Being deeply loved by someone gives you strength, while loving someone deeply gives you courage.

Lao Tzu

 
 
 
 
 
Tác giả: Tinh Quyên
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1679 / 6
Cập nhật: 2015-12-01 18:07:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hóng ngựa chạy băng băng khoảng một canh giờ. Tốc độ xe dần dần chậm lại. Dương Ý Liễu, không! Hiện giờ nàng đã là Tô Huyễn Nhi, không thể tiếp tục kêu Dương Ý Liễu. Tô Huyễn Nhi liều mạng nhịn xuống xúc động muốn kéo khăn đội đầu xuống. Lấy tốc độ tiến tới của xe ngựa mà suy tính, đến phương Bắc ít nhất phải nửa tháng trở lên. Chẳng lẽ hơn nửa tháng này nàng nhất định phải liên tục không được nhúc nhích sao? Trời ạ! Ai tới nói cho nàng biết, tân nương cổ đại bình thường đều làm như thế nào?
Xe ngựa ngừng lại, vị tân lang thay mặt cưới vợ luôn luôn cưỡi ngựa đi ở bên cạnh xe ngựa nhảy xuống lưng ngựa.
“Đại ca! Nàng đến rồi.” Thanh âm thấp mà rộng mở, ước chừng vô cùng trẻ tuổi. Rõ ràng vẫn còn ở Hàng Châu không phải sao? Người “đại ca” kia nếu cũng ở Hàng Châu vì sao phải phái người đến thay mặt cưới vợ đây? Vì sao phải lừa Tô Quang Bình nói tân lang chưa có tới? Người cổ đại ‘ngươi lừa ta gạt’ nàng thật sự không thể lý giải! Dù sao Thạch Vô Kỵ này cũng không nên trêu chọc là được.
Tuy rằng ngăn cách khăn đội đầu, nàng vẫn có thể cảm giác được, có một ánh mắt sáng rực đang nhìn nàng chằm chằm. Là trượng phu của nàng đi? Người phương Bắc cự cổ sống động này bao nhiêu tuổi? Không trẻ tuổi đi? Một mình sáng lập ra sự nghiệp lớn cũng không phải là ba, năm năm có thể tốc thành.
Tay nhỏ trắng tuyết của nàng bị một bàn tay lớn thô ráp ngâm đen nắm chắc, bàn tay kia cơ hồ lớn gấp hai tay của nàng, mạnh mẽ mà đủ tính uy hiếp. Nàng không khỏi run nhẹ, đột nhiên ý thức được chủ nhân của bàn tay này hôm nay là trượng phu của nàng, là nam nhân cùng nàng sống chung cả đời. Trời? Hai người hoàn toàn xa lạ từ nay về sau phải cùng giường chung gối, cùng chung sinh ra đời tiếp theo sao? Nàng không thể tiếp nhận, không tự kìm chế được mà lắc đầu kháng cự, lại không cẩn thận đem khăn đội đầu lay rơi. Nàng kinh hoàng đem ánh mắt nhìn hướng về chủ nhân bàn tay! Đó là một nam nhân anh tuấn lãnh mạc (lạnh nhạc, thờ ơ), lại phi thường cao lớn. Nàng ngây dại! Mà trong mắt thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) của nam nhân kia có kinh hãi không tin tưởng. Huyễn Nhi biết rõ cảm giác kia, tựu như tối hôm qua từ trong kính cổ nhìn thấy chính mình xinh đẹp giống như thiên tiên.
Ở thế kỷ 20, nàng biết mình vốn là đủ xinh đẹp, nhưng so sánh cùng với Tô Huyễn Nhi thì cấp so sánh với Thái Bình Dương đi. Cũng hiểu rõ tại sao bốn vị tỷ tỷ của Tô Huyễn Nhi lại ghen ghét nàng như thế! Nàng thật sự rất đẹp, lông mày như viễn sơn (núi xa), không họa mà đại[1]; môi như hồng anh, không điểm mà đỏ thắm; da thịt trắng nõn, trong trắng lộ hồng, dường như mịn màng vô cùng, nhưng thể cốt rất mỏng manh, rất nhỏ gầy. Nàng rất may mắn chính là nàng không có bó chân. Bị ép không thể bó chân, bởi vì xuất thân của nàng không đủ cao quý. Nhưng một đôi gót sen chân bó[2] kia, vừa trắng lại mịn, khung xương đều đều, giống như bạch ngọc tinh điêu mà ra. Từ đầu đến chân, nàng đều là do ông trời chiếu cố hạ sinh ra. Người khác không sợ hãi mới là lạ!
Nhưng nam nhân này cũng thật sự là anh tuấn. Toàn thân bắp thịt quấn quýt, gương mặt lãnh ngạo có một cổ lãnh mạc cự người ngoài ngàn dặm. Ánh mắt của hắn khiến tâm hồn thiếu nữ của Huyễn Nhi thình thịch nhảy dựng.
