Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Son Le
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 22860 / 50
Cập nhật: 2014-12-04 03:50:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
rung Thu đi làm với một tâm trạng không vui, ngoài miệng nói cứng nhưng thật ra cô cũng thấy lòng thấp thỏm không yên, càng lo không biết ông giám đốc này sẽ vì "việc tư hay việc công" đây? Liệu giám đốc có đuổi việc cô không nhỉ? Nhưng qua tính cách của Thiệu Quân, Trung Thu cho rằng anh sẽ "công tư phân minh", chứ sẽ không giải quyết vấn đề một cách cá nhân. Nhưng cũng khó đoán trước được lắm, bởi vì câu chuyện ở nhà hàng Trúc Nguyên vẫn còn sờ sờ ra đó, chú Thịnh vẫn biết rõ nguyên nhân, biết rõ những lời lẽ của cô gái nọ là hống hách, kém tế nhị nhưng vẫn trách cứ, buộc cô nhận khuyết điểm và sửa sai. Thế là "tự ái" Trung Thu xin nghỉ làm thêm luôn, cho dù lương tháng khá là hấp dẫn.
Trung Thu ngồi thẫn thờ:
- Giám đốc kiếm cô kìa Trung Thu!
Tiếng một nhân viên thông báo, Trung Thu chưa kịp có phản ứng thì giám đốc Quân đã xuất hiện:
- Chà! Giờ này rảnh rỗi quá ngồi tán gẫu nhỉ!
Thiệu Quân nói trổng không, trong giọng nói đầy vẻ mia mai, chế giễu hơn là vui vẻ, hay đùa...Trung Thu biết rõ Thiệu Quân ám chỉ mình. Cô khó chịu lắm nên đối đáp ngay:
- Công việc thì dôi khi cũng rỗi, nhưng ngay bây giờ thì không ạ. Tôi đang bận trên máy vi tính chứ không phải ngồi không.
- Tôi thì thấy khác. - Giọng Thiệu Quân thật tỉnh - Máy vi tính đang nhìn cô, chứ cô thì chưa chắc đã để mắt tới nó.
Trung Thu ngượng đỏ mặt. Thiệu Quân đã nghiêm giọng:
- Nhưng những lúc thế này cô nên để máy vi tính nhìn mình hay hơn "đụng chạm đến nó, bởi vì e rằng lúc đó không phải là sự cố virut máy tính, mà là cô làm cháy máy đấy. Tôi biết tâm trạng của cô mà, "Thu sầu".
Trung Thu giật bắn người. "Trời ơi! Sao anh ta lại biết biệt danh này của cô chứ?".
- Nhìn cô bây giờ đúng là "Thu sầu" đó...
Thiệu Quân lại pha trò, còn Trung Thu thì chặt mặt ngầu. Thiệu Quân thầm đoán chắc chắn trong lòng Trung Thu đang nghĩ vì sao anh biết "biệt danh"' này. Quân cười cười khi nhớ đến nhà hàng Trúc Nguyên, anh cố để mắt tìm nhưng không thấy bóng Trung Thu đâu.
Trong lúc anh định hỏi thì may sao cô nhân viên phục vụ mang bia đến, đặt trước mặt anh, cô reo lên:
- Hình như ông là giám đốc của con nhỏ "Thu sầu", đúng hôn?
Nói xong, cô gái bụm miệng lại ngay, biết mình đã lỡ lời. Thiệu Quân tinh bơ:
- Lời nói ra rồi không có rút lại đâu. "Thu sầu" là ai thế hở?
Nhoẻn miệng cười cô gái đáp:
- Ông biết rồi mà!
Thiệu Quân hóm hỉnh:
- Dĩ nhiên tôi biết vì cô nói quá rõ kia mà. "Thu sầu" chắc hẳn là có "Xuân hồng", "Hạ nhớ" hay "Đông tàn" nhỉ?
- Ông cũng khá đoán ghê, nhưng mà trật lất rồi. Bọn tôi là "Diễm xưa", "Tuyết lạnh", "Lệ đá"... ngộ nghĩnh quá phải không?
- Vậy cô là ai trong "xưa, lạnh, đá? - Quân trêu.
Cô lừ mắt, nhưng đáp tỉnh như không:
- "Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ..." là tôi!
Thiệu Quân bật cười. "Diễm xưá này vui tính quá đấy chứ!
"Diễm xưá làm ở nhà hàng này lâu chưa?
Diễm cười cười:
- Lâu, nhưng chưa đến nỗi 'xưa".
- Thế còn...
- Trung Thu! ông muốn hỏi nó chứ gì?
Thiệu Quân gật đầu. Khuôn mặt Diễm xụ lại hơi buồn buồn:
- Cũng mới đây thôi, nhưng nó chỉ làm thêm buổi tối không hà.
- Hôm nay Thu không có đi làm à?
- Ông cố ý tới tìm "Thu sầu" hả?
Thiệu Quân chối:
- Đâu có!
Diễm mỉa mai:
- Ông có tới để coi nó bị đuổi việc chưa cũng đâu có sao.
Thiệu Quân gằn giọng:
- Cô thấy tôi giống như vậy lắm sao?
- Tôi cũng không biết. Nhưng tại thấy nhỏ "Thu sầu" bị khiển trách tơi bời, tôi nói đại thôi.
Thiệu Quân chột dạ:
- Nghiêm trọng đến vậy sao?
- Đúng ra thì cũng không đến nỗi nào. Chỉ tại tính con "sầu" bướng bỉnh và tự tái cao bằng trời nên nó tự xin thôi việc...
- Con gái thật là rắc rối, tự ái không đúng chỗ chút nào.
- Đã tự ái thì có khi nào mà đúng hả ông? Mà nè, Thiệu Quân! Ông có vì chuyện này mà "kiếm chuyện" với Trung Thu không?
- Có lẽ cô bạn "Thu sầu" của cô nói xấu tôi lắm phải không?
Diễm mau mắn:
- Không hề! Nhỏ Thu chẳng bao giờ nói ông xấu. Mà trái lại, nó còn nói giám đốc bảnh trai nữa kìa.
"Diễm xưa" quả thật là bạo miệng. Thiệu Quân chào thua cô gái này, anh vờ cười:
- Bảnh trai nhưng cô cứ gọi bằng ông mãi... tôi nghĩ mình "bảnh lão".
Diễm phán gọn:
- Khó như ông cụ vậy! Gọi thế là phải quá còn gì?
- Sao Diễm biết tôi khó? Thì ra bạn cô nói nhiều về tôi quá nhỉ!
Hỉểu ý Thiệu Quân, Diễm nói trớ đi:
- Cần gì có người nói mới biết, chỉ nhìn mặt ông thấy ngay thôi chữ "khó' hiện ra to tướng.
Thiệu Quân độp ngay:
- Còn mặt cô chữ "phịa" cũng to tướng không kém.
Giờ nghĩ lại, Thiệu Quân vẫn còn tức cười trước khuôn mặt bừng đỏ vì quê độ của cô nàng "Diễm xưa"...
- Giám đốc tìm tôi có điều chi ạ?
Trung Thu mở lời khi thấy Thiệu Quân tự nhiên ngồi làm thinh một chỗ.
- Trung Thu à! Tôi đề nghị từ nay Thu không cần phải "đa lễ" với lối xưng hô như vậy. Các nhân viên ở đây vẫn gọi tôi bằng anh bình thường.
- Vấn đề này không có gì, tôi sẽ đổi lại khi cần thiết.
Thiệu Quân tự nhiên nhìn chằm chằm Trung Thu, rồi giọng anh thật nhẹ:
- Tôi muốn xin lỗi Trung Thu về những lời khiếm nhã của em gái tôi hôm nọ.
"Có thật là Thiệu Quân đứng khác phe với em gái không?" Trung Thu băn khoăn. Nhưng với tính cách của Thiệu Quân, nàng tin anh nói thật. Nhẹ nhàng, Trung Thu lên tiếng:
- Nếu anh nhận thấy tôi không phải là người gây chuyện thì tốt rồi. Tôi cảm ơn anh, chứ anh không cần phải nói lời xin lỗi "chẳng nên" ấy.
Vô tình, Trung Thu đã đổi cách gọi một cách khá là tự nhiên, nhưng cử chỉ của cô thì vẫn còn giữ khoảng cách của một ông chủ và nhân viên. Chính ánh mắt cô đã cho Thiệu Quân biết điều đó. Bỗng dưng Thiệu Quân lại buông một tiếng thở dài:
Trung Thu do dự hỏi:
- Có phải em gái anh buộc anh phải cho tôi nghỉ việc không?
- Vì sao Trung Thu hỏi vậy?
- Thái độ của anh kèm những tiếng than vắn thở dài vừa rồi.
Thiệu Quân cười nhẹ:
- Trí tưởng tượng của Thu phong phú quá! Tôi có than thở vắn dài gì đâu nè.
Trung Thu triết lý:
- Phụ nữ rất nhạy cảm. Mặc dù anh không nói ra nhưng tiếng thở của anh vừa rồi đã tố cáo tâm trạng của anh đấy, anh Quân ạ!
Quân nhếch môi:
- Vậy à!
Rồi khuôn mặt anh lại như thường ngày là kính như bưng ấy. Trung Thu không biết sao mà lường mới vừa cởi mở một chút bỗng nhiên nghiêm lạnh đến không ngờ. Cô cứ mở to đôi mắt ra nhìn Thiệu Quân với đầy ứ bao thắc mắc.
Chẳng lẽ giám đốc tìm cô chỉ nói những câu tầm phào vậy thôi ư? Mất hứng, Trung Thu cũng nín bặt, cô vờ chăm chú vào công việc của mình.
Một lát sau, Thiệu Quân mới lên tiếng:
- Vì Yến Linh mà Thu nghỉ làm ở nhà hàng Trúc Nguyên khiến tôi áy náy vô cùng. Thu à! Tôi có thể giúp được gì? Tôi xin Thu cứ nói... Hay là để tôi nói ông quản lý giùm Thu nhé?
Trung Thu kêu lên:
- Thôi khỏi! Không phiền anh đâu. Vả lại, việc này là do tự tôi xin nghỉ chứ không phải...
Tôi biết! Diễm đã nói:
Trung Thu nhăn nhó:
- Con nhỏ này thật nhiều chuyện. Nó còn nói gì nữa không? Đúng là bép xép!
Trung Thu đừng trách Diễm, chỉ tại vì tôi hỏi cô ấy mới nói thôi.
- Nhưng đâu phải với người lạ cũng nói.
- Có lẽ biết tôi không phải người lạ, nên Diễm không cần "loại trừ". Hổng lẽ Thu lại coi tôi là người lạ sao?
- Không lạ nhưng tôi cũng không thể xem là thân.
- Tại sao?
- Điều này thì anh biết rõ hơn tôi! Anh là giám đốc của một công ty, còn tôi chỉ là một nhân viên, khoảng cách quá rõ rệt, huống hồ gì nói đến chuyện thân quen.
Thiệu Quân bực dọc:
- Tôi chưa bao giờ đem ý nghĩ đó ra để làm sự cách biệt với nhân viên của mình.
Hắng giọng một cái, Quân tiếp:
Có một điều tôi muốn khuyên Thu là:
"hãy đặt tự ái cho đúng chỗ" một chút.
Trung Thu còn bất ngờ trước nhừng lời đó thì Thiệu Quân đã nện gót giày xa dần...
Cầm tảch trà Lipton lên lớp một ngụm, ông Minh quay sang vợ:
- Mình gọi con Yến Linh xuống tôi bảo!
Bà Minh đặt tay lên vai chồng ngọt ngào:
- Người ta uống trà vào cảm thấy sảng khoái hơn. Còn mình uống vào sao giọng nóng nảy quá vậy?
- Tôi đang bực đây, bảo sao không nóng nảy được.
- Vẫn còn bực vì chuyện đó hả?
Ông Minh gật mạnh:
- Ừ.
Bà Minh tỏ ra dễ dãi:
- Ra khỏi nhà hàng chuyện cũng đã xong. Huống hồ gì đã mấy ngày nay rồi và anh chị Bách cũng đâu còn ở đây nữa.
Ông Minh cao giọng:
- Dù gì tôi vẫn thấy con gái mình tỏ thái độ chẳng hay chút nào, không khéo anh chị Bách cười vào mặt vợ chồng mình đấy. Bà Minh bênh con gái:
- Thì cũng tại cô ta! Ai đời tiếp viên mà cứ "gióng mỏ" ra cãi lý với khách.
Con Linh tức khí cũng phải thôi.
- Nhà hàng cũng có nhiều dạng nhà hàng và tiếp viên cũng có nhiều hạng tiếp viên...
Bà Minh nói lẫy:
- Hóa ra, con nhỏ tiếp viên đó đúng và con gái mình thì sai phải không?
Được! Ông muốn mắng nhiếc gì con Linh thì cứ kêu nó ra đi... tôi không có ý kiến nữa.
Ông Minh ôn tồn:
- Mình đừng có vô lý như vậy! Tôi chỉ muốn dạy cho con Linh tốt, mình nuông chiều con bé quá không hay đâu.
Bà Minh vẫn chưa hả dạ, chì chiết:
- Tôi đang thắc mắc vì sao hai cha con ông lại "che chắn" cho con nhỏ đó đây?
- Trời ơi! Bà nói cái gì lạ vậy?
- Con nhỏ đó là thư ký của thằng Quân, ông biết không?
- Chuyện công ty do thằng Quân quản lý.
Bà Minh hằn học:
- Tôi chỉ sợ con nhỏ đó có ý đồ khi vào công ty ta thôi.
Yến Linh xuống đến cầu thang, nghe được câu nói của mẹ, cô phụ họa thêm:
- Mẹ nói phải đó ba! Con cũng có suy nghĩ đó. Con đã gặp cô ta ở công ty.
Ba biết không, cô ta dám phách lối, ỷ quyền không cho con vào nữa.
Ông Minh chau mày:
- Có chuyện đó thật sao?
- Vâng! Cho nên ba nên coi lại và bảo anh Hai đuổi việc cô ta đi.
Yến Linh được dịp "đế' thêm vào:
- Chỉ mới vào làm mà thái độ của cô ta đã như vậy, sau này còn nể nang ai.
Hổng phải con nói mà trưởng phòng hành chánh cũng bất bình vì chuyện cô ta thuyết phục anh Hai tuyển dụng, trong khi ở bộ phận này đã không nhận hồ sơ cô ta.
Ông Minh nhăn trán:
- Từ trước đến nay việc tuyển dụng nhân viên ở công ty rất nghiêm định kia mà! Ba sẽ điều tra lại...Còn con nữa, Yến Linh cũng phải coi lại mình. Trước mặt khách khứa, con xử sự như vậy ba cho là chẳng hay chút nào cả.
Yến Linh xụ mặt:
- Dạ.
Chỉ vì "con nhỏ Trung Thú đáng ghét đó mà Yến Linh bị quở trách, cô ấm ức lắm. Cô càng ghét cay ghét đắng và nhất định sẽ "phục thù" cô muốn Trung Thu phải một lần bị quê trước mọi người... và nhất định Trung Thu phải nói lời xin lỗi với Yến Linh này. Ý nghĩ đó làm Yến Linh vơi đi một phần khó chịu.
Cô vòi vĩnh với ông bà Minh ngay:
- Con mới trở về buồn quá, bạn bè cũ lại không còn ai...Con muốn xin ba với bác Bách cho Tố Tâm ra đây chơi với con ít hôm. Sẵn dịp cũng là để cho anh Quân và Tố Tâm tìm hiểu nhau nữa nha ba mẹ?
- Vấn đề ấy thì không khó gì, nhà ta vốn hiếu khách mà!
Yến Linh vui vẻ:
- Con và Tố Tâm hợp "gu" lắm.
Ông Minh cười khà khà:
- Hai đứa con hợp "gu" thì cũng không quan trọng, mà chủ yếu là anh Quân của con kìa!
Yến Linh dài giọng:
- Ba nói vậy chứ Tố Tâm mà muốn làm chị dâu của con thì phải hợp "rơ" với con mới được dó nhạ. "Giặc Ngô không bằng bà cô em chồng" đấy ba ạ.
Ông Minh mắng yêu:
- Hóa ra, người chấm điểm vòng sơ tuyển cho Tô Tâm lại là con...
Linh nũng nịu:
- Ba... ba...
Ông Minh rất hài lòng và tin tưởng ở sự kết thông gia này, chỉ còn chờ ý của Thiệu Quân mà thôi... Nhưng không biết sẽ thế nào đây? Từ sau cuộc lỡ dở lương duyên với Thiên Ngân, thì Thiệu Quân trở nên khô lạnh khiến ông bà rất lo, chính ông bà cũng không hiểu tình yêu của tuổi trẻ là gì? Khi Thiên Ngân bảo yêu Thiệu Quân nhưng nếu chọn giữa Thiệu Quân và sự nghiệp ca sĩ thì nó sẽ nhất định chọn sự đam mê của mình. Và Thiên Ngân đã làm điều đó thật, nó sẵn sàng ngã vào vòng tay người đàn ông đưa nó lên đài danh vọng...
Ông Minh chợt thở dài khi nghĩ đến điều đó! ông chỉ có Thiệu Quân kế nghiệp cho nên ông càng không muốn cái cơ nghiệp lọt vào tay những kẻ có ý đồ. Cho nên ông bà phải chọn lựa cho Thiệu Quân mà thôi và với ông, ông Bách chẳng những là chỗ thân quen mà còn xứng về gia thế nữa...
Buổi trưa vắng khách. Các cô bán hàng của cửa hàng bán sản phẩm hàng gia dụng như bồn nước, kệ, bếp inox, nồi happy- cook, bếp gas, v.v... đang thảnh thơi ngồi tán gẫu, người thì khoe đôi giày, cái áo mới mua ở shop thời trang vừa khai trương. Cúc thì cẩn thận giũa lại bộ móng tay đã bị trầy sướt.
Lệ ngồi ô một góc khuất, cô tranh thủ cầm quyển sách lên cô đang theo học khóa quản trị kinh doanh ở trường đại học mở, thì có tiếng kèn xe bóp lên inh ỏi. Lệ vội bỏi quyển sách xuống, cô đã nhận ra chiếc xe tải lơ màu xanh..."quen mặt".
- "Đi đâu mà vội mà vàng Mà vấp phải đá lnà quàng phải... gas".
Chúng tôi là nhừng nhân viên tiếp thị bình gas... Hì hì...
Câu chào khôi hài đã khá quen thuộc nhưng vẫn không làm các cô nhàm chán mà quên cười chút nào, trái lại tiếng cười càng rộ lên.
- Trời đất! Anh còn kiểu quảng cáo nào ấn tượng hơn nữa không vậy hở anh "Pháp Trường" - Một cô lên tiếng trêu chọc lại.
