The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11378 / 26
Cập nhật: 2015-07-23 15:07:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
uổi sáng, trên đại sảnh của ngôi biệt thự. Thuý Ái ngồi đung đưa trên chiếc xích đu, vừa được Kỳ Nhiên sơn sửa lại rất bắt mắt. Cô đọc quyển Doremon thì thầm một mình.
- Hù!
- Á, anh Kỳ Nhiên, anh mới đến hả? Còn sớm mà.
Kỳ Nhiên nghiêng đầu ngắm cô:
- Chao ôi, lúc này trông cô càng lúc càng xinh đẹp như một tiểu thư. Có người ngơ ngẩn vì cô mất.
Đặt quyển truyện xuống, Thuý Ái cười bảo:
- Lúc này anh thật tiến bộ, biết khen lấy lòng người khác rồi đó. Kỳ Nhiên anh mang cái gì mà bề bộn thế?
Kỳ Nhiên đặt chiếc túi xách xuống ghế bảo:
- Tôi mang cho cô mấy quyển truyện và một ít trái cây, chắc cô thích hả?
Thuý ái nhảy xuống cạnh anh giở từng món ra xem:
- Cha mẹ sinh ra Thuý ái, còn hiểu Thuý Ái chỉ có Kỳ Nhiên. Sao anh biết em thích mấy thứ này mà mua cho em.
Kỳ Nhiên đặt ngón tay ngang miệng ra hiệu:
- Nè, còn mấy thứ nữa, cô ra ngoài trước xem đi!
- Ôi! Hoa đỗ quyên đẹp quá! Có đắt tiền không anh?
- Khá đắt nhưng biết cô thích tôi đã lặn lội đến mấy điểm bán hoa. Đây là những chậu hoa đẹp nhất.
Thuý Ái ngồi sà xuống bên chậu hoa ngắm nghía, cô quên mất mớ trái vải và quả sầu riêng để trên bàn thật hấp dẫn. Hoa đỗ quyên nở dày đặc như một bó hoa cưới của cô dâu. Tạo hoá kết sẵn tràng hoa xinh xắn làm cho Thuý Ái bị mê hoặc vẻ đẹp ấy. Yêu hoa Thuý Ái chợt thấy yêu cả người mang hoa đến cho cô.
Cô cảm động vì sự nhiệt tình và rất hiểu ý cô của Kỳ Nhiên. Cô vẫy gọi Kỳ Nhiên đang đứng gần đó:
- Anh Kỳ Nhiên lại đây xem.
Giọng Kỳ Nhiên thật ấm:
- Gì vậy Thuý Ái?
- Em không hiểu sao anh lại có cái nhìn thật thẩm mỹ như thế. Anh làm cho em ngạc nhiên thật sự đấy.
- Thuý Ái quá khen chẳng qua tôi muốn cô vui nên...
- Cảm ơn anh nha! Anh chờ em một chút.
Thuý Ái chạy vào trong, một lúc trở ra cầm một gói giấy trong tay trao cho anh:
- Đây là chiếc áo em tặng anh để tỏ lòng biết ơn anh vì em mà cực khổ.
Kỳ Nhiên lắc đầu từ chối:
- Thôi tôi không nhận đâu, không khéo chú Minh Hữu lại hiểu lầm tôi thì khổ.
Kéo tay Kỳ Nhiên ngồi xuống cạnh cô trên chiếc xích đu, Thuý Ái đặt chiếc áo vào tay anh:
- Chú Minh Hữu có nói gì anh đâu, sao anh nghĩ như vậy?
Kỳ Nhiên hơi cúi đầu:
- Tôi thấy thái độ chú ấy không vui mỗi khi chạm mặt. Hình như chú Hữu khó chịu khi có mặt tôi ở đây.
Thuý ái hồn nhiên bênh vực cho Minh Hữu:
- Không có mà, chú Hữu rất biết điều lúc trước khi Thuý Ái đề nghị cho anh đến làm việc ở đây, chính chú Hữu cho anh ở lại biệt thự.
- Đó là lúc đầu, còn bây giờ có lẽ khác.
Thuý Ái bình thản xem như không có chuyện gì cho Kỳ Nhiên yên tâm. Thật ra cô biết Minh Hữu không thích Kỳ Nhiên lâu rồi nhưng anh không tiện nói ra.
Vì Kỳ Nhiên là người ân của Thuý Ái mà.
- Anh yên chí đi, chú Hữu làm nhiều công việc nên bực bội, cau có chứ chú ấy thương Thuý Ái lắm.
Kỳ Nhiên lắc đầu:
- Có khi chú Hữu thương tài sản, của cô đấy.
Thuý Ái hơi ngạc nhiên nhìn anh:
- Sao anh nói vậy. Chú Hữu không tính toán đâu. Nếu chú ấy như người ta em đã ra đường ở rồi.
Kỳ Nhiên ngỡ ngàng:
- Vậy toà biệt thự rộng lớn này của ai?
- Của ông bà nội và chú ấy là út nên thừa kế gia tài là tất nhiên.
Kỳ Nhiên như hiểu ra:
- Vậy hả? Thế mà tôi cứ tưởng...
Thuý ái bật cười trước vẻ mặt đăm chiêu của anh. Cô phẩy tay trước mặt anh mấy lần đùa đùa:
- Anh nghĩ gì vậy hả Kỳ Nhiên?
- Ơ, đâu có chuyện gì. Có điều này tôi chưa hiểu.
Thuý Ái nhìn anh bảo:
- Có điều gì thắc mắc mà để mãi trong lòng sẽ khó chịu lắm đấy. Anh nói đi, em xem anh như người bạn còn ngại gì.
- Cô cho phép tôi mới dám hỏi, chuyện này...
Thuý ái lột vỏ quả vải no tròn ra không chú ý đến câu chuyện của Kỳ Nhiên:
- Anh nói đi!
- Chú Hữu làm gì để nuôi hai chú cháu, tôi muốn biết.
Thuý Ái nhìn anh cười cười:
- Tưởng chuyện gì tỏ tát, chú ấy sống bằng nghề tự do.
- Nghề tự do mà có ngôi biệt thự thật đáng nể.
Hình như Kỳ Nhiên muốn khơi gợi cho Thuý ái trả lời theo ý của anh:
- Anh quên là số tài sản của ông bà nội để lại cho hai chú cháu không nhỏ.
Anh đừng lo chú ấy không có tiền lẻ cho anh hàng tháng.
- Tôi đâu có lo việc ấy, tôi sợ chú Hữu vì nể cô phải cho tôi ở lại trong khi hai người cũng gặp khó khăn.
Thuý Ái cười khúc khích nhìn anh:
- Ôi! Anh lo xa quá Kỳ Nhiên.
Kỳ Nhiên bỗng đổi giọng buồn buồn:
- Tôi thấy công việc ở đây cũng sắp hết. Mỗi ngày vú Năm làm cũng xong.
Vì vậy tôi rất sợ mình phải rời xa nơi này.
Thuý Ái bỏ mấy quả vải xuống bàn ngơ ngác hỏi anh:
- Em đâu có cho anh nghĩ mà anh sợ hả Kỳ Nhiên. Hay là chú Hữu nói gì với anh?
Kỳ Nhiên lắc đầu:
- Không có, chỉ vì tôi có linh cảm như vậy thôi. Sau này nếu xa tôi cô có nhớ tôi không Thuý Ái?
Mắt Thuý ái buồn lạ, cô đan hai bàn tay vào nhau nhìn ra xa cất giọng buồn buồn:
- Em không muốn xa anh đâu Kỳ Nhiên, anh hứa sẽ ở lại đây nha, hứa đi!
Thấy vẻ mặt nhăn nhó đau khổ của cô, Kỳ Nhiên biết mình quan trọng với Thuý Ái như thế nào. Có lẽ anh có vị trí quan trọng trong tim cô nhưng anh vờ như không biết, cất giọng đùa đùa:
- Làm sao tôi hứa được khi biết mình khó làm theo ý mình.
- Tại sao anh lai mất niềm tin vào bản thân mình như vậy Kỳ Nhiên.
Kỳ Nhiên bỗng nhìn vào mắt Thuý Ái nói nhanh:
- Vì anh... tôi không muốn làm khổ Thuý Ái.
- Anh nói gì em không hiểu. Chúng ta là bạn, em giúp anh là chuyện thường.
Vậy trước đây anh từng đem thân mình ra cứu giúp em thì sao?
Chuyện đó, anh quên rồi.
Thuý Ái nắm lấy bàn tay thô ráp của anh ủ trong đôi tay mền mại của mình.
Tự nhiên cô thấy tội nghiệp cho Kỳ Nhiên quá. Vì nghèo nên lúc nào anh cũng tự ti mặc cảm với mọi người. Điều đó khiến anh càng lúc càng xa cách họ hơn, nhất là Minh Hữu, anh biết anh ta không thích anh. Có lẽ vì lý do đơn giản là anh quá nghèo.
Anh để yên trong tay Thuý Ái. Hai người không nói gì chỉ nghe tim mình rộn rã, đành liên hồi.
Minh Hữu bước vào bất ngờ. Mắt anh hơi tái khi thấy Thuý ái ngồi buồn bên Kỳ Nhiên. Anh dằn cơn giận xuống bảo Kỳ Nhiên:
- Cậu đến làm việc hay để tán gẫu? Thuý Ái sao không để Kỳ Nhiên đi hả?
- Dạ, cháu đang bàn với anh ấy sửa lại bồn hoa phía trước.
Thuý ái vội đứng lên khi thấy Minh Hữu vặn vẹo. Cô bênh cho Kỳ Nhiên trong khi anh ấy không nói gì bỏ ra ngoài. Nhìn dáng Kỳ Nhiên bước đi, Thuý Ái cảm thấy buồn bã vô cùng.
Minh Hữu nhìn theo Kỳ Nhiên rồi nhíu mày khó chịu với cô:
- Cháu chìu Kỳ Nhiên quá đáng, chú thấy cậu ta không tốt lắm đầu.
Thuý Ái không hài lòng, cô cất giọng dỗi hờn:
- Tại sao chú lại ghét Kỳ Nhiên hả? Anh ấy có làm gì cho chú phiền lòng, chú đánh giá người ta không đúng rồi, cháu không đồng ý:
Minh Hữu nhún vai:
- Chú mới nói một câu cháu đã nói liền mấy câu. Có phải cháu có cảm tình với hắn nên lúc nào cũng bênh vực.
Vú Năm mang cà phê lên cho cậu chủ, nghe hai chú chậu cãi nhau vú Năm ngạc nhiên:
- Mời cậu uống cà phê.
- Vú à, ở nhà vú không chịu để mắt xem chừng người lạ, có ngày khổ đó.
Vú Năm ngơ ngác:
- Cậu chủ nói ai là người lạ ạ.
Minh Hữu hơi bực mình vì sự hiền lành của vú Năm. Thuý Ái nhìn vú Năm, vẻ mặt cáu kỉnh:
- Chú ấy bào anh Kỳ Nhiên vú ạ. Tự nhiên chú mắng cháu và anh ấy một hơi rồi còn nói dè chừng đủ thứ.
Vú Năm lắc đầu:
- Đừng nói vậy cậu chủ, tôi thấy Kỳ Nhiên rất siêng năng, làm không biết mệt mỏi, cậu ấy lại vui tính và thương người nữa, cô Thuý Ái không nhìn lầm người đâu.
Minh Hữu ngó hai người:
- Tôi đâu có nói hắn lười biếng hay siêng năng gì. Tôi chỉ bảo mọi người dè chừng một chút, chứa người lạ trong nhà tôi không yên tâm.
Vú Năm ôn tồn:
- Dạ, cậu chủ lo xa cũng tốt, nhưng với Kỳ Nhiên tôi thấy không có vấn đề gì cả xin cậu chủ yên tâm.
Minh Hữu đưa mắt về phía Thuý Ái:
- Cháu sợ Thuý Ái mù quáng sẽ khổ vì hắn đó.
Thuý Ái nói khẽ một mình:
- Ai mù quáng thì biết cháu đâu có tệ!
Minh Hữu liếc nhẹ đứa cháu gái:
- Cháu bảo chú mù quáng hả? Chú mù quáng cái gì?
- Cháu không biết, gian nhà đẹp như hôm nay là nhờ công của Kỳ Nhiên chú không một lời cảm ơn lại còn chê trách. Cháu thất vọng về chú quá.
Minh Hữu ngồi im lặng suy nghĩ lời của Thuý Ái nói rất đúng, sự cảm nhận của anh sai chăng. Có nên nói cho Thuý Ái biết điều này không để cho cô đề phòng.
Thuý Ái vẫn phụng phịu nét mặt quay đi. Minh Hữu cố dằn lòng xuống, lần đầu anh thấy giận cô cháu gái mình vô cùng. Có lẽ Thuý Ái đã bị Kỳ Nhiên mê hoặc hay là anh ta chiếm được cảm tình của Thuý Ái qua một việc là tốt ấy.
Anh quay qua đối diện với Thuý Ái:
- Có phải cháu thích Kỳ Nhiên không, Lâm Hoàng bảo cháu lạnh nhạt với cậu ấy chú không tin. Giờ thì rõ rồi.
Thuý Ái có cảm tình với Kỳ Nhiên nhưng không có nghĩa là yêu. Bởi vì Quốc Tân đã trở về trong lòng cô lại nhen nhúm mối tình ngày nào. Và Lâm Hoàng với cô cũng chưa có gì rõ ràng. Bực mình vì chú Hữu gạn hỏi Thuý Ái nói như trả bài:
- Cháu chẳng có cảm tình với ai cả, chú nói với bạn chú đừng đeo đuổi làm phiền cháu nữa có được không?
- Vậy à? Rõ rồi. Chú sẽ nói với Lâm Hoàng, hèn gì cháu lạnh nhạt với cậu ta.
- Thuý Ái nhìn Minh Hữu, chờ anh nói. Cử chỉ đó làm cho Thuý Ái tự tin hơn một chút, cô đang giữ vẻ bình tĩnh trước ông chú ruột lớn hơn tuổi mình vài tuổi:
- Chú đừng suy nghĩ sâu xa, cháu muốn yên tỉnh.
- Được, chú sẽ đi đây. Và chú mong cháu nghe lời chú một lần, cảm nhận của chú không sai bao giờ.
Thuý ái hơi lúng túng trước cách nói của Minh Hữu:
- Chú vẫn ghét anh ấy đúng không?
Minh Hữu lắc đầu:
- Chú không có ý đó, nhưng chú gặp Kỳ Nhiên nhiều lần ở những nơi cháu không thể nghĩ ra đâu. Mặc dù không tin nhưng lời nói nhẹ nhàng của Minh Hữu khiến cô chú ý:
- Ở đâu hả chú?
- Ở đâu? Cháu thật sự muốn biết à?
Cô gật đầu. Minh Hữu không tỏ ra vội vàng, anh nói chậm rãi:
- Chú nói cháu dè chừng, đừng quá tin tưởng cậu ta vì chú thấy Kỳ Nhiên thường lai vãng ở các phòng trà, quán bar hay nơi cá độ bóng đá.
Không ngờ Minh Hữu vừa nói đến đây, Thuý Ái hỏi và bật cười lớn. Khiến Minh Hữu ngạc nhiên vô cùng:
- Chú ơi, chắc chú lầm với ai rồi đó Kỳ Nhiên suốt ngày ở nhà với cháu. Anh ấy rất tốt và rất chìu chuộng cháu. Chú đừng hoài nghi tội nghiệp anh ấy.
Minh Hữu có cảm giác thất vọng vì anh hiểu mình khó mà thuyết phục cô nghe lời của anh ngay lúc này. Anh chỉ nói để cô cảnh giác. Không ngờ Kỳ Nhiên được cảm tình của hai người Thuý Ái và Vú Năm, anh bị họ phản đối liên tục.
Vú Năm cười cười:
- Tôi không bênh Thuý Ái nhưng đúng như lời của cô ấy nói, Kỳ Nhiên ngày nào cũng đến đây làm việc đến tối mà cậu.
- Tôi không nhầm được.
Minh Hữu khẳng định. Vú Năm nói thêm:
- Có thể người giống người chăng?
- Làm gì có chuyện ấy. Còn tin hay không tuỳ hai người.
Hơi thất vọng, Minh Hữu đứng lên anh chợt nhìn thấy gói giấy trên bàn liền mở ra xem. Thuý Ái định giật lại cô kêu lên:
- Chú đừng mở ra!
Mắt Minh Hữu nhìn Thuý ái một cách nghiêm khắc:
- Tại sao cháu làm như vậy hả Thuý Ái?
- Cháu có làm gì sai trái mà chú nhìn đáng sợ như vậy?
Minh Hữu giận thật sự, anh ném chiếc áo xuống bàn quay đi:
- Tại sao cháu dám lấy đồ của chú cho người ta hả?
Thuý Ái hoảng hồn chạy theo năn nỉ:
- Cháu tưởng chú không dùng, xin lỗi chú.
- Đừng nói nữa. Cháu tự suy nghĩ việc mình làm đi Thuý Ái.
- Chú Minh Hữu đừng đi.
Minh Hữu giữ thái độ phẫn nộ anh đi thẳng không thèm quay lại. Thuý Ái ngơ ngẩn. Cô chợt thấy Kỳ Nhiên đứng gần đó, đầu cúi thấp vẻ buồn buồn. Cô lặng người suy nghĩ.
Có lẽ Kỳ Nhiên đã nghe tất cả.
Thuý Ái thấy hoang mang trước sự việc xảy ra. Cô muốn khuyên Kỳ Nhiên một lời nhưng không cất nổi tiếng nào. Thuý Ái quay người bước vào nhà. Mấy quyển sách trên ghế xích đu nằm chóng chơ vương vãi. Giận chú Hữu không thể tả, Thuý Ái thấy lòng mình dâng lên một nỗi buồn thật chông chênh vô vàn.
Thuý Ái đứng thẫn thờ trước lớp học, giờ học đã tan mà cô vẫn chưa muốn về nhà. Quốc Tâm hẹn đến rước cô ở cổng trường. Tự nhiên cô đổi ý không muốn đi chút nào.
Kỳ Nhiên tự ái cao lắm, khi không cô tặng anh cái áo làm gì cho anh ấy bị mắng oan. Cô giận mình vừa giận chú Hữu không biết gì cả. Có lẽ hôm nay Kỳ Nhiên không đến nhà cô để làm công việc đơn giản. Anh thà nghèo chứ không chịu nhục.
Đang suy nghĩ miên man chợt điện thoại có tín hiệu, Thuý Ái vội mở máy ra nghe:
- Alô, Thuý ái nghe!
- Anh là Lâm Hoàng đây, em rảnh không chúng ta đi chơi.
Thuý ái thở hắt ra:
- Chơi ở đâu?
- Anh muốn đưa em đi thăm bà nội của mình.
Thuý Ái cười hắt ra vì không kềm giữ được:
- Anh có bà hả? Sao lâu rồi không nghe anh kể. Chao ôi! Cháu nội có hiếu quá.
- Đúng vậy, anh muốn tạo cho em sự ngạc nhiên mà.
- Ồ, anh nói gì em không hiểu, hôm nay em không rảnh anh Hoàng ạ.
- Có phải em không Thuý ái. Trước đây có bao giờ em từ chối lời mời của anh. Hay là em thích đi chơi với Kỳ Nhiên?
- Anh đừng có nhắc Kỳ Nhiên nữa. Anh và chú em thích làm khổ anh ta lắm hả? Em không bằng lòng việc này.
- Thôi được, anh sẽ không nhắc đến hắn nữa.
Giọng Lâm Hoàng hồ hởi lạ, Thuý ái hơi tò mò một chút.
- Bà nội của anh ở đâu? Xa không? Đừng có rủ rê người ta đến nơi rồi bỏ giữa đường như hôm ở vũ trường em chán và ngán lắm.
Lâm Hoàng cười khì:
- Có bao nhiêu đó em nhắc mãi và lại lần sai ấy của anh không cho Kỳ Nhiên có cơ hội nhảy vào. Anh đang ân hận đây.
- Anh ân hận hả? Về chuyện gì?
- Chuyện em và Kỳ Nhiên đó.
Thuý Ái la lên:
- Lại Kỳ Nhiên nữa. Em yêu cầu anh và chú Minh Hữu đừng làm anh ấy buồn, đừng hiểu lầm bọn em. Vả lại em cũng xem anh là bạn thôi!
Giọng Lâm Hoàng ỉu xìu:
- Bạn thôi à? Anh không ngờ bấy lâu nay bên nhau mà em không hiểu được tình cảm của anh. Buồn thật đó Thuý Ái.
- Nhưng chuyện tình cảm là chuyện của con tim, em không thể điều khiển nổi trái tim mình.
- Bây giờ thì em chọn ai?
- Ai là ai? Ý anh là...
Anh hay Kỳ Nhiên? Anh ta hơn anh chỗ nào hả Thuý Ái?
Thuý Ái ngập ngừng, cô không muốn đẩy đưa thêm câu chuyện nên bảo:
- Anh đừng hỏi em như vậy, tình yêu anh dành cho em giống như một món quà do anh bị hụt hẫng, vì mất người yêu. Anh tìm tình yêu mới qua hình bóng người yêu cũ. Anh muốn em phải giống người yêu anh. Không thể đâu Lâm Hoàng.
