Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 179
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1716 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Hoa Chúc Chi Dạ
a không tin là ta sẽ có hại" Hoa Nhược Hư nói thầm, ít nhất hiện tại mà nói, việc mà Triệu Uyển Nhi muốn hắn làm rất là dễ dàng.
"Thần cung trong thời gian ngắn rơi từ trên đỉnh xuống đáy cốc, đây là điều mà thiếp cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến, bằng không lúc trước thiếp cũng sẽ không rời đi, nếu thiếp không rời đi có lẽ sự tình sẽ không đến nỗi tệ như vậy, sư tỷ cũng sẽ không chết" Triệu Uyển Nhi ngữ khí tràn ngập sự tự trách, cảm tình của nàng cho tới giờ vẫn chưa thể quên việc sư tử chết.
"Chuyện này căn bản không liên quan đến nàng, nàng tự trách mình để làm gì?" Hoa Nhược Hư nhịn không được vì nàng mà biện hộ.
"Chàng không hiểu đâu, rất nhiều việc thiếp cho đến bây giờ vẫn khó có thể tin. Mỗi một Cung chủ đều chuẩn bị cho Cung chủ tiếp theo mấy vị sứ giả, số lượng sứ giả cũng không xác định, nhưng có một sứ giả là phải có, đó là ẩn sử, mà mỗi một ẩn sử đều là hôn phu của Cung chủ, nhưng ẩn sử lần này lại phản bội Thần cung, điều này thật sự là ai cũng không thể tưởng được" Triệu Uyển Nhi lắc đầu, chậm rãi nói.
"Nam Cung Phi Vân vốn chính là con của Nam Cung Hiên Viên, hắn phản bội Thần cung thì có gì lạ đâu" Hoa Nhược Hư nghĩ thầm từ phi Triệu Uyển Nhi còn chưa biết thân phận chân chính của Nam Cung Phi Vân?
"Nam Cung Phi Vân là người của Nam Cung thế gia, sao có thể là con của Nam Cung Hiên Viên? Nếu đúng vậy, hắn sao lại trở thành ẩn sử?" Triệu Uyển Nhi ngẩn ra, đúng là nàng không biết.
"Tóm lại nàng có thể tin ta, Nam Cung Phi Vân quả thật là con của Nam Cung Hiên Viên, cũng chính là ca ca của Tô Đại Nhi, chẳng qua nàng yên tâm, cho dù hắn là ca ca của Đại Nhi, ta cũng sẽ không buông tha hắn" Hoa Nhược Hư lại biếng nhác nói, hắn hiện tại đã có chút cảm giác đầu óc choáng váng.
"Chẳng lẽ Nam Cung Hiên Viên cùng sư tỷ đã có động tay động chân?" Triệu Uyển Nhi thì thào nói, sắc mặt khẽ biến đổi.
"Động tay chân là sao?" Hoa Nhược Hư nghe được cũng khó hiểu.
"Nghe nói phu quân rất sủng ái Tuyết Du Du phải không?" Triệu Uyển Nhi cúi đầu trầm ngâm ước chừng nửa khắc mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hoa Nhược Hư, nhẹ giọng hỏi.
"Nàng hỏi cái này làm gì?" Hoa Nhược Hư có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười, nàng ta sao lại hỏi cái này, trong lúc nhất thời trong lòng cũng muốn trêu chọc nàng, liền cười cười nói, "Uyển Nhi, nàng có phải muốn ta sủng ái nàng thêm một ít không?"
"Phu quân nguyện ý sủng ái Uyển Nhi tự nhiên là muốn rồi" Triệu Uyển Nhi sắc mặt tựa hồ khẽ hồng hồng, chẳng qua trên mặt lại có vẻ càng thêm u buồn, "Nhưng chàng biết không? Tuyết Du Du vốn không nên họ Tuyết".
"Du Du chẳng lẽ thực không phải con gái của Tuyết Danh Phong?" Hoa Nhược Hư vội vàng hỏi, hắn nhớ tới Phong Bình từng nói qua với hắn Tuyết Danh Phong đúng là có hoài nghi Tuyết Du Du, hiện nghe Triệu Uyển Nhi nói như vậy, xem ra Tuyết Danh Phong thật đúng là không đoán bậy.
Triệu Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu, chẳng qua cũng không nói gì.
"Vậy Du Du rốt cuộc là con gái của ai?" Hoa Nhược Hư vội vàng hỏi, chuyện của Tuyết Du Du hắn tự nhiên rất quan tâm.
Triệu Uyển Nhi đột nhiên đến bên tai Hoa Nhược Hư, nói ra một câu làm cho hắn khiếp sợ không thôi.
"Thật ra Nhã Thiến mới chân chính là con gái của Tuyết Danh Phong" Triệu Uyển Nhi thấp giọng nói.
"Vậy, ý của nàng là, Du Du là con gái sư tỷ của nàng?" Hoa Nhược Hư cả kinh, thấp giọng hỏi.
Triệu Uyển Nhi gật đầu, mà Hoa Nhược Hư hiện tại cũng đã cao hứng không nổi, sắc mặt dị thường khó coi. Nói như vậy, Triệu Uyển Nhi không phải thành sư thúc của Du Du sao?
"Nàng nói có thật không? Còn có người nào biết chuyện này không?" Hoa Nhược Hư trầm mặc một hồi rồi lại hỏi.
"Không ai biết, ngoại trừ chàng và thiếp" Triệu Uyển Nhi lắc lắc đầu, "Nếu chàng không tin, thiếp cũng không có biện pháp, chẳng qua chàng cũng biết, thiếp không cần phải lừa chàng".
"Một khi người khác đã không biết, nàng vì cái gì lại muốn nói cho ta? Nàng có biết hay không, về sau ta đối mặt Du Du rất vất vả không?" Hoa Nhược Hư hiện tại trong bụng bực bội mà không biết phát tiết ra nơi nào.
"Chàng chẳng lẽ không biết, một người giữ rất nhiều bí mật rất là vất vả sao? Chàng là phu quân của thiếp, thiếp đương nhiên cũng muốn chàng gánh vác cùng" Triệu Uyển Nhi bộ dạng như là dĩ nhiên nói, Hoa Nhược Hư đã bắt đầu mơ hồ hiểu được hắn sẽ càng có hại là có ý nghĩa gì.
"Hồng nhan họa thủy, những lời này đúng là có đạo lý" Hoa Nhược Hư thì thào nói.
Chỉ là Hoa Nhược Hư không thể tưởng được chính là, Triệu Uyển Nhi biết bí mật không chỉ là một ít, khi hắn nghe Triệu Uyển Nhi nói hắn quả thực có loại cảm giác muốn chạy trốn, bởi vì hắn lo lắng nàng ta còn nói ra nhiều chuyện hắn trước giờ chưa từng biết nữa, mà nàng còn cố tình dặn dò hắn, việc này không thể nói cho người khác, hắn không buồn bực trong lòng mới là lạ.
Âu Dương Băng Nhi không đơn giản là Thánh nữ Thần cung, mà còn là con gái của nguyên Cung chủ Thần cung, mà phụ thân của Âu Dương Băng Nhi tự nhiên chính là ẩn sử đời trước, nói như vậy hắn cũng là phụ thân của Tuyết Du Du, mà Tuyết Du Du lại trở thành tỷ muội của Âu Dương Băng Nhi, khó trách Âu Dương Băng Nhi lại tận tâm hết sức vì Thần cung như vậy, mà Âu Dương Kiếm Bình lại vì mối cừu của thê tử mà ngya cả tính mạng của mình cũng vứt bỏ, chẳng qua, Âu Dương Kiếm Bình lại điều tra được một bí mật. Tứ đại thế gia cùng che dấu một bí mật, mà bí mật này một khi tiết lộ, sẽ trở thành đả kích trí mạng cho tứ đại thế gia, bởi vậy bí mật này cũng trở thành nguyên nhân kiềm chế lẫn nhau của tứ đại thế gia, mà càng làm cho hắn không thể tưởng được chính là, thì ra phụ thân của Phong Quá Vân cũng không phải là Phong Vân Động, mà là Phong Trưởng lão Thần cung. Phong Trưởng lão vốn tên là Phong Vân Khởi, hơn nữa hắn mới là gia chủ chân chính của Phong gia, Phong Vân Động chỉ là một con rối hắn an bài, mà Phong Vân Khởi đồng thời lợi dụng bị mật của tứ đại thế gia để áp chế họ gia nhập Tiên cung mà dốc sức cho hắn, cho nên các thế gia cũng không thể không nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Quan hệ phức tạp trong đó làm cho Hoa Nhược Hư cái đầu cũng phình to ra, mà khi Triệu Uyển Nhi còn muốn cầu hắn đối phó với Tiên cung, không thể để cho Cung Nhã Thiến đi giết Tuyết Danh Phong cùng Phong Vân Phiêu, bởi vì bọn họ mới chân chính là cha mẹ của nàng, nhưng lại không thể nói cho Cung Nhã Thiến biết thân phận chân chính của nàng. Chỉ là khi Hoa Nhược Hư nói không cần người của Thần cung nhúng tay vào, Triệu Uyển Nhi lại không đồng ý, hơn nữa nàng lại nói Âu Dương Băng Nhi càng sẽ không đồng ý, bởi vì nàng ta khẳng định muốn đích thân báo thù cho cha mẹ, chỉ là Âu Dương Kiếm Bình rốt cuộc là chết ở trong tay ai, bọn họ lại không rõ.
Chẳng qua lúc này, Hoa Nhược Hư lại có chút đáng thương cho Âu Dương Băng Nhi, dù sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi không đến hai năm, cha mẹ của nàng đều trước sau rời nàng mà đi, mà nàng lại không có một thân tuyệt thế võ công, bất đắc dĩ quả bất địch chúng, không thể báo thù cho cha mẹ, cứ như vậy, hắn tựa hồ có chút lý giải được những hành động của nàng.
Chẳng qua nghe Triệu Uyển Nhi nói, Âu Dương Băng Nhi vẫn nghĩ Cung Nhã Thiến là thân muội muội của nàng, bởi vậy mới hết lòng với Cung Nhã Thiến, chỉ là Cung Nhã Thiến thì cái gì cũng không biết, nàng chỉ biết Âu Dương Băng Nhi là sư tỷ của nàng, đương nhiên, nàng cũng rất tốt với Âu Dương Băng Nhi, cũng rất nghe lời Âu Dương Băng Nhi nói.
"Uyển Nhi, theo lý thuyết thì nàng nên là sư thúc của Du Du, chúng ta như vậy, như vậy có phải là, có phải là….." Hoa Nhược Hư ấp a ấp úng, lại không thể nói ra được hai chữ cuối cùng.
"Chàng bây giờ mới nghĩ đến sao chứ?" Triệu Uyển Nhi ảm đạm cười, "Chúng ta như vậy, quả thật có thể xem như là loạn luân, chẳng qua chàng có thể làm như là không biết".
"Nàng, nàng rõ ràng đã biết như vậy, còn muốn ta lấy nàng; hiện tại ta lấy nàng, nàng lại nói ta loạn luân; nàng nói cho ta, lại muốn ta xem như không biết, nàng rốt cuộc là muốn thế nào?" Hoa Nhược Hư hướng về phía Triệu Uyển Nhi hét lên, lúc này hắn thật đã có chút phẫn nộ, nữ nhân này bộ muốn chơi đùa với hắn sao.
"Này, nhỏ một chút, đừng để cho các nàng nghe được" Triệu Uyển Nhi bộ dáng vẫn như không có gì, nhẹ nhàng cười nói, "Thiếp đã với chàng, chàng cưới thiếp có thể sẽ có hại".
"Nàng cố ý như vậy có phải không?" Hoa Nhược Hư cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn nàng ta.
"Chàng nghĩ sai rồi, mặc kệ chàng tin cũng tốt, không tin cũng tốt, chàng là là nam nhân đầu tiên mà thiếp không bài xích, có lẽ thiếp còn chưa nói chuyện nhiều với chàng, chẳng qua thiếp biết thiếp đối với chàng có hảo cảm" Triệu Uyển Nhi buồn buồn nói, "Thiếp chỉ là một cô gái yêu mềm, thiếp không muốn chịu đựng một gánh nặng như vậy, cho nên thiếp đem gánh nặng này chuyển bớt qua người chàng, chàng là phu quân của thiếp, gánh vác bớt một chút cũng là nên có phải không?"
"Nhưng nàng rõ ràng biết chúng ta như vậy là loạn luân, vì cái gì còn muốn như vậy?" Hoa Nhược Hư tức giận nói.
"Thiếp thật ra mười hai năm trước, cũng đã không phải là người của Thần cung, thiếp hiện tại chỉ là trở về làm một số chuyện mà thiếp thấy nên làm, thiếp trên thực tế cũng không phải là sư thúc của họ" Triệu Uyển Nhi chậm rãi xoay người, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ tối đen, "Thiếp trên thực tế chỉ là một cô gái đơn thân, không qua lại với bất kỳ ai, chàng còn lo lắng gì nữa? Càng huống chi, chàng cũng đâu có giống như là người thủ lễ? Ta nhớ rõ trong nhà của chàng có nhiều nhiều thê thiếp như vậy, từng chính thức có danh phận tựa hồ chỉ có Hoa Ngọc Loan mà thôi".
"Mấy cái này không cần nàng quản" Hoa Nhược Hư hàm hừ nói.
"Nghe nói chàng trước kia là một thư sinh, nhát gan cổ hủ, tuy chàng tại giang hồ hành tẩu hai năm, nhưng chàng tựa hồ thay đổi được bộ dáng mọt sách đó" Triệu Uyển Nhi lắc lắc đầu nói.
"Chuyện của ta hình như nàng biết rất rõ, xem ra nàng chú ý ta cũng không phải là một hai ngày?" Hoa Nhược Hư tức giận nói.
"Chàng là phu quân của Uyển Nhi, Uyển Nhi làm sao mà không tìm hiểu về chàng chứ?" Triệu Uyển Nhi thản nhiên cười, đáng thương cho Hoa Nhược Hư hiện tại lửa giận đầy mình mà không biết làm sao phát tiết.
"Thời gian không còn sớm, ta đi về trước, nàng đi ngủ sớm đi" Hoa Nhược Hư bực bội muốn đi, nói xong những lời này liền quay người chuẩn bị ra ngoài.
"Đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, chàng cứ như vậy mà đi sao chứ?" Triệu Uyển Nhi u oán nói, chỉ là hiện tại Hoa Nhược Hư cũng không biết nàng ta làm như vậy rốt cuộc là có giả vờ hay không.
Hoa Nhược Hư nhìn Triệu Uyển Nhi, Triệu Uyển Nhi tựa hồ có chút không thể thừa nhận ánh mắt của hắn, trên mặt ửng đỏ, chậm rãi cúi đầu, bộ dáng có chút lúng túng, không còn dáng vẻ bình tĩnh như vừa rồi.
Hoa Nhược Hư trái tim trầm xuống, bước tới ôm nàng đứng lên đi vào trong trướng, tay nhẹ nhàng vung lên, đèn trong phòng đã tắt, rồi tiến thở dốc trong phòng bắt đầu vang lên, Hoa Nhược Hư chuyên tâm xâm chiêm tuyệt đại vưu vật này từng phân từng tấc một, sự bực bội cùng phiền muộn cũng đều phát tiết trên người của nàng.
"Phu quân, hiện tại trong lòng đã tốt hơn chưa?" Trong bóng đêm, thanh âm của Triệu Uyển Nhi vang lên.
"Uyển Nhi, nàng quả thực là yêu tinh mà" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thấp giọng thở dài.
"Khi nam nhân không vui, thì thích nhất là hai thứ, một là nữ nhân, hai là rượu. Là ta làm cho phu quân không vui, cho nên ta cũng phải làm cho chàng vui vẻ trở lại" Triệu Uyển Nhi ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực của Hoa Nhược Hư, ôn nhu nói.
"Nàng không phải chưa quen qua một nam nhân nào sao chứ? Sao lại như là rất hiểu về nam nhân vậy?" Hoa Nhược Hư trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái, không biết là tư vị gì.
"Thiếp ở tại Thần nữ am mười hai năm, mười hai năm này, thiếp đã cho ở lại cả trăm nữ tử, các nàng đại bộ phận đều bởi vì thất vọng về nam nhân mà muốn xuất gia, các nàng đều kể cho thiếp nghe về nam nhân của họ, thiếp nghe nhiều như vậy tự nhiên là hiểu về nam nhân" Triệu Uyển Nhi ở bên tai Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng nói.
"Uyển Nhi, nàng, nàng không phải xuất gia chứ?" Hoa Nhược Hư do dự một chút hỏi, thầm nghĩ nàng ở tại am ni cô mười năm, khó tránh có một ngày sẽ trở thành ni cô thật.
"Thiếp vốn cũng đã là người xuất gia, chỉ có điều chưa cắt tóc tu hành thôi" Triệu Uyển Nhi đột nhiên cười hì hì, lời này thiếu chút nữa làm cho Hoa Nhược Hư sợ tới nhảy dựng lên.
Hoa Nhược Hư xoay người đè nàng xuống, cúi đầu hôn lên bộ ngực của nàng, hướng về điểm tinh hồng giữa ngực mà tinh tế ngậm lấy, hắn rốt cuộc quyết định không hỏi nữ nhân này cái gì nữa, có lẽ là nàng ta rất hiểu nam nhân, hắn ở trước mặt nàng luôn có cảm giác lâm vào hạ phong, có lẽ chỉ có lúc này hắn mới có thể chiếm được chút thượng phong, Triệu Uyển Nhi uyển chuyển chấp nhận tựa hồ muốn thỏa mãn sự chinh phục của hắn.
Sáng sớm, Hoa Nhược Hư quyến luyến không tha từ phòng của Triệu Uyển Nhi đi ra, không làm tỉnh giấc Triệu Uyển Nhi đang ngủ, nhẹ nhàng mặc quần áo rời giường, lúc gần đi nhẹ nhàng hôn lên gò má của nàng.
Xuyên qua hành lang, đi ra cửa, lại bị một người ngăn lại, lại là Âu Dương Băng Nhi.
"Đem khăn che mặt trả lại cho ta!" Âu Dương Băng Nhi sắc mặt tựa hồ có chút tiều tụy, ngữ khí cũng tràn ngập sự lạnh lùng.
"Ta đã bỏ rồi" Hoa Nhược Hư ngẩn ra nói.
"Ngươi! Ngươi lại bỏ đi?" Âu Dương Băng Nhi tức giận nói, sắc mặt biến đổi, tay vung lên tựa hồ lại muốn đánh nhau, chẳng qua lần này không có động thủ, lập tức hạ tay xuống.
"Chỉ là một cái khăn che mặt mà thôi, cô hiện tại không đeo nữa, còn cần làm gì?" Hoa Nhược Hư tựa hồ vẫn còn giận, cho nên thấy bộ dáng giận dữ của nàng, hắn còn có cảm giác vui vẻ khó hiểu.
"Một cái khăn che mặt mà thôi? Thì ra ngươi xem chỉ là một cái khăn che mặt, tốt, Hoa Nhược Hư, ta xem như nhìn thấu ngươi!" Âu Dương Băng Nhi mặt tái xanh, hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Nhược Hư, xoay người chạy ra ngoài.
"Băng Nhi cô nương, đã lâu không gặp!" Âu Dương Băng Nhi đang có chút thất hồn lạc phách đi ở trên đường, sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm.
Âu Dương Băng Nhi đột nhiên xoay người, phía trước cách đó không xa, có một nam tử áo trắng đang cười nhìn nàng, nam tử này rất anh tuấn, có thể nói là ngọc thụ lâm phong, chỉ có điều trong mắt Âu Dương Băng Nhi lại tràn ngập sự phẫn nộ cùng chán ghét, bởi vì người này là Nam Cung Phi Vân.
"Ta không quen ngươi!" Âu Dương Băng Nhi lạnh lùng nói.
"Thánh nữ thật sự là quý nhân hay quên, nhanh như vậy đã quên thuộc hạ rồi" Nam Cung Phi Vân vẫn mang theo nụ cười.
"Ngươi, Nam Cung Phi Vân, một khi đã đem đến tận cửa, ta hôm nay sẽ giết ngươi!" Âu Dương Băng Nhi tâm tình vốn đang bực bội, hiện tại càng thêm khó có thể tâm bình khí hòa.
"Băng Nhi Băng Nhi, nàng chẳng lẽ không quan tâm đến đệ tử Tuyết Sơn sao chứ?" Nam Cung Phi Vân khẽ cảm thán một tiếng.
Âu Dương Băng Nhi sắc mặt biến đổi, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, nàng tuy không biết vì cái gì Nam Cung Phi Vân biết nàng chính là Thánh nữ Thần cung, nhưng hiện tại hắn một khi đã biết, phái Tuyết Sơn kia cũng tự nhiên bại lộ, phái Tuyết Sơn mọi người tuy võ công xuất sắc, nhưng dù sao chỉ có hơn mười người, so với thủ hạ của Ma cung nhiều như vậy, chẳng khác nào là lấy trắng chọi đá, mà theo Nam Cung Phi Vân hiện tại nói ra, rất có thể hắn đã xuống tay với đệ tử phái Tuyết Sơn.
"Nam Cung Phi Vân, ta thấy ngươi nên quan tâm tới bản thân trước mới phải" Một thanh âm lạnh lùng truyền tới, Hoa Nhược Hư đột nhiên xuất hiện bên cạnh Âu Dương Băng Nhi, dùng một loại ánh mắt trào phúng nhìn Nam Cung Phi Vân, vốn Hoa Nhược Hư vừa rồi vẫn đi theo phía sau Âu Dương Băng Nhi, hắn có chút lo lắng nàng ta xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới lại đụng Nam Cung Phi Vân.
Âu Dương Băng Nhi thấy Hoa Nhược Hư trên mặt rất nhanh hiện lên vẻ vui mừng, chẳng qua lập tức đổi thành bộ dáng lạnh như băng, đối với Hoa Nhược Hư lạnh lùng hừ một tiếng.
"Hoa Nhược Hư, ngươi tốt nhất không cần xen vào việc của người khác" Nam Cung Phi Vân mặt biến sắc nói.
Hoa Nhược Hư hừ lạnh một tiếng, chậm rãi rút Tình kiếm ra, chỉ về phía Nam Cung Phi Vân.
"Ân oán giang hồ, các vị hãy tránh ra để tránh bị thương người vô tội" Hoa Nhược Hư trầm giọng quát, thật ra không cần hắn nói, người trên đường đều đã né tránh, ngã tư đường vốn phồn hoa trong khoảnh khắc đã trở nên vắng lặng, đương nhiên hai bên đường vẫn có một ít người không sợ chết ở lại xem náo nhiệt.
"Băng Nhi, nàng cũng tránh ra" Hoa Nhược Hư thấp giọng nói.
Chẳng qua Âu Dương Băng Nhi nghe hắn nói cũng ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không có ý rời khỏi, còn lộ ra bộ dáng ta ta tại sao phải nghe lời ngươi.
Hoa Nhược Hư không có để ý tới Âu Dương Băng Nhi nữa, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn Nam Cung Phi Vân, chân khí nhanh chóng phủ kín toàn thân, sau đó rót vào trong Tình kiếm, kiếm quang lóe ra nhảy lên vui mừng, trong lòng hắn đã khởi sát khí. Bởi vì hắn nhất định muốn giết Nam Cung Phi Vân để báo thù cho Thiếu Lâm, nhưng so với việc đi Ma cung giết hắn, không bằng giết hắn tại đây.
Nam Cung Phi Vân cảm nhận được một loại khí thế vô cùng cường đại bức tới, đó là một loại khí thế có thể hủy diệt bất kỳ trở ngại gì, trong lòng không khỏi khiếp sợ, hắn tự nhiên biết võ công của Hoa Nhược Hư cao hơn hắn.
Tình Kiếm Tình Kiếm - Tâm Tại Lưu Lãng