This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11378 / 26
Cập nhật: 2015-07-23 15:07:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
uổi sáng, Thuý ái dậy muộn vì đêm qua hai người về quá khuya, cô ngồi dậy trên giường nhớ lại cảm giác đêm qua. Nụ hôn thật dài, êm ái, ngọt ngào hơn mọi thứ ngọt trên đời. Và nụ hôn ấy sẽ đắng nếu cô phải mất anh. Hình ảnh Loan Loan như một cành hồng kiêu sa chen giữa hạnh phúc hai người khiến cô lo lắng bồi hồi.
Thuý Ái bước xuống giường và cô ngắm mình trong gương, đôi môi xinh đẹp tươi tắn, vành môi trái tim rõ nét hơi cong lên, một đôi mắt mơ mộng, sâu lắng, làn da trắng mịn. Không thể nào cô không thua Loan Loan, Nhưng nét quí phái sang trọng ẩn sự kiêu kỳ của Loan Loan khó ai sánh kịp. Vuốt mặt cho tỉnh táo Thuý Ái chẳng tự tin chút nào.
Nhìn đồng hồ gần tám giờ cô vội thay nhanh bộ đồ và lao nhanh đến bệnh viện. Chao ôi! Trễ giờ rồi, cô không muốn Quốc Tâm nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu vì anh là người rất nghiêm khắc trong công việc. Với anh tình cảm và công việc phải rạch rùi.
Quả nhiên, mọi người đều làm việc, có mặt đầy đủ ở các phòng. Loan Loan đang đi trên thang lầu trước mặt cô, tay xách một chiếc túi khá nặng. Thuý Ái ngập ngừng mấy giây, cô không muốn chạm mặt Loan Loan.
Bỗng điện thoại có tín hiệu, cô đành dừng lại mở máy ra nghe:
- Alô, Thuý Ái đây.
Giọng Quốc Tâm thật ngọt ngào:
- Dậy chưa cô bé, muộn lắm rồi đó.
- Em đang trên đường đến bệnh viện, anh đang ở đâu vậy?
- Ở bệnh viện. Em khoẻ không?
- Dạ khoẻ ạ.
Hình như anh cười duyên trong máy:
- Bộ định nằm mơ để thấy anh hả? Sao mà ngủ muộn dữ vậy. Trễ một tiếng rồi đó. Bên điều dưỡng đang cần em đấy.
- Dạ, dạ em đến ngay.
Quốc Tâm lại lên tiếng:
- À, khoan. Trưa nay chờ anh nha!
- Chi vậy anh?
- Chúng ta đến thăm bà cụ Nghiêm An đã hai ngày anh không đến nơi ấy.
- Dạ, còn chuyện gì nữa không thưa bác sĩ giám đốc.
- Còn.
- Chuyện gì ạ. Chờ em vào đi!
- Anh muốn hôn em.
- Thật vô duyên. Anh đó... muốn kỳ cục, thôi nha?
Có tiếng cười vang trong máy. Thuý Ái mỉm cười cất điện thoại vào ví. Cô rất vui vì sự quan tâm thường xuyên của Quốc Tâm. Người ta bảo tình yêu đang nở hoa, bây giờ cô mới biết cái cảm giác lạ lùng ấy đang bừng nở trong lòng.
Cô bước nhanh vào phòng trực của mình. May quá không có ai ở đây, Thuý Ái đưa tay chận ngực. Cô nhìn quanh bàn trống trơn. Cô quên là hôm nay là ngày họp báo.
Thuý Ái lấm lét ngồi xuống chiếc ghế bỏ trống ở cuối phòng. Cô đưa mắt nhìn phía trước, ông phó giám đốc đang sinh hoạt. Còn mọi người đang chỉa mắt về mình, cô cười như biết lỗi, nửa làm quen. Rồi ngồi im.
Mặc dù mọi người đã biết, đã quen nhưng cô vẫn ngại. Chưa đầy hai phút cuộc họp xong. Ai cũng đứng lên làm cho Thuý Ái ngỡ ngàng:
- Cuộc họp kết thúc, anh chị về phòng làm việc đi Bệnh nhân ngồi chờ khá đông. Sáng thứ hai mà. Thuý Ái đi lững thững trở về phòng khách dành cho bác sĩ điều dưỡng.
Quốc Tâm đi tới. Anh khẽ mỉm cười khi nhìn cô:
- Em khoẻ chưa?
- Em đâu có mệt.
- Hẹn trưa gặp lại nhé.
- Dạ.
Thuý Ái mải miết với công việc cô không hay đã hơn mười một giờ. Tiếng bác sĩ Đạt gọi lớn:
- Về chưa Thuý Ái, trưa rồi.
Thuý Ái lịch sự đáp lại:
- Cảm ơn anh, về trước đi, lát nữa em về sau.
Nhưng Đạt đã đứng ở cửa toe miệng cười, cái cười của người biết lỗi, Anh ta vô tư như người mới quen. Nhớ lại chuyện bị làm khó hôm nộp hồ sơ của mình.
Thuý Ái không thèm giận người dưng:
- Anh chờ Thuý Ái nha!
Cô dọn lại các dụng cụ y khoa không ngẩn lên đáo:
- Xin lỗi anh Thuý Ái có hẹn.
Anh chàng cười méo xệch môi:
- Vậy hả? Ngày mai đi ăn cơm với anh được không?
Thuý Ái cười bằng mắt:
- Không rảnh anh Đạt à. Mong anh thông cảm.
Cô biết từ chối khéo, Đạt vẫn nhiệt tình:
- Bao giờ cô rảnh chúng ta đi ăn trưa với nhau một bữa. Bạn bè phòng anh muốn làm quen với em đó.
- Ồ, hân hạnh vậy sao? Anh gởi lời cám ơn họ nha. Nhưng anh biết vì sao bên phòng nha lại quan tâm đến các bác sĩ điều dưỡng vậy.
Bác sĩ Đạt cười khì gãi gãi đầu:
- Ơ, Anh cũng không biết nữa, có lẽ, em là bạn của giám đốc nên họ muốn làm quen.
- Thì ra là vậy?
Thuý Ái hơi nhíu mày khó chịu, Bác sĩ Đạt đi rồi. Có tiếng còi xe bóp toe toe ở dưới sân, cô chạy ra nhìn. Thuý Ái ngỡ Quốc Tâm gọi mình nên vội vàng đến lan can đảo mắt tìm.
Cô chợt đứng sững lại khi thấy trên chiếc xe du lịch đời mới của Quốc Tâm.
Loan Loan đang ngồi cạnh anh. Cô ấy cười nói trông rất vui vẻ. Tim cô bỗng thốt lên nhoi nhói.
Thuý Ái quay đi, nhưng vì tò mò buộc cô phải quay lại nhìn. Loan Loan đưa mặt vào gần anh. Quốc Tâm khẽ sờ lên mắt cô ấy. Và Loan Loan cười. Tất cả diễn ra trong chớp mắt. Thuý Ái liên tưởng đến Quốc Tâm và cô trong đêm qua.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt tuôn trào.
Sự hụt hẫng bất ngờ khiến Thuý Ái vô cùng đau khổ. Cô quay lại nhìn họ lần nữa. Trong khoảnh khắc đau đớn ấy cô lại thấy Quốc Tâm mở cửa xe rồi đưa tay đỡ Loan Loan xuống xe. Anh xách phụ túi đồ cho Loan Loan. Cả hai đi về hướng cầu thang.
Thuý Ái nép vào cánh cửa gần đó. Bệnh viện trưa vắng người. Cô hồi hộp theo dõi họ. Tiếng bước chân và tiếng nói của họ vẫn văng vẳng đến dần:
- Anh ăn trưa ở bệnh viện đi. Hôm nào em cũng đến chỗ đó ăn và mua cho anh một phần.
- Em lo chi nhiều vậy Loan Loan anh không quan tâm nhiều việc ăn uống.
- Biết anh có cái tính ấy, em sợ anh đói nên sẵn dịp làm người tốt luôn.
Quốc Tâm đâu nỡ từ chối một tấm chân tình như thế. Thuý Ái mím chặt môi mình vì chứng kiến cách xử sự lúc nào cũng quá khéo léo của Loan Loan. Cô thất vọng vô cùng:
- Anh cảm ơn em nha.
Quốc Tâm sao mắt em bị bụi hay bị con gì nhảy vào xót quá anh à? Thật khó chịu.
Quốc Tâm vội vàng đặt túi xách đầy thức ăn lên cái ghế đá gần đó, và dìu Loan Loan đến chỗ sáng trên hành lang vắng nhẹ nhàng hỏi:
- Đưa anh xem, nãy giờ vẫn chưa hết à?
- Chưa, và em thấy cộm lên thêm.
Quốc Tâm vạch mắt Loan Loan xem, Thuý Ái nhìn cảnh ấy, cô cứ ngỡ hai người đang âu yếm nhau, đôi chân cô rủn đi, trái tim đau từng cơn, đầu óc hoa lên như vừa bị ai giáng vào đầu vào tim những nhát dao, nhát búa đau nhất.
- Thôi được rồi anh à? Ta vào phòng đi!
Thuý Ái nghe giọng Loan Loan cất lên trong veo cùng tiếng cười rộn rã. Có lẽ cô ta đang rất vui vì được anh ấy đáp lại tấm chân tình. Cô bước ra nhìn theo hai người. Thuý Ái còn kịp thấy Quốc Tâm mở cửa phòng tay xách chiếc túi, tay đỡ ngang hông Loan Loan, họ bước vào phòng mất hút, với tiếng cười vút cao. Trên tay Loan Loan ly cà phê thơm ngát còn thoang thoảng trong không gian. Ngày nào cô ấy cũng mang cà phê lên tận phòng Quốc Tâm cả. Làm sao Quốc Tâm có thể giữ nổi mình trước mọi cám dỗ diễn ra hàng ngày.
Thuý Ái chán nản đến mức không rời khỏi gian phòng. Cô cảm thấy nó chật hẹp quá, cô ước gì mình có lý do để ngồi chắn ở giữa, là bức tường thành kiên cố ngăn cách Quốc Tâm đến với Loan Loan. Nhưng cô không thể là bức tường, cũng không thể theo anh mãi. Quốc Tâm đã không vững vàng. Anh vội quên lời hứa của cô nhanh quá. Nhanh đến độ cô không tin đó là sự thật.
Nhưng tất cả như là cuốn phim hiện ra trước mắt cô. Có cách nào giải thích cho những hành động vừa rồi của Quốc Tâm. Nếu cô không tận mắt trông thấy, Quốc Tầm còn lừa cô đến giây phút nào?
Thuý Ái khoá nhanh cửa lao vụt ra ngoài. Đầu óc cô lởn vởn hình ảnh Quốc Tâm nựng khuôn mặt Loan Loan thật âu yếm. Cô mím chặt môi mình sao nghe mặn chát. Cô ghét Loan Loan cay đắng. Cô ghét Quốc Tâm nhiều hơn. Chuyện này do Quốc Tâm quyết định. Nếu anh anh ấy không cố ý, anh giữ bền chặt lòng mình thì Loan Loan đâu có cơ hội. Lòng cô lại quặn đau tê tái.
Thuý Ái nỡ buông xuôi sao? Cô quyết giữ anh cơ mà. Sao bây giờ cô lại để cho họ tự do như thế chứ. Có lẽ giờ này hai người đang ôm siết nhau trong vòng tay êm ái, họ nói với nhau những lời ngọt ngào nhất.
Cô tựa người vào bức tường cạnh cầu thang giữ cho mình khỏi ngã. Cô không muốn khóc thế mà nước mắt lại chảy dài trên má. Tại sao cô lại bỏ đi vội vàng như thế? Quốc Tâm hẹn cô mười một giờ rưỡi bây gỉờ đã quá giờ, anh nỡ quên mất lời hẹn của mình. Cô phải ngồi chờ anh mới đúng chứ. Bỏ đi trong giờ phút này là Thuý Ái chấp nhận vĩnh viễn mất anh để cho Loan Loan tiếp nối cuộc tình với Quốc Tâm. Tại sao cô ngốc như vậy chứ? Tại sao cô không đến sớm ngồi chờ anh trước khi Loan Loan đến với anh. Chính cô bỏ cuộc trước.
Thuý Ái tự trách mình. Cô giống như đứa bé đang bị giật mất miếng bánh trên tay, cô không giật lại mà ngồi khóc và người khác ăn mất phần mình.
Thuý Ái nghĩ nhất định mình đã làm sai điều gì. Nhưng cô không thể nào quay trở lại vào lúc này. Đã quá muộn màng. Nếu cô bắt gặp họ đang yêu nhau thắm thiết lần nữa cô sẽ ngã quỵ mất. Thuý Ái không có can đảm.
Thuý Ái gượng bước tiếp ra khỏi bệnh viện. Cô lặng lẽ đi như một cái bóng vô hồn. Không hiểu sao cô không buồn vẫy xe đi về nhà. Từ nay không còn cảnh đón đưa nữa. Lòng cô mênh mông buồn. Một nỗi buồn khó tả cứ trải dài như một cánh đồng, một dòng sông chẳng có bến bờ.
Cô lê bước chân dài trên phố trưa vắng vẻ. Hình như có tiếng ai gọi phía sau.
Cô không buồn quay lại cô đi thảnh nhanh hơn. Thuý Ái bắt đầu thấy nản và muốn quay ngay về nhà. Hàng trăm câu hỏi lại quay cuồng trong đầu cô rối tung. Chẳng có câu trả lời. Cô thề từ đây sẽ cố quên đi mối tình tưởng chừng đẹp, trong như pha lê nào ngờ nó dễ vỡ tan tành cả rồi. Nếu không vì nó cô không khổ sở như thế này.
Có tiếng bánh xe rít trên đường. Quốc Tâm ló đầu ra gọi lớn:
- Thuý Ái, Thuý Ái, em đi đâu vậy. Anh tìm muốn chết hà.
Thuý Ái bỗng bịt chặt tai mình lại. Cô bỏ chạy dọc lề phố trước cặp mắt ngạc nhiên của nhiều người. Quốc Tâm ngạc nhiên vì thái đô của cô. Có lẽ anh lỡ ăn cơm nên trễ mười lăm phút. Lần đầu tiên anh trễ giờ vì nể Loan Loan cô ấy cứ ngồi nói chuyện mãi khiến anh khó bứt rời ra được. Thuý Ái giận anh rồi chăng. Anh vội lái xe chạy theo cô.
Phía trước đèn đỏ lại bật lên. Quốc Tâm đành nhìn theo dáng cô bất lực.
Thuý Ái không một lần ngoái lại tìm anh, cô đi thẳng và sợ anh theo, cô đã vẫy một chiếc hon da ôm lao đi mất. Quốc Tâm đuổi theo không kịp. Anh chạy về nhà Thuý Ái chờ.
Thuý Ái không nhớ anh lái xe hon da ôm đã đưa cô chạy qua bao con phố bao ngã đường.
Cuối cùng cô trả tiền cho anh ta và xuống một ngõ phố quen thuộc.
Buổi chiều cô không đến bệnh viện làm, Thuý Ái không về nhà mà đi lang thang ngoài phố. Sau đó cô rẽ vào một siêu thị, nhưng sự ồn ào ở đây khiến cô không chịu nổi trở ra ngoài. Buồn hay nản, Thuý Ái lại chui vào một cái quán cà phê có cái tên khá lãng mạn "Lãng du". Đây là lần đầu tiên cô vào đây một mình.
Thuý Ái bước vo và cô chọn một nơi vắng nhất ngồi tựa vào thành ghế miên man với bao suy nghĩ khó bứt ra khỏi đầu óc. Tiếng nhạc dìu dịu càng gặm nhấm thêm nỗi buồn trong cô thêm não nề. Giờ cô mới hiểu vì sao người ta thường vào nơi như thế này ngồi một mình rồi.
Cô lặng lẽ cuồng quay khi nghĩ về Quốc Tâm, anh là người cô yêu thương nhất, cô đã trao cho anh cả tấm chân tình của người con gái, trao cho anh nụ hôn đầu đời, vậy mà giờ đây anh lại nỡ đem nụ hôn ấy chia sẽ cho người khác, đem tình yêu của cô dâng cho Loan Loan. Ôi cuộc đời sao đầy những trái ngang bẽ bàng.
Nhìn giọt cà phê rơi từng giọt đắng xuống ly, nó giống như những giọt nước mắt cô đang rơi ngược vào hồn làm đau đớn cả trái tim vốn non dại chịu nhiều nỗi đau, giờ càng tê dại hơn.
Tình yêu đẹp, ngọt ngào như giọt mật của hương hoa, mới hôm qua lắng vào tim cô, hồn cô. Thế mà chưa đầy một ngày, những điều tốt đẹp, niềm vui, niềm hạnh phúc ấy bị người khác cướp mất. Khi ý thức được giá trị của mối tình đã mất Thuý Ái bỗng thấy căm thù Loan Loan ngùn ngụt và giận Quốc Tâm không thể tả Thuý Ái đứng dậy, lặng lẽ ra ngoài. Bầu trời sụp tối. Mưa bắt đầu rơi trên phố. Mặt đường loang loáng nước. Mặc cho người ta vội vã bước nhanh tìm chỗ tránh cơn mưa bất ngờ, còn cô vẫn thơ thẩn đi dưới mưa bay lất phất như đi chỗ không người.
Một chiếc xe lại thắng kế bên cô. Tiếng rít làm cô quay lại. Quốc Tâm vội nhảy khỏi xe đến bên cô, giọng lo lắng khổ sở:
- Thuý Ái, em làm gì vậy, mưa ướt hết rồi.
Thuý Ái chết lặng đứng nhìn anh mà không thể khóc. Môi cô cắn chặt run run. Trong khoảnh khắc đó Quốc Tâm thấy một đôi mắt có lửa chứa nguyên vẹn cơn thù hận lẫn đau khổ tột cùng. Môi cô mím chặt. Và bất ngờ cô hét lên:
- Đồ tồi.
Rồi cô bỏ đi ngay. Quốc Tâm choáng váng cả người trước thái độ lạnh lùng của Thuý Ái. Anh vụt chạy theo ôm cứng đôi vai cô nói trong hơi thở:
- Em sao vậy hả Thuý Ái? Điên hả?
- Điên, đúng rồi tôi điên. Anh đi đi?
Thuý Ái gỡ tay anh ra. Quốc Tâm vẫn nắm chặt hơn:
- Em giải thích rõ ràng đi, anh không hiểu gì cả. Tại sao em có thái độ kỳ lạ với anh chứ? Cả buổi anh đi tìm em, cả chú Hữu nữa. Em biết mọi người lo cho em không?
Thuý Ái cất giọng lạnh băng. Tự nhiên cô thấy giận anh vô cùng. Phải chi anh nhận ra lỗi của mình mà xin lỗi may ra... Đằng này Quốc Tâm quá trân tráo, anh cố tình dẫm đạp lên mối tình đẹp đẽ mà cô dành cho anh. Thật đau đớn thay!
- Anh về mà lo cho Loan Loan đi. Chúng ta chẳng còn gì.
- Hả? Em vừa nói gì?
Lần này Thuý Ái bỗng bật khóc ngon lành giữa phố người qua lại đông đúc, nước mưa hoà nước mắt lạnh ngắt. Quốc Tâm vội đỡ lấy cô, Nhưng Thuý Ái đã bước đi thật nhanh. Cô chạy dưới cơn mua chiều buồn bã.
Quốc Tâm khẽ lắc đầu trấn tĩnh. Thật ra anh là làm gì sai đến độ Thuý Ái giận anh như vậy. Anh cố nhớ ra. Sáng nay cô vẫn vui vẻ hứa hẹn mà. Hay là trưa nay chỉ trễ có mười lăm phút, đáng là bao? Sao Thuý Ái lại căm giận anh như kẻ thù vậy. Ôi! Quốc Tâm muốn điên đảo cả đầu óc. Nhìn theo dáng đi giận dữ của cô, anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh và Thuý Ái.
Rõ ràng là cô ấy giận anh kinh khủng, cô ấy mắng anh ''đồ tồí' và bảo về lo cho Loan Loan. Ôi! Quốc Tâm kêu lên kinh hãi. Lẽ nào vì chuyện cỏn con ấy, lẽ nào Thuý Ái hiểu lầm anh khi lấy bụi do con bù mắt nhảy vào mắt Loan Loan. Lẽ nào... anh không thể chần chờ hơn. Phải làm sao cho Thuý Ái hiểu anh. Anh cũng không biết phải làm gì ngay lúc này. Đúng là xui xẻo, con bù mắt chết tiệt. Con bù mắt hại anh rồi.
Quốc Tâm than trời, anh vội vã leo lên xe. Chiếc xe phóng vọt đi. Nước bắn tung toé trên mặt đường.
Hai ngày sau, Thuý Ái co ro ngồi trên ghế nhìn trời mưa tầm tã. Kể từ cơn mưa chiếu ấy, đã ba ngày ông trời thấu hiểu lòng cô sao mà mưa hoài không dứt.
Nhạc chuông điện thoại lại vang lên. Số máy của Quốc Tâm hiện ra trên màn hình, cô với tay tắt máy ngay. Hai ngày cô kiên quyết không tiếp chuyện với anh. Nỗi đau âm ỉ sắp hoá thành băng tuyết trong lòng, cô khó mà quên nỗi buồn này.
- Này, cháu làm gì mà buồn như mèo bị cụt tai vậy?
Thuý Ái im lặng khi chú Hữu gợi chuyện:
- Tại sao Quốc Tâm đến mấy lần cháu không ra tiếp còn khoá kín buồng.
Chú thấy Quốc Tâm rất khổ sở không thua gì cháu đâu Thuý Ái.
Thuý Ái bật cười nhạt, nụ cười chua chát mỉa mai:
- Hừ, anh ta đang sung sướng thì có, buồn khổ là cháu nè, chú khéo lo cho người dưng.
Nói xong cô định đứng lên, Minh Hữu vội kéo cô cháu gái lại:
- Nè, đừng có bỏ đi. Chuyện gì kể chú nghe đi chú nói nghiêm túc đó hiểu chưa, ở đây không phải trò con nít cháu đừng có hờn dỗi một mình mãi.
Thấy Minh Hữu nói phải Thuý Ái kể thật lòng cho Minh Hữu nghe. Vừa nghe xong Minh Hữu chẳng rõ thực hư khó mà kết luận gì. Anh chép miệng thở dài than:
Lẽ nào Quốc Tâm lại tráo trở như lời cháu nói. Hãy hỏi kỹ lại xem.
Thuý Ái cất giọng khô khan:
- Chú ơi, nếu ai kể cho cháu nghe cháu đã không tin như chú vậy, đằng này chính cháu trông thấy.
Minh Hữu vẫn bán tính bán nghi:
- Thấy nhưng xa, làm gì chính xác, hay là cháu tưởng tượng ra.
Tự nhiên nói người ta như vậy. Thuý Ái đâm ra giận lây cả Minh Hữu, cô kêu lên tức tối:
- Chú biết rồi còn hỏi, hỏi ra lại không tin, cháu giận chú luôn bây giờ.
Minh Hữu không dám cười:
- Sợ quá. Cháu giận ai chứ giận Quốc Tâm là giận luôn cả thế giới. Chú đâu dám chọc ghẹo gì.
Cô tròn mắt nhìn chú Hữu dịu dàng hơn:
- Cháu buồn lắm chú à? Lần này cháu cố vững vàng để không ngã quỵ nữa.
Những ngày tới cháu biết sống thế nào đây?
Minh Hữu lắc đầu nhìn đứa cháu tội nghiệp của mình. Tại sao tình yêu của Thuý Ái lại quá nhiều sóng gió như thế? Anh cũng đau lòng theo. Nhưng anh không tin là Quốc Tâm phản bội cô, bằng chứng hai ngày nay Quốc Tâm vẫn tìm đến nhà anh nhiều lần dáng điệu buồn rầu khó tả. Chuyện này có lẽ đang có nhiều uẩn khúc.
