There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11378 / 26
Cập nhật: 2015-07-23 15:07:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
áng thứ bảy Quốc Tâm cảm thấy khoan khái sau một tuần đầy căng thẳng.
Thuý Ái không lánh mặt anh nữa nhưng cô không thèm trả lời khi anh hỏi đến.
Điều đó cũng khiến anh đỡ căng thẳng hơn. Hôm nay là ngày nghỉ nhưng là bệnh viện tư anh phải trực buổi sáng.
Vừa bước vào phòng anh giật mình vì sự có mặt của Loan Loan ở nơi này:
- Ủa, sao cô đến sớm vậy?
Loan Loan đặt ly cà phê nóng hổi trước mặt anh đon đả mời:
- Biết anh thích cà phê Buôn Mê Thuộc, em pha cho anh đấy. Xem có hơn mấy quán cà phê nổi tiếng ở đây không?
Dù muốn trốn tránh cảm tình mà Loan Loan dành cho anh, dường như anh lờ mờ nhận ra, anh cũng khó từ chối được mọị sự sắp xếp khá chu đáo của cô.
Quốc Tâm mỉm cười gượng gạo:
- Cảm ơn em? Sao em lại quan tâm đến anh quá vậy Loan Loan?
Tưởng anh đã hiểu, Loan Loan e ấp:
- Em nghĩ mình có nhiệm vụ lo cho anh. Đó là điều mà em thích và muốn thực hiện cho bằng được.
Quốc Tâm hóm hỉnh:
- Ngay cả lúc anh không đồng ý à?
- Sao vậy Quốc Tâm? Biết được ý nghĩ của em như vậy anh không vui sao?
- Anh không biết mình vui hay buồn nữa.
Loan Loan tỏ ra nhạy cảm:
- Hình như anh có chuyện riêng buồn phải không?
- Có lẽ anh phải rời nơi này thôi Loan Loan.
Loan Loan giật mình nhìn anh đăm đăm. Cô ngán ngẫm những ý nghĩ kỳ quặc của anh, khi anh nói là anh làm:
- Anh định đi đâu hả?
- Không, anh chỉ muốn nghỉ một lúc.
- Tại sao kỳ vậy Quốc Tâm? Anh biết em về xây dựng bệnh viện này và cực khổ tới lui là vì ai không?
Quốc Tâm nhíu mày rồi trả lời nhanh:
- Vì bệnh nhân, vì người nghèo. Anh biết em giống anh ở lòng từ thiện.
Nhưng anh không có tiền, bạc sự nghiệp chông chênh. Anh không thích nhờ ai cả.
Loan Loan biết mình sắp phải tranh cãi với anh. Cô cũng lấy làm lạ tại sao cứ đến gần nhau lại toàn là tranh cãi, lần nào cũng vậy.
Cố gắng nhịn anh. Quốc Tâm rất thích sự dịu dàng:
- Anh đừng nói chuyện tiền bạc với em nữa. Tự ái anh lúc nào cũng cao như núi. Liệu anh sẽ làm được gì khi mới sống trong ý nghĩ ấy.
Quốc Tâm đặt ly cà phê xuống ghế và ngồi xuống salon bảo:
- Anh suy nghĩ rất kỹ rồi, anh đi làm mất nhiều thời gian nhưng chẳng được gì.
- Sao chẳng được gì? Hay anh muốn em tăng lương cho anh?
Quốc Tâm thấy Loan Loan hiểu sai ý mình, liền nói ngay:
- Không không, anh đâu có nói đến vấn đề vật chất. Em lầm rồi. Anh lo tinh thần của mình kìa.
Loan Loan đẩy đĩa trái cây đến cạnh anh giọng dịu dàng hẳn:
- Có phải công việc của bệnh viện quá tải khiến anh mệt trí óc không? Em hiểu. Vì vậy lúc nào em cũng quan tâm đến anh, chăm lo cho anh đó.
Cảm ơn em, em lo cho anh với ý nghĩ gì, vai trò gì. Mai mốt em cũng có gia đình riêng, lo mãi được sao?
Loan Loan trừng mắt lên:
- Anh vừa nói gì? Em không lấy chồng nếu người đó không phải là... người em yêu dấu.
Một thoáng ngạc nhiên, Quốc Tâm trở nhanh lời nói của mình:
- Dĩ nhiên. Em nên lo cho mình trước đi, đừng lo cho người khác nữa. Sức của anh là con trai mà còn không chịu nổi đó.
Loan Loan nhìn anh một lúc rồi hỏi:
- Anh quan tâm đến ai hiện nay hả Quốc Tâm?
- Anh à? Vẫn là người nghèo. Số tiền lương thu nhập của anh không đủ chi, giúp được mấy người? Anh muốn làm cái gì đó thiết thực hơn.
Đôi mắt Loan Loan cứ tròn ra vì sự hiểu nhầm câu hỏi của cô mà anh đi quá xa. Nhờ đó mà cô cũng biết được những dự định của anh về tương lai:
- Ý em hỏi... người anh yêu là ai kìa?
Nhoẻn miệng cười, Quốc Tâm lắc đầu:
- Em là cô bạn thân nhất của anh và hiểu anh nhất, không lẽ em không biết ý anh. Nhưng bây giờ anh chưa nghĩ đến điều đó em à. Anh đang có nhiều dự định. Dĩ nhiên em sẽ là người biết trước.
