Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Sầu
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1265
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3373 / 72
Cập nhật: 2014-12-04 16:17:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 309: Chỉ điểm
a kháo! Siêu cấp cao thủ muốn biểu diễn, cơ hội này không thể bỏ qua. Lúc này Dược Thiên Sầu mở to hai mắt nhìn, hắn bị Tất Trường Xuân hai lần túm roi từ trên không trung xuống đất đến chết khiếp, tuy là tự mình trài qua, nhưng chưa từng xem qua hắn động thủ, chỉ nghe được những lời truyền thuyết xa xôi.
Ngay trong nháy mắt Tất Trường Xuân nói chuyện, con ngươi Dược Thiên Sầu mạnh mẽ co rụt lại, trong mắt tựa hồ như không còn nhìn thấy được gì khác, bóng lưng già nua phía trước tựa hồ trong nháy mắt hòa họp thành một thể với thiên địa, có lẽ nói thiên địa đã cùng hắn hòa họp thành một thể, chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn đứng sừng sững nơi đó.
Toàn bộ thế giới tựa hồ đều an tĩnh xuống tới, không khí quanh thân tựa hồ cũng đang đọng lại.
Dược Thiên Sầu cảm giác hít thở không thông, một hơi thở cũng không hít vào được, cà người cũng bị loại cảm giác hít thở không thông này nuốt chửng, trước mắt như bị che một tầng vải trắng, dần dần cái gì cũng không còn nhìn thấy. Dưới tình thế cấp bách, hàm răng cắn mạnh vào đầu lưỡi, một trận đau nhức làm hắn giật mình tỉnh giấc, hàm vị trong miệng nói cho hắn, đầu lưỡi đã bị cắn vỡ. Bất quá cuối cùng cũng từ loại cảm giác trầm luân muốn chết này thanh tỉnh lại, trước mắt liền khôi phục thanh minh.
Hay! Còn chưa động thủ, chỉ là tâm niệm khẽ động, khí thế tỏa ra là có thể giết người trong vô hình rồi, trách không được ngày xưa chỉ dựa vào một đạo thần thức là có thể làm bị thương nặng một đám cao thủ Độ Kiếp kỳ của Phù Tiên Đảo xông vào Yêu Quỷ Vực. Dược Thiên Sầu hít một hơi thật sâu, hướng bốn phía liếc mắt quan sát, cảm giác tim đập thật nhanh kéo tới.
Mặt hồ chấp chờn cơn sóng hoàn toàn bình tĩnh xuống, mặt hồ trơn bóng tựa như một mặt gương, mặc dù không nhìn thấy mặt hồ xa xa ra sao, nhưng ít ra ở địa phưong ánh mắt có thể nhìn thấy chỉ là như vậy. Hoa cỏ cây cối theo gió chấp chờn quanh thân chợt tĩnh lặng như tượng điêu khắc, gió nhẹ thổi đã không còn thấy hình bóng.
Cảm giác trái tìm đập thình thịch thật nhanh càng ngày càng mãnh liệt, Dược Thiên Sầu không dám thở mạnh, hắn biết, Tất Trường Xuân hẳn là muốn động thủ, loại cảm giác tim đập nhanh càng ngày càng mãnh liệt là điểm báo trước khi động thủ.
Động! Chỉ thấy bàn tay Tất Trường Xuân tùy ý vung lên, mặt hồ dưới chân tạo nên từng tầng rung động, chậm rãi hướng xa xa trôi đi, bắt đầu hoàn toàn không nhìn ra có địa phương nào thần kỳ, nhưng theo từng tầng rung động đẩy dời đi, rung động trôi xa xa dần dần biến thành cuộn sóng, một tầng nối tiếp một tầng cao hơn, cuối cùng hình thành sóng lớn, cuồn cuộn dũng hướng Xã xa, sóng càng lúc càng dâng cao. Dược Thiên Sầu hướng chung quanh quan sát, đánh giá cũng không phải chỉ gợn sóng ngay trước tầm mắt, mà là từ Thuận Thiên Đảo làm trung tâm, tầng sóng đang hướng bốn phía khuếch tán.
