Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Liên Tâm
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1288 / 5
Cập nhật: 2015-12-01 18:07:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
e dừng lại ở bến sông, hai bên dọc đường, gần như không nhìn thấy bóng người. Cô chạy về phía chiếc du thuyền của Dư Gia Lệ,Trên thuyền, không gian tĩnh lặng, không một tiếng động.
"Dư tiểu thư, tôi đến rồi." Cô gọi lớn hai tiếng, không ai đáp lại. Tim đập thình thịch, cô chầm chậm bước lên phía trước, vừa đi vừa gọi: "Cha, cha có ở đó không?".
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Bao trùm lấy cô là cảm giác lo lắng sợ hãi, côchạy nhanh vào bên trong. Vào trong thuyền, cô sợ hãi bịt chặt mồm, tim cô cothắt lại, như bị hút hết sinh khí, cô gắng hết sức cũng không tài nào thở được.
Dư Giai Lệ đang ở giữa vũng máu, sắc mặt trắng bệch,mắt nhắm nghiền, rên lên khe khẽ. Cô hoảng hốt chạy lại, ôm cô ta vào lòng, runrẩy hỏi: "Ở đây có chuyện gì vậy: Cha tôi thì sao, ông ấy ở đâu?" Dư Giai Lệ mởmắt một cách khó nhọc, như thể thấy được hi vọng cuối cùng, hai tay gắng sức nắmchặt lấy cánh tay cô. Gia Mĩ lo lắng phát khóc: "Nói cho tôi biết, là ai? Hungthủ là ai?".
Dư Giai Lệ gắng gượng nói: "Đi..." Gia Mĩ chỉ thấytim mình thắt lại, nước mắt lăn dài: "Tôi đưa cô đến bệnh viện trước đã." DưGiai Lệ chỉ nắm chặt lấy tay cô, há miệng thở hổn hển: "Cô..."
Gia Mĩ vội vàng rút điện thoại, ngón tay run lẩybẩy: "Trung tâm cấp cứu đúng không? Chỗ tôi đang có một người..." Giọng cô runrun, đến đây thì không thể cất lên thành tiếng, nước mắt chảy tràn. Nhân viên củatrung tâm cấp cứu nọ an ủi Gia Mĩ không nên lo lắng, cứ nói từ từ thôi. Cô lúcnày mới nghẹn ngào: "Ngực cô ấy có một con dao, máu chảy không ngừng, tôi phảilàm gì bây giờ, làm thế nào để cứu cô ấy... tôi... tôi không biết phải làm thếnào..."
Điện thoại bỗng kêu lên một tiếng, rồi khôngnghe được bất kì âm thanh nào nữa, nó đã hết pin. Lòng như lửa đốt, cô ôm lấyDư Giai Lệ: "Tôi dìu cô đến bệnh viện." Dư Giai Lệ trợn mắt, ngón tay co quắpbiến dạng, chỉ sống chết túm lấy cô, liên tuc lắc đầu. Gia Mĩ không đừng đượckhóc lớn: "Chúng ta nhất định sẽ chờ được xe cấp cứu tới. Cô đừng bỏ cuộc, họnhất định sẽ đến cứu cô."
Dư Giai Lệ đã không còn chút sức lực nào nữa,nhưng bỗng đẩy mạnh Gia Mĩ ra, gắng sức thốt lên: "Đi nhanh đi..." Gia Mĩ loạngchoạng khi bị Giai Lệ đẩy ra, đầu bất ngờ đập vào bàn trà, chỉ thấy trước mắt tốisầm, bất tỉnh.
Khắp nơi đều là máu, nhày nhụa, như ai vừa đổ hồra mặt đất. Dư Giai Lệ nằm trên mặt đất, đã không còn sức lực. Ngón tay cô độngđậy, từ đôi mắt nhắm hờ, cô nhìn thấy một người đàn ông ló ra từ sau tấm rèm,quan sát bốn phía xung quanh, lau sạch dấu vân tay có ở khắp nơi.
Tất cả, đều là ý trời.
Giai Lệ có lòng tốt muốn giúp Gia Mĩ chạy thoátnhưng lại không ngờ chính mình đã đẩy Gia Mĩ vào nguy hiểm.
Số mệnh có lúc thích trêu ngươi thế này đây.
Vốn dĩ cô không có được tình yêu, Trình Gia Mĩcũng không thể có được.
Cô nhìn Trình Gia Mĩ đang hôn mê bất tỉnh, kí ứccũ bỗng ào ạt hiện về, dâng trào dữ dội. Trong phút chốc, cô đã quay về thờithơ ấu, trên trời từng đám mây trắng xoá bồng bềnh trôi, khắp nơi rực rỡ sắchoa dại. Trên cánh đồng rộng lớn, chỉ có cô và cha. Cha ôm cô vào lòng, hồn hậunói: "Giau Lệ của cha, dù nhỏ hay lớn, đều là bảo bối của cha".
Bốn bề yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như có thểnghe thấy cả tiếng thở, cô vùi đầu vào lòng cha, cười khanh khách: "Vậy thì sẽkhông có ai dám bắt nạt con"
Cha mỉm cười: "Bây giờ sẽ không có ai, tươi lạilại càng không có". Cha bỗng nhiên đẩy cô ra như trêu đùa, cô ngẩng đầu lên,nhìn cha tít mắt, không chút hoang mang, đến một chút sợ sệt cũng không hề có.
Bởi vì cô biết, cha nhất định sẽ lại hiền từ đóncô vào lòng.
Bất luận thế nào, cha sẽ đón láy cô, sẽ không đểcô phải sợ hãi dù chỉ một chút.
Từng cơn đau cứ nhói lên trong bụng cô, toànthân cô khe khẽ run lên. Từ nhỏ đến lớn, bất kể chuyện gì lớn nhỏ cô đều nghetheo cha, cha bảo cô đi về phía đông thì cô sẽ không bao giờ tiến về phía tây.Nhưng mà, chỉ duy nhất một lần, cô tự chọn con đường của riêng mình.
Nhưng chính con đường đó đã đẩy cô đến vùng đấtchết.
Có lẽ, cô đã sai thật, sai ở chỗ đã tự chọn conđường cho mình. Cô gọi khẽ: "Cha". Nước mắt cứ thế ào ạt trào ra.
Tất cả, vốn dĩ đã không kịp nữa rồi, cô không kịpđi trên con đường của mình, không kịp hối hận nữa rồi. Cô từng mơ ước, có thểcùng Gia Tuấn sống đến đầu bạc răng long, nhưng con đường cuộc đời cô lại quángắn, ngắn đến nỗi mới chỉ có hai mươi năm đã đi đến tận cùng.
Nếu như có thể tiếp tục sống, nếu như ông trời lạicho cô một cơ hội nữa, cô sẽ là người con gái kiên cường như Gia Mĩ, cho dù phảirơi lệ, cho dù phải đau khổ, cô cũng sẽ chịu đựng. Cho dù trời có sụp xuống,cho dù lệ có nhoà mi, cô cũng sẽ cười mà nói rằng: "Không sao, thật sự khôngsao cả"
Tất cả đã không kịp.
Nhưng, nếu như có kiếp sau, nếu như có đời sau,nhất định sẽ kịp.
Kịp, kịp để cô làm lại chính mình.
Đầu Gia Mĩ đau nhức, cô muốn mở mắt ra. Gia Tuấnngồi bên kcajnh, lo lắng hỏi: "Thế nào, Chỗ này em thấy không thoải mái"
Gia Mĩ muốn nói điều gì đó.
Hai viên cảnh sát cũng lao tới, hỏi: "Tiểu thư,cô thấy thế nào rồi?". Gia Mĩ thấy cổ họng như có vật gì chặn lại, không thể thốtthành lời, nước mắt tuôi rơi. Lòng Gia Tuấn lại càng như lửa đốt, anh nhẹ nhànglay cánh tay cô: "Em đừng khóc, đừng lo lắng, tất cả đều đã qua rồi"
Gia Mĩ nghiêng mặt qua một bên, không muốn choanh nhìn thấy anh vuốt nhẹ gương mặt cô, ánh mắt dịu dàng như làn nước: "Anhtin là em không giết cô ấy, hãy nói lại tất cả những gì em biết và nhìn thấy"
Gia Mĩ đờ người, nhưng lập tức định thần lại hỏi:"Em giết cô ấy?" Một tay cô túm chặt lấy cánh tay anh, cô mở to mắt, lắc đầulia lịa: "Em không giết người, em thực sự không giết"
Viên cảnh sát nói: "Tiểu thư, hiện tại chỉ cóvân tay của cô"
"Không thể thế được, nhất định là còn có một ngườikhác". Gia Mĩ trả lời một cách chắc chắn. Khi đầu đập vào một vật gì đó, choángváng sắp bất tỉnh, cô rõ ràng nghe thấy tiếng giày da đi trên đất. Ngón tay củangười đo, còn nhẹ nhàng vuốt lên mặt cô, khẽ than như thương hại như oán hận.
Hắn là ai? Tại sao lại giết Giai Lệ? Tại sao lạiđổ tội cho cô lại than lên nặng nề như vậy.
Lẽ nào lại là cha? Đầu co như có tiếng sấm dội.
Cô ngẩn người.
Gia Tuấn hỏi một cách cẩn thận: "Gia Mĩ, có phảiem vừa nghĩ ra chuyện gì?" Cô liếc nhìn anh, cúi mặt, lắc đầu lia lịa: "Em chẳngnhớ gì cả"
Viên cảnh sát khuyên: "Tiểu thư, co nên nghĩ lĩlại, có phải còn một người nữa có mặt ở hiện trường?". Chân tay cô lạnh toát, cảkhuôn mặt trắng bệch đáng sợ. Cô lắc lắc đầu: "Tôi thực sự không nhớ gì cả, nóichung, vẫn còn một người nữa ở hiện trường"
Nếu đoán không sai, thì đó đúng là cha, Dư GiaiLệ rõ ràng đã nói trong điện thoại, hẹn cha đến du thuyền. Nhưng khi Gia Mĩ đếnthì cha đã mất tích, còn Giai Lệ thì nằm thở thoi thóp.
Bây giờ chỉ có cách tìm được cha mới có thể hiểurõ chân tướng.
Nhưng đó là cha ruột của cô, là máu mủ ruột giàthì sao có thể đổ tội cho cô! Làm sao ông có thể nhẫn tâm làm như vậy! Ông thậtsự tàn nhẫn đến mức mất hết nhân tính say sao? Đến cả việc giết người cũng dámlàm?"
Cô nhìn anh chằm chằm, thử mỉm cười, nhưng mặt cứngđờ không tài nào giãn ra được. Cô thở hổn hển nói: "Không phải ông ấy"
"Em không lừa được anh đâu". Gia Tuấn như đang cắnmôi, "Nhiều năm như vậy, anh vẫn không hiểu em là người thế nào? Vừa rồi, tạisao đến ánh mắt anh em cũng không dám nhìn thẳng vào?" Anh gần như rít lên: "Nếukhông phải ông ta thì sẽ là ai? Trình Gia Mỉ, em có biết nếu làm như vậy là sẽhại chính bản thân mình hay không? Tại sao lại nhận tội thay ông ta? Anh muốnem nói rõ chân tướng với cảnh sát."
Lòng cô thấy khó chịu, hai mắt đỏ mọng, chỉkhông ngừng nhắc đi nhắc lại: "Không phải ông ấy". Gia Tuấn gần như tuyệt vòn,người con gái này, người con gái anh yêu tha thiết lại ngốc nghếch đến mức nàysao. Giọng anh trở nên não nề: "Nếu như trong lòng em vẫn có anh, em hãy nói sựthật với cảnh sát"
Cô chỉ lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi:"Thật sự không phải ông ấy".
Mỗi lời nói ra đều yếu ớt như thế, Gia Tuấn ngồibên cạnh, hút thuốc, mắt nhìn chằm chằm vào cô, nhưng không lên tiếng.
Đèn trong bệnh viện sáng vô cùng, sáng đến mứcnhư chiếu xuyên qua cả hai con người. Dư tiên sinh nhìn thi thể của Giai Lệ, cốgắng không biểu hiện cảm xúc, nhưng cho dù trấn tĩnh đến mức coi như không cóchuyện gì xảy ra, thì tay ông vẫn run rẩy, toàn thân cũng run lên không ngừng.
Cảnh sát nói: "Nếu như ông xác nhận đây là congái của ông, thì phiền ông kí tên". Dư tiên sinh nhìn viên cảnh sát đầy khó nhọc,vẫn không chút biểu cảm. Ông ta không dám cử động, cũng không dám lên tiếng.Ông sợ nếu mình cử động thì nước mắt sẽ trào ra. Bao năm qua, ông lao tâm khổ tứtrải ra con đường tốt nhất cho Giai Lệ. Nhưng cô lại ra đi như thế này.
"Tại sao co lại có thể? Tại sao cô bỏ lại chamình, tại sao lại ra đi như vậy?"
Hai chân ông mềm nhũn, loạng choạng ngã nghiên vềphía sau. Bà Dư vội vàng dìu lấy ông, nghẹn ngào nói: "Ông không nên quá đaulòng"
Ông ngẩn người nhìn vợ, hồi lâu mới khó nhọc thốtlên: "Con gái... của chúng ta, đứa con gái duy nhất đã như thế này..." Giọng ôngrun rẩy, nói không thành lời.
Cảnh sát thấy thần sắc ông dần trấn tĩnh lại mớinói: "Nếu như là Dư tiểu thư, phiền ông kí tên". Ông không nói gì, hai mắt nhìnchằm chằm vào Giai Lệ đang nằm trên giường. Dư phu nhân buông bàn tay nắm lấytay ông, nói với cảnh sát: "Để tôi đi vậy". Ông đột nhiên giơ tay ra, nắm chặtlấy cổ tay bà, lạnh lùng nói: "Tôi đi". Ông bỗng chốc như già đi vài chục tuổi,nửa bước chân cũng cảm thấy đi thật khó khăn. Dư phu nhân đi sau ông, nước mắtlã chã, khóc không ngừng. Bốn phía xung quanh ánh đèn soi sáng rực, giống nhưđang đi vào giữa đám phóng viên, khắp nơi đều là đèn flash nháy sáng, thật khiếncho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, khó chịu đến phát điên lên. Móng tayông véo vào lòng bàn tay, như sắp không chịu nổi muốn khóc to lên.
Viên cảnh sát bên ngoài nhìn thấy hai người bướcra liền lấy bút, chỉ lên một chỗ trên tờ giấy, nói: "Kí vào đây". Tay ông run rẩyđón lấy cây bút, mọi thứ trước mắt như nhoè đi. Mặt giấy dần dần thấm đầy vếtnước, nhoè đi một vùng lớn, dần dần thấm vào với nhau. Ông đập bút rần một tiếngxuống bàn. Ông không chịu nổi nữa, ôm lấy ngực, nước mắt như đập nước vỡ chảytràn khắp mặt.
Cả đời này, ông hô mưa gọi gió, danh lợi đều đạtđược. Ông tự cho rằng, chẳng có gì là không thể, nhưng hiện tại, ông đã mất đứacon gái yêu quý nhất của mình.
Ông gắng gượng ôm lấy ngực, móng tay gần như cắmsâu vào trong thịt, cả người nghiêng ngả quỳ gục xuống đất, khóc thảm thiết nhưkhông còn là mình nữa.
"Cha, con cũng là một con người, con cũng cótình cảm, con không phải là một con rối"
"Giai Lệ..."
"Con rối không có tri giác, nhưng con thì có,con biết đau, biết tổn thương, biết buồn, biết rơi lệ. Cha biết không? Con cũngbiết đau... Cha luôn nói với con, chỉ nên vì tiền của anh ấy, nhưng trái tim con,con không thể kìm nén được. Con thực sự, kiểm soát không nổi tim mình... Cha, conkhống chế không nổi... Con sắp phát điên rồi..."
Ông thở khó nhọc, lòng đau đớn vô cùng, giốngnhư bị hàng ngàn mũi tên sắc nhọn bắn trúng, nỗi đau không thể kìm nén. Dư phunhân vội vàng dìu lấy ông, khóc lóc nói với cảnh sát: "Mau đưa đi bệnh viện,ông ấy bị bệnh tim". Ông khó nhọc ngẩng mặt lên, nhìn vợ, thốt ra từng tiếng đứtđoạn: "Xin... lỗi..."
Dư phu nhân khóc như mưa: "Ông đừng nói nữa, tôisẽ không trách ông đâu". Ông lắc đầu: "Tôi... sai rồi..." Ông luôn luôn cho rằng,chỉ cần có tiền có quyền, người thân của ông sẽ có được cuộc sống hạnh phúc. Thựcra, ông đã sớm sai rồi, sai lại càng sai, sai đến mức không thể cứu chữa được nữa.
Tất cả mọi thứ xung quanh dần dần đều trở nên mơhồ. Trong khoảng mù mịt, ông lờ mờ nhìn thấy Giai Lệ với nụ cười rạng rỡ, nụ cườicó thể thiêu đốt trái tim của người khác. Tim ông như thắt lại, như sắp nghẹtthở. Ông giơ tay ra, thử túm lấy cô nhưng không thể. Ông tuyệt vọng mở to mắt,cả người như bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
Chỉ là vì đã không còn kịp, chỉ là vì không còncách nào để gắng gượng.
Thì ra, tất cả, cuối cùng cũng không kịp.
Trong phòng thẩm vấn, Gia Mĩ ngồi trước chiếcbàn lớn, thỉnh thoảng lại ngẩn đầu lên nhìn giám chế. Cảnh sát hỏi: "Cô đến đólàm gì?". Cô xoa tay nói: "Là Dư Giai Lệ gọi điện thoại bảo tôi đến"
Cảnh sát hoài nghi hỏi: "Gọi cô đến làm gì?"
Cô cúi đầu, cố ý giấu chuyện của cha, chỉ nói:"Cô ấy nói có chuyện muốn nói với tôi, nên tôi đến"
Viên cảnh sát hơi nhếch mày, "Chỉ có vậy thôi?"Cô gật đầu, thần sắc càng không thoải mái. Viên cảnh sát đã chú ý đến biểu hiệncủa cô, lạnh lùng nói: "Cô đi lúc mấy giờ?"
Cô nghĩ ngợi: "Khoảng 2 giờ chiều"
Viên cảnh sát nhăn trán, "Dư Giai Lệ chết lúc 2grưỡi chiều" Cô lắc đầu "Không phải tôi giết, tôi đi taxi đến đó thì nhìn thấycô ta nằm giữa vũng máu"
Viên cảnh sát không tin cô, nói: "Trình tiểuthư, tốt nhất cô nên hợp tác với chúng tôi"
Cô chỉ lắc đầu: "Anh nhất định phải tin tôi, tôikhông giết người, tôi thực sự không giết". Viên cảnh sát cầm một tờ báo ra, "Nếunhư tờ báo không viết sai thì hai người là tình định. Thêm nữa, theo như nhữnggì cô nói trước đấy, Dư Giai Lệ lần đó muốn hãm hại cô, đúng không?". Ánh mắtviên cảnh sát như muốn đối chất cô, "Trình tiểu thư, cô hoàn toàn có động cơ đểgiất người"
"Lần đó là cô ta hãm hại tôi, tôi bị mọi ngườicho rằng là nhân tình của Gia Tuấn, nhưng tôi trước giờ chưa nghĩ đến việc sẽgiết cô ấy". Cô có vẻ kích động: "Các anh nên đi tìm hung thủ giết người, chứ đừngđổ tất cả cho tôi, như vậy là không công bằng với tôi"
Viên cảnh sát nói: "Trình tiểu thư, hiện trườngchỉ có dấu vân tay của cô. Cô nói có thêm người khác, nhưng chúng tôi vẫn chưatìm ra bất cứ chứng cứ hay manh mối nào chứng minh có người nào khác cũng ở đó.
Gia Mĩ cảm thấy thật khó để bao biện, lúc đócánh cửa bỗng mở, một viên cảnh sát khác bước vào, nhìn chằm chằm vào cô: "Khoảngthời gian đó, cô có nhìn thấy Trình Minh Lãng không?"
Cô giật mình: "Tôi không thấy ông ấy". Cảnh sátnghi ngờ hỏi: "Tại sao Hách tiên sinh lại khăng khăng nói là cô đã gặp ông ấy.Có phải cô còn giấu chúng tôi chuyện gì đó? Trình tiểu thư, tôi hy vọng cô sẽ nóivới chúng tôi sự thật, như vậy, chúng tôi mới có thể giúp cô"
Giọng cô kiên quyết: "Tôi thực sự không nhìn thấyông ấy, nếu tôi nhìn thấy, tôi sẽ nói". Không phải cô muốn che tội cho cha, chỉlà cô nghĩa, nếu không phải ông ấy, cho dù chỉ là một phần nười nghìn cơ hộithôi cô cũng sẽ không khai ra ông. Thêm nữa, cô đúng là không nhìn thấy chamình xuất hiện tại hiện trường vụ án mạng.
Viên cảnh sát nói: "Nếu như tất cả là đúng,chúng tôi hoàn toàn có căn cứ để khởi tố cô tội giết người". Cô gần như khôngcòn nhận biết được gì nữa: "Tôi rõ ràng đã không làm, tại sao lại khởi tố tôi?"
Viên cảnh sát nói: "Vậy thì cô hãy bình tĩnhnghĩ lại, có chuyện gì đặc biệt không?" Lòng cô như tơ vò, cô cao giọng nói:"Tôi đã nói rồi, lúc đó rõ ràng tôi nghe tiếng giày da, sao các anh cứ không chịutin tôi?"
"Trình tiểu thư..." viên cảnh sát thử an ủi khuyênnhủ. Mắt cô nóng rực, cô bặm môi. Viên cảnh sát hạ giọng: "Trình tiểu thư, tôihiểu được tâm trạng của cô, nếu cô có gì buồn rầu khó nói thì cứ nói, chúng tôisẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cô.