Mắt Loan Loan sáng rực, ánh lên niềm vui không tả. Cô nghĩ rằng Quốc Tâm rất yêu cô nên nói quanh co. Đàn ông đôi khi hay như vậy, không dám nói thẳng điều mình nghĩ và làm.
Cô ngồi cạnh anh, tự nhiên đặt bàn tay mình lên tay anh một cách thân ái:
- Quốc Tâm em hiểu ý anh rồi, anh ạ.
- Được, vậy em gặp anh sáng sớm có chuyện gì không?
Cô nhoẻn miệng cười và mở chìếc xắc tay xinh xắn lấy ra một tờ giấy đưa cho Quốc Tâm, anh ngạc nhiên hỏi:
- Giấy tờ gì vậy Loan Loan?
- Em muốn dành cho anh sự bất ngờ đó.
- Hả? Vé máy bay sang Nhật, sao kỳ vậy. Em nhầm rồi!
Loan Loan ngồi yên nhìn anh, cử chỉ thản nhiên của cô làm anh thấy khó chịu:
- Anh làm gì mà hoảng hết như thể. Nếu anh bằng lòng sang Nhật thì chiếc vé này em dành cho anh đó.
Quốc Tâm lắc đầu khó hiểu:
- Em luôn làm cho anh thất vọng Loan Loan à? Sao em thích bắt buộc người khác làm theo ý mình quá vậy. Em nên tôn trọng sự tự do của người khác đi.
Bị phê bình, Loan Loan ngồi im, nhưng cô vốn là cô gái cứng cỏi, cả quyết nên chỉ một lúc cô lại tìm cách khuất phục anh:
- Quốc Tâm nè, anh thích giận em lắm hả?
- Anh không rảnh.
- Cho là em hay tự quyết định làm cho anh không thích. Nhưng em chỉ làm điều có lợi giúp anh mà còn làm tất cả vì anh. Xin anh hiểu cho em.
Quốc Tâm nhắc lại ý anh:
- Em muốn đề nghị anh làm chuyện gì cũng phải hỏi anh một tiếng được không?
Giọng nói nghiêm khắc của anh làm Loan Loan hơi lo. Cô rụt rè:
- Thật ra em muốn anh sang Nhật học tiếp ngành giải phẫu thẩm mỹ. Lấy được bằng tiến sĩ y khoa anh muốn làm gì chẳng được.
Quốc Tâm nhìn cô khó hiểu:
- Anh hỏi thật tại sao em cứ nhắm vào anh vậy Loan Loan. Anh không giúp em chuyện này được đâu Loan Loan ạ. Em chọn người khác được không?
Đến lúc này Loan Loan không biết nên khóc hay cười. Cô ngồi sát vào ngã đầu vào vai anh. Bất ngờ quá Quốc Tâm đành ngồi im không dám thở mạnh:
- Em sao vậy Loan Loan?
Loan Loan tròn xoe mắt, từ từ ngước nhìn anh, đôi môi cô lúng liếng chẳng nói nên lời. Quốc Tâm không hiểu hay anh cố ý không chịu hiểu. Thật sự bất ngờ. Quốc Tâm cũng thấy nét mặt cô ngẩn ngơ giây lát. Đôi mắt Loan Loan nhìn rất lạ. Cả trời yêu thương tràn về trong chốc lát:
- Để anh lấy thuốc và nước cho em nha.
Loan Loan lại áp má vào vai Quốc Tâm nói nhanh:
- Quốc Tâm, em... thật ra em rất yêu anh Quốc Tâm đỡ nhẹ đầu cô lên, hai tay anh nắm nhẹ vai cô đối diện với mình. Anh nhếc môi:
- Em đùa với anh hả Loan Loan. Không thể nào, người yêu của em ở nước ngoài kia mà. Em nói em rất yêu anh ta, em suy nghĩ kỹ chưa. Chuyện này không thể.
Loan Loan bước đến gần Quốc Tâm, anh đã đứng lên, đứng tựa cửa sổ nhìn ra. Cái nhìn xa vời. Tại sao Loan Loan lại yêu anh chứ? Bấy lâu anh chỉ xem cô là bạn, một người bạn thân. Anh thật ngốc khi không nhận ra điều tinh tế ấy trong tâm hồn Loan Loan.
Cô lại ôm ngang lưng anh, tựa đầu vào lưng anh thân thiết cất giọng rưng rưng:
- Anh có yêu em không Quốc Tâm? Em muốn đưa anh đi sang Nhật học, sau đó chúng ta sẽ kết hôn và định cư bên đó luôn anh nhé.
Quốc Tàm yên lặng không có cảm xúc gì. Nếu anh trả lời không sẽ làm cho Loan Loan hụt hẫng và đau khổ. Còn để cô chìm đắm trong sự hiểu lầm này, anh phải trả giá đắt. Quốc Tâm quá phân vân.
Thấy anh không có phản ứng gì, Loan Loan hôn vào lưng anh. Lần đầu cô có cảm xúc mãnh liệt như thế. Cô tin rằng Quốc Tâm cũng có cảm giác như cô.
Quốc Tâm gỡ nhẹ đôi tay mềm mại của Loan Loan, anh cất giọng ngọt ngào:
- Em ngồi xuống đây chúng ta nói chuyện, đứng thế này, có ai vào họ sẽ hiểu lầm.
Loan Loan kéo tay anh:
- Em không không sợ vì em yêu anh mà.