Minh Hữu không muốn bỏ qua. Anh nhìn Thuý Ái vẫn ngồi bó gối nhìn trời u ám nặng trĩu ngoài kia:
- Chú hỏi việc này cháu trả lời nghiêm túc nha.
Thuý Ai không buồn quay lại, cô thở dài:
- Chú nói đi!
- Con có thật lòng thương Quốc Tâm không? Nếu thật lòng sao cháu bỏ qua chuyện này dễ dàng vậy.
Lấp tức Thuý Ái quay phắt lại nhìn anh ngay:
- Chú định bảo cháu làm gì? Nhảy xổ vào gây gổ lôi kéo giành giựt với Loan Loan à.
- Cháu không làm vậy đâu.
Minh Hữu đắn đo:
- Nghe cháu nói chú hình dung Loan Loan chắc là cô gái rất thông minh khôn khéo và đẹp phải không.
Dù cô từng công nhận Loan Loan đẹp, lịch sự, quí phái nhưng khi nghe Minh Hữu khen Loan Loan cô nổi giận ngay:
- Cháu đã nói cháu không muốn nhắc cô ta, cháu ghét lắm.
- Nhưng muốn đánh giặc, thắng giặc mà không biết kẻ thù của mình là ai thì làm sao mà thắng. Cháu xem chú nói có đúng không?
Mặc dù giận chú nhưng Thuý Ái thấy chú Minh Hữu nói rất đúng. Cô nhăn mặt:
- Chú biết rồi còn hỏi. Chú có giúp gì được đâu mà hỏi.
Minh Hữu thản nhiên:
- Hỏi gì được, mới nói cháu đã đùng đùng lên rồi. Lại thêm hai ngày trốn biệt nữa.
Biết chú cố ý chọc, cô cáu kỉnh:
- Đã bảo là cháu không thích đùa, cháu ghét đùa lắm.
- Chú nghiêm túc không đùa đâu, Chỉ tại cháu không cho chú biết sớm chú hỏi Quốc Tâm.
Thuý Ái lườm chú Hữu:
- Chú không được hỏi anh ta gì cả. Cháu quyết định rồi.
- Quyết định cái gì? Xù hả?
Thuý Ái nói nhanh:
- Cắt đứt mọi quan hệ với anh ta. Từ đây nếu Quốc Tâm có đến tìm, chú bảo là không có nhà nghen.
- Việc này... chú... chú không ủng hộ cháu cho lắm.
- Tại sao?
- Vì chú thấy Quốc Tâm rất thật lòng với cháu, đừng để hiểu lầm mờ lý trí cháu ạ.
Lập tức Thuý Ái phản đối ngay. Thái độ của cô cương quyết lạ:
- Cháu không thèm làm chỗ anh ta nữa, bất cứ lúc nào anh ta tìm cháu cũng không tiếp, chú hiểu chưa. Cháu không thích bị người ta xem mình là con khờ chú à.
Từ từ làm gì ầm ĩ vậy? Tại sao cháu không chịu nghe cậu ấy giải thích?
- Chú biết rồi còn hỏi.
- Chú có biết gì đâu, chú chỉ biết lờ mờ có sự nhầm lẫn nào đó giữa cháu và Quốc Tâm, cháu đã nói gì với chú đâu.
Thuý Ái nhăn nhó khi không được chú Hữu bênh vực mình:
- Chú lại như vậy, cháu nói rồi cháu ghét đùa lắm, không thèm nói với chú nữa. Cháu sẽ nghỉ luôn ngành y và không làm bất cứ cái gì có liên quan đến bác sĩ. Nói chung cháu sẽ từ bỏ tất cả vì ghét anh ta đó. Cháu ghét tất cả ghét cả chú.
Minh Hữu đưa mắt ngạc nhiên vô cùng nhìn Thuý Ái, kêu lên:
- Trời ơi! Chú biết mà chuyện của người sẽ bị vạ lây cho mà xem sợ rồi cũng không khỏi. Cơn giận của cháu dai hơn đỉa trâu.
- Hứ!
Thuý Ái giận dữ quay đi. Minh Hữu im lặng nhìn hai má mịn màng ửng đỏ mỗi khi cô nổi giận, ngắm cái mũi xinh xinh phập phồng theo từng cái nhăn.
Chẳng mấy chốc con bé xinh đẹp hơn nhiều. Nhưng nét trẻ con, bướng bỉnh như con nít vẫn còn. Vì thế mà có lúc cô bé khó chịu vô cùng.
Tự nhiên Minh Hữu thấy tức cười:
- Cháu có hiểu chú vừa nói gì không? Quốc Tâm đã từng lo cho cháu ăn học.
Bây giờ cháu bỏ nghề có hai người buồn đấy.
- Ai vậy chú?
- Chú và Quốc Tâm chứ ai.
Lại Quốc Tâm, Quốc Tâm mãi, chú làm ơn đừng nhắc anh ta có được không.
- Được, nhưng mà không được.
Thuý Ái nghểnh mặt lên bực mình:
- Chú nói chuyện khó hiểu quá.
- Rất dễ hiểu tại cháu cố tình không hiểu.
Thuý Ái lại ngồi yên lặng. Trời vẫn mưa, những hạt mưa cứ rì rào lả chả trên mặt đường. Hình như trời cũng thấu hiểu nỗi khổ của cô mà khóc buồn thay.
Chú Minh Hữu nửa đùa nửa thật:
- Cháu định nghỉ làm thật hả? Rồi ai nuôi chú?
Thuý Ái cắn nhẹ môi suy nghĩ:
- Cháu không muốn đâu nhưng không còn cách nào khác. Cháu chẳng muốn gặp mặt anh ấy nữa, nên chỉ còn một cách duy nhất.
Minh Hữu nheo mắt, cau mày:
- Nếu vậy chắc mỗi lần giận người yêu thiên hạ lại bỏ nghề hết à?
Ngừng một chút, Thuý Ái nghiêm nghị:
- Có phải chú sợ mai này mất việc chú lại phải nuôi cháu hả? Nếu vậy cháu sẽ ở phụ giúp chú trồng hoa quanh biệt thự.
Minh Hữu lắc đầu:
- Chú xin cháu đó Thuý Ái. Học cả mấy năm trời mong có tấm bằng có chỗ làm. Bây giờ về nhà trồng hoa cháu đang nghĩ gì vậy Thuý Ái. Riết rồi chú không hiểu cháu nữa.
Thuý Ái kêu lên vẻ khổ sở:
- Chú đâu có bị đau, bị khổ như cháu mà chú cảm nhận được nỗi đau của cháu.
- Sao cháu nói vậy? Chú lúc nào cũng muốn cháu sống thật hạnh phúc. Đó là niềm vui của chú hứa với mẹ cháu trước đây. Còn bây giờ cháu làm chú thất vọng quá.
Thuý Ái năn nỉ Minh Hữu. Cô không đi làm chắc chú ấy buồn lắm. Vừa buồn vừa lo mà chú ấy không thích bộc lộ ra mặt.
- Chú ơi đừng giận cháu nha. Tại hoàn cảnh và số phận, lòng cháu đau lắm, khổ nữa. Hình như chú đâu có muốn cháu đau khổ phải không?
- Đúng, nhưng chú thấy chuyện này còn nhiều uẩn khúc, lần nữa chú mong cháu đừng quá vội vàng mà trách nhầm người tốt. Sau này hối hận muộn màng rồi.
Mặc cho chú Minh Hữu khuyên lơn Thuý Ái vẫn cứng rắn hơn bao giờ hết:
- Cháu sẽ không hối hận đâu chú. Việc này cháu tính kỹ lắm. Xin chú để cho cháu tự quyết.
- Được, cháu tính thế nào tuỳ cháu chú chỉ có ý kiến, cháu không thích thì thôi.
Thuý Ái lại nín lặng nhưng có vẻ suy nghĩ. Chú Minh Hữu nói thêm:
- Cái gì cũng có cái giá của nó. Cháu tưởng cuộc đời luôn trải thảm cho chúng ta đi sao. Không phải đâu. Cái gì mình có được mình nên trân trọng đừng huỷ hoại nó sẽ không bao giờ cháu tìm lại được.
Lời của Minh Hữu như gáo nước lạnh dội vào lòng tự ái vốn cao như núi của cô, Thuý Ái không chịu nhượng bộ dù cô rất hiểu điều đó sẽ xảy ra, và cô sẽ mất tất cả, mất Quốc Tâm, mất nghề nghiệp. Cô sẽ trở thành kẻ trắng tay như buổi ban đầu.
Không hiểu sao cô vẫn quyết chấp nhận. Có lẽ vì lòng tin của cô với Quốc Tâm không còn nữa nên cô dứt khoát một lần. Hay chỉ vì cô quá yêu anh. Yêu nhiều nên hận sâu xa hơn.
Cô đứng lên đi vào phòng nằm nghe mưa rơi. Cô lại đứng lên tìm mảnh giấy và cây viết. Cô quyết định viết nhanh dòng chữ lên tờ giấy trắng:
Đơn xin nghỉ việc.
Thuý Ái ném cây viết sang bên rồi ngã dài trên tấm nệm nghe hồn da diết buồn. Cô không biết mình làm đúng hay sai. Cô không biết phải hỏi ý kiến ai ngoài chú Hữu nhưng chú đang nói ngược ý cô. Tất cả làm cho Thuý Ái thấy rất mơ hồ. Cô hy vọng những điều mình đang quyết định đều đúng. Bởi vì Thuý Ái không muốn mình bị vướng sai lầm lần nữa. Mỗi lần như thế chỉ làm cho cô đau khổ thêm mà thôi.
Quốc Tâm bận rộn với bao công việc của bệnh viện khiến anh không còn thì giờ đến để năn nỉ Thuý Ái mãi. Đã hơn ba hôm cô không đến làm việc, và anh tìm đến biệt thự Hoa Cúc mấy lần. Anh không tin Thuý Ái giận anh lâu như thế.
Và Quốc Tâm đã lầm.
Sáng nay, Quốc Tâm lái xe đến bệnh viện sớm khi ngang qua phòng dành cho bác sĩ điều dưỡng anh cũng nhìn vào với hy vọng được thấy Thuý Ái, lòng anh nôn nao vô cùng. Anh đã thất vọng.
- Thưa bác sĩ giám đốc Thuý Ái gởi cho anh lá đơn đặt ở trên bàn kìa.
- Đơn gì vậy Đạt?
- Dạ, hình như là đơn xin nghỉ việc.
Quốc Tâm cầm lá đơn lên xem, anh nhíu mày. Thuý Ái đã đi quá xa rồi. Anh không ngờ cô lại bướng bỉnh như thế. Tại sao cô không cho anh cơ hội nói? Tại sao cô cố chấp như vậy?
Hàng loạt câu hỏi đặt ra và không có câu trả lời đích xác. Quốc Tâm lặng người một hồi vì anh cứ nghĩ ngợi sâu xa. Càng nghĩ càng buồn. Có lẽ Thuý Ái hiểu lầm anh chăng. Một sự hiểu lầm chết người.
- Cô ấy có nói vì sao nghỉ việc không?
- Không ạ, chỉ đến gởi đơn xong việc là ra ngay.
- Cô ấy không nói gì cả sao?
- Không ạ.
- Cậu thấy cô ấy buồn hay vui?
- Hình như là buồn lắm nhưng vờ như cười nói vui vẻ. Ủa, sao hôm nay bác sĩ quan tâm đến Thuý Ái dữ vậy?
Quốc Tâm nói cộc lốc:
- Cậu đừng có nhiều chuyện. Việc này của tôi sao lại không quan tâm. Thôi đi làm việc đi.
- Dạ.
Anh bác sĩ trẻ bước ra ngoài, không dám hỏi thêm điều gì nữa. Quốc Tâm bối rối vô cùng, khi Thuý Ái đột ngột nghỉ việc ở bệnh viện tư nhân ''Bác áí'.
Anh phải làm gì bây giờ? Quốc Tâm đi tới đi lui trong phòng nôn nao khó tả.
Anh nhấc điện thoại lên:
- Alô, Thuý Ái đây.
Quốc Tâm không đám lên tiếng, anh sợ cô buông điện thoại xuống:
- Alô, ai đầu dây vậy?
