Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10787 / 30
Cập nhật: 2015-07-22 15:08:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ương đến nhà riêng của mình. Thấy cửa đóng, anh lẳng lặng lấy khóa ra mở, rồi đến nằm dài trên ghế, suy nghĩ cách đối phó sắp tới.
Một lát Quỳnh về. Thấy chiếc valy giữa phòng, cô ngó về phía Dương, ngạc nhiên:
- Valy của anh hả?
Dương ngồi lên:
- Em cho anh ở đây đêm nay được không? Mai anh sẽ đi tìm chỗ khác. Anh bị đuổi rồi.
- Hả? - Quỳnh thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Dương cười thản nhiên:
- Đúng hơn là anh tự đuổi anh, tự làm mất những đặc ân ba anh cho anh. Nhưng không sao, anh chưa đến nỗi túng thiếu, có điều bây giờ anh phải tự kiếm sống. Em có sợ điều đó không?
- Tại sao em lại sợ?
Dương nói nghiêm túc:
- Bây giờ coi như anh trắng tay đó Quỳnh. Nếu em không thích làm bạn với anh, em cứ cắt đứt, anh không trách gì cả.
Quỳnh nhìn anh chăm chăm:
- Nhưng chuyện gì xảy ra vậy? Em không hiểu gì cả.
- Em thấy đó, anh đang dọn ra khỏi nhà.
- Tại sao vậy?
- Anh cãi với ba anh. Chuyện này chính anh cũng không lường trước được. Nhưng nó đã xảy ra rồi, anh cũng không muốn cứu vãn.
Quỳnh hỏi nhỏ:
- Sao anh lại cãi ba anh? Cãi chuyện gì? Có liên qua đến em không?
- Ông ấy đặt anh ở giữa em và cô dâu mà ông ấy chọn. Thật ra, anh không chọn được cái nào, điều duy nhất anh làm bây giờ là không để cho ông ấy khống chế.
Quỳnh bàng hoàng:
- Không ngờ là nó xảy ra như vậy.
- Em nói cái gì không ngờ?
- Hôm ấy nghe nói, em nghĩ chuyện anh cưới vợ là lâu lắm, không ngờ tới nhanh quá. Anh chưa ra trường mà. Em biết rồi, tại ba anh muốn anh cắt đứt với em phải không?
- Anh muốn em không bị ám ảnh chuyện đó, cái đó để anh giải quyết.
- Ngược lại anh Dương ạ. Em không muốn em là nguyên nhân tai họa của anh.
Dương cười lớn:
- Em tưởng tượng cái gì vậy. Anh đâu có mong manh đến độ chỉ có chút gió là bay, chuyện bị cắt viện trợ tuy có khó chịu đấy, nhưng nó không lớn.
- Từ đó giờ, anh không quen làm việc, anh không biết kiếm tiền khó đến mức nào đâu, em muốn anh về xin lỗi ba anh, còn em sẽ tìm chỗ khác - Quỳnh thoáng nhăn mặt khổ sở - Vấn đề là em lo cho anh, chứ không phải sợ mất chỗ dựa, từ đây về sau, anh đừng nghĩ em lợi dụng nữa.
Dương không nói gì, nhưng cặp mắt vẫn không rời Quỳnh. Bất giác, anh bước qua, kéo cô đứng dậy đối diện với mình:
- Sao không mở lòng ra đi Quỳnh, sao không yêu anh, em muốn có một người thật lòng với em và em cũng không cần tiền của anh, sao em không đón nhận được anh?
Và anh ghì nhẹ cô vào người. Đôi môi áp đặt một cái hôn vừa dịu dàng vừa như thăm dò. Quỳnh đờ người đứng yên, nhưng không đủ cảm xúc để đáp lại. Thấy Dương như nhất quyết chinh phục, cô bèn giấu mặt trong vai anh, thở dài:
- Lúc này đừng nên nghĩ tới chuyện tình cảm anh Dương ạ. Cả anh và em đều phải nghĩ cách để sống, mình còn phải kiếm tiền nữa. Chuyện đó không nhẹ đâu anh.
Giọng cô nhẹ như gió thoảng, ngọt mềm như bột sữa. Nó gây cảm giác được mơn trớn trước thực tế không lãng mạn. Vì vậy Dương không cảm thấy bị tránh né làm tổn thương. Anh buông Quỳnh ra:
- Cả anh và em cùng nghĩ cách à? Có thật em nghĩ như vậy không?
Quỳnh không hiểu ẩn ý của anh, cô gật đầu:
- Anh không còn được tài trợ, thì phải tự kiếm sống. Em nghĩ vậy có đúng không?
- Tất nhiên, nhưng anh muốn biết em nghĩ thế nào về sự thay đổi của anh. Em có nhìn anh bằng cặp mắt khác không?
Quỳnh còn đang suy nghĩ thì anh đã đổi ý:
- Mà thôi, không thể bắt em nói ngay được, những chuyện như thế anh muốn nhìn chứ không cần nghe nói.
- Anh nói gì em không hiểu.
Dương không trả lời, anh ngồi trở lại ghế, nói rạch ròi:
- Cho dù anh có thay đổi, thì em vẫn cứ bình thường như không có chuyện gì đi.
- Em không bình thường được đâu. Em sẽ tìm chỗ khác, còn anh ở đây. Có lẽ em sẽ xin làm lại ở chỗ cũ.
- Không bao giờ. Anh không muốn.
Quỳnh cười, nhưng đó là nụ cười chế giễu thân mật, âu yếm đến độ không làm Dương bị tự ái. Lần đầu tiên Dương bắt gặp một vẻ láu lỉnh như thế trên mặt cô. Anh cảm nhận được ý nghĩ của cô. Nếu nói ra, cô sẽ bảo rằng: “Thôi đi cậu bé, anh đã bị đuổi khỏi nhà thế mà còn kiêu ngạo”. Bất giác anh cũng bị lây tâm trạng buồn cười ấy, anh nheo mắt:
- Đừng khi dễ nhé. Anh sẽ chứng minh cho em và ba anh thấy. Anh không phải loại người vô dụng.
- Nhưng em đã nói gì đâu.
Dương nghiêng người qua, nhéo mũi Quỳnh một cái:
- Anh biết em nghĩ gì rồi. Em sợ anh công tử và không biết cách xoay sở chứ gì? Thật ra, anh không cần xoay, nó ở ngay tầm tay anh đấy chứ.
Quỳnh tò mò:
- Là việc gì vậy?
- Chuyện của tụi anh đó mà. Lúc trước, anh thường lười vẽ đồ án, tụi anh thuê mấy sinh viên lớp dưới vẽ. Bây giờ anh sẽ vẽ thuê, chịu khó một chút là đuợc thôi.
Quỳnh ngẩn người:
- Có chuyện đó nữa sao? Nhưng ai sẽ thuê anh chứ?
- Thiếu gì. Anh vẽ cho mấy thằng bạn. Tụi nó có thằng nào chịu ngồi một chỗ lâu đâu, chỉ sợ anh làm không hết thôi.
- Làm vậy anh không tự ái à?
Dương nhún vai:
- Cái đó không có gì đáng tự ái. Anh làm việc chứ có xin tiền tụi nó đâu. Nếu anh về hạ mình với ba anh để có tiền, thì mới đáng tự ái.
Quỳnh không nhận xét gì, nhưng trong thâm tâm cô cảm thấy nể nghị lực của Dương. Quan niệm sống của anh thật thoáng, khẳng khái. Không thể nào ngờ cậu quý tử của một gia đình giàu có, lại có được quan niệm bản lĩnh như vậy.
Bất giác, Quỳnh lại nghĩ về Quốc. Anh ta luôn dựa và để mẹ anh ta điều khiển, giờ thì đến vợ. Nếu Quốc có bản lĩnh thì bây giờ có lẽ cô đã khác đi rồi.
o O o
Buổi tối, Dương rủ đi ăn, nhưng cô không chịu và ở nhà tự nấu bữa ăn tối chu đáo cho anh. Cô vui vẻ dễ thương như một bà chủ nhà hiếu khách. Tâm trạng đó lây qua Dương sự thoải mái dễ chịu. Và anh tự nhủ sẽ không có gì hối hận khi hy sinh vì con người dễ thương này.
Cả hai qua một buổi tối tự do và thân mật như cặp vợ chồng mới cưới. Ðây là lần đầu tiên Dương ở lại đêm mà được Quỳnh hồ hởi nồng nhiệt như vậy.
o O o
Hôm sau, Quỳnh dậy sớm. Cô ở trong bếp khá lâu để làm điểm tâm cho Dương. Chưa bao giờ cô chăm chút bữa ăn như thế. Cô không biết Dương thích ăn gì, nhưng cứ làm món mà cô nghĩ anh sẽ thích.
Dù là ăn sáng, nhưng trên bàn có mì xào lẫn bánh mì, hột gà chiên sốt cà, patê chiên và trái táo. Cuối cùng là tách café đen giống y cách pha ở quán.
Một lát sau, Dương thức dậy. Nhìn bàn ăn tươm tất anh ngạc nhiên ngó Quỳnh:
- Em làm đó hả?
- Dạ, em muốn anh ăn ở nhà cho đỡ tốn, ra ngoài ăn mắc lắm, lúc này mình tiết kiệm lại mới được.
Anh chợt cười cười:
- Em tính toán y như bà nội trợ vậy. Anh không biết là em giỏi thu vén như thế. Chờ anh một chút nhé.
- Dạ.
Dương đi vào phòng tắm, xả nước thật mạnh. Anh có cảm giác sảng khoái của dòng nước chảy xuống người và sự phấn chấn tinh thần do Quỳnh tạo ra. Cô đã làm anh cảm động không ít bởi thái độ động viên biết ơn. Và anh tự ám thị để mình không tự ái nếu cô từ chối những cử chỉ yêu đương của mình.
Ăn sáng xong, Dương đi ra ngoài phố. Nội trong hôm nay, anh phải tìm cho được chỗ mới. Thật ra không ai thúc hối cấp bách, nhưng anh muốn giữ tiếng cho Quỳnh.
Khi anh đi rồi, Quỳnh ở nhà dọn dẹp bàn ăn. Vừa rửa chén, cô vừa nghĩ không ngừng về tình trạng của anh và cô hiện tại. Nhưng Quỳnh không quan tâm đến mặt trái của cuộc sống, chỉ nghĩ về cái tình. Và cô sung suớng bồi hồi trước cách hy sinh của anh.
Khi cô vừa dọn dẹp xong thì Hưởng đến. Quỳnh không biết mặt chị của Dương, nhưng đã nghe anh kể nhiều lần. Nên khi Hưởng giới thiệu tên, cô lập tức có thiện cảm ngay. Cô mời Hưởng vào nhà, nhẹ nhàng đặt ly nước trước mặt khách:
- Em mời chị.
- Cám ơn em.
Quỳnh hỏi chủ động:
- Có phải chị đến tìm anh Dương không ạ?
- Hôm qua nó có đến đây không em?
- Dạ, ảnh ở đây suốt đêm qua.
- Vậy à?
- Dạ.
Tự nhiên hai người trở nên im lặng. Hưởng vốn đã nghe ông Hưng nhận xét về Quỳnh, nên cô không thấy ghét. Bây giờ gặp mặt, cảm giác đó cũng không khác đi. Nhưng giữa cô và Quỳnh bây giờ, không thể có cùng mục đích, nên cô đâm ra lúng túng.
Quỳnh cũng vậy. Cảm giác gia đình Dương không ưa mình làm cô thấy ngại. Gần như khổ sở và cô cúi mặt nhìn xuống tay mình.
Cuối cùng, Hưởng hỏi chủ động:
- Dương nó đi đâu rồi em?
Quỳnh e dè:
- Dạ, ảnh bảo đi tìm nhà.
- Chứ không phải ở đây à?
Quỳnh càng thấy ngại, cô “dạ” nhỏ một tiếng rồi lặng thinh.
Còn Hưởng thì thấy bất mãn. Việc Dương không về nhà đã làm cô đau lòng rồi, đằng này lại lang thang mướn nhà, trong khi… Cho nên dù không ghét Quỳnh, cô vẫn thấy không chấp nhận được điều đó. Cô cau mặt lặng thinh.
Quỳnh khẽ lên tiếng:
- Em biết chị thương anh Dương và bất mãn em, em cũng không biết thanh minh thế nào, nhưng xin chị đừng nghĩ em lợi dụng. Anh Dương không phải mẫu người để người ta có ý nghĩ đó.
Giọng Hưởng không vui:
- Nhưng dù sao chị cũng không muốn thấy em chị tự đày ải nó, nó quen sống tiện nghi rồi, tìm chỗ khác chắc gì nhà cửa được như ở đây.
Quỳnh nghe nhói trong lòng, cô chị mềm mỏng của Dương đã tỏ ý khó chịu như thế, cô đâu có đủ trơ lì để làm ngơ. Thế là cô quyết định ngay:
- Em hiểu ý chị rồi. Trong tháng này, em sẽ tìm nơi khác, sẽ không gặp anh Dương nữa.
Cách cư xử biết điều của cô làm Hưởng thoáng áy náy. Nhưng tình thương đối với Dương mạnh hơn và Hưởng gật đầu:
- Chị không có ác ý với em, nhưng em hiểu đó, chị phải lo cho em chị.
- Vâng, em biết. Nếu là em, em cũng sẽ làm vậy thôi.
Hưởng cắn môi suy nghĩ một lát rồi trách nhẹ nhàng:
- Em đã dứt khoát tình cảm với Quốc thì cũng cần phải có một thời gian để quên, đừng lấp chỗ trống bằng một tình cảm vội vã khác, tội nghiệp cho em chị - Cô ngừng lại quan sát Quỳnh rồi nói tiếp - Chị biết thất tình là một bi kịch đối với con gái tụi mình, nhưng giải quyết bi kịch ấy vội vã như vậy, coi chừng sẽ tạo ra bi kịch cho người khác, mà không chừng cho chính em nữa.
Quỳnh làm thinh ngồi nghe, bởi cô còn thanh minh gì được nữa, khi hành động của cô bắt buộc người ta phải nghĩ như vậy. Mặt trái của nó chỉ có Dương hiểu, nhưng anh không giải thích thì cô cũng chỉ có thể im lặng.
Thấy mãi mà Quỳnh không nói gì, Hưởng đứng lên ra về. Trong lòng cô còn vương vất cảm giác áy náy.
Nếu Hưởng thấy ngại thì đối với Quỳnh lại là cảm giác thất vọng, buồn khổ. Mấy hôm nay cô với Dương rất vui vẻ. Bây giờ cô rơi vụt trở lại nỗi cô đơn lo sợ, như mất đi một điểm dựa tinh thần.
Quỳnh ngồi buồn rầu một mình, mãi đến lúc gần trưa, cô mới nhớ chiều nay có giờ học. Cô vội nấu vài món ăn cho Dương rồi chuẩn bị đi sớm để tránh mặt anh.
Nhưng Quỳnh vừa thay đồ xong thì Dương về. Trái với tâm trạng ủ rũ của cô, anh có vẻ hưng phấn vui vẻ. Anh đến mở tủ lấy lon nước khui nắp, uống một hơi, rồi ngồi phịch xuống ghế, đưa mắt nhìn Quỳnh:
- Anh tìm được chỗ rồi, ở chung với mấy thằng bạn tụi nó thuê hẳn một căn, mười thằng ở chung, có thêm anh nữa là mười một.
Quỳnh đã biết cách sống của những sinh viên ở tỉnh lên. Cô hiểu ngay một công tử như Dương sẽ khó mà chịu đựng nổi. Và cô tìm cách phản đối.
- Bộ không còn chỗ nào khác sao anh?
- Có vài chỗ, nhưng ở xa quá, đi lại bất tiện.
- Xa trường anh hả?
- Không, xa nhà này. Mỗi ngày muốn qua với em phải mất một tiếng, anh không yên tâm.
Quỳnh ngồi xuống chiếc ghế vuông góc với Dương. Khoảng cách thật gần anh, cô suy nghĩ mãi vẫn không tìm được cách nói thích hợp nên chỉ nói chung chung.
- Anh có hiểu được cuộc sống tập thể không? Phiền phức đủ thứ, mà thiếu tiện nghi nữa, ăn uống cũng thất thường, mất sức chết.
Dương bật cười:
- Em nghĩ anh là cọng bún ấy chắc? Không có đâu. Anh không quan trọng tiện nghi trong cuộc sống, chủ yếu là ý thích - Anh chợt dừng lại, nheo mắt - Nếu sợ anh đói thì nấu cho anh đi, anh thích được em lo những cái đó.
Quỳnh cười gượng:
- Em muốn lắm, nhưng không tiện đâu.
- Em sợ người ta phê bình phải không?
Quỳnh lắc mạnh đầu:
- Em không phong kiến như vậy, có điều… - Cô nín lặng một lát rồi buông một câu rời rạc - Không được anh ạ.
- Tại sao?
- Là như vậy đó.
- Anh không chịu được cách nói lấp lửng Quỳnh à.
Quỳnh thẫn thờ:
- Mà cũng không nên tìm hiểu, như vậy hay hơn.
Dương nghiêm mặt:
- Em có vẻ lạ lắm, chuyện gì xảy ra nữa vậy?
- Ðâu có.
- Không qua được mắt anh đâu, em buồn vui gì, anh nhìn là biết ngay. Nói với anh đi, có chuyện gì vậy?
Quỳnh tìm cách lảng tránh:
- Em nấu sẵn bữa trưa cho anh rồi, anh ăn đi nghe. Em đi học đây.
Cô đứng lên, nhưng Dương lầm lì kéo tay cô lại:
- Ngồi xuống đó nói cho xong chuyện rồi đi.
- Nhưng có chuyện gì đâu mà nói.
- Có chứ. Anh muốn em giải thích về thái độ của em.
- Em có gì khác lạ đâu.
Dương nhìn xoáy vào cô, cặp mắt đen của anh đầy áp đảo:
- Cười thì gượng gạo, nói chuyện thì bóng gió xa xôi, anh rất ghét bị giấu giếm sau lưng. Em nói đi.
Thấy Quỳnh vẫn đứng, anh kéo tay cô mạnh hơn:
- Ngồi xuống đi.
Quỳnh gỡ tay ra:
- Bây giờ em phải đi sớm, em cũng cần có thời giờ suy nghĩ nữa, đừng ép em mà.
- Suy nghĩ cái gì?
Quỳnh thẫn thờ ngồi xuống:
- Có lẽ anh nên trở về nhà thì hay hơn. Anh không nên lang thang như vậy.
Dương thở hắt ra:
- Lại nói chuyện đó nữa. Chẳng phải anh đã dứt khoát rồi sao? Tính anh không thích nói tới nói lui.
- Nếu không về nhà thì anh ở lại đây, dù sao cũng tiện nghi hơn.
Dương nháy mắt khôi hài:
- Vậy em đồng ý cho anh ở chung há?
- Ðừng đùa, anh Dương.
Nói thế, nhưng tự nhiên Quỳnh cũng phì cười. Ðang lúc buồn muốn chết, mà nghe cách đùa cợt có cái gì đó náo nức trẻ con, tự nhiên cô thấy hoàn cảnh bớt bi đát hơn.
Giọng Dương vừa thản nhiên vừa dứt khoát:
- Nếu không chịu cho anh ở đây, thì anh sẽ tìm chỗ khác, em đừng tính tới tính lui nữa, không mệt sao?
Quỳnh nói yếu ớt:
- Nhưng em đã nghĩ lại, em không muốn anh thiệt thòi vì em.
- Anh là con trai và anh biết mình muốn gì. Ðừng làm anh tự ái bằng cách lo lắng bao bọc đó - Nói xong, Dương chợt nghiêng đầu qua hôn phớt lên mặt Quỳnh - Em mà bảo bọc anh nổi sao? Tốt hơn hết là cứ để anh săn sóc em, bất kể thiên hạ muốn nói gì thì nói.
“Thiên hạ không nói, nhưng gia đình anh xót ruột. Còn em thì phải biết ngại”. Quỳnh nghĩ thầm. Cô biết khó mà tranh luận với Dương, nên không nói nữa.
Ðến lúc nào đó không xa, cô sẽ đặt anh vào tình thế bắt buộc và anh có muốn khác cũng không được.
Dương xếp mấy loại thước và chì cho vào hộp. Anh cuộn tròn tờ giấy rộng khổ lại, định rời phòng họa thất thì Quốc đi đến bàn anh.
- Ra quán nói chuyện được không?
Dương quay lại, thấy người rủ là Quốc, anh thoáng mỉm cười:
- Quán xá không tiện đâu và cũng không chắc là mày ngồi lâu được, cứ nói ở đây đi - Nói hết câu, anh chợt cười thêm cái nữa.
Quốc nóng lắm, nhưng vẫn tảng lờ như không. Dù anh thừa biết Dương muốn ám chỉ cái gì. Mà quả thật Dương không cười vô cớ, vì anh thừa biết nếu ngồi quán thì chưa được nửa giờ, Quốc sẽ nhận ít nhất hai cú điện thoại của Thúy. Trong lớp, ai lại không biết cách quản lý chồng của cô nàng. Vậy mà Quốc chịu được mới hay. Dương ngồi ghé chân lên bàn, hất mặt:
- Chuyện gì vậy?
- Nghe thằng Hùng bảo mày vẽ đồ án cho thằng Tân hả?
- Ừ - Dương đáp tỉnh bơ.
- Một người như mày cũng làm chuyện đó sao?
Dương nhún vai, không trả lời. Quốc đâm ra mất hứng trước thái độ thừa nhận đó. Quả thật, bạn bè ai cũng biết chuyện Dương đụng độ với ông già và bỏ nhà đi. Biết cả chuyện anh vẽ thuê cho bạn để nuôi Quỳnh. Người cười, kẻ thông cảm, kẻ nể phục. Còn Quốc thì vừa hả dạ, vừa bực mình. Anh không lý giải được, nhưng có lẽ trong thâm tâm anh thích thấy Quỳnh khốn đốn hơn là nhìn thằng bạn thân chiếm đuợc trái tim cô. Chính điều đó làm hạ nhục Quốc.
Thấy Quốc cứ nhìn đăm đăm một góc mà suy nghĩ, Dương lên tiếng như nhắc:
- Mày định nói chuyện gì vậy?
Quốc ngẩng lên:
- À, không có gì. Nếu mày vẽ thuê thì tao nhờ mày vẽ cho tao. Thằng Tân trả bao nhiêu, tao trả bấy nhiêu.
Anh nói câu đó với một nụ cười thầm kín đáo. Dương thấy hết, biết hết, nhưng vẫn thản nhiên.
- OK. Tao không từ chối.
- Nhưng liệu mày vẽ kịp không đấy, tao không muốn rớt tốt nghiệp đâu.
- Tao nhận thì bảo đảm. Mày sẽ có bản vẽ trước hai ngày để chuẩn bị trả lời, mà là trả lời xịn tất cả câu hỏi, nếu mày chịu khó học.
- Tốt thôi, có cần tiền bây giờ không, tao ứng trước cho.
- Nếu đưa thì tốt, không thì thôi.
- Ờ, vậy vẽ xong rồi đưa, còn nếu hụt tiền xài thì nói tao đưa cho.
Dương muốn đấm vào cái mặt nghênh ngang ấy, để ít ra cũng khóa mỏ được hắn. Nhưng anh tỉnh bơ gật đầu:
- Bạn bè tốt như vậy, tao cảm động lắm. Quỳnh cũng cảm ơn nếu ai thông cảm với hoàn cảnh tụi tao.
Cơn ghen tức như bị châm cho bùng nổ, Quốc nói không kịp suy nghĩ:
- Thông cảm, đồ điên.
Dương nhíu mày:
- Ai điên?
Quốc không dám nói thẳng với Dương nên lảng đi:
- Tao không hiểu sao mày ảo tưởng vậy. Mày nghĩ Quỳnh yêu mày thật lòng sao?
- Này, bây giờ mày có vợ rồi, cách hay nhất là tập trung vào vợ, chuyện của người khác mặc họ, nên hạn chế sự quan tâm lại đi, nhất là với Quỳnh.
- Mày nhắm có cưu mang cô ta nổi không đấy?
- Chuyện đó tao tự lo - Anh nheo mắt hỏi lại - Mà nếu tao không giúp Quỳnh, liệu mày có lo được cho cổ không? - Anh trả lời luôn - Không phải không? Đừng tưởng tao không hiểu mày nghĩ gì. Mày sợ Quỳnh ngả vào phía tao, thà cổ khổ sở mày lại thích hơn. Tao chưa thấy ai ích kỷ hơn thế. Thật là bi đát nếu Quỳnh là vợ mày.
Quốc tím mặt:
- Mày..
Dương ung dung cắt ngang:
- Từ đây về sau, đừng quan tâm đến Quỳnh, lo cho vợ đi, đừng bắt cô ta phải để mắt mọi lúc mọi nơi như thế, mày sống mà chẳng để ai tin được cả. Tội người ta lắm.
Anh khoác túi lên vai, đi ra cửa, nhưng mới đi vài bước đã chạm mặt Thúy. Cô nàng đang lững thững trên hành lang, anh chào cô một cái rồi cười vang một mình khi thấy khuôn mặt hầm hừ của cô nàng. Thúy chặn Dương lại:
- Anh thấy anh Quốc về chưa?
- Còn trong kia. Nhưng Thúy này.
- Anh muốn nói gì?
- Có lẽ em nên để thời giờ săn sóc bản thân em hoặc quan tâm đến một cái gì khác, như vậy em sẽ vui hơn.
Thúy cau mày:
- Em không hiểu anh muốn nói gì?
Dương nói nhỏ:
- Thả lỏng ông chồng ra tí xíu, không ai chịu nổi ngục tù đâu em.
- Anh...
Nhưng Dương đã đi thẳng. Anh còn kịp thấy vẻ ngơ ngác của cô. Không nín được, anh lại cười to một mình. Dù biết tiếng cười của mình sẽ làm Thúy tức.
Anh đi ra một góc, lấy máy gọi cho Quỳnh. Nhưng chuông đổ mãi vẫn không thấy cô bắt máy. Đến lúc điện bị ngắt, anh mới thôi chờ. Cảm thấy sốt ruột anh lại gọi máy di động. Nhưng cũng không thấy cô nghe, một ý nghĩ thoáng qua đầu, khiến anh chạy vội ra chỗ để xe, phóng như bay đến nhà mình.
Dương mở khoá cửa tuôn vào phòng. Anh đứng nhìn quanh rồi mở cửa phòng ngủ và kéo mạnh các cửa tủ.
Tất cả đều trống không. Quỳnh đã bỏ đi không nói trước tiếng nào. Dương có cảm tưởng mình sắp bốc cháy đến nơi. Anh nhào trở ra phòng khách tìm xem cô có để lại gì không?
Trên bàn là mảnh giấy gấp làm tư. Chiếc máy di động anh tặng cô lúc trước được dằn lên trên lá thư. Dương cầm lên, thẳng tay quẳng vào tường, rồi ngồi phịch xuống xem thư. Quỳnh viết rất ít, cô chỉ nói về sự ái ngại của mình và khuyên anh quên cô. Dương tức điên người, anh vò tròn mảnh giấy, ném qua một bên rồi nằm ngửa ra ghế suy nghĩ.
Một lát sau, anh nhìn đồng hồ. Hãy còn sớm để đến tìm Quỳnh lẫn ông bố đáng kính của mình. Anh cố nén tức, đi vào toilet rửa mặt. Ngang qua bàn ăn, anh thấy Quỳnh đã dọn sẵn đầy bàn. Có vẻ tinh tươm và chu đáo. Nhưng thay vì cảm động anh chỉ thấy nổi nóng thêm. Nóng vì cô cư xử với mình như với một đứa bé. Và anh vung tay quét tất cả chén dĩa xuống gạch. Không mảy may nghĩ đến sự yêu mến của Quỳnh qua cách chăm sóc đó.
Dương khóa cửa đi xuống đường. Qua mấy tầng lầu, cơn nóng vẫn không bay đi được chút nào. Vẻ mặt cau có chưa từng thấy, anh phóng xe đến trường tìm Quỳnh.
May cho Quỳnh là hôm nay cô không đi học. Chứ nếu không, chắc chắn cô sẽ phải chịu cơn thịnh nộ bão táp của Dương. Mặc dù là biết lâu, nhưng cô chưa bao giờ hiểu thế nào là làm phật ý anh.
Dương có thể về nhà tìm ông Nguyễn, nhưng anh không thèm về. Anh vào quán cafe đợi đến giờ làm việc rồi đi thẳng đến công ty.
Giờ này các nhân viên mới bắt đầu làm việc. Ai cũng tò mò khi thấy cậu chủ trẻ đi ngang với nét mặt hầm hầm. Đây là lần thứ ba họ thấy cậu quý tử của giám đốc đến công ty. Và họ thừa biết cậu ta sẽ quậy tưng bừng. Nói chung là những chuyện động trời Dương làm, đã từng là đề tài bận tâm trong công ty. Cho nên họ nhìn anh bằng cái nhìn e dè lẫn ngán ngẩm. Khi anh đi ngang, ai cũng ra vẻ chăm chú làm việc. Nhưng khi anh đi qua rồi, cả đám bắt đầu ngó theo, xì xầm, bàn tán.
Dương biết hết. Nhưng phớt lờ. Anh xông thẳng vào phòng giám đốc, bất kể sự ngăn cảm của trợ lý Hưng. Anh dùng chân đạp cho cánh cửa mở toang, rồi lao vào phòng. Hai tay chống trên bàn, anh hỏi như hét:
- Có phải ba làm chuyện đó không?
Phía sau bàn, ông Nguyễn ngồi yên, nghiêm khắc nhìn Dương, rồi gằn giọng:
- Ai cho phép con tự ý vào phòng ba?
Dương không trả lời, chỉ nhắc lại một cách tức tối:
- Có phải ba cho người tới đuổi bạn con không? Nếu không là ba thì chẳng ai làm chuyện đó. Tại sao ba cứ tấn con vô tường vậy?
- Con nghĩ ba đuổi cô ta à? Cái gì làm con nghĩ vậy?
- Tại ba đã chứng minh bằng việc của ba trước đây.
- Con thật hồ đồ, quá lắm.
Dương vẫn giận dữ:
- Ba đuổi con đi, con không phản ứng gì cả, điều con mong là hãy để mặc con. Và con không đồng ý ba can thiệp vào chuyện riêng của con.
- Ba không biết cô bạn con đi đâu và tại sao lại bỏ đi, nhưng con đã đến đây rồi, thì ba cần nói một việc đã để ba khỏi phải đi tìm con.
- Con không muốn nghe.
- Nó có liên quan đến con đấy.
- Những gì liên quan đến con, mà do ba sắp đặt thì con càng không muốn nghe.
- Con mù quáng đến vậy sao? Theo ba biết thì cô gái đó đâu yêu thương gì con.
- Con biết và con đã nói với ba rồi, đó là chuyện riêng của con, ba đừng xen vô.
- Những gì ba làm cho con là vì hạnh phúc của con, đừng kình chống ba, rồi con sẽ hối hận.
- Con không quan tâm.
- Nhưng ba cứ nói. Tối thứ bảy này ba và bác Tám sẽ gặp mặt ở nhà hàng Hoàng Hạc, mục đích là để con với Quỳnh Hoa gặp nhau, chỉ là cho biết mặt thôi, ba chỉ tạo điều kiện chứ không ép con.
- Con cám ơn. Nhưng ba thích thì cứ gặp chứ con không tới.
Ông Nguyễn vốn biết tính Dương, nên ráng nói ôn tồn:
- Suy nghĩ đi con. Con chỉ đến gặp mặt, chứ đâu phải hứa hẹn gì, sau đó nếu con không thích thì ba sẽ hủy bỏ quan hệ với họ.
Thấy Dương im lặng, ông nói tiếp:
- Hôm nay nếu con không đến gặp ba thì ba cũng đích thân đi tìm con để nói chuyện đó. Con đừng bướng quá, không hay cho con đâu.
Dương quay người ngồi ngả người ra ghế, vẻ mặt lầm lì.
- Hình như những gì con ghét, ba đều làm một cách hứng thú. Trước đây con ghét cách đối xử tẻ lạnh của ba với họ thì ba lại làm điều đó một cách triệt để. Khi ba đưa dì về nhà, con ghét để người đàn bà đó dính líu tới con, thì ba lại hãnh diện để bà ta định đoạt chuyện của con và..
Ông Nguyễn chặn lại:
- Đừng nhắc chuyện cũ nữa. Ba con mình không bao giờ hiểu nhau đâu.
Nhưng Dương vẫn bướng bỉnh:
- Để con nói tiếp. Bây giờ con không muốn ba quan tâm tới chuyện tình cảm của con thì ba lại can thiệp một cách thô bạo. Đáng tệ hơn là tại tự sắp xếp chuyện tình cảm cho con, ba quá đáng lắm - Anh đứng lên, giọng chắc nịch - Con sẽ không tới đâu.
Anh đi ra cửa, chợt ông Nguyễn nói vọng theo:
- Rồi con sẽ hối hận nếu con cãi ba.
Dương nghe nhưng vẫn không quay lại. Tuy thế ông Nguyễn vẫn cố gắng thuyết phục:
- Ba vẫn cứ sắp xếp buổi gặp đó, con có thể nghĩ lại, lúc nào ba cũng mở đường cho con.
- Cám ơn ba.
Dương nói một cách khô khan rồi bước ra, đi thẳng xuống sân, dáng điệu chán nản chứ không hung hăng như lúc nãy.
Anh mở cửa xe và ngồi gục đầu trên vô lăng, sự giận dữ biến mất nhường cho cảm giác hoài nghi hoang mang. Ba anh đã không đuổi thì có lý nào Quỳnh lại tự ý bỏ đi. Cô nghĩ cái gì vậy?
Dương không nhớ mình đã ngồi như vậy bao lâu, cũng không để ý vài nhân viên đi ngang nhìn anh. Đến lúc chú bảo vệ đến hỏi anh làm sao, anh mới giật mình ngẩng lên.
Anh lùng sục Quỳnh như điên. Mãi đến mấy ngày sau mới gặp được cô ở trường. Lúc đợi hết giờ học, anh đứng chờ cô ở ngoài hành lang, Quỳnh như biết khó mà tránh né, nên cô chậm rãi đi về phía Dương. Vẻ mặt vừa mừng vừa ngại. Rõ ràng là cô có tâm lý không tự nhiên.
- Anh đến lâu chưa? - Quỳnh hỏi nhỏ nhẹ.
Dương không trả lời, anh ngó đăm đăm xuống dưới sân, vẻ mặt lì lì, khó đăm đăm. Chờ đến lúc mọi người đi hết, anh mới quay phắt lại, quắc mắt nhìn cô:
- Tại sao em làm vậy?
Quỳnh lúng túng:
- Em..
- Sao không nói? Trả lời đi. Em muốn vờn anh giống lần trước phải không?
Quỳnh sợ quá, nói lí nhí gì đó trong họng. Cử chỉ đó làm Dương càng nóng nảy, anh quát:
- Phải vậy không? Em coi anh là cái gì vậy?
- Đừng la lớn như vậy anh Dương. Anh bình tĩnh lại đi.
- Em cư xử như vậy mà bảo anh bình tĩnh à? Anh đâu phải là đồ chơi mà buồn thì em cầm lên, vui thì vứt đi. Một lần là coi không được rồi, đằng này lại làm lần thứ hai nữa.
Quỳnh biết trước nếu gặp, thế nào Dương cũng tức giận. Nhưng không ngờ anh nóng dữ như vậy, nên những gì định giải thích đã bay mất vì sợ. Làm sao cô có thể giải thích từ tốn trước một ngọn lửa phừng phừng như vậy và cô cố làm anh dịu lại.
- Anh nghĩ không đúng đâu. Anh bình tĩnh đi mà.