Lão gia hỏa đang muốn làm gì? Dược Thiên Sầu có điểm nhìn không hiểu. Phóng mắt nhìn lại, ba đào cuồn cuộn đã Xã gần ngàn thước, cơn sóng dâng cao cũng đã gần trăm thước. Bỗng nhiên, đầu của Dược Thiên Sầu liên tục nhìn sang trái rồi phải, nhìn đông nhìn tây, nhìn tới phía trước mặt, cơn sóng ở địa phưong xa xôi tựa hồ như bị vật gì chặn lại, địa phương trái phải có thể nhìn thấy cũng y hệt như vậy.
"Hoa." Đứng trên đảo cũng có thể nghe được tiếng sóng đánh tới, chỉ thấy cơn sóng chàng ra bọt sóng, cuộn một vòng, cơn sóng cao gần trăm thước liền cấp tốc trôi trở về.
"Hoa.., oanh long long..." Nguyên cơn sóng cao trăm thước đang khuếch tán khắp bốn phía, nhất thời cuộn về, bời khi quay về vòng tròn lại thu nhỏ lại, lực lượng sản sinh hướng vào giữa thật không phải chuyện đùa. Đây giống như một thùng nước, ngươi nện xuống một quyền, cơn sóng nước xôn xao dũng hướng ra bốn phía, nhưng nếu đụng phải vách, cơn sóng quay ngược lại sê càng cao hon.
Cơn sóng cuộn về dâng trào cao tới hơn ba trăm thước, tiếng đinh tai nhức óc hướng Thuận Thiên Đảo ập về, khí thế còn kinh khủng hơn cà đứng ngay trước mặt biển gầm, ít nhất biển gầm cũng không khả năng có được sóng triều cao đến như vậy. Sóng nước thật lớn bôn ba trào đến, đã thấy bọt sóng tung trắng xóa, phải ngẳng đầu lên mới nhìn thấy.
Dược Thiên Sầu có thể cảm giác được Thuận Thiên Đảo dưới chân đang rung động, sắc mặt kinh khủng nhìn về phía Tất Trường Xuân, lão gia hỏa rốt cục đang muốn làm gì? Nếu không biết trên đảo còn có Khuyết Diễm Huyền Quả mà hắn đang coi trọng, Dược Thiên Sầu chỉ sợ sẽ ngự kiếm chạy trước. Sóng triều lón như vậy ập tới, áp lực sản sinh đâu chỉ nặng nề như vạn quân, bằng tu vi hiện nay của hắn chỉ sợ không chết cũng phải hấp hối.
Ngay khi sóng triều ập tới cách Thuận Thiên Đảo còn khoảng chưa đầy trăm thước, Tất Trường Xuân tung ra song chưởng, đón lấy sóng lớn mãnh liệt đẩy đi. Mặc dù Dược Thiên Sầu không biết hắn dùng song chưởng đẩy đi có bao nhiêu uy lực, nhưng đứng ở phía khí thế song chưởng đẩy ra tiết ra uy lực chán đến mức hắn phải thối lui vài chục bước mới có thể dừng lại, huyết khí dâng lên một trận cuồn cuộn. Chỉ thấy tầng sóng cao mấy trăm thước trước mặt đang ập tới bỗng nhiên xuất hiện hai dấu bàn tay thật lớn, rõ ràng làm cơn sóng lớn khựng lại ngừng đi tới, cũng không biết cần bao nhiêu khí lực mới có khả năng làm được.
Bỗng nhiên lại thấy Tất Trường Xuân bỏ tay vung sang trái phải, sóng lớn quanh thân lại nhanh chóng tiếp cận Thuận Thiên Đảo, giống như gặp phải đòn nghiêm trọng, sóng triều hình thành trong nháy mắt tán loạn thối lui, đảo ngược tràn hướng viễn phương...Cặp cánh tay kia tùy ý vung lên, nhìn như phiêu dật, lại không biết ẳn chứa bao nhiêu năng lượng, có thể trong nháy mắt đẩy lùi thao thao sóng lớn như thế.
Nguy cơ cứ như vậy giải trừ rồi? Hay! Dược Thiên Sầu vừa nhìn, trái tìm đập bịch bịch, lão gia hỏa này cũng quá ngưu, không hổ là tu sĩ Hóa Thần hậu lỳ, quà thật là có năng lực dời non lấp bể. Ảnh mắt vừa nhìn về phía trước mặt, Dược Thiên Sầu lúc này đang sững sờ nơi đó.
Một mặt tường băng cao gần trăm thước nổi lên mặt nước, dưới ánh mặt trời trong suốt sáng loáng, bên trong còn có những loài cá bị đông lại, rõ ràng hiện lên dấu vết hai chưởng ấn của Tất Trường Xuân vừa mới vung tay chống đỡ. Tuy rằng còn cách Thuận Thiên Đảo gần trăm thước xa, nhưng hàn khí um tùm đã bắt đầu ép tới.
Trong nháy mắt đọng lại thành băng, còn là một khối lớn như vậy! Dược Thiên Sầu khó có thể tin dụi mắt vài lần, xác nhận không thể nghi ngờ, không nói gì nhìn về phía Tất Trường Xuân, thực sự không rõ ý tứ hắn làm như vậy để làm gì, lẽ nào chỉ muốn huyền diệu tu vi của hắn?
"Nhược thủy diệc năng hóa kinh đào, vô hình diệc năng hóa hữu hình." (Nước yếu ớt cũng có thể hóa thành sóng lớn, vô hình cũng có thể hóa thành hữu hình) Tất Trường
Xuân quay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói. Lập tức lại thấy hắn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng chỉ ra ngoài hồ, một đạo cột nước trừ trong lòng hồ nhảy ra, trên mặt hồ giống như du long xoay quanh, bỗng nhiên hướng Dược Thiên Sầu rất nhanh kéo tới.
"Kháo!" Dược Thiên Sầu cà kinh kêu lên: "Sư phụ, ngài muốn làm gì?" Còn chưa kịp chạy được vài bước, liền bị rồng nước cuốn lấy, ở trên người hắn quấn quýt một trận, trong nháy mắt đã bao vây lấy hắn. Chỉ thấy bên trong Dược Thiên Sầu đang nhắm mắt giãy dụa, bỗng nhiên thấy hắn há to miệng, hai mắt vừa mở, lộ ra biểu tình khó có thể tin, mà con rồng nước đang bao vây lấy hắn cũng "hoa" một tiếng roi xuống mặt đất.
Trong nháy mắt hắn bị nước bao bọc, Dược Thiên Sầu liền cảm giác được nước đang tràn vào thất khiếu của hắn, bị nước tiến vào trong miệng mũi còn hoàn hảo một chút, vào mắt và lỗ tai thì khỏi nói luôn, cũng như lúc đi bơi bị nước vào mắt và lỗ tai nha! Không bị biến thành người điếc và người mù mới lạ. Vì vậy bật người vận công chống lại, ai biết con rồng nước ngay cà dưới mông hắn cũng không buông tha, phía dưới mông mát lạnh, lúc này hắn chợt sợ ngây người, hoàn hảo Tất Trường Xuân thủ hạ lưu tình, bằng không hắn sẽ trở thành nam nhân đầu tiên và duy nhất trong lịch sử bị nước cưỡng gian.
Dược Thiên Sầu trớt sũng đứng nơi đó, một đôi mắt như cá chết trừng mắt nhìn Tất Trường Xuân, cắn chặt môi nghẹn lại hai chữ "đê tiện" nhưng lại không dám nói ra.
