The multitude of books is making us ignorant.

Voltaire

 
 
 
 
 
Tác giả: (Unkown)
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Cỏ Phong Sương
Upload bìa: Nguyễn Hữu Sỹ
Số chương: 4
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 334 / 4
Cập nhật: 2020-03-20 21:01:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ập bóng xong tui định ghé nhà bé Trang rủ bé đi chơi thì có điện thoại, nhỏ Linh gọi.
– A lô?
– T qua nhà Linh ngay được hông?
– Có chuyện gì vậy?
– Gấp lắm, T qua lẹ nha.
– Ừ ừ, T qua liền.
– Lẹ lẹ nha.
Tui cúp máy, đạp xe chạy vèo tới nhà nhỏ Linh, không biết có chuyện gì. Tới nơi, tui lấy điện thoại ra định gọi cho nhỏ thì có chị kia, chắc là người giúp việc, mở cổng kêu tui dắt xe vô. Hic… cái xe ghẻ của mình để trong nhà nhỏ Linh thấy sao lạc lõng. Bước vô nhà, rộng thênh thang. Nhỏ Linh chạy từ trên lầu xuống, nhỏ mặc cái quần ngắn củn cỡn. Cái áo thun ba lỗ màu trắng. Nhỏ thấy tui thì tít mắt cười:
– Hì, xin lỗi T nha, bắt T tới gấp vầy.
– Không… không sao, có chuyện gì vậy?
– Hì, đi theo Linh.
Nhỏ liền kéo tay tui đi theo nhỏ:
– Phòng Linh nè, vô đi.
– Ơ, thôi, xuống đi có gì từ từ nói Linh.
– Đi vô. – nhỏ lôi tui vô rồi đóng cửa lại cái rầm.
– Hơ…. có chuyện gì vậy?
Nhỏ nhìn tui cười cười, nhỏ ngồi xuống bên cạnh tui rồi chìa ra cho tui mấy tờ giấy.
– Gì đây?
– Tập hát với Linh.
– Hả?
– Linh là người hát kết thúc chương trình, Linh chọn T hát chung với Linh rồi á.
– Gì chứ? Linh đừng giỡn nha, T đâu biết hát gì đâu.
– Thì tập với Linh nè, thứ 2 là hát rồi đó, lo mà ráng tập nghe chưa.
– Nhưng mà…
– Hông nhưng gì hết, từ giờ tới thứ 2 phải qua nhà Linh để tập nghe chưa?
– Hả? Chắc chết quá! – tui nhăn nhó.
– Ráng đi rồi có thưởng – nhỏ cười.
– Thưởng gì?
– Bí mật, mốt đi rồi biết. – nhỏ để ngón tay lên đôi môi nhỏ nhắn.
– Xì, chỉ giỏi hành hạ người khác.
– Gì hả? – nhỏ nhéo má tui.
– Ui da, đau mà. – tui ôm mặt.
– Thôi giờ tập đi.
– Làm thiệt hả? – tui trố mắt.
– Ừ, chứ sao, đăng kí tiết mục rồi – nhỏ đáp gọn lỏn.
– Sao…. sao Linh không nhờ đứa nào biết hát á? – tui nhăn nhó.
– Tại lúc đó Linh hông nghĩ ra ai ngoài T hết…
– Ặc, vậy giờ sao???
– T phải tập hát thôi, chứ đăng kí rồi, bỏ hông được đâu… hic… giúp Linh đi mà… -Nhỏ nhìn tui bằng đôi mắt mèo con.
– Ừ…ừ….. – tui không kiềm chế được khi nhỏ nhìn tui như vậy.
– Hì, vậy giờ tập nha.
– Hát cái gì bây giờ?
– Wavin’ flag á.
– Ai da, hát tiếng Anh luôn kìa. Chắc T hát không được đâu… – tui xua tay.
– Hứ, đừng có xạo, làm như Linh không biết T giỏi tiếng Anh nhất lớp vậy. – nhỏ cãi tui.
– Ấy ấy, tại tụi trong lớp nó nổ đó mà. – tui cười như mếu.
– Hông nói nữa, đứng dậy tập đi.
Tui miễn cưỡng đứng dậy.
– Vậy giờ T hát đoạn nào?
