Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1133 / 18
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
áng Chúa Nhật sau hôm Liam từ Vermont về, khi anh thức dậy thì Sasha đề nghị anh đi Southampton nghỉ cuối tuần. Bà đã nghĩ đến chuyện này cả tuần, và không nói với anh, vì bà muốn suy nghĩ thật kỹ để xem có nên làm như thế không. Nhưng khi làm bữa sáng cho anh, bà nghĩ đây là ý kiến hay, và khi Liam nghe nói, anh rất sung sướng. Hôm ấy trời nóng, anh không nghĩ đến việc làm gì hết ngoài đi chơi trên bãi biển
Sau 11 giờ một chút, họ rời khỏi ngôi nhà của họ ở New York, và khoảng một giờ 30 thì đến nơi. Trên đường đi, bà ngồi im lặng. Liam lái xe, anh có vẻ thanh thản, và thỉnh thoảng họ có nói chuyện với nhau, hầu hết đều nói về con anh và thời gian anh ở với chúng ở Vermont. Anh vẫn còn quan ngại về cậu con cả, Tom. Anh thấy chỉ một năm không gặp nhau, bây giờ con anh đã thành một thanh niên nóng giận. Cậu ta sẽ vào Đại học Pennsylvania vào mùa thu, có học bổng, và với sự giúp đỡ của người bố dượng tương lai, cậu sẽ ở trong ký túc xá. Tom nhắc lui nhắc tới nhiều lần với Liam rằng hôn phu của mẹ cậu trong 6 tháng qua đã làm cho cậu nhiều việc hơn Liam. Anh đã phân trần với con rằng anh là họa sĩ chết đói, và Tom nói cậu ta cóc cần biết, cậu ta gọi anh là ông bố vô trách nhiệm. Tom lại còn tố anh về chuyện ngủ một đêm với người em song sinh của mẹ cậu. Liam vẫn còn giận Beth, vì chị đã nói chuyện này cho Tom biết
- Làm thế không hay chút nào hết – Sasaha cau mày nói – Đáng lý vợ cũ của anh không nên nói cho con anh biết – Làm thế Liam có vẻ khủng khiếp trước mắt của các con anh, và mặc dù đây là hành đ6ọng ngu ngốc của anh, nhưng ba vẫn cảm thấy thương cho anh. Con người ai mà chẳng có lỗi lầm, miễn là biết ăn năn hối cãi là được. Rõ ràng Liam đang ăn năn. Sasha nghĩ rằng việc anh phản bội vợ nên giữ kín giữa anh và Beth thôi
- Cô ta không giữ bí mật được – Beth đã nói cho Tom biết hết những tội lỗi của bố, chuyện ngoại tình một đêm của anh và thái độ vô trách nhiệm về tiền bạc của anh trong suốt 20 năm qua
- Khi anh gặp Beth, chị ấy có khỏe không? – Sasha hỏi, bà muốn biết về chị ta – Anh không biết. Khi anh đến đón chúng, cô ấy đi khỏi. Bà ngoại các cháu có mặt ở đấy, bà không nói với anh đến 2 tiếng. Khi anh trả chúng về nhà, Becky đang ở nhà với anh chồng tương lai của Beth. Anh hy vọng cô ta không lôi ông ấy làm chuyện phiêu lưu như với anh trước đây. Có lẽ anh ta khôn ngoan hơn anh nhiều – Anh thở dài nhìn bà – Anh ta có vẻ dễ thương. Mấy đứa nhỏ thích anh ta lắm – Nghe Liam nói, Sasha biết anh cảm thấy mình bị bỏ rơi. Nhưng ít ra anh đã đi thăm chúng và đã lấy lại tình cảm cha con, mặc dù ban đầu việc này rất gay go với Tom. Đêm qua Liam đã nói cho bà biết cuối cùng Tom đã bình tĩnh, tử tế với anh. Nhưng trước hết anh muốn trút hết cơn tức giận đi và rõ ràng anh đã trút hết. Bà vẫn nghĩ rằng Beth sai lầm khi đem những lỗi lầm của anh để nói cho con họ nghe. Dù sao đi nữa, thì chuyện xảy ra nên giữ kín giữa người lớn với nhau thôi. Theo bà, các đứa con không cần biết tội lỗi của bổ, và bà nói với Liam như thế
- Anh cứ nghĩ là cô ấy vẫn còn cay cú anh về chuyện anh đã làm. Cô ta có vẻ thích thế. Cổ và Becky luôn luôn ghen tị nhau – Khi anh đưa các con về trả, anh không nói với cô em vợ cũ một tiếng. Anh chỉ gật đầu chào rồi lái xe đi. Becky không nói gì
Khi ấy Sasha và Liam vừa đến ngôi nhà ở Southampton. Ngôi nhà xây theo kiểu thời Victoria, trải dài, sơn màu trắng. Bà và Arthur đã mua ngôi nhà này cách đây 20 năm, khi mới mua, ngôi nhà nhắc họ nhớ đến vùng New England. Nó giống những ngôi nhà ho đã thấy ở Martha's Vineyard và Nantucket, có hàng hiên rộng có mái che chạy quanh nhà. Bà và Arthur thường thích ngồi trên hàng hiên vào những đêm trời nóng, thậm chí thỉnh thoảng còn mặc áo ấm ngồi ở đấy vào những tối mùa đông, uống chocolate nóng. Khi bà mở cửa cho Liam vào, bà cố xua đuổi hết ký ức ra khỏi đầu. Bà thường đi vào nhà qua cửa bếp, nhưng lần này bà quyết định đi vào nhà qua cửa trước, vì hoàn cảnh khác xưa
- Ngôi nhà xưa đẹp quá! Sasha – Liam nói, đưa mắt nhìn quanh. Họ đã giữ cho ngôi nhà mộc mạc, đơn giản nhưng trông vẫn ấm cúng, hấp dẫn, không có vẻ gì giả tạo hết. Không có họa phẩm nào quan trọng, chỉ có những thứ xinh xinh, những chiếc ghế bành bọc da hấp dẫn và 2 chiếc ghế dài bọc vải. Rồi bỗng anh thấy bức tranh của Andrew Wyeth treo trên bệ lò sưởi. Bức tranh vẽ cảnh mùa đông tiêu điều thật đẹp, đây là một trong những họa phẩm danh tiếng nhất của ông ta. Rõ ràng đây là một kiệt tác
- Trời ơi! – Liam thốt lên, anh đứng sững nhìn bức tranh. Anh rất ngưỡng mộ Wyeth – Anh rất mơ ước có một bức tranh của Wyeth – Anh huýt gió và bà cười với anh
- Đó là món quà của bố em cho em đấy – Có nhiều thứ như thế trong nhà, những thứ lưu niệm, những đồ quý giá, những thứ trẻ con làm ra, bàn ghế từ thời sơ khai của nước Mỹ, họ đã mua những thứ này trong những chuyến đi du lịch qua New England khi họ mới cưới nhau, hay là khi Tatianna vào đại học và họ lái xe đến thăm cô. Trong phòng ăn có các bàn ăn trong tu viện cũ rích mà Sasha đã mua ở Pháp. Nhìn đâu Liam cũng thấy những thứ mà anh biết là bà rất quý. Ngôi nhà rất có ý nghĩa đối với bà, nên anh nhận ra rằng việc bà đưa anh đến đây là hành động rất quan trọng đối với bà. Nó còn quan trọng hơn cả việc bà đưa anh đến nhà ở New York. Ngôi nhà này riêng tư hơn, quan trọng hơn rất nhiều
- Nếu anh có cái nhà như thế này, chắc anh dọn đến ở ngay – Liam nói, anh thoải mái ngồi xuống chiếc ghế trường kỷ, lấy mũ chơi dã cầu ra, nhìn quanh
- Khi các đứa con còn nhỏ, chúng tôi thường nghỉ hè ở đây. Mặc dù chúng thường ít ra đây, nhưng chúng rất thích. Em nghĩ ngôi nhà làm cho chúng tôi buồn. Arthur rất thích ngôi nhà này, một thời gian em cũng rất thích
- Từ khi anh ấy chết em chỉ ra đây một lần, nhưng không ở lại. Em không thể ở lại được. Sáng nay em thấy muốn ra đây với anh – Liam cảm động và thấy tự hào. Anh đứng dậy, đến choàng tay ôm bà. Bà để cho anh xâm nhập vào thế giới riêng tư của mình, anh nghĩ đây là món quà quý báu nhất bà đã tặng anh – Có lẽ em phải thay đổi vài thứ và trang hoàng lại. Các thứ ở đây trông ủ dột quá. Bà nói và nhìn quanh. Khi bà nhìn ánh mắt của Liam, bà nghĩ ngôi nhà có vẻ tệ hơn trước
- Anh thích ngôi nhà như thế này. Nó làm cho anh muốn ngồi nghỉ mãi – Bà cười với anh. Bà thường cảm thấy như thế, và bây giờ vẫn còn. Điều mất mát duy nhất là Arthur, nhưng bây giờ đã có Liam
- Anh đói không? – Bà hỏi rồi đưa tay kéo những bức màn ra và nâng những tấm che nắng lên. Ánh mặt trời liền chiếu vào phòng, và từ chỗ họ đứng, họ có thể nhìn thấy biển và bờ biển. Bà đã mang theo một bao thực phẩm mua từ thành phố đến để làm bữa trưa và bữa sáng cho anh. Còn bữa tối bà nghĩ đưa anh đến ăn ở nhà hàng thì vui hơn
- Anh không sao. Để anh làm cái gì cho em ăn – Anh đem bao thực phẩm vào nhà bếp. Nhà bếp xây theo kiểu nông thôn xưa khổng lồ, giữa phòng có cái bàn lớn chắc chắn và các quầy bếp cũ kỹ. Ngôi nhà đầy đủ tiện nghi, rất thuận lợi
Anh làm bánh sandwich nhân thịt gà tây cho cả 2, mở 2 lon soda. Anh uống trong lon còn bà rót ra ly. Khi ăn xong, anh đề nghị họ đi ra bãi biển chơi. Họ chưa lên phòng ngủ của bà trên lầu, anh nghĩ việc này sẽ khiến bà đau khổ. Ngôi nhà đầy kỷ niệm, và có một bóng ma được yêu thươg, đó là chồng bà. Liam thấy cần phải nhẹ nhàng ở đây, có thế mới làm cho bà yên tâm
Họ đi xuống bãi gần một giờ, tay trong tay, im lặng thoải mái. Thỉnh thoảng anh dừng lại lượm vỏ sò, và khi đến một nơi xa trên bãi, ho ngồi xuống rồi nằm dài trên cát, nhìn trời cao. Bầu rời xanh lơ, ánh mặt trời sáng long lanh. Cát dưới lưng họ ấm áp
Anh nằm choàng cánh tay quanh bà và nói
- Đây là nơi trong nhà em được anh thích nhất, anh thích ở đây – Bà biết anh thích – Anh ước chi ngày nào đó các con anh có thể đến đây chơi. Chúng rất thích bãi biển – Anh giải thích
- Có lẽ chúng sẽ thích – Bà bình tĩnh đáp, rồi ngồi dậy, nhìn anh, mỉm cười. Đối với bà, anh luôn luôn trông rất đẹp, nhất là trên bãi biển, mai tóc vàng xõa tung bay trong gió. Còn bà khi ra bãi biển, bà thường tết tóc thành bím
- Em có bơi không? – Anh hỏi
- Lúc này trời vẫn còn lạnh. Thường thường phải sau ngày 4 tháng 7 em mới dám tắm, nhưng khi ấy trời vẫn còn lạnh – Phải đợi đến tháng 8 trời mới ấm – Khi ấy thì bà đã ở tại St. Tropez với con rồi. Bà muốn Liam tối thiểu cũng đến chơi với họ một ngày cuối tuần. Anh nói như thế là quá tốt với anh rồi, nhưng họ chưa có kế hoạch cụ thể
- Em có áo quần tắm trong nhà không? – Liam hỏi
- Chắc Xavier có để một bộ ở đấy
- Có lẽ chiều nay anh vào tìm xem. Muốn đi với anh không? – Bà cười để trả lời anh
- Điên hay sao mà không đi với anh? Anh là du khách – Bà trêu anh, rồi họ đi về nhà
Trong khi bà tháo đồ của họ ra ở trên lầu, thì anh tìm quần áo tắm trong nhà xe. Và khi bà đi xuống, trông bà nhợt nhạt. Mỗi lần bà nhìn buồng ngủ của mình, nhìn chiếc giường khổng lồ có 4 cọc để treo màn, bà lại nghĩ đến lần cuối cùng bà ở với Arthur, nhớ lời ông nói ông yêu bà vào buổi sáng bà đi Paris. Và ngày hôm sau ông mất. Nhưng bà không muốn nói chuyện này cho Liam hay. Đây là chuyện đau đớn riêng của bà, bà không muốn làm hỏng ngày cuối tuần với anh, hay làm cho anh khó chịu khi nằm trên giường bà.
Khi bà xuống làu, anh đã mặt đồ tắm vào người. Trông anh như một con hải cẩu to có lông vàng, anh buộc mái tóc dài có màu lúa mạch chín thành đuôi ngựa – Anh đi bơi. Em muốn nhìn anh bơi không? – Anh nhắc bà nhớ lại Xavier khi chàng còn nhỏ, mỗi lần cậu bé đi bơi cậu thường nói lớn "Mẹ, đến xem con bơi!"
- Được thôi! – Bà đi theo anh ra bờ biển, ngồi xuống bờ cát nhìn anh lội xuống nước. Ít ra trông anh mặc đồ tắm bà còn chịu được. Nếu không chắc bà thấy khó chịu vô cùng. Anh lội mấy phút rồi đi lên, nước biển chảy nhỏ giọt trên người anh uxống
Mặc áo quần tắm mà cũng lạnh quá trời – Anh nói, người run cầm cập và bà cười
- Em dã nói rồi – Nhưng anh có vẻ khoái chí
Họ về nhà, bà đưa anh lên lầu. Bà đã lấy đồ đạc của anh trong túi xách ra, móc vào tủ bên cạnh áo quần của bà. Năm ngoái bà đã lắp ổ khóa vào tủ củ Arthur. Tất cả đồ đạc của ông còn trong tủ. Bà chưa lấy đi và không có ý định dẹp đi. Đây cũng là nhà của ông kia mà. Ngay cả bây giờ. Dù sao thì nhà này cũng là của ông mãi mãi. Liam chỉ là khách. KHi anh nhìn quanh phòng, anh biết rõ như thế. Cách trang trí trong phòng phản ánh tính cách mạnh mẽ của đàn ông. Có nhiều bức tranh vẽ chim chóc và cá, một bức thật lớn vẽ chiếc thuyền buồm treo trên đầu giường. Bà không đem vào đây họa phẩm nào hiện đại hết. Hầu hết các họa phẩm này đều ở Paris, ở đây là cuộc sống khác. Thậm chí anh cảm thấy Arthur dang có mặt ở đây, mặc dù anh không biết ông ta
Liam tắm nước nóng sau khi đi bơi về, rồi họ ngồi trên hàng hiên uống rượu vang. Bà đặt bàn trước tại một nhà hàng hải sản. Họ lái xe đến đấy lúc 7 giờ, cả 2 đều gọi tôm hùm và uống nhiều rượu vang nữa. Họ vừa ăn vừa nói chuyện, anh thấy Sasha thanh thản
Khi về nhà họ lại ngồi ngoài hàng hiên, nói chuyện dưới ánh trăng, đến 12 giờ khuya mới lên lầu. Anh nghĩ đây là nơi linh thiêng khác nữa của bà, cho nên đêm đó anh không làm tình với bà. Họ chỉ nằm trên giường âu yếm nhau. Đến sáng mai, bà không nói cho anh biết là đêm đó bà đã nằm mơ thấy Arthur. Giấc mơ yên ổn. Ông đi khỏi bà trên bãi biển, bà không đi theo kịp ông. Rồi khi ông quay lui, vẫy tay chào bà, trông ông có vẻ hạnh phúc, thế rồi ông biến mất
Bà làm bữa ăn sáng cho Liam gồm trứng rán và bánh quế. Họ có cái khuôn bánh quế lớn đã cũ trong nhà bếp. Liam pha cafe. Họ đi chơi trên bãi biển, nằm ngoài hàng hiên, và Liam ngủ một giấc trên võng. Đến chiều, khi mặt trời bắt đầu xế bóng chuẩn bị để qua một đêm khác. Thời gian họ sống bên nhau trôi qua êm ả như điều họ mong ước
Tối đó họ cùng nấu bữa tối để ăn, ngủ yên ổn bên nhau, âu yếm nhau, rồi sáng thứ 2 lái xe về thành phố. Bà không thèm nghĩ tới chuyện đến văn phòng. Tối đó họ đi ăn tối với bạn bè của anh tại SoHo
Họ gặp nhau tại một nhà hàng Ý. Có 4 họa sĩ và 2 điêu khắc gia. Họ nói về các phòng triển lãm và các buổi trưng bày, về công việc họ đang làm. Họ trẻ hơn Liam, bà đoán họ khoảng gần 30 hay hơn 30 một chút. Liam chỉ giới thiệu bà với họ là Sasha thôi. Bà đang ăn tráng miệng thì dừng lại lắng nghe một cô họa sĩ trong số họ nói về phòng triển lãm của bà. Cô ta trẻ đẹp, nói rằng ngày mai cô ta sẽ đến gởi cho bà một số phim đèn chiếu. Sasha nhìn Liam, và anh cười. Anh không nói cho họ biết Sasha là ai, và khi họ đi taxi trở về, bà hỏi anh cô họa sĩ có giỏi không
- Có tương lai. Bây giờ chưa được với em đâu – Bà thấy rất vui khi mai danh ẩn tích với họ như thế này. Tuyệt nhất là họ không biết bà là ai. Khi nghe họ nói về các phòng triển lãm đối nghịch, rồi nói đến phòng triển lãm của bà, bà cảm thấy thích thú, mặc dù bà nghĩ làm như thế có vẻ hơi gian xảo. Nhiều lần họ nhắc đến tên bà với vẻ tán thưởng
- Ngày mai anh sẽ làm gì? – Bà hỏi, rồi vừa ngáp vừa leo lên giường nằm bên cạnh anh. Bà nhớ bãi biển
- Anh sẽ đi xem đội Yankee đấu – Anh đáp vẻ hớn hở
Họ đã sống một cuộc sống rất thú vị, đi chơi trên bãi biển, gặp bạn bè, gặp họa sĩ, anh đi xem dã cầu, bà làm việc. 2 người thoải mái, sung sướng, bà rất cám ơn sự hiện diện của anh. Vô tình, anh đã thay đổi cuộc đời bà, đã thêm vào đời bà vài nếp sống mà bà không có. Đó là phần tươi trẻ của cuộc đời mà bà thiếu vắng khi lấy chồng và sinh con quá sớm. Ngay cả trước khi lấy chồng, sinh con, bà lo học hỏi ở bố, rồi sau đó làm việc cho bố. Bà không sống cuộc sống tự do phóng túng như Liam. Anh đã 40 mà vẫn sống thoải mái. Chưa có ai trong số nay nếm mùi thành công, hay có trách nhiệm gánh vác cái gì. Họ làm nhiều, nhưng chẳng có bao nhiêu. một số rất ít lập gia đình, nhưng không ai có con như bà và Liam. Họ hình như không có trách nhiệm về cái gì hết. Liam thì có, nhưng trách nhiệm của anh đã được người khác lãnh cho anh rồi, đó là người vợ cũ của anh và người chồng tương lai của chị ấy. Bà muốn gặp các con anh. Có lẽ ngày nào đó bà sẽ được gặp. Trong lúc chờ đợi, anh vẫn có vẻ như là con trai bà
Tuần đó Sasha bận công việc trong phòng triển lãm, chuẩn bị ngày khai mạc vào tuần sau. Bà lo hết các công việc trưng bày, thậm chí thỉnh thoảng còn tự treo tranh lên tường, làm việc đên khuya mới nghỉ
Đến thứ 6, bà mệt phờ, chuẩn bị ngày nghỉ khác ở bờ biển. Lần này họ đi vào ngày thứ 6, giống như bà và Arthur thường làm trước kia. Họ đến nhà lúc 9 giờ, ngồi ở hàng hiên, rồi đi ngủ sớm. Và lần này họ làm tình, rất thận trọng. Mọi việc diễn ra tốt đẹp. Bà bắt đầu quen với sự hiện diện của Liam trong thế giới riêng tư của mình rồi. Đây là bước quan trọng cho Sasha, còn hơn cho Liam nữa
Hôm thứ 7, khi họ đi chơi trên bãi biển, bà nói cho anh biết bà được mời đi dự tiệc, bà hỏi anh có muốn đi với bà không. Buôi tiệc do một nữ diễn viên Hollywood nổi tiếng tổ chức. Người diễn viên điện ảnh này vừa khám phá ra bờ biển Hamptons, và Sasha đã gặp bà ta trước đây 2 năm do bạn bè giới thiệu. Bà đã nhận giấy mời từ tháng trước, nhưng vào hôm thứ 6, trước khi bà đến đây, Marcie đã nhắc cho bà nhớ lời mời này. Buổi tiệc xem có vẻ vui. Tiệc tổ chức trên bãi biển, vừa đi chơi vừa ăn trai sò, có ban nhạc giải trí giúp vui. Khi bà nói với Liam về việc này, anh có vẻ ngạc nhiên. Bà không bao giờ mời anh đi ăn tiệc, cho nên hôm nay anh nghĩ là bà miễn cưỡng mời anh đi theo thôi
- Em muốn anh đi à? – Anh hỏi vẻ tự hào. Trước đây không bao giờ bà đưa anh đi tham dự tiệc tùng với mọi người. Bây giờ là lần đầu
- Phải – Bà đáp gọn lỏn. Anh không hỏi thêm gì nữa
Buổi tiệc bắt đầu lúc 7 giờ mà 8 giờ họ mới đến. Giấy mời ghi rằng buổi tiệc thân mật. Nhưng Sasha biết có vài phụ nữ sẽ mặc áo sang trọng. Bà mặc quần trắng, áo len mỏng trắng, tóc tết thành bím lỏng lẻo. Liam mặc quần jeans, áo thun tròng, khoác áo gió. Bà đã mang theo áo gió cho anh mà không cho anh biết lý do mang theo, cung một đôi giày đế phẳng. Bà đã tìm thấy đôi giày này trong tủ áo của anh ở trong phòng ngủ dành cho khách
- Anh khỏi mang vớ – Bà trêu anh – Ở đây không mang vớ được xem là hợp tời trang
- Vậy thì có lẽ anh mang. Anh ghét bây giờ lại bắt đầu chạy theo thời trang – Cả đời anh rất sung sương khi làm cái gì ngược lại với xu hướng thời đại
Cuối cùng, anh không mang, và 2 người trông rất hòa hợp với nhau. Họ tạo thành một cặp rất hấp dẫn, và Liam nói nhỏ với bà rằng buổi họp mặt của bà tài tử chiếu bóng với bạn bè thật ấn tượng. Ít ra ở đấy cũng có 12 khuôn mặt mà bất cứ ai trên thế giới khi mới thấy đều nhận ra ngay
- Ước chi có người anh có thể nói chuyện được – Anh nói nhỏ. Nhưng người duy nhất anh nói là bà
- Gặp gỡ những người như thế này thường gây ấn tượng mạnh cho em – Sasha thú thật
Họ ở lại đây cho đến gần một giờ sáng, nhảy theo ban nhạc được đưa từ L.A. đến. Khi họ về nhà, cả 2 đều có vẻ sung sướng và mệt mõi. Anh hoàn toàn là người quý phái suốt đêm, và bà cảm thấy rất sung sướng được ở bên anh. Nhiều phụ nữ ở đấy đi với nhiêu đàn ông trẻ hơn mình nhiều, tuổi tác cách biệt nhau rất lớn, lớn hơn giữa bà và Liam. Ở Hollywood, đàn bà lớn tuổi cặp kè đi chơi với đàn ông trẻ hơn mình là mode, là thời thượng. Khi họ lên giường, bà nói với anh về vấn đề này
- Anh đã nói anh ghét chạy theo mode, theo thời trang – Anh đáp, vẻ thờ ơ. Anh đã vui chơi thoải mái, và rất tự hào khi đi với bà – Vả lại, chênh nhau 9 tuổi chẳng nghĩa lý gì
- Có lẽ chẳng nghĩa lý gì với anh – Bà nói, vừa cười khúc khích vừa rút sát vào anh. Anh tắt đèn – Em không tin các con em nghĩ như anh – Và gặp những lúc buồn chán, bà cũng không nghĩ thế
- Khi nào thì anh gặp Tatianna? – Anh hỏi, 2 người nằm trong bóng tối
- Có lẽ đầu tuần. Nó thường không đến, nhưng nó nói lần này sẽ đến
- Em có tin cô áy thích anh không?
- Có lẽ nó thích. Rất khó nói. Khó mà đoán trước được ý nghĩ của Tatianna. Ý kiến của nó dữ dội lắm. Người này thì nó yêu, người khác thì nó ghét. Nếu nó biết anh không dan díu với em, thì chắc tình thế sẽ tốt đẹp – Hiện giờ bà chưa có ý định nói cho 2 con bà biết. Chuyện này không phải là việc của chúng. Bà và Liam yêu nhau vẫn còn trong vòng bí mật. Họ chưa quyết định để cho con cái biết việc này làm gì. Họ đang giữ kín với mọi người. Mặc dù bà nom nóp lo sợ, nhưng hiện vẫn chưa ai biết. Tình hình rất tốt.
Tình Khúc Mùa Thu Tình Khúc Mùa Thu - Danielle Steel Tình Khúc Mùa Thu