Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11378 / 26
Cập nhật: 2015-07-23 15:07:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
âm Hoàng đứng cổng biệt thự Hoa Cúc giờ đã xơ xác nhưng cụm hoa cúc vàng hôm nào phơi rực rỡ quý phải nay gầy guộc héo rũ chỉ còn những cánh hoa khô. Anh đảo mắt nhìn vào trong nhà. Vú Năm bước ra nhìn:
- Ủa, cậu Lâm Hoàng mới đến chơi hả?
Lâm Hoảng lắc đầu, dáng vẻ trịch thượng cau có:
- Tôi tìm Thuý Ái, có cô y ở nhà không bà vú?
Hơi liếc về phía Lâm Hoàng, vú Năm bảo:
- Cô ấy đi học chưa về. Cậu tìm cô ấy có việc gì à?
Anh nhướng mắt hỏi:
- Tôi vào ngồi chờ cô ấy được không/ - Dạ, xin mời cậu vào.
Lâm Hoàng nhìn xung quanh căn biệt thự cười khẩy:
- Lúc này chủ tàn, cảnh vật cũng tan theo.
- Cậu định nói gì? Minh Hữu làm ở chỗ cậu phải không? Chỗ bạn bè cậu nhớ giúp đỡ cậu ấy.
Lâm Hoàng rút điếu thuốc gắn lên môi dáng điệu thanh thản:
- Dĩ nhiên, nhưng ở mức độ vừa ngươi vừa ta, chúng tôi kiếm đồng bạc không dễ cho nên...
Bà vú Năm vội lên tiếng:
- Cậu giúp lời, tôi mang ơn vì lúc này cả hai chú cháu họ rất khổ về vật chất lẫn tinh thần.
- Ai bảo họ ngốc nghếch làm gì, hết chỗ lại chứa tên gian vào nhà. May mà nó mới hết của. Còn người thì...
Lâm Hoàng nín bặt, làm cho vú Năm ngơ ngác. Phía ngoài cổng Quốc Tâm và Thuý Ái vừa xuống xe đi vào nhà. Anh sửng sốt mấy giây. Làm sao bây giờ?
Lâm Hoàng không muốn gặp Quốc Tâm. Lòng anh bỗng dấy lên sự căm ghét Quốc Tâm dữ dội.
Có lẽ Thuý Ái đã có người yêu khác nên cô lạnh nhạt với anh. Và người đó không ai ngoài Quốc Tâm. Anh cắn chặt môi giận dữ. Thuý Ái đã dám nói dối anh vì Quốc Tâm. Anh quyết chẳng tha thứ sự đùa giỡn của Thuý Ái trước sự chân thật của anh. Nó là niềm đau, nỗi sỉ nhục mà cô ấy vừa gieo đến cho anh.
Lâm Hoàng sẽ bắt Thuý Ái và Quốc Tâm nhận lãnh hậu quả này anh mới hả dạ vui lòng.
Bà vú bước vào định giới thiệu Lâm Hoàng với hai người:
- Cô Thuý Ái có khách chờ.
Cô nói nhẹ như gió:
- Ai vậy vú Năm?
- Lâm Hoàng tìm cô.
Thuý Ái hơi giật mình:
- Lâm Hoàng đến lâu chưa?
- Dạ mới đến ạ.
- Anh ấy ở đâu?
- Trong phòng khách, ngồi đợi cô đó.
- Vậy à!
Thuý Ái hơi bối rối nhìn Quốc Tâm:
- Anh vào nhà chơi. Đây là vú Năm giúp việc cho gia đình em. Còn đây là bác Sĩ Quốc Tâm đó vú.
Quốc Tâm tỏ ra lịch sự:
- Hay là anh về để em tiếp khách kẻo phiền.
Thuý Ái nhẹ nhàng bảo:
- Không được, anh đưa em về tận nơi, em chưa cảm ơn lời nào. Hãy vào nghỉ ngơi một chút đi anh!
Quốc Tâm lắc đầu, có lẽ anh không muốn gặp Lâm Hoàng nên vội vã đi ra về. Anh quay lại dặn Thuý Ái:
Nhớ uống thuốc đúng cử nha! Em còn yếu lắm đó. Cố gắng ăn uống đều đặn.
Lâm Hoàng nhìn cảnh hai người đứng cạnh nhau, âu yếm anh phát bực.
Thuý Ái đã rời xa anh thật sự rồi. Cô gái trẻ đẹp, anh từng gởi gắm ước mơ vậy mà cô như con nhện chẳng chịu vương tơ để cho lòng anh bao nỗi niềm bực bội khó tả. Và anh trút giận lên Minh Hữu, ông chú của Thuý Ái.
Quốc Tâm vẫy tay chào cô, Thuý ái đứng nhìn theo một lúc chờ bóng anh khuất hẳn ở cuối con đường, cô trở vào nhà thở dài.
Chợt cô giật mình vì Lâm Hoàng đang tựa cửa thọc hai tay vào túi quần nhìn cô ánh mắt kỳ lạ, khó hiểu:
- Em lại đi với hắn nữa à? Vị bác sĩ ấy giỏi thật.
Thuý Ái ngồi xuống ghế nhìn mông lung ra ngoài:
- Có chuyện gì vậy hả Lâm Hoàng?
Lâm Hoàng vỗ nhẹ vào vai cô cử chỉ thân ái lạ:
- Em giả vờ hay thật, tại sao em dám nói dối anh hả?
Thuý Ái ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn anh:
- Quốc Tâm là bạn em, hôm ấy em đi công tác từ thiện cùng anh ấy.
- Vậy à? Chứ không phải em hẹn hò với anh ta trước sao. Việc anh nhờ em coi như huỷ bỏ, bà anh đã biết em là bạn của Quốc Tâm rồi. Em thật là... là làm anh xấu hổ quá!
Thuý Ái lắng nghe anh nói rồi lắc đầu:
- Em đâu có biết bà NghiêmAn là nội anh. Tất cả đều là vô tình.
- Nhưng em phá huỷ ước mơ của anh.
