Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 119
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 573 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:32:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55: Đỉnh Vô Danh (2)
úc này trong phòng ăn cũng không có nhiều người, hai người Tề Ngôn và Dany mỗi người chọn một cái bàn ngồi xuống. Úc Hàn Yên đi ở phía sau, nhìn nhìn Tề Ngôn lại nhìn nhìn Dany, không biết nên ngồi ở bàn người nào. Lăng Diệp kéo tay cô đi qua hai cái bàn của bọn họ, đến chiếc bàn cạnh cửa sổ thì buông lỏng tay cô ra, để cô và anh ngồi đối diện với nhau. Anh nhìn Úc Hàn Yên, dịu dàng hỏi:
"Em muốn ăn gì?"
Dany đứng dậy, như không nhìn thấy sắc mặt của Lăng Diệp, đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh Úc Hàn Yên.
Tề Ngôn liếc mắt nhìn thấy cảnh này, hắn áp chế cơn tức giận không để vọt ra ngoài. Lẽ ra phải là mình và hai người kia đi ăn cùng nhau, sao bây giờ lại thành ngược lại, chỉ còn một mình là thế nào? Hắn ném quyển thực đơn xuống, đứng vụt dậy, đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh Lăng Diệp.
Sắc mặt Lăng Diệp đã cực kỳ khó coi, cả hai người này tới đây làm gì đây hả?!
Úc Hàn Yên chớp mắt hai cái, nhìn nhìn Tề Ngôn lại nhìn nhìn Dany, sau đó rất sáng suốt mà đem tầm mắt đặt trên thực đơn.
Dany liếc xéo Tề Ngôn phía đối diện, khinh khỉnh nói:
"Anh tới đây làm gì!"
Tề Ngôn trầm mặt xuống, nói:
"Chân ở trên người tôi, tôi muốn đến đâu thì đến đó, mắc mớ gì tới cô?"
Dany đóng quyển thực đơn lại, rất không muốn nhìn thấy mặt hắn nói:
"Ngồi ăn cùng với loại người như anh, đúng là mất khẩu vị của tôi."
Tề Ngôn lạnh lùng cong môi lên, nói từng chữ chữ một:
"Vậy thì mời cô đứng dậy, xoay người sau đó bước đều bước."
Dany cười khẽ, nói:
"Anh bảo tôi đi là tôi đi, không phải rất mất mặt sao?" Cô mở thực đơn ra lần nữa, chọn món ăn sáng ình.
Bữa sáng với những cơn sóng ngầm cuối cùng cũng kết thúc.
Dany dùng khăn ăn lau miệng, sau đó quay đầu nhìn Úc Hàn Yên, hỏi:
"Tiếp theo đây cô có hoạt động gì không?"
Úc Hàn Yên lắc đầu, dùng giọng dễ nghe, nói thánh thót:
"Còn tùy thuộc vào sự sắp đặt của Diệp."
Đối với câu trả lời của Úc Hàn Yên, Lăng Diệp hết sức hài lòng. Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, anh nhìn người kia nói:
"Em muốn như thế nào, thì chúng ta làm thế đó."
Khóe miệng Dany giật giật. Được rồi! Hai người đều suy nghĩ cho nhau, tương thân tương ái biết bao, người khác ghen tị đến chết đây. Cô mở miệng đề nghị:
"Cùng đi đánh golf thì thế nào hả?"
"......" Úc Hàn Yên thật sự chẳng có chút hứng thú nào với việc đánh golf. Cô suy nghĩ một lúc, nói:
"Đánh cặp bóng chuyền bãi biển đi."
Dany vốn tưởng rằng người kia không thích vận động kịch liệt như thế, cho nên không đưa ra đề nghị này. Giờ thấy đối phương chủ động đề nghị, cô không khỏi vui vẻ cười nói:
"Được được."
Bóng chuyền bãi biển là một trong những hoạt động thể thao cô thích nhất...... Mỗi lần chơi xong, giống như đã đem hết những suy nghĩ tiêu cực trong lòng phát tiết ra ngoài.
Lăng Diệp nhíu mày, nhìn Úc Hàn Yên, dùng giọng đầy từ tính hỏi:
"Em chắc chứ?"
Úc Hàn Yên nhìn lại người kia, không hiểu gì. Bóng chuyền bãi biển có gì là không ôn đâu?
Thấy bộ dáng mơ hồ này của cô, Lăng Diệp lắc đầu bất đắc dĩ, hỏi:
"Tại sao hôm nay em phải mặc chiếc váy này?"
Dany và Tề Ngôn nghe xong, đều ám muội nhìn Úc Hàn Yên, duy chỉ có Úc Hàn Yên là vẫn ngây ngốc nói:
"Là anh chọn nha."
"......" Từ trong đáy lòng Lăng Diệp dâng lên một cảm giác vô lực. Anh hắng giọng một cái, nói:
"Ừ, vậy thì chơi bóng chuyền hai người đi. Ngôn, cậu và Dany một đội."
Tề Ngôn và Dany đều chán ghét nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói:
"Ai thèm cùng một đội với anh ta."
"Ai thèm cùng một đội với cô ta."
Lăng Diệp nhíu mày, lành lạnh nói:
"Hoặc là hai người cùng một đội, hoặc là không chơi nữa."
Thấy cả hai người bọn họ đều không nói gì, Lăng Diệp đứng dậy đi tới bên Úc Hàn Yên, dắt tay cô vừa ra khỏi nhà hàng vừa nói:
"Ba mươi phút nữa gặp nhau." Anh cũng không có hứng thú để người khác lại đi theo mình.
Dany thấy vậy, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Tề Ngôn một cái, đứng dậy ra khỏi phòng ăn.
Trở lại ‘phòng tổng thống', Úc Hàn Yên lười biếng nằm trên ghế sofa, gối đầu lên trên đùi Lăng Diệp, hai tay vuốt vuốt bàn tay to lớn của anh, hỏi:
"Tại sao vừa rồi ở phòng ăn anh hỏi như thế?"
Lăng Diệp bật TV, đặt cái điều khiển lên trên bàn, cúi đầu xuống nhìn cô, dùng giọng khiêu gợi nói:
"Em giơ chân lên nhìn xem."
Úc Hàn Yên giơ chân trái lên, chiếc váy lụa mỏng màu trắng trượt lên trên bắp đùi mịn màng, nhẵn bóng như tơ lụa của cô, ngay tức khắc, đập vào mắt cô là những vết bầm tím của dấu hôn. Cô ngồi vụt dậy, ảo não nhìn Lăng Diệp, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đều là lỗi của anh!"
Lăng Diệp nhìn người kia xù lông không khỏi buồn cười. Đôi môi mỏng của anh cong lên, hùa theo:
"Ừ, đều là lỗi của anh."
Úc Hàn Yên tức giận trừng anh một cái, sau đó ngồi xụi lơ trên chiếc ghế sofa giống như quả bóng cao su xì hơi, lẩm bẩm:
"Em phải làm thế nào đây?" Bikini không thể mặc, quần áo ngắn cũng không thể mặc......
Lăng Diệp đặt đầu cô lên trên đùi mình, vuốt vuốt mái tóc cô nói:
"Em sẽ mặc cái này."
Để làm cho em không mặc được bikini, tối hôm qua anh thật sự đã phải rất cố gắng trồng trọt.
Úc Hàn Yên xoay người, quay mặt về phía bụng Lăng Diệp, tiu nghỉu nói:
"Có ai ăn mặc thế này đi đánh bóng chuyền bãi biển chứ......"
Tuy cái quần này chẳng ảnh hưởng đến sự co duỗi của tay chân cô, nhưng mà mặc nó đi đánh bóng chuyền, nhất định sẽ là tâm điểm của công chúng.
Lăng Diệp cười cười, nhẹ giọng nói:
"Em nha"
"......" Úc Hàn Yên giận đến muốn chết. Người này quá ác liệt rồi! Cô đưa tay đến bên hông người kia, định véo anh một cái, nhưng thịt của anh quá rắn chắc, véo không lên nổi. Cô dùng ngón trỏ và ngón cái véo một lớp da bên hông anh lên, xoay tròn 360 độ không chút khách khí.
Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên