"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Son Le
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 22860 / 50
Cập nhật: 2014-12-04 03:50:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
gôi biệt thự "Đoàn Gia" tưng bừng đãi tiệc đón cô gái út đi học ở Mỹ về.
Thiệu Quân lái xe chầm chậm vào sân, anh như lạc lõng giữa không khí ồn ào vui vẻ ấy.
- Cậu Hai? Ông bà chủ chờ cậu nãy giờ đấy!
Giọng nói của ông quản gia hơi khào khào. Thiệu Quân quan tâm ngay, anh hỏi:
- Ông Hai à! Ông bị bệnh sao vậy? Đã có đi bác sĩ chưa?
Ông quản gia cảm động:
- Ối, già cả rồi! Cũng giống như thời tiết ấy mà! Mưa nắng thất thường vậy thôi, uống thuốc là hết liền hà, gì phải đến bác sĩ dữ vậy.
Thiệu Quân nheo nheo mắt:
- Như vậy là ông chưa uống thuốc đúng hôn?
Ông Hai cưới cười:
- Nói vậy chứ tôi bị cảm xoàng thôi, không có gì đâu, cậu đừng bận tâm.
Khẽ liếc vào nhà, Thiệu Quân nói tiếp:
- Ông bệnh vì phải chuẩn bị cho công việc đón rước và đãi đằng từ cả tuần nay chứ gì? Tôi thật không hiểu nổi việc con Linh đi học bên Mỹ trở về thì có gì quan trọng lớn lao mà phải làm rình rang đến như thế này lận.
- Cậu đừng nói vậy, ông bà chủ và cô Ba nghe được sẽ không vui.
Xách cặp táp, Thiệu Quân nhún vai rồi bước đi:
- Tính tôi thế nào thì ông biết rồi đấy!
Ông quản gia nhìn theo cậu chủ. Ông đã theo gia đình này từ lâu, lúc ông bà nội Thiệu Quân còn sống. Đến bây giờ khi hai ông bà ấy "quá cố" ông vẫn trung thành ở lại đây với vai trò người quản gia. Thật ra, chính là người làm vườn không hơn không kém. Tính tình ông bà Thiệu Minh cũng rất tốt, chỉ có điều cách sống của họ và con trai hơi "chỏi" nhau. Ông bà Minh và cô con gái thuộc mẫu người "trọng phú, khinh bần" họ rất thích khoe khoang, phô trương sự giàu có của gia đình. Cũng như hôm nay vậy đó! Chỉ là đón cô con gái đi Mỹ về mà họ tể chức phải nói là rất linh đình, thậm chí hết sức là long trọng nữa. ông Hai lắc đầu nhìn theo cậu chủ.
Yến Linh reo lên khi thấy Thiệu Quân vào nhà, cô ôm chầm lấy anh trai và hôn rất là "Tây". Cô còn điệu đàng chào anh trai bằng một câu tiếng Anh, Thiệu Quân cốc đầu Yến Linh:
- Em gái anh coi bộ bị "Tây hóa" dữ rồi đó nha.
Yến Linh phụng phịu:
- Mấy năm trời ở xứ ngưởi, hổng lẽ anh bắt em phải là con nhỏ cù lần hoài sao?
Thiệu Quân lè lưỡi:
- Cho dù em không đi nước ngoài, em cũng chả có cù lần tí nào... Yến Linh à! Xin lỗi vì hôm qua anh không về kịp để ra phi trường đón em nhé.
Yên Linh dẩu môi:
- Em biết anh đam mê công việc là quên tất cả, nên em tha cho anh đó. Chứ ba mẹ nói anh đi xuống miền Tây thăm dò thị trường tiêu thụ khí đốt thì việc anh có mặt tại phi trường Tân Sơn Nhất cũng dễ dàng thôi...Nhưng mà anh phải đền bù lại cho em đó nghen. Anh OK chứ?
Thiệu Quân cười:
- OK.
Ông Minh nhắc nhở:
- Các con lo vào đón khách đi. Hai anh em còn dịp tâm sự dài dài. Yến Linh tha hồ mè nheo với anh con đó, Quân ạ?
Thiệu Quân vờ nhăn nhó:
- Con biết từ bây giờ sẽ khổ nhiều vì con bé "nhõng nha nhõng nhẽo" này!
- Xí Anh dám nói em như vậy hả?
Yến Linh véo vào hông Thiệu Quân một cái thật mạnh, khiến Quân phải kêu to:
- Ui da! Linh ơi là Linh, chắc thủng thịt anh rồi quá.
- Hai anh em, lớn rồi mà cứ như con nít, sắp lại là có "chiến tranh". Thôi, Quân lên phòng tắm táp rồi thay đồ để xuống phụ ba tiếp khách, cũng gần tới giờ rồi đó.
Thiệu Quân đáp với vẻ miễn cưỡng:
- Dạ!
Yến Linh bỏ tay anh trai, cô xoay người để đi ra chào khách. Mùi nước hoa sực nức nãy giờ đã khiến Thiệu Quân phải hắt hơi mấy lần. Bất chợt, anh kéo tay em gái:
- Khoan đã Yến Linh! Em hãy vào thay chiếc áo khác đi!
Yến Linh, cau mày:
- Sao bắt em phải thay áo?
Thiệu Quân nghiêm giọng:
- Em ăn mặc lố lăng quá! Khó coi lắm, nếu như em mặc chiếc đó trong buổi tiệc ngày hôm nay.
- Anh sao vậy? Anh "cụ" quá đi Thiệu Quân à. Thời đại này rồi mà anh làm như mình còn ở thời "tiền sử" vậy?
Thiệu Quân trầm trầm:
- Chính vì không ở thời tiền sử nên anh không muốn thấy em ăn mặc giống như người "nguyên thủy" ấy, hiểu chưa?
Đã vậy, trên bả vai Yến Linh còn có in hình cách hoa hồng đỏ nữa chứ.
Thiệu Quân trông thấy lại cau mày ngay:
- Hình như em muốn làm "sát thủ hoa hồng"?
Yến Linh tỉnh bơ cười giòn:
- Anh thật là? Em mới phun xăm thử chơi mà. Nghề thẩm mỹ viện như em cần phải biết những trò này chứ... Nhưng thôi được rồi, tý nữa em khoác thêm chiếc áo bên ngoài nữa là không có vấn đề gì đâu.
Thiệu Quân không thèm đáp, anh nện mạnh gót giày, chứng tỏ rất là bực bội.
Tiệc tùng đã tàn từ lâu, có lẽ khách khứa cũng đã ra về hết rồi. Thiệu Quân mở cửa phòng, anh ra ban công ngồi rồi mồi điếu thuốc, nhưng anh không hút mà lại nhìn từng vòng khói lứng lơ tan vào không khí rồi mất hút.
- Anh...
- Ủa? Linh mệt chưa mà không đi nghỉ ngơi vậy?
Yến Linh hớn hở:
- Mệt thì có mệt nhưng em rất là vui.
- Em mệt vì uống quá nhiều rượu thì đúng hơn.
Mặt Yến Linh đỏ hồng trong đêm:
- Mấy cốc Champagne thì có nhằm nhò gì ở Mỹ, mỗi khi có cuộc vui, tiệc tùng gì...thì bọn em còn uống bằng chai luôn nữa đấy.
Thiệu Quân nhăn mặt ngay:
- Con gái, ai lại uống rượu và nói chuyện kiểu đó... nghe chẳng hay chút nào.
Yến Linh liếc xéo anh trai, rồi hỏi:
- Còn anh, sao không ngủ để mai còn đi làm? Lúc nãy còn đang tiệc mà anh cứ đòi đi nghỉ hoài:
Quân cười nhẹ:
- Anh muốn được yên tĩnh chứ không phải muốn đi ngủ. Em không biết chứ ban đêm ngồi trên ban công nhà mình không nhìn thấy biển thật, nhưng mà mình cảm nhận được biển qua hơi gió thổi mặn mòi cũng thú vị lắm.
Yến Linh so vai:
- Em thì chẳng thấy thú vị gì cả. Thậm chí, em còn phát chán vì cái gió, cái vị mặn ấy. Gớm! Nó cứ làm cho da khô khốc và đen màu hơn thôi.
- Em cũng nên để biển quê nhà "nhuộm da" lại đi!
Yến Linh chu môi:
Sức mấy mà em chịu để cho làn da mình bị sạm lại. Anh nên nhớ nghề nghiệp của em là sửa sắc đẹp mà! Cắt mắt, sửa mũi, miệng móm, miệng hô, từ xấu biến thành đẹp cả mà.
Thiệu Quân cười khà:
- Em có cần phải "quảng cáo" với anh không? Anh chẳng chuộng sắc đẹp giả tạo ấy đâu, cái đẹp phải tự nhiên, thuần túy em ạ!
Yến Linh lại bĩu mô:
- Thời buổi này vàng thau lẫn lộn lắm, để rồi em xem anh có tìm được vẻ đẹp nguyên sơ ấy không? Các cô gái bây giờ, mười cô là đã có đến chín là xài mỹ phẩm, đến nước da trắng hồng cũng phải tái tạo bằng cách tẩy trắng, nữa là nói đến chuyện vì sao có được bộ ngực căng tròn...
Thiệu Quân vẫn đùa giọng:
- Thế thì anh vẫn còn hy vọng vào một phần mong manh đó...
Yến Linh chợt hỏi:
- Anh đã quên được chị Thiên Ngân rồi à?
- Anh quên lâu rồi, đừng nhắc tới tên cô ta nữa.
- Gì mà cay cú vậy anh Hai? Dù gì chị Ngân cũng không phải là người chủ động trong việc "good bye" này... Anh có khi nào nghĩ là lại anh cổ lỗ sĩ không?
- Yến Linh! - Thiệu Quân bực dọc.
Yến Linh xuống giọng:
- Em xin lỗi!
Cô biết Thiệu Quân rất khó chịu mỗi khi có ai nhắc đến Thiên Ngân và cũng chính chị Thiên Ngân đã làm cho anh Thiệu Quân của cô trở thành người có trái tim lạnh lùng sắt đá, căm ghét các cô gái, nhất là các cô gái đẹp, nổi tiếng, anh căm giận tình yêu chỉ là một trò đùạ. - Em đã có dự định gì chưa Linh?
Thiệu Quân bất chợt hỏi khiến Linh giật mình, cô rời khỏi những suy nghĩ mông lung. Tất nhiên là có, nhưng chưa phải lúc này.
- Thế đến bao giờ mới là phải lúc?
- Anh khó quá! Ba mẹ còn muốn cho em thoải mái chơi cho đã một thời gian rồi mớIi bắt đầu sự nghiệp, ai như anh...
Thiệu Quân ôn tồn:
- Thời gian trôĩ qua chứ không đừng bao giờ đâu, em gái ạ!
- Vâng, em biết, ông anh!
Yến Linh giơ tay xem đồng hồ, rồi che miệng ngáp:
- Thôi khuya rồi em đi ngủ đây. Anh cũng ngủ sớm nhé! À, anh nhớ sắp xếp công việc ở công ty để đưa em đi đây đi đó!
- Chuyện đó không được đâu Linh ạ! Anh không hứng thú với mấy chuyện đó đâu.
- Em không biết? Anh phải chiều em gái của mình chứ?
Thiệu Quân thở dài thườn thượt. Anh biết sẽ phải đau đầu vì những sự vòi vĩnh của cô em gái vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc được cưng chiều này đây.
Anh muốn gởi lời cho gió, cho biển:
"Gió biển ơi, hãy mang sự phiền toái của anh đi giùm...".
Xem xét lại những bảng hợp đồng phân phối gas cho các cửa hàng, đại lý bán lẽ một cách cẩn thận, các hàng mục đều đã được ghi đầy đủ, Trung Thu thấy không có gì phải sửa lại hay bổ sung thêm nữa. Cô đứng dậy định đến phòng của giám đốc trình ký thì trông thấy một cô gái trẻ đi vào. Trung Thu lịch sự:
- Xin hỏi, chị tìm ai ạ!
Cô gái cao giọng:
- Giám đốc!
Trung Thu nhoẻn cười:
- Chị thông cảm Giám đốc có những nguyên tắc riêng không tiếp người tùy tiện...
Cô gái khó chịu:
- Này? Cô bảo sao? Thế nào là người tùy tiện?
Trung Thu dịu giọng:
- Xin lỗi chị. Ý tôi muốn nói chị là ai, khách hàng nào, có hẹn trước với giám đốc chưa để tôi tiện vào báo.
- Tôi không phải khách hàng.
Trung Thu vẫn giữ lập trường:
- Vậy thì hơi phiền đó. Chị nên giới thiệu mình là ai để tôi vào xem coi giám đốc có chịu tiếp không?
Cô gái kênh kiệu:
- E rằng người nên tự giới thiệu mình là cô kìa? Tôi muốn biết cô ở bộ phận nào?
Trung Thu cố dằn tự áí, giọng thẳng thắn:
- Đúng ra, tôi có quyền từ chối trả lời câu hỏi của chị. Nhưng vì lịch sự, tôi xin giới thiệu cho chị biết, tôi tên Trung Thu, tôi là thư ký ở đây.
- Thư ký riêng của giám đốc à?
Nghe cô gái xa lạ dài giọng trêu tức, Trung Thu giận lắm, song vẫn điểm tĩnh.Cô lặp lại lời nói của Thiệu Quân hôm nào:
- "Nữ thư ký của công ty chứ không là riêng tư của ai hết". Còn chị cũng nên nói rõ mình là ai. Tôi không muốn bị khiển trách khi có người lạ vào công ty mà không biết.
- Nói nghe hay lắm! Tôi sợ rồi đó! Hóa ra "nữ thư ký" ở đây cũng có uy quyền đấy chứ!
- Chị không cần mỉa mai tôi dâu. Nếu chị không nói thì tôi buộc chị phải ra phòng khách ngồi chờ vậy.
Trung Thu dợm bước đã bàn cô gái giơ bàn tay:
- Người đứng lại đây là cô đó! Còn tôi, không mắc gì phải công khai lý lịch vói cô. Tôi sẽ tự đến phòng giám đốc.
- Chị kia, đứng lạI! Tôi cương quyết không cho chị đi tùy tiện đến phòng giám đốc nếu như chị vẫn khăng khăng không chịu xưng tên, lý do...
Hai cánh môi sơn đỏ chói của cô gái trễ dài ra một cách khinh thường...
Cũng vừa lúc đó, Thiệu Quân trên lầu hai đuống. Anh đã nghe bác bảo vệ điện thoại là Yến Linh tới công ty, nên anh định đi xuống. Thiệu Quân không thích để em gái lên đến tận phòng làm việc của mình mà vòi vĩnh, mè nheo...
- Anh Quân!
Cô gái gạt cánh tay Trung Thu và sấn đến trước mặt Thiệu Quân, nói thêm:
- Anh hãy đuổi việc cô này ngay tức khắc. Em không muốn cô ta làm ở công ty.
- Yến Linh! Đây là nhân viên của công ty, em không nên xen vào. Trung Thu đã làm gì sai?
- Cô ta dám hạch sách, ngăn không cho em lên phòng anh.
- Giám đốc à! Đây là quy định mà...
Thiệu Quân khô giọng:
- Đương nhiên tôi biết. Nhưng mà hiểu lầm thôi. Đây là Yến Linh em gái tôi, đáng lẽ cô không nên "căng" quá như vậy.
Trung Thu nóng mũi:
- Làm sao tôi biết được là em gái giám đốc? Ai biểu chị ấy khư khư không chịu nói...
Yến Linh hách dịch:
- Cả công ty này, ai mà hổng biết "tiểu thư Yến Linh". Chỉ tại cô nhỏ mà trèo đèo thôi...
Thiệu Quân đặt tay lên vai Yến Linh:
- Bỏ đi! Anh đã nói hiểu lầm mà? Cô ấy mới vô làm hai tháng nay thôi thì làm sao biết "danh" em được.
- Quay sang Trung Thu đang đứng im mím môi để dằn nén những cơn bực tức, Thiệu Quân cũng cao ngạo không kém cô em gái mình:
- Không có việc của cô nữa, cô về phòng của mình đi!
Định nói với Thiệu Quân về những hợp đồng cần anh trình ký nhưng Thu tự ái, cô quay ngoắt người không thèm chào anh em họ. Yến Linh như vẫn còn tức tối, cô chì chiết:
- Anh có vẻ nhân nhượng với con nhỏ ấy.
Thiệu Quân bất bình ra mặt:
- Em đến đây vô cớ kiếm chuyện với nhân viên của anh, thái độ vừa rồi là anh nhân nhượng em thì đúng hơn. Anh cảm thấy xấu hổ với Trung Thu vô cùng.
Yến Linh cười rũ ra:
- Anh làm em ngạc nhiên rồi đó. Chẳng phải từ khi chia tay với chị Thiên Ngân, anh... anh rất ghét phụ nữ sao?
- Em lại đi quá vấn đề rồi đó! Anh không có dư thời gian đâu. Nói đi, em tìm anh làm gì?
- Thiệu Quân! Anh trở thành cỗ máy bao giờ vậy? Anh là giám đốc, anh có cần làm việc tám tiếng như vậy không?
Thiệu Quân thong thả:
- Chính vì là giám đốc, công việc anh mới nặng nề hơn, anh phải gánh một trọng trách lớn Linh ạ! Em cũng lớn rồi, đâu phải trẻ em nữa mà không hiểu biết chuyện đó.
Vốn được cưng chiều, Yến Linh bướng bỉnh:
- Em không cần biết chuyện đó, em đã nói anh sắp xếp công việc để đưa em vào Sài Gòn kia mà!
Thiệu Quân cười mũi:
- Em làm như mình lạ với thành phố đó lắm vậy, phải cần có anh hộ tống.
Yến Linh ngoẹo đầu làm duyên:
- Vì "hộ tống" em gái là "bổn phận...sự" và "trách nhiệm... vụ" của anh. Nếu anh không chấp hành thì anh cũng không ngồi được yên ở công ty đâu.
Thật là hết nói nổi, Thiệu Quân không ngờ cô em gái càng ngày càng quá quắt. Chỉ tại ba mẹ quá nuông chiều con bé, ngay cả việc đi nước ngoài để học những khóa thẩm mỹ... ba mẹ còn dự định sẽ mở cho con bé một thẩm mỹ viện lớn nữa.
Thiệu Quân thở dài nghe nặng nề vô cùng.
- Em đến công ty bằng gì?
- Taxi!
- Thôi được! Để anh bảo Thắng lái xe đưa em về trước... Anh còn những hợp đồng lớn với khách hàng phải giải quyết nữa.
Yến Linh hờn dỗi:
- Bảo anh tài xế chở em đi thì chẳng khác nào em đi taxi... khỏi phiền anh!
Ai ngờ Thiệu Quân tỉnh bơ:
- Ừ! Vậy thì em cứ đi như em đã đến vậy nhé!
- Anh... anh... - Yến Linh giậm chân đành đạch.
- Ngoan đi cô bé!
Nhìn Yến Linh ngoe nguẩy ra về, Thiệu Quân biết những ngày sắp tới anh sẽ không được yên với cô em gái này tí nào...
Chẳng lẽ anh cứ phải chiều theo những ý muốn vô lý của nó ư?
Gội đầu xong, Trung Thu ngồi hong tóc trên chiếc xích đu. Cũng may, ngôi nhà trọ này còn có một chỗ để ngồi ngắm cảnh thật là lý tưởng, khoảng sân hẹp thôi, chỉ vài chậu kiểng và một khóm đốt nhỏ toàn bông dừa cạn màu tím và trắng nhưng cũng đủ xem là một vườn hoa nhỏ khi ngồi đong đưa trên chiếc xích đu cũ kỹ này.
Trung Thu cứ ngồi dùng những ngón tay đan vào trong tóc...Bích Lệ ra đến:
- Con nhỏ "Thu sầú này thật ngộ đời, tóc gội rồi chả bao giờ thấy nó dùng quạt hay sấy khô rồi chải cả. Mười ngón tay vẫn đan vào tóc.
Thu đùa đùa:
- Con gái là thế đấy! "Nếu bạn yêu mái tóc của mình, thì hãy yêu luôn "cái bàn cào" ấy!".
- Ố là la! Đúng là giọng điệu của nhân viên quảng cáo à nha.
Bích Lệ trả đũa, còn Trung Thu mới đó gương mặt đã "Thu sầu" ngay:
- Giá mà tao được giạo đi làm tiếp thị....còn khỏe hơn.
- Nghĩa là sao? Nhân viên văn phòng sướng "thí mồ" lại không chịu.
- Văn phòng nhưng không thoải mái tí nào.