- Đó là chuyện riêng của chúng ta, còn đây là bệnh viện em ạ, anh là bác sĩ.
- Em hiểu... anh có bằng lòng lời em vừa đề nghĩ không Quốc Tâm. Em không thể sống xa anh.
Quốc Tâm cúi đầu thật thấp tránh tia nhìn nồng nàn, ấm áp của Loan Loan.
Nói ra câu này dường như Loan Loan nhẹ nhõm, cô rất sung sướng, tự tin và chờ đợi anh trả lời. Có cái gì bất ổn. Quốc Tâm sợ không điều khiển được mình nữa, anh muốn rời xa Loan Loan ngay:
Nghĩ vậy anh nói nhỏ, cố giữ giọng thật thản nhiên:
- Em làm anh bất ngờ quá Loan Loan ạ. Anh không ngờ người em có cảm tình là anh. Em cho anh suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời em được không Loan Loan?
Anh không muốn chúng ta hiểu nhầm.
Loan Loan chớp mi, nở nụ cười thật đẹp khoan khoái nói:
- Em sẽ chờ anh. Hy vọng anh trả lời thật sớm. Anh không làm em thất vọng đúng không?
Nhẹ gật đầu, Quốc Tâm chợt thấy Loan Loan thật khả ái, cái cười thu hút hồn người, dáng đẹp như người mẫu. Cô gái đẹp hoàn hảo quá, sự hoàn hảo khiến anh chỉ thích ngắm chứ không mơ tưởng đến. Cô giống búp bê trong tủ kính xinh đẹp, khả ái, cao xa quá làm Quốc Tâm thích chứ không yêu.
Tình yêu của anh là Thuý Ái, đó là tình yêu đích thực. Anh nôn nao khi nhớ đến cô, anh bồn chồn khó tả khi phải đối diện với cảnh cô chia tay anh và biết bao mềm vui mà Thuý Ái mang lại cho anh. Với Loan Loan chưa hề có. Anh cũng không hiểu vì sao như vậy.
Thấy anh tần ngần Loan Loan hôn mạnh vào má anh nụ hôn nóng bỏng và bước nhanh với nụ cười xinh xắn:
- Em đi nha! Hẹn chiều nay gặp lại. Nhớ trả lời em đó.
Quốc Tâm nhìn theo dáng đi nhún nhảy của Loan Loan, anh biết cô đang mang niềm vui trong lòng. Niềm vui của một người sống tự tin, lúc nào cũng nghĩ mình sẽ chiến thắng khiến cô sống vui tươi, thanh thản.
Chợt nghĩ đến điều anh sắp quyết định, có lẽ Loan Loan sẽ rất hụt hẫng đau khổ. Nhưng anh không thể làm khác. Anh đã yêu Thuý Ái. Và trong hai người con gái yêu anh, anh chỉ có quyền chọn một mà thôi. Anh đã quyết định ngay từ đầu.
Một tháng trôi qua kể từ ngày không đến bệnh viện làm việc, Thuý Ái bớt hụt hẩng. Nhưng lòng cô không bao giờ quên nỗi đau buồn khi tự nguyện xa Quốc Tâm.
Cô làm đơn xin nghỉ việc và âm thần trở về nhà cùng chú Minh Hữu trồng hoa và chăm các loại hoa cúc trong biệt thự để bán, lo cuộc sống đạm bạc thường ngày. Nỗi buồn lặng lẽ trôi theo ngày tháng và nó lớn lên cùng nhưng vườn cúc đã trổ nụ tràn đầy.
Biệt thự Hoa Cúc sẽ vàng rực, tím ngắt và đủ màu sắc rực rỡ hơn bao giờ hết. Thuý Ái hơi mỉm cười nhìn những nụ hoa giống như cái nút áo màu xanh đang lớn dần.
Cô vẫy gọi Vú Năm:
- Vú ơi lại đây.
- Gì đó cô Hai?
- Mấy ngày nữa thì hoa sẽ nở hả Vú?
- Tôi đâu có rành. Hỏi chú Minh Hữu kìa.
Thuý Ái nhìn quanh. Minh Hữu lại biến mất. Cô chau mày khó chịu:
- Chú ấy đâu rồi Vú?
- À, hình như cậu ấy bảo sẽ cho khởi công xây dựng một căn nhà gỗ ở cạnh biệt thự đó.
Thuý Ái tròn mắt hỏi. Cô thật sự ngạc nhiên trước tin đặc biệt này:
- Trời đấy, biệt thự rộng mênh mông không ai dọn dẹp quản lý, cớ gì chú ấy xây nhà cửa nữa hả Vú?
Vú Năm phụ Thuý Ái nhổ cỏ luống hoa:
- Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai bây giờ.
Thuý Ái không hiểu nổi ông chú mình đang giở trò gì nữa. Đang trồng hoa, phải học tập, phải ươm trồng rồi chăm sóc cả ngày không biết mệt sao còn bày đa đoan. Cô rất bực chú mình giấu kỹ trong bụng:
- Chú ấy lúc này siêng lạ. Hay là chú ấy muốn tặng cho người yêu mình.
Vú Năm ngó sang chỗ Thuý Ái:
- Có gì đâu mà cô cằn nhằn, chắc cậu ấy định làm ăn gì đó.
Mãi theo đuốỉ những duy nghĩ, Thuý Ái không hay Minh Hữu đứng cạnh luống hoa hướng dẫn thợ xây nhà. Vú Năm nói nhỏ:
- Cậu ấy về rồi kìa. Hỏi gì hỏi đi!
Chưa quay lại, Thuý Ái đã kêu lên:
- Chú Minh Hữu, chú rảnh hả?
Minh Hữu không chú ý nên lắc đầu nhanh:
- Ai mà rảnh, chú đang giúp thợ xây một ngôi nhà gỗ nhỏ bên cạnh biệt thự hoa Cúc. Chú nghĩ nó đẹp lắm Thuý Ái.
Cô không biết chú đang làm gì. Cô bắt đầu thấy bực chú Hữu và không thèm hỏi nữa, ngồi im như thóc:
- Thuý Ái nè. Lại đây xem bản vẽ như thế này có được không cháu.
- Được không?
Không nghe. trả lời, chú Hữu gọi lớn:
- Thuý Ái, làm gì là nhập tâm đến độ chú gọi mấy lần vẫn không nghe vậy?
- Dạ, đâu có gì?
Thuý Ái giật mình sững sờ quay lại Quốc Tâm cũng đến tự bao giờ. Anh không nhìn cô và cũng không hỏi thêm gì sau lần cô hét vào mặt anh "đồ đểu cán" anh vừa giận vừa tức cười vì cô mắng anh không căn cứ gì cả.
Bây giờ đến biệt thự Hoa Cúc chơi anh chỉ tìm và nói chuyện với Minh Hữu.
Hai người ấy nói chuyện khá hợp ý. Và trông họ có vẻ bí mật lắm.
Thuý Ái sau phút ngạc nhiên cô lại ngồi yên vờ như không thấy anh cô cắm cúi làm cỏ cho hoa với vẻ lầm lì.
Minh Hữu tươi cười nói lớn:
- Mới đến hả Quốc Tâm?
- Chú định làm căn nhà ở đây à?
Thuý Ái nguýt dài lầm bầm:
- Xí, biết gì mà nói. Người ta ghét mà tới hoài.
Vú Năm ngồi kế bên tủm tỉm cười. Hai người này thật lạ, khó mà hiểu nỗi.
Tình yêu của bọn trẻ quá kỳ diệu và cũng rắc rối vô vàn.
Thuý Ái lại sang luống hoa khác. Cô dửng dưng đến độ Quốc Tâm phải cười vì không còn chỗ đau khổ nữa.
Minh Hữu lên tiếng gọi:
- Thuý Ái vào lo cơm nước với Vú Năm đi. Hôm nay có thợ và mấy vị khách ở lại chơi đó.
- Dạ.
Cô lên tiếng rồi quay đi vào nhà sau. Thái độ không quan tâm đến ai có mặt ở đây.
Minh Hữu đá mắt về phía Quốc Tâm cười cười:
- Từ từ cậu ạ. Tất cả sẽ đâu vào đấy mà.
Lắc đầu Quốc Tâm bảo:
- Cháu không tin lắm chú à. Có khi nào công dã tràng không?
- Cậu này, không có bản lĩnh sẽ không thành công đó.
Vỗ vào vai Quốc Tâm, Minh Hữu tỏ ra rất thông cảm với anh:
- Tôi biết cậu yêu Thuý Ái cháu gái của tôi thật lòng nên tôi cố giúp cậu phen này. Nhớ khi đạt được ý nguyện đừng quên ''chú" nha!
Thấy Minh Hữu đùa, anh gật đầu đùa lại:
- Nếu chú giúp cháu đến cùng, Thuý Ái hiểu và yêu cháu. Cháu sẵn sàng "hậu tạ" cho chú ngay.
- Hậu tạ cái gì?
- Hai vé đi du lịch biển Đông dành cho chú và người yêu của mình.
- Chà, cậu hào phóng dữ a. Hình như cậu nghĩ làm ở Bác ái rồi mà. Tiền đâu mà lo.
Quốc Tâm cười cười:
- Chú cứ yên chí cháu không nuốt lời đâu.
Quốc Tâm trò chuyện với Minh Hữu, chỉ một lát sau anh lại về. Thuý Ái lén nhìn theo. Anh không đi xe du lịch mà đi bằng chiếc cà tàng của mình ngày nào, cô lẩm bẩm lấy làm lạ. Có lẽ anh ta muốn mua chuộc lòng thương hại của cô chăng. Không bao giờ.
Thuý Ái thấy nao nao trong hồn một cảm giác khó tả. Dù rất ghét anh nhưng nhìn dáng lầm lũi bước đi xa của anh, cô dần nghe cảm giác thương cảm ngoài ý muốn dâng lên trong lòng.
Nửa tháng trôi qua bên cạnh biệt thự Hoa Cúc một căn nhà gỗ mọc lên bên hông thật tươm tất và khang trang. Thuý Ái cũng thích căn nhà gỗ này. Cô bước sang xem. Hình như ngày nào Quốc Tầm cũng ghé chơi với Minh Hữu một chút rồi đi ngay. Cô sợ sang đây lại gặp mặt anh khó mà mở lời.
Thuý Ái không muốn chạm mặt anh. Các luống hoa xung quanh biệt thự xanh mơn mỡn một màu. Cô giật mình thảng thết khi thấy Minh Hữu đang dọn dẹp trong nhà, Thuý Ái dừng bước:
- Cháu hả Thuý Ái?
- Dạ.
- Có thích không?