– Mình chia ra làm 3 đoạn, T hát đoạn mở đầu….
– Hả???!!! – tui giật mình.
– Nghe tiếp nè, sau đó Linh sẽ hát đoạn 2, đoạn cuối thì 2 đứa song ca.
– Sao T phải… phải hát đoạn mở đầu? – tui lắp bắp.
– Hông sao đâu, Linh tính hết rồi, khỏi lo, giờ thì tập đi.
– Nhưng mà….
– Hông nhưng gì nữa hết á, tập đi. – nhỏ nhăn mặt.
Từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ có hát hò gì đâu, giờ phải hát trước đám đông nữa, xong thiệt rồi.
Rồi nhỏ Linh bắt đầu hướng dẫn tui tập.
– Ố ồ ô ố ồ…. – khiếp, giọng tui nghe như bò rống.
Tập hết 2 tiếng đồng hồ, rát cổ thấy tía. Tập xong, đi xuống nhà. Nhỏ khoáy cho tui li nước chanh. Mấy bà chị giúp việc thấy vậy “Ồ” lên 1 tiếng.
– Lần đầu tiên thấy tiểu thư xuống bếp nha. – mấy bà chị cười cười.
– Hứ, em xuống hoài mà tại mấy chị hông thấy chứ bộ. – nhỏ le lưỡi.
– Ai mà có phước quá vậy em? – mấy bả nhìn tui rồi cười lớn.
– Em hông nói với mấy chị nữa – nhỏ bưng ly nước lên nhà trước cho tui.
– Nè, uống đi, tập giờ mệt hông T? – nhỏ ân cần.
– Rát cổ quá… – vừa nói tui vừa ôm cổ.
– Có sao hông? – nhỏ nhìn tui lo lắng.
– Chắc chết quá, không hát được đâu, không được đâu mà… ặc… ặc… – tui trợn trắng mắt, thè lưỡi ra.
Nhỏ Linh biết ý, đánh vai tui cái “Chát!”.
– Ui da!
– Đừng có giả bộ, uống nước đi, sáng mai qua nhà Linh tập tới chiều luôn á.
– Hả?? Ngày chủ nhật của T…. – tui nhắm mắt đau khổ.
– Ráng đi, hát tốt là có thưởng cho T mà. – nhỏ nheo mắt cười.
– Thưởng gì? – Tui mở 1 con mắt ra nhìn nhỏ.
– Đã nói là bí mật mà, tới đó rồi biết.
– Ừ, tới lúc đó mà không có là tui…
Chưa kịp nói hết câu, nhỏ chen vô:
– Làm sao hả?
– Tui… tui…. tui quậy á.
– Ngon thì quậy đi, Linh kỉ luật, blêu – nhỏ hếch mũi lên.
– Hơ… cái này không chơi nha…
– Hì hì, quậy đi tui kỉ luật cho biết. – nhỏ liếc xéo.
Thấy cũng tối nên tui chào nhỏ Linh, nhỏ tiễn tui ra tận cửa, đứng vẫy tay nhìn tui 1 lúc lâu mới chịu đi vô nhà. Về tới nhà, 7 giờ tối. Má thấy tui về thì chạy ra hỏi:
– Chiều giờ mày đi đâu vậy hả con? Sao má gọi cho mày không được? – má lo lắng
– Dạ, con đi tập văn nghệ má, với lại điện thoại con hết pin rồi. – tui trả lời
– Thôi vô tắm rửa rồi ăn cơm đi, ba mày đi với bạn chưa về nữa.
– Nhậu nữa hả má?
– Ừ, bàn việc làm ăn mà con, phải chịu thôi.
Đi lên lầu, mở nước ra tắm. Vừa tắm vừa tranh thủ tập lại đoạn đầu của bài hát. ”Ố ồ ô ố ồ!!!”
Má nghe thấy nói vọng lên lầu:
– Mày bị sao vậy con? Gì mà la làng la xã vậy T?!!
Xuống nhà, thấy má dọn cơm ra. Tui hỏi:
– Má chưa ăn cơm nữa hả?
– Ừ, tao chờ mày với ba mày chiều giờ, thôi ăn đi, khỏi chờ ổng nữa.
– Dạ – tui xới cơm cho má.
– Con nói hồi chiều tập văn nghệ à?
– Dạ, thứ 2 con lên hát kết thúc chương trình.
– Được không đó ông con, giọng ông tui nghe như vịt đực – má nhìn tui cười.
– Má khỏi lo, con trai má mà. – tui cười nhe răng.
– Ăn đi ông trời con, để tui coi ông làm ăn sao – má vẫn cười.
Ăn cơm xong, tui lên lầu, ra ngoài ban công hít thở. Nghĩ tới thứ 2 mà bỗng dưng tui cảm thấy sợ, tui sợ mình hát không được thì thành trò cười cho thiên hạ mất. Thôi không nghĩ nữa, tui đi xuống nhà, lấy điện thoại ra nhắn tin với bé Trang. Bé nói mới đi học thêm Anh văn về, rồi hai đứa ngồi nhắn tin tới tối. Chín giờ, có tin nhắn của nhỏ Linh.
– Ngủ ngon nha T, mai 8h qua nhà Linh <3 Tui thì cũng nhắn tin lại chúc nhỏ ngủ ngon. Xong thì có tin nhắn của bé Trang: - Hic… em mở mắt lên hết nổi ồi, ngủ ngon nha anh T:-* Ế!!!!! Phát hiện mới, bé Trang gửi hình nụ hôn cho tui, há há, sướng quá!!!! Tui mừng lắm, nhảy cẫng ra khỏi giường, rồi nhắn tin lại cho bé, không quên hình nụ hôn. Tối đó, tui ngủ ngon hơn mọi bữa, nằm mơ nữa, nhưng không phải bé Trang mà tui thấy nhỏ Linh đang đứng cạnh tui cầm mic hát bài Wavin’ flag.
Sáng, bò ra khỏi giường, đánh răng, rửa mặt. Ăn sáng xong tui xin phép má rồi xách đít đi qua nhà nhỏ Linh.
Cọt kẹt đạp xe qua nhà nhỏ, lần này thì nhỏ ra mở cổng cho tui. Vừa dựng xe xuống nhỏ đã lôi tui vô nhà.
– Từ từ, gì mà gấp vậy?
– Lẹ lên T. – nhỏ hối tui
– Rồi rồi.
Lên tới phòng nhỏ, đóng cửa phòng lại, nhỏ hỏi:
– Mai lên hát, T định mặc đồ gì?
– Ai biết, chắc đồng phục – tui nhún vai,
Nhỏ bước lùi vài bước, ngó tui từ trên xuống dưới.
– Gì…gì vậy?
– Xoay 1 vòng cho Linh coi coi.
– Hả? Chi?
– Thì làm đi.
Đành xoay 1 vòng. Xong, nhỏ nói tiếp:
– Nè, nếu mặc đồng phục thì đừng bỏ áo vô thùng. Nhà T có kính Nobita hông?
– Có, mà T không thích đeo.
– Vậy có nón hip hop hông? – Nhỏ hỏi tiếp
– Có.
– Vậy thứ hai nhớ đem theo. – Nhỏ nói.
– Ờ…. ờ…. – tui gật đầu.
– Thôi, giờ tập tiếp nha.
Tập từ sáng tới chiều, mệt bở hơi tai. Ăn trưa ở nhà nhỏ luôn. Mấy bà chị giúp việc ngồi ăn chung mà cứ nhìn tui với nhỏ Linh rồi rục rịch cười, mấy bả chọc ghẹo đủ thứ.
– Cô tiểu thư lần đầu xuống bếp, nếu đồ ăn không ngon thì em thông cảm nha T – Mấy bả chọc.
Nhỏ Linh không nói gì, chỉ cắm cúi xuống ăn, hai má đỏ ửng. Lâu lâu nhỏ nhìn lén qua, rồi gắp đồ ăn cho tui. Tui thì lớ ngớ, không biết làm gì, chỉ biết ăn.
– Ngon hông T? – nhỏ hỏi tui.
– Ờ ờ, cơm cháy ngon lắm. – tui ngốn nghiến.
– Trời ơi, cái đó là trứng chiên mà em trai – mấy bả trố mắt nhìn tui rồi cười rần rần.