Thạch Vô Kỵ bình tĩnh đem khăn đội đầu đắp trở về trên mũ phượng của nàng, cánh tay khỏe mạnh vừa kéo, ôm nàng xuống xe ngựa, không buông nàng ra, trực tiếp hướng trong biệt viện tinh xảo bước đi.
Dường như đi qua cổng vòm một đường lại một đường, sau đó đứng lại, chờ đợi người giúp việc đứng hai bên đẩy cửa phòng ra, hắn mới đi vào trong gian phòng tràn ngập hương hoa lan, để nàng ngồi ở trên giường mềm mại. Đám người giúp việc lui ra ngoài, khăn đội đầu của Huyễn Nhi được lấy xuống. Một đôi mắt to tiễn thủy của nàng đón nhận tầm mắt của hắn, thời gian phảng phất giằng co dừng lại, hai ánh mắt không nói gì nhìn nhau đảo mắt… Hồi lâu sau đó, rốt cục Huyễn Nhi thấy tâm hoảng ý loạn, vội cúi thấp mặt, không dám để cho hắn nhìn thấy táo nhiệt (nóng rang, khô nóng) của mình. Không nên có loại cảm giác này nha? Huyễn Nhi không ngừng định lực hơi thở của mình không đủ.
“Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai liền xuất phát về phương Bắc.” Hắn nói chuyện, thanh âm trầm thấp lạnh lùng, hàm chứa uy nghiêm không cho phép bác biện (tranh cãi bác bỏ).
“Tại sao?” Thấy hắn dường như muốn đi, nàng vội ngẩng đầu phát ra thanh âm thanh thúy ôn nhu.
“Cái gì?” Hắn hỏi lại, kinh ngạc sự can đảm của nàng!
“Rõ ràng ngươi ở Hàng Châu, vì sao phải để người khác thay mặt lấy vợ?” Nàng chỉ là thắc mắc, mà không phải là oán hận. Nhưng hiển nhiên Thạch Vô Kỵ không hề nghĩ như vậy.
“Nếu nàng cảm thấy chưa đủ phong quang (nở mày nở mặt), sau khi quay về phương Bắc ta sẽ làm một tiệc rượu long trọng để cho nàng phong quang, dù sao như vậy đối với nàng mới công bằng.”
“Đây không phải là đáp án, ngươi vẫn chưa nói ra tại sao không tự mình đi cưới ta!” Nàng nói thẳng ra, hơn nữa bình tĩnh đi đến đứng trước mặt hắn, bày ra ý đồ giá thức ngang nhau… Nga, ông trời! Nàng vậy mà chưa đến cằm của hắn, thậm chí còn có một khoảng cách, muốn nhìn thẳng vào hắn còn phải cố sức đem đầu ngửa thành góc 90 độ. Như vậy chẳng phải càng ở thế yếu! Thật sự là không sáng suốt, ngẫm lại vẫn là lui ra phía sau một bước là tốt rồi. Mới lui về sau lại đụng phải tay của hắn. Thì ra hắn lại đem nàng vòng ở bên trong hai tay của hắn! Nàng kinh hoàng ngửa đầu nhìn hắn.
“Nàng khá thông minh, khá dũng cảm cũng rất có dũng khí. Loại nữ nhân không biết nặng nhẹ giống như nàng, cần phải hảo hảo phạt roi giáo huấn một chút mới được.” Hắn cúi mặt xuống, đem nàng vây ở giữa hắn. Chỉ cần hắn hơi dùng lực một chút, e rằng nàng liền sẽ tan xương nát thịt. Mà hắn vừa mới thốt ra trêu đùa chế nhạo vô cùng uy hiếp, Tô Huyễn Nhi vừa giãy dụa, vừa kêu nhỏ:
“Nếu như ngươi thật sự muốn đánh ta, một quyền liền đủ, ta chịu được, không cần mưu tính xiết chết ta, ngươi buông ra đi!”
Lồng ngực của hắn phập phồng chấn động thật mạnh, phía trên truyền đến tiếng cười lớn không ngăn được của hắn! Huyễn Nhi kinh hãi nhìn chằm chằm nam nhân đang cười lớn này! Hắn nhất định rất ít cười, hơn nữa loại cười lớn này lại càng có một không hai. Không biết vì sao, nàng lại biết rõ. Nhưng không rõ rốt cuộc mình nói chuyện cười gì để cho hắn vui vẻ như thế.
Chỉ trong chốc lát, hắn ngưng cười, nhìn nàng thật sâu, vươn ra một bàn tay khẽ vuốt má phấn nộn nõn nà của nàng.
“Xem ra, ở trong đống đồ bỏ đi kia ta nhặt được bảo bối rồi, hi vọng không phải bảo bối rắp tâm hại người.”
Sau khi thì thào nói xong, hắn buông nàng ra, liền đi ra ngoài không hề quay đầu lại.
Huyễn Nhi hư mềm (trống rỗng yếu đuối) ngồi ở ghế mềm trước bàn trang điểm, ánh mắt nhìn chăm chú chính mình trong gương. Phát hiện hai gò má của mình hiện đầy ửng đỏ động lòng người… Người nam nhân này hảo nguy hiểm, khiến nàng mất đi kiểm soát, không thể đè nén tim đập rộn lên, hai gò má khô nóng không thể bình phục… Nhưng mà, tại sao lòng của nàng lại nhảy nhót tuôn lên vô tận? Vừa nãy trước khi đi hắn muốn nói cái gì? Từ ma lực một đôi con ngươi rất sâu xa chống lại nàng, một bàn tay khẽ vuốt nàng, nàng liền cảm thấy vui sướng hỗn độn, căn bản không biết hắn mở miệng nói những cái gì. Có thể xác định chính là hắn vẫn như cũ không trả lời vấn đề của nàng.
Khuôn mặt trong kính khiến nàng nghĩ đến Ngọc nương cả đời đau khổ. Nàng sẽ không thật sự khờ dại cho rằng sau khi nàng giúp Tô Quang Bình làm xong toàn bộ dặn dò của hắn, hắn liền sẽ y theo giao ước thả Ngọc nương. Nàng cần phải làm như thế nào mới tốt đây? Nga! Tô Quang Bình thật sự là tà ác. Làm loại công việc này không khác gì tự tìm đường chết! Cái người Thạch Vô Kỵ này tuyệt đối so với Tô Quang Bình khó dây vào gấp mấy lần. Thạch Vô Kỵ … cùng hắn gặp nhau không đến vài phút, cũng đã cảm nhận được tính cách của hắn, hắn thông minh lanh lợi, nhuệ khí sắc bén, nguy hiểm cũng cứng rắn, lại càng vô tình đối với kẻ phản bội vô tình tuyệt đối! Tóm lại, kết cục đều là đem nàng chết không được tử tế! Tô Huyễn Nhi suy nghĩ lâm vào trong quấy nhiễu vô biên(không giới hạn).
Thạch Vô Kỵ trở lại phòng nghị sự. Đám đệ muội sớm đã ở bên trong chờ hắn. Hắn bình tĩnh ngồi xuống, Thạch Vô Giới lập tức khẩn cấp mở miệng:
“Đại ca, nàng thật sự là đến nằm vùng.”
“Vô Ngân.” Thạch Vô Kỵ nhìn tiểu đệ liếc mắt một cái mới chuyển hướng sang đại đệ hỏi.
Ở trên đường cưới vợ, Thạch Vô Ngân lén vào Tô phủ, âm thầm giám thị hành động của Tô Quang Bình, đến tận ban nãy mới trở về, trên người vẫn mặc y phục gia nô chưa thay đổi.
“Tô Quang Bình ham muốn sản nghiệp của chúng ta đã lâu. Cho nên hắn nhất quán dùng phương thức liên hôn để đối phó chúng ta. Trừ bỏ muốn Tô Huyễn Nhi trộm ‘trướng bổn’ ra, quan trọng nhất là muốn nàng tra ra lai lịch của chúng ta. Bọn họ đối với chúng ta nổi lên lòng nghi ngờ, cho nên Kha Tất Uy đặc biệt chỉ thị một hạng mục này. Đại ca đoán không sai, Kha Tất Uy quả nhiên là một người trong bốn người, còn toàn bộ suy đoán hoàn toàn chính xác.” Thạch Vô Kỵ mưu tính sâu xa, lường trước chuyện tinh chuẩn(tỉ mỉ chính xác), hắn muốn bí quyết buôn bán nhiều năm thành công, cũng không quá sai lầm.
“Tốt lắm, hạ mồi phải cần nàng, tiếp tục vai diễn gian giảo cũng xuất hiện.” Thạch Vô Kỵ lãnh đạm nói xong, mặt không chút thay đổi.
Tú mi (đôi mi thanh tú) của Thạch Vô Hà nhíu lại.
“Nhưng… Kha Tất Uy là Thị Lang bộ Thượng Thư, chúng ta động được hắn sao? Hắn lại là nhi tử của đương kim hoàng đế Lưỡng Giang Đề đốc nha!” Lo lắng của nàng làm cho Thạch Vô Giới dè bỉu.
“Muốn giết hắn còn phải đi khắp nơi khua chiêng gõ trống, chiêu cáo thiên hạ sao? Không được công khai, liền được lén lút. Chúng ta ngầm vất vả nhẫn nhục sống mười bảy năm chính là vì đợi đến lúc thời cơ chín mùi, nợ máu trả lại máu.” Thạch Vô Giới cũng không lấy đại luận sôi nổi hôm nay làm thỏa mãn. Xem ra, hắn vẫn còn có nhiều lời bàn cao kiến hơn muốn phát biểu. Nhưng Thạch Vô Ngân giành trước ngăn cản.
“Vô Giới, chúng ta nghe đại ca muốn sắp xếp Tô Huyễn Nhi như thế nào, thật sự phải đem nàng trở về phương Bắc sao? Đại ca.”
Thạch Vô Kỵ không chút do dự nói:
“Mang nàng trở về, không có lời dặn của ta không được đi trêu chọc nàng, lại càng không cho phép đối với nàng ác ngôn. Nàng chỉ là một con cờ trong tay người khác mà thôi, không phải là cừu nhân của chúng ta.”
“Nhưng mà…” Thạch Vô Giới muốn nói phàm là người Tô gia chính là cừu nhân không đợi trời chung của Thạch gia, nhưng mới nói lên một chữ, đã bị Thạch Vô Ngân cản lại.
“Đại ca tự có đạo lý của mình, đừng nói nữa.” Thạch Vô Ngân suy nghĩ cẩn thận nhìn Thạch Vô Kỵ, nhưng lại đưa tới tầm mắt khiêu mi của Thạch Vô Kỵ —— đó chính là điềm báo hắn muốn tức giận. Ba người lập tức rất thức thời từng người tìm lý do lui xuống.
Nguyên tắc làm việc của Thạch Vô Kỵ hắn từ trước đến nay vốn là oan có đầu, nợ có chủ, cũng không tổn thương tới người vô tội. Cho nên hắn ra lệnh đám đệ muội không được phép làm khó dễ vật nhỏ mảnh mai kia, hắn vốn là nói đến vô cùng đúng lý hợp tình, nhưng ở dưới ánh mắt thăm dò của Vô Ngân lại dâng lên hỏa khí không tên, hắn biết trong lòng Vô Ngân đang suy đoán cái gì, mà loại ý nghĩ này khiến Thạch Vô Kỵ cảm thấy chật vật gấp bội. Hắn muốn bảo vệ nữ hài bị phái tới nằm vùng kia, căn bản là không có đạo lý!
Khẩu khí than nhẹ, ánh mắt hắn tạm dừng ở trên một đóa hoa hồng mảnh mai ở trước cửa sổ, nhưng trong lòng lại hiện lên một gương mặt đẹp tuyệt trần, làm rung động lòng người, xua đi không được, vẫn còn lâm vào trong trầm tư…
Tô Huyễn Nhi cho rằng, nếu như Thạch Vô Kỵ thật sự vội vã quay về phương Bắc thì cũng sẽ đợi đến hừng đông lại tiếp tục. Không ngờ lúc nàng đang say sưa ở trong mộng đẹp lại đem nàng đào ra khỏi chăn bông, muốn nàng thu dọn tốt một chút liền lên đường.
Kỳ thật cũng không cần nàng bắt tay vào sửa sang lại cái gì, bọn nha đầu lanh lợi sớm đã đem đồ đạc của nàng đóng gói hết để kiệu phu mang ra ngoài. Việc duy nhất nàng cần phải làm chính là để người hầu hầu hạ thay quần áo chải đầu mà thôi.
Tối nay là đêm động phòng hoa chúc, nhưng hắn lại không vào phòng cùng nàng viên phòng. Hại nàng từ xế chiều luôn luôn lo lắng đề phòng đến đêm khuya, mới ở trong một loại nghi hoặc vừa lỏng lẻo lại khó hiểu mơ mơ màng màng mà ngủ say, ngủ còn phải phòng bị, cho nên rất không an ổn. Nhìn thấy xe ngựa cùng ba con tuấn mã ngoài cửa lớn, đêm tân hôn của nàng giống như đêm đào vong đi (trốn đi nơi khác)! Huyễn Nhi buồn cười nghĩ, cơn buồn ngủ từng đợt từng đợt ùa tới, suy nghĩ của nàng vẫn như cũ hỗn độn không rõ.
“Thiếu phu nhân đâu?” Thạch Vô Kỵ dẫn đệ muội đi ra đại môn, hỏi tổng quản ở một bên, ánh mắt nhìn người hầu. Hắn trở về phòng đón nàng thì nàng đã được người hầu dẫn đi ra.
Đầu Tô Huyễn Nhi mau chóng ngã xuống —— thì ra nàng vẫn còn ngủ gật, hoàn toàn không biết trượng phu đang tìm nàng. Nữ hầu một bên khẽ gọi: “Phu nhân.” Thuận tay đẩy nhẹ nàng một chút. Huyễn Nhi đột nhiên mở to mắt bước chân đi lên phía trước, mới đi được một bước, lại bị vấp váy cả người lảo đảo, bổ nhào về phía trước. Thạch Vô Kỵ nhanh tay đỡ lấy thê tử, còn nàng thì hoàn toàn ngã vào trước ngực hắn, đối với lồng ngực ấm ápvĩ ngạn4 kia yêu thương nhớ nhung5.
(4: to lớn
5: cái này còn có nghĩa là ‘nhảy vào ôm lấy lồng ngực’ => có thể hiểu là Huyễn Nhi vấp váy ngã được Vô Kỵ đỡ lấy nằm trọn trong ngực, nàng tiện tay ôm qua giữ vững thân thể, ta đoán vậy thôi chứ cũng hông biết đúng không nữa, mà thường thường cảnh trong phim đều là vậy ^^)
Toàn bộ đám người hầu cắn lưỡi, cố nén cười, có một âm thanh buồn cười ở phía sau Thạch Vô Kỵ không kiêng nể gì mà vang lên. Huyễn Nhi nhận ra được thanh âm này, là thanh âm của người thay mặt tân lang cưới vợ. Nàng giãy dụa đứng vững, từ trong khuỷu tay của trượng phu nhìn sang. Hai nam tử phương Bắc cao lớn tuấn kỳ bảo hộ lấy một nữ tử xinh đẹp nhỏ nhắn ở giữa, bộ dạng bọn họ đều vô cùng giống nhau, nhất định là người thân của Thạch Vô Kỵ.
Thạch Vô Kỵ trầm thấp mở miệng, ánh mắt thuận tiện đối với tiểu đệ ném cái liếc mắt cảnh cáo, cho nên Thạch Vô Giới đình chỉ cười cực nhanh.
“Vô Hà, lại đây cùng đại tẩu của muội ngồi chung xe ngựa. Huyễn Nhi, nàng là tiểu muội Vô Hà.” Hắn dìu Huyễn Nhi đi đến trước mặt ba người, vẻ mặt ba người trong chớp mắt đều ngơ ngác.
Ánh mắt của bọn họ nhìn nàng làm cho Huyễn Nhi cho rằng y quan[3] của mình có chỗ nào không ngay ngắn? Vội vàng cúi đầu nhìn mọi chỗ, phát hiện cũng không có chỗ không ổn. Khuôn mặt nhỏ nhắn lóe lên nghi hoặc cùng tức giận nhìn về phía trượng phu.”Ta có chỗ nào không đúng?”
Thạch Vô Kỵ nói nhỏ:
“Đây là đại đệ Vô Ngân, tiểu đệ Vô Giới.”
Trên nét mặt, Thạch Vô Ngân cùng Thạch Vô Kỵ tương tự nhau. Nhưng trên người Thạch Vô Ngân lại có thêm một cổ ôn hòa nho nhã, nhưng thâm trầm sắc bén ở dưới ôn hòa kia không thể khinh thường. Còn Thạch Vô Giới thì đơn thuần hơn, toàn bộ ái ố hỉ nộ[4] đều ở trên khuôn mặt tuấn tú khắc họa rõ ràng, thập phần đáng yêu. Tuổi khoảng chừng hai mươi, đợi hắn trưởng thành hơn một chút, cũng sẽ giống như hai ca ca của hắn, có được lực hấp dẫn trí mạng.
Trong khi Huyễn Nhi đang đánh giá thành viên Thạch gia, đồng thời cũng bị bọn họ đánh giá: không thể phủ nhận, Tô Huyễn Nhi xác thực là xinh đẹp!
Nàng là mỹ nhân phương Nam, cùng xinh đẹp của mỹ nhân phương Bắc là Vô Hà hoàn toàn bất đồng, đều có vẻ mặt đặc biệt.
Thạch Vô Hà giống như khả nhân nhi[5] trong bức tranh mỹ nữ, lấy nguyệt làm thần[6], lấy liễu làm thái[7], lấy hoa làm tư[8], ôn nhu dịu dàng không thể tưởng tượng nổi! Cùng vẻ đẹp yếu ớt của Tô Huyễn Nhi khác nhau rất lớn.
Lấy hoa làm ví dụ, Thạch Vô Hà giống như là một đóa không dính hạt bụi nhỏ trong cốc U Lan. Còn dung mạo thần thái của Tô Huyễn Nhi chính là cây thuỷ tiên lâm thủy nhi cương[9], không nơi nương tựa.
