Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1734 / 14
Cập nhật: 2015-11-21 21:35:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
au khi Liam đi rồi, những ngày đầu tiên rất buồn cho Sashạ Trong thời gian ngắn ngủi anh ở đây, bà đã quen cảnh có anh bên cạnh, nói chuyện với anh, ăn với anh, làm tình với ạnh Ngay cả Bernard cũng mến anh, ông ta thường hỏi anh còn ở lại không. Sasha cho biế anh đã về London rồi
- Anh ta là 1 cậu bé dễ thương, nhưng để anh ta ở lâu với bà, chắc bà cũng mang tiếng đấy
Liam ở với bà 10 ngày, bà rất thích có anh bên cạnh, mãi cho đến mấy ngày cuối cùng 2 người mới bắt đầu cãi cọ nhau. Việc Bernard gọi anh là "cậu bé" đã làm cho bà sửng sốt. Đây là sự cốt lõi của vấn đề khó khăn mà bà đã gặp phải với Liam. Anh là 1 cậu bé, không phải người lớn, và hành động như trẻ con. Có lúc anh xử sự đúng đắn với tuổi tác, nhiều lúc anh lại là thiếu niên ngỗ nghịch. Bà mong anh xử sự như gần 40. Anh thật sự là cậu bé Peter Pan. Mới đầu bà tưởng Bernard nói mỉa mai, ám chỉ đến mối quan hệ giữa họ. Nhưng rồi bà nhận thấy ông ta nói thật lòng vì tính khí dễ mến của người khách ở trong nhà bà. Ông nghĩ là Sasha đã có lòng tốt chưa từng thấy khi để cho anh ở lại trong ngôi nhà lâu như thế. Rõ ràng là chuyện tình của họ chưa bị tiết lộ. Bernard không biết gì hết về việc Sasha đã gian díu với Liam. Và dù sao thì mối liên hệ của họ xem như đã chấm dứt. Khi Liam về London rồi, ban đêm bà ngồi đợi điện thoại reo. Nhưng nó không reo. Anh không gọi, và bà cũng không. Chuyện tình của họ đã đến chỗ bế tắc vì những yêu cầu kỳ cục và tính khí trẻ con của anh. Bà không mong cuộc tình của họ kéo dài vĩnh viễn, nhưng bà mong nó kéo dài lâu hơn thế này. Bà không có lý do gì lại gọi điện thoại cho anh, vì anh đã ra những điều kiện rõ ràng cho bà rồi. Hoặc là bà phải đưa anh đến những nơi mà bà thường lui tới vì công việc làm ăn, bất kể anh ăn mặc lố lăng như thế nào, bât kể anh xử sự với mọi người ra sao, hoặc là chuyện tình của họ chấm dứt
Những điều kiện anh đưa ra bà không thể nào chấp nhận, cho dù bà yêu anh hay không. Bà không hứa hẹn gì với anh hết, ngoài điều bà đã nói với anh trước khi anh rời Paris. Đến cuối tháng, bà thôi không đợi điện thoại reo nữa. Bà nghĩ anh đã ra đi. Và khi anh ngồi ở London đợi nghe điện thoại của bà, anh cũng nghĩ như bà. Mới có mấy tuần, thay vì mấy năm, mà họ đã mỗi người 1 nẻo. Bà đã nghĩ đúng ngay từ khi họ mới gặp nhau. Chuyện họ chung sống với nhau không thể được. Bà tự nhủ rằng thà chia tay sớm còn tốt hơn là để 1 thời gian lâu rồi xa nhau. Nhưng dù sao khi đợi điện thoại reo không có, bà cũng buồn. Nhiều lúc Liam như con nít, nhưng anh vẫn có nét hấp dẫn, bà nhớ anh thật sự
Phải mất 2 tháng trời bà mới hết đau khổ về việc này, nhưng sự thiếu vắng Liam trong đời bà vẫn làm cho bà buồn. Tuy vậy bà không có ai để tâm sự. Không ai biết chuyện tình của họ, cho nên không có ai đến khuyên lơn, an ủi bà. Bà không có ai để chia buồn cùng bà, không có ai để nói về anh. Bà chỉ biết chấp nhận sự hật là anh đã đi rồi. Nhưng bà nghĩ thật khó mà sống chung với anh. Anh quá nông nổi, quá khó khăn, không chịu nghe theo lẽ phải, không chịu trưởng thành. Anh đã tỏ cho bà thấy tất cả những yếu điểm của anh khi anh nổi cơn thịnh nộ và bỏ đi
Sasha đi New York vào tháng 2 và tháng 3, cả 2 lần bà đều gặp bão tuyết dữ dội. Tatianna thích công việc mới của mình. Phòng triển lãm tiến hành tốt đẹp. Bà định đi London thăm Xavier vào tháng 4, bà chuẩn bị tinh thần, vì à biết Liam chẳc ở gần đâu đó. Bà hy vọng sẽ không gặp anh khi đến thăm Xavier. Bà sẽ không nói với Xavier rằng bà cố tránh Liam, nếu không, bà khó giấu chuyện bí mật của họ được
Trước khi Sasha đi London vào tháng 4 không lâu, Eugenie báo cho bà biết rằng họ có nhận của Liam 1 bức thư điện tử. Anh đã hoàn tất nhiều tác phẩm mới, anh nghĩ Sasha nên đến xem. Anh đã gởi phim dèn chiếu đến rồi, nhưng anh muốn người đại diện của mình đến xem tác phẩm trên khung vải. Trong thư, anh nói rằng đây là những tác phẩm tuyệt nhất của anh từ trước đến nay
- À - Eugenie nhớ lại sua khi đã báo cho Sasha biết bức điện lúc cuối ngày - Anh ấy nói ảnh gởi đến bà lời chúc tốt đẹp nhất, và hy vọng bà khỏe mạnh - Sasha đúng là khỏe mạnh thật. Sau hơn 2 tháng không có tin tức gì của anh, bà khỏe mạnh hơn hồi tháng 2 rất niều, nhưng bà vẫn còn giận anh. Giởi đến bà "lời chúc tốt đẹp nhất" nghe có vẻ ngu ngốc quá. Lời chúc gì mà tốt đẹp nhất? Bà đã thấy lời tốt đẹp nhất và xấu xa nhất của anh rồi. Mặc dù bà yêu anh ngay từ giây phút mới gặp đầu tiên, nhưng anh đã làm cho bà phải chia ty anh vì lối xử sự ngông cuồng của mình. Anh đã lôi bà vào trò trẻ con của anh. Bà quá chán các họa sĩ không còn trẻ nhưng giả vờ còn trẻ, cư xử như trẻ vị thành niên. Theo bà, anh đã 39 tuổi, anh quá già, không thể hành động như khi bỏ Paris ra về. Tuy nhiên, bà vẫn đau đớn khi không nghe tin tức gì của anh lại. Bà quá tự hào, nên không gọi cho anh
Bà nói cho Eugenie biết tối đó bà đi dự tiệc. Chuyện này nhắc bà nhớ lại cuộc cãi vã với Liam trong khi bà đang mặc quần áo. Ngày hôm sau bà sẽ đi London để thăm Xavier. Bà không biết bà sẽ làm gì khi đến xem tác phẩm của LIam và gặp anh ở đấy. Bà làm đại diện cho anh, nhưng bà không muốn gặp anh vội. Anh đã tạo ra 1 tình huống rất khó xử cho bà, thực r thì cho cả 2. Bà mừng vì đã không giới thiệu anh với những người trong thế giới của mình. Nếu giới thiệu, thì bây giờ bà rất khó ăn nói với mọi người vì sự vắng mặt của anh
