Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 179
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1716 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Nhất Sanh Tình Nhân
rời đã tối, hiện tại đương nhiên là nhìn không thấy ánh trăng, chẳng qua Hoa Nhược Hư cũng đợi sau khi trời tối mới ra ngoài đi tìm Tôn Vân Nhạn, vốn vì mệnh lệnh của Tô Đại Nhi, Tôn Vân Nhạn nên đi theo Hoa Nhược Hư mới đúng, chỉ có điều Tôn Vân Nhạn cảm thấy xấu hổ khi ở lại Hoa phủ, Hoa Nhược Hư cũng không tiện bức nàng.
Nhìn thấy bóng dáng của Hoa Nhược Hư biến mất trước mắt mình, Hoa Ngọc Phượng sắc mặt lại dần dần trở nên càng ngày càng ngưng trọng, còn tràn ngập sự lo lắng, hai mắt tựa hồ giăng kín một tầng sương mù, nàng lo lắng tương lai có thể xuất hiện sự tình đả kích trí mạng cho tình lang, nhưng nàng hiện tại lại không có biện pháp giải quyết.
"Ngọc Phượng tỷ!" Ngoài cửa truyền đến một thanh âm mềm mại, Diệp Vũ Ảnh xuất hiện tại cửa, Hoa Ngọc Phượng trong lòng âm thầm cảm thấy có chút kỳ quái, Diệp Vũ Ảnh cho tới nay, cơ hồ không ra khỏi cửa, ngoại trừ Tây Môn Lâm, nàng cơ hồ không nói chuyện với ai, hiện tại lại chủ động tìm đến nàng, cho nên mới có thể làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn.
"Vũ Ảnh, vào đi, tìm tỷ có việc gì?" Hoa Ngọc Phượng ôn nhu tiếp đón, Diệp Vũ Ảnh mấy ngày qua càng ngày càng tiều tụy, người rõ ràng là gầy đi rất nhiều.
"Ngọc Phượng tỷ, muội nghe sư tỷ nói, tỷ biết cha của muội ở đâu phải không?" Diệp Vũ Ảnh thấp giọng hỏi.
Hoa Ngọc Phượng hơi ngạc nhiên, trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu.
"Ngọc Phượng tỷ, muội muốn đi gặp cha" Diệp Vũ Ảnh thanh âm vẫn rất thấp, nhưng cũng rất kiên quyết.
"Vũ Ảnh, muội không thể đi đến đó" Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Ta không thể đáp ứng muội".
"Ngọc Phượng tỷ, mặc kệ nói như thế nào thì ông ta cũng là cha muội, muội cũng là đứa con gái duy nhất" Diệp Vũ Ảnh trong mắt mơ hồ đã có nước mắt, "Muội biết mọi ngươi muốn đối phó với cha muội, nếu cha ta vẫn chấp mê bất ngộ, khẳng định là không có kết cục tốt. Thân là con gái của cha, muội phải kết thúc trách nhiệm làm con, tuy hy vọng rất xa vời, nhưng muội vẫn muốn đi khuyên cha. Ngọc Phượng tỷ, hy vọng tỷ có thể thành toàn!"
"Được rồi, muội phải cẩn thận đó!" Hoa Ngọc Phượng sau khi suy nghĩ, rốt cuộc gật gật đầu đáp ứng.
Hoa Nhược Hư vừa mới đến chỗ của Tôn Vân Nhạn, đang chuẩn bị đi vào thì lại đụng một người đang từ bên trong đi ra, không khỏi rất xấu hổ, bởi vì người đi ra chính là Phương Hiệp.
"Phương huynh" Hoa Nhược Hư ngượng ngùng cười chào hỏi Phương Hiệp. Phương Hiệp sắc mặt vốn rất tệ, nhìn thấy Hoa Nhược Hư lại cfng khó coi hơn nữa.
"Thật đúng lúc" Phương Hiệp vẻ mặt không biết là khóc hay là cười, chẳng qua tựa hồ cũng không có vẻ là thống hận Hoa Nhược Hư.
"Ừm, ta, ta tìm Tôn cô nương có chút việc" Hoa Nhược Hư hiện tại cảm giác thật sự là không có cách nào để hình dung, quả thực như là bị người ta bắt gian vậy.
"Vậy không quấy rầy, Phương mỗ đi trước một bước!" Phương Hiệp miễn cưỡng chào, tựa hồ có chút bối rối bước nhanh đi, Hoa Nhược Hư cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn cũng thật không biết nên nói cái gì với Phương Hiệp.
Hoa Nhược Hư trực tiếp đi vào phòng của Tôn Vân Nhạn, phát hiện Tôn Vân Nhạn đang ngồi ngẩn người ở bên cạnh bàn, đối với việc Hoa Nhược Hư đến tựa hồ cũng không có cảm giác.
"Tôn cô nương….." Hoa Nhược Hư nói xong lại cảm giác có chút không đúng, vì thế cũng không nói tiếp nữa, chẳng qua bất kể nói như thế nào, một tiếng này của hắn đã làm cho Tôn Vân Nhạn bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn Hoa Nhược Hư, lại quay đầu tiếp tục ngẩn người ra.
"Phương huynh đến tìm nàng có chuyện gì không?" Hoa Nhược Hư nhịn không được hỏi.
"Không có việc gì, nói đến cũng không có quan hệ gì với chàng" Tôn Vân Nhạn đầu cũng không quay lại, bộ dáng rất lãnh đạm.
"Chúng ta không cần khách khí như vậy chứ?" Hoa Nhược Hư cười khổ nói.
"Ta đã đáp ứng Cung chủ, khi thời cơ đến, ta sẽ nhận lấy vị trí Cung chủ Ma cung, sau đó ta cũng sẽ sống ở trong Ma cung" Tôn Vân Nhạn chậm rãi đứng lên, sau đó lại chậm rãi xoay người, hai mắt nhìn Hoa Nhược Hư, ngữ khí rất bình tĩnh, "Ta nghĩ Cung chủ cũng đã nói cho chàng biết?"
"Nàng nếu không muốn làm Cung chủ, cũng có thể không nhận" Hoa Nhược Hư thấp giọng nói, hắn mơ hồ có thể cảm giác được sự oán hận đối với hắn trong giọng nói của Tôn Vân Nhạn.
"Ta sao lại không muốn? Cung chủ Ma cung uy chấn thiên hạ, đó là uy phong cỡ nào! Tôn Vân Nhạn ta có thể có được một ngày như thế, ta sao lại không muốn?" Tôn Vân Nhạn lạnh nhạt cười, tựa hồ rất cao hứng, chỉ là Hoa Nhược Hư lại nghe ra trong giọng nói của nàng có sự thương tâm.
"Nàng không cần như vậy, thật ra ta biết nàng không tình nguyện, nàng cứ yên tâm, ta sẽ thương lượng cùng Đại Nhi, nhất định sẽ tìm được người khác thay thế" Hoa Nhược Hư trong lòng xuất hiện sự áy náy, hắn thực rất ích kỷ, để có thể ở cùng với Tô Đại Nhi mà đem gánh nặng này ném qua trên người Tôn Vân Nhạn, hơn nữa cứ như vậy, rõ ràng là nói cho Tôn Vân Nhạn, Hoa Nhược Hư tình nguyện vì Tô Đại Nhi mà bỏ qua nàng.
"Không cần, ta đã sớm nói qua, Tôn Vân Nhạn ta tự biết rõ, đối với ta mà nói, tiếp nhân địa vị Cung chủ là lựa chọn tốt nhất của ta!" Tôn Vân Nhạn lạnh lùng nói, đối với đề nghị của Hoa Nhược Hư cũng không chút cảm kích.
"Nàng khi nào thì có thể thật sự nghe ta nói đây?" Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ nói.
"Chàng không phải là gì của ta, ta cần thiết phải nghe chàng nói sao?" Tôn Vân Nhạn không biết là tức giận hay thế nào, nói chuyện cũng không chút khách khí.
"Chúng ta không tranh cãi nữa, chuyện này để lúc khác nói sau, ta đến cũng là có việc tìm nàng" Hoa Nhược Hư chuyển đề tài, chính sự vẫn quan trọng hơn.
"Có chuyện thì mới đến sao?" Tôn Vân Nhạn có vẻ tức giận nói.
"Phương Hiệp có thể đến, ta sao lại không thể?" Hoa Nhược Hư cũng có chút buồn bực nói.
"Có chuyện gì thì nói mau đi!" Tôn Vân Nhạn sắc mặt hơi đổi, thần sắc rất mất tự nhiên, quay đầu sang một bên nói.
"Hồng Nguyệt Nhi cùng Bạch Tâm Tĩnh có phải trong tay nàng?" Hoa Nhược Hư tuy có chút bất mãn Tôn Vân Nhạn cố ý chuyển dời mục tiêu, chẳng qua vẫn phải hỏi chuyện nên hỏi.
"Bọn họ ở chỗ của ta, chàng xem lọt mắt thì có thể dẫn đi lúc nào cũng được" Tôn Vân Nhạn đầu cũng không quay lại, tùy ý nói.
"Nàng đừng có nói bậy, cái gì mà ta xem lọt mắt bọn họ? Ta chỉ muốn hỏi bọn họ có biết Lam Tuyết Nhu ở đâu thôi!" Hoa Nhược Hư cũng không biết nên khóc hay cười.
"Tỷ muội bọn họ cũng không biết Lam Tuyết Nhu đang ở đâu, chẳng qua nói tới, đứa con bảo bối của chàng chính là do Bạch Tâm Tĩnh trộm đi" Tôn Vân Nhạn tiếp lời, "Đúng rồi, ta có tin tức quên nói cho chàng, đứa con bảo bối của chàng có thể còn sống".
"Nàng sao không sớm nói cho ta?" Khi Hoa Nhược Hư rốt cuộc đã hiểu được ý của Tôn Vân Nhạn lại có chút cảm giác bực tức, giương mắt nhìn Tôn Vân Nhạn hỏi.
"Ta chỉ là giúp Cung chủ tìm mà thôi, hiện tại còn chưa tìm được, đương nhiên sẽ không nói với chàng" Tôn Vân Nhạn có vẻ không quan tâm nói, đối với ánh mắt tức giận của Hoa Nhược Hư một chút cũng không để ở trong lòng, "Nói đến, nói đến đứa nhỏ bị chết có phải là con của chàng hay không, chàng nên rõ ràng hơn ta mới phải".
Chỉ tiếc, Tôn Vân Nhạn lại không biết Hoa Nhược Hư thật đúng là không thể xác định, bởi vì hắn cũng không nhìn kỹ thi thể của đứa nhỏ, bởi vì lúc đó hắn đã nhận định đứa nhỏ kia chính là cốt nhục của hắn cùng Hoa Ngọc Loan, căn bản là không nghĩ tới đứa nhỏ còn có thể bị người đánh tráo.
"Ta đi về trước đây, nếu nàng có tin tức của Lam Tuyết Nhu hoặc con của ta, nhất định phải lập tức báo cho ta" Hoa Nhược Hư cảm thấy phải lập tức trở về hỏi rõ Hoa Ngọc Loan mới được, dù sao nàng cũng là mẹ, đứa nhỏ kia là thật là giả, nàng cũng nên biết rõ mới đúng.
"Chàng có vẻ rất quan tâm tới Lam Tuyết Nhu, hai tỷ tỷ của cô ta tựa hồ cũng rất lo lắng cho chàng!" Tôn Vân Nhạn ngữ khí mang theo sự trào phúng.
"Nàng rốt cuộc biết hay không biết, Lam Tuyết Nhu vốn thích Phương Hiệp, chẳng qua hiện tại cùng Hoa Phi Hoa ở một chỗ, nhiều nhất cũng chỉ có thể cùng ta tính là quan hệ thân thích, không có gì khác" Hoa Nhược Hư trong lòng cũng thầm than, chẳng qua cũng phải giải thích.
"Nàng ta sao lại cùng Hoa Phi Hoa ở một chỗ, sư đệ ta chẳng lẽ không xứng với nàng?" Tôn Vân Nhạn nghe đến đó lại hứng thú truy hỏi.
"Cũng là do sư đệ tốt của nàng không thích người ta!" Hoa Nhược Hư tức giận nói, "Trong lòng hắn chỉ có nàng, nàng cũng không phải là không biết, hắn hiện tại vì nàng, đã trở mặt cùng ta rời khỏi Thiên Tinh Minh".
"Ta đang muốn hỏi chàng, sư đệ mà sao mà biết chuyện giữa chúng ta? Chàng muốn chơi đùa với ta cũng không tính, cũng không cần đi nói khắp nơi như vậy chứ?" Tôn Vân Nhạn bị Hoa Nhược Hư nhắc tới, bắt đầu tìm hắn tính sổ, đôi mắt của nàng tức giận nhìn chằm chằm vào Hoa Nhược Hư.
"Ta không có đi nói lung tung, càng không có ý chơi đùa với nàng, tin hay không là do nàng!" Hoa Nhược Hư giọng điêu cũng có vẻ bực tức, Tôn Vân Nhạn đối với hắn vẫn mơ mơ hồ hồ làm cho trong lòng hắn cảm thấy có chút không được thoải mái.
"Vậy sư đệ ta làm sao mà biết?" Tôn Vân Nhạn lại tựa hồ hoàn toàn không tin lời Hoa Nhược Hư nói.
"Đệ tử Côn Lôn của nàng nhiều như vậy, ta làm sao biết là ai nói?" Hoa Nhược Hư bực tức nói, "Hoa Nhược Hư ta tuy không phải là quân tử gì, nhưng cũng không rảnh rỗi đi đem loại chuyện này nói lung tung!"
"Chàng đương nhiên không phải là quân tử rồi!" Tôn Vân Nhạn lập tức mỉa mai, "Chàng vốn chính là một tiểu nhân!"
"Quân tử cũng tốt tiểu nhân cũng tốt, ta không muốn tranh cãi với nàng" Hoa Nhược Hư đột nhiên mỉm cười, trong lòng âm thầm cảm thấy mình cũng có chút buồn cười, tranh cãi cùng nàng thì có ý nghĩa gì chứ? Nghĩ vậy hắn còn nói một câu làm cho Tôn Vân Nhạn ứng phó không kịp, "Nàng là nữ nhân của ta, ta không cần so đo với nàng".
"Đừng có mà nói hưu nói vượn, ta không phải là nữ nhân của chàng!" Tôn Vân Nhạn mặt đỏ lên, vội vàng phản bác.
"Ta về trước, đợi lát nữa sẽ lại đến tìm nàng!" Hoa Nhược Hư vội vã muốn về hỏi Hoa Ngọc Loan về chuyện đứa nhỏ, không đấu võ miệng với Tôn Vân Nhạn nữa, nói xong những lời này liền vội vàng rời đi.
Khi Hoa Ngọc Loan nghe Hoa Nhược Hư nói xong tiền nhân hậu quả thì lại hoàn toàn ngây người ra.
"Sư đệ, chàng nói con của chúng ta, con của chúng ta còn sống sao?" Hoa Ngọc Loan có chút run rẩy hỏi.
"Sư tỷ, ta cũng không thể khẳng định, ta muốn hỏi nàng trước, ngày đó đứa nhỏ mà chúng ta nhìn thấy, có phải chính là con cảu chúng ta không?" Hoa Nhược Hư ôm Hoa Ngọc Loan, ôn nhu nói.
Hoa Ngọc Loan lâm vào trầm tư, sắc mặt lại biến hóa, xem ra là dang nhớ lại sự tình phát sinh ngày đó. Tuy nói chuyện cũ không thể quay lại, nhưng hiện tại nàng cũng không khỏi cẩn thận suy nghĩ lại.
"Sư đệ, đứa nhỏ kia, có thể, có thể thực sự không phải con chúng ta!" Hoa Ngọc Loan rốt cuộc đã nói, có chút do dự, nhưng trên mặt rõ ràng đã có vẻ vui mừng.
"Sư tỷ, là thật vậy không?" Hoa Nhược Hư trong lòng cũng vui mừng.
"Ta cũng không dám khẳng định, ngày đó ta thật ra cũng không thấy mặt của đứa nhỏ, ta chỉ thấy y phục trên người nó, còn có cái Trường mệnh khóa kia nữa, nên liền nghĩ đến nó nhất định là con của chúng ta, hiện tại ngẫm lại, nếu đứa nhỏ kia thực đã bị người ta tráo đổi, thì cũng rất có thể" Hoa Ngọc Loan thoáng do dự một chút rồi nói.
"Vậy thì tốt rồi, sư tỷ, nàng cứ nghỉ ngơi trước, ta hiện tại đi hỏi Bạch Tâm Tĩnh!" Hoa Nhược Hư khó có thể che dấu sự vui mừng trong lòng, ôm lấy Hoa Ngọc Loan thấp giọng nói.
"Sư đệ, đã trễ như vậy, ngày mai đi cũng được mà" Hoa Ngọc Loan ôn nhu nói.
Chẳng qua Hoa Nhược Hư đã không thể chờ, vội vàng đã rời khỏi phòng của Hoa Ngọc Loan mà đi đến chỗ của Tôn Vân Nhạn, một khắc sau, hắn đã xuất hiện trong phòng ngủ của Tôn Vân Nhạn, đúng lúc Tôn Vân Nhạn cũng đã lên giường nghỉ ngơi.
Khi Hoa Nhược Hư vào, Tôn Vân Nhạn đang mặc quần áo, thủ hạ vừa mới âm thầm nói Hoa Nhược Hư tới, nhưng nàng còn chưa kịp mặc quần áo thì Hoa Nhược Hư đã xông vào.
Bạch Tâm Tĩnh cùng Hồng Nguyệt Nhi có vẻ có chút tiều tụy, các nàng vẫn cúi đầu, tựa hồ không dám nhìn Hoa Nhược Hư, dù sao cũng đã giảm bớt tâm sự.
Tuy Hoa Nhược Hư hỏi rất cẩn thận, nhưng vẫn không hỏi ra điều gì.
"Đúng rồi, Bạch cô nương, không biết ngày đó cô đem đứa nhỏ giao cho ai?" Hoa Nhược Hư ngẫm lại hỏi.
"Là Phong Quá Vân tự mình nhận lấy đứa nhỏ" Bạch Tâm Tĩnh thấp giọng nói.
Hoa Nhược Hư cũng không hỏi nữa, cùng Tôn Vân Nhạn trở lại phòng, bắt đầu lâm vào trầm tư.
"Chàng tính làm sao bây giờ? Còn nữa, hai người này xử trí thế nào?" Tôn Vân Nhạn hỏi.
"Ta trước hết phải chứng thực đứa nhỏ rốt cuộc là còn sống hay không, biện pháp duy nhất là phải đi tìm Phong Quá Vân, ta phải biết rằng, đứa nhỏ trên tay Phong Vân Động, có phải là là đứa nhỏ mà Bạch Tâm Tĩnh giao cho Phong Quá Vân hay không" Hoa Nhược Hư khẽ trầm ngâm nói, "Còn về Bạch Tâm Tĩnh, có lẽ đến lúc đó ta sẽ thả nàng ta, chẳng qua cho dù con ta còn sống, nàng ta cũng đã hại chết một đứa trẻ vô tội, điều này cũng là sự thật không thể thay đổi".
"Chàng có biết Phong Quá Vân ở đâu sao?" Tôn Vân Nhạn có chút ngạc nhiên hỏi.
"Ta không biết, nhưng Phượng nhi nhất định biết" Hoa Nhược Hư mỉm cười, "Hôm nay đã trễ rồi, sáng ngày mai ta sẽ dẫn Bạch Tâm Tĩnh quang minh chính đại đi tìm Phong Quá Vân, thuận tiện cũng dò xét Tiên cung luôn".
"Cũng tốt, nếu chàng có thể chứng minh đứa nhỏ còn sống, ta cũng tiện báo cáo với Cung chủ" Tôn Vân Nhạn dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Hoa Nhược Hư, "Thời gian không còn sớm, ta phải nghỉ ngơi, chàng cũng nên trở về".
Hoa Nhược Hư dùng ánh mắt khác thường nhìn Tôn Vân Nhạn, hắn hiện tại tâm tình cũng đã tốt, không chỉ bởi vì đứa nhỏ còn sống, còn bởi vì đứa nhỏ nếu còn sống thì khúc mắc lớn nhất trong lòng Hoa Ngọc Loan sẽ được giải đi.
Tôn Vân Nhạn bị ánh mắt của Hoa Nhược Hư làm cho có chút bối rối bất an, sắc mặt cũng hơi đỏ lên, trong lòng thầm cảm thấy không ổn. Mà dự cảm của nàng lập tức được chứng thực, Hoa Nhược Hư đã bước tới vài bước áp sát tới nàng, khi nàng muốn lui về phía sau thì đã phát hiện không thể lui, bởi vì hai tay của Hoa Nhược Hư đã ôm lấy eo của nàng.
Hoa Nhược Hư đột nhiên dùng sức, thân thể mềm mại của Tôn Vân Nhạn đã hoàn toàn áp sát trên người hắn, một tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên sau mông của nàng, một tay đã luồn vào trong áo lót, đặt lên cặp ngực cao ngất.
"Đừng, đừng làm như vậy….." Tôn Vân Nhạn thì thào nói, chỉ là đôi tay của nàng lại không tự chủ ôm lấy cổ của Hoa Nhược Hư, trong miệng đã phát ra những âm thanh rên rỉ.
Hoa Nhược Hư đầu khẽ cúi xuống hôn lên đôi môi của nàng, tham lam mút lấy, một lát sau lại bắt đầu dọc theo đôi môi mà tinh tế hôn xuống dưới.
Quần áo từng món một rời khỏi thân thể, thân thể trắng trẻo bóng loáng rốt cuộc đã hoàn toàn xuất hiện trước mắt Hoa Nhược Hư, Hoa Nhược Hư hai tay nâng nhẹ người nàng lên, động thân tiến vào trong cơ thể của nàng, một tiếng tiêu hồn thực cốt đồng thời vang lên từ miệng của Tôn Vân Nhạn, ngọc thể mềm mại như linh xà đã quấn chặt lấy người hắn.
Vân thu vũ tán, Tôn Vân Nhạn nhu nhược như không xương nằm ở trong lòng Hoa Nhược Hư, khuôn mặt kiều diễm đã tăng thêm vài phần lộng lẫy.
"Sư đệ hôm nay muốn hỏi cưới ta" Tôn Vân Nhạn buồn buồn nói.
"A? Vậy nàng nói thế nào?" Hoa Nhược Hư giật mình, hai tay cũng đình chỉ di chuyển trên người Tôn Vân Nhạn, thấp giọng hỏi.
"Ta nói đời này ta sẽ không lập gia đình nữa" Tôn Vân Nhạn có chút buồn rầu nói, "Sư đệ nghĩ đến thân thể ta không sạch sẽ mới không muốn gả cho hắn, hắn luôn không rõ, ta thật ra không hề thích hắn".
"Thực không nghĩ tới, Phương huynh đối với nàng lại si tình như vậy" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
"Bộ chàng nghĩ ai cũng lăng nhăng giống như chàng sao?" Tôn Vân Nhạn hừ một tiếng.
"Ta sẽ đi nói chuyện với hắn, ta nói cho hắn nàng đã gả cho ta, ta nghĩ như vậy hắn sẽ không tìm đến nàng nữa" Hoa Nhược Hư ngẫm lại nói, "Tuy như vậy, ta cùng hắn sẽ hoàn toàn không thể thành bằng hữu, chẳng qua sự tình cuối cùng cũng phải nói rõ".
"Ta nói rồi ta sẽ không lập gia đình nữa, càng huống chi, ta có lập gia đình, cũng không gả cho sư đệ" Tôn Vân Nhạn nói xong xoay người quay lưng về phía Hoa Nhược Hư.
"Nàng muốn thế nào?" Hoa Nhược Hư thật sự không rõ nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
"Ta vẫn bình thường, ta cũng không phải là một tiểu cô nương, ta không muốn tranh đua với nữ nhân bên cạnh chàng, ta cũng thích quan hệ giữa chúng ta cứ như thế này" Tôn Vân Nhạn thản nhiên nói, "Chàng không cần quá yêu ta, ta cũng sẽ không quá yêu chàng, ta sẽ không vì chàng có nữ nhân khác mà ăn dấm chua, chàng cũng sẽ không phải khó xử về ta, phòng của ta chàng lúc nào cũng có thể vào, chẳng qua ta sẽ không chủ động đi tìm chàng. Sau này ta sẽ chú tâm thống lĩnh Ma cung, chàng cũng có thể an tâm tiêu diêu cùng thê thiếp. Như thế đối với chúng ta mà nói, là lựa chọn tốt nhất".
Tình Kiếm Tình Kiếm - Tâm Tại Lưu Lãng