- À, tôi là bác sĩ trực ở văn phòng trực của bệnh viện Bác Ái.
Quốc Tâm phải giả tiếng của người khác. Hình như Thuý Ái không nhận ra, Cô hỏi tiếp:
- Anh có thấy Quốc Tâm đến chưa?
- Cô hỏi anh ta làm gì?
- Tôi muốn hỏi anh có thấy lá đơn của tôi để trên bàn không? Bác sĩ giám đốc có xem chưa?
- Xem rồi và anh ta bảo tôi gọi cho cô đến làm việc ngay.
- Anh ta không chấp nhận đơn nghỉ ư?
- Không. Chỗ cô làm không ai thế. Bệnh viện đang gặp khó khăn về nhân sự.
Mong cô trở lại gặp bác sĩ Quốc Tâm.
- Không, tôi không gặp anh ta đâu. Tôi đã gởi đơn xin nghỉ cho hay không mặc kệ anh ấy, như vậy là tôi lịch sự lắm rồi. Xin anh nói lại giùm.
- Ơ! Cô Thuý Ái! Khoan đã. Tại sao cô ghét anh ấy dữ vậy hả? Hình như ai làm cho cô giận phải không? Quốc Tâm sẽ giúp cô.
- Không cần đâu. Cảm ơn anh.
- Ê! Khoan...
Nhưng anh chỉ còn nghe tiếng tít tít đều đều trong máy. Thất vọng, Quốc Tâm thở dài ngồi xuống trước màn hình. Anh nhấc chuột. Nếu có cô ấy ở đây anh không vất vả thế này.
Một bác sĩ bước vào, dáng hớt hơ hớt hải:
- Thưa giám đốc, phòng điều dưỡng thiếu người trầm trọng. Giám đốc cử ai đến sớm sớm giùm.
Quốc Tâm bước tới bước lui mãi rồi ngẩng lên hỏi:
- Ở đây đâu có ai rảnh. Để tôi sang bên đó xem sao?
- Dạ.
Anh đi theo vị bác sĩ trẻ giải quyết công việc. Lát sau trở vào, mệt phờ với công việc bề bộn. Tự nhiên Quốc Tâm thấy mệt và nản vô cùng, anh bắt đầu thấy chán công việc ở đây. Làm giám đốc bệnh viện, anh thấy càng mệt mỏi thêm với công việc chất chồng. Đôi khi anh cũng có ý định rời công việc để thư giãn một chút cũng không được. Thuý Ái nghỉ việc lúc này làm cho anh thật bối rối. Đầu óc anh căng như sợi dây đàn. Loan Loan điệu đàng bước vào phòng làm việc của Quốc Tâm, trên tay cầm một bó hoa tươi. Nét mặt cô rạng rỡ, cô tự nhiên như nhà của mình.
- Anh Quốc Tâm trưa nay đi dự tiệc với em nha!
Không nhìn lên, Quốc Tâm nói:
- Anh không rảnh!
Loan Loan đến cạnh anh cầm lấy bàn tay anh gỡ cây viết đặt xuống bàn, cử chỉ thân thiện tự nhiên:
- Xem anh kìa, mỗi lần mời anh đi ăn hay đi chơi, em rất lo lắng đến độ sợ anh từ chối và cám giác ấy cứ canh cánh bên lòng.
Nghe cô nói Quốc Tâm bật cười:
- Tại sao em quan trọng hoá vấn đề như vậy? Anh nghĩ mình rất đơn giản.
Loan Loan lắc đầu nhưng vẻ mặt rất tự tin:
- Không đơn giản chút nào. Anh là một đỉnh núi cao mà em khó chinh phục nổi.
Quốc Tâm không thích cách nói chuyện của Loan Loan nhưng vì anh cảm thấy mình bị nợ người ta nên anh phải cố gắng chìu cô:
- Anh không yêu cầu em chinh phục anh. Vì mỗi người có một cuộc sống, cách sống riêng, hãy để cho đời sống thêm phong phú.
- Nhưng ít ra anh cũng phải hiểu ý em chứ. Ngoài tôn trọng và kính yêu người ta có thể dẹp bản tính, cá tính riêng của mình mà sống cho người khác.
Anh tiếp lời cô:
- Anh cũng có thể làm được điều đó. Nhưng người ta chỉ dành cho người yêu mình thôi.
Loan Loan trở lại bàn cắm bó hoa vào bình vừa làm vừa nói chuyện với anh:
- Vậy anh có người yêu chưa?
- Có. Nhưng anh không hiểu lòng dạ người ta nên thường bị hiểu lầm luôn.
Loan Loan cười cười:
- Và người ấy cũng bị anh làm khổ vì anh đâu có hiểu ý người ta đúng không?
Lần này thì Quốc Tâm buông viết xuống bàn ngạc nhiên:
- Sao em đoán giỏi vậy? Anh đang bực mình đây.
Loan Loan vỗ vai anh nhè nhẹ:
- Anh yên tâm đi. Từ từ cả hai sẽ hiểu nhau mà. Tại anh cố chấp, nếu anh đi với người anh yêu anh sẽ hiểu cô ấy hơn.
- Anh sẽ nghe lời em. Cám ơn em nha Loan Loan! Chiều nay anh bận việc em điều hành công việc giùm anh nha. Xong việc anh sẽ về ngay.
Nói xong Quốc Tâm tắt máy vi tính dọn dẹp phòng lại rồi xách áo bước ra ngoài. Loan Loan ngơ ngác hỏi:
- Anh đi với em hả?
- Đâu có, anh bận việc, anh nhờ em ở lại trông giùm. Nếu em bận em cứ đóng cửa lại. Việc này gấp lắm.
Quốc Tâm tất tả đi làm Loan Loan không kịp phản ứng gì. Cô nhét vội mấy bông hoa vào bình rồi khoá cửa ra ngoài:
- Thật bực mình, người gì mà lo chuyện vớ vẩn, chuyện của mình thì tối tăm... quá bực.
Quốc Tâm lao xe vọt đi. Loan Loan không đuổi theo kịp mới đó anh đã mất hút vào dòng xe trên đường. Cô thất vọng đến nhà hàng Hoàng Hậu một mình.