"Nước vô hình, không có chỗ nào không vào được." Tất Trường Xuân nhàn nhạt nói, vươn hai ngón tay hướng mặt hồ điểm tới, lần này lại nhày ra hai đạo cột nước, hóa thành hai con du long xoay quanh.
Còn! Lúc này Dược Thiên Sầu chợt luống cuống, thanh âm cực kỳ bi thảm vội vã cầu xin tha thứ nói: "Sư phụ, ngài pháp lực vô biên, tạm tha đệ tử đi!"
Nhưng hai con rồng nước căn bản không cho hắn mặt mũi, cấp tốc lao tới xoay quanh một trận, đem y phục trên người hắn xé rách không còn một mảnh, sau đó hóa thành hai bãi nước roi trên mặt đất. Dược Thiên Sầu trần truồng xấu hổ xanh cà mặt, hai tay che lại bộ vị then chốt hạ thể, có huynh hướng nổ bạo, may là không có ai vây xem. Cuối cùng hắn nhanh tay thò vào túi trữ vật lấy ra bộ quần áo nhanh chóng mặc vào.
"Nước gầy yếu nhưng lại có lực." Tất Trường Xuân giọng nói vẫn bình thản như trước, ngón tay búng ra, một đạo cột nước còn lớn hơn hai lần trước nhảy ra mặt hồ.
Hai mắt Dược Thiên Sầu liền trợn trừng, đã thấy hai cột nước biến thành mũi băng bén nhọn, Tất Trường Xuân vung tay lên, mũi băng "hô" một tiếng rít, cấp tốc bắn về phía vách băng di động cách gần trăm thước, "oanh" một tiếng nổ, vách băng di động sụp xuống thành mấy khối, lắc lư trên mặt nước.
"Nước hóa băng, vẫn có thể chế địch." Tất Trường Xuân nhìn vách băng vỡ xa xa nhàn nhạt nói.
Không phải nhằm vào mình, Dược Thiên Sầu nhất thời thờ phào nhẹ nhõm.
Tất Trường Xuân xoay người lại nhìn hắn nói: "Hiện tại ngươi còn nghĩ Thủy bí quyết vô dụng sao? Then chốt phải xem ngươi dùng như thế nào, ta chỉ mượn thủy dùng một lát đã có thể làm như vậy, ngươi lại có chính bổn nguyên sở hữu, hẳn phải phát huy ra tru thế lớn hơn nữa mới đúng. Đương nhiên, tu vi của ta cao hơn ngươi là sự thực, nhưng đó chỉ là sự chênh lệch về uy lực mà thôi, trong việc sừ dụng bí quyết, ngươi hẳn phải cường hon ta mới đúng."
"Đệ tử đã biết, đệ tử nhất định sẽ suy nghĩ nhiều hơn." Thần tình Dược Thiên Sầu vô hạn ủy khuất, trong lòng hạ quyết định, chuyện hôm nay có đánh chết cũng không thể nói với bất luận kẻ nào.
"Còn có biện pháp ngươi khống hỏa, thật sự là cực kỳ vụng về, giống như Thanh hỏa bá đạo như vậy, vì sao chỉ biết phóng hỏa thiêu? Ngươi có thể đồng thời ngự trăm thanh kiếm, vì sao không dùng lửa biến kiếm để ngự? Ngươi không ngại ở những pháp quyết này hạ thêm công phu, tin tưởng uy lực nhất định tăng lên rất nhiều." Tất Trường Xuân nhàn nhạt giáo dục. Cũng có thể nói đây là lần đầu hắn giáo dục người, tuy rằng nói Hạc Ly cũng là đệ tử của hắn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng được hưởng thụ qua sự đãi ngộ như vậy, có thể thấy được hắn có vài phần xem trọng Dược Thiên Sầu.
Lời phía trước nói còn cần phỏng đoán, nhưng câu này hắn lập tức nghe lọt tai, ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, thầm nghĩ, đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ đến? Đem ngự kiếm đổi thành ngự Thanh hỏa, còn không phải giết được địch nhân không còn đưòng chạy? Lão gia hỏa đúng là lão gia hỏa, quả nhiên ánh mắt độc đáo.
"Đệ tử cẩn tuân sư phụ giáo huấn." Dược Thiên Sầu cung kính hành lễ nói, vừa rồi chút không thoải mái đã biến mất vô ảnh.
Tất Trường Xuân gật đầu nói: "Bằng kinh nghiệm cảm ngộ nhiều năm tu hành của ta, thiên địa hôm nay không chỉ có hai chủng bổn nguyên thủy hỏa, theo ta thấy phải có năm loại, ngươi có thể ngộ ra hai loại thì có lẽ cũng có thể ngộ ra thêm ba loại khác mà không ai biết, nếu có ý, không ngại cảm ngộ xem có loại bổn nguyên khác nữa hay không."
Dược Thiên Sầu nghe được vô cùng tôn kính, lại cúc cung thật sâu. Ở trên thế giới này vốn không có nhắc tới ngũ hành chi đạo, mà lão già hỏa lại cảm ngộ được, thực sự là không đơn giản.
"Được rồi, những gì ta nên nói đều đã nói, chính ngươi chuyên cần luyện tập, thời gian thích họp vi sư cần ngươi ra ngoài thay vi sư làm một chuyện." Tất Trường Xuân xoay người chậm rãi đi về giữa đảo, vừa đi còn không quên nhắc nhở: "Ta đã thay ngươi chiếu cố Khuyết Diễm Huyền Quả suốt hai mươi ngày, nếu như ngươi còn dám chây lười, ta không buông tha ngươi."
"Đệ tử cũng không dám nữa." Dược Thiên Sầu khom người đưa tiễn, thầm nghĩ, lời này làm gì có đạo lý, rõ ràng là tã giúp ngài chiếu cố, thế nào thành ngài giúp tã chiếu cố đây.
Đứng dậy, hắn lại sửng sốt, đã qua hai mươi ngày sao? Cộng thêm mấy ngày chạy loạn trước đó, tính tính ngày mai lại đầu tháng, đã tới ngày hẹn gặp đám yêu vương cùng quỷ vương.
Dược Thiên Sầu ngẳng đầu nhìn mặt trời trên cao, gương mặt đầy dáng tươi cười hướng vườn rau đi đến, tu luyện thành Thủy bí quyết không nói, còn có được lão giả hỏa chỉ điểm, lão gia hỏa tu vi Hóa Thần hậu kỳ thật lợi hại, tùy tiện điểm một ngón tay liền giúp mình được lợi thật nhiều, cũng không biết hắn nói muốn bảo mình đi ra ngoài làm chuyện gì, có nguy hiểm hay không đây...
Xuân quay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói. Lập tức lại thấy hắn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng chỉ ra ngoài hồ, một đạo cột nước trừ trong lòng hồ nhảy ra, trên mặt hồ giống như du long xoay quanh, bỗng nhiên hướng Dược Thiên Sầu rất nhanh kéo tới.
"Kháo!" Dược Thiên Sầu cà kinh kêu lên: "Sư phụ, ngài muốn làm gì?" Còn chưa kịp chạy được vài bước, liền bị rồng nước cuốn lấy, ở trên người hắn quấn quýt một trận, trong nháy mắt đã bao vây lấy hắn. Chỉ thấy bên trong Dược Thiên Sầu đang nhắm mắt giãy dụa, bỗng nhiên thấy hắn há to miệng, hai mắt vừa mở, lộ ra biểu tình khó có thể tin, mà con rồng nước đang bao vây lấy hắn cũng "hoa" một tiếng roi xuống mặt đất.