– Trứng chiên của người ta mà ông nói cơm cháy là sao, ông tướng?! – Nhỏ thúc vô sườn tui 1 cái.
– Ai biết, tại nó cứng cứng như cơm cháy – tui nhăn mặt.
Nhỏ xị mặt, cầm chén cơm ăn tiếp. Mấy bà chị giúp việc cứ ngồi đó bụp miệng cười.
Để chuộc lỗi, tui gắp cho nhỏ miếng thịt gà. Nhỏ không nhìn lên, vẫn cắm cúi ăn. Lát sau lên phòng, nhỏ pha 1 ca Lipton thiệt bự.
– Tập tiếp nè. – Nhỏ phụng phịu
– Giận T à? – Tui hỏi
– Hông, giận chi mệt.
– Thôi mà, nãy T lỡ lời thôi, tưởng cơm cháy thiệt mà.
– Hứ, ai mà đi ăm cơm chung với cơm cháy chứ? – nhỏ nhăn mặt.
– Thôi mà, ráng tập đi, mốt nấu ngon hơn. – tui cười.
– Nấu rồi có ai dám ăn đâu? Tập chi mất công. – Nhỏ giận lãy
– Ừ…thì…T ăn cho. – Tui gãi đầu
– Chắc hông? – Nhỏ lườm
– Chắc mà, yên tâm đi. – tui cười nhe răng.
– Ừ, mai Linh nấu món mới, T phải qua ăn đó.
– Chết….
– Gì hả?
– À, không, không, ai nấu chứ Linh thì T sẵn sàng ăn mà. – tui ráng nhe răng ra cười.
– Nhớ đó, thôi mình tập tiếp đi.
Hic… bài này cũng không khó nhưng mà nhỏ Linh cứ bắt tập đi tập lại cả chục lần. Mệt muốn chết. Chiều về, lần này thì nhỏ không tiễn tui được tại bận nói chuyện điện thoại với ba má nhỏ. Bà chị giúp việc cười nhiều nhất mở cổng cho tui.
– Ê, T nè, chừng nào em qua nữa?
– Em đâu biết đâu, chắc mai.. he – tui cười với bả.
– Ừ, mấy bữa có em ở đây chị thấy bé Linh nó vui hẳn ra.
– Dạ?
– Ba má bé Linh đi làm ăn xa, tháng nào cũng gửi tiền về. Bé Linh xa ba má từ hồi mới học hết lớp 5 tới giờ.
– Vậy hả chị? – tui ngạc nhiên
– Ừ, nhờ có em mà nó yêu đời ghê á. Nay nó hay cười lắm, không còn cau có như hồi trước nữa.
– Dạ? À, em cũng không biết sao nữa. – tui gãi đầu.
– Em đúng là…. bé Linh thích em rồi, có vậy mà cũng không biết. – Bả kí đầu tui cái cốc.
– Ui da! Chị đừng có giỡn, Linh không thích em đâu.
– Chị nói thiệt, không tin thì ráng chờ mà coi ha em trai, bye bye.
Đoạn, bả đóng cửa cái rầm.
– Ơ…. – Tui ngớ người ra.
Thôi kệ, về trước rồi tính gì tính. Tới nhà, 5 giờ chiều. Xách xe vô, lên phòng tắm phát rồi chạy xuống ăn cơm với ba má. Tối, mò lên máy bàn chơi fifa. Mới thi xong nên bá má cho xả hơi, không bị la.
Chơi xong, đi đánh răng, chui vô phòng, mở máy lạnh rồi đắp mền. “ Bíp!!! Bíp!!!”
Có tin nhắn, bật lên có 2 tin.
– Anh ngủ ngon nha T:-* – của bé Trang.