Dương mím môi, đôi mắt sáng ngời:
- Nếu muốn anh bình tĩnh, thì em đã không làm cho anh điêu đứng như vậy. Em biết anh tìm em mấy ngày rồi không?
Quỳnh nhỏ giọng:
- Mấy ngày đó, em tìm chỗ làm nên nghỉ học.
Dương “hừ” một tiếng và cố nén giận, hỏi lại:
- Tại sao em làm vậy?
- Em có lý do của em. Đúng hơn là không thể làm khác được.
- Lý do quái quỷ gì chứ? Trừ khi em nghĩ lại và muốn dứt khoát với anh, em coi thường anh quá.
Quỳnh thở dài:
- Bây giờ em coi anh là người thân duy nhất, trên cả bạn bè, làm sao em muốn dứt khoát chứ, càng không dám coi thường. Đừng nghĩ như vậy rồi thêm tức em.
Dương nguẩy mạnh đầu, khuôn mặt vẫn khó đăm đăm:
- Tiếc là những gì em nói với điều đã làm không giống nhau. Nếu gia đình anh đến đuổi, anh còn thông cảm được, đằng này em lại tự bỏ đi, ngại khỉ gì chứ, nếu không phải là đổi ý.
- Anh không nghĩ em cũng có lòng tự trọng sao? Làm sao em ăn bám anh mãi được.
- Anh thích như vậy thì sao. Nhưng mà đừng dùng từ đó, anh không nghĩ như vậy.
- Nhưng em thì lại nghĩ.
Dương cau có:
- Em còn nghĩ chuyện quỷ sứ nào nữa không?
- Anh Dương! Sao hôm nay anh nói chuyện kỳ cục vậy? - Quỳnh kêu lên.
Dương quay mặt chỗ khác, thừa nhận mình ăn nói gai góc. Nhưng không muốn xin lỗi, mà người xin lỗi phải là Quỳnh. Anh hất mặt về phía cô:
- Nếu em muốn xin lỗi thì không đâu và chỉ nói như vậy thì chưa đủ so với cơn giận của anh.
Quỳnh lặng thinh, hai tay cô đan vào nhau đặt trên lan can. Những ngón tay xoắn lại trong cử chỉ bối rối. Thái độ áp đảo của Dương làm cô mất tự chủ hoàn toàn. Nếu nói ra, cô không muốn anh mất lòng với chị mình. Còn im lặng, chẳng khác nào xúc phạm Dương. Cô không hiểu tại sao bây giờ mình sợ bị giận đến vậy. Có lẽ Dương đã từ từ chi phối ý nghĩ của cô quá nhiều. Mãi suy nghĩ, cô không để ý Dương nhìn mình chăm chăm. Đến lúc anh nắm tay cô bóp mạnh, cô mới giật mình.
- Anh làm gì vậy?
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Em...
- Nghĩ cách đối phó với anh phải không?
Quỳnh thoáng bất bình:
- Sao lúc nào anh cũng nghĩ sai cho em hết vậy?
Dương nhún vai:
- Anh cũng rất mong mình nghĩ sai.
Chợt anh kéo Quỳnh đi băng băng xuống cầu thang. Cô kêu lên:
- Buông em ra, anh làm gì vậy?
- Bây giờ đưa anh đến nhà em, đừng mong trốn được anh.
Quỳnh cố đứng lại:
- Không. Nhà em ở xa lắm.
Dương cũng đứng lại, bất mãn:
- Đó không phải là lý do chính đáng, lý do chính là em không muốn anh biết chỗ ở của em, không muốn anh tìm em. Đúng không?
Thấy Quỳnh làm thinh, anh gằn giọng:
- Trả lời đi. Chỉ cần em nói một tiếng đúng, anh sẽ bỏ đi liền, nói đi.
Quỳnh ngần ngừ một lát rồi mím môi:
- Anh cứ nghĩ vậy đi và đừng tìm em nữa.
Dương vô tình lấn tới một bước. Đôi mắt đen dữ dội nhìn cô, anh gằn giọng gần như quát vào mặt cô:
- Được, vậy thì chấm dứt, không việc gì tôi phải cun cút theo cô.
Anh quay phắt người, đi nhanh xuống cầu thang, mạnh mẽ như cơn gió cuốn.
Quỳnh không ngờ Dương phản ứng như vậy. Dù không nhìn theo, cô cũng cảm nhận được anh đang tức cháy người. Quen lâu rồi cô cũng hiểu tánh Dương. Rất dễ mềm lòng và cũng rất dễ nóng giận. Và khi anh tức lên thì đó là sự nổi giận của thiên lôi, toàn là sấm sét. Bỗng nhiên cô thấy buồn kinh khủng. Cô đơn kinh khủng mà chẳng hiểu hết tại sao. Hay tại chiều nay trời không có nắng. Trong ánh hoàng hôn nhập nhoạng phủ đầy dãy hành lang không bóng người, tất cả gợi lên nỗi cô đơn thăm thẳm, mà cô rất sợ.
Quỳnh chậm chạp đi xuống sân. Cô có cảm giác chỉ còn một mình mình trong trường. Về nhà cũng chỉ có một mình. Giá còn được mẹ, có lẽ cô sẽ không bị cảm giác hụt hẫng.
Tình Yêu Dịu Dàng Tình Yêu Dịu Dàng - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Dịu Dàng