Buổi tiệc bà đi dự tối hôm đó do ngài Đại sứ Mỹ ở Paris chiêu đãi. Ông ta mời nhiều họa sĩ và đại diện nghệ thuật danh tiếng, 1 nhà văn Mỹ đến thăm Paris, và có vài người cho bà biết sẽ có 1 diễn viên danh tiếng đến dự. Bà thấy khách khứa có vẻ tạp nham qúa, bà không thích cho lắm. Trong 2 tháng qua, bà hay cáu giận, gắt gỏng, lý do chỉ có bà và Liam biết thôi. Nhưng độ gần đây, tính tình bà đã có phần khá hơn
Bà mặc chiếc áo dài đen viền đăng - ten để đi dự tiệc, tại dinh ngài Đại sứ, tóc chải quấn thành 1 búi như mọi khi, và mang đôi giày mới rất khêu gợi, mặc dù suốt cả buổi bà luôn luôn tự hỏi tại sao bà lại ăn mặc đẹp đẽ như thế này. Từ khi bà và Liam chia tay nhau, bà không đi chơi với ai, bà không muốn đi. Bà nghĩ cuộc tình của họ đã chấm dứt. Bà cảm thấy ngu ngốc vì đã để cho anh thuyết phục bà gian díu với anh. Nhưng trong những giây phút riêng tư, bà xác nhận với mình rằng bà muốn yêu anh cũng như anh muốn yêu bà, và tự thâm tâm bà hy vọng mối tình được bền vững đời đời. Mối tình tan vỡ thật quá nhanh. Anh là họa sĩ có tài, nhưng khi nhgĩ đến chuyện Beth bỏ anh mà đi và đem theo các đứa con. Lấy anh đến 20 năm, hẳn là cơn ác mộng cho chị ta
Tối đi, khi đi vào dinh ông Đại sứ, bà xua đuổi hình ảnh anh ra khỏi đầu, vì bà đã sống 2 tháng không gặp anh. Ngoại trừ 1 ngôi sao nhạc rock và 2 diễn viên, Sasha quen biết tất cả mọi người. Dưới con mắt của 1 số người, Paris là thành phố nhỏ bé. Cả thế giới đều quy tụ về đây
Khi ngồi vào bàn, Sasha được xếp ngồi bên cạnh 1 diễn vi6n, người này có vẻ tự phụ, không nói chuyện gì với bà. Anh ta chỉ quan tâm đến người đàn bà ngồi bên tay phải anh, chồng bà ta là nhà xuầt bản phim ở Hollywood. Anh ta ve vãn bà này suốt 1 giờ liền. Khi Sasha quay qua nói chuyện với người đàn ông ngồi bên trái bà, bà nghĩ là bà đã gặp ông ta ở đâu đó rồi, và bỗng nhớ ra ông ta là ai. Ông ta 1 thời được xem là "phù thủy" của Wall Street, và bây giờ đã về hưu rồi. Arthur đã giới thiệu bà với ông ta tại 1 bữa tiệc ở Hamptons. Và bà đã hết sức ngạc nhiên khi thấy ông ấy nhớ ra bà
- Chuyện đã lâu 10 năm rồi - Bà nói, vẻ rất sung sướng. Ông ta bằng tuổi Arthur, nếu Arthur còn sống thì nay đã 59 tuổi. Ông đã mất 1 năm rưỡi rồi
- Tôi rất sung sướng khi chúng ta gặp nhau. Tôi đã đến phòng triển lãm của bà nhiều lần rồi - Ông ta cười với bà, bà nhận thấy ông ta rất đẹp lão. Bà không biết ông ta góa vợ hay ly dị vợ, và bây giờ đã lấy vợ lại chưa
- Phòng triển lãm ở New York à? - Bà hỏi, để cho câu chuyện giữa họ không gián đoạn. Bà không chú ý đến ông ta lắm, nhưng ông ta đã nói chuyện, dễ hơn nói với người diễn viên ngồi bên phải bà, anh ta không chú ý đến bà. Bà không gợi chuyện được với anh ta
- Tôi nói đến phòng triển lãm ở đây - Ông ta đáp - Hiện tôi đang ở đây - Tên ông ta là Phillip Henshaw, bà không tự hỏi tại sao ông ta đến Paris. Ông ta nghỉ hưu khi còn trẻ, như Arthur đã mong muốn thế - Cả 2 con gái của tôi lấy chồng Pháp, nên chúng dọn đến đây. Khi vợ tôi mất, tôi nghĩ là tôi cần phải đi xa khỏi New York 1 thời gian. Tôi ở đây đã được 5 năm, và tôi yêu Paris - Sasha nhận thấy ông nói giọng miền Nam ngọt xớt, giọng rè rè, và sau đó, ông cho biết ông sinh ra ở Louisiana. Vơ của ông Đại sứ ơ tại Georgia. Philip nói cho Sasha biết rằng ông ta có 1 ngôi nhà ở Provence, và 1 căn hộ tại 1 cao ốc ở London. Ông đã vạch chương trình để mỗi tháng đến mỗi nơi 1 lần
- Ngày mai tôi sẽ đi London để thăm con trai tôi, và thăm vài họa sĩ - Bà cười thoải mái với ông
- Tôi cũng đi London - Ông cười lại với bà, rồi sau đó 1 lát ông nói rằng ông rất buồn khi nghe tin Arthur qua đời - Với tuổi bà mà sống cô đơn rất khó khăn, nhất là khi bà đã được hạnh phúc trong cuộc sống vợ chồng - Lời ông nói lam bà xúc động
- Vì thế mà tôi về sống ở Paris. Sau khi Arthur chết, sống ở New York tôi cảm thấy khổ sở - Bà thú nhận
- Bà còn ngôi nhà ở Hampton chứ? - Ông nhớ rất rõ ngôi nhà ở đấy
Bà gật đầu, rồi thở dài
- Tôi không đến đó nữa. Bây giờ mà trở lại những chỗ thân thương ngày trước làm cho tôi vô cùng đau xót. Họ nói chuyện về New York, và nhận ra là họ cùng quen biết với nhiều người. Nói chuyện cùng ông về cuộc sống của bà trước đây, có cái lợi là bà đã quen được Liam. Ông ta đã làm cho bà quên đi những đau đớn trong 2 tháng vừa qua. Bà tức giận, chán nãn trước sự việc đã xảy ra cho bà. Bà bực tức vì chuyện tình của họ đã chấm dứt trong yên lặng. Bây giờ bà phải quên cho được mối tình ấy, nhưng oái oăm thay lại phải làm người đại diện bán tranh cho anh ta 1 cách bất đắc dĩ. Dan díu với anh ta là diều điên rồ ngoài sức tưởng tượng của bà. Nhưng bà không tuyệt vọng vì bà vẫn luôn yêu Arthur, chồng bà. Bà buồn chán thật đấy, nhưng rồi cũng quên anh ta được
Khi rời khỏi dinh ngài Đại sứ, bà ngạc nhiên được Phillip Henshaw mời ăn tối vào đêm mai tại London. Bà nhủ thầm, có lẽ bà sẽ bán cho ông bức tranh để treo trong nhà
- Xin cảm ơn ông! - Sasha đáp. Ông ta đề nghị ăn ở nhà hàng Mark's Club, đây là nơi bà và Arthur thường đến ăn. Người chủ của nhà hàng này là chủ của 2 nhà hàng Annabel's và Harry's Bar. Phillip đề nghị đề nghị đưa bà về nhà, bà cảm ơn, cho biết rằng bà đến đây với xe hơi riêng và có tài xế. Bà không muốn lái xe vào ban đêm, khi bà ăn mặc chỉnh tề để đi dự tiệc. Ông đưa bà đến tận xe hơi của bà, và nói đêm mai ông sẽ đến đón bà tại khách sạn Claridge lúc 7 giờ. Trên đường về nhà, bà nghĩ đến ông ta. Ông ta không có gì hấp dẫn, nhưng ít ra ông ta cũng thông minh, lịch sự và vui vẻ. Ở London mà có bạn đi ăn tối là tuyệt rồi. Bà không biết kế hoạch của Xavier con trai của bà ra sao, nhưng bà định sẽ gặp chàng vào buổi chiều, và nếu Xavier rảnh việc, tối mai bà sẽ đi ăn với chàng. Bà vẫn phải tính toán xem khi gặp Liam bà sẽ làm gì. Có lẽ không làm gì hết. Có lẽ bà sẽ bảo Bernard bay đến London để gặp Liam, nhưng người quản lý thế nào cũng thắc mắc là tại sao Sasha không gặp anh - Nhất là khi Liam đến Paris, anh ta đã ở tại nhà bà. Làm như thế thật khó giải thích cho thông. Hoàn cảnh của họ thật là chuyện khó ăn khó nói
Sáng hôm sau bà đáp chuyến bay 9 giờ tại phi trường Bourget, vì chuyến bay ngắn và múi giờ 2 nơi khác nhau 1 tiếng đồng hồ, nên bà đến London đúng vào giờ bà khởi hành ở Paris, 9 giờ sáng. Như những lần trước, bavào ở tại khách sạn Claridge lúc 10 giờ 30. Bà gọi Xavier, hẹn gặp chàng ăn trưa, rồi đi gặp 2 họa sĩ của bà
Bà đến nhà hàng Xavier đã chọn để ăn trưa đúng vào lúc 1 giờ. Xavier ngồi đợi bà ngoài vườn, khi bà đi vào để tìm chàng, bà quá đỗi ngạc nhiên thấy có Liam ngồi đấy. Bà cảm thấy hơi dễ chịu khi thấy anh ta có vẻ bối rối như bà. Sau này bà mới biết sáng nào anh ta cũng có mặt ở phòng vẽ của Xavier, cho nên con trai bà không thể tìm được cớ gì hợp lý để thoái thác không đưa anh ta đến đây, vì Sasha là đại diện bán tranh của anh ta. Xavier thích Liam, mặc dù chàng rất buồn vì không được ở 1 mình với mẹ. Xavier thích nói chuyện với bà
Liam đứng dậy chào Sasha, bà thận trọng đáp lại
- Chào Liam! - Bị bắt buộc phải ăn trưa với anh ta, Sasha cảm thấy như cơn ác mộng. Từ ngày anh ta giận dữ bỏ đi khỏi nhà bà ở Paris, bây giờ là lần đầu tiên bà gặp lại anh ta. Như thường lệ, anh ta mặc áo quần rất kỳ dị, nhưng hấp dẫn. Áo thun bên trong, áo khoác da ngoài, mũ chơi dã cầu, và lần này anh ta mặc quần bị sơn bắn vào tung tóe khắp nơi và mang đôi giày vải màu đỏ choét. Mặc dù Sasha đang giận anh ta, nhưng bà phải công nhận rằng như mọi lần, trông anh ta cực kỳ đẹp trai. Mái tóc vàng buộc thành đuôi ngựa dài thêm sau 2 tháng xa cách
1 hồi lâu sau, Liam mới lúng túng quay qua hỏi bà
- Bà mạnh khỏe chứ? - Mãi cho đến khi ấy, chính Xavier là người nói nhiều nhất, anh ngạc nhiên nhận thấy giữa 2 người không được tự nhiên. Anh đã biết 2 người có mối quan hệ tốt, thân hữu. Nhưng bỗng Xavier nhạn ra rằng độ gần đây Xavier không nhắc đến bà
- 2 người có ý kiến khác nhau về nghệ thuật phải không? - Cuối cùng Xavier hỏi, vẻ thích thú. Chàng hiểu cả 2 rất rõ, chàng biết họ có ý kiến mãnh liệt. Không khí giữa họ rất căng thẳng. Người ta có thể dùng lời cắt đứt sự căng thẳng như con dao cắt sợi dây căng
- Phải - Liam đáp, vẻ giận dữ và khổ sở
- Không phải thế - Sasha đạp lại ngay, thái độ lịch sự
- Vậy thì chuyện gì? - Xavier hỏi. Chàng cười, trong khi Liam xoay người trên ghế, còn mẹ chàng thì lạnh lùng
- Trong thời gian tôi ở với bà ấy tại Paris, bà không muốn đem tôi đi dự tiệc với bà. Tôi nghĩ đây là hành động cực kỳ khiếm nhã, vì tôi là khách trong nhà bà - Sasha nhận thấy đây là lối giải thích duy nhất. Bà không muốn Xavier biết rõ vấn đề, mà chỉ để cho biết 1 nửa như thế, không nên để chàng biết sự hật. Bà rất mừng là Liam không kể cho Xavier biết chuyện tình của họ. Rõ ràng Xavier không biết gì về chuyện đã xảy ra giữa 2 người
- Anh mặc áo quần gì mà mẹ tôi không đưa anh đi theo? - Xavier vui vẻ hỏi, trong khi người đại diện và họa sĩ mới đây là tình nhân - nhìn nhau. Rõ ràng Liam đang còn giận bà
- Tôi không biết... áo quần thường ngày... áo quần có làm cho vấn đề khác nhau không? - Liam quắc mắt nhìn Xavier, còn Sasha thì lặng lẽ nhìn 2 người
- Rất khác nhau, tùy theo loại tiệc mà mẹ tôi đến dự. Nếu anh muốn biết ý kiến của tôi, thì tôi xin nói rằng chính đấy là lý do mà bà không đem anh đi theo - Xavier nói như thể mẹ chàng không có ở đấy. Sasha không nói gì - Bà cũng không đem tôi đi. Những người mà bà quen biết hết sức nghiêm khắc và rất đáng chán. Xin lỗi mẹ - Chàng nhìn Sasha xin lỗi, và bà gật đầu. Bà đã nói như thế với Liam ngay từ đầu
- Mẹ đã nói với anh ấy như thế đấy - Sasha nói xen vào - Mẹ đã nói với ảnh rằng ảnh không thể hành động như 1 họa sĩ điên với những loại người như thế. Ảnh nói với mẹ rằng ảnh không thể kiềm chế được mình
- Có lẽ mẹ không thể kiềm chế được ảnh - Xavier thành thật đáp, rồi nhìn Liam - Hành động như 1 họa sĩ điên để làm gì? Nếu anh muốn làm vậy, tại sao anh còn muốn đi dự những buổi tiệc như thế làm gì? Nếu là tôi, tôi trả tiền cho bà để bà khỏi đem tôi đi. Tôi ghét những hạng người ấy
- Tôi cũng vậy. Tôi không muốn bị bỏ ở nhà như 1 đứa bé 4 tuổi, hay là bị buộc phải xử sự như thế này thế nọ khi tôi đến đấy
- Nếu mẹ tôi đem anh đi theo, thì việc này có khác gì đâu? Anh là 1 trong những họa sĩ của bà, Liam à. ANh không phải là chồng bà. Bố tôi cũng không thích đến những nơi ấy. Ông nói hầu hết khách quan trọng của mẹ tôi làm cho ông chán đến phát ngấy. Hễ có cơ hội là ông kiếm cớ để khỏi phải đi dự những buổi tiệc ấy - Sasha cười khi nghe Xavier nói thế, còn Liam thì có vẻ trầm tư - Trông anh như 1 người tình ghen tuông - Xavier trách Liam, nhưng vẫn không biết chuyện xảy ra, và Sasha rất mừng khitin là con bà không biết chuyện bí mật của họ
- Hay là 1 đứa bé được nuông chìu? - Sasha nói thêm - Mẹ ói với ảnh, nếu người nào muốn đi dự những buổi tiệc như thế thì không được xử sự như người mất trí. Ảnh đáp lời mẹ rằng ảnh xử sự tùy theo sở thích của ảnh. Thế là hết chuyện - Hết mối tình lãng mạn. Nhưng ơn Chúa, Xavier không biết. Theo chỗ Liam nói, Sasha ngạc nhiên là con trai bà không nghi ngờ gì hết. Chàng không hề có chút ý nghĩ nào rằng bạn chàng đã ngủ với mẹ mình. Bà quay qua Liam, nhắc cho anh nhớ lời bà đã nói trước đây 2 tháng - Bất cứ khi nào anh muốn ăn mặc chỉnh tề, hành xử như người lớn, anh sẽ đi cùng tôi đến mọi nơi. Trong lúc chờ đợi... - Bà dừng lại nửa chừng còn Liam thì tròn xoe đôi mắt
- Bà nói như bố tôi - Trông anh có vẻ giận dữ trở lại, khiến cho Xavier ngạc nhiên. Mẹ chàng nói đúng. Liam quá trẻ con. Thường chàng không đứng về phía mẹ. Nhưng lần này chàng cảm thấy phải đứng về phía bà
- Anh thật là con nít - Xavier nói với bạn - Bây giờ anh lớn rồi. Anh vừa qua tuổi 40. Trời đất, già khú đế rồi - Bỗng chàng nhìn Sasha - Xin lỗi mẹ
- Không có gì. Không già khú đế, nhưng già đủ để khỏi nổi cơn thịnh nộ về 1 buổi tiệc
- Bố tôi và các anh tôi không bao giờ đưa tôi đi đâu. Bố tôi gọi tôi là đồ khùng, các anh tôi gọi tôi là đồ điên. Tôi luôn luôn là kẻ bị ruồng bỏ. Vì thế mà tôi rời San Francisco. Tôi chán cảnh ấy rồi. Tôi không để cho ai đối xử với tôi như thế nữa
- Có lẽ anh là đồ điên thật - Xavier nói với vẻ thoải mái - Nhìn Liam, nhìn ánh mắt của anh, bỗng Sasha cảm thấy có thiện cảm với anh. Rõ ràng bà đã khơi dậy vết thương lòng thời thơ ấu của anh. Anh không có mẹ để che chở, bênh vực chống lại bố và các ông anh vô tình, độc ác. Nhìn anh, bà muốn quàng tay ôm anh, nhưng bà không thể làm thế được - Thỉnh thoảng anh vẫn là đồ điên - Xavier nói, và Liam cười - Trời đất, anh muốn gì? Anh là họa sĩ. Tôi cũng điên. Đây là dấu hiệu của tài năng, và sự vĩ đại. Tôi thích làm người điên, anh cũng vậy. Nếu anh trả tiền cho tôi, anh cũng không thể đưa tôi đến những buổi tiệc như thế
- Tôi cảm thấy bị bỏ rơi. Tôi thấy mình như đứa bé thuở thiếu thời. Tôi bị người ta cấm không được đi đâu, nếu muốn đi thì phải cư xử như người khác. Có lẽ nguyên nhân làm cho tôi bực tức là những hình ảnh xưa cũ trong óc tôi gây nên, chứ không phải vì mẹ anh - Liam lo lắng nhìng sang Sasha, anh muốn xin lỗi bà, nhưng không nói nên lời. 4 mắt nhìn nhau 1 hồi lâu. May thay Xavier không để ý
- Anh sai rồi, anh chỉ là khách trọ thôi. Có lẽ vì thế mà mẹ tôi không đưa anh đi dự tiệc
- Phải, mẹ không đưa anh ấy đi được - Sasha nói thêm - Ảnh quá phóng túng không thể đến những chỗ ấy được. Mẹ và ảnh đã bàn về vấn đề này
- Và mẹ anh đã kiểm soát rất kỹ - Liam nói thêm - Khi tôi bị ai xúc phạm, tôi thường nổi điên. Tôi thường bị gạt ra ngoài như 1 đứa bé, như là tôi không thuộc vào họ, hay là không có đức hạnh đủ để hòa đồng với họ. Họ luôn luôn muốn kiểm soát tôi, làm cho tôi phải xử sự giống như họ, mà việc này tôi không thể làm được - Sasha nhận ra rằng, vấn đề khiến Liam nổi điên còn có nguyên nhân sâu xa nhiều hơn nữa. Đó là vì đã mất người bảo vệ, che chở, mất tình yêu bao la của người mẹ lúc mới lên 7. Bà đã biết chuyện này rất rõ vào tối hôm ấy, bà biết anh đã mất mẹ vào năm 7 tuổi. Bỗng nhiên bà hiểu lý do khiên Liam có thái độ thiếu chín chắn khi anh ở tại Paris với bà. Nghe anh nói, bà bỗng thấy có thiện cảm với anh
- Thôi được rồi, bây giờ chúng ta hiểu nhau rồi phải không? - Xavier quay qua nói với Liam - Anh rõ ràng là đồ điên rồi, hay đại loại là như thế. Mẹ tôi đi dự những buổi tiệc do những người đáng chán nhất hành tinh chiêu đãi, những buổi tiệc mà những người có ý thức đều không muốn đến dự. Anh là họa sĩ điên, không nên đến những nơi như thế, gặp những người mà bà quen biết. Mẹ tôi tuyệt vời, còn những người bà đến ăn tiệc với họ thì không. Những người như chúng ta cần phải đi chơi với nhau. Không đi với những người mà mẹ tôi quen biết, buôn bán tranh với họ, nếu không, việc này sẽ kiềm hãm tài năng của chúng ta. Hãy đi chơi với tôi, quên chuyện rác rưởi kỳ cục của mẹ tôi đi. Tin tôi đi, anh sẽ ghét những chuyẹn ấy. Bây giờ chúng ta nghỉ ngơi 1 lát rồi đi ăn trưa phải không? Tôi phải vào phòng tắm. 2 người hôn nhau giải hòa đi, để cho bà bán tranh của anh mà không giận anh. Khi tôi quay lại đây, tất cả chúng ta đều vui vẻ như lần trước, được không? Các em bé? - Cả 2 đều cười với chàng. Xavier đã phá tan được sự bế tắc mà họ không làm được trong 2 tháng qua, mặc dù Xavier không biết chuyện rắc rối của họ - Cám ơn! - Chàng đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh. Liam nhìn bà. Anh vẫn yêu bà, và nhờ Xavier mà anh hết giận bà. Bây giờ nhớ lại chuyện đã xảy ra, anh nghĩ không phải lỗi do bà, mà do chuyện trong quá khứ của đời anh, chuyện đã do bố anh và các anh của anh gây ra, chứ không phải Sasha. Bà đã chạm phải vết thương lòng của anh, làm cho anh đau đớn và nổi giận. Anh đã quá giận nên không nghe lý lẽ của bà, cho đến bây giờ sau 2 tháng trời, Xavier mới làm cho họ vỡ lẽ, thấy được vấn đề
- Tôi xin lỗi, Sasha - Liam nói nho nhỏ - Tôi nhớ bà kinh khủng. Bà là người đàn bà bướng bỉnh nhất hành tinh. Bà không hề gọi cho tôi!
- Anh cũng không gọi cho tôi. Tôi cũng nhớ anh. Tôi xin lỗi! Tôi thật không hiểu nguyên do đã làm cho anh giận dữ. Bây giờ tôi biết rồi. Tôi không có ý định làm cho anh đau đớn. Bà đưa tay nắm tay anh
- Bà không có ý định. Họ thì có. Tôi đã làm cho bà bối rối trước mặt họ 1 lát - 1 lúc lâu. Từ khi anh rời khỏi Paris đến nay đã hơn 2 tháng rồi - Trước khi bà rời khỏi London, ta hãy cùng đi uống với nhau 1 bữa - Bà gật đầu, vừa khi ấy Xavier quay lại
- Mọi người vui vẻ rồi chứ?
- Rất vui - Sasha tươi cười nhìn chàng - Con là nhà hòa giải đại tài. Mẹ phải nhờ con giúp trong nhiều việc mới được - Khi ba quay qua nhìn Liam, bà thấy anh cười với bà
Họ gọi thức ăn trưa, 2 người đàn ông nói về công việc, còn bà lắng nghe. Không khi nào bà cảm thấy hạnh phúc hơn khi nói chuyện với các họa sĩ, nhất là 2 người họa sĩ này. Ăn xong, họ đến phòng vẽ của Liam để xem những tác phẩm anh mới vẽ xong. Những tác phẩm này còn đẹp hơn những tác phẩm trước rất nhiều. Khi Sasha xem, bà cười với anh
- Lạy Chúa, đẹp quá, Liam à! - Bà có thể nói rằng anh đã vắt óc suy nghĩ để trút lên khung vải tất cả những tâm tư tình cảm của mình
Xavier vui sướng góp ý
- Khi anh tức giận, anh cho ra đời nhiều tác phẩm rất tuyệt - Thỉnh thoảng thế - Liam đáp, vẻ buồn rầu. Sasah thấy nét mặt anh, bà nắm tay anh bóp mạnh - Tôi chỉ giận lúc ban đầu. Sau đó, tôi khổ sở. Thực vậy, tôi sáng tác được những tác phẩm đẹp vào lúc ấy. Tôi không thích thực tế này, nhưng sự thật thường xảy ra như thế - Liam nói, vẻ chán nản, mắt nhìn vào những khung vải. Anh đã sống cô đơn không có bà 2 tháng
- Chính tôi cũng như thế - Xavier xác nhận
- Ước gì tôi là nguyên nhân làm phát sinh ra những kiệt tác như thế này - Sasha nói tiếp. 2 tháng qua bà sống thiếu vắng anh, thật đau khổ. Bà ước chi bây giờ bà được ở bên anh, nhưng bà phải gặp họa sĩ khác. Bà sung sướng đã xem tác phẩm của Liam. Nếu bây giờ bà chỉ là người đại diện bán tranh của anh thôi, thì có lẽ tình thế sẽ tốt hơn cho bà. Mối tình ngắn ngủi giữa họ rõ ràng là 1 tai họa. Nhưng nhờ có Xavier mà ít ra sự xung đột giữa 2 người đã chấm dứt
Khi Sasha chia tay với 2 người, Liam hỏi
- Tối nay cả 2 mẹ con sẽ làm gì? - Bà có vẻ vội vàng
- Tôi bận việc - Sasha đáp nhanh, còn Xavier thì nói chàng có hẹn
- Đi dự tiệc chán phèo phải không? - Liam vui vẻ hỏi bà
- Không, đi ăn tối bình thường với 1 khách hàng có tiềm năng - Bà chỉ nói thế, không cần thiết phải giải thích dài dòng. Sự xung đột đã chấm dứt, nhưng sự yêu đương tình tứ của họ cũng hết. May mắn là bây giờ họ trở thành bạn bè với nhau
- Ngày mai thì sao? - Liam muốn gặp bà trước khi bà về lại Paris, và bây giờ có Xavier bên cạnh, nên không khí rất dễ thở cho 2 người
- Tôi rảnh - Xavier nói xen vào
- Tôi cũng rảnh - Sasha đáp, nhưng bà muốn có thì giờ ở riêng với con. Nếu LIam đến với họ, không khí sẽ khác đi
Liam đề nghị ăn tối ở quán rượu anh thích nhất. Xavier bằng lòng ngay, còn Sasha có vẻ ngần gừ, nhưng dù sao thì khi ăn trưa anh đã trình bày hết hoàn cảnh của mình rồi, bà không muốn tỏ ra thô lỗ với anh. Bà có thể ăn sáng 1 mình với Xavier vào sáng hôm sau, trước khi về Paris
Sasha nói bà sẽ bảo tài xế đưa xe đi đón cả 2 người vào tối hôm sau. Mặc dù bà không thích không khí ồn ào trong quán rượu, nhưng bà vẫn đi để làm vui lòng cả 2 người, và có lẽ làm cho Liam vừa lòng hơn. Khi ra về, bà cảm thấy tràn trề tình thương yêu, che chở cho anh
Bà bận rộn suốt cả buổi chiều, đi mua sắm lặt vặt tại phố New Bond rồi về khách sạn chỉ đủ thì giờ để thay quần áo trước khi Phillip đón bà đi ăn tối. Khi bà chải tóc búi thành búi như mọi khi, thì Liam gọi bà
- Tôi sung sướng chúng ta gặp nhau hôm nay - Liam nói - Xavier đã giúp rất nhiều cho chúng ta. Hay đúng hơn là cho tôi. Tôi xin lỗi đã nổi điên tại Paris!
- Không sao đâu - Sasha đáp, 1 tay cầm tóc đưa lên cao, 1 tay cầm máy điện thoại - Những chuyện như thế nay xày ra luôn. Hôm nay khi anh nói đến chuyện này, tôi cảm thấy rất ái ngại - Liam đã nói đến chuyện bố anh trước kia, nhưng bà không nhắc lại làm gì. Điều Liam cần hơn hết là người mẹ. Nhưng bà không muốn làm mẹ anh. Bà đã có con của mình rồi. Có lẽ anh cần tình mẫu tử hơn là tình yêu trai gái. Nhưng với sự cách biệt về tuổi tác, bà cảm thấy mình già hơn nhiều. Có lẽ nên làm người đại diện, chứ không nên làm tình nhân, có thế bà mới có thể giúp anh có những thứ mà anh cần nơi bà hơn
Hầu hết các họa sĩ của bà cần có mẹ, họ muốn bà làm mẹ họ. Phần lớn vai trò của bà là dưỡng dục họ. Với Liam, bà không ngại làm việc ấy. Có lẽ việc này sẽ giúp ích cho Liam. Bây giờ bà không có vai trò gì với anh, ngoại trừ nhiệm vụ bán tranh của anh. Bà vẫn còn bị anh thu hút, và mỗi khi nhìn anh, bà vẫn cảm thấy như bị luồn điện truyền sang người bà, nhưng bây giờ cảm xúc đối với anh khác trước nhiều. Cảm giác của bà đối với anh tiêu tan hết, và nhiều lúc biến mất. Bà yêu anh, nhưng bây giờ bà có thể nhìn thấy anh mà không muốn xé nát áo quần anh ra. Bà đã chế ngự được cảm xúc của bà trong 2 tháng qua, và vây giờ cảm xúc của bà đối với anh không phải là sự đam mê. Cảm xúc của bà lành mạnh hơn, tốt hơn chứ không phải cảm xúc bệnh hoạn như trước đây, khi họ mới gặp nhau vào mùa đông. Nhưng bà nhớ những gì họ đã từng chia sẻ với nhau. Như thể cảm tình của bà đối với anh đã chín chắn, biến thể từ lần họ gặp nhau cuối cùng. Bà bằng lòng làm người đại diện cho anh, là người bạn của anh, chứ không làm gì khác hơn
- Bà có hạnh phúc không? - Anh hỏi, bà cười
- Néu anh hỏi tôi hiện có ai ở đây không, thì không có ai hết. Tôi đã mất 1 thời gian mới nguôi được những chuyện đã xảy ra. Khi anh rời khỏi Paris, tôi rất chán nản - Mất anh là chuyện cực kỳ đau khổ cho bà sau lần mất Arthur - Tôi đã nguôi được chuyện này
- Nếu tôi không nổi điên thì chuyện có thể thành công chứ? - Liam đáp giọng nghe bối rối
- Đúng. Có lẽ anh nói dúng. Để anh ở nhà, giữ anh torng bí mật, quả là hành động rất thô bỉ. Tôi không biết tại sao tôi 9dã làm thế
- Tôi cũng vậy. Bây giờ việc này không có vẻ to chuyện quá, nhưng khi ấy là việc to chuyện
- Khi ấy đối với tôi cũng to chuyện. Tôi sung sướng là Xavier đã giải thoát cho ta mặc cảm này
- Cậu ấy thật tuyệt vời, Sasha à!
- Đúng thế. Tôi rất may mắn - Bà nhìn đồng hồ. Phillip sẽ đến đón bà trong 10 phút nữa, mà bà chưa chải tóc và trang điểm xong - Bây giờ tôi phải xin lỗi anh để chuẩn bị đi có việc. Xe sẽ đến đón tôi trong 10 phút nữa
- Không hiểu sao, tôi nghĩ là bà đi ăn tối với ai đấy có hò hẹn với bà, chứ không phải với khách hàng. Phải khôngz?
- Có lẽ anh hoang tưởng - Bà trêu anh - Đi vẽ cái gì đi! Hẹn anh mai gặp
- Chúc bà buổi tối vui vẻ! - Anh nói, và bỗng nhiên bà cảm thấy lòng nao nao, nhưng bây giờ bà có thể chế ngự được cảm xúc ấy. Thòi gian qua đủ lâu cho bà bình tĩnh tâm trí
- Cảm ơn, Liam!
Bà đi quanh phòng suốt 10 phút để khỏi nghĩ đến Liam. Khi Phillip gọi bà từ dưới tiền sảnh, thì bà đã sẵn sàng. Bà ngạc nhiên khi buổi tối trôi qua hoàn hảo. Có thể xem đây là việc hẹn hò đi chơi đầu tiên, lịch sự, hấp dẫn, thông minh, vui vẻ. Ông ta dễ thương, là người bạn cùng đi tuyệt vời. Ông có sự nghiệp vững vàng, thích đi du lịch, có bạn bè khắp nơi. Ông biết chơi quần vợt, biết đánh golf, đọc sách nhiều, quan tâm đến hội họa, và gắn bó mật thiết với con cháu. Sasha không cảm thấy rung động vì ông ta, nhưng bà thích thú. Bà cảm thấy thoải mái vì không nghĩ đến những chuyện rắc rối như khi ở với Liam. Chuyện vui chơi với Phillip thoải mái, yên ổn. Bà không cần lưu tâm đến việc bà có bán tranh hay không
Họ ăn tối tại câu lạc bộ Mark, rồi sau đó ông dẫn bà đến nhà hàng Annabel. Sau 12 giờ đêm 1 chút, bà về nhà bình an vô sự. Ông cho biết ngày hôm sau ông sẽ đi Hà Lan để xem chiếc thuyền buồm mà ong đã đặt mua khi về đến Paris ông sẽ gọi cho bà. Thật sung sướng khi đi chơi với người đàn ông thông minh, vui vẻ như thế này. Bà không gặp cảnh gay cấn, dày vò như khi đi chơi với Liam
Đêm đó bà ngủ yên lành, ngày hôm sau gặp 1 họa sĩ, thăm 2 phòng triển lãm, rồi đi mua hàng. Bà về lại khách sạn đúng giờ để thay quần jeans đón Xavier và Liam. Bà thấy như thể mình sắ đi chơi với 2 cậu con trai. Quán rượu mà Liam chọn đông đúc ồn ào như bà lo sợ trước. Suốt bữa ăn, họ nói chuyện với nhau thật to mà cũng không nghe rõ. Sau đó, họ đến quầy rượu, nơi đây Xavier ve vãn nhiều phụ nữ đủ loại, còn Liam cố nói chuyện bình tĩnh với Sasha. Bà mong cho buổi tối chóng hết. Nhưng hình như buổi tối dài bất tận. Ở đây với Liam thật quá kỳ cho bà. Những phụ nữ chung quanh ho rất nhiều, trắng trợn khêu gợi anh, đều vào tuổi trên 20 1 chút. Khi bà nhìn họ, rồi nhìn anh, bà thấy bà không muốn ở đây. 10 phút sau, bà nói với 2 người bà nhức đầu. Bà ra về 1 mình, để 2 người ở lại vui vẻ uống rượu. Khi bà về, họ không say, nhưng bà đoán thế nào họ cũng say. Buổi tối hôm nay rất khác xa so với buổi tối hôm qua bà đi với Phillip. Hôm qua bà đi với ông đến chỗ lịch sự, văn minh, chứ không ồn ào, mất trật tự, hỗn độn như thế này. Khi bà về lại khách sạn 1 mình, bà thấy buổi tối đi chơi với họ khiến cho bà cảm thấy buồn và già thêm. Bà không biết tại sao, nhưng bà chỉ cảm thấy chán chường khi nhìn Liam. Đây là cái giá bà phải trả cho sự điên rồ của mình vì đã dan díu với anh. Bây giờ mỗi lần gặp anh là bà nhớ lại chuyện đã xảy ra và thấy được lý do khiến cho cuộc tình của họ đi đến chỗ kết thúc. Vì Liam không đúng với tiêu chuẩn chọn lựa của bà. 2 người không thể sống với nhau hòa hợp được
Bà sung sướng được về lại khách sạn, thay áo quần. Bà mặc áo ngủ, nằm lên giường, thưởng thức sự im lặng và nghĩ đến anh. Bà thấy thật kỳ khi nhớ rằng anh từng là người yêu của bà, và bây giờ anh thích hợp cho những người đàn bà còn trẻ, vui nhộn, tầm thường kia. Như mọi lần khác, bà tin rằng anh nên tìm người đàn bà nào gần bằng tuổi anh mà yêu, người nào trẻ hơn bà. Điều duy nhất mà bà không biết, hay có lẽ không bao giờ biết, là ai sẽ phù hợp với bà. Có lẽ không có ai. Bà cảm thấy đi đâu cũng lạc lõng, cô đơn trong thế giới của Liam, cũng như trong thế giới của bà
Đến 11 giờ bà tắt đèn, và thiu thiu ngủ thì chuông điện thoại reo. Mới đầu bà không biết mình ở đâu, sau 1 phút bàng hoàng bà mới nhớ ra. Người nói trên điện thoại có giọng trầm, quen thuộc
- Tôi đang ở dưới tiền sảnh - Giọng nói cất lên trong máy
- Ai đấy?
- Liam đây
- Tôi ngủ rồi
- Bà còn nhức đầu không?
- Tôi đỡ rồi - Bà không muốn nói với anh là bà đau đầu
- Tôi muốn nói chuyện với bà - Giọng anh có vẻ sốt sắng
- Ngày mai tôi sẽ gọi cho anh - Bà không muốn gặp anh. Gặp anh chỉ làm cho bà buồn thêm. Bà đã để anh lại nơi thích hợp với anh, trong quán rượu với những người đàn bà còn trẻ măng ấy
- Tôi không muốn đợi đến mai, Sasha, vui lòng... để cho tôi lên gặp bà
- Tôi nghĩ ý kiến của anh không tốt đâu - Bây giờ bà đã tỉnh hẳn - Chúng ta phải dừng lại ở vị trí chúng ta đang sống. Chúng ta chỉ là bạn bè thôi. Đừng càu nhàu, cãi cọ về những chuyện mình không vừa ý và thắc mắc lý do tại sao có chuyện như thế. Anh đang được hạnh phúc. Chúng ta không cần tái diễn chuyện ấy
- Tôi không muốn tái diễn chuyện gì hết. Tôi chỉ muốn gặp bà
- Trông tôi giống như cách đây 2 giờ, thay vì hồi nãy tôi mặc quần jeans xanh thì bây giờ mặc áo ngủ thôi
- Xin bà vui lòng!... Tôi biết sáng mai bà đi rồi - Giọng anh nghe có vẻ buồn
- Anh say rồi phải không? - Bà nói, vẻ lo lắng
- Không. Nhưng nếu bà không gặp tôi, tôi sẽ say - Anh cười
Bà thở dài, nghĩ đến điều này. Gặp anh sẽ không có gì hay ho hết. Mà gặp nhiều chuyện không hay thì có. Bà vẫn còn bị anh thu hút, bà không muốn chuyện gì điên rồ xảy ra nữa
- Thôi được rồi... cứ lên đi! Nhưng nếu anh làm chuyện gì ngu ngốc, tôi sẽ gọi bảo vệ họ tống cổ anh ra ngoài đấy!
- Tôi hứa sẽ không làm việc gì ngu ngốc đấu
Bà bước ra khỏi giường, mặc áo ngủ dài, đi ra ngòai phòng khách ở căn hộ của mình. Bà ra phòng khách trước khi buộc dây thắt lưng ở áo khoác ngoài. Anh gõ cửa. Bà mở cửa, nhìn anh. Trông anh cao, gầy và đẹp. Lòng bà lại rạo rực như trước đây, nhưng lần này bà không để ý đến. Bà bước lui khỏi cửa, vẫy tay cho anh vào, vẻ ngái ngủ
- Tôi xin lỗi... Sasha, tôi không hiểu tại sao... nhưng tôi phải gặp bà!
- Rồi anh đã gặp rồi đấy - Bà cười với anh rồi ngồi xuống ghế. Anh bươc tới, quỳ xuống, quàng 2 tay quanh bà
- Tôi xin lỗi đã có hành vi ngu ngốc. Tôi nghĩ bà muốn làm nhục tôi nên tôi nổi điên lên như thế. Đêm đó tôi muốn đi với bà, tôi muốn bà tự hào về tôi. tôi không biết nói sao cho bà hiểu
- Tôi cũng không giải quyết vấn đề ấy 1 cách ổn thỏa. Thỉnh thoảng chuyện ấy xảy ra như thế. Anh càng nổi điên bao nhiêu, tôi càng đổ thêm dầu vào lửa bấy nhiêu. Tôi đã nói với anh chuyện không thể được. Chuyện tình của chúng ta không thể có kết qủa được đâu
- Nếu bà muốn có kết quả thì sẽ có kết quả. Tôi đã suy nghĩ nhiều rồi
- Đừng bắt đầu chuyện này lại làm gì. Tôi không muốn tranh cãi với anh. Tôi sẽ không làm những chuyện ngu ngốc - Bà vòng 2 tay trước ngực, 1 hành động cố gắng hết mình. Bà muốn quàng 2 tay ôm anh, nhưng bà cố để khỏi làm 1 hành động như thế. Bà vẫn còn cảm tình với anh. Và anh đã uống ngà say. Sự phối hợp rất nguy hiểm, như họ đã mắc phải nhiều lần rồi
- Người hẹn hò với bà đêm qua như thế nào?
- Duyên dáng, thông minh, đáng kính, và đáng chán không thể tưởng tượng nổi - Bà vọt miệng nói mà không suy nghĩ, rồi nhìn anh đăm đăm - Tôi không ngờ tôi đã nói thế. Tôi đã hoàn toàn vui vẻ với 1 người rất tốt - Bà buồn vì lời mình vừa nói. Lời nói đã tự nhiên vuột ra khỏi miệng bà
- Có lẽ vì đấy là sự thật. Sasha, anh yêu em! - Anh nói với vẻ chán chường - Nếu chúng ta giữ bí mật chuyện tình của chúng ta cũng được, anh không cần. Bây giờ anh nhận thấy chúng ta cần giữ bí mật. Nếu mọi người biết, càng thêm nhiều phiền phức cho chúng ta. Anh không lưu tâm đến việc chúng ta có cùng đi dự tiệc hay không. Anh chỉ muón ở với em, chia sẻ ngọt bùi với em trước khi anh gây tiếng xấu khắp Paris
- Anh không gây tiếng xấu 1 mình đâu - Bà đáp, giọng hiền hòa - Cả 2 chúng ta đều gây ra đấy. Chuyện này không nên làm. Liam, tôi đã nói với anh rồi. Chuyện này không thể được đâu. Chúng ta làm thế là ngu ngốc quá phải không? Chúng ta đã gặp may. Chúng ta làm cho nhau đau khổ, nhưng không gây nên nhiều nguy hại và kết thúc bi đát. Chúng ta phải từ giã ngay trước khi tai họa xảy đến. Tôi sẽ làm người đại diện bán tranh cho anh, anh là họa sĩ của tôi - Khi bà nói, anh đứng trước mặt bà, cúi xuống hôn bà. Bà bực mình vì đã đáp lại nụ hôn của anh - Thôi được rồi, như vậy là tôi yêu anh. Yêu anh chẳng thay đổi được gì. Tôi sẽ không làm việc đó. Chuyện này không thể được. "Không thể được". Tôi đã nói với anh như thế bao nhiêu lần, bao nhiêu cách rồi? - Anh hôn bà lại, và lần này khi anh dừng hôn, bà hụt hơi - Liam đừng... xin anh... Chúng ta chỉ làm cho nhau điên rồ lại mà thôi... - Anh không thể thôi hôn bà, và bà cũng không thể thôi hôn anh
- Anh đã điên rồi! - Anh khổ sở nói - Anh đã điên vì ngu ngốc bỏ em ở Paris mà di
- Anh không ngu ngốc đâu... Tôi không muốn giữ anh trong vòng bí mật. Anh nói đúng. Anh đáng được cư xử tốt hơn. Mà tôi không thể cho anh điều đó được. Tôi không thể tuyên bố với mọi người rằng tôi có bạn trai hay có người yêu hay người gì đấy nhỏ hơn tôi 10 tuổi. Chuyện này sẽ biến tôi thành 1 bà già dơ bẩn
- 9 thôi - Anh vừa hôn vừa nói
- 9 cái gì? - Anh đã làm cho bà đê mê lú lẩn. Đầu bà quay cuồng
- 9 tuổi, chứ không phải 10. Đừng nói thêm
- Được rồi, 9. Tôi không thể nói cho mọi người biết. Còn anhthì đáng được mọi người biết, chứng không lén lút
- Anh thà lén lút với em còn hơn là không có gì
- Tôi là đại diện của anh
- Anh muốn em là vợ anh - Và khi anh hôn bà, bà thật sự muốn là vợ anh. Nhưng khi bà được như thế, chắc tình hình sẽ trở nên điên rồ, bà sẽ lú lẫn như khi họ ở tại Paris - Và anh muốn làm họa sĩ điên của em - Bà cười
- Trời, anh lúc nào cũng làm họa sĩ điên hết, cho dù tôi chỉ là người đại diện cho anh
- Sasha, hãy tạo lại cơ may lần nữa đi!... Vui lòng đi! Cho số phận của 2 ta. Thật anh yêu em mà
- Tôi cũng yêu anh. Tôi chỉ không muốn chúng ta làm cho nhau nổi điên lên thôi. Và chắc anh biết thế nào chúng ta cũng điên. Tôi sẽ làm gì đó khiến anh nổi điên. Tôi sẽ là nhục anh mà không có chủ tâm. Và anh sẽ xuất hiện trong buổi họp của hội đồng quản trị mà trên người chỉ mặc xà - rông và đi đôi giày vải
- Cái xà - rông à? - Anh nhích lui, nhìn bà - Xà - rông à? Anh không có cái nào hết
- Vậy thì mua 1 cái - Bà cười nói - Người họa sĩ điên nào cũng phải có 1 cái. Để anh mặc đi dự tiệc với tôi
- Mặc áo choàng rộng được không? Anh có thể khoác vải trải giường để vào phòng họp của hội đồng quản trị hay đến dự buổi tiệc nghiêm trang - Anh nói rồi cười toe toét
- Như thế sẽ rất hoải mái - Bà vừa hôn anh vừa đáp. Anh ôm bà vào lòng, bà đi vào phòng ngủ. Anh để bà xuống giường, nơi họ đã làm tình vào lần đầu tiên. Anh dừng lại, nhìn bà. Bà nằm trên giường, nhìn anh
- Nếu em không muốn, anh sẽ không làm chuyện này với em - Anh dịu dàng nói
- Em hy vọng là không - Bà vui vẻ nói - Ôi, lạy Chúa, Liam... Chúng ta sẽ làm gì? - Bà yêu anh, nhưng bà sợ
- Chúng ta sẽ bắt đầu ở chỗ chúng ta đã bỏ cuộc, chỉ có điều là sẽ tốt đẹp hơn - Anh đáp, giọng tin tưởng
- Làm sao anh biêt được lần này sẽ tốt đẹp hơn? Có thể nó sẽ xấu hơn?
- Anh biết vì anh yêu em nhiều hơn 2 tháng trước đây. Anh biết vì anh muốn chuyện này thành công mỹ mãn. Anh muốn chứng minh cho em thấy chuyện này có thể được, và em nói không thể được là sai. Anh muốn chứng minh em sai
- Em cũng thế - Bà thì thào nói, vừa dang rộng 2 tay để đón anh. Anh cởi chiếc áo dài khoác ngoài của bà, còn bà thì cởi áo quần của anh. Bà muốn tin chuyện này thành công. Bà muốn anh được toại nguyện mọi thứ anh muốn, bà muốn anh là giấc mơ của bà. Khi anh làm tình với bà, cả 2 đều tìm lại được những thứ mà họ đã mất và mơ ước trong 2 tháng qua
Sau đó bà nhìn anh, cười với anh, và lần này bà cười to
- Em không ngờ chúng ta lại làm việc này, Liam. Chúng ta là 2 kẻ điên khùng - Mặc dù nói thế, nhưng trông bà có vẻ vui sướng
- Em là đồ khùng - Anh cười toe toét với bà - Còn anh là họa sĩ điên - Anh nói, vẻ tự hào, lòng cảm thấy như thể anh đã về nhà trở lại.
Tình Khúc Mùa Thu Tình Khúc Mùa Thu - Daniel Steel Tình Khúc Mùa Thu