– Hì, hồi hộp hông? Ráng ngủ nha, mai còn có sức hát với Linh <3. Hí hí, ngủ trong sung sướng, có tận 2 nàng nhắn tin chúc mình ngủ ngon. Gửi trả lại rồi tui trùm mền kín người, ngủ ngon lành tới sáng. Sáng, hai híp mở không lên. Ghen dính kín mắt. Hic… sao nay nhiều ghen dữ vậy nè… Bò ra khỏi giường. Tui mò mẫm lại nhà tắm, múc nước rửa cho hết ghèn. Cuối cùng cũng banh được con mắt ra. Đánh răng, rửa mặt. Tui vù xuống nhà thay đồ. Đem theo cái kính Nobita, cái nón hip hop theo lời nhỏ Linh dặn. Vô trường, tấp nập, chen chúc. Mọi người đang dựng trại, lán che. Bỗng dưng tui thấy run. Trời hôm nay se se lạnh. - Hù!!! - nhỏ Linh đẩy tui từ đằng sau. - Ế, hông hết hồn. - tui lè lưỡi. - Chuẩn bị tinh thần chưa? - nhỏ hỏi - Đang run nè… - tui khịt khịt mũi - Hì, cố gắng bình tĩnh đi. - nhỏ nheo mắt cười. Đoạn nhỏ đưa tui cái áo khoác màu đen, sau lưng là chữ Evil. - Hửm? Chi vậy? - Mặc vô chứ chi. - Hả? - Lên hát phải chuẩn bị trang phục chứ. Bỏ áo ra ngoài thùng đi. - nhỏ kêu. - Ờ ờ, có bị bắt không? - tui hỏi nhỏ. - Không sao mà. - nhỏ nói. Rồi nhỏ kéo tui lên văn phòng. Chỉnh lại cái cho cái đầu tóc tui bù xù chút, nhìn y như mấy thằng Hàn Quốc. Đội cái nón lên, đeo cặp kính Nobita, mặc thêm cái áo khoác nhỏ đưa nữa. Nhỏ cứ tấm tắc khen đẹp, hế hế, bể mũi. Xong nhỏ đưa cho mình cái vòng, nhỏ cũng có 1 cái y chang, nhỏ nói là vòng may mắn. Rồi nhỏ đi ra nhà vệ sinh. Năm phút sau, nhỏ trở lại. Ôi, vỡ mồm. Nhỏ mặc váy đen, cái áo thun hình quả bóng, cái áo được cột qua 1 bên, nhìn năng động lắm. Cuối cùng nhỏ lấy cái áo khoác trắng mặc lên. Sau lưng có ghi chữ Angel. Đệt? Hỏi thì mới biết nhỏ hai cái này là áo cặp, mỗi bên đều có một nửa trái tim. Cuối cùng thì chương trình cũng bắt đầu. Thằng Quý với Vi em lên song cả mở đầu chương trình. Hai đứa hát bài “Mái trường”. Nhạc nổi lên. - La la la la la là là lá la là là lá……tuổi học trò qua đi, cùng với những tiếng cười, cùng với những phút giây nô đùa, và đôi khi lệ buồn cũng rơi... Bài này hình như tui nghe trên mạng 1 lần rồi. Một lúc sau tới thằng Quý: - Thời gian cứ miệt mài trôi qua, tuổi học trò cũng đã mãi xa, chỉ còn lại chúng ta, từng trang kí ức, từng ngày tháng bên dòng lưu bút nhạt nhoà, và nhìn lại chúng ta, những mối tình áo trắng vu vơ, những bài thơ vô đề vẫn còn dang dở, giây phút ấy biết tìm nơi đâu? Hỡi ngày xưa yêu dấu, những hình ảnh đã mãi in sâu…. - Thằng Quý rap. Cả đám dưới lớp tui nhao nhao. La ó. Mấy thằng chiến hữu thì: “Ô ĐỊSSSSS!!! Thằng Quý nó rap kìa!!!!! Nó rap kìa bây!!!! Hú hú hú!!!! Bis bis bis!!!!!”. Tụi nó vỗ tay ào ào. Phục Vi em thật, thằng Quý không hát được thì cho nó rap. Vậy mà ẻm cũng nghĩ ra….. phục!!!! Tiết mục chấm dứt, mấy thằng ôn dịch lớp tui thảy bông Vạn Thọ cho thằng Quý, còn hoa hồng thì cho Vi em…. ố… Rồi những tiết mục khác cũng được biểu diễn. Nhảy hiện đại, ảo thuật, đủ thứ… Tiết mục áp chót sắp kết thúc rồi. Nhỏ Linh kêu tui: - T, chuẩn bị đi, sắp tới mình rồi đó. - À.. ừ…. - tui thở gấp, tay chân run lẩy bẩy… - T sao vậy? - nhỏ Linh hỏi - Không…. không…lạnh…chút thôi…. - tui cố gắng thốt ra từng từ - T lạnh hả? Bỗng nhỏ lẳng lặng nắm lấy tay tui. Nhỏ đan chặt tay nhỏ vào bàn tay tui rồi nhìn tui cười: - Tay T lạnh thiệt, nhưng có Linh rồi, nó sẽ ấm thôi. Tim tui đập thình thịch. Nhưng nhờ có nhỏ mà bớt đi phần nào hồi hộp… Tui nhìn nhỏ cười một rồi cầm mic lên, chuẩn bị chiến đấu. - Và sau đây là ca khúc Wavin’ flag!!!!- thằng MC nói như hét. Beat đã được bật lên. Nhỏ Linh nhìn tui mỉm cười rồi gật nhẹ đầu. Tui biết tới lúc phải bắt đầu rồi….... Tui bước ra sân khấu cùng với nhỏ Linh rồi cất tiếng hát phần đầu trong bài Wavin’ flag. Cả đám đông bỗng im lặng, tui chột dạ. Không biết mình đã làm gì sai nhưng vẫn cố gắng hát tiếp. Đám con trai lớp tui nhìn như ngáo ộp, miệng thằng nào thằng nấy ngoác ra nhìn tui không chớp mắt. Nhất là thằng Kì Lân. Nhìn nó như cái tượng, cứng đơ. Vi em nheo mắt ra chiều khó chịu dõi theo tui. Không lẽ kì này ẻm sẽ méc với bé Trang?! Đám con gái trong lớp cũng ngỡ ngàng nhìn theo tui với nhỏ Linh. Bỗng dưng tụi con trai lớp tui la ó lên: “Lão đại trên đó kìaaaaaaaaaa!!!!!! Má, hát với em Linh của mày luôn kìa Lân!!!!” Cảm đám đứng dậy vỗ tay rần rần “Bis bis bis!!!! Hay quá!!!!”. Trừ thằng Kì Lân, nó lặng đi, ngồi đó mặt hầm hầm nhìn tui. Đâm lao thì phải theo lao, mặc kệ nó, tui cứ tiếp tục hát. Hết đoạn đầu, tới lượt nhỏ Linh. “Singin’ forever young, singin’ songs underneath that sun. Let's rejoice in the beautiful game. And together at the end of the day……. ” Lúc này tui cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết, tui không cảm thấy sợ đám đông nữa. Nhỏ Linh vừa hát vừa nhìn tui cười rất tươi. Tui cũng nhoẻn miệng cười với nhỏ. Đoạn cuối, hai đứa tiếp tục hát, đám đông ở dưới tiếp tục hò reo. Cuối cùng cả hai hạ giọng: “….. Just like a waving flag…. flag…flag Just like a waving flag oh…oh….. ” “Phù!!!”, hát mà mệt y như là đá banh. Tui nhìn nhỏ Linh, nhỏ nhìn đám đông bên dưới rồi nhìn tui mỉm cười hạnh phúc. Thấy nhỏ cười bỗng thấy lòng mình nao nao. Tim đập rộn ràng. Mấy thằng lớp khác nườm nượp lên tặng hoa cho nhỏ, tụi nó chen lấn rồi đẩy tui lùi vô trong cánh gà. “ Vâng, cảm ơn các bạn, lễ khai mạc đã kết thúc. Xin cảm ơn. ”- Thằng MC nói lời kết thúc. Thảy cái mic lên bàn, cởi cái áo khoác ra vắt lên vai, tui bước trở về lớp. Vô lớp, đám chiến hữu ào ào: “Má!!! Hot boy vô kìa!!! Hát hay quá mậy!!!!” - Không có gì ha…ha - tui cười. - Má, trình tiếng Anh mày khủng vậy??? Hát được nguyên bài luôn!!! - Thằng Nổ trầm trồ. - Ha ha, tao