Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12263 / 27
Cập nhật: 2015-11-17 05:36:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ột năm trôi qua.
Huyền Thi vẫn chưa quên được hình ảnh Viễn Đăng dù cô được Lâm Hoàng thương yêu chìu chuộng. Cô nói thật với anh, nếu anh yêu cô, anh phải biết chờ đợi. Thời gian sẽ tẩy xóa hình ảnh Viễn Đăng trong lòng cô. Lúc đó hai người sẽ mãi mãi bên nhau Lâm Hoàng sẵn sàng chờ đợi giây phút ấy.
Xem ra bụi thời gian mỏng quá không đủ phủ mờ bóng hình anh trong tim cô. Buổi sáng, đường phố còn chìm trong im lặng. Sương giăng lãng đãng trên ngọn cây cao. Trong phòng mọi người còn ngủ say. Chỉ có Huyền Thi thức giấc sớm, cô đang loay hoay thay đồ thì chuông điện thoại reo vang. Cô vội chạy lại tiếp máy. Giọng Thạch Thảo vang lên trong trẻo:
- Xong chưa, ta chờ trước cổng trường. Nhớ ra trước nhà có người đón.
- Chờ chút, ta đến ngay.
Huyền Thi tắt máy hối hả quàng chiếc ba lô lên vai. Mộng Hà xuất hiện ngay ngưỡng cửa:
- Mi đi sớm vậy à?
- Ừ, hôm nay bọn mình đi thực tế ở Vũng Tàu, nhóm mình cùng đi với trường, vui lắm.
- Đi có hai ngày mà đem đồ nhiều thế. Mi không gọi bác Thanh dậy sao?
Huyền Thi vỗ vào ba lô kêu bộp bộp:
- Trong này toàn là đồ ăn bánh kẹo sữa và bánh mì.
Mộng Hà sửa lại cái nơ áo cho Huyền Thi, cử chỉ ấy làm cho Huyền Thi cảm động:
- Mi ở nhà chăm sóc mẹ ta giùm nha.
- Ừ, yên chí đi, bác ấy khỏe mà.
- Cám ơn mi nha Mộng Hà.
- Có gì đâu. Bạn bè giúp nhau không hết.
Nói thế nhưng nhìn Huyền Thi ăn mặc gọn gàng trong bộ trang phục vừa vặn, chiếc quần jean bó gọn đôi chân đẹp quá, chiếc áo thun màu cam làm nổi bật vẻ trẻ trung của Huyền Thi, tự nhiên Mộng Hà thấy ghen tị thầm.
Tại sao cùng là con người, có người lại sung sướng đến thế. Số phận lúc nào cũng mỉm cười với Huyền Thi. Cô muốn gì được nấy bà Huyền Thanh dành cho con gái những bộ trang phục đẹp, hợp thời trang nhất. Có lẽ đây là ưu điểm mà bao chàng trai đều có ấn tượng tốt về cô. Nơi nào có Huyền Thi, các cô gái khác đều bị lu mờ trước vẻ đẹp của cô.
Còn Mộng Hà số phận con nhà nghèo rất khác. Đến cái mơ ước nhó bé cũng không có. Mọi thứ đều là của thừa của Huyền Thi cho cô. Về tình cảm chẳng ai thèm để ý đến dù cô xinh đẹp đâu có thua Huyền Thi. Trong lòng cô dấy lên sự ích kỷ, nhỏ nhen nhưng thật đáng sợ.
Huyền Thi cười khì:
- Có gì cứ nhắn với Lâm Hoàng anh ấy sẽ tìm ta về ngay.
- Cũng được. Anh Lâm Hoàng biết mi đi thực thế không?
- Biết chứ!
- Anh ấy hiện đi công tác không có nhà. Muốn gặp cũng khó.
- Ừ, thôi đi đi. Hình như có người chờ trước cổng kìa Có tiếng còi "tuyn tuyn" trước cổng. hai cô gái nhìn ra. Huyền Thi chào vội mấy câu rồi bước nhanh, dáng cô bước đi thoăn thoắt. Một chàng trai chạy môtô đội nón bảo hiểm che kín mặt. Chiếc áo khoác và bộ đồ màu xám trông anh ta hùng dũng lạ. Huyền Thi hơi ngại, cô gật đầu chào anh.
Chàng trai khoát tay ra hiệu cho cô lên xe. Anh lao vút đi như một mũi tên.
Hai người không hề nói với nhau một lời nào. Ngồi phía sau anh cô có cảm giác quen quen. Xe chạy tốc độ Huyền Thi đành ôm ngang eo anh ta ám thật chặt.
Chàng trai không có phản ứng gì ngoài việc xả hết ga.
Chỉ mười phút sau cổng trường hiện ra. Chiếc Taxi đậu ở lề đường, Thạch Thảo mơ cửa sẵn cho Huyền Thi. Chàng trai thắng kịt xe lại rồi vòng xe thật điệu nghệ như những chàng lái môtô diễn xiếc. Huyền Thi suýt té xuống đường.
Cô nhảy xuống tim đập rộn rã trong lòng ngực vì sợ. Chàng trai nhìn lại rồi cho xe lao đi như một cơn lốc Thạch Thảo chạy lại mỉm cười, vịn vai bạn.
- Anh ta làm mi khiếp đảm hả?
- Ừ, sao mi lại cho một người ngoài hành tinh đến rước ta vậy. Ôi ta chưa chết khiếp là may lắm rồi.
- Mi sợ anh ấy hả? Ánh hiền lắm - Vậy à? Ta thấy anh ta giống như một hung thần thì có.
- Giống chàng Gao đen. Anh ấy là siêu nhân đấy, ta rất khâm phục.
Huyền Thi thở dốc:
- Người yêu của mi hả? Sao mà ca tụng quá trời vậy.
Thạch Thảo bụm miệng cười:
- Bậy bạ quá. Anh ấy là anh họ của mình đó. Ảnh rất thích mi nên tình nguyện đi rước. Sao chịu hôn nhỏ.
Huyền Thi vờ rùng mình:
- Ta chưa hề thấy dung nhan anh ấy. Nếu làm người yêu anh ta, chỉ cần một lần đi cùng anh ta tim mình nhỏ như một bi, hoặc teo bằng hạt cát.
Chị Thạch Lam đứng gần đó cười vuốt mái tóc dài suôn óng bảo:
- Thì ra cậu em tôi làm cho người đẹp sợ mất vía. Phen này ra đến nơi chị em mình bắt đền cậu ta mới được.
Huyền Thi nhìn chị Thạch Lam cúi đầu chào. Thạch Thảo nắm tay cô giới thiệu.
- Đây là chị họ của mình, chị của siêu nhân đen lúc nãy Mi làm quen đi.
- Dạ em chào chị ạ.
- Một cô bé xinh đẹp. Hèn gì em chị khen mãi, Chị cứ nghĩ là nó khoác không ngờ gặp em đây, vui thật.
Huyền Thi ngạc nhiên:
- Em chị, sao lại biết em mà khen. Hình như em chưa hề quen anh ấy.
Chị Thạch Lam cười. Tài xế nhấn còi xe ra hiệu cho mọi người lên xe.
Huyền Thi lại ngạc nhiên hỏi cô hỏi Thạch Thảo:
- Chúng ta đi xe này ư?
Thạch Thảo đẩy lưng bạn:
- Đây là xe riêng của gia đình. Chúng ta hẹn gặp lại nhóm ở Vũng Tàu. Đi xe lớn vừa chật vừa mệt. Mình đi xe riêng cho xong.
- Vậy hả? Chúng ta còn chờ ai vậy chị Thạch Lam?
- Chờ cậu em chị đến.
- Anh ấy cũng đi ư?
- Không, nó chở một người khách nữa đến. Cậu ta đi môtô ra biển. Đời nào cậu đi Taxi tù túng lắm chịu không được.
Vừa dứt lời chàng trai lại đậu bên lề. Thì ra là Ánh Mai Huyền thi mừng quýnh gọi to:
- Ánh Mai có mi đi nữa hả?
- Ủa Huyền Thi, Thạch Thao không nói với mi à?
Huyền Thi lườm Thạch Thảo:
- Con nhỏ lúc nào cũng bí mật. Ta ngán mi lắm đó biết không nhỏ.
Thạch Thảo lườm Huyền Thi:
- Ta thấy mi buồn mãi nên cho mi trò chơi mới, gặp đủ bạn bè mi sẽ trở lại như ngày xưa.
- Chỉ có ba đứa còn thiếu Thùy Vân và Mộng Hà.
Ánh Mai sửa lại chiếc ba lô:
- Đi chưa? Vậy mà hối ta chạy không kịp thở.
- Mi chạy hay xe anh ta chạy. Xạo vừa tôi nạn. Ờ quên cho biết ý kiến, khi ngồi sau anh chàng siêu nhân đen.
Không ngờ Ánh Mai cười khì:
- Anh ấy chạy siêu tốc độ. Mới vịn ga đã tới liền.
Huyền Thi kéo tay Ánh Mai:
Mi cô sợ không?
Cô hất mái tóc ra phía sau, mặt hớn hở:
- Gì mà sợ, khi mình ngồi sau lưng người hùng, mình cứ tin cậy vào anh ta.
- Mi khéo đùa. Ta nghĩ mi phải sợ thót tim lên nữa kìa.
Ánh Mai vênh đôi môi xinh lên:
- Còn lâu mới sợ. Anh ấy lái xe cừ lắm. Ta rất hâm mộ tài nghệ anh ấy. Có điều anh ta để ý người ta rồi.
Huyền Mi ngạc nhiên. Sao cô bé này cũng biết anh họ của Thạch Thảo chỉ có cô là hời hợt với thời cuộc. Chiếc Taxi chuyển bánh. Tiếng cười đùa của Thạch Thảo và Ánh Mai vang rộn cả xe. Thỉnh thoảng chị Thạch lam nhắc Thạch Thảo nhỏ giọng. Cô chỉ cười và hát hò bông phèng to hơn:
Chiếc Taxi dừng lại trước một chiếc xe đậu trên đường, Thạch Thảo ngóng ra ngoài:
- Xe của trường kìa. Mọi người chưa đến đủ. Chúng ta đi trước đi bác tài.
Xe lại chuyển bánh lao vun vút trước đường. Những hàng cao su chạy dài lùi lại phía sau. Cả thảm cây nhiều tầng, nhiều lớp cứ hiện ra và lùi dần mãi. Huyền Thi chợt nhớ ngày đi chơi Vũng Tàu lần trước. Chợt Ánh Mai lêu lên:
- Lần này chỉ có bốn người là tứ cô nương phải không các bạn. Ngũ long xui xẻo lắm.
Thạch Thảo quay lại hỏi Huyền Thi:
- Tam cô nương sao lại tứ cô nương hả?
- Chắc Ánh Mai tính luôn chị Thạch Lam.
Nghe nói chị Thạch Lam cười hỏi:
- Chị lớn rồi ai lại đi chơi chung bọn trẻ chứ. Lạc lõng lắm.
- Không sao đâu, chị cứ cưa sừng làm nghé, không ai bảo chị già đâu mà sợ.
- Con nhỏ này thật lém lỉnh.
Chợt Huyền Thi kéo tay Thạch Thảo:
- Mi không rủ Thùy Vân và Mộng Hà đi cho vui. Ta cứ nghĩ đây là chuyến đi thực tế của trường nên chỉ đi một mình đâu dám gọi ai đi thêm.
Ánh Mai xen vào:
- Thùy Vân hả? Con nhỏ đó ở bên xe khách kìa kìa.
- Ồ! Thật hả?
- Thật.
- Vậy thiếu có Mộng Hà sao?
- Ừ, thiếu Mộng Hà.
Tự nhiên Thạch Thảo đáp tỉnh bơ, làm cho Huyền Thi ngạc nhiên:
- Sao không cho Mộng Hà, lúc mình đi Mộng Hà nhìn theo có vẻ buồn buồn.
Ánh Mai xé bao kẹo Singum ra, chia cho từng người trên xe. Cô nói gọn:
- Mình đã bảo rồi chỉ có tứ cô nương, từ đây xả một người ra.
- Ai vậy hả?
- Mộng Hà chứ ai?
Huyền Thi ngạc nhiên vô cùng:
- Sao lạ vậy? Trong năm đứa chúng ta vẫn vui vẻ mà các bạn.
Ánh Mai vừa nhai kẹo vừa thổi thành bong bóng to:
- Mộng Hà, kiểu cách, điệu đàng, tính tình xem thường bạn bè, làm dáng thật khó chơi lắm.
- Hỏng lẽ bạn ấy không dự sinh nhật của Ánh Mai, mi giận hả?
- Ai thèm giận cô ta chứ. Có điều chuyện của Mộng Hà kể cho chúng ta nghe chẳng thật chút nào.
Thạch Thảo chẳng chú ý đến mấy đến chuyện của Mộng Hà:
- Mi cũng đừng tin bạn mình quá biết đâu Mộng Hà bị oan.
- Không oan chút nào, cả ký túc xá bên ấy đồn ầm lên Mộng Hà cướp người yêu của Quỳnh Trang rõ ràng.
- Chơi với bạn mà cướp người yêu của bạn, chuyện ấy xảy ra thường lắm, nhưng đây là một trò tồi.
Huyền Thi lắc đầu:
- Mình vẫn tin Mộng Hà trong sạch các bạn ạ. Cô ấy đáng thương lắm. Mộng Hà không được giàu sang như các bạn nên cô ấy tự ái. Đó cũng là nỗi khổ.
Thạch Thảo cười khúc khích:
- Mi tốt quá nên mi thấy ai cũng như mình. Đôi khi sự giả dối được che đậy kỹ lắm.
- Nè, coi chừng mai mốt nó ủm anh chàng Lâm Hoàng của mi lúc đó đừng có khóc hận nha cưng, đừng bảo chị Ánh Mai không dặn dò trước.
Huyền Thi e thẹn:
- Làm gì có chuyện ấy. Lâm Hoàng tốt với mình. Thật ra mình và anh ấy chưn đi đến đâu cả - Chưa đám cưới ha? Hai người đèo nhau đi chơi khắp nơi bày đặt lấy vải thưa che mắt thánh hả cô nương.
Huyền Thi ném cây kẹo vào tay Ánh Mai:
- Nè, làm ơn bịt cái mỏ nhiều chuyện lại đi nhỏ.
Thạch Thảo nhìn Huyền Thi trừng trừng:
- Trời ơi! Mi có người yêu rồi sao. Tại sao không thông báo với bạn bè để ta lỡ làm mai cho ông anh họ. Phen này chắc ăn đầu chó chứ chăng được đầu heo rồi.
Ánh Mai lắc lư đôi chân:
- Ôi nhằm nhè gì. Tình yêu giống như đường đua, ai chạy đến trước thì chiến thắng. Yêu rồi chia tay chuyện thường, yêu không hợp nhau cũng thường, đâu phải cứ yêu cưới nhau ngay. Mình nghĩ Lâm Hoàng không xứng với Huyền Thi chút nào.
Huyền Thi liếc bạn:
- Có ăn kẹo nữa không Ánh Mai.
Hiểu ý bạn nói gì, Ánh Mai lắc đầu:
- Thôi, nhiều rồi, sún răng mất.
- Nói vào không nói, lại bàn ra. Mi ác ghê!
Huyền Thi vừa cười vừa phê phán bạn. Chợt Thạch Thảo gợi chuyện:
- Mi còn buồn Viễn Đăng không Huyền Thi?
- Buồn chứ. Mình nhớ anh ấy da diết. Lúc trước mình sợ mình bị điên vì nhớ anh ấy không chịu nổi.
- Bây giờ thì sao?
- Vẫn buồn vẫn nhớ. Nhưng nó sâu lắng tận đáy lòng không cồn cào đau đớn như lúc trước nữa. Hình ảnh anh ấy choáng hết tâm trí mình, nếu có yêu lần nữa mình nghĩ đó chỉ là một bản sao của tình yêu mà thôi.