Lâm Hoàng không biết nói sao, anh nhăn nhó đau khổ:
- Trời ơi, không có chuyện ấy đâu. Anh yêu em mà Thuý Ái, gặp nhau anh sẽ giải thích cho em hiểu. Tại sao em cứ nghĩ xấu về anh như thế?
- Em không nghĩ xấu mà sự thật như vậy. Bấy lâu nay anh vẫn xem em như bạn bè mà. Chúng ta hãy giữ mối quan hệ ấy em không muốn đi xa.
Lâm Hoàng hơi giận:
- Nhưng còn lời hứa của Minh Hữu với anh, em nghĩ thế nào?
Thuý Ái lắng nghe, ngạc nhiên:
- Chú ấy hứa gì với anh em đâu có biết.
- Vậy em hỏi chú của em đi! Phiền phức quá!
- Anh Lâm Hoàng, em sẽ hỏi chú em,còn bây giờ em không rảnh anh ạ.
- Tại sao?
Lâm Hoàng cao giọng quát gọn, Thuý Ái mím môi tìm cách từ chối:
- Đơn giản là chiều nay em bận học bài rất quan trọng, hẹn anh hôm khác nha.
Hình như Lâm Hoàng hơi thất vọng; - Hôm nay anh muốn nhờ em một việc quan trọng vậy mà không được. Thôi lần khác cũng được.
Thuý Ái hơi áy náy khi phải từ chối Lâm Hoàng. Lỡ anh có việc quan trọng thật thì sao? Mấy khi Lâm Hoàng nhờ cô như thế. Chưa vội cúp máy, cô gọi lớn:
Anh Lâm Hoàng còn đó không?
- Còn, em muốn hỏi anh chuyện gì?
- Anh nói chuyện quan trọng đi.
Giọng anh vui mừng hơn:
- Nghĩa là em muốn giúp anh.
- Đừng có hỏi em nữa. Nói cho em nghe trước đã. Em muốn biết trước khi quyết định giúp anh hay không?
Lâm Hoàng cười to trong máy:
- Đây mới đúng là Thuý Ái đó, chuyện thế này, bà nội anh bệnh, bà muốn anh phải cưới vợ cho bà yên tâm. Nhưng anh đào đâu ra cô vợ bây giờ. Anh muốn em đến thăm bà cùng anh, ít ra anh cũng có cô người yêu xinh đẹp như em, cho bà yên lòng.
Thuý Ái cười khúc khích:
- Được rồi em sẽ giúp, anh nhưng hẹn ngày mai nhé. Hôm nay em rất bận, anh thông cảm nha!
- Ừ! Anh chờ em, nhớ giúp anh nha!
Thuý Ái tinh nghịch đùa:
- Em hứa em. Tuy nhiên anh nhớ là giới thiệu với bà em là bạn anh thôi, chưa là người yêu hay vợ đâu, nếu anh cãi em sau này không được trách em đó.
- Thuý Ái đừng đùa trên sự đau khổ của anh mà em.
- Ồ, em không đùa. Bai nhé!
- Chào em. Hẹn gặp lại.
Thật không tưởng tượng nổi Lâm Hoàng có lúc cũng thật dễ thương, Thuý Ái tắt máy, nụ cười vẫn còn phảng phất trên môi. Cô đi vội xuống sân khi thấy Quốc Tâm chờ cô bên gốc điệp vàng.
Vừa trông thấy cô, anh hỏi ngay:
- Em đang nói chuyện với người yêu hả?
- Sao anh biết?
- Anh chờ ở đây rất lâu thấy em mải mê nói chuyện điện thoại nên không gọi em.
- Vậy hả? Em xin lỗi để anh phải chờ.
Quốc Tâm vẫy chiếc du lịch chờ sẵn bên đường. Anh tài xế mở cửa cho hai người ngồi vào xe. Anh gật đầu chào Thuý Ái, nụ cười thật quen. Thuý Ái ngồi cạnh Quốc Tâm quay mặt ra đường thả hồn suy nghĩ, cô quên mất có anh ngồi kế bên.
Quốc Tâm muốn nói chuyện với cô nhưng thấy Thuý Ái cứ mải miết nhìn ra phố, anh lay nhẹ vai cô gọi khẽ:
- Thuý Ái à!
Mải đuổi theo những suy nghĩ miên man về Kỳ Nhiên, Lâm Hoàng rồi Quốc Tâm cô không nghe anh gọi. Quốc Tâm hơi ngạc nhiên gọi to hơn:
- Thuý Ái, Thuý Ái em làm sao vậy, không khoẻ hả?
Cô giật mình quay lại nhìn anh cười:
- Anh gọi em có chuyện gì vậy Quốc Tâm?
- Em đang suy nghĩ về anh ta hả?
Cô ngơ ngác:
- Anh nào, em không hiểu?
- Thì cái người gọi cho em lúc nãy, an nghỉ không lầm thì anh ta rất quan trọng với em nên em nhập tâm đến độ anh gọi mấy lần vẫn không nghe.
Thuý Ái chối ngay:
- Đâu có, em mãi nhìn các cửa hiệu bên đường buôn bán sầm uất quá, anh gọi em định nói chuyện gì vậy.
Quốc Tâm cười,hiền, anh cảm thấy hình như Thuý Ái đang giấu anh chuyện gì. Anh không hỏi thêm mà gợi chuyện khác.
- Em có thích đi với anh làm những việc từ thiện không?
Cô mở to đôi mắt đẹp long lanh nhìn anh, mặt rạng rỡ.
- Dĩ nhiên là rất thích. Nếu không thích không ai ép buộc em cả.
Quốc Tâm gật gù:
- Anh cũng nghĩ như vậy.
- Hôm nay anh đi thăm mấy người vậy.
Quốc Tâm nhìn cô, anh kín đáo dõi theo, những diễn biến trên mặt Thuý Ái.
Phải công nhận rằng cô có nét đẹp lạ lùng, nét quyết rũ làm cho người đối diện phải xao lòng. Không nghe anh trả lời, bất giác Thuý Ái quày lại, bắt gặp cái nhìn đăm đăm của anh đang nhìn mình, cố cười mỉm,né tia nhìn ấy:
- Anh làm gì mà nhìn em ghê vậy?
Chớp nhẹ mắt, Quốc Tâm biết Thuý Ái thấu suốt tim anh, anh vội quay qua hướng khác nói nhỏ:
- Đã lâu không được ngắm nhìn em, anh muốn ôn lại chút kỷ niệm ngày nào bên khung trời đại học.
Thuý Ái tròn xoe mắt nhìn anh:
- Anh còn nhớ sao?
Quốc Tâm lim dim mắt mơ màng. Anh ít có thời gian êm ái thư giàn như thế này. Trong chốc lát cái quãng đời thơ mộng lại vụt hiện ra như mới hôm nào.
Anh gặp Thuý Ái trong một buổi văn nghệ ở trường và hai người quen nhau suốt hai năm dài. Tình cảm họ đẹp như bài thơ êm ái dặt dìu không ai nói lời yêu, không tỏ tình, nhưng mỗi kỷ niệm, con đường đều in dấu chân họ đi qua, hai người nghĩ về nhau với một tình cảm đẹp dung dị của bạn bè, và cao hơn một chút! Rồi hai năm qua Thuý Ái bặt tin anh. Cô nghĩ không bao giờ gặp lại Quốc Tâm nữa. Điều đó khiến cô buồn. Nhưng gia cảnh cô càng buồn hơn nên Thuý Ái tạm gác hình ảnh anh bên lòng. Và hôm nay Quốc Tâm trở về. Hình như trong cô vẫn như xưa? Bạn hay người yêu? Thuý Ái không hiểu nổi. Chỉ biết gặp lại anh cô rất vui. Hai người thấy rất ấm áp khi bên nhau.
Quốc Tâm quay sang Thuý Ái anh mở chiếc túi ra loay hoay một lúc. Thấy vậy. Thuý Ái ngạc nhiên:
- Anh tìm gì hả Quốc Tâm?
- Quái lạ, anh để trong này mà.
Thấy dáng điệu lúng túng của anh, cô phì cười. Một bác sĩ, thạc sĩd, học giỏi tài cao mà bề ngoài của anh thật phong trần chiếc áo sơ mi Kaki, chiếc quần Jean bụi bặm đầu óc rối tung lên. Hình như Quốc Tâm ít chăm chút dáng vẻ của mình:
- Nhưng anh tìm... có phải cái này không?
Quốc Tâm cầm lấy gói quà nhỏ xíu gói kỹ, đẹp do Thuý Ái trao anh. Cô nhặt từ túi áo anh lôi ra:
- Ồ! Nó đó. Anh thật đãng trí.
Cô che miệng cười khúc khích:
- Anh đâu có đãng trí chỉ hơi ngớ ngẩn một tí thôi, để nơi này tìm nơi khác thật là...
Quốc Tâm nắm bàn tay Thuý Ái lật lên và anh trân trọng đặt chiếc hộp xinh xắn vào tay cô:
- Anh nghèo lắm chỉ có món quà này tặng em. Giữ lấy, nhớ anh nha cô bé.
Thuý Ái xúc động ngắm nghía món quà xinh xắn cười tươi:
- Dễ thương quá, cái gì vậy anh?
- Em thích không?
Thuý Ái nghe câu hỏi này quen quen. Hình như Lâm Hoàng cũng hay hỏi cô như vậy. Cô đáp nhỏ:
- Dĩ nhiên là thích rồi. Của người ta tặng phải quí chứ?
- Em không cần biết ở trong là gì ư?
Thuý Ái đáp tỉnh bơ:
- Không cần, em chỉ biết món quà anh tặng em dù là vật nhỏ bé nó vẫn quý giá vô cùng.
- Em làm anh xấu hổ quá. Thuý Ái à?
- Sao Kỳ vậy anh?
- Bởi vì đi nước ngoài về mà không có mua nổi cho cô bạn gái mình một món quà ra hồn. ra vía làm sao không buồn hả em?
- Món quà có giá trị đâu nói được tấm lòng quí mến nhau đúng không Quốc Tâm. Anh đừng áy náy nữa. Nếu cảm thấy khó chịu em sẽ không nhận.
- Ồ, không, em đừng làm anh buồn, thất vọng nha. Ý anh không phải như vậy?
- Vậy à? Em mở ra xem được chứ?
- Tuỳ em. Anh chỉ ngại...
Thuý Ái nhìn anh bằng đôi mắt không hài lòng, Quốc Tâm vội im bặt. Lạt sau mới lên tiếng:
- Anh sợ em thiệt đó Thuý Ái.
Thuý Ái bật cười thích thú:
- Ôi! Đẹp quá Quốc Tâm. Em cảm ơn anh.
Thấy Thuý Ái vui thích, anh hài lòng ngồi yên ngắm cô. Chiế nhẫn hạt xoài nhỏ xíu xinh xinh lấp lánh trên tay cô làm Thuý Ái xúc động:
- Làm thế nào anh chọn cho em vừa ý thế này.
Quốc Tâm nhếch môi:
- Bí mật mà em.
Thuý Ái nũng nịu:
- Em nợ anh rồi đó. Sắm chiếc nhẫn này rất nhiều tiền vậy mà anh nói ít. Sao không để tiền lo cuộc sống cho mình? Thích thì thích thiệt nhưng làm anh tốn kém em cảm thấy không vui đâu.
- Có gì đâu. Anh có thể tặng cho em bấy nhiêu thôi. Anh sợ em đòi thêm anh không còn để tặng nữa.
Biết anh đùa, Thuý Ái véo mạnh vào chân anh. Quốc Tâm Kêu lên:
- Ây da! Buông anh ra.
- Cho anh chết, ai biểu nghĩ xấu về người ta.
Quốc Tâm xoa vào chỗ đau nhăn nhó:
- Anh nghĩ xấu người ta chứ có nói về em đâu mà em trừng phạt anh dữ vậy.
Thuý Ái liếc anh:
- Cho đáng đời, bỏ tật ăn hiếp em nghe chưa?
- Ai dám ăn hiếp em chứ.
Cả hai cười vang, vui vẻ bên nhau. Bỗng Quốc Tâm gọi anh tài xế thật to:
- Này, anh xem con đường rẽ phía trước. Sắp tới rồi đó.
- Dạ thưa bác sĩ con đường này đi mấy lần không hiểu sao em cứ lạc hoài.
- Tại anh không để ý nên...
Thuý Ái chồm lên phía trước, cô lẩm nhẩm đọc tấm bảng phía trước ngôi nhà to lớn nằm giữa một khuôn viên khá rộng, cây cỏ tỉa xén gọn gàng. Xe dừng ở cửa. Cô hỏi Quốc Tâm:
- Đây là viện dưỡng lão hả anh?
- Em thấy nơi này thế nào?
Quốc Tâm nắm tay cô xuống xe. Cả hai đi song song vào trong sân, Thuý Ái quan sát xung quanh. Mấy ông lão bà lão lom khom đang chăm sóc hoa kiểng hoặc đi dạo ung dung trên các con đường nhỏ xung quanh ngôi nhà:
- Đẹp, khá khang trang, nơi này chỉ dành cho người già phải không anh?
Quốc Tâm đang vui bỗng sầm mặt lại. Anh cất giọng u buồn:
- Em không hình dung nổi chuyện đời đâu. Có nhiều cụ già, con cháu đề huề nhưng tự nguyện xin vào đây sống những ngày cuối đời vì con cháu họ xem họ không ra gì. Có người không hiểu họ làm cuộc sống tình cảm của người già trở nên tồi tệ. Có cụ không ai chăm sóc neo đơn.
- Chắc hộ buồn lắm hả anh?
Thuý Ái ngây thơ hỏi Quốc Tâm. Anh mỉm cười giảng giải cho cô:
- Em xem trên đời này có bao nhiêu loại hoa, loại cỏ thì con người ta cũng có bấy nhiêu số phận.
- Anh nói em hiểu rồi. Chúng ta cũng có số phận nghiệt ngã đâu khác gì ai.
Anh và em đều cô đơn một mình.
- Nhưng em vẫn còn ông chú, và bà vú bên cạnh. Còn anh cũng được học hành tới nơi tới chốn. Những cụ già ở đây rất cần chúng ta chăm sóc em à? Họ sống nhờ vào tấm lòng nhân ái của mọi người. Chính vì chứng kiến mọi ngang trái trên đời, nên anh quyết định theo con đường này.
