Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Liên Tâm
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1288 / 5
Cập nhật: 2015-12-01 18:07:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
rong căn phòng rộng mênh mông, vắng lặng, GiaMĩ nằm dài trên ghế sô-pha, mắt mở trừng nhìn trần nhà, trong mắt ầng ậng nước.Trước khi đi, cô còn ngoái đầu lại nhìn anh, lúc ấy anh như ngây, như dại, nhưsi mê, như đần ngốc, chỉ đứng một chỗ, trong tay cầm chiếc nhẫn ấy. Chuông cửaliên tục kêu oang oang, dồn dập không ngừng. Cô biết không phải là anh, anh cóchìa khóa.
Cô uể oải đứng dậy, ra mở cửa, Hà Văn Hiên cườinói: "Tốc độ mở cửa của em thực là siêu chậm chạp." Hai tay cô đan vào nhau, lạnhlùng hỏi: "Anh suốt ngày chạy qua nhà em, mục đích là gì vậy?" Hà Văn Hiên chămchú nhìn cô, cười nói: "Nếu như anh nói anh muốn theo đuổi em, thì em có tinkhông?".
Trước mắt cô giống như có một lớp sương mù chephủ, mờ mờ ảo ảo: "Tin" cô cười lạnh lùng, "Vậy thì em chấp nhận sự theo đuổi củaanh." Hà Văn Hiên ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: "Vì sao em lại chấp nhận? Em..."Anh như chợt nhận ra mình vừa lỡ lời, nên vội vàng ngưng bặt, rồi lại khẽ cườihỏi: "Em chấp nhận thì tốt, như vậy có phải anh nên cảm thấy rất vinh hạnh?" Côcong môi lên giọng đầy mỉa mai: "Ơn như trời rộng." Anh chẳng để ý gì, chỉ cườihỏi: "Vậy thì em có thể ban ơn, tối nay cùng anh đi xem phim được không?" Cô gậtđầu: "Chẳng qua cũng chỉ là việc bình thường thôi mà", anh nói: "Xe của anhđang đỗ ở dưới lầu..." chẳng đợi anh nói hết, cô đóng cửa, vẻ mặt thoải mái: "Vậychúng ta đi thôi."
Anh đi đến bên cạnh thang máy, cười nói: "Quý côra ngoài hẹn hò, có cần phải trang điểm một chút cho tươi tắn không?" Cô dựalưng vào bức tường phía sau, sắc mặt càng lạnh: "Vậy thì anh có thể tìm ngườicon gái khác." Anh mím chặt môi, vừa mức cửa thang máy mở ra, anh cười nói:"Thang đến rồi, xem ra đến ông trời cũng không đồng ý cho anh tìm người con gáikhác." Sắc mặt cô chẳng có chút biểu cảm, bước vào trong thang máy, Hà Văn Hiênđứng cạnh bên cô, khóe miệng vẫn nở sẵn một nụ cười nhàn nhạt. Cô nói: "Gương mặtanh có thể thể hiện được những trạng thái tình cảm khác không? Nhìn như thế nàythật thấy giả tạo."
Anh nhún vai: "Chẳng có cách nào khác, thói quenrồi." Cô đưa mắt nhìn anh một cái, rồi lặng im không nói.
Trong rạp chiếu phim, đông nghìn nghịt, người cálà người, cô chăm chú nhìn lên màn ảnh, vẻ mặt căng thẳng giống như bước vào trậnchiến sinh tử, nếu như không phải anh chết, thì tôi sẽ chết. Hà Văn Hiên lenlén thăm dò cô, môi càng mím chặt, chỉ muốn cười. Đây rõ ràng là một màn kịchái tình lãng mạn, nhưng thần sắc của cô thì vẫn cứ như sắp giết người vậy.
Chỉ đến khi kết thúc phim, hai người từ trong biểnngười len ra được đến đầu đường bên ngoài, anh mới dám hỏi: "Phim có haykhông?" cô gật gật đầu, trịnh trọng đáp: "Cũng được." Anh cuối cùng cũng bật cườithành tiếng: "Nhưng nhìn em trông giống như sát nhân quá." Cô thẳng thắn bộc bạch:"Cũng cần phải xem là đi xem cùng với người như thế nào." Anh chợt sững người,nhưng lại cười ngay: "Em không cần đem cừu hận cha em trút lên người anh, anhthề, anh và ông ấy không có quan hệ gì hết. Hôm ấy, chỉ là anh cố ý lấy ông ấyra làm cái cớ thôi, không ngờ, chữa lợn lành thành lợn què."
Cô vẫn giữ bộ mặt cảnh giác, anh đưa hai ngóntay lên trời thề: "Anh dùng hai ngón tay để thề", cô "Hừm" một tiếng, bước dàivề phía trước, anh vội vã đuổi theo chặn ở trên: "Em còn muốn đi đâu?" Cô nghĩmột lát rồi nói: "Muốn về nhà."
Anh cúi đầu có chút buồn bã: "Mức thấp nhất rồi,cũng nên đi ăn tối cùng anh một lát chứ."
Cô quay người lại, đứng đối diện anh, nói:"Không có luật nào quy định, ban đêm, nhất định phải có một nam một nữ cùng điăn đêm." Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Huống hồ em đã đi xem phim cùnganh rồi." Anh cuối cùng cũng ôm bụng cười lớn, cười đến nỗi nước mắt ứa ra: "Anhđã hẹn hò rất nhiều lần rồi, nhưng lần này thực là một kỷ niệm khó quên nhấttrong đời." Anh cười rạng rỡ: "Ai dà, có người nào quy định, theo đuổi một ngườicon gái, thì người con gái ấy nhất định phải đồng ý không nhỉ?".
Cô cười: "Em không tranh cãi với anh nữa, nếukhông cũng không thể nào cãi lại anh được." Anh lại hùng hổ hăm dọa: "Em lại trốntránh người nào đó nên mới cùng anh hẹn hò, mới chấp nhận để anh theo đuổi emđúng không?" Cô nhắc nhở anh: "Hà luật sư, đây không phải là pháp đình, em cóquyền không phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh."
Anh ngẩn người, gật đầu: "Em nói đúng, vậy anhđưa em về nhà."
Trên suốt cả chặng đường về nhà, Hà Văn Hiên nóiliên tục không ngừng, nhưng cô một chữ cũng không nghe thấy, ánh mắt cô mơ màngnhư đang nghĩ điều gì vậy. Cuối cùng, anh cũng không nói nữa, cả hai cùng im lặng.Bản nhạc trên xe nghe rất hay, đó là một bài hát tiếng Anh, ý của ca từ cô nghekhông hiểu lắm, nhưng lại cảm thấy có chút gì đó buồn man mác, giống như một tấmlưới chụp cả lên người, kéo vào trong vũng bi thương, không thể nào tự thoát rađược.
Cả hai người đều không nói với nhau lời nào, đếncả lúc lên lầu, trong thang máy, cũng không ai lên tiếng, thang máy cuối cùngcũng đến nơi, cô nói: "Hôm nay thật sự cảm ơn anh, bây giờ em về đến nhà rồi,anh cũng được giải thoát rồi." Anh dựa vào cửa thang máy, mỉm cười nói: "Em cuốicùng cũng được giải thoát rồi, nhưng không mời anh vào uống một ly trà sao?".
Cô nghĩ một lát, đưa mắt nhìn anh một cách thămdò đầy cảnh giác, cuối cùng gật đầu. Cô mở cửa, trong phòng tối đen như mực, giốngnhư dưới đáy biển sâu, tối đen khiến người ta vô cùng sợ hãi. Cô bật đèn, tronglòng có chút căng thẳng. Hách Gia Tuấn ngồi trên ghế sô-pha, vẻ mặt khó đămđăm. Hà Văn Hiên chào hỏi anh, anh vờ như không nghe thấy, chỉ trừng mắt nhìncô. Gia Mĩ ngồi xuống bên cạnh anh, có chút lúng túng. Hách Gia Tuấn đứng dậy,bước đến trước mặt cô, lấy chiếc nhẫn trong tay ra nhét vào lòng bàn tay cô, giọngnghèn nghẹt nói: "Đây là của em, chẳng cần biết em cần hay không cần, em nhậnhay không nhận." Anh nói xong, lườm Hà Văn Hiên một cái rồi chẳng thèm quay đầuchào, đi thẳng một mạch ra cửa.
Cô nắm chiếc nhẫn hoa hồng trong tay, mà nhưđang nắm vô số những chiếc kim châm nhỏ, chúng thi nhau chọc vào tay cô, khiếncô đau đớn, đau đến mức nước mắt như muốn ứa ra. Cô đẩy Hà Văn Hiên ra ngoài, cốgắng đóng chặt cửa lại, nước mắt lúc này tuôn ra như suối, ướt đẫm trên mặt.
Nghe nói, chỉ có cách làm việc hết mình thì mớiquên đi được mọi nỗi sầu đau phiền muộn. Gia Mĩ nở một nụ cười tươi tắn, mạnh mẽquay trở lại làm việc, đồng nghiệp cũng tự nhiên vui mừng đến hỏi thăm cô.Nhưng cô chỉ trả lời qua quýt rồi vùi đầu vào công việc, lòng tràn đầy hănghái.
Buổi trưa có một nhân vật rất quan trọng đến vănphòng luật sư, có bảy tám người vệ sĩ vây quanh, điệu bộ rất kiểu cách, ngườikia ngay cả việc chào hỏi xã giao cũng không làm, còn dẫn người đi thẳng vàophòng làm việc của Hà luật sư. Gia Mĩ cầm một tập hồ sơ cần Hà Văn Hiên ký tên,đứng đợi ngoài cửa, vào không được, mà trở về cũng không xong.
Trong phòng làm việc của Hà luật sư vong ra nhữngtiếng chửi rủa. Gia Mĩ giơ tay lên định gõ cửa, song lại nghĩ không biết lầnnày có nên hay không, một lát nữa lại đến có lẽ tốt hơn.
"Trái lại, đúng là tôi muốn tên côn đồ TrìnhMinh Lãng có một kết cục chẳng ra gì..." Trong phòng vang lên tiếng của Hà VănHiên đang rất giận dữ, từng câu từng chữ rất rõ ràng đập vào tai cô. Gia Mĩ cóchút tò mò, Hà Văn Hiên lại gào lên: "Bọn xã hội đen đó, anh đã giải quyếtkhông phải là giả, nhưng tôi không muốn lại bị tên khốn đó quấy rầy, tôi muốn hắncả đời phải ăn cơm tù. Đừng có quên, bản án lần trước, nếu như không phải làtôi, anh đã sớm vào tù bóc lịch rồi."
Người đó không ngừng vỗ về anh: "Việc của anh,tôi nhất định sẽ giúp anh giải quyết. Việc lần này, anh cũng giúp cho, xem nhưlà giúp tiểu nữ." Trong phòng chẳng có tiếng gì, một lát sau, Hà Văn Hiên mớinói: "Ok. Việc của cô ấy, tôi nhất định sẽ giúp ông làm cho yên ổn."
Gia Mĩ trợn tròn mắt, tim đập thình thịch, dườngnhư sắp nổ tung, giống như ngũ lôi oanh đỉnh. Trong lòng bàn tay cô mồ hôi túara, cô cố gắng trấn tĩnh, gõ cửa: "Hà luật sư, tôi là Gia Mĩ", Hà Văn Hiên nói:"Vào đi", cô mở cửa, tay run run, cô đưa cho anh tập hồ sơ: "Cần anh ký tên ạ."
Toàn thân cô căng cứng, mắt cụp xuống, đến tìnhhình trong phòng như thế nào cô cũng không dám nhìn, chỉ biết ánh mắt như daođang tập trung chiếu lên người cô. Hà Văn Hiên khẽ mỉm cười với cô, ký tên thậtnhanh rồi đưa trả lại cho cô. Sống lưng cô cứng đờ, quay người lại rồi đi thẳngra cửa. Hà Văn Hiên đột nhiên gọi cô đứng lại: "Gia Mĩ."
Cô cười cười: "Hà luật sư, còn việc gì nữa ạ?"Hà Văn Hiên nói: "Tối nay Dư tiên sinh đây mời uống rượu, cô đi cùng tôi nhé."Cô đưa mắt len lén nhìn Dư tiên sinh, khoảng trên dưới năm mươi tuổi, tướng mạotương đối nhã nhặn, dáng vẻ khá là cường tráng, thật quen mắt? Cô bắt đầu ấpúng: "Tối... tối nay tôi không rỗi... tôi nghĩ..."
"Trái lại, đúng là tôi muốn tên côn đồ TrìnhMinh Lãng có một kết cục chẳng ra gì..." câu nói này giống như một trò ma quỷ cứvang lên oang oang bên tai cô, cô ngẩn người ra một lúc, rồi không do dự gì nữa,gật đầu: "Được ạ, mấy giờ?" Hà Văn Hiên cười nói: "Hết giờ làm thì đi có đượckhông?" Cô cố gắng nở nụ cười: "Được ạ", lúc cô mở cửa đi ra ngoài, còn quay lạiquan sát vị Dư tiên sinh kia, tướng mạo đẹp rất phổ thông, nhưng sao cô lại cócảm giác rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi?
Cô đắc ý đứng ở ngoài cửa nghe lén, nghe thấy Dưtiên sinh kia cười nói: "Xem ra việc thu xếp này chỉ là sớm hay muộn thôi, sứchấp dẫn của Hà luật sư quả không thể che đậy." Bí mật lớn, nhất định là một bímật rất lớn. Gia Mĩ trở về vị trí làm việc của mình, không ngừng nghĩ đến khuônmặt kia, rõ ràng là rất quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra.
Trong KTV, bốn phía đều là vệ sĩ, Dư tiên sinhnói chuyện với Hà Văn Hiên rất ăn ý, Gia Mĩ như ngồi trên bàn chông, nhấp nhanhấp nhổm, giống như đột nhiên bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục vậy, chỗ nàocũng là đầu trâu mặt ngựa, chỗ nào cũng có mai phục khắp nơi. Hà Văn Hiên đứngdậy nói với cô: "Tôi đi ra trước một lát."
Trong lòng cô vô cùng hoảng hốt, nhưng vẫn làmra vẻ bình tĩnh gật đầu. Dư tiên sinh đưa mắt ra hiệu, đám vệ sĩ lần lượt đira. Tim Gia Mĩ đập nhanh bất thường, thì ra là Hà Văn Hiên khốn khiếp kia đãbán cô bất thành? Những việc như thế này cô cũng đã sớm nghe qua, cho thuốc độcvào trong ly rượu, rồi sau đó... Thật là đáng ghét! Đồ vô tích sự ấy lại dámđem vở kịch tồi này diễn với cô. Nhưng cô cũng không phải là người dễ gây chuyện.
Quả đúng như vậy, Dư tiên sinh đưa cho cô một cốcrượu. Cô nổi giận túm lấy tay ông ta, rồi giận dữ đá vào hai chân: "Đồ bỏ đi."Dư tiên sinh muốn giải thích: "Cô hiểu lầm rồi..." cô túm lấy cà-vạt của hắn,quát: "Hiểu lầm cái đồ vô dụng, những việc như thế này, trên ti vi đã đưa tin rồi,nhưng thật không ngờ trên thực tế lại nhiều như vậy! Thật đáng ghét! Đừng có tưởngta dễ bắt nạt."
Dư tiên sinh không nói ra lời, chỉ mở to mắt, lắcđầu. Cô chống nạnh: "Ông nhìn lại mình xem, đã yếu như vậy, lại còn học ngườita chơi trò thuốc mê. Toàn là kẻ bệnh tật!" Nói rồi cô mở cửa phòng, cẩn thậnnhìn trước nhìn sau, không thấy Hà Văn Hiên và đám vệ sĩ đâu, càng dễ lẩn trốn.
Cô chạy thẳng một mạch, ra đến đường, coi như làthoát rồi, nhẹ nhõm cả người. Cô còn lẩm bẩm chửi: "Hà Văn Hiên, anh không xongvới tôi đâu. Tên côn đồ lưu manh như anh, thật không thể nhìn ra, anh đúng làloại người như vậy."
Chuông điện thoại tiếp tục reo vang, cô đưa mắtnhìn, thô lỗ "Hừm" một tiếng. Tiếng của Hách Gia Tuấn vô cùng buồn bã từ trongđiện thoại vọng ra: "Chúng ta gặp nhau nhé..."
Cô nghĩ một chút, rồi mới gật đầu nói được, anhnói: "Anh bây giờ đang ở trong một ngõ hẻm nhỏ đối diện với cửa sổ nhà em." Côgật đầu nói: "Nhà em ở tầng mười lăm, em làm sao biết là cửa sổ nào đối diện vớimột con ngõ nhỏ, có thể nói địa chỉ cụ thể được không?" Anh nói: "Em dựa vào cảmgiác đi..."
Cô gào lên trong điện thoại: "Anh đúng là đồ mắcdịch, như vậy làm sao mà tìm được?" Anh chỉ nói: "Anh sẽ ở đây đợi em..." rồingắt điện thoại, cô nghiến răng nghiến lợi, lẽ nào mới một ngày không gặp, anhchàng này lại mắc chứng gì rồi? Chỉ làm khổ người khác!
Bốn phía đều là tường, chỉ có một ngách rất nhỏcó thể đi vào. Cô mệt mỏi đi vào bên trong, đây đã là cái ngõ thứ mười một rồi.Nhìn xa xa, dưới ánh đèn đường mờ mờ, ở phía bên trong có một người đang đứng,một mảng đen xì xì. Cô bước như chạy vào bên trong, không ngờ lại dẫm phải mộtvũng nước, trượt một cái, cả người ngã xoài trên mặt đất.
Tạo nghiệt! Hôm nay sao vậy nhỉ? Cô đứng dậy, quầnáo, giày tất đều dính đầy nước, lại còn có mùi hôi không chịu được! Cô gào lênvới cái bóng người phía trước mặt:
"Hách Gia Tuấn, có phải là anh không?" Chiếcbóng đen ấy không lên tiếng, cô chỉ còn cách tiếp tục chạy về phía trước, đợicô chạy đến trước mặt anh, Hách Gia Tuấn mới yếu ớt lên tiếng: "Là anh..."
Cô bực tức đến mức sắp khóc: "Cái anh này, có phảilà bị thần kinh không? Muốn em đến chỗ xó xỉnh này làm gì?" Cô chỉ vào quần áotrên người mình: "Anh có nhìn thấy không, em giẩm phải một vũng nước hôi thối."Anh khẽ nói: "Em thật không biết tự chăm sóc chính mình."
"Em không muốn tranh cãi với anh nữa đâu, hômnay tâm trạng em không được tốt." Cô chẳng vui vẻ gì gào lên: "Rốt cuộc hẹn emtới đây làm gì? Có lời gì thì nói luôn đi, không cần phải nói gần nói xa cho mệt."
Hai tay anh đan vào nhau, cả người khẽ dựa vàocái cột đèn: "Anh muốn nhìn thấy em... đã một ngày rồi anh không nhìn thấy." Côđảo mắt: "Chỉ vì muốn gặp em? Vậy sao anh không trực tiếp đến nhà em là được rồi?Cần gì phải làm ra vẻ thần bí như vậy?" Anh lắc đầu: "Anh sợ em không muốn gặpanh, đến nhà em, lại phải chịu đòn." Chẳng nhẽ em xấu như vậy sao? Tuy miệngnói là đánh anh, nhưng em rất ít khi đánh anh mà.
"Thôi được rồi, xem như là em thích dọa giẫm ngườikhác."
"Xong rồi, em về nhà thay đồ." Cô quay người địnhđi, anh lại túm cô lại, từ trong túi quần lấy ra một chiếc nhẫn có đính đá. Anhnói: "Nếu như em bằng lòng ở cùng anh suốt đời, thì cầm đi, còn nếu không muốn,thì thôi cũng được." Cô ngẩn người ra nhìn anh, toàn thân run rẩy, "Ở cùng anhsuốt đời..." Anh thấy cô không cầm, có chút vội vã: "Chiếc nhẫn vàng kia khôngđáng tiền, nhưng chiếc nhẫn đính đá này đã đủ chưa?"
Cô lờ mờ hiểu ra: "Anh cho rằng ngày hôm đó emđánh anh là vì chê chiếc nhẫn vàng không đáng tiền sao?" Anh nói: "Anh cũngkhông dám khẳng định, nhưng em đã rất tức giận. Cho nên hôm qua anh đã đi chọncả ngày, mới chọn được cái này." Cô tự đấm vào đầu của mình: "Trời ơi, làm saoanh không để em chết quách đi cho rồi, chứ còn ở với đồ con heo như anh, sớm muộngì rồi cũng bị tức chết!"
"Cướp đây, không được nhúc nhích!" Không biết từlúc nào có một người đi đến gần, cầm con dao kề vào cổ cô. Hắn giật chiếc nhẫntừ trên tay Hách Gia Tuấn cười nói: "Hôm nay cuối cùng cũng có thu hoạch lớn rồi!"
Gia Mĩ lườm tên cướp, tinh thần hơi run: "Anh đicướp giật, có giấy phép của cục công thương phát hành không?" Người này ngẩn ranói: "Không có." Hách Gia Tuấn cũng nổi giận đùng đùng nói: "Không có giấy phépanh cướp cái gì sao?".
"Đúng." Gia Mĩ nghiến chặt răng, đánh một quyềnvào cổ tay đang cầm dao của hắn. Rồi nhân cơ hội đó lùi về bên Hách Gia Tuấn.Người này nắm chặt lấy dao, hỏi lại: "Hai đứa ngu đần này, đi cướp mà còn phảicó giấy phép sao? Đem hết tiền vàng có trên người ra đây."
Gia Mĩ nghiến răng nghiến lợi nói: "Đưa chiếc nhẫntrả lại đây!" Người này vội vàng bỏ chiếc nhẫn vào trong túi quần: "Đồ cướp đượclẽ nào lại quay về chủ cũ. Hôm nay ta đúng là gặp hai đứa ngốc."
"Lời thừa, có giấy phép hay không cũng đều vàotrong nhà lao cả." Hắn ta thản nhiên trả lời, rồi giơ dao lên: "Đưa tiền mặt vàcác loại điện thoại ra đây." Gia Mĩ gầm lên: "Hôm nay tâm trạng của ta không đượctốt cho lắm, nếu không muốn chịu đòn thì mau đem chiếc nhẫn trả ra đây mau."Hách Gia Tuấn cũng nghiến chặt răng: "Hôm nay tâm trạng của ta cũng rất tệ,ngươi tốt nhất thì hãy ngoan ngoãn đưa ra nhanh lên."
Hắn cười ha ha nói: "Tâm trạng ta rất tốt." HáchGia Tuấn giận run lên: "Gia Mĩ, đánh chết tên này đi." Gia Mĩ nhón chân: "Được,anh giúp em cản đao" vừa dứt lời, cả hai người liền xông đến. Tên cướp cuốicùng cũng trợn tròn mắt, ném đao xuống, cắm đầu cắm cổ chạy ra phía đầu ngõ.Hách Gia Tuấn chạy lên trước chặn lại, đá cho hắn một cước ngã khuỵ xuống đất,Gia Mĩ thân thủ nhanh nhẹn đá vào hai chân của hắn, khiến cho hắn nằm bò ra đất.Tay lục vào túi quần của hắn, sắc mặt càngthêm u ám, cô túm lấy hắn, giận dữ hỏi: "Chiếc nhẫn đâu? Tại sao lại không có ởtrên người ngươi? Rõ ràng ta đã nhìn thấy ngươi bỏ vào trong túi."
Tên cướp lúc này khóc rống lên: "Tôi không biết,có thể là làm mất rồi." Hách Gia Tuấn nổi trận lôi đình: "Không có giấy phépthì có thể bỏ qua, ngươi còn dám làm mất đồ của ta?" Gia Mĩ không tin hắn: "Maucởi hết quần áo ra, kiểm tra từng cái một." Hách Gia Tuấn cũng đồng ý với cô gậtđầu, thấp giọng như ra lệnh: "Cởi hết."
Hắn tủi thân đứng dậy, cởi áo ra: "Rốt cuộc hai người là cướp hay ta là cướp đây..." Gia Mĩ mở ra từng cái một, sắc mặt vô cùng khó coi: "Không có... vẫn không có."Hách Gia Tuấn nổi giận đùng đùng, túm lấy cánh tay hắn: "Cởi quần ra." Hắn vội vàng cởi quần ra, Gia Mĩ run rẩy, giọng lạnh băng: "Vẫn không có."
"Cởi luôn cả quần lót." Hách Gia Tuấn không cam tâm gào lên. Hắn sắp khóc thành tiếng: "Tôi xin thề, thật sự không có, hãy để cho tôi mặc một chiếc nhé." Gia Mĩ tìm tìm ở trên đất, có chủ ý: "Để cho hắn tìm ở đây, chiếc nhẫn không biết chạy, chỉ có thể rơi ở đây, bao giờ tìm thấy mới thôi, không tìm thấy thì đừng có trách."
Hách Gia Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đang cầu hôn, ngươi lại dám đến quấy nhiễu, tìm nhẫn đi cho ta, nếu không tìm được, đến lớp da ngươi cũng đừng mong."
"Đúng, trực tiếp dùng dao lóc ra là được." Gia Mĩ ở bên cạnh phụ họa. Hắn nước mắt lưng tròng, miệng lẩm bẩm: "Thì ra, ta đã gặp phải hai tên lưu manh... có khi còn là hai kẻ giết người. Thật là xuất quân bấtlợi." Hắn vừa tìm vừa cầu khẩn ông trời: "Cảnh sát, mọi người nhất định phảimau mau đến đây."
Gia Mĩ ngồi trên đất, ngủ gà ngủ gật. Hách GiaTuấn trong lòng như lửa đốt, cố gắng cùng với hắn tìm kiếm, nhưng, chỉ còn thiếulà lật cả miếng đất này lên, còn tìm mãi vẫn không thấy. Tên cướp lạnh run cầmcập, thương lượng với Hách Gia Tuấn: "Sao không gọi cảnh sát đến tìm?" Hách GiaTuấn giận dữ trợn mắt nhìn hắn, hắn nhún nhún vai: "Coi như tôi không nói gì."
Tình Yêu Bên Trái Tình Yêu Bên Trái - Liên Tâm Tình Yêu Bên Trái