Thạch Thảo lắc lư đầu:
- Ta khen mi khéo tưởng tượng. Mi chung thủy như nàng Nguyệt Nga. Được Vân Tiên cứu khỏi tay bọn cướp đường vậy. Có lẽ mi cảm động vì hành động hào hiệp cứu mi trên biển mà mi yêu anh ấy đến độ sắp điên lên đúng không?
Đúng một phần thôi. Phần còn lại lý do khác. Vào lớp ta bị các ông bà trong lớp trêu chọc, thế là anh ấy bênh vực cho ta. Từ đó chẳng dám đụng độ nữa.
Thạch Thảo và Ánh Mai cười hăng hắc lên thích thú:
- Thì ra anh ấy vào lớp làm đại anh hào nên mỹ nhân phải lòng chàng đại hiệp. Ải này khó qua nổi.
- Quỉ nè. Các người cứ gặp là trêu ta mãi.
Chị Thach Lam ngồi ngủ ngon lành, mặc cho bọn trẻ nói chuyện nam tào bắc đẩu nghêu ngao đủ chuyện trên đời.
Cuối cùng hai biển Vũng Tàu lại hiện ra trải dài. Bầu trời xanh vời vợi. Mặt biển xanh ngăn ngắt sương mù trên mặt biển tạo nét huyền ảo lạ. Nước biển trong veo đến ngây nggất. Thạch Thảo reo lên:
- Ôi! Tới biến rồi. Biển hôm nay đẹp vô cùng Huyền Thi ơi.
- Ừ, đẹp, nhưng lần này mình chỉ ngắm biển thôi. Mình không dám ra khơi đâu. Mình rất sợ biển vì trên bờ không còn Viễn Đăng ở đây nữa.
Thạch Thảo thấy bạn buồn vì biển sẽ gợi nhớ không cùng nhất là nỗi nhớ người yêu.
Chỉ có thuyền mới hiểu, biển mênh mông dường nào.
Chỉ có biển mới hiểu Thuyền đi đâu về đâu.
Những ngày không gặp nhau Lòng thuyền đau rạn vỡ Những ngày không gặp nhau Biển bạc đầ thương nhớ.
Huyền Thi khoanh tay trước ngực lắng nghe Thạch Thảo hát. Bài hát thật hay da diết cả cõi lòng cô. Biển nhớ thuyền, hay cô đang nhớ ai? Nơi biển cả đầy sóng gió này anh đã đưa cô ra khỏi lòng biển để từ đó nảy nở một mối tình.
Và mối tình ấy như những con sóng bạc đầu vỗ vào gờ đá ồn ào, say đắm rồi sóng lại đi xa hòa vào lòng biển bỏ bờ đá trơ vơ đợi chờ tháng năm bạc mãi mái đầu. Sóng cũng buồn mà trắng xóa mái đầu xanh.
Huyền Thi nghe dâng lên niềm xúc động vô bờ. Buổi chiều, Huyền Thi không tắm, đưa mắt nhìn ra tận ngoài xa, nghe lòng buồn dâng lớp lớp. Cô ngồi một mình dưới mái dù che đang tỏa bóng mát rượi. Ba cô bạn kéo cô ra biển nhưng cô từ chối thẳng.
Huyền Thi định đứng dậy, đi dạo dài bãi cát, chợt thấy một chàng trai đi tới dáng quen quen. Anh đeo cặp kín râm đen che kính nửa khuôn mặt. Thấy cô anh cười thật tươi:
- Thế nào người đẹp, sao lại ngồi đây buồn nhỉ?
- Anh Tấn Hưng, anh cũng đi chung đoàn em à?
Tấn Hưng ngồi xuống bên cô mỉm cười thân mật:
- Sao em không tắm?
- Em không thích. Còn anh?
- Anh hả? Anh thích đi trên bờ chờ ai chết đuối nhảy xuống cứu.
Huyền Thi nhìn anh không thiện cảm:
- Có phải anh Viễn Đăng kể cho anh nghe không? Chuyện buồn của người ta anh đùa được sao?
Tấn Hưng im lặng một lúc rồi quay lại nhìn Huyền Thi, vẫn đôi mắt tinh nghịch như trêu đùa người khác anh nhìn xoáy vào cô:
Viễn Đăng thật có phước, tìm được một người yêu phẩm hạnh vẹn toàn.
- Anh đang trêu em hay mỉa mai em vậy Tấn Hưng - Không, anh nói thật. Viễn Đăng và anh là đôi bạn thân. Chuyện lòng của Viễn Đăng anh đều biết. Em đừng hiểu lầm anh ấy không có nhiều chuyện đâu.
Huyền Thi không hài lòng:
- Nếu không nhiều chuyện sao anh biết. Đàn ông các anh xem ra chẳng kín đáo chút nào.
- Em đừng nghi oan cho anh ấy.
- Em có vẻ sống vui vẻ hơn trước kia, em có khỏe không?
- Khỏe. Chỉ có hai tháng hè trông anh cũng khác.
- Hình như em vui hơn lúc trước.
- Còn anh?
- Chẳng có gì thay đổi cả.
Tự nhiên cả hai im lặng Huyền Thi không muốn nói chuyện xã giao như người lạ. Tuy nhiên cô cũng không thích Tấn Hưng nên câu chuyện giữa cô và anh luôn nhạt nhẽo. Cô rất dè dặt khi nói chuyện với anh. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu và làm gì.
Cô khẽ quay lại nhìn anh. Nhưng cặp kính to đã che khuất đôi mắt anh, cô khó mà khám phá ra điều gì từ Tấn Hưng. Trông anh chững chạc và bí ẩn hơn nhiều. Sao anh ấy giống chàng trai lái môtô lúc sáng quá vậy? Không thể nào.
Lát sau, Tấn Hưng chợt lên tiếng:
- Sao em lại không thích ngồi gần anh hả Huyền Thi. Viễn Đăng nhờ anh chăm sóc cho em. Em từ chối anh tức là từ chối tấm lòng Viễn Đăng dành cho em đó. Anh ấy sẽ buồn khi nghe anh bảo em vẫn xem là kẻ xa lạ không có gì hơn. Anh lúc nào cũng tự hỏi tại sao em lại cư xử với anh như vậy?
Huyền Thi ngỡ ngàng ngồi im. Khi con người ta không còn chỗ trú nấp thường hay im lặng trân người chịu đựng như vậy. Cô không ngờ Tân Hưng lại để tâm chuyện ấy. Anh phật lòng vị cô. Nhưng dù sao cô cũng không thể nói rõ cho anh biết điều bí mật trong lòng cô cho ai hiểu dù người đó rất thân thiết với Viễn Đăng.
Cô hỏi dè dặt:
- Lúc này anh có tin tức của anh Viễn Đăng không? Anh biết gì về anh ấy không?
- Không, anh ấy vẫn khoẻ ngoài ra tôi chẳng biết gì hơn.
- Vậy à!
Tấn Hưng chợt thắc mắc:
- Có phải em đang lo cho anh ấy không:
- Em cứ nghĩ em và Viễn Đăng rất thân thiết nên chuyện gì cũng nhắn về anh. Nào ngờ...
- Viễn Đăng rất kín đáo. Anh ấy thường ít bộc lộ tình cảm. Nhưng đấy mới là lòng biển khơi chứ không phải là cái giếng cạn. Em khéo chọn người. Có lẽ vài ba năm nữa anh ấy sẽ về cũng có thể chẳng bao giờ quay lại Việt Nam nữa.
- Anh cũng không rõ ư?
- Không, Viễn Đăng không nói gì cả.
- Lạ thật em không thể hiểu anh ấy.
- Đúng, Viễn Đăng rất khó hiểu. Em có biết gia cảnh anh ấy không?
Huyền Thi lắc đầu, tự nhiên cô thấy cách nói chuyện của Tuấn Hưng cũng dễ mến quá. Vậy mà trước đây cô nỡ làm mặt lạ với anh. Ngoài lúc đùa cợt thì Tuấn Hưng cũng là một chàng trai rất nghiêm túc đáng mến, Huyền Thi thấy thích thích con người này. Cô nói chuyện với anh tự nhiên hơn.