Phát Trưởng tỉnh bơ:
- He he... Ấn tượng lắm phải không? Vậy thì được rồi, cần gì phải hơn nữa.
Liếc xéo Phát Trường, Bích Lệ vẫn ngồi làm thinh...cô bạn không tha.
- Hỏi Bích Lệ xem, nó "ấn tượng" cỡ nào đã cứ hả Lệ? Sao hả Lệ?
Lệ đỏ mặt, cô đập lên vai bạn. Thành phụ chất các bình gas xuống, anh giục:
- Thôi, giao hàng lẹ lên đi thằng quỷ! Còn mấy đại lý nữa lận đó.
Phát Trường thôi đùa, anh phụ chuyển tiếp các bình gas xuống và viết hóa đơn giao cho Bích Lệ:
- Em kiểm tra và ký nhận giùm!
Bích Lệ làm đúng thủ tục với một vẻ mặt nghiêm nghị. Lợi dụng lúc các cô gái không để ý đến họ, Phát Trường nói nhỏ bên tai Bích Lệ:
- Tối nay đi ăn kem nhé Lệ! Thành nó nhắn em rủ cô Minh Diễm nữa...
- Em đã bảo là đồng ý đi khi nào...
- Đừng giỡn kiểu đó chứ Lệ! Bữa đó em hứa rồi mà.
- Ê! Anh chị nói nhỏ gì đó? Hãy bật mí đi!
Bích Lệ sợ bị bạn bè tra gạn nữa, đành ra hiệu với Phát Trường. Không ngờ Phát Trường bạo miệng lên tiếng:
- Bí mật riêng của người ta mà bảo tiết lộ ra sao được ở đây các cô cũng nên tìm người để tập "nói nhỏ" đi!
Phát Trường nól xong vội vã nhảy lên xe ngay, anh biết các cô nhỏ này càng đùa sẽ càng dai cho coi...
Còn Bích Lệ vờ cầm quyển sách lên nhưng hồn phách thì đã gởi theo sau chiếc xe tải nọ. Cô không lựa chọn mẫu người yêu, cho nên có lẽ với cô anh chàng "Pháp Trường" vui tính, tiếu lâm này là được rồi... "Tứ đại mỹ nhân".
còn lại "Thu sầu", "Tuyết lạnh" và "Diễm xưa" nữa. Nhưng xem anh tài xế Thành cũng đã "kết" "Diễm xưa" lắm rồi. Nhất định cô phải là chim câu mang tin cho họ. Ý nghĩ đó làm Lệ vui vui, cô cười mỉm một mình.
Cúc tinh ý, con nhỏ ranh mãnh trêu:
- Con gái là thế đấy!
Vuốt ve mái tóc của mình, Lệ đùa theo:
Tóc thắng lắm đấy.
Ai ngờ Cúc thẳng thừng:
- Tao không nói mái tóc mày đâu Lệ ơi!
- Vậy mày nói gì?
- "Con gái khi yêu là quên cả đường đi lối về".
Bích Lệ đỏ mặt, cô đấm lên lưng Cúc. Các cô khác cũng nhao nhao:
- Mày không được bôi bác con gái tụi mình chứ Cúc. Yêu nhau người ta còn dám "cởi áo cho nhau" nữa kìa! Con Lệ chỉ gởi hồn cho anh thôi thì cũng đâu có gì quá đáng.
Cả bọn cười rộ ra, Lệ càng mắc cỡ. Đúng là con gái. Hễ đứa nào có người yêu rồi là cứ bị trêu chọc mãi. Chẳng những ở đây, à về nhà trọ, Bích Lệ cũng bị "vây ráp" cho coi:
Bất giác, Bích Lệ thốt lên thành tiếng:
- Có bồ sao khổ thế!
- Là mày nói đó nha Lệ. Khi nào anh Trường đến, tao phải mách lại mới được.
- Bất quá nhỏ Lệ bị đem ra "Pháp Trường" chứ gì...