Trong nháy mắt hắn bị nước bao bọc, Dược Thiên Sầu liền cảm giác được nước đang tràn vào thất khiếu của hắn, bị nước tiến vào trong miệng mũi còn hoàn hảo một chút, vào mắt và lỗ tai thì khỏi nói luôn, cũng như lúc đi bơi bị nước vào mắt và lỗ tai nha! Không bị biến thành người điếc và người mù mới lạ. Vì vậy bật người vận công chống lại, ai biết con rồng nước ngay cà dưới mông hắn cũng không buông tha, phía dưới mông mát lạnh, lúc này hắn chợt sợ ngây người, hoàn hảo Tất Trường Xuân thủ hạ lưu tình, bằng không hắn sẽ trở thành nam nhân đầu tiên và duy nhất trong lịch sử bị nước cưỡng gian.
Dược Thiên Sầu trớt sũng đứng nơi đó, một đôi mắt như cá chết trừng mắt nhìn Tất Trường Xuân, cắn chặt môi nghẹn lại hai chữ "đê tiện" nhưng lại không dám nói ra.
"Nước vô hình, không có chỗ nào không vào được." Tất Trường Xuân nhàn nhạt nói, vươn hai ngón tay hướng mặt hồ điểm tới, lần này lại nhày ra hai đạo cột nước, hóa thành hai con du long xoay quanh.
Còn! Lúc này Dược Thiên Sầu chợt luống cuống, thanh âm cực kỳ bi thảm vội vã cầu xin tha thứ nói: "Sư phụ, ngài pháp lực vô biên, tạm tha đệ tử đi!"
Nhưng hai con rồng nước căn bản không cho hắn mặt mũi, cấp tốc lao tới xoay quanh một trận, đem y phục trên người hắn xé rách không còn một mảnh, sau đó hóa thành hai bãi nước roi trên mặt đất. Dược Thiên Sầu trần truồng xấu hổ xanh cà mặt, hai tay che lại bộ vị then chốt hạ thể, có huynh hướng nổ bạo, may là không có ai vây xem. Cuối cùng hắn nhanh tay thò vào túi trữ vật lấy ra bộ quần áo nhanh chóng mặc vào.
"Nước gầy yếu nhưng lại có lực." Tất Trường Xuân giọng nói vẫn bình thản như trước, ngón tay búng ra, một đạo cột nước còn lớn hơn hai lần trước nhảy ra mặt hồ.
Hai mắt Dược Thiên Sầu liền trợn trừng, đã thấy hai cột nước biến thành mũi băng bén nhọn, Tất Trường Xuân vung tay lên, mũi băng "hô" một tiếng rít, cấp tốc bắn về phía vách băng di động cách gần trăm thước, "oanh" một tiếng nổ, vách băng di động sụp xuống thành mấy khối, lắc lư trên mặt nước.
"Nước hóa băng, vẫn có thể chế địch." Tất Trường Xuân nhìn vách băng vỡ xa xa nhàn nhạt nói.
Không phải nhằm vào mình, Dược Thiên Sầu nhất thời thờ phào nhẹ nhõm.
Tất Trường Xuân xoay người lại nhìn hắn nói: "Hiện tại ngươi còn nghĩ Thủy bí quyết vô dụng sao? Then chốt phải xem ngươi dùng như thế nào, ta chỉ mượn thủy dùng một lát đã có thể làm như vậy, ngươi lại có chính bổn nguyên sở hữu, hẳn phải phát huy ra tru thế lớn hơn nữa mới đúng. Đương nhiên, tu vi của ta cao hơn ngươi là sự thực, nhưng đó chỉ là sự chênh lệch về uy lực mà thôi, trong việc sừ dụng bí quyết, ngươi hẳn phải cường hon ta mới đúng."
"Đệ tử đã biết, đệ tử nhất định sẽ suy nghĩ nhiều hơn." Thần tình Dược Thiên Sầu vô hạn ủy khuất, trong lòng hạ quyết định, chuyện hôm nay có đánh chết cũng không thể nói với bất luận kẻ nào.
"Còn có biện pháp ngươi khống hỏa, thật sự là cực kỳ vụng về, giống như Thanh hỏa bá đạo như vậy, vì sao chỉ biết phóng hỏa thiêu? Ngươi có thể đồng thời ngự trăm thanh kiếm, vì sao không dùng lửa biến kiếm để ngự? Ngươi không ngại ở những pháp quyết này hạ thêm công phu, tin tưởng uy lực nhất định tăng lên rất nhiều." Tất Trường Xuân nhàn nhạt giáo dục. Cũng có thể nói đây là lần đầu hắn giáo dục người, tuy rằng nói Hạc Ly cũng là đệ tử của hắn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng được hưởng thụ qua sự đãi ngộ như vậy, có thể thấy được hắn có vài phần xem trọng Dược Thiên Sầu.
Lời phía trước nói còn cần phỏng đoán, nhưng câu này hắn lập tức nghe lọt tai, ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, thầm nghĩ, đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ đến? Đem ngự kiếm đổi thành ngự Thanh hỏa, còn không phải giết được địch nhân không còn đưòng chạy? Lão gia hỏa đúng là lão gia hỏa, quả nhiên ánh mắt độc đáo.
"Đệ tử cẩn tuân sư phụ giáo huấn." Dược Thiên Sầu cung kính hành lễ nói, vừa rồi chút không thoải mái đã biến mất vô ảnh.
Tất Trường Xuân gật đầu nói: "Bằng kinh nghiệm cảm ngộ nhiều năm tu hành của ta, thiên địa hôm nay không chỉ có hai chủng bổn nguyên thủy hỏa, theo ta thấy phải có năm loại, ngươi có thể ngộ ra hai loại thì có lẽ cũng có thể ngộ ra thêm ba loại khác mà không ai biết, nếu có ý, không ngại cảm ngộ xem có loại bổn nguyên khác nữa hay không."
Dược Thiên Sầu nghe được vô cùng tôn kính, lại cúc cung thật sâu. Ở trên thế giới này vốn không có nhắc tới ngũ hành chi đạo, mà lão già hỏa lại cảm ngộ được, thực sự là không đơn giản.
"Được rồi, những gì ta nên nói đều đã nói, chính ngươi chuyên cần luyện tập, thời gian thích họp vi sư cần ngươi ra ngoài thay vi sư làm một chuyện." Tất Trường Xuân xoay người chậm rãi đi về giữa đảo, vừa đi còn không quên nhắc nhở: "Ta đã thay ngươi chiếu cố Khuyết Diễm Huyền Quả suốt hai mươi ngày, nếu như ngươi còn dám chây lười, ta không buông tha ngươi."
"Đệ tử cũng không dám nữa." Dược Thiên Sầu khom người đưa tiễn, thầm nghĩ, lời này làm gì có đạo lý, rõ ràng là tã giúp ngài chiếu cố, thế nào thành ngài giúp tã chiếu cố đây.
Đứng dậy, hắn lại sửng sốt, đã qua hai mươi ngày sao? Cộng thêm mấy ngày chạy loạn trước đó, tính tính ngày mai lại đầu tháng, đã tới ngày hẹn gặp đám yêu vương cùng quỷ vương.
Dược Thiên Sầu ngẳng đầu nhìn mặt trời trên cao, gương mặt đầy dáng tươi cười hướng vườn rau đi đến, tu luyện thành Thủy bí quyết không nói, còn có được lão giả hỏa chỉ điểm, lão gia hỏa tu vi Hóa Thần hậu kỳ thật lợi hại, tùy tiện điểm một ngón tay liền giúp mình được lợi thật nhiều, cũng không biết hắn nói muốn bảo mình đi ra ngoài làm chuyện gì, có nguy hiểm hay không đây...
Tinh Thần Châu Tinh Thần Châu - Thiên Sầu Tinh Thần Châu