- Viễn Đăng là con của ông chủ của công ty tàu biển. Anh ấy được bà cô ruột cho sang Úc du học sau này có thể làm nhiều việc kinh doanh giúp cho cơ nghiệp dòng họ của anh ấy. Tương lai của Viễn Đăng sáng như ánh mặt trời.
Không ai có thể buộc anh ấy ở lại bất cứ lý do gì. Em hiểu chưa Huyền Thi.
Huyền Thi mím môi ra chiều suy nghĩ lắm. Cô đã hiểu ra vấn đề. Trách nhiệm gánh vác cơ nghiệp của dòng họ đè nặng trên vai anh ấy làm sao Viễn Đăng cưỡng lại. Anh ấy bảo tất cả là số phận, định mệnh. Cô không tin. Bây giờ cô hiểu, hiểu rất rõ.
Có thể Viên Đăng rất yêu cô nhưng anh có trách nhiệm quá lớn lao đối với gia đình nên chuyện tình yêu của anh trở thành bé nhỏ chẳng đáng quan tâm nữa. Anh ấy rất đau khổ khi phải xa cô? Đâu phải anh vô tâm.
Càng nghĩ càng đau, Huyền Thi biết rằng mơ ước đợi chờ của cô chỉ là hoài vọng vô ích, chẳng bến bờ. Từ đây cô sẽ không buồn nhớ ai nữa. Từ đây cô giã từ một, mối tình đẹp như vần thơ, đẹp hơn cả giấc mơ nhưng cũng đầy sóng gió ê chề. Tình yêu của cô hóa ra thật giống biển xanh kia. Nó bao la rộng lớn mênh mông, đẹp vô bờ nhưng ai đi vào lòng biển mới biết nó sâu thăm thẳm, đầy sóng gió hiểm nguy vô cùng. Hoặc là anh ra khỏi nó hoặc là anh chìm nghỉm trong dòng nước đẹp như mơ ấy.
Huyền Thi thở dài ngao ngán. Cô đứng lên thơ thẩn đi một mình trên bãi cát trắng dài vằng vặc. Xa xa các cô gái đang nô đùa cùng sóng biển. Họ vui tươi quá.
Huyền Thi cúi xuống nhặt những con ốc tròn lấp lánh đủ màu. Cô đặt nó vào lòng bàn tay mình rồi ném ra biển khơi như vừa ném đi một vật gì quý giá vô cùng. Cô tần ngần tìm kiếm những hạt cát trong như pha lê rồi thở dài.
Tuấn Hưng cầm chiếc áo khoác đi theo cô như một vệ sĩ bảo vệ người đẹp, anh đi phía sau xa xa như người hóng mát.
Với Tuấn Hưng, Huyền Thi đã để lại trong long anh bao cảm mến. Anh quyết chinh phục cô bằng chính tình cảm của mình chứ không phải vì lời hứa với Viễn Đăng. Anh tiếc một điều anh đã chậm chân hơn Viễn Đăng nên Huyền Thi đã trao cho anh ấy quả tim mất rồi.
Viễn Đăng đã không nhận trái tim ấy của người con gái nặng tình cảm yêu anh cuồng say. Rất may, Tuấn Hưng nghĩ mình vẫn còn nhiều cơ hội. Và hôm nay có thể là một cơ hội. Anh đâu dám bỏ lỡ nhưng nói với Huyền Thi lúc nầy là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Anh không thể làm cho cô đau khổ hơn. Tuấn Hưng phải là người chữa cho cô lành mọi vết thương lòng. Anh tin một ngày không xa anh sẽ cùng Huyền Thi nắm tay nhau dạo trên bờ biển này một cách tình tứ say đắm như bao cặp tình nhân đang yêu nô đùa âu yếm bên nhau quên cả đất trời, mọi người xung quanh.
Anh mơ ước một vùng trời hạnh phúc bên Huyền Thi. Bên anh và cô còn những thiên thần bẻ nhỏ đang yêu biết dường nào.
Tình Xưa Tình Xưa - Hoàng Thu Dung Tình Xưa