Lâm Hoàng giận dữ kêu lên làm cho Thuý Ái ngỡ ngàng. Cô tròn mắt nhìn anh:
- Em phá ước mơ gì của anh hả? Em không hiểu anh nói gì cả. Lâm Hoàng anh đối xử với bà mình không tốt.
Anh trừng mắt nhìn cô:
- Em biết gì mà xen vào gia đình anh chứ?
Bị quát vào mặt, Thuý Ái tự ái:
- Em không xen vào, anh nhờ em để làm gì hả?
- Trước đây tôi nhờ nhưng hôm nay thì không.
Thuý Ái liếc nhìn anh:
- Sao tự dưng anh lại kiếm chuyện với em vậy Lâm Hoàng?
- Anh...
Lâm Hoàng thấy thái độ của mình hơi vô lý, nhất là nhìn đôi mắt đẹp của cô lòng anh bỗng dịu lại:
- Em có biết vì sao anh lại cộc cằn với em không?
Thuý Ái cộc lốc:
- Em không biết, tất cả mọi người đều vô lý như thế. Và em đang rất mệt mỏi.
- Em... em đau buồn khổ sở vì Kỳ Nhiên kia mà. Anh đâu dám làm em khổ.
Cách nói mỉa mai của anh làm Thuý Ái giận dỗi:
- Anh sợ trách nhiệm thì về đi, không ai buộc anh phải chịu những điều em đang mang cả.
- Thuý Ái, cho anh xin lỗi.
- Anh có lỗi gì mà xin.
Anh bỗng chồm về phía Thuý Ái cất giọng ngọt ngào:
- Thuý Ái, anh rất yêu em, em biết không? Tại sao em từ chối anh hả? Em chấp nhận lời cầu hôn của anh nha! Đừng làm anh buồn nữa Thuý Ái.
Cô né tránh cái nhìn đăm đắm của Lâm Hoàng nói nhỏ:
- Chưa được đâu anh, lúc này em đâu còn gì mà cầu hôn. Em nghĩ tình yêu của anh phải đi kèm với tiền bạc.
Lâm Hoàng buông vai cô ra cười to:
- Em và ông chú của mình có giọng điệu thật giống nhau. Nếu vậy em cứ chấp nhận lời anh đi anh không cần của cải của em, chỉ cần em thôi?
- Em không thích làm nô lệ cho người khác. Bởi em biết anh rất cần tiền.
Lâm Hoàng nhìn cô không chớp mắt:
- Nghĩa là em vẫn tìm cách từ chối lời cầu hôn của anh.
- Em... em cần suy nghĩ kỹ anh à!
- Có phải chính Quốc Tâm làm cho em phải suy nghĩ về anh không?
Thuý Ái lắc đầu:
- Không, anh ấy chỉ là bạn học của em.
- Hay là Kỳ Nhiên?
- Anh...
Thuý Ái bực mình kêu lên, Lâm Hoàng nâng lấy chiếc cằm xinh xắn của cô lên buộc cô phải đối diện với anh. Cô khó mà quay chỗ khác được, anh cất giọng hăm doạ:
- Em yêu ai cũng được, nhưng em cũng mở mắt ra xem những chàng trai đáng yêu của em như thế nào nha Thuý Ái. Anh rất hận em.
Lâm Hoàng buông cô ra. Anh bước nhanh ra ngoài trong sự giận dữ, nét mặt cau lại khó chịu. Thuý Ái ngồi phịch xuống ghế đau khổ, với cô bây giờ tình yêu chẳng là gì cả, sao mọi người cứ làm khổ cô mãi như vậy. Mệt mỏi cô tựa vào thành ghế thở dài. Chưa bao giờ cô sống trong tâm trạng chông chênh như bây giờ.
Phòng mạch của Quốc Tâm khá khang trang nằm ở góc con đường trong thành phố. Người khám bệnh ngày càng đông. Anh thường đến đây khám bệnh rất đúng giờ.
Sáng sớm bệnh nhân ngồi chờ ở trước phòng mạch khá đông. Bỗng có một bệnh nhân tỏ ra khó tính hét lên:
- Ông bác sĩ này nên dẹp phòng mạch cho rồi, tới giờ mà chưa đến, bắt bệnh nhân chờ mất thời gian quá!
Vì khách khác lên tiếng:
- Nè, anh không khám thì đi chỗ khác, bác sĩ Quốc Tâm đâu có bắt buộc ai.
Người khác lại tiếp lời người đàn ông ấy:
- Bác sĩ Quốc Tâm là vị ân nhân của người nghèo. Ai cũng nể phục ông ấy anh chắc mới đến khám lần đầu.
Chàng trai cau có bảo:
- Tôi nói ông ta làm ăn cẩu thả, các ông làm gì biết chuyện ấy.
Có người tò mò:
- Chuyện gì mà cẩu thả hả?
- Lát nữa các người biết.
Quốc Tâm vừa bước trên chiếc du lịch xuống, gật đầu chào mọi người. Đồng hồ đúng bảy giờ. Ánh nắng ban mai dìu dịu chiếu trên cây sứ trắng thơm ngát trước sân phòng mạch. Mọi người lần lượt vào phòng khám, chàng thanh niên nọ bỗng đứng lên xin vào trước. Anh ta tranh cãi với một bệnh nhân om sòm khiến Quốc Tâm phải bước ra:
- Chuyện gì vậy bác?
Anh thanh niên hùng hổ đẩy bác bệnh nhân sang bên nói trước:
- Tôi muốn vào gặp bác sĩ trước.
- Tôi có số trước cậu ta.
- Nhưng tôi không vào khám mà đến muốn nói với bác sĩ là ông bán thuốc giả, thuốc hết hạn sử dụng gây nguy hiểm đến tính mạng của bệnh nhân đó.
Quốc Tâm ngạc nhiên lẫn sửng sốt:
- Anh nói sao, tôi không bao giờ làm chuyện vô lương tâm ấy. Anh nhầm chăng?
Anh chàng ngoắc một cậu bé đứng lấp ló đằng xa:
- Lại đây, phú!
- Dạ.
- Đây, có phải là bác sĩ khám và nhổ răng cho cậu ta hai ngày qua không?
Quốc Tâm gật đầu:
- Tôi có khám bệnh cho người này. Nhưng nhổ răng có sao đâu?
Chàng trai la lớn:
- Đây là số thuốc ông bán kèm theo đúng không?
Quốc Tâm ngờ ngợ làm sao anh biết thuốc đó có phải của mình bán không?
Anh thở ra:
- Tôi có bán thuốc nhưng chữa bệnh chứ không giết con bệnh.
Nhưng người thanh niên vẫn hung hăng bảo:
- Toàn bộ thuốc anh bán đều giả, quá hạn, tôi đã nhờ một người quen kiểm nghiệm giùm trước khi sử dụng. Bây giờ ông tính sao đây bác sĩ?
Quốc Tâm cho rằng anh bị vu khống nhưng không ai tin anh, khách hàng ra về, họ bán tín bán nghi. Còn chàng trai nọ đưa số thuốc ra phát đơn kiện anh.
Quốc Tâm bị kỷ luật cấm hành nghề y. Kể từ hôm ấy, anh gần như thất nghiệp đi lang thang không biết làm gì.
Một tuần sau, Thuý Ái vào trường học cô không gặp Quốc Tâm lên giảng đường nữa. Qua bạn bè cô biết Quốc Tâm bị vu khống phải đóng cửa phòng mạch. Trưa hôm ấy cô đến tìm Quốc Tâm. Thấy cửa khép hờ cô gọi:
- Anh Quốc Tâm ơi, có ở nhà không?
- Ai đó?
Quốc Tâm vội vàng mặc chiếc áo sơ mi vào chạy ra mở cửa. Gian nhà anh ở nhỏ bé trong một dãy phố lao động nhưng khang trang sạch sẽ:
- Ủa, Thuý Ái sao em đến đây. Tìm anh có việc gì à?
- Em đến thăm anh không được sao?
Quốc Tâm cười chìa tay mời:
- Em ngồi đi! Học hành thế nào rồi.
Thuý Ái đan hai bàn tay vào nhau nói nhỏ:
- Còn anh tự nhiên sao đóng cửa phòng mạch. Lấy gì mà sống?
Quốc Tâm vẫn cười tươi không lộ nét buồn ra ngoài:
Tai nạn nghề nghiệp mà em. Sao em biết chuyện của anh?
- Bạn bè em bảo anh bị kỷ luật, chúng nó buồn tiếc anh không đến dạy nữa.
Tại sao lại như thế hả anh?
- Có kẻ hãm hại anh. Nhưng anh không biết họ là ai. Hại anh nhằm mục đích gì?
Thuý Ái chợt nắm tay anh trố mắt kêu lên:
- Anh nói là người ta hại anh? Em nghi ngờ...
Cô bỗng im bặt. Bằng chứng đâu kết tội anh ta chứ. Cô nhớ lời hăm doạ của Lâm Hoàng hôm nào và thấy lạnh cả sống lưng. Chẳng lẽ Lâm Hoàng tồi như thế. Quốc Tâm chờ đợi cô nói hết lời:
- Em nghi ngờ ai? Họ nói cho em biết ư?
Thuý ái lắc đầu, cô nói tránh đi:
- Đâu có. Chắc là những người cùng nghề ghét công việc làm ăn của anh chứ gì.
Quốc Tâm nhẹ nhàng bảo:
- Thôi kệ họ em à. Anh cố tìm việc khác để làm.
- Nhưng nghề mà anh học là y thì anh làm gì không lẽ lao động tay chân được à.
Quốc Tâm vuốt ngược mái tóc lên nheo mắt cười:
- Anh sẵn sàng làm bất cứ nghề gì để nuôi sống mình.
Thuý Ái thấy đau đớn cho Quốc Tâm, không có nỗi buồn nào hơn bị người ta buộc bỏ nghề:
- Anh giống chú Hữu quá. Tội nghiệp từ nhỏ đến giờ chưa quen cực khổ, bây giờ chú ấy làm vất vả cả ngày cho Lâm Hoàng lương rất thấp anh ạ.
Quốc Tâm xua tay:
- Ở đời hễ được lúc người ta ném mình thật sâu xuống vũng bùn. Ai có tài thì cứ ngoi lên sống tiếp. Chú Hữu làm việc cho Lâm Hoàng hả? Anh ta thế nào?
Hỏi về Lâm Hoàng, Thuý Ái hơi bối rối:
- Lâm Hoàng và chú Hữu là bạn thân anh à!
- Trời đất! Bạn thân không giúp nhau sao?
- Giúp, nhưng rất khắc khe, không nể nang, với vai trò của người làm công và ông chủ.
Quốc Tâm khó chịu:
- Lâm Hoàng thật quá đáng.
- Anh thấy anh ta thế nào? Chứ theo em thì Lâm Hoàng rất ghét anh.
- Sao anh ta ghét anh hả cô bé?
Quốc Tâm ngạc nhiên kêu lên, Thuý Ái quay sang anh:
- Vì anh là con nuôi của cụ Nghiêm An mà cụ Nghiêm An không ưa tính ăn chơi, đua đòi xài sang chưng diện quá lố của Lâm Hoàng, nên bà cụ không thích và giận anh ấy. Lâm Hoàng ghét anh từ chỗ này.
- Em đoán hay anh ta nói với em?
Thuý Ái gật đầu:
- Là em đoán anh ạ.
- Những điều đoán của em, anh chỉ tin năm chục phần trăm thôi.
- Tại sao vậy anh?
- Vì anh không muốn nghi ngờ ai khi chưa có bằng chứng xác thực.
- Anh lúc nào cũng tin người quá nên bị người hại. Anh phải đề phòng Lâm Hoàng, anh ta không tốt đâu.
- Em nên nghĩ đến những điều tốt đẹp trong cuộc sống, vì những chuyện của mình mà đánh giá về người khác không đúng, có cái nhìn méo mó đối với cuộc sống.