Bích Lệ quan tâm:
- Đúng thật là ông giám đốc đó khó chịu lắm hả?
- Mày nghe ai nói?
Diễm xen vào:
- Con "Lệ đá" nó nghe anh chàng "Pháp Trưởng" nói đó.
Trung Thu ngơ ngác, cô nhún vai:
- Ta chả hiểu!
- "Thu sầu" làm sao hiểu được.
Diễm lại dài giọng cà rỡn:
- Tim của "Lệ đá" đã bị tay đao "Pháp Trưởng" đâm thủng rồi.
Thu càu nhàu:
- Càng nói càng không hiểu.
Bích Lệ lên tiếng:
- Xưa... rồi Diễm ơi!
Diễm ngông ngông:
- Ừ! Ta "Diễm xưa" mờ. "Thu sầu", số là vậy nè, con "Lệ đá" nó... - Thay vì nói, Diễm lại cất giọng hát nghêu ngao "Tình cờ con Lệ gặp anh... khi người ta đi giao hàng, mối tình nàng bán bếp chàng bỏ gas..." Lệ vừa hét vừa đánh túi bụi lên người Diễm. Còn Trung Thu không cười nổi cũng phải ôm bụng mà cười chảy cả nước mắt.
Diễm vẫn không tha cho "Lệ đá", cô nàng tố khổ:
- Tên hẩn là Phát Trường nhưng tụi tao thích gọi "Pháp Trường" hơn, hắn là nhân viên tiếp thị ở công ty ông Thiệu Quân đó.
Trung Thu ngẩn người:
- Vậy à Công ty có hai chi nhánh lận, tao không có nằm bên bộ phận đó nên không rõ lắm. Nhưng bộ phận anh chàng này nói ông giám đốc mình như vậy à?
- Ê! Hay là mày bênh "ông ấy" hả "Thu sầu"?
Trung Thu nạt:
- Nói bậy! Nhưng mà tao muốn nói anh chàng dám nói sau lưng giám đốc của mình thì chắc không phải là ngưới tốt.
- Thôi đi mày ơi! Nói sau lưng cũng còn tùy. Bởi vì có những chuyện cũng không thể nói ngay trước mặt.
- Xem ra mày mới là người "cáp" với hắn chứ không phải "Lệ đá" đâu, "Diễm xưa" ơi!
Diễm kêu ré lên phản đối. Lệ cười tủm tỉm rồi nhìn ra cổng:
- Ủa? Sao hôm nay "Tuyết lạnh" nó về trễ nhỉ?
- Có lẽ bữa nay có hàng nhiều nên tăng ca.
- "Tuyết lạnh" nó làm ở xí nghiệp đông lạnh thủy sản nữa thiệt là hợp gu.
Lạnh...lạnh... Đóng bắng luôn!
Trung Thu nhẹ cười. Kể ra bốn đứa tụi cô chỉ là "dân tứ xứ" mà gặp nhau, chung một hoàn cảnh cùng đi kiếm việc làm để mưu sinh cho cuộc sống tự lập, vậy mà trở thành thân thiết với nhau vô cùng. Đã vậy, còn dám tự phong mình là "Tứ đại mỹ nhân" nữa chứ...
- Tóc khô chưa? Vào ăn cơm đi "Thu sầu" ơi!
Tiếng "Lệ đá" cắt ngang ý nghĩ vu vơ trong đầu Trung Thu... Cô đẩy mạnh chiếc xích đu, khiến Diễm bất ngờ chúi nhủi, con nhỏ la oai oái...
Ngoài kia màn đêm đã đến gần...
- Tuyết Nhà cô ở đâu vậy? Có cần tôi đưa về không?
Tuyết háy mắt:
- "Ông" chạy Honda ôm à?
- Không!
- Thế thì tôi không cần phải "leo lên xe ông".
- Bộ tôi già lắm sao mà Tuyết kêu bằng "ông" dữ vậy?
Ngọc Liên lên tiếng thay:
- Anh Ba à! Tại anh để chi bộ râu ria ấy, chị Tuyết nhìn cứ từởng anh là "ba".
của em chứ hổng phải là "anh Ba".
- Nhiều chuyện!
Quay sang Tuyết, Ngọc Liên liến thoắng:
- Chị Tuyết này! Coi vậy chứ anh Ba em còn trẻ măng hà, chỉ có hơi bị "giả háp" một chút thôi...
Sang cốc đầu em gái:
- Mai mốt có tăng ca, tự mà đi về, anh không tới rước nữa đâu.
Ngọc Liên tỉnh bơ:
- Anh dám để em tự đi về một mình thiệt không đó?
- Sao lại không!
- Là anh Ba nói đó nghe. Có chị Tuyết làm chứng đấy.
Tuyết so vai:
- Chuyện của anh em Liên, chị không "tham gia" đâu.
Ngọc Liên vẫn trêu:
- Nhưng em biết chắc chị với em sẽ là người...chung cuộc chứ hổng phải ngoài cuộc đâu...
Tuyết hiểu ý của Ngọc Liên, cô bé mới vào làm sau Tuyết, nhưng lanh chanh, lách chách và nhanh nhẹn lắm. Tuyết là tổ trưởng, cô rất công bằng cho nên Ngọc Liên rất thích, con nhỏ đùa, bảo là sẽ "giới thiệu anh trai của mình cho Tuyết". Nhiều lần rồi nhưng bị Tuyết gạt ngang. Bữa nay anh ta tới đón nên Liên muốn bày trò đây.
Sang có làn, da rám nắng của người dân xứ biển. Nghe Liên kể cuộc sống của gia đình Liên trước đây vất vả lắm, ở làng chài nên công việc xẻ cá phơi khô... Rồi chị gái của Liên lấy chồng, ông anh rể mới tìm kiếm cho sang công việc làm khác... vẫn thường xuyên ở ngoài khơi nhưng bây giờ Sang khá hơn.
Anh đã mua được xe máy... Tuyết cũng không quan tâm hay hỏi gì đến việc làm của Sang cả.
Đưa mắt nhìn lên dãy đèn điện ngoài cổng xí nghiệp. Tuyết nói:
- Thôi, anh chở Liên về đi. Tôi trọ cũng gần đây, đi bộ một chút hà.
Sang quan tâm:
- Tuyết không phải quê ở đây à?
- Tôi ở Đắc Lắc.
- Hả! Buôn Ma Thuột ư?
Tuyết cười:
- Quanh quẩn với rẫy cà phê hoài, nên tôi cũng muốn có sự thay đổi.
Ngọc Liên hóm hỉnh:
- Ngửi mùi thơm của cà phê hoài nên chị Tuyết ngán, muốn "nghe" mùi tanh của cá chứ gì?
- Lộn xộn Thôi về!
Sang la em gái rồi đề máy xe. Ngọc Liên leo lên xe, cô lè lưỡi với Tuyết:
- Em về trước nghe chị.... dâu.
Tuyết không kịp la lên phản đối thì chiếc Dream đã phóng vọt.
Tuyết nói thầm:
"Ngày mai sẽ trị tội con nhỏ này! Không khéo nó ăn nói lung tung nữa...".
Từ công ty trở về nhà, Thiệu Quân mệt phờ người. Doanh thu mấy tháng nay của công ty không cao lắm, khiến Thiệu Quân vừa lo lắng, vừa suy nghĩ.
Trông thấy mẹ ở bậc tam cấp, Thiệu Quân hỏi:
- Có việc gì mà ba gọi điện thoại cho con về vậy mẹ?
Bà Thiệu Minh vồn vã:
- Có khách gửi con ạ!
- Ai vậy mẹ? Khách của ba hả?
- Là bác Bách đó!
Thiệu Quân hỏi lại:
- Bác Bách là bạn của ba... thế cần gì phải gọi con về gấp?
Bà Minh thông báo:
- Bác Bách đến đây là vì chuyện của con.
- Chuyện con? - Thiệu Quân kêu lên.
- Phải! Việc hôn nhân của con.
Mặt Thiệu Quân nhãn như "khỉ ăn ớt":
- Chuyện đó ba mẹ làm ơn tha giùm cho con nhờ.
- Quân à! Con đã hơn ba mươi tuổi rồi.
Con không lập gia đình còn để đến bao giờ nữa.
Thiệu Quân lập lờ:
- Chưa chứ không phải là "không".
- Một lần "lỡ dở" không phải lần sau cũng vậy. Hay là con vẫn còn chờ đợi sự trở lại của con Ngân.
Thiệu Quân trố mắt:
- Mẹ nói gì lạ vậy? Đừng mỗi chuyện đều nhắc đến Thiên Ngân.
- Con biết nói vậy là tốt. Mẹ tưởng con cứ chung thủy mối tình đầu.
Thiệu Quân rắn giọng:
Tình cảm với Thiên Ngân là nông nổi nhất thời thôi mẹ ạ! Chia tay rồi con mới cảm nhận con và cô ấy hoàn toàn đối lập, không hợp. Thiên Ngân là người của danh vọng:
Bà Minh nhẹ giọng:
- Cũng khó có thể trách con bé! Những đứa con gái có tài sắc thường "ăn sâu" suy nghĩ ấy... Thôi, con mau vào nhà đi, chuyện này mẹ con mình sẽ nói sau.
Nhăn mặt Thiệu Quân hỏi mẹ:
- Con không tin rằng ở thời buổi này rồi mà còn có cô gái nào lại để cha mẹ đi chọn lựa hôn phu như vậy? Con gái bác Bách như thế nào ha mẹ. Có "tưng tửng" không?
Bà Minh nhăn mặt:
- Người ta cũng con nhà danh giá con ạ! Con bé Tố Tâm xem ra cũng rất hoạt bát, nó và Yến Linh có vẻ tâm đắc lắm.
- Sao lâu nay con không nghe ba nhắc đến bác ấy?
- Bạn bè bặt tin cũng gần chục năm rồi... Hôm nay Yến Linh ở phi trường Tân Sơn Nhất, ba con mới tình cờ gặp lại.
- Bộ con Tố Tâm đó cũng đi học ở nước ngoài à?
- Không Tố Tâm và mẹ đi du lịch về, nên hôm ấy bác Bách trai đi đón. Nghe nói bác kinh doanh bất động sản, giàu sụ và rất có tiếng tăm ở Sài Gòn, con ạ!
Thiệu Quân thờ ơ trước những lời lẽ có vẻ như ca ngợi của mẹ. Anh cảm thấy "bão tố" sắp đến với mình thì đúng hơn.
- Bác Bách mới ra tới nên đã nghỉ ngơi, con về phòng thay đồ rồi chuẩn bị lái xe, cả gia đình ta sẽ tới nhà hàng Trúc Nguyên.
- Mẹ à! Con...
- Ba con đã gọi điện đặt tiệc rồi.
Thiệu Quân chau mày khó chịu. Anh đã trưởng thành từ lâu nhưng hình như anh luôn bị ba mình "quản chế" cái kiểu như vậy đấy.
Hai bóng hồng trong phòng khách, Thiệu Quân không muốn dừng cũng không được.
Yến Linh đã mau mắn:
- Anh Quân về kìa!
Cô gái nọ chớp mắt lia lịa, Thiệu Quân có cảm tưởng cô đang bị hạt bụi trong mắt vậy.
- Tố Tâm? Đây là anh trai của mình tên Thiệu Quân.
Yến Linh màu mè giới thiệu. Tố Tâm cũng "màu mè" không kém:
- Em chào anh Thiệu Quân.
Thiệu Quân gật nhẹ đầu như đáp trả, giọng anh tự nhiên như người xa lạ:
- Cô ngồi chơi với Yến Linh nhé!
- Anh!
Yến Linh kêu lên phụng phịu:
- Tố Tâm là "khách" của anh đó, hổng phải của em đâu.
- Yến Linh à! Mình...mình...
Tố Tâm hơi mắc cỡ trước câu nói xác định của cô bé này. Nhưng Tố Tâm không nói tròn câu được khi chạm phải ánh mắt "nghiêm lạnh" nhưng quá đỗi thu hút của Thiệu Quân. Cô nhủ thầm trong bụng:
"Gớm! Con trai mà cặp mắt như có điện... mình vừa chạm phải đã bị hút rồi". Tố Tâm bối rối thật sự. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng cô quan sát Thiệu Quân ở góc độ nghiêng càng nhận ra nét quyến rũ rất đàn ông ở anh bởi sống mũi thẳng, chiếc cằm vuông cương nghị. Bộ veston trên người càng nổi bật vẻ lịch lãm sang trọng, rất là điển trai của anh. Tóm lại, Thiệu Quân là mẫu đàn ông quá lý tưởng, quá tuyệt vời cho các cô gái đây... Tố Tâm nhất định sẽ chiếm giữ trái tim người đàn ông đầy cá tính và mạnh mẽ này.
- Tố Tâm đến đây thì là khách của gia đình mình rồi, hổng phải của riêng anh đâu.
Yến Linh vẫn trêu:
- Nhưng đặc biệt với anh đó anh Hai của em.
- Linh... Linh trêu mình đó phải không?
Giọng Tố Tâm dẻo quẹo, Thiệu Quân nghe nhột nhạt cả người. Anh kiếm cớ rút lùi:
- Yến Linh là chúa trêu chọc người khác, tôi còn phải "chạy" nó. Bữa nay có có "đối tượng" coi như tôi thoát nạn. Thôi, Tố Tâm trò chuyện với nhỏ Linh nha! Tôi về phòng...
Rồi không để có sự cù cưa, Thiệu Quân "biến ngay".
Trúc Nguyên là một nhà hàng nhỏ so với các nhà hàng khách sạn ở Vũng Tàu...Nhưng ở đây khá nổi tiếng về các món đặc sản, đầu bếp có thể chế biến theo đúng khẩu vị của từng nước, cho nên khách quốc tế đến du lịch đều rất thích chọn nhà hàng Trúc Nguyên. Các món ăn Tây, Ấn Độ, Thái Lan, Campuchia đều không thể chê vào đâu được. Khung cảnh ở đây lại rất thoáng mát và hữu tình... Thiệu Quân lại bị xếp ngồi cạnh Tố Tâm, anh cảm thấy gò bó vô cùng.
- Thiệu Quân! Con gắp thức ăn cho Tố Tâm đi chứ, đàn ông con trai gì chẳng biết ga lăng tí nào cả!
Bà Thiệu Minh, lên tiếng nhắc nhở.
Ông Minh cũng đùa:
- Con hổng ga lăng giống ba gì hết. Ngày xưa quen mẹ con, mỗi lần đi ăn ba đều gắp hết cho mẹ con và mình thì nhịn.
Bà Minh háy mắt với chồng:
- Ông nói nghe như là tôi ăn dữ lắm, đến nỗi ông phải nhịn.
Ông Minh hóm hỉnh:
- Sự thật là không phải vậy, "khi yêu" người ta nhìn nhau mà no".
- Trời ơi, ghê quá Phải ba không vậy?
- Yến Linh trêu.
Tố Tâm lễ phép nói:
- Con xin phép... để con tiếp đãi mọi ngưới đúng ơn.
Ông Minh liền nói:
- Nói đùa thôi, con cứ tự nhiên dùng đi. Tôi mời anh chị....
Thiệu Minh phụ họa cho có lệ:
- Con mời ba mẹ, hai bác... Yến Linh với Tố Tâm tự nhiên gắp thoải mái hơn nhé.
Yến Linh đề nghị:
- Gọi tiếp viên nhà hàng ra phục vụ chúng ta đi anh Quân.
- Bày vẽ chi Linh ơi!
Yến Linh không chịu:
Khách hàng là thượng đế. Bây giờ thượng đế muốn vậy đấy...
Bà Minh cũng hưởng ửng:
- Yến Linh nói phải, mình nên bảo tiếp viên đến phục vụ.
Thiệu Quân đành phải chiều theo ý, anh nói với người quản lý. Năm phút sau, hai cô tiếp viên nữ đồng phục lễ tân của nhà hàng váy ngắn màu kem, áo sơ mi tay dài màu trắng, với cả vạt mà cà phê sữa, tóc búi lên cao được điều đến.
Một trong hai cô gái đã ngẩn người khi nhận ra Thiệu Quân. Chính Thiệu Quân cũng không ngờ cô thư ký của công ty mình lại là nhân viên phục vụ của nhà hàng này. Anh chưa kịp lên tiếng thì cô đã mỉn cười lịch sự:
- Dạ, quý khách cầu yêu cầu gì ạ?
Yến Linh hống hách:
- Dĩ nhiên gọi phục vụ đến để yêu cầu "phục vụ" chứ làm gì! Chúng tôi muốn cô đứng đây hầu bàn.
Trung Thu vẫn nhã nhặn:
- Tất cả nhân viên chúng tôi ở đây đều có nhiệm vụ phục vụ thức ăn cho khách hàng, chứ không phải đứng hầu bàn.
Yến Linh không vừa:
- Cô mở to đôi mắt xem câu khẩu hiệu gì kìa "Khách hàng là thượng đế".
Thái độ phục vụ của cô là vậy đó hả? Thượng đế muốn, cô có hiểu chưa?
Trung Thu cả giận:
- Vậy thì tôi xin lỗi. Nếu thượng đế muốn vậy thì nên về thiên đình kìa.
Cô nhân viên kia vội lên tiếng:
- Thu à! Bỏ đi... sao lại nói vậy?
Rồi cô đến bên Yến Linh, phân bua:
- Chị thông cảm, nhỏ bạn tôi mới vào làm nên còn sơ xuất...chị bỏ qua nhé.
Tôi sẽ hầu thức ăn cho quý vị.
Yến Linh càng hách dịch:
- Tôi muốn nói chuyện với quản lý khách sạn ở đây. Nhân viên nhà hàng phục vụ khách như vậy đó hả?
- Thôi đủ rồi, Yến Linh!
Thiệu Quân không kiềm chế được anh nói khá to, không ngờ Yên Linh không nghe, lại phản ửng bằng cách bật khóc, cô quay sang ông bà Minh:
- Ba mẹ xem, anh Quân bênh con nhỏ thư ký của ảnh...
Ông Minh nghiêm giọng:
- Con làm mọi người mất vui và khó chịu đó rồi nghe, Yến Linh! Đúng là chúng ta muốn yêu cầu nhân viên phục vụ đến để tiếp đãi thức ăn chứ không phải đến hầu như con nói...
Yên Linh xụ mặt. Tố Tâm nãy giờ thấy cách xử sự của Yến Linh và nghe hai tiếng "thư ký" thì cũng tự suy đoán ra nhiều điều, và bỗng dưng nàng cũng có ác cảm ngay với cô tiếp viên này.
- Bác Minh đừng la Yến Linh. Cũng tại cô nọ cả, đời nhân viên mà cử "trả treo" với thượng khách, bảo sao Yến Linh không bức xúc cho được.
Diễm rất sợ bị mất việc nên vội xin lỗi rối rít. Sau khi nghe khách không yêu cầu đứng tiếp nữa, cô kéo tay Trung Thu đi vào, giọng trách móc:
- Làm tiếp viên phải biết chịu đựng và nhịn nhục, "Thu sầu" ạ! Ngang bướng như mày bị mất việc như chơi.
- Bảo tao nhịn hả? Xưa rồi Diễm ạ! Không làm thì không làm, chử thái độ khi người, hách dịch của cô ta, tao không thể "giả điếc, giả mù, giả câm" được.
Diễm vẫn lắc đầu:
- Mày vẫn biết kiếm việc làm khó thì phải ráng.
Trung Thu cười buồn:
- Tao xin lỗi vì đã làm liên lụy đến mày. Để tao nói với chú Thịnh để chú ấy không trách mày.
- Khùng quá! Vào tiếp tục công việc đi.
Diễm nạt nhỏ:
Chợt nhớ, Diễm lại lên tiếng:
- Hóa ra, anh chàng đẹp trai đó là giám đốc của mày hở Thu?
Trung Thu gật đầu:
- Ừ, đúng là giám đốc, nhưng có đẹp trai hay không thì cũng không phải là chuyện để tao quan tâm.
Diễm chặc lưỡi:
- Tao thấy thì phen này mày gay go rồi. Thái độ của cô em gái giám đốc khi nãy hung hăn, dữ tợn quá, có khi nào mày bị đuổi việc không?
Trung Thu bất cần:
- Đuổi thì nghĩ.
Diễm cười xòa:
- Mày nói chuyện huề vốn, đương nhiên có bị đuổi thì phải nghỉ thôi chứ sao.
Cả hai người cùng cười. Trung Thu không muốn để tâm đến câu chuyện vừa rồi nữa. Nhưng thực sự trong lòng sự ấm ức lại đầy ắp...
Tình Yêu Mật Ngọt Tình Yêu Mật Ngọt - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Mật Ngọt