Sau khi hai bên nhận thức, Thạch Vô Kỵ dẫn đầu đỡ nàng đi về phía xe ngựa. Lực chú ý vừa chuyển, đôi mắt to tiễn thủy của Huyễn Nhi liền thẳng tắp nhìn chằm chằm ba con ngựa đen bóng cao lớn, tinh thần sáng lạng ở phía trước xe ngựa. Lộ ra khát vọng tha thiết, không chút nghĩ ngợi liền cao giọng nói:
“Ta cũng muốn cưỡi một con ngựa, có được không?” Ở thế kỷ 20, kinh nghiệm cưỡi ngựa duy nhất của nàng là ở trong trường ngựa của Đài Trung, cưỡi qua một con ngựa vừa gầy lại nhỏ, già tới nỗi mau chóng vào quan tài. Khí phách phóng ngựa phi nước đại, mặc sức đón gió luôn luôn là tâm nguyện nàng hướng tới nhưng không có cách nào đạt được. Hiếm thấy con ngựa cường tráng xinh đẹp trước mắt này, bảo sao nàng không nóng lòng muốn thử một chút chứ? Cho nên, nàng liền tự nhiên mở miệng nói a! Lại rước lấy ánh mắt kinh ngạc khắp nơi.
“Nàng biết?” Thạch Vô Kỵ không tin nàng biết cưỡi. Thân thể yếu đuối mỏng manh của nàng làm sao có thể chịu nổi sức ép trên lưng ngựa? Huống chi không có một nữ nhân nào lại được phép cưỡi ngựa, cái này căn bản không ra thể thống gì, đặc biệt là nữ hài nhi cao nhã của nhân gia[10] lại càng không thể.
“Không biết, nhưng ta muốn cưỡi.” Huyễn Nhi thành thật nói xong. Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Thạch Vô Kỵ, biết rõ hi vọng lại thất bại, thật sự là mất hứng!
Không đợi Thạch Vô Kỵ mở miệng, nàng liền rất cam chịu nhún nhún vai.
“Được rồi, lên đường đi, xem như ta chưa nói.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đại thiếu nãi nãi của Thạch gia —— Tô Huyễn Nhi tiểu thư đi thẳng về phía xe ngựa, hai tay chống kiệu cả người nhảy lên xe ngựa. Tô Huyễn Nhi kéo tốt váy mới ý thức đến không khí không tầm thường, làm sao vậy? Ánh mắt không khỏi hàm chứa dấu chấm hỏi nhìn về hướng Thạch Vô Kỵ. Nhưng, Thạch Vô Kỵ vẻn vẹn chỉ nhìn nàng một cái không mở miệng nói gì, giúp đỡ Thạch Vô Hà đi tới xe ngựa. Người hầu vội đưa ghế đẩu đến để nàng đệm chân lên xe ngựa. Thì ra các tiểu thư lên xe ngựa đều có trình tự này! Tư tư văn văn[11], mới có phong phạm của tiểu thư khuê các. Ra khỏi đại khứu vẫn không tự biết, Tô Huyễn Nhi âm thè lưỡi. Lại không biết động tác dí dỏm này thu hết vào trong mắt của Thạch Vô Kỵ.
Bề ngoài xe ngựa mười phần trắng thuần, do nước sơn màu đen và màu vàng tạo thành —— hai màu sắc này là sắc hệ của gia tộc Thạch gia. Trong xe ngựa tương đối rộng rãi, hai bên trái phải bố trí nệm lông vũ mềm mại để các nàng nghĩ ngơi, ở giữa đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn có nước trà và điểm tâm. Sau đó nàng mới phát hiện thì ra mặt bàn là quặng sắt từ xây nên, còn cái chén, cái khay, bình trà tất cả đều là thiết chế phẩm[12], khó trách thời điểm xe ngựa đi lại cũng không lay động theo. Dưới mặt bàn có sáu ô vuông, chia ra để các đồ vật như điểm tâm, lá trà, vải tơ, lụa tuyến, kim thêu hoa vân vân. Bên cạnh chỗ ngồi của tiểu cô[13] Vô Hà có một ít hành lý nhỏ, sách vở, chăn mỏng.
Nàng còn tưởng rằng xe ngựa cổ đại nhỏ hẹp tựa như kiệu hoa thường thấy trong TV. Nhưng sự thật lại không như thế, ít nhất xe ngựa nàng ngồi lúc này vừa rộng rãi lại thoáng mát.
Hành trình quay về phương Bắc dự đoán đi nửa tháng.
Ngày thứ nhất, ngày thứ hai nàng có thể đánh giá xe ngựa, quan sát cảnh vật ngoài cửa sổ giết thời gian; nhưng sau ngày thứ ba những việc này cũng không thể tiếp tục hấp dẫn nàng, nàng nhàm chán chỉ muốn thét chói tai.