Thuý Ái sờ mấy thanh gỗ láng bóng còn thơm mùi sơn gật đầu:
- Đẹp chú à, rất thích. Nhưng chú xây thêm căn nhà này để làm gì vậy. Cháu thấy phí quá.
Minh Hữu nhìn lên, anh quẹt ngang giọt mồ hôi trên trán:
- Cái gì mà phí. Bộ xây lên chơi sao?
- Chứ làm gì khi cả toà biệt thự rộng không ai lau dọn. Giờ xây thêm nữa cháu sợ chú luôn.
Mlnh Hữu liếc về cô cháu gái bướng bỉnh:
- Cháu không hiểu cách làm ăn gì cả. Chú cho xây dựng thêm để cho người ta thuê mặt bằng làm việc, buôn bán gì đó. Nhờ nó chúng ta tăng thêm thu nhập hàng tháng.
Hiểu ra mục đích xây ngôi nhà, cô khen Minh Hữu:
- Không ngờ chú của cháu tiến bộ quá. Chú biết nhiều cách kiếm tiền.
Khen chú nhưng Thuý Ái vẫn ân hận vì không nghe lời chú mà gia đình khốn đốn. Chính điều đó khiến Minh Hữu từng trãi, không lớn hơn nhiều:
- Khen chú làm gì, chú học hỏi người ta đó.
- Ai vậy chủ, cháu xin thọ giáo?
- Bạn chú, chú sợ cháu không thèm học đâu.
Biết anh ám chỉ Quốc Tâm, Thuý Ái lãng sang chuyện khác:
- Nhà đẹp thật lại mát nữa, chú Hữu có cho ai thuê chưa chú?
Minh Hữu dừng tay lại gật gật đầu:
- Có nhiều người đăng ký thuê rồi đó. Chú đang phân vân không biết chọn ai.
Nghe chú nói tự nhiên Thuý Ái lo lo:
- Chú ơi, rút kinh nghiệm lần trước, cháu thấy cho thuê nhà rắc rối lại thêm nhiều đối tượng rất khó tin, cháu ngán lắm rồi.
Hơi buồn, Minh Hữu lại chăm chú sơn phết tiếp:
- Cháu nhắc Kỳ Nhiên hay Lâm Hoàng vậy Thuý Ái?
Thuý Ái thở dài đưa mắt nhìn xa xăm:
- Nghĩ ra cũng tội tội bây giờ chắc anh ấy ý thức về tội lỗi của mình làm rồi hả chú?
- Ai?
Minh Hữu cộc lốc làm cho Thuý Ái giật nảy người:
- Cháu nói anh Lâm Hoàng chứ còn ai.
Minh Hữu rất bực cách nói chuyện của cô, anh kêu lên:
- Đừng nhắc hai thằng khốn ấy vì nó mà chú và cháu khốn đốn đến bây giờ.
- Nhưng Lâm Hoàng đã phải trả giá đắt rồi.
- Còn Kỳ Nhiên, chú mà gặp lại hắn chú cho hắn biết tay, nhất định không tha.
Thuý Ái bật cười với cách nói dữ dằn của chú. Đây không phải là tính cách của Minh Hữu:
- Chú sẽ làm gì anh ta?
- Tao... tao sẽ cho nó vô tù chứ sao. Đồ đểu cán.
Thấy Minh Hữu tự nhiên nổi cáu, Thuý Ái không dám đùa nữa. Cô định trỡ về biệt thự nhưng Minh Hữu đã gọi giật lại:
- Phụ chú một tay đi, ngày mai người ta đến xem nhà đó.
- Dạ. Cẩn thần nha chú!
- Ù, chú cháu ta còn gì đâu mà sợ mất hả cháu.
Thuý Ái cầm nước sơn lên, cô bắt đầu sơn theo chú. Không hiểu sao đường sơn đầu tiên thật vụng về. Cô liên tưởng đến con đường tình yêu của mình sao quá trắc trở. Tại ai? Tại mình chăng? Có khi nào cô sai lầm chăng? Nếu mình đúng cớ gì Quốc Tâm lại đến đây mãi. Thật ra anh ta muốn gì chứ?
Muốn nối lại tình yêu? Muốn cho cô hiểu anh? Hay anh ta muốn chứng tỏ mình đầy bản lĩnh Thuý Ái bây giờ không phải Thuý Ái ngày nào mà dễ ăn hiếp. Cô miên miên man suy nghĩ đến độ làm đổ cả lon nước sơn lên nền gạch.
Minh Hữu trừng mắt nhìn cô:
- Cháu vụng về quá Thuý Ái, hồn vía để đâu vậy. Trời ơi! Đổ cả rồi thiếu cháu đi mua đó.
- Hừ! Đổ có chút xíu cũng la người ta, cháu hỏng thèm phụ nữa đâu.
Nói xong cô bỏ đi một nước trở về biệt thự Hoa Cúc. Đến vạt hoa cô dừng bước. Không hiểu sao cô lại thích loài hoa buồn buồn này và ngắm nó mãi không chán.
Mấy con bướm nhởn nhơ trên một bông hoa vừa hé nở rồi bay đi. Thuý Ái phát bực cô dùng tay xua chúng đi chỗ khác. Bướm lượn vài vòng bay sang bông hoa khác.
Trên căn nhà nhỏ, Quốc Tâm vừa đến anh nhìn sang, trông cô đùa với mấy con bướm ngoài vườn thật ẩn tượng, Quốc Tâm chợt thấy Thuý Ái hồn nhiên như trẻ con và cô mang nét bướng bỉnh của một cô gái có tâm hồn cảm xúc đa đạng. Điều đó khiến anh càng thích cô, càng yêu quí cô biết dường nào.
Hôm qua phải cắt hoa đi bán nên Thuý Ái ngủ đến sáng vẫn chưa dậy.
Cô chợt nghe tiếng người lao xao bên ngoài. Thuý Ái bật dậy nhìn ra cửa sổ.
Hình như có người đến thuê nhà. Cô tò mò muốn biết chủ nhân của ngôi nhà mới là ai.
Cô rửa mặt, chải tóc gọn gàng bước vội ra phòng khách. Suýt chút nữa cô va vào Quốc Tâm té nhào. Anh chụp lấy cô. Bốn mắt giao nhau. Thuý Ái nghiêm mắt nhìn anh nói câu cộc lốc:
- Xin lỗi!
Rồi cô vội bỏ đi ngay. Quốc Tâm như vừa tiếc nuối một cảm giác quen thuộc vừa bất ngờ, anh mỉm cười nhìn theo dáng cô.
Thuý Ái chạy như ai đuổi vào nhà. Cô đứng nép bên cửa sổ thờ hổn hển. Cái cảm giác hôm nào như sống lại trong cô mãnh liệt. Cô chận ngực mình lại ngăn dòng cảm xúc dâng trào trong huyết quản rừng rực. Thật ra cô hận Quốc Tâm hay yêu nhớ anh cuồng say, quay quắt Thuý Ái không hiểu nổi lòng mình.
Không, không yêu nhất định không. Cô ngã vật lên giường bịt tai lại. Và nằm yên như vậy cho đến khi ngủ thiếp đi.
Buổi chiếu, trời mưa, Thuý Ái ngồi bên khung cửa sổ, chống cằm nhìn mưa bay lất phất. Vú Năm đi chợ cô ở nhà một mình nhìn mưa, dáng điệu buồn như hoa cúc trước nắng.
Chợt Thuý Ái thấy Quốc Tâm đi vào ngôi nhà gỗ. Hình như anh là chủ của căn nhà. Quái! Anh ta làm gì ở đây nhỉ?
Thuý Ái bồn chồn không yên. Sự thắc mắc tăng dần trong cô không chịu nổi.
Cô chạy tìm Minh Hữu hỏi cho ra lẽ. Minh Hữu đang ươm lại vườn hoa vừa thu hoạch hôm qua:
- Chú Hữu, ai mướn nhà vậy chú?
Hơi giật mình, anh nhìn lên:
- Cháu làm chú hết hồn. Ai mướn chả được, sao cháu quan tâm dữ vậy?
- Chú nói đi, đừng giấu cháu. Có phải...
Cô ngừng giọng, thụng mặt, Minh Hữu cười thích thú:
- Trời ơi, xem kìa cháu vào nhìn vào gương đi y như là...
Cô ngắt ngang lời anh:
- Cái bánh bao bể chứ gì. Chú đừng đùa nữa, ai vậy?
Minh Hữu đùa đùa:
- Đố cháu đấy, người quen chú mới cho thuê, chú sợ.
Cô nhăn mặt:
- Quốc Tâm phải không? Sao chú lại cho anh ta thuê. Chú biết là cháu không thích anh ấy kia mà.
Minh Hũu lườm cháu mình:
- Nghe đây, việc cháu thích Quốc Tâm hay không là việc của cháu, còn chú cho cậu ta thuê để kiếm tiền, hai chuyện này không dính dáng gì với nhau. Nếu cháu không muốn thì cứ qua mà nói với anh ta một tiếng chú không biết.
Thuý Ái bước chậm rãi vào nhà. Cô miên man suy nghĩ những điều chú Hữu nói. Rất đúng. Mặc kệ Quốc Tâm, cô không thèm quan tâm đến là xong.
Mỗi ngày cô thấy mọi người ra vào tấp nập. Thì ra Quốc Tâm mỡ phòng khám bệnh giá rẻ ở đây, chính anh phụ trách Phòng khám. Như vậy anh ấy không làm ở chỗ Loan Loan ư? Thuý Ái lấy làm lạ và suy nghĩ mãi vẫn không ra lý do. Thật ra Quốc Tâm đang làm gì vậy kìa. Đầu óc cô bắt đầu hoang mang và cô bắt đầu lo lắng cho Quốc Tâm nhiều hơn, vì tự ái cô chẳng dám nói ra.
Vú Năm, người ta đến khám bệnh đông quá.
Vú Năm đang xào đậu, món mà cô ưa thích quay lại hỏi:
- Tôi nghe nói bác sĩ khám cho bệnh nhân nghèo và được anh ấy cho thuốc với giá rẻ.
Thuý Ái tò mò:
- Sao anh ấy không làm ở bệnh viện lớn?
- Tôi nghe cậu Hữu bảo có một cô gái yêu cậu ấy. Cô ta là chủ cái bệnh viện đó muốn đưa anh ta sang Nhật du học và kết hôn với cô ta, nhưng cậu ấy không thích giàu sang và cô vợ trẻ đẹp ấy.
Thuý Ái như kẻ mất hồn hỏi bâng quơ:
- Tại sao lại như vậy chứ, thật không?