Thuý Ái buồn buồn:
- Hy vọng vào cuộc sống tốt đẹp phải không anh?
- Ù, anh vẫn luôn tin vào người tốt. Niềm tin giúp ta vượt qua thử thách đó Thuý Ái.
- Bây giờ anh làm gì?
Quốc Tâm bước đến tủ lạnh lấy nước mát mời Thuý Ái:
- Em uống đỡ chút nước mát rồi chúng ta đi dạo nha!
Thuý Ái lắc đầu:
- Em chỉ muốn ngồi đây nói chuyện với anh thôi. Chúng ta đừng tốn thời gian vì những chuyện vô ích nữa.
- Em không khinh anh chứ Thuý Ái.
Cô ngước đôi mắt mơ màng lên nhìn anh:
- Anh và em bây giờ đều như nhau, hoàn cảnh của hai ta cũng bi đát không kém gì nhau. Em muốn anh tìm cách khắc phục anh ạ.
Quốc Tâm rất hiểu tình cảm Thuý Ái đã và đang dành cho anh, anh cảm động vô cùng:
- Anh đang tìm việc làm đây. Cám ơn em đã lo cho anh. Em yên tâm học hành đi, anh tìm cách giúp em đó.
Thuý Ái nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực:
- Anh giúp em bằng cách nào khi anh đang gặp khó khăn như vậy.
Quốc Tâm buột miệng:
- Anh nhận chăm sóc các chú chó Nhật chó kiểng, mèo kiểng của các gia đình giàu có, cũng không đến nỗi nào. Em yên tâm đi!
Niềm vui sóng sánh trong mắt Thuý Ái tươi cười bắt tay Quốc Tâm:
- Em mừng cho anh, nếu cần em sẽ phục vụ giúp cho anh làm công việc này.
Quốc Tâm vỗ nhẹ vào vai cô:
- Thôi đi cô bé, em cần học hành cho giỏi giang là anh vui rồi. Anh tự làm công việc của mình, nếu không anh thất nghiệp buồn lắm.
- Bây giờ anh đi chưa?
- Anh đang rảnh rang, em cứ ngồi chơi.
- Dạ! Em về anh ạ. Ngày mai thi em phải học bài.
Quốc Tâm đứng lên tiễn cô ra cổng. Tiếng điện thoại vang lên, anh mở ra nghe:
- Alô! Tôi đến ngay ạ.
Thuý Ái biết anh đang có chỗ làm ăn mới, cô mỉm cười chào anh lần nữa rồi lên xe lao vút đi Quốc Tâm giúp đỡ cô học hành, lời hứa của anh làm cô cảm động thật sự. Bởi vì Thuý Ái đang rất muốn nghĩ học, chú Hữu lao động vất vả quá làm cho cô đau lòng. Một niềm hy vọng mới lại đấy lên trong lòng cô thật mạnh mẽ, tràn trề.
Buổi trưa, tại lớp học Thuý Ái đang xem lại bài thực hành cơ thể người, cô chợt nhận điện thoại của Quốc Tâm, bước ra hành lang, cô khẽ giọng:
- Alô! Em nghe đây.
- Chiều nay em có đến lớp không?
- Dạ, em đang thực hành sắp xong rồi.
- Hôm nay thứ bảy sao không nghỉ sớm?
Bọn em học bù anh ạ, anh định đi đâu?
- Anh muốn rủ em đến thăm bà cụ Nghiêm An đã hai tuần nay vắng em bà cụ hỏi mãi. Cụ ấy khen em lắm đó.
- Vậy hả?
- Anh nghĩ chắc bà cụ muốn em làm cháu dâu của bà ấy nên...
Thuý Ái phụng phịu:
- Anh kỳ ghê. Lâm Hoàng ghét em lắm.
- Ghét hay là thương vậy? Hôm gặp em anh thấy anh ta nhìn em đắm đuối, tại em không để ý.
- Em sợ anh ta lắm rất galăng với phụ nữ và rất dễ quên.
- Sao em biết anh ta rõ quá vậy?
- Hừ! Anh tò mò ghê Quốc Tâm, em không nói nữa đâu.
Giọng Quốc Tâm đùa đùa qua điện thoại:
- Nè, chiều nay năm giờ chiều có mặt tại nhà, anh đến đón em.
- Chúng ta đi sớm hơn một tiếng đi anh, em muốn mình đi dạo một chút.
- Okê, chuyện nhỏ em ạ.
- Thôi nha anh!
- Chúc em thành công, bai!
Thuý Ái gấp máy lại nôn nao. Bà cụ Nghiêm An nhắc cô, bà cụ có cảm tình đặc biệt với Thuý Ái cứ nhớ cô nhiều hơn cả Quốc Tâm hơn cả Lâm Hoàng làm cho cô áy náy, lo lắng chứ không vui. Đến với bà, cô lại sợ phải đối diện với Lâm Hoàng, Không hiểu sao cô thấy giận anh không thể tả. Lúc này Thuý Ái không còn tâm trí để nghĩ đến ai ngoài Quốc Tâm.
Một tháng nay, Quốc Tâm đã đóng mọi chi phí học tập cho cô. Sự giúp đỡ của anh khiến cô phải nặng ơn nghĩa. Cô mong đền đáp được chút công ơn.
Đã đến giờ. Thuý Ái ngồi bật dậy cô trang điểm lại và mang ví ra đi. Quốc Tâm bóp còi toe toe trước cổng chờ sẵn:
- Em thật đúng giờ.
Thuý Ái bật cười:
- Em định khen anh đấy chứ.
Quốc Tâm nắm tay cô cười:
- Thôi chúng ta đi đi?
- Đi anh!
Ngồi phía sau, hương tóc anh bay bay làm Thuý Ái ngây ngất. Cô nhớ bàn tay anh nắm chặt tay cô đi trên con đường có hoa điệp vàng rắc đầy lối đi. Hai người đi bên nhau thật lãng mạn, mơ hồ. Cái cảm giác ấy như mới hôm qua.