Nàng từng nhiều lần thử muốn cùng Vô Hà nói chuyện phiếm, nhưng bản tính Vô Hà trầm tĩnh ít nói, bình thường phúc đáp nàng là vẻ mặt mỉm cười thân thiện nhưng không trả lời, sau đó cúi đầu chuyên tâm thêu hoa. Giống như có một bức tường vô hình ngăn cách hai bên, dù sao hai người chính là không có lời nào để nói. Kì quái, Huyễn Nhi tự nhận luôn luôn có nhân duyên, tại sao vừa đến cổ đại, mị lực liền biến mất? Thời điểm dừng chân, dùng cơm, tất cả đều tiến hành trong im lặng, không ai nói chuyện, trừ phi Thạch Vô Kỵ có chuyện dặn dò. Buồn! Buồn chết người!
Tô Huyễn Nhi buồn đến mau chóng điên rồi! Người ở Đại Tống đều âm dương quái khí như vậy sao? Hay là thời đại mấy trăm năm khác nhau, sinh hoạt tập quán thay đổi quá lớn? Nàng sống lại trong một gia đình tàn ác, chịu đủ lăng nhục. Ngày hôm sau lại lập tức gả vào một gia đình toàn gia đều nghiêm túc cứng nhắc. Muốn nàng cùng trượng phu đối với nàng lãnh đạm khách sáo sống đến đầu bạc, chỉ ngoại trừ nhu tình đêm tân hôn —— nếu như xem uy hiếp muốn đánh nàng, xiết chết nàng cũng có thể xem như nhu tình! Bất quá, rốt cuộc hắn nở nụ cười. Huyễn Nhi đoán không sai, nam nhân này căn bản không biết cười, không thường cười, thậm chí không muốn cười! Cười lớn trong đêm tân hôn ngày đó không có ghi âm làm chứng minh thật sự là đáng tiếc.
Trước không đến thôn, sau không đến điếm, bình thường đến giữa trưa đoàn người bọn họ đều ở trong rừng nấu cơm. Dưới tình huống không có người hầu, ba huynh đệ Thạch gia đương nhiên tự thân vào làm, trừ bỏ lương khô, thịt rượu ra, Vô Giới đi bắt một con gà rừng tăng thêm đồ ăn. Thời gian dùng cơm, giống như phẩm chất tối cao - yên lặng.
Nga! Nàng muốn thông giọng!
Huyễn Nhi không có chút khẩu vị nào với thức ăn trong khay, cuối cùng quyết định đi khắp nơi một chút, không biết có cần thông báo hay không? Nga, không cần! Để cho bọn họ nghĩ rằng nàng muốn đi ngoài là được rồi! Tìm tiếng nước chảy, nơi đó cách xe ngựa hai mươi thước, nàng nhìn thấy một con sông nhỏ rộng hai thước, trong suốt thấy đáy, còn có một vài con cá đang bơi lội! Thời đại thế kỷ 20, cần phải đi nơi nào để tìm kiếm loại phong cảnh này? Nàng vốc nước vỗ nhẹ vào mặt, tuy nói vào thu, nhưng ban ngày vẫn khô nóng bức người, dứt khoát cởi bỏ giầy thêu, hai chân ngâm vào trong nước, cảm giác mát lạnh sảng khoái đi khắp toàn thân, Huyễn Nhi phát ra hơi thở thỏa mãn. Thân thể ngửa về phía sau nằm trên cỏ xanh, cũng không quản y phục nhăn loạn, đầu tóc rối tung hay không, nàng, một tiểu nữ tử tùy tâm tùy tính, tùy tiện làm, chưa từng bị thế tục ràng buộc? Giờ đây nàng làm sao có thể để ý những thứ này?
Tiếng thảm cỏ bên người khẽ rì rào, nàng hé mở hai mắt, ngồi bên cạnh là trượng phu của nàng, Thạch Vô Kỵ! A, ba ngày qua đem nàng xem như người tàng hình, chẳng hỏi han, khiến nàng tưởng rằng mình có phải thành người trong suốt hay không? Giờ phút này lại ngồi bên cạnh nàng là có ý gì? Nếu như đám người Thạch thị bọn họ có ý định coi thường nàng, nàng đương nhiên biết, ai bảo nàng là một kẻ xông vào từ bên ngoài, nên gặp xui xẻo đã tham dự vào trong cừu hận giữa hai nhà, thành vật hi sinh đến chết cũng chưa đền hết tội.
“Tùy tiện cởi giày, không đoan trang; càng không thể tùy ý nằm ngửa, chỉ có nữ nhân không đứng đắn mới sẽ như thế.” Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào đôi chân đang ngâm trong nước của nàng. Một đôi thiên túc, không chút che đậy, thiên túc trời sinh xinh đẹp.(thiên túc là chân của phụ nữ không bó)
Huyễn Nhi lật nửa thân, chống khuỷu tay nhìn về phía Thạch Vô Kỵ, nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc nhíu mày của hắn, than nhẹ:
“Rốt cục cũng chú ý tới ta rồi sao? Ta còn hoài nghi mình trở thành người tàng hình rồi đấy! Nếu chịu không được ta, như vậy nên dạy bảo cũng dạy bảo xong rồi, không cần thiết ngồi ở đây, tại sao không tự mình tìm yên tĩnh một chút?”