Vú Năm vẫn nói đều đều không thấy vẻ mặt biến sắc của Thuý Ái:
Cậu ấy tìm cách rút lui từ chối và xin nghỉ việc. Đấy cô xem Quốc Tâm vì cái gì mà làm vậy. Khờ thiệt.
Mở tròn mắt trước câu nhận xét của Vú Năm. Thuý Ái tủm tỉm cười. Cô lấy cái quạt chận lên ngực âm thầm thở dài não nuột. Cô đã hoàn toàn sai rồi. Giờ thì không quá muộn, nhưng làm hoà với Quốc Tâm thì xấu hổ lắm. Cô nghĩ sao mình quá vô duyên không thể tưởng thế này.
Hai ngày sau, Vú Năm gọi Thuý Ái ra xem tờ báo mới đăng:
- Cô có muốn xem tin này không?
- Gì vậy vú Năm?
- Báo đăng khen một bác sĩ có tấm lòng nhân ái cao cả, cô xem đi!
Thuý Ái lặng người vui mừng trước tin vừa đăng Quốc Tâm một bác sĩ giàu lòng nhân ái. Việc này quá sức tưởng tượng của cô.
Chợt cô thấy chú Minh Hữu giúp Quốc Tâm đưa một bà cụ ngồi trên xe lăn đẩy vào nhà. Cô sững người kêu lên:
- Bà cụ Nghiêm An.
Vừa nói cô vừa víu chặt lấy vai vú Năm. Thuý Ái dừng như nhớ bà cụ liền chạy một hơi ra sân. Mọi người ngơ ngác trước cử chỉ bất ngờ này:
- Cụ có nhớ cháu không?
Bà cụ gật đầu cười cười. Cô nắm tay xoa nhẹ, sờ nắn chân bà hỏi rối rít:
- Bà có khoẻ không?
Bà lại gật đầu, y sĩ Thuỳ Liên đẩy xe vào. Cô lại ngạc nhiên khi chú Minh Hữu rất thân với Thuỳ Liên. Cô đứng lên nhìn theo mọi người vào phòng khám.
Bà cụ Nghiêm An được Quốc Tâm đưa về phòng mạch nhỏ này tận tình chăm sóc. Cô chớp mắt nhìn theo và cảm kích tấm lòng nhân ái của Quốc Tâm vô cùng.
Thuý Ái ngồi chống tay lên bậu cửa sổ nhìn luống hoa mới tưới bị héo rũ xuống dưới cơn nắng hạn gay gắt. Mới vừa tưới xong nước trốn đâu mất, cây tươi không nổi.
Các luống hoa mới gieo trồng không chịu nổi cái nóng như đổ lửa ấy. Thuý Ái tưới không xuể. Đùng một cái Minh Hữu được công an phường rồi công an thành phố mời lên làm việc liên tục, Thuý Ái vô cùng lo lắng:
- Vú Năm ơi phụ con tưới hoa.
- Mới tưới đó mà. Một chút nữa đi!
- chú Hữu đi lâu con lo quá Vú à.
Vú Năm động viên cô:
- Chắc không sao đâu. Minh Hữu có làm gì bậy bạ.
- Nhưng cháu vẫn không yên chút nào.
- Đừng lo nữa.
- Cháu đi tưới cây đây, và trồng mấy luống nữa!
Đột ngột Quốc Tâm đẩy xe đưa cụ Nghiêm An đi dạo trong các luống hoa.
Anh nói như trò chuyện cùng bà. Thuý Ái giật mình nhìn lên khi anh đẩy đến gần. Cô tươi cười với bà cụ:
- Bà cụ khoẻ không?
Bà lão gật đầu cười và chỉ chỏ vào luống hoa đang nở thích thú, mặt bà rạng rỡ vui tươi hẳn. Xong thủ tục cô lại ngồi ươm trồng những cây cúc con nhỏ nhắn. Quốc Tâm hỏi bà Nghiêm An:
- Mẹ ngồi chơi nha, con giúp cô ấy một chút.
Thật tự nhiên, Quốc Tâm sốt sắng phụ cô mọi việc:
- Đưa anh xới đất cho.
Giọng nói ngọt ngào làm mát lòng cô, như dòng suối tưới lên mảnh đất bị khô cằn, tự nhiên cô ngồi im cạnh anh, nghe trống tim đánh liên hồi.
- Thuý Ái đây là phân phải không? Dạy anh làm đi.
Cô đưa mắt liếc nhẹ anh rồi làm như không nghe tiếp tục làm công việc của mình. Quốc Tâm xới đất, tưới phân cho các luống hoa, làm như không có chuyện gì xảy ra. Cô giận anh không thể tả dù trước mặt bà cụ cô vẫn im lặng làm việc, nói chuyện với bà cụ, với Vú Năm, nhưng cô không thèm nói chuyện với Quốc Tâm một lời nào.
Cô cắt một đoá hoa cúc đồng tiền tươi roi rói tặng bà cụ Nghiêm An. Bà cụ đưa cánh tay run run đỡ lấy, mắt xúc động nhìn cô như biết ơn. Hàng ngày đợi lúc Quốc Tâm vắng mặt ở phòng mạch, Thuý Ái thường đem hoa mới đến cắm vào lọ cho bà:
- Có thích không bà?
Bà cụ Nghiêm Anh cười, thoáng gật đầu Bà bị á khẩu không nói được nhưng ánh mắt bà thoáng niềm vui, làm cho Thuý Ái cũng cảm thấy nhẹ nhàng thanh thoát hơn.