Thuý Ái lẳng lặng đi bên anh nghe lòng dâng lên cảm xúc bồi hồi khó tả.
Quốc Tâm suốt ngày chỉ đi làm công tác từ thiện như mổ mắt miễn phí, chăm sóc trẻ em ở làng S.O.S. Đặc biệt anh cũng mồ côi từ nhỏ như Thuý Ái nên hai người có mối đồng cảm sâu sắc. Cô rất hiểu tình cảm của Quốc Tâm dành cho mọi người, nhất là những người gặp khó khăn bất hạnh.
Ý đức của vị thầy thuốc trẻ này thật đáng quý. Thuý Ái rất cảm phục Quốc Tâm. Nhưng yêu một chàng trai như anh thật chẳng dễ dàng gì.
Quốc Tâm thường dành hai ngày thứ bảy và chủ nhật trong tuần đến viện dưỡng lão chăm sóc cho các bệnh nhân cao tuổi.
Quốc Tâm đưa Thuý Ái đi vào trong việc dưỡng lão. Mọi người dường như rất quen biết anh:
- A, bác sĩ đến.
- Bác sĩ Quốc Tâm vui tính kìa.
- Ồ, cậu mới đến hả? Bà cụ Nghiêm An mới nhắc cậu đó.
Mỗi người nói một câu làm cho Quốc Tâm không nghe kịp. Anh gật đầu chào họ liên tục. Thuý Ái cũng chào theo anh. Một bà cụ nắm tay cô hỏi:
- Cô là bác sĩ phải không?
- Dạ.... cháu chưa ra trường ạ.
- Mèn ơi! Cô bác sĩ dễ thương quá mai mốt ra trường nhớ đến thăm chúng tôi nha!
Thuý Ái bẽn lẽn gật đầu:
- Dạ, cháu sẽ đến ạ.
- Tốt lắm, chúng ta có bác sĩ đến thăm thật quý quá!
Thuý Ái tặng cho họ một số quà theo lời dặn của Quốc Tâm. Xong việc cô theo anh vào trong:
- Anh Quốc Tâm, anh đưa em đi đâu vậy?
- Vào thăm bà cụ Nghiêm An rồi chúng ta đi ăn gì đi, anh đói lắm.
- Vậy à!
Buổi chiều, bà cụ Nghiêm An ngồi cạnh cửa sổ, bà chống cằm nhìn ra phía cổng như chờ đợi điều gì. Hình như bà thở dài im lặng. Quốc Tâm nhẹ nhàng bước đến bên bà rồi đặt tay lên bờ vai gầy guộc gọi nhỏ:
- Mẹ, khoẻ chưa? Sao trông mẹ buồn thế?
Bà cụ Nghiêm An nắm nhẹ bàn tay anh:
- Mèn ơi, phải chi nhắc tiền, nhắc bạc được như vậy. Con đến bao giờ vậy hả Quốc Tâm?
Bà cụ thân ái nắm hai bàn tay anh và cười sung sướng. Quốc Tâm không đi một mình mà đi với một cô gái. Bà Nghiêm An nhìn kỹ cô gái khi cô gái gật nhẹ đầu chào bà.
- Đây là bạn của con hả Tâm?
- Dạ, cô ấy là bạn của con, mẹ thấy thế nào?
Bà đứng dậy không được, chi ngồi tựa vào mấy cái gối kê phía sau, quay sang anh cũng rất khó khăn:
- Cũng đỡ rồi con à. Mẹ rất cảm ơn con. Nếu không có con chăm sóc mẹ nghĩ mình không ngồi dậy được đâu.
Quốc Tâm nhẹ nhàng định đỡ bàn nằm xuống:
- Mẹ mỏi chưa, nằm xuống cho con khám bệnh xem nào.
Anh quay sang Thuý Ái:
- Em giúp anh một tay đi Thuý Ái.
Bà cụ Nghiêm An mỉm cười xua xua tay:
- Con để ta nằm xuống thử xem.
- Không được đâu, để tụi con giúp cho, mẹ còn yếu lắm.
Một cụ già nằm bên cạnh nói với sang:
- Bác sĩ Quốc Tâm, chúng tôi chờ bác sĩ từ sáng đến giờ. Lát nữa nhớ khám và chăm sóc cho cụ Long bên kia nha. Tội nghiệp ông cụ không ai thăm nuôi cả.
Bà Nghiêm An xen vào:
- Vào đầy tức là không ai nuôi rồi. Bà thật nhiều chuyện quá.
Bà lão cười xoà:
- Tôi lo giùm các ông, các bà chứ tôi khoẻ chưa dám làm phiền bác sĩ Quốc Tâm đâu.
Quốc Tâm vừa khám sức khoẻ cho bà cụ Nghiêm An vừa nói với Thuý Ái:
- Em thấy họ thế nào?
- Rất đáng thương anh ạ.
- Chúng tôi mong bác sĩ Quốc Tâm đến như trời hạn trông mưa vậy. Cô cũng đến với chúng tôi thường xuyên nha.
Thuý Ái gật đầu cười tươi:
- Dạ, cháu sẽ đến cùng Quốc Tâm ạ.
- Bác sĩ Quốc Tâm thật tốt với chúng tôi, cô nghĩ xem tất cả mọi người ở đây đều nhờ sự tài trợ của Quốc Tâm về tiền bạc, thuốc men và nhất là sự chăm sóc đấy thiện chí của cậu ấy. Chúng tôi vui lắm cứ mong cậu ấy đến như người thân của mình.
Quốc Tâm khám bệnh qua một lượt, anh trở lại chỗ cụ Nghiêm An cất giọng nhẹ nhàng hỏi:
- Mẹ khoẻ chưa, chúng ta đi dạo nha.
Bà cụ mừng rỡ. Mỗi tuần Quốc Tâm đều đến đẩy xe lăn cho bà cụ Nghiêm An ra bến Bạch Đằng hứng gió. Trong các bệnh nhân cao tuổi ở đây bà Nghiêm An rất quí anh vì chính anh chăm sóc tận tình nên bà dần dần bình phục. Tuy sức khoẻ khá nhưng bà chưa thể đi đứng được.
Thuý Ái mặc thêm áo ấm cho bà cụ rồi cả hai ung dung đẩy chiếc xe lăn đưa cụ bà đi dạo. Dáng điệu của họ thật thư thả trong buổi chiều tà:
Quốc Tâm, con giúp ta như thế này mãi, thời gian đâu còn để làm việc?
- Dạ, không sao ạ. Con sắp xếp cả rồi.
Bà cụ Nghiêm An nắm nhẹ bàn tay Thuý Ái:
- Cô bé thật dễ thương, con còn cha mẹ ông bà không?
Thuý Ái cất giọng buồn buồn:
- Dạ, con không còn ai cả bà ạ. Chị còn một ông chú.
- Vậy hả? Hoàn cảnh của cháu không ngờ thật đáng thương.
- Phải chi cháu còn được một người bà hay người mẹ cũng đỡ tủi thân.
Bà Nghiêm An trầm giọng:
- Ta thì có một đứa cháu nhưng ta không cậy mấy.
Thuý Ái mỉm cười:
- Như vậy bà cũng còn chút hạnh phúc.
Bả Nghiêm An lên tiếng, giọng không vui:
- Ta cũng ao ước có một đứa cháu ngoan. Phải chi ta có một đứa cháu gái như cháu thì hay biết mấy.
Được khen Thuý Ái bẽn lẽn:
- Cháu có làm được gì để bà khen đâu ạ.
Cười cười, bà cụ bảo:
- Chỉ nhìn dáng cháu, cách nói năng đi đứng ta nghĩ cháu phải là người tốt không thể xấu được.
Quốc Tâm thấy hai người nói chuyện vui vẻ, anh xen vào:
- Còn con sao hả mẹ. Mẹ thấy con tốt hay xấu?
Bà Nghiêm An nhìn ra phía trước nói lớn:
- Nè, con thì tốt với ta quá rồi, ta đang khen con bé, con cũng khó chịu ư, hay là ghen tị với nó. Làm anh gì không galăng với em út. Hèn gì hổng thấy con có người yêu Tâm à?
Quốc Tâm cười to:
- Hôm nay con thấy mẹ vui quá. Một dấu hiệu đáng mừng đó.
- Con đang nói với ta hay Thuý Ái vậy? Ta đang vui vì con biết mang cho ta những niềm vui.
- Cậu thật khéo nịnh, Quốc Tâm à?
Anh giả vờ tảng lờ:
- Nếu mà nịnh để các bệnh nhân của con vui vẻ, con sẵn sàng.
Bà cụ níu tay Thuý Ái:
- Đó con xem con nuôi của ta lúc nào cũng thích tranh cãi với bà già này cả.
Nó không chịu thua bao giờ.
Quốc Tâm lắc đầu cười. Anh đưa mắt nhìn Thuý Ái, trong buổi chiều cô đẹp lạ lùng. Hai người đi song song bên nhau thật đẹp đôi tình tứ, phía trước họ một cụ bà phúc hậu sang trọng nhưng gương mặt không mấy vui đang nở nụ cười tươi, dịu dàng.
Hôm nay Quốc Tâm thấy mình rất hạnh phúc, Thuý Ái cũng vui lây, bà cụ Nghiêm An mải mê ngắm cảnh phố buổi chiếu thật dìu dàng, êm êm, người đi dạo càng lúc càng đông thấy lòng phơi phới vô cùng.
Hai người thong thả ung dung trên con phố dài đẹp dẫn ra bến Bạch Đằng.
Tóc Thuý Ái thả dài theo gió, lòng người phơi phới. Họ yên lặng trong không gian mát mẻ, thơ mộng.
Bà Nghiêm An chợt kéo tay hai người bảo:
- Hãy để ta ở đây, hai đứa đi dạo đi!
Quốc Tâm cúi xuống bên vai bà nói nhỏ:
- Chúng con thiếu gì thời gian bên nhau. Ai lại để một bà cụ ngồi trên xe lăn ngồi đây ngắm cảnh một mình chứ?
Bà cụ Nghiêm An áy náy:
- Nhưng ta thấy mình đang làm phiền hai người.
Thuý Ái ngồi trên gót chân mình cạch chiếc xe lăn đối diện với bà cụ Nghiêm An:
- Không phiền đâu ạ, ngược lại cháu thấy vui thật sự đấy.
Bà cụ nhìn cô nghiêm khắc:
- Nè, đừng có dối bà già này nghe chưa. Ta biết hai đứa còn trẻ, cần có thời gian bên nhau. Có ta ở giữa phiền toái lắm.
Quốc Tâm ôm vai bà lắc lắc nhẹ:
- Mẹ ơi, được chăm sóc đưa mẹ đi chơi như thế này chúng con hạnh phúc và vui lắm. Thuý Ái tình nguyện đi với con, cô ấy không buồn đâu.
Bà Ngiêm An thở dài:
- Vậy hả? Ta cứ nghĩ...
Anh cắt lời bà cụ đùa đùa:
- Mẹ ngắm cảnh sông Sài Gòn buổi chiều đẹp lắm. Nhìn cảnh này mẹ có nhớ kỷ niệm ngày nào còn trẻ không?
Bà cụ Nghiêm An cười cười:
- Lúc trẻ của ta hả? Làm gì có chuyện được đi dạo thanh thản như bây giờ.
Cả đời ta làm lụng vất vả lo cho cháu con. Và cuối đời ta không ngờ mình còn có chút hạnh phúc.
Thuý Ái ngạc nhiên:
- Ý bà nói là...
- Hạnh phúc mà ta có được không do con cháu mình tạo ra mà nhờ cậu con nuôi này.
Quốc Tâm nhếch môi bình thản:
- Việc con làm cho tất cả mọi người mẹ à.
Bà cụ chợt nắm hai bàn tay của hai người đặt vào nhau nghiêm trang bảo:
- Ta thấy hai đứa đều tốt, vậy hai người đừng xa nhau có được không?
Thuý Ái và Quốc Tâm đều giật mình ngơ ngác:
- Mẹ nói gì con không hiểu. Chúng con là bạn thân của nhau thôi. Hôm nay con đưa cô ấy đến để cho cô ấy vui mẹ à.
Thuý Ái không ngờ Quốc Tâm nói như vậy. Cô hơi hụt hẫng nhưng chỉ buồn buồn trong lòng mà không nói ra. Quốc Tâm gián tiếp nói lên tình cảm của anh đối với cô ư?
Tự ái, Thuý Ái đáp bừa:
- Dạ, bà cụ hiểu lầm rồi, chúng con chỉ là bạn thân mà thôi.
Bà cụ Nghiêm An nhìn sững hai người:
- Hai đứa làm ta mừng hụt. Hoá ra... chỉ là bạn hả? Không sao bạn rồi yêu mấy hồi.
Thuý Ái nhìn Quốc Tâm cô nói đùa:
- Cụ ơi anh ấy chê con nên không có chuyện ấy đâu.
Quốc Tâm vịn nhẹ vào cánh tay cô cũng đùa cho vui:
- Mẹ đừng nghe lời cô ấy. Thuý Ái có tương lai rộng mở, chỉ sợ con không xứng với người ta thôi.
Bà cụ thấy hai bên cãi nhau liền khoác tay lia lịa:
- Nè... ne, ta thấy con kỳ lắm nha Quốc Tâm, con là đàn ông con trai con phải biết lo cho phụ nữ chứ.
- Dạ con biết ạ!
Quốc Tâm đưa đôi mắt nồng nàn nhìn cô cười đầy ý nghĩa. Ánh mắt dịu dàng của anh thật đằm thắm chứa đựng cả trời yêu thương.
Một thoáng xôn xao trong lòng, Thuý Ái ngượng nghịu cúi đầu.
Chợt có tiếng nói quen quen trầm ấm vang lên làm cô giật nảy cả người:
- Ủa, bà nội sao bà ở đây?
Bà Nghiêm An ngẩng lên nhìn rồi bà nở nụ cười chào cậu con trai to lớn đang đứng trước mặt bà. Anh ta đưa mắt nhìn mọi người:
- À! Bà đi dạo cháu ạ. Lâm Hoàng lại đây!
Bà Nghiêm An nói trong khi Lâm Hoàng cứ nhìn Quốc Tâm đang vịn vào bờ vai Thuý Ái bằng đôi mắt không mấy thiện cảm:
- Bà đi dạo được sao? Với chiếc xe lăn tay này à?
Bà Nghiêm An hơi khó chịu trước câu nói của Lâm Hoàng. Bà cụ giới thiệu:
- Cháu đừng có hồ đồ. Đây là bác sĩ Quốc Tâm. Con nuôi của bà đấy và cũng là người chăm sóc bà bấy lâu nay.
Lâm Hoàng lịch sự bắt tay Quốc Tâm nhưng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Nét khó chịu hiện lên trên khuôn mặt:
- Chào bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ đã có công chăm sóc cho bà tôi. Bác sĩ đây là...
Anh có ý đưa mắt nhìn về Thuý Ái. Cô đang cắn môi không dám đối diện cùng anh. Thuý Ái lỡ nói dối với anh trưa nay. Nhớ tới việc ấy cô ngượng không thể tả.
Quốc Tâm cũng thân mật cười với Lâm Hoàng:
- Thì ra cậu là cháu của cụ Nghiêm An. Từ lâu nghe bà cụ nói mà chưa được biết.
- Tôi là Lâm Hoàng, còn bác sĩ chắc cũng hiểu hoàn cảnh của bà tôi chăm sóc giúp tôi, tôi rất biết ơn.
Quốc Tâm nhìn dáng điệu Lâm Hoàng anh có thể hình dung ra tính cách của một chàng trai thích xài sang, rất ga lăng, đua đòi, chưng diện. Đây là điều mà bà cụ Nghiêm An giận cháu bà cả năm nay.
Giọng bà cụ trở nên khó chịu lạ:
- Bà đâu cần cháu cám ơn giùm bà. Cháu nên đàng hoàng một chút đi!
Thấy bà nội có ý trách móc mình trước mặt người khác Lâm Hoàng vờ như không để ý. Anh đưa mắt về phía Thuý Ái hỏi bà:
- Bà mướn cô y tá xinh đẹp này phục vụ cho bà hả nội?
Hơi ngạc nhiên một chút bà Nghiêm An thấy nãy giờ Thuý Ái không có một tiếng chào.
Bà nghiêm giọng với Lâm Hoàng:
- Đừng có nói bậy cháu ạ. Cô bé này tình nguyện đưa bà đi chơi, cô là bạn của bác Quốc Tâm đó. Cháu chào làm quen đi.
Lâm Hoàng nhếch môi, cái cười có vẻ mai mỉa:
- Chào cô, hân hạnh được gặp cô ở đây.
Thuý Ái ngập ngừng không thất ra lời:
- Anh Lâm Hoàng là... cháu nội của...hả?
Bà Nghiêm An bật cười trước vẻ lúng túng của cô gái:
- Coi kìa, Lâm Hoàng cháu làm gì mà Thuý Ái mất tự nhiên vậy? Cái thằng quen thói ồn ào.
Lâm Hoàng nhanh miệng cười cười:
- Đâu có, sao nội cứ rầy la con mãi chuyện này con đâu có lỗi lầm gì?
Bà cụ giảng giải:
- Đành là không có lỗi lầm nhưng cả năm qua cháu làm gì, ở đâu, ta muốn gì, cháu có quan tâm đến không? Cháu có biết không?
Thấy bà nội bực tức, Lâm Hoàng hơi chau mày nhỏ giọng:
- Nội à, con xin nội, ở đây là chốn đông người muốn nói chuyện gì cũng chờ cho bớt người hoặc về nhà chúng ta bàn nha nội.
Bà Nghiêm Anh hơi sẵn giọng:
- Bàn chuyện gì hả? Cháu làm ta thất vọng quá Lâm Hoàng, bà có mỗi một mình cháu là người thân. Vậy mà cả một năm nay cháu bỏ mặc bà với cái viện dưỡng lão. Nếu không có những người có tấm lòng từ thiện như Quốc Tâm đây, ta gặp nhiều khó khăn không tránh khỏi.
Lâm Hoàng cau mày nhưng chỉ một thoáng anh lại tươi ngay nét mặt:
- Cháu xin lỗi nội. Thật ra cháu rất bận việc làm ăn. Và lại từ lúc bà giận cháu đến giờ cháu rất muốn đến thăm nhưng lại sợ nội nổi giận lại sinh bệnh.
Cháu không gặp nội vì lý do ấy.
Quốc Tâm vỗ nhẹ vai Lâm Hoàng tỏ ý thông cảm:
- Lâm Hoàng, bà cụ bệnh không khoẻ lắm, tinh thần không được tốt có gì sau này hai bà cháu bàn nha. Tôi rất hiểu cậu mà. Cậu nên đến thăm bà cụ thường xuyên nha, có thể hai người sẽ hiểu nhau hơn.
Lâm Hoàng nhìn Quốc Tâm, cái nhìn khó chịu:
- Tôi thấy bác sĩ rất tài giỏi nên mới thuyết phục được bà tôi khoẻ mạnh, vui vẻ như hôm nay. Tôi rất khâm phục. Bà tôi rất giận tôi, không muốn nhìn đứa cháu này.
Anh cười khẩy rồi nói tiếp:
- Tuy vậy tôi vẫn không bao giờ quên mình có một người bà vì tôi là cháu ruột của bà ấy chứ đâu phải người dưng nước lã phải không anh?
Lâm Hoàng có ý mỉa mai Quốc Tâm nhưng hình như anh để ý câu nói của anh muốn thanh minh:
- Bà nội cậu rất nhớ cậu. Còn tôi, tôi muốn giúp bệnh nhân của mình trị bệnh thật tốt nên sẵn sàng tìm mọi cách để cho họ vui. Ngoài ra không có ý gì cả. Xin cậu thông cảm.
Bà Nghiêm An không hài lòng:
- Quốc Tâm, con đưa ta về giùm đi hơi đâu mà thanh minh với Lâm Hoàng.
Còn cháu ta muốn gì hãy đến viện dưỡng lão gặp ta nghe chưa.
Nói xong bà tự lái chiếc xe lăn đi, Quốc Tâm vội vàng chạy theo chiếc xe.
Thuý Ái nhìn anh thật lâu rồi quay người đi theo Quốc Tâm.
Lâm Hoàng hậm hực đứng yên. Anh gọi nhỏ:
- Thuý Ái!
Thuý Ái không dám quay lại. Chỉ khi thấy sự giễu cợt, châm biếm trên môi anh, cô mới thật sự thấy anh giận cô. Hình như Lâm Hoàng đang giận cô chứ không phải bà nội anh. Thuý Ái cảm thấy áy náy vô cùng. Cô nhủ thầm, chắc là anh ấy hiểu lầm cô nên khó chịu như thế.
Tuy áy náy trong lòng nhưng chính lúc này Thuý Ái lại nhận ra tình cảm đích thực của mình. Cô chỉ xem Quốc Tâm và Lâm Hoàng là bạn thân, cô chưa hề nói yêu ai cả. Hình bóng Kỳ Nhiên chợt bùng dậy trong lòng cô. Có lẽ ngựời mà cô có cảm tình nhất hiện nay không ai khác hơn là Kỳ Nhiên, anh ấy ấy thật đáng thương.
Tình Yêu Chân Thật Tình Yêu Chân Thật - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Chân Thật