Hai mắt của Thạch Vô Kỵ nén giận, cằm rút chặt.
“Muốn chọc tức ta sao?”
“Không. Không phải! Nói thực ra, ta không biết nên biểu hiện như thế nào mới được xem là thỏa đáng, giọng điệu của ta hào hứng suy vi, tính là vô lễ sao? Hoặc là ta nên biểu hiện hết sức lo sợ? Ta thật sự là không biết, dù sao ta mới vừa đến, tất cả đều không rõ.”
Nàng nói chính là mình can thiệp vào cổ đại. Còn Thạch Vô Kỵ biến nàng thành tức phụ của Thạch gia —— dù sao sợ hãi đều giống nhau. (tức phụ = con dâu)
“Chỉ cần nàng an phận, im lặng, cũng sẽ không có cái gì không đúng.” Hắn nhịn không được cầm một nhúm tóc của nàng chơi đùa.
Hắn hẳn là khiến người khác sợ hãi. Ánh mắt sắc bén thâm trầm, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào, hơi thở lạnh cứng, thái độ đối xử nghiêm túc kiềm chế, đem chính mình gắt gao ở trong một tầng tường băng vô hình, cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm. Ngay cả đám đệ muội của hắn cũng không dám thân cận quá mức, chính là được kính trọng. Nhưng, Huyễn Nhi phát hiện mình rất thích nhìn hắn, cho dù không nói chuyện cũng được. Thời điểm đón xe, xa xa nhìn thân hình cao ngất của hắn dẫn ngựa đi, luôn luôn si ngốc ngắm nhìn đến không tự chủ được. Cái này là vì nguyên nhân nào đây? Huyễn Nhi cự tuyệt miệt mài theo đuổi. Hắn là trượng phu của nàng, không phải sao? Cổ đại hiển nhiên không lưu hành ly hôn, như vậy hai người nhất định phải sống chung cả đời, cho nên nàng “đương nhiên” phải nỗ lực đi theo thói quen của hắn a! Tuy chưa có phu thê chi thực vĩnh viễn không có tốt nhất, nhưng Huyễn Nhi đã sớm ở trong ý thức nhận định hắn, không thể tự kềm chế ưa thích nhìn gương mặt tuấn lãng cùng thân hình cao ngất của hắn.
Thạch Vô Kỵ không mở miệng, tóc dài của Huyễn Nhi xõa đầy trên đầu gối hắn, trán khẽ tựa vào trên đùi hắn đó là một động tác không tự giác. Sau đó, nàng tựa như một con mèo hưởng thụ tắm nắng, một tư thế ngủ cảm thấy thoải mái.
Còn Thạch Vô Kỵ, liền không kiêng nể gì đem gương mặt xinh đẹp khiến người thương yêu nhìn chăm chú thật sâu, khắc họa vào trong đầu.
Gió êm dịu ở ngọn cây phất phất chuyển động, xào xạc rung động, xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng ngựa hí. Trừ lần đó ra, thời gian phảng phất dừng lại…
Thạch Vô Ngân không tiếng động đi trở về xe ngựa, trên mặt thoáng hiện lên suy nghĩ sâu xa.
“Đại ca đâu? Cần phải khởi hành rồi?” Vô Giới kêu lên.
“Vô Hà, quay lại xe ngựa nghỉ ngơi trước. Vô Giới, chúng ta đi câu cá.” Vô Ngân cười tuyên bố.
“Tại sao vậy? Vì cái gì…” Vô Giới đột nhiên mờ mịt, không kịp nhiều lời, cổ áo đã bị xách lên.
“Đi thôi!”
Chú thích
[1] là than vẽ lông mày, chỗ này ý nói là không vẽ mà đen đó
[2] ý nói là không bó nhưng chân nhỏ như chân bó
[3] y phục+ mũ (mũ ở đây chắc là trang sức à)
[4] yêu thương, căm ghét, vui mừng, tức giận
[5] người xinh đẹp động lòng người
[6,7,8] lấy trăng làm thần khí, lấy cành liễu làm hình dáng, lấy hoa làm dung mạo
[9] nước đến liền ngừng lại
[10] con gái trong gia đình
[11] 斯斯文文 4 chữ riêng biệt là tư tư văn văn, nhưng đem hai chữ 斯文 này ghép lại thì sẽ thành nhã nhặn, lịch sự, có văn hóa
(16: sản phẩm được làm bằng sắt
17: cô là cách gọi em gái của chồng, vì Vô Hà là út cho nên mới gọi Vô Hà là tiểu cô)
Tình Yêu Đan Xen Thời Gian Tình Yêu Đan Xen Thời Gian - Tinh Quyên Tình Yêu Đan Xen Thời Gian