Cô ngồi lại nói chuyện rủ rỉ với bà. Hai người bên nhau thật vui.
Quốc Tâm hớt hãi chạy vào nhà dáo dát tìm Thuý Ái. Anh hỏi Vú Năm:
- Thuý Ái đâu rồi dì Năm?
- Ở ngoài vườn hoa kìa.
Anh chạy ra và gọi lớn:
- Thuý Ái ơi, em mau thu xếp lên công an thành phố gặp chú Minh Hữu ngay. Có chuyện lớn rồi.
Buông rơi ky đất trong tay, Thuý Ái tái mặt lắp bắp:
- Chú ấy... bị.... bị làm sao rồi?
- Anh không biết. Họ nhắn bảo gọi em đến gấp. Mau lên xe, anh đưa đi!
Dù đang giận thầm Quốc Tâm, nhưng Thuý Ái cũng vội vã ngồi sau Xe wave cho anh chở đến công an thành phố. Anh chạy như bay khiến cô phải ôm lấy ngang hồng anh chặt cứng. Cô chỉ lo cho chú Minh Hữu mà thôi.
- Liệu có gì không anh?
- Anh không biết nữa. Vịn chặt nha, gấp lắm đó!
Không ngờ đến nơi cô thấy Minh Hữu đang ngồi nói chuyện vui vẻ với anh công an. Họ còn mời cô và Quốc Tâm ngồi. Cô ngơ ngác thật sự:
- Chuyện gì vậy chú?
- Không có gì cả chú cháu ta được các chú đây mời đến nhận số tiền và vàng do công an trao lại đó.
Cô thoáng mừng rỡ:
- Trời ơi! Thật hả chú!
Anh công an nhìn hai người nói giọng thân mật:
- Rất may là tên gian xảo Kỳ Nhiên ăn chơi xả láng ở các vũ trường đã bị sa lưới pháp luật sớm, đang chờ ngày ra toà. Hai chú cháu anh còn gặp may.
Minh Hữu bắt tay anh công an cảm ơn vô cùng. Thuý Ái sau phút mừng rỡ, giờ chỉ còn ba người cô đâm ra ngượng ngùng với chú Minh Hữu và Quốc Tâm:
- Ủa, ai đưa cháu đến nhanh vậy Thuý Ái?
- Chú Minh Hữu chợt hỏi.
Tức thì, mặt cô đỏ lên vì quá ngượng. Cô không trả lời Minh Hữu mà nói trống không:
- Mau về nhà đi, lúc nãy bỏ bà cụ Nghiêm An có một mình không ai chăm sóc, nguy hiểm lắm!
- ừ chết rồi, vậy đi mau đi.
Cả ba vội phóng nhanh xe về nhà thì thấy y sĩ Thuỳ Liên đang chăm bà cụ thật chu đáo. Cô ngỡ ngàng nhìn điệu bộ của ba người:
- Làm gì các anh và Thuý Ái chạy rầm rập như ai đuổi vậy?
Cả ba không hẹn mà đồng tình:
- Sợ bà cụ ở một mình...
Rồi cả bọn nhìn nhau cười rộn rã, chú Minh Hữu nắm tay Thuỳ Liên báo tin:
- Em biết không, anh có tin vui rồi nè, anh hết nghèo rồi nhé. Em chuẩn bị đi là vừa...
Thuỳ Liên ngơ ngác:
- Chuẩn bị gì hở anh?
Anh nói nhanh trong niềm vui khó tả:
- Anh sẽ cưới em đó, bằng lòng không Thuy Liên?
Cô gái mỉm cười dịu dàng e ấp. Thì ra y sĩ Thuỳ Liên là người yêu của chú Hữu, chú giấu Thuý Ái bấy lâu nay. Cô nhéo mạnh tay chú mình, nghiến răng:
- Trời ơi! Chú thật ra dễ sợ nghen?
Mọi người vui vẻ bàn tán, sẽ bán số tài sản vừa thu lại rồi mở một bệnh viện tư nhân nho nhỏ cùng làm việc. Chợt bà cụ Nghiêm An hắng giọng khẽ chen vào:
- Ta cũng có phần cho các cháu nữa.
- Ôi! Bà nói được rồi.
Thuý Ái sà vào vào ôm bà cụ. Bà nắm tay Thuý Ái nói tiếp:
- Ta cũng còn một xâu chuỗi hồng ngọc này à di chúc sẽ tặng cho bác sĩ Quốc Tâm. Các con hãy bán nó mà mua thiết bị y khoa về tiếp tục trị bệnh cho các bệnh nhân nghèo nhé.
Mọi người mừng rỡ như trong cơn mơ, thì ra bấy lâu cụ không hề bị á khẩu.
Cụ bà nắm tay Thuý Ái đặt vào tay Quốc Tâm đang để cạnh xe lăn của bà, cụ bà khẽ giọng:
Tình yêu chân thật của hai con làm cho ta thật sự xúc động. Hãy sống tốt, sống đẹp, sống vì mọi người các con nhé!
- Dạ.
Mọi người dạ ộ lên. Thuý Ái nép vào bờ vai rắn chắc của Quốc Tâm im lặng không nói gì. Cô nghe niềm vui đang dào dạt trong lòng. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, hương hoa cúc lan toả trong phòng ngan ngát, thanh tao.
Tình Yêu Chân Thật Tình Yêu Chân Thật - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Chân Thật