu nói, không rủ tao...
- Khùng quá! Nếu nó cho mày biết thì "lạy ông tôo ở bụi này" rồi, chắn là nó muốn biệt tích luôn.
Lệ kêu lên:
- Lạy trời cho nhỏ "Thu sầu" có ở đâu đó cũng sẽ được bình yên.
Nghe ba cô gái nói với nhau mà Thiệu Quân đau nhói. Anh thầm mong Trung Thu về bên mẹ ở Cái Bè để mọi người tìm được cô!
Thế nhưng Thiệu Quân phải thất vọng hoàn toàn. Ba cô bạn của Trung Thu vẫn không tìm được cô ở quê nhà.
Dù mọi người không nói thẳng là đi tìm Trung Thu, nhưng bà Hoài như có linh tính khi thấy ba cô gái trở về lần nữa.
Bà lo lắng hỏi về Trung Thu. Buộc lòng mọi người phải nói dối là cô đi công tác ở Sài Gòn và sẽ trở về ngay.
Không ngờ bà Hoài trở bệnh nặng phải nhập viện:
Khi nghe Diễm, Tuyết, Lệ kể lại, Thiệu Quân muốn phát điên lên được. Anh hoang mang tột cùng, lo lắng cho Trung Thu.
"Trung Thu ơi, giờ này em ở đâu? Hãy trở về rồi có muốn đày đọa anh thế nào anh cũng chịu".
Thiệu Quân rước bà Hoài ra vũng Tàu trị bệnh và để bà đổi gió. Ba cô bạn Trung Thu tình nguyện chăm sóc bà.
Bây giờ Thiệu Quân mới nhớ đến việc nhắn tin cho Trung Thu trên báo chí, trên ti vi với thời gian không hạn định. Và anh tin chắc chắn cho rằng Trung Thu sẽ về ngay khi đọc được mẩu tin nhắn này. Thiệu Quân thì thầm:
"Hãy trở về với anh em nhé! Mẹ cần em và anh cũng cần em, cô bé "Thu sầu".
􀃋 􀃋 􀃋 Ngoài bãi biển vắng, Trung Thu và Thiệu Quân ngồi bên nhau:
- Anh ngàn lần xin lỗi em.
Trung Thu vẫn còn giận dỗi:
- Xí! Mẹ mà không bệnh, anh đừng trông mong là em về đây.
- Anh biết!
- Em chỉ về vì mẹ chứ không phải vì anh đâu.
- Anh biết!
TrungThu chưa kịp kêu lên thì Thiệu Quân đã cúi xuống hôn môi cô, nụ hôn chất ngất men say mà cô không thể nào phản ứng kịp. Nụ hôn khát khao cháy bỏng yêu đương. Hai tay ôm chặt bờ vai cô, Thiệu Quân thì thầm:
- Anh yêu em!
Trung Thu muốn choáng ngợp trong vòng tay anh nhưng vẫn con hờn dỗi, cô chớp mi:
- Anh ác lắm chứ yêu gì...
- Hãy mắng chửi anh đi cho vơi bớt giận hờn.
- Xí! Ai thèm...
Thiệu Quân cọ càm trên tóc Trung Thu, âu yếm:
- Không thèm mắng, vậy thì nói yêu anh nha, hết giận anh nha!
- Em giận anh dài dài! Nên nhớ em về vì mẩu tin nhắn, là vì mẹ thôi chứ không phải vì anh đâu...Suýt nữa em đã đi cùng phái đoàn du lịch ra Hà Nội thì anh đừng hòng xin lỗi em.
Thiệu Quân cười:
- Vậy thì phải cám ơn "bệnh" của mẹ em.
Trung Thu ngọ nguẩy trong tay Thiệu Quân:
- Anh đừng có trù bậy nghe!
- Em về rồi thì bây giờ anh chỉ mong mẹ mạnh khỏe để sớm lo ngày cưới cho chúng ta.
- Xí! Anh khôn lắm.
Thiệu Quân bộc lộ:
- Em có biết là anh đau khổ biết bao khi hiểu lầm em, và cũng đau khổ biết bao khi đi tìm em không?
Trung Thu nhìn anh với anh mắt nồng nàn:
- Cho đáng!
- Thôi mà! Ông trời đã phạt anh rồi.
- Phạt gì đâu?
- Lo sợ mất em! Anh mừng chết lên được khi em đã về đây.
Trung Thu vẫn nhắc:
- Em chỉ về vì tin mẹ bệnh thôi nghen.
Thiệu Quân tươi cười:
- Khí hậu Vũng Tàu rất thích hợp với mẹ nên mẹ đã khỏi bệnh ngay.
- Đó là điều hạnh phúc của em.
- Điều gì?
- Hạnh phúc của chúng ta!
Trung Thu nghiêng đầu nhìn Thiệu Quân:
- Xí!
- Mọi chuyện đã qua hết rồi. Đừng nhớ nữa em à. Hãy nghĩ đến những ngày sắp tới. Tương lai hạnh phúc của chúng mình, Ba mẹ đã đồng ý rồi.
Trung Thu ngập ngừng:
- Em còn hỏi ý kiến mẹ em nữa.
Quân sốt sắng:
- Mẹ em đồng ý rồi!
- Đồng khi nào?
- Khi em ra đi...Í quên, khi em chưa trở về.
- Chưa về sao mà đồng ý chứ?
Thiệu Quân âu yếm nhìn Trung Thu:
- Mẹ biết con gái mẹ thế nào cũng về vì yêu mẹ, vì yêu anh, sẽ tha thứ cho anh.
Trung Thu lắc đầu:
- Anh đừng có tự phụ!
- Anh không tự phụ mà thật lòng.
- Thật lòng là vậy đó sao?
- Thôi mà em.
Trung Thu nũng nịu:
- Yêu anh để bị anh làm khổ à?
Thiệu Quân âu yếm:
- Anh hứa sẽ không làm khổ em đâu mà mãi mãi đem hạnh phúc tới cho em.
Tựa đầu vào ngực Thiệu Quân, Trung Thu thì thầm:
- Thật nghen!
- Thật! Vì em là người vợ bé bỏng chân thành đáng yêu nhất của anh.
- Nghe anh nói mà phát mê.
- Thì mê anh đi!
Trung Thu đỏ mặt vào vai Thiệu Quân. Sung sướng vì hạnh phúc đang mỉm cười chào đón cô. Từ đây, cô sẽ có Thiệu Quân bên cạnh cuộc đời.
"Em sẽ ở mãi bên anh, ở mãi bên biển để nghe biển hát những khúc tình ca ngọt ngào, Thiệu Quân ạ!".
Tình Yêu Mật Ngọt Tình Yêu Mật Ngọt - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Mật Ngọt