Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 179
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1716 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Tái Kiến Tiểu Nguyệt
ư đệ, tỷ bây giờ thực sự rất lo lắng”. Trên mặt Hoa Ngọc Phượng hiện lên vẻ ưu phiền, “Nếu thực sự như tỷ phỏng đoán, sợ rằng cục diện này chúng ta khó có thể ứng phó”.
“Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, Phượng nhi, xem ra chúng ta cần thật cẩn thận mới được”. Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút, nói “Nếu như theo suy đoán của tỷ, kẻ bắt đi Lam cô nương là người của Tiên Cung, hay là người của Diệp Bất Nhị, hoặc người khác?”
“Là ai hạ thủ, không phải là vấn đề trọng yếu với chúng ta bây giờ, mặc kệ đó là Tiên Cung hay là Diệp Bất Nhị, chung quy có một ngày mọi chuyện giữa chúng ta và bọn họ sẽ kết thúc. Nếu như chính thức động thủ mà nói, tỷ tin không ai có thể làm gì chúng ta. Chỉ là tỷ đột nhiên có một suy đoán thế này, nếu tỷ đoán không nhầm thì vụ hỏa thiêu Diệp gia nửa năm trước chính là Diệp Bất Nhị tự ra tay phóng hỏa, tại thời gian này có lẽ hắn cũng suy nghĩ biện pháp đối phó chúng ta, rất có thể bây giờ hắn bắt đầu tiến hành”. Vẻ mặt Hoa Ngọc Phượng vẫn tràn ngập sầu lo, thanh âm trầm trọng.
“Phượng nhi, ý của tỷ là Diệp Bất Nhị có thể xuống tay với bốn đại môn phái?” Tâm lý Hoa Nhược Hư cũng rất căng thẳng, nếu như lời Hoa Ngọc Phượng nói, hắn tin tưởng không ai có thể gây khó cho Thiên Tinh Minh, lực lượng Thiên Tinh Minh biểu lộ cũng đã không nhiều người dám đến khiếu khích, hơn nữa còn có đệ tử Tình Lâu ẩn dấu phía sau, không ai không phải là cao thủ. Nhưng nếu lấy thực lực của Diệp Bất Nhị để đối phó với bốn đại môn phái thì quả thực có thừa.
“Hiện tại ai cũng biết bốn đại môn phái và Thiên Tinh Minh là một thể, hơn nữa trên thực tế một khi họ gặp chuyện thì cũng ta cũng không khoanh tay đứng nhìn, nếu như Diệp Bất Nhị thực sự xuống tay với bọn họ, chúng ta chắc chắn phải đi trợ giúp bọn họ, cứ như vậy lực lượng của chúng ta sẽ bị phân tán, lâm vào trạng thái mệt mỏi”. Hoa Ngọc Phượng gật đầu, nhẹ nhàng nói “Phiền toái nhất chính là chúng ta biết rõ bọn họ sẽ sử dụng thủ đoạn này, nhưng cũng không có biện pháp ứng phó tốt, bởi chúng ta không có khả năng để đệ tử bốn đại môn phái mãi ở Thiên Tinh Minh, mà biện pháp ở đây là cần đề cao nội lực trong bốn đại môn phái, nhưng đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành”.
Hoa Nhược Hư cau mày, hắn suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không có một biện pháp giải quyết toàn vẹn.
“Phượng nhi, nếu không, tỷ hãy thông báo tin tức cho mấy người Tuệ Mẫn, để bọn họ cẩn thận phòng bị, một khi gặp phải công kích, trước hết cần bảo tồn thực lực, không nên liều mạng”. Hoa Nhược Hư nêu ý kiến của mình với Hoa Ngọc Phượng, hắn quả thật còn chưa nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn.
“Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy”. Hoa Ngọc Phượng gật đầu, thở khẽ một tiếng, chậm rãi nói.
Hoa Nhược Hư sóng vai cùng Hoa Ngọc Phượng đi vào đại sảnh, mà hai người Hồng Nguyệt Nhi và Bạch Tâm Tĩnh cũng mới tiến vào, bộ dạng vô cùng lo lắng, các nàng vẫn chưa tìm được Lam Tuyết Nhu.
“Hoa tiên tử, có tin tức gì không?” Hoa Phi Hoa vừa nhìn thấy Hoa Ngọc Phượng vội vàng hỏi.
“Tạm thời còn chưa có tin tức gì”. Hoa Ngọc Phượng lắc đầu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
“Vậy, vậy làm sao bây giờ? Tiểu muội có sảy ra chuyện gì không?” Hồng Nguyệt Nhi thì thào nói.
“Hồng cô nương, Bạch cô nương, ta nghĩ rằng Lam cô nương nhất định không sảy ra chuyện gì đâu, mọi người không nên quá lo lắng”. Hoa Nhược Hư cũng chỉ có thể an ủi như vậy, trong đầu hắn cũng không tự chủ được lại hiện lên khuôn mặt của Âu Dương Băng Nhi; hắn nói mọi người đừng quá lo lắng nhưng hắn lại vô cùng lo lắng, chỉ đó điều người khiến hắn vô cùng lo lắng kia không phải Lam Tuyết Nhu.
“Minh chủ, có người cầu kiến!” Triệu Trường Không vội vã tiến vào.
“Để cho người đó vào đi”. Hoa Nhược Hư nhăn mặt.
Một lát sau, một đại hán trẻ tuổi thân mặc phục trang màu vàng bước vào.
“Công tử nhà ta mời Hoa công tử”. Hoàng y đại hán ôm quyền thi lễ với Hoa Nhược Hư, ngữ khí có thể coi là cung kính, vừa nói vừa đưa ra một tấm thiệp mời màu hồng.
“Nam Cung Phi Vân?” Hoa Nhược Hư liếc qua dòng chữ trên tấm thiệp, sắc măt trầm xuống, “Nam Cung Phi Vân muốn gặp ta để nói chuyện, có thể tự mình tới Thiên Tinh Minh gặp ta”. Hoa Nhược Hư cũng không có hảo cảm gì đối với Nam Cung Phi Vân này.
“Công tử nhà ta không tiện ly khai, bởi vậy mới mời Hoa công tử đi một chuyến, công tử cũng nói với tiểu nhân ngài muốn xin lỗi Hoa công tử, ngoài ra công tử còn nói, ngài sẽ cùng Thiếu phu nhân cùng nghênh giá Hoa công tử”. Hoàng y đại hán lời không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, nhưng trong lúc nói hơi nhấn mạnh ba chữ - Thiếu phu nhân.
“Phượng nhi, đi mời Thanh tỷ tới đây”. Hoa Nhược Hư trong lòng căm tức, lời nói của hoàng y đại hán này rõ ràng mang theo vài phần ý tứ uy hiếp, hắn cố nén tức giận, quay đầu nói khẽ nới Hoa Ngọc Phượng.
Hoa Nhược Hư lạnh lùng nhìn nam tử trẻ tuổi đang ngồi đối diện, không thể phủ nhận bộ dạng của người này không tồi, bất quá hắn lại có cảm giác muốn nôn mửa, không bởi cái gì khác, chỉ bởi hắn là Nam Cung Phi Vân.
Giang Thanh Nguyệt tựa vào bên người Hoa Nhược Hư, như một con chim nhỏ, ánh mắt lại xoay chuyển không ngừng, hoàn cảnh chung quanh được thu hết vào trong tầm mắt nàng.
Nam Cung Phi Vân mặc một thân trường bào màu vàng, nét mặt tươi cười.
“Nam Cung Phi Vân, chẳng lẽ ngươi mời ta tới để cho ta nhìn phong cảnh nơi đây thôi sao?” Hoa Nhược Hư lạnh lùng nói, hắn tới nơi đây đã được nửa khắc, Nam Cung Phi Vân sau khi để hắn ngồi xuống vẫn không lên tiếng, ánh mắt liên tục nhìn về phía nội đường.
“Hoa huynh, xin chờ một chút, tiểu Nguyệt sẽ lập tức đi ra”. Lời Nam Cung Phi Vân đầy hòa khí, cười cười. Một lát sau một tố y nữ tử từ nội đường đi ra.
“Tiểu Nguyệt!” Giang Thanh Nguyệt chạy tới gắt gao ôm chặt tố y nữ tử này.
“Tiểu thư, muội không nằm mơ chứ?” Giang Tiểu Nguyệt thì thào nói, hai người ôm nhau mà khóc, trong lòng người này chỉ còn có người kia, nhất thời cả hai người đã quên mất Hoa Nhược Hư và Nam Cung Phi Vân đứng bên cạnh.
“Thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia đói rồi”. Một nha hoàn đi tới, trong lòng nàng đang bế một đứa bé.
Sắc mặt Giang Tiểu Nguyệt hơi đổi, vội vàng buông Giang Thanh Nguyệt ra.
“Tiểu thư, muội xem qua đứa bé một chút”. Giang Tiểu Nguyệt cúi đầu nói, khẽ liếc mắt nhìn Hoa Nhược Hư một cái rồi nhanh quay đầu về phía Nam Cung Phi Vân, “Phi Vân, thiếp không tiếp khách cùng chàng được, thiếp đi vào trước”.
Hoa Nhược Hư có chút thất thần nhìn bóng lưng Giang Tiểu Nguyệt, đã hơn một năm hắn và nàng không gặp nhau, nàng dường như gầy hơn trước, nhưng lại tăng thêm vài phần phong thái của một thiếu phụ.
“Hoa huynh, thực sự xin lỗi, vốn ta định để Tiểu Nguyệt cùng tôn phu nhân ôn lại chuyện cũ”. Nam Cung Phi Vân vẻ mặt xin lỗi, nhìn biểu tình của hắn thực không nhìn ra thật giả.
“Hoa huynh, thời gian còn dài, ngày sau Hoa huynh và tôn phu nhân có thể đến đây bất cứ lúc nào”. Nam Cung Phi Vân cười nói.
“Nam Cung Phi Vân, ngươi tìm ta không phải vì mấy việc nhỏ này chứ? Có chuyện gì xin nói sớm, tính ta không được kiên nhẫn cho lắm”. Tâm lý Hoa Nhược Hư tự nhiên rất bực bội, khi hắn nhìn thấy đứa trẻ kia thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, có chút gì đó thương tâm, có chút bất đắc dĩ, lại có cảm giác không đáng cho Giang Tiểu Nguyệt. Kỳ thực lần đầu tiên hắn nhìn thấy Giang Tiểu Nguyệt, biết được nàng đã có chồng, cho dù có chút thương tâm, nhưng trong lòng vẫn chúc phúc cho nàng, bởi lúc đấy Nam Cung Phi Vân quả thực là một lựa chọn không tệ, chỉ là bây giờ, hắn đã thấy rõ một phần bộ mặt thật của Nam Cung Phi Vân.
Giang Thanh Nguyệt trở lại ngồi bên cạnh Hoa Nhược Hư, thần sắc trên mặt của nàng có chút quái dị, dường như có rất nhiều tâm sự.
“Kỳ thực cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn cùng Hoa huynh thương lượng một chút cách đối phó với địch nhân chung của chúng ta mà thôi”. Nam Cung Phi Vân khẽ mỉm cười, như mọi thứ đều nằm trong định liệu của hắn, sau đó liếc mắt qua Giang Thanh Nguyệt một cái, nói với Hoa Nhược Hư: “Có phu nhân ở đây, không biết có tiện để nói không?”
“Ta không có gì dấu Thanh tỷ”. Tâm tình của Hoa Nhược Hư hôm nay không được bình tĩnh, mà Nam Cung Phi Vân lại vô cùng bình tĩnh, rất tự tin; từ điểm này mà xét, Nam Cung Phi Vân đã chiếm thượng phong.
“Hoa huynh rất quan tâm tới Âu Dương đại tiểu thư của phái Tuyết Sơn, tin tức này là thật chứ?” Nam Cung Phi Vân thản nhiên nói, “Âu Dương đại tiểu thư đã rơi vào trong tay Tiên Cung, không nói dối Hoa huynh, ta cũng từng là người của Tiên Cung, theo hiểu biết của ta đối với Tiên Cung, chỉ cần Hoa huynh nguyện ý hợp tác cùng ta, ta có thể cam đoan nhất định sẽ thuận lợi cứu Âu Dương đại tiểu thư ra, chỉ không biết Hoa huynh có hứng thú không?’
“Thế nào? Có phải Tiên Cung qua cầu rút ván, đem ngươi vứt bỏ?” Lời Hoa Nhược Hư mang theo vẻ trào phúng, bất hắn quả thật có chút động tâm, theo hắn lý giải thì quả thực Nam Cung Phi Vân này có khúc mắc với Tiên Cung, nếu có sự trợ giúp của hắn, có lẽ thật sự sẽ cứu được Âu Dương Băng Nhi.
“Hoa huynh lý giải như vậy cũng không sai, Nam Cung Phi Vân ta cũng không có gì hơn người, trong giang hồ việc qua cầu rút ván nhiều như cơm bữa, ta gặp phải một lần cũng là chuyện bình thường”. Ánh mắt Nam Cung Phi Vân hiện lên một cỗ hận ý, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, thản thiên cười nói.
“Nếu Hoa lang không nguyện ý, không biết Nam Cung công tử sẽ làm thế nào?” Giang Thanh Nguyệt lên tiếng. Lại nói nàng và Nam Cung Phi Vân này vốn đều là sứ giả Thần Cung, chỉ là thế sự khó lường, mọi thứ đều đã thay đổi.
“Ta nghĩ Hoa huynh là người thông minh, sẽ không làm như vậy”. Nam Cung Phi Vân rất tự tin, bất quá hắn lại chuyển giọng “Đương nhiên, nếu Hoa huynh không muốn hợp tác, ta cũng không cưỡng cầu”.
“Nam Cung Phi Vân, kỳ thực ai cũng hiểu ngươi chỉ là muốn lợi dụng ta một chút mà thôi, không cần giả bộ khách khí như vậy”. Hoa Nhược Hư lạnh lùng nói, “Chỉ có điều, cùng ngươi hợp tác như vậy cũng không giống bảo hổ lột da!”
“Nếu như Hoa huynh biết chủ nhân của Tiên Cung là ai, ta nghĩ Hoa huynh nhất định sẽ không cự tuyệt. Cho dù chúng ta không phải bằng hữu, nhưng cũng có chung kẻ thù, huống hồ với võ công và thực lực hiện giờ của Hoa huynh, chẳng lẽ còn sợ ta sao?” Nam Cung Phi Vân mỉm cười nói, “Nếu nói là lợi dụng, ta thế cô lực mỏng, chẳng qua là muốn mượn lực lượng của Hoa huynh giúp ta hả giận mà thôi, mà Hoa huynh cũng có thể lợi dụng sự hiểu biết của ta về Tiên Cung để cứu hồng nhan tri kỷ của mình ra, còn có thể giải trừ nỗi phiền muộn sau này. Ta nghĩ việc này nên gọi là lợi dụng lẫn nhau, Hoa huynh cũng không phản đối chứ?”
“Chủ nhân của Tiên Cung là ai?” Hoa Nhược Hư mặc dù chán ghét Nam Cung Phi Vân, nhưng không thể không thừa nhận lời của hắn rất có đạo lý, hắn trầm ngâm một lát, trầm giọng hỏi.
“Chỉ sợ không ai ngờ rằng Cung chủ Tiên Cung chính là Phong Quá Vân, Phong Quá Vân chính là anh ruột của Phong Tòng Vân”. Nam Cung Phi Vân chậm rãi nói.
“Cái gì? Phong Quá Vân?” Hoa Nhược Hư thất kinh, thần sắc không dám tin; kết quả này thực khó để người ta có thể tin tưởng.
“Vốn ta cũng không tin, nhưng đó là điều hoàn toàn chính xác, mà Phong Quá Vân cũng không vô dụng như vẻ ngoài mà hắn biểu hiện”. Nam Cung Phi Vân nói, “Không nói tới ân oán giữa Hoa huynh và Phong Quá Vân, chẳng qua, thế đối lập giữa Hoa huynh và Tiên Cung là điều không thể tránh khỏi, nếu Hoa huynh bị động chờ Phong Quá Vân đến đối phó, tốt hơn là nên chủ động ra tay, chủ động phá hủy Tiên Cung!”
Hoa Nhược Hư cùng Giang Thanh Nguyệt lòng tràn đầy tâm sự trở về Thiên Tinh Minh, Giang Thanh Nguyệt mấy lần định nói gì rồi lại thôi, bất quá Hoa Nhược Hư cũng không để ý thấy.
Hoa Nhược Hư cũng không ngay lập tức đáp ứng hợp tác cùng Nam Cung phi Vân; tin tức Cung chủ Tiên Cung là Phong Quá Vân khiến hắn nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, cũng không phải là hắn sợ hãi, chỉ là cứ như vậy, hắn nhất định phải một lần nữa đánh giá lại người này.
Hoa Ngọc Phượng sau khi nghe tin này không khỏi cả kinh, bọn họ đã bỏ qua Phong Quá Vân, chỉ là tin tức của Nam Cung Phi Vân này có thể tin được bao nhiêu phần, nàng vẫn vô cùng hoài nghi.
Hoa Nhược Hư rời khỏi phòng Hoa Ngọc Phượng, nhưng Giang Thanh Nguyệt vẫn ở lại.
“Ngọc Phượng, có chuyện ta cần thương lượng với cô một chút, chỉ là ta không muốn để Hoa lang biết”. Thấy Hoa Nhược Hư đã đi xa, Giang Thanh Nguyệt thấp giọng nói.
“Thanh Nguyệt, ta đã sớm phát hiện cô có chuyện gì đó”. Hoa Ngọc Phượng khẽ thở dài, nói.
“Tiểu Nguyệt có con, bất quá đứa bé kia là của Hoa lang”. Vẻ mặt Giang Thanh Nguyệt ngưng trọng, “Biểu hiện hôm nay của Tiểu Nguyệt thoạt nhìn thì hết sức bình thường, chỉ là muội ấy đã lén nói cho ta biết Nam Cung Phi Vân dùng đứa bé này để uy hiếp muội ấy”.
“Con của sư đệ?” Hoa Ngọc Phượng cau mày lại, thì thào nói, “Nếu quả thật như vậy, chỉ sợ là có chút phiền toái”.
“Tiểu Nguyệt, tình huống lúc đó rất mờ ám, lúc ôm tiểu Nguyệt, tôi cảm giác tiểu Nguyệt có chút run run, ta nghi ngờ rằng chính Nam Cung Phi Vân đã sai muội ấy nói ra tin tức này, để ta đem tin này nói lại với Hoa lang, Nam Cung Phi Vân có thể dùng nó để áp chế Nhược Hư”. Trên mặt Giang Thanh Nguyệt tràn đầy ưu lự, “Chỉ là hiện tại ta không thể xác định đứa bé kia thật sự có phải là con của Hoa lang không, ta không muốn để Hoa lang biết việc này, nên mới đến thương lượng cùng cô một chút”.
“Thanh Nguyệt, tạm thời cô không nên nói cho sư đệ, ta sẽ xử lý”. Hoa Ngọc Phượng ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Tình Kiếm Tình Kiếm - Tâm Tại Lưu Lãng