Cô mím môi, gắng sức nuốt nước mắt vào trong, chỉnhắc đi nhắc lại: "Tôi không giết người"
Viên cảnh sát nhìn thấy diễn biến cảm xúc củacô, cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa, chỉ nói: "Thế nào rồi?". Cô không đáp lại,Gia Tuấn đứng bên. Viên cảnh sát nói: "Nếu như không có bất kỳ chứng cứ và manhmối nào, sau khi bị tạm giam, chúng tôi sẽ chính thức bắt giam Trình tiểu thư"
Gia Tuấn không dám tin vào tai mình: "Sao? Bắtgiam?"
Viên cảnh sát gật đầu: "Không sai, chính thức bắtgiam..."
"Cô ấy không giết người. Tôi nói với ông, cô ấytuyệt đối không giết người". Gia Tuấn hét lên. Viên cảnh sát ái ngại: "Háchtiên sinh, không phải anh nói cô ấy không giết người thì là không giết người, tấtcả mọi việc đều phải có chứng cứ"
Gia Tuấn nghiến răng: "Tốt thôi, muốn chứng cứư, được, anh chờ đấy, tôi sẽ tìm về cho anh". Anh nhìn chằm chằm Gia Mĩ, hơi dằngiọng xuống: "Trình Minh Lãnh đã phạm tội, nếu hiện trường vụ án mạng vẫn còncó người khác thì tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đó". Anh thốt ra từng tiếng nặng nề:"Bất luận hắn trốn ở đâu, tôi cũng sẽ tìm ra hắn"
Gia Mĩ cúi đầu, không nói.
Gia Tuấn thì thầm: "Trình Gia Mĩ, em nhất địnhphải đợi anh, không được nhận tội. Không làm thì không được nhận, cho dù tất cảmọi người đều không tin em, anh vẫn luôn tin em"
Cô vẫn cúi đầu không dám động đậy.
Anh nhìn cô, nước mắt lưng tròng: "Nếu không cóem, anh phải làm thế nào đây? Nếu thật sự không có em, mất em, anh không biếtnên làm sao mới có thể sống nốt cuộc đời này. Cho nên, để cuộc đời này trôi quanhẹ nhàng hơn, anh không cho phép em chết trước mặt anh, không cho phép em biếnmất khỏi anh"
Cô vẫn cúi đầu, cố sống cố chết cắn chặt môi,không dám ngẩng đầu. Cô sợ ngẩng đầu lên mặt sẽ đầy nước mắt. Khi còn nhỏ, vì ốmyếu nên cô mới học được cách sống kiên cường. Thực ra, sự kiên cường đó chỉ giốngnhư lớp vỏ trứng, có những lúc rất cứng cáp, dường như cô đang đúc cho mình mộtchiếc khiên kiên cố, không gì có thể xuyên thủng, nhưng cũng có lúc nó lại mongmanh dễ vỡ, mà một khi vỡ thì không tài nào ghép lại hoàn chỉnh.
Vỡ nát chỉ để lại những mảnh vụn đầy mặt đất.
Anh tiếp tục nói: "Em kiên quyết giấy giếm là cólý do của em. Nhưng anh tin, nhất định có người khác cũng ở du thuyền. Vì thếanh sẽ đi tìm, bất luận đó là ai. Anh cũng không cần biết có tìm ra chứng cứhay không, nói tóm lại, anh sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy đến với em, mộtngàn lần, một vạn lần cũng không thể".
Cô lại càng cúi đầu thấp hơn, dường như muốnchui xuống đất. Hồi lâu sau, bên tai không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, cảnhsát nhẹ nhàng tháo còng tay cho cô. Cô khẽ ngẩng đầu lên, Gia Tuấn đã biến đâumất. Cô cố gắng mỉm cười nhưng nước mắt đã chảy tràn trên mặt.
Cả cuộc đời, một giấc mơ đẹp biết bao.
Nhưng cuộc đời, dài như thế, lâu như thế, lâu đếnvô hạn, lâu đến không thể nhìn thấy tận cùng. Cô không biết cuộc đời có cả côvà anh sẽ có thể tiếp tục kéo dài được nữa không.
Có lẽ cuộc đời của cô và anh đã sớm kết thúc rồi.
Tình Yêu Bên Trái Tình Yêu Bên Trái - Liên Tâm Tình Yêu Bên Trái