Thuý Ái bâng khuâng nhớ về những ngày quen nhau, vui quá. Chỉ là bạn bè mà sao đáng yêu thế?
Mãi miên man suy nghĩ, Thuý Ái không hay viện dưỡng lão hiện ra trước mắt, Quốc Tâm thắng xe lại làm cô giật mình ngã nhào lên người anh:
- Á!
- Em làm gì vậy Thuý Ái?
Cô bẽn lẽn đẩy lưng anh cười:
- Anh làm em giật mình ấy mà.
- Đưa tay đây anh nắm.
Thuý Ái cười vỗ mạnh vào bàn tay anh rồi bỏ đi phía trước. Quốc Tâm chạy theo chụp lấy bàn tay cô nắm chặt. Anh hôn nhẹ lên tay cô, Thuý Ái bàng hoàng nhìn anh, anh cứ tự nhiên như không hay biết gì:
- Anh muốn bà cụ Nghiêm An vui khi thấy chúng ta đi chung như một đôi...
Thuý Ái ngắt lời anh:
- Đôi gì hả anh?
- Đôi tình nhân không được sao?
Cô nguýt dài:
- Còn lâu.
Quốc Tâm chớp mắt, nheo nheo cười:
- Chê anh đúng không?
Khi anh hỏi như vậy Thuý Ái không dám đùa nữa mà tủm tỉm cười, cô lắc đầu:
- Em đâu dám chê nhưng em sợ có người đánh em chạy không kịp.
- Ai vậy?
- Người yêu anh chứ ai.
Anh bấm mạnh bàn tay Thuý Ái, làm cô đau điếng kêu lên:
- Anh làm gì có người yêu hả? Nghèo người ta chê em à.
- Ai dám chê anh nhỉ?
- Vậy mà có người chê không thèm nhìn anh đấy.
- Thôi, không thèm nói với anh nữa.
Nói vậy nhưng cô vẫn để yên tay mình cho Quốc Tâm nắm. Hình như anh muốn nói điều gì rất quan trọng với cô mà anh không dám thổ lộ ra.
Bà cụ Nghiêm An không ngồi trên giường mà đang ngồi trên chiếc xe lăn, cạnh bà Nghiêm An có hai vị khách rất trẻ, họ đang kẻ ngồi người đứng, dáng điệu bồn chồn, cãi vã điều gì đó. Cỏ lẽ họ đang to tiếng. Thuý Ái bấm mạnh tay Quốc Tâm:
- Anh ơi, ai như Lâm Hoàng kìa!
- Anh ta đến đây thăm bà của mình, xem ra con người này không mất hết tình cảm như em nghĩ đâu.
Tự nhiên Thuý Ái gạt sang bên:
- Em tin chắc câu chuyện này không suôn sẽ chút nào. Anh nhìn kìa!
Hai người đi tới nghe rõ tiếng Lâm Hoàng nói với bà mình:
- Bà nội đã hứa với con là bao giờ con cưới vợ bà sẽ cho con một số tiền lớn.
Sao bà mau quên lời hứa của mình quá vậy.
Bà Nghiêm An giận lên, nói lớn tiếng:
- Bà hứa bà vẫn nhớ chỉ vì cháu không nghe lời bà nên bây giờ ta đổi ý rồi.
Vả lại vợ của cháu sắp cưới là ai cho ta xem mặt mày kỹ cái đã.
Lâm Hoàng nói to hơn:
- Con sẽ cưới Dung Dung ngay!
- Dung Dung nào? Ta nghĩ con nhỏ nào chịu mày hả Lâm Hoàng.
Lâm Hoàng đổ quạu, đe nẹt người yếu bóng vía như bà Nghiêm An:
- Dung Dung rất đẹp, cô ta là người mẫu nổi tiếng ở Hàn Quốc mới về việt Nam. Nếu con để lỡ cơ hội này bà sẽ phải ăn năn về sau đó.
- Tại sao phải ăn năn hả? Việc mày cưới người mẫu ta thấy xa vời quá cháu à? Không dễ Dung Dung chịu cháu để cho nó khổ à. Ta thật không tin!
Lâm Hoàng hét lên:
- Bà có nhiều tiền sao bà không chia cho cháu số tiền ấy để cháu lo tương lai.
Bà già rồi giữ tiền bạc nhiều để làm gì nữa.
Bà Nghiêm An giận tái mặt:
- Ta vô phúc có đứa cháu như mày. Tiền bạc còn đâu mà cháu đến đòi.
Lâm Hoàng cười khẩy.
- Cháu chỉ xin vài trăm triệu đâu có lấy nhiều mà bà lo. Phần còn lại bà giữ an dưỡng tuổi già.
Bà Nghiêm An nhìn đứa cháu ngỗ ngược của mình bằng đôi mắt giận dữ. Bà la lên:
- Một vài triệu còn chưa có huống hồ gì vài trăm. Ta không có đâu mà đòi.
Tự làm ăn đừng đến đây quấy rầy ta nữa, ta không thiếu nợ ai cả.
Lâm Hoàng bắt đầu mỉa mai bà Nghiêm An:
- Nội à, bà già rồi sao không để cho con cháu thương. Cháu cưới vợ về rồi cháu sẽ lo cho bà, cái đó không hạnh phúc hơn khi ngồi trên xe lăn ôm khư khư số tiền ấy. Chết, nội có mang theo được đâu.
Hết dụ dỗ đến mỉa mai và trù ẻo bà, bà Nghiêm An trừng mắt bảo:
- Ta không có tiền, nếu ta có cũng không cho cái loại người ăn xài phung phí như cháu đâu, thứ vô ơn bội nghĩa mà.
Anh ngừng nói, lặng lẽ nhìn bà nội với vẻ căm uất. Anh ta vội chụp bàn tay của bà nắm chặt, gằn giọng:
- Có thật là bà không cho cháu số tiền ấy không?
Bà Nghiêm An kêu lên thất vọng:
- Cháu định làm gì ta hả?
Lâm Hoàng nhìn quanh rồi quát nhỏ:
- Bà sẽ phải trả giá đó.
Bà Nghiêm An tức tối kêu lên:
- Cháu làm ta tức chết mất Lâm Hoàng.
Lâm Hoàng vẫn không buông tay bà ra, anh nói lớn, giọng hỗn hào:
- Bà phải chia số tiền lớn ấy, để cho cháu cưới vợ. Khó khăn lắm tôi mới quen được cô ta, một cô gái trẻ đẹp, nổi tiếng, không cưới được cô ta là do bà đó. Mất Dung Dung cũng đồng nghĩa với tình bà cháu mất luôn. Bà đừng trách sao tôi độc ác. Tôi xem như không có bà cũng như bà đã từng xem không có thằng cháu này vậy.
Bà Nghiêm An run run đôi môi và cả tay chân không nói nổi:
- Mày... mày làm cho bà thất vọng quá Lâm Hoàng. Thật sự ta không còn tiền đâu ta chỉ cho con cháu một mẫu cà phê ở Lâm Đồng ra đó mà chăm sóc và làm ăn tốt cho ta vui. Tài sản của ta đã hết sạch.
Anh ném mạnh tay bà lên xe lăn và la lớn:
- Tôi không cần, bà nói dối. Bà là người độc ác mà tôi phải chịu đựng bấy lâu. Thật ra tôi và bà nên chẳng còn quan hệ gì nữa. Bà hãy ngồi đó chờ những người thương yêu đến chăm sóc cho, tôi đi đây. Thật tồi tệ mà!
Bà Nghiêm An mở trừng mắt nhìn đứa cháu to tiếng hỗn hào với bà trước mắt mọi người, chết lặng. Bà giận ứa nước mắt kêu lên không thành tiếng rồi té gục trên xe lăn ngất đi.
- Mày... mày...!
Mọi người kêu hoảng hốt:
- Trời bà cụ ngất xỉu rồi.
Thuý Ái và Quốc Tầm chạy lại kêu lên:
- Bà cụ ơi... cụ tỉnh dậy đi.
Quốc Tâm vội vàng đỡ bà lên giường. Anh nuốn tát vào mặt kênh kiệu của anh ta đương giương to nhìn anh:
- Hứ! Lúc nào cũng có mặt ở đây hèn gì? Các người mua chuộc bà ấy thế nào mà bà tôi đối xử với tôi như vậy chứ.
Quốc Tâm bình tĩnh:
- Cậu đừng quá thô lỗ Lâm Hoàng, tôi và Thuý Ái đến đây muốn giúp bà anh đỡ buồn thôi. Ngoài ra chúng tôi không có ý nào khác. Xin anh đừng hiểu lầm bà Nghiêm An, và cả thảy chúng tôi nữa.
Thuý Ái kéo tay Quốc Tâm:
- Anh lo cho bà cụ đi! Đừng nên nói với hạng người này vô ích.
Lâm Hoàng xỉa xói cô:
- Cô cũng thức thời lắm biết đeo kẻ không tiền vui nhỉ. Giờ thì vui nhỉ.
Thuý Ái đứng phắt dậy, môi run run bảo:
- Anh là thứ người tồi. Đến bây giờ tôi mới hiểu rõ về con người của anh.
- Nhưng tôi không bằng Kỳ Nhiên của cô.
- Anh... đồ ác độc.
Lâm Hoàng cười mai mỉa quay sang Quốc Tâm bảo:
- Anh không biết đâu, cô gái này chỉ là thứ mà người khác không dùng nữa, tôi và Kỳ Nhiên... anh muốn giữ hả, tôi nhường cho anh đấy.
Thuý Ái nhìn Lâm Hoàng bằng đôi mắt căm hận. Chưa bao giờ cô ghét ai như thế. Cô ngừng nói nuốt hận vào lòng.
Quốc Tâm không thèm để ý đến hắn, Anh lay gọi bà cụ:
- Cụ ơi, tĩnh lại đi! Cụ ơi!
Bà cụ Nghiêm An mở mắt ra lắc đầu ú ớ:
- Ơ...ơ...ớ...
Quốc Tâm và mọi người đều thất sắc:
- Bà cụ không nói được Lâm Hoàng cậu hại bà ấy rồi.
Lâm Hoàng trừng mắt nhìn bà Nghiêm An rồi quay ngoắc bỏ đi. Tiếng chửi rủa của mọi người như đuổi theo anh ta. Anh ta như chạy, hình ảnh Thuý Ái bà nội nhìn anh bằng đôi mắt nghiêm khắc khiến anh ta lo sợ thật sự cuống cuống phóng lên xe biến mất.
Thuý Ái và Quốc Tâm lo cho bà Nghiêm An. Tội nghiệp bà tỉnh lại nhưng vì giận đứa cháu nội nông nỗi của mình, bà Nghiêm An bị á khẩu cho dù Quốc Tầm tìm mọi cách chạy chữa cho bà vẫn không ăn thua gì.
Thuý Ái giận Lâm Hoàng đã sỉ nhục cô trước mặt Quốc Tâm và mọi người, mỗi lần nhớ đến lời của Lâm Hoàng mỉa mai trái tim cô cơ hồ đau như ai đâm ngàn mũi kim vào đó.
Cô giận mình dễ tin người mà lầm lẫn rồi đâm ra giận người. Cô giận Kỳ Nhiên đã xem tình yêu của cô như trò đùa. Bao nhiêu tình cảm cô dành cho anh ta để rồi anh ta biến cô và chú mình thành kẻ trắng tay. Khốn khổ như bây giờ.
Còn Lâm Hoàng với cô cũng có những tình cảm đẹp hướng về nhau dù ở trong tim chính anh ta làm tổn thương cô. Nỗi lòng đau khổ buồn bã luôn đeo đẳng là do Lâm Hoàng gây ra.
Lâm Hoàng là con người độc ác mà. Anh ta chẳng có nghĩa tình với ai cả, ngay cả bà của mình, anh xem chẳng ra gì. Một kẻ vong ân bội nghĩa, kẻ vong tình, phụ bạc. Cô nhớ ngày nào anh khen cô đẹp, anh yêu cô vô vàn. Tất cả đều dối trá.
Lâm Hoàng nói dối yêu cô qua hình bóng của người yêu cũ là chuyện hoàn toàn bịa đặt. Anh ta nào có người yêu bao giờ.
Thuý Ái đã hiểu ra rất nhiều điều trong cuộc sống mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến. Trong xã hội có nhiều người thật đáng sợ, họ giấu kỹ cái xấu, tàn ác đằng sau vẻ đạo mạo, đầy yêu thương, tốt đẹp giả mạo khiến cô khó lòng nhận ra. Tình yêu, cuộc sống đầy phức tạp làm sao phần biệt giả chân.
Quốc Tâm chăm sóc cho bà. Nghiêm An thật chu đáo. Anh đến thường hơn:
- Mẹ đừng buồn nữa. Hãy nghĩ ngơi cho khoẻ đi.
Bà Nghiêm An đỡ thật thần nhưng đôi mắt bà buồn bã gật đầu. Bà nắm tay anh như muốn nói gì. Quốc Tầm cố gắng hiểu:
- Có phải mẹ muốn đi dạo không?
Bà cụ lắc đầu:
- Hay là mẹ muốn ăn hả?
Lại lắc đầu, bà cụ ra dấu cho anh,Quốc Tâm gắng hiểu ngôn ngữ của người không nói được:
- Mẹ muốn con làm gì ạ?
Bà cụ cố ra dấu và ú ớ trong miệng. Quốc Tâm ngồi cạnh bà xoa bóp tay chân và kiên nhẫn nghe hiểu:
Bà cụ Lâm kế bên bảo:
- Cả ngày nay bà ấy cứ như thế, bác sĩ tìm xem bà ấy muốn nói gì. Có đứa cháu không ngoan, thật là tội nghiệp!
Nói xong bà cụ Lâm thở dài não nuột:
- Tôi có một mình xem ra khốn khổ, buồn nhưng có lúc ngẫm nghĩ vậy mà đỡ hơn nhiều.
Quốc Tâm sợ bà cụ Nghiêm An buồn nên anh ở lại bên cạnh bà lâu hơn.
Thuý Ái cũng buồn nên ngoài giờ học, cô chạy đến đây ngay.
Quốc Tâm thả những bước dài con đường trải sợi. Bước chân anh lao xao, giòn giã. Anh dừng lại bên một khóm hoa ngắm nhìn? Không, anh đang thư giãn chăng cũng không phải Quốc Tâm thừ người ra suy nghĩ...
Lần dầu anh cảm thấy hụt hẫng vì cuộc sống đầy gian khổ, khó khăn đang trải ra trước mắt. Quốc Tâm bặm môi, mắt mơ màng đăm chiêu như suy nghĩ điều gì rất lâu. Anh mãi mê đến nỗi Thuý Ái đến bên cạnh mà anh vẫn không hay. Thật ra Thuý Ái và Lâm Hoàng thế nào? Họ quen nhau ư? Tại sao Thuý Ái lại mắng anh ta, vẻ mặt căm giận của Thuý Ái làm cho anh phải đắn đo, khó hiểu.
Chuyện gì đã xảy ra với Thuý Ái, anh không dám hỏi sợ cô phiền lòng tự ái.
Còn giữ mãi trong tim anh thấy đau khổ vô cùng. Có lẽ anh đã yêu Thuý Ái rồi chăng. Một thứ tình cảm mơ hồ khó xác định.
Chi biết hiện giờ cô và anh rất thân, khó xa rời. Thuý Ái thấy anh thừ người ra như thế, cô rụt rè lấy một nhánh cô xoay xoay vào cổ anh. Bị nhột anh giật mình quay lại, Quốc Tâm lắng lặng nhìn cô khó hiểu:
- Sao anh buồn thiu vậy Quốc Tâm?
Anh khẽ mỉm cười thật dịu dàng:
- Em đến bao giờ vậy hả Thuý Ái?
- Nãy giờ, từ lúc anh đứng yên như pho tượng.
- Vậy à?
Thuý Ái nhìn Quốc Lâm tò mò:
- Em thấy anh lạ lạ. Anh mệt hả?
Quốc Tâm khẽ lắc đầu. Anh kéo tay cô ngồi xuống chiếc ghế đá trong khuôn viên đặt dưới hàng cây bã đậu xanh um.
- Không có, anh vẫn khoẻ.
- Vậy sao trông anh dàu dàu, không vui.
Thở dài, Quốc Tâm không hiểu phải bắt đầu từ đâu Tâm tư anh xáo trộn, bất an. Anh lại im lặng nhìn mấy con bướm đang lượn trên một bông hoa vừa nở.
Chỉ thoáng chốc nó lại nhởn nhờ đi. Hình ảnh Thuý Ái với Kỳ Nhiên, với Lâm Hoàng cứ xoáy vào lòng anh bao niềm trắc ẩn.
Thấy anh cứ im lặng, Thuý Ái lo lo:
- Bà cụ thế nào rồi anh?
Quốc Tâm giật mình nhìn Thuý Ái:
- Vẫn như cũ.
- Bệnh nặng à/ - Không, bệnh đã giảm có điều không nói được.
Thuý Ái ngây ngô hỏi:
- Trong y học gọi là bệnh gì vậy anh?
- Bệnh trầm cảm, còn á khẩu có lẽ do...anh đang tìm nguyên nhân đây.
- Có lẽ bà cụ bị sốc. Hay là thần kinh điều khiển âm thanh bị liệt rồi anh?
- Anh đang theo dõi nhưng hiện giờ anh không được phép hành nghề cho nên...
- Em hiểu anh rồi! Có phải vì vậy mà anh buồn không?
- Có lẽ như vậy.
- Anh đã vào thăm bà cụ chưa?
Quốc Tâm gật đầu:
- Anh ở đây cả buổi với bà cụ. Hôm nay đỡ lắm rồi chỉ có điều bà cụ muốn nhờ anh điều gì không hiểu. Em vào đó xem rồi giúp anh nha!
Thuý Ái vui vẻ ra mặt:
- Sẵn sàng, vậy mà nãy giờ không nói sớm làm em ngỡ có chuyện gì xảy ra làm anh buồn chứ. Anh này...
Quốc Tâm vẫn xuôi xị:
- Gì?
- Em rất cảm ơn món quà anh dành cho em trong những ngày qua.
Quốc Tâm chưng hửng trố mắt nhìn cô:
- Quà gì, anh đâu có tặng em. Em lầm rồi.
Thuý Ái cười thật tươi:
- Đừng giấu em mà, tháng nào anh cũng gởi tiền đóng học phí cho em cả.
Anh làm em cảm động quá!
Cười nửa miệng, Quốc Tâm lắc đầu:
- Em đừng quan trọng hoá vấn đề, anh thấy em chăm chỉ học hành là anh vui rồi. Nhớ cố gắng để sau này nhờ tấm thân cô bé ạ.
Thuý Ái bất giác ngồi xoay mặt lại đối diện với Quốc Tâm, cất giọng vui vui:
- Anh Tâm nè!
Quốc Tân không nỡ lạnh lùng trước vẻ hồn nhiên của cô:
- Gì mà gọi anh mãi vậy.
Cô nhướng mắt lên làm ra vẻ quan trọng:
- Em muốn hỏi anh nhiều chuyện nhưng lại sợ vì...
Cô im lặng làm cho Quốc Tâm hơi ngạc nhiên:
- Vì sao em nói đi!
- Em sợ niềm tin của mình lại vỡ vụn anh ạ!
- Tại sao em nói như vậy, em không tin anh sao?
- Em tin, rất tin... thậm chí vì quá tin người nên bây giờ mới sợ.
- Vậy à?
Quốc Tâm đưa tay ra chờ đợi. Lần này Thuý Ái nhẹ nhàng đặt bàn tay mình vào bàn tay nóng ấm của anh. Cô muốn ngã đầu trên đôi vai rắn chắc kia mà thủ thỉ tâm tình nhưng cô không dám.
Hiểu ý cô anh vỗ nhè nhẹ vào vai cô. Thuý Ái lại mơ màng về khung trời kỷ niệm hôm nào, trên con đường nhỏ thật đẹp hai người đi bên nhau yên bình, hạnh phúc biết mấy, anh động viên cô:
- Nói đi Thuý Ái. Anh nghe đây!
Thuý Ái hơi cụp mắt xuống nhìn xuống chân mình, cô cất giọng nhẹ nhàng bắt đầu kể cho Quốc Lâm nghe:
Thật ra Lâm Hoàng là bạn thân của chú em anh à. Anh ấy thường đến nhà em chơi, gặp chú em bàn về việc làm ăn. Thế là anh ta bảo là em đẹp giống người yêu của anh ấy ở đôi mắt, anh Lâm Hoàng thường giúp em nhiều chuyện.
Và em xem anh ấy như người anh của mình.
Quốc Tâm chăm chú lắng nghe, anh giục:
- Sao không kể tiếp đi!
Thuý Ái mím đôi môi rồi buông lời:
- Anh Lâm Hoàng rủ em đi chơi vì em rất buồn mẹ cha em mất cả, em cô đơn lắm:
- Em có yêu anh ta không?
- Em không có xúc cảm gì trước anh ấy. Lâm Hoàng hình như cũng giận em vì chuyện ấy.Hôm đó Lâm Hoàng bận việc đi về trước, em đi lang thang trên đường. Vậy là gặp ngay tên cướp giật dây chuyền. Trong lúc nguy cấp Kỳ Nhiên đã lao ra bắt tên cướp giúp em.
- Có thật là Kỳ Nhiên giúp em không?
- Thật! Anh ấy rất nghèo anh ạ đi làm mướn cho vũ trường. Thấy anh ấy cực nhọc, em xin chú em cho Kỳ Nhiên về biệt thự Hoa cúc của chú mình giúp việc. Em thấy anh ấy siêng năng nên rất tin cậy. Ngược lại chú em không cho em tin quá vào người lạ. Em và chú cãi nhau.
- Em có yêu Kỳ Nhiên không?
- Sao anh hỏi em như vậy.
Quốc Tâm chỉ cười:
- Thì em trả lời đi!
- Em không yêu ai cả, chỉ có cảm tình và muốn trả ơn thôi.
Hình như Thuý Ái không dám nói thật lòng mình cho Quốc Tâm nghe. Cô nói tiếp:
- Sao anh nhìn em dữ vậy?
- Anh muốn em nói thật.
Thuý Ái mỉm cười liếc anh:
- Em nói thật mà anh không tin à?
- Kể tiếp đi cô bé? Anh tin!
Thuý Ái kể tiếp cho anh nghe về chuyện Kỳ Nhiên lấy mất tài sản của chú Hữu. Bây giờ cô rất hối hận vì gián tiếp gây ra đại hoạ.
Quốc Tâm kêu lên:
- Hèn gì lúc trước em ngất xỉu là vì hối hận và buồn không thèm ăn uống đúng không?
- Anh đoán giỏi ghê!
- Và em cũng không có cảm tình với anh phải không?
Thuý Ái cắn môi suy nghĩ:
- Sao anh hỏi em như vậy? Chuyện tình cảm là chuyện của con tim em chưa thể trả lời cho anh được. Điều này chỉ có em và anh hiểu thôi. Thời gian anh à!
Quốc Tâm gật đầu. Anh vuốt nhẹ mái tóc của Thuý Ái. Hai người siết chặt tay nhau, anh kéo cô đứng lên đi vào bên trong viện dưỡng lão với bà cụ Nghiêm An. Họ đi trong tiếng cười ríu rít. Thuý Ái đưa mắt nhìn Quốc Tâm, cô rất vui vì có người hiểu được lòng mình. Một người mà cô gởi gắm nhiều hy vọng.
Tình Yêu Chân Thật Tình Yêu Chân Thật - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Chân Thật