Càng đùa các cô bạn càng dai, Lệ vội bỏ quyển sách vào giỏ rồi đi ra quầy hàng.
- Hết giờ giải lao rồi, ở đó tán dóc hoài bà chủ ra thấy bây giờ đó. Liệu hồn!
Là nhân viên cho của hàng tư nhân, các cô rất ngại chuyện mất việc. Lời nói của Lệ có hiệu nghiệm ngay...
Thiệu Quân đi ngang phòng Trung Thu cũng là lúc cô vừa cầm cái vỏ hộp cơm cho vào thùng rác. Thiệu Quân nhăn mày, anh hỏi ngay:
- Cô ăn cơm trưa ngay ở đây luôn à?
Trung Thu nhỏ giọng:
- Vâng!
- Ngày nào cũng thế?
Trung Thu gật đầu vả lại một tiếng "vâng" nữa.
Thiệu Quân nghiêm mặt:
- Em không về nhà à? Sao thế?
Trung Thu cười buồn:
- Về nhà trọ thì cũng phải tự nấu lấy cơm và ăn một mình... Tôi ở lại đây chẳng sướng hơn sao, mua cơm ăn khỏi mất thời gian.
- Hóa ra cũng chỉ là vì lười nấu nướng. Nhưng em cứ ăn uống thế này hoài thì chẳng hay ho chút nào.
Trung Thu tức khí:
- Chuyện này chẳng có gì liên quan đến anh cả.
- Có đó chứ!
Trung Thu tròn mắt ngạc nhiên:
- Tôi ăn uống ra sao, mắc gì phải liên quan đến anh.
Nheo nheo mắt, Thiệu Quân cười:
- Liên quan đến công việc của công ty, em ăn uống qua quýt như vậy làm sao có đủ sức khỏe, chẳng phải như vậy sẽ ảnh hưởng tới công việc sao?
Trung Thu bĩu môi cười nhạt:
- Hóa ra, anh vì lo sợ công việc chứ không phải lo cho sức khỏe của nhân viên. Nhưng anh yên tâm đi, tôi sẽ chẳng để ảnh hưởng đến chất lượng công việc đầu giám đốc ạ!
- Thu à! Em đã hiểu sai thiện ý của anh.
- Thế à! Vậy tôi xin lỗi. - Giọng Trung Thu nhạt thếch.
Thiệu Quân ôn tồn:
- Đừng có mỗi chút mỗi tự ái cô bé ạ. Sức khỏe của mình là trên hết, hiểu chưa? Anh không muốn bắt gặp cảnh ăn uống thế này của em nữa, biết chưa?
Tự ái càng nổi lên đùng dùng, Trung Thu dấm dẳng:
- Anh tường mình là ai chứ mà lại ra lệnh cho tôi...
Thiệu Quân cười:
- Là giám đốc thôi chứ không tưởng thêm gì cả. Nếu "tưởng" nữa, anh sẽ ra lệnh bằng cách khác và lúc ấy e rằng em không thể cãi lời anh được đó nha.
Trung Thu nổi đóa:
- Sức mấy! Anh lấy quyền gì mà bắt tôi phải nghe anh không được cãi chứ?
- Quyền làm chồng?
Thiệu Quân nói từng tiếng tỉnh bơ. Còn Trung Thu thì sượng sùng vì bị mắc bẫy quá nặng. Cô nhất định sẽ trả đũa ông giám đốc này mới được. Nhưng bây giờ, bất ngờ quá cô chưa tìm ra được cách. Trung Thu còn đang ngắc ngứ thì may sao chiếc di động trong túi anh phát ra tín hiệu... Thiệu Quân vội lấy ra nghe và đưa mắt ra hiệu chào Trung Thu. Anh vừa bước đi vừa nghe điện thoại một cách phấn khởi...
Tình Yêu Mật Ngọt Tình Yêu Mật Ngọt - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Mật Ngọt