Nghĩ đến việc mẹ cô hỏi "bạn" cô đâu khiến cô rùng mình. Cô sẽ là cái bia cho mọi người chê cười trong bữa tiệc sinh nhật đứa em cô hôm nay. Không có Quốc Tâm cô chẳng muốn đến đó chút nào.
Còn Quốc Tâm lái xe chạy thắng đến nhà Thuý Ái. Biệt thự hoa cúc bắt đầu xanh màu xanh non mơn mởn của những hàng hoa cúc được ươm xung quanh.
Anh nhìn vào nhà. Cửa đóng im ỉm. Giữa cái nóng của buổi trưa hè.
Quốc Tâm thấy nản anh đưa tay bấm chuông. Vú Năm chạy vội ra đón anh:
Ủa bác sĩ đến tìm Thuý Ái hả?
- Cô ấy có nhà không dì?
- Không có, Thuý Ái vừa ra khỏi nhà, bác sĩ đến muộn rồi.
Quốc Tâm hơi cụp mắt xuống:
- Có nói đi đâu không dì?
- Cô ấy đến nhà bạn chơi và đi mua giống hoa về trồng. Cậu rảnh không vào nhà chờ Minh Hữu về.
- Chú Minh Hữu đi đâu?
- Chú ấy học cách ươm trồng hoa cảnh.
Quốc Tâm thất vọng và ngạc nhiên vô cùng:
- Họ định mở chỗ trồng hoa kiểng hả dì? Ai giúp chú ấy?
- Nghe nói Thuý Ái nghỉ không đi làm cho bệnh viện Bác ái nữa. Cô ấy giúp chú mình trồng hoa lo cuộc sống đạm bạc hàng ngày của hai người.
Quốc Tâm lắng nghe vú Năm nói mà lòng dạ anh không yên chút nào. Lẽ nào Thuý Ái lại tuyệt tình với anh như vậy ư. Trong tinh yêu cô ấy rất nhiệt tình, mãnh liệt. Thuý Ái yêu anh bằng tình yêu say đắm. Tại sao phút chốc lại đổi thay đến không ngờ như vậy.
Vú Năm mời anh vào nhà uống nước. Cả tuần nay anh không gặp Thuý Ái.
Sự nôn nao càng cháy bỏng trong lòng vì công việc đầy ắp đè lên vai anh. Lẽ nào cô không thông cảm cho anh.
Quốc Tâm không bỏ qua việc này. Anh phải hỏi rõ vì sao cô lại xem anh như một kẻ thù? Anh có lỗi lầm gì mà Thuý Ái từ bỏ tình yêu của anh một cách dễ dàng không thương tiếc.
Trái tim anh đang tan nát vì cô theo từng ngày không được gặp mặt nhau.
Quốc Tâm ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đá. Mỗi khi đến anh thường ngồi đợi Thuý Ái. Bây giờ không còn nữa. Hình ảnh cô chập chờn lung linh trong tim trong óc như trêu đùa anh từng giây phút.
Quốc Tâm ngồi ôm đầu buồn bã. Anh nhớ nụ hôn ngọt ngào, nhớ đôi mắt mùa thu của cô, nhớ khuôn mặt dễ thương, trắng ngần, xinh đẹp nhớ. Nỗi nhớ đong đầy. Thuý Ái giận anh mắng anh anh chịu. Cô trừng phạt anh kiểu này, anh không chịu nỗi đâu.
Cậu uống nước hay ăn gì không, tôi mang ra.
Dù đói khát anh cũng không nghĩ đến, Thuý Ái làm anh nhọc lòng:
- Cháu không đói dì ạ. Dì có nghe Thuý Ái nói gì về cháu không?
- À, không tôi không biết. Tôi không hiểu vì sao đang đi làm ở chỗ cậu vui vẻ lại như vậy chứ.
- Cô ấy không nói nguyên nhân sao?
Vú Năm lắc đầu:
- Hình như Minh Hữu và Thuý Ái tranh cãi nhau về vấn đề này mấy ngày Chú Hữu thương cậu lắm. Nhưng Thuý Ái bảo không muốn làm nữa vì làm cực mà không có tiền nhiều và cực khổ lại không vui nữa.
- Cô ấy ở nhà có vui không?
- Tôi thấy cô không vui, mặt mày dàu dàu tối ngày, cứ ru rú trong phòng.
Thỉnh thoảng lại thở dài, bây giờ Thuý Ái chắc cũng buồn nên đi quanh quẩn đâu đó giải sầu. Chốc nữa cô ấy sẽ về cậu ạ Quốc Tâm vuốt ngược mái tóc lên thở dài:
- Thuý Ái đang làm chuyện gì thật là khó hiểu!
Vú Năm thấy Quốc Tâm cũng buồn bà vú tò mò:
- Hôm trước mỗi lần đi chơi với cậu về cô ấy vui lắm. Không biết sao cả tuần nay ai hỏi gì cũng im lặng rồi buồn buồn cả ngày. Hay là cô ấy bệnh gì hả cậu?
Quốc Tâm hết hồn. Tại sao anh không nghĩ đến điều này chứ? Có khi nào Thuý Ái đang giấu anh chuyện gì không? Tại sao đang vui rồi buồn. Ôi! Điên đầu thật. Anh phải gặp Thuý Ái mới được.
Quốc Tâm nghĩ đến nhiều khả năng nhưng cô ấy giận anh, giận anh lắm.
Anh nhớ đến lời mắng như tát vào mặt anh trong buổi chiều mưa khiến anh buồn vô cùng.
- Dì Năm, Thuý Ái có về dì bảo cô ấy cho cho cháu gặp một lần đi có được không? Cô ấy lánh mặt cháu như vậy không anh hùng chút nào! Dì híểu ý cháu rồi chứ.
Vú Năm cười khi thấy vẻ mặt nhăn nhó đau khổ của Quốc Tâm. Anh đứng lên lủi thủi ra về. Vú Năm không biết nói gì hơn lặng lẽ nhìn theo thở dài.
Tình Yêu Chân Thật Tình Yêu Chân Thật - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Chân Thật