giấu nghề mà. - Kỳ này cho mày lên làm thần, lạy thần T!!!! - thằng Quý giở giọng trêu ghẹo rồi úp mặt xuống bàn lạy lấy lạy để. - Im mỏ, tao bửa à. - tui chửi nó - Bữa nay nhìn cũng đẹp trai quá ta. Tui quay qua thì thấy đám vịt trời. Tụi nó bu vô: - Cho em xin chữ kí đi anh T!!!! - Áo ai mua đẹp vậy?! Mợ mấy con bệnh, vừa thoát ra được thì gặp Vi. Ẻm đi qua, lườm tui cái rồi nói: - Hát hay quá T, bé Trang biết được chắc vui lắm đó. - Vi nói mà mặt lạnh tanh. Tui toát mồ hôi rồi giả điên trả lời: - Chỉ hát thôi mà, Vi đừng có hiểu lầm. - Vi không cần biết, cái đó là do bé Trang. Rồi Vi lạnh lùng bỏ đi. Tui ngớ người ra, đứng đó như trời trồng. Lát sau mấy thằng chiến hữu kêu la inh ỏi: - Ê, chiều nay đấu rồi, đi tập đi tụi bây. - Ừ, xuống sân sau trường đi. - Ờ ờ, xuống lẹ đi tụi bây. Cả đám ùa nhau xuống. Chỉ còn mình thằng Lân ngồi đó. Thấy vậy tui mới lại chỗ nó: - Ê, xuống mày, chiều nay đá rồi. - Mày xuống đi, kệ tao. - nó gắt. - Ừ, tao đi. - Tui cũng mặc kệ nó
Vắt cái áo lên vai, định đi xuống nhà vệ sinh thay đồ tập thì gặp nhỏ Linh.
– Nãy giờ T đi đâu vậy?! Làm Linh đi kiếm nãy giờ à. – nhỏ phụng phịu.
– Đi hát xong thì về lớp thôi. – tui trả lời.
– Nè – nhỏ đưa tui hộp quà nhỏ.
– Gì vậy?
– Quà cho T chứ gì. – Nhỏ đỏ mặt, chắc lần đầu tặng quà người cho con trai.
– Ặc, T nói giỡn thôi mà, không cần tặng quà đâu… – tui gãi đầu.
– Nhận đi mà…. hông là Linh giận á – nhỏ nhăn mặt.
– Ừ… thì nhận…
– Hì, mà mí mắt T dính cái gì kìa. – Nhỏ chỉ vô mắt tui.
– Hả? Dính gì à? – tui lấy tay lên mắt
– To đầu à… vậy sao mà chùi?? Nhắm mắt lại đi, Linh chùi cho. – nhỏ nói.
Nhắm mắt lại, chợt nhỏ nhón chân lên rồi đặt môi nhỏ chạm vào môi tui. Qúa bất ngờ, tui cứng đơ người, mắt mở trân trân. Cảm giác đó lạ lắm, trời lạnh, môi nhỏ ấm quá. Tim tui đập thình thịch, mạnh và nhanh hết cỡ. Mắt nhỏ nhắm nghiền, khoảng 5 giây sau thì nhỏ dừng lại. Nhìn tui, nhỏ cười rồi chạy đi, không quên nhắc là về nhà phải mở hộp quà ra ngay. Nhỏ đi rồi, sao mà tim mình vẫn đập rộn ràng…. Lần đầu tiên trong đời… hình như môi nhỏ có vị ngòn ngọt. Tui thơ thẩn đi xuống sân tập.
– Thằng kia, mày làm gì mà lâu vậy?!!! – Thằng Tín lớn giọng
Không thèm trả lời, tui cứ mường tượng lại nụ hôn đầu đời của mình, sao ngọt ngào quá vậy? Vậy là bà chị giúp việc nói đúng rồi…phải chi người trao nụ hôn đầu tiên cho tui là bé Trang, nhưng thôi kệ, bây giờ tui thấy mình lâng lâng… Ra sân, tập không thấy gì toàn ăn banh. Mặt ăn banh, bụng ăn banh, tới cả thằng em trai mình cũng ăn banh…. Ăn đã đời rồi thì có người kéo xền xệt ra ngoài dưỡng thương. Tới trưa, cả đám ra về, nhỏ lớp trưởng dặn:
– Mấy ông về à nha, không được đi chơi, dưỡng sức để chiều còn đá.
Tuy biết là vậy nhưng mấy thằng tui vẫn cứ thích chọc cho nó nóng lên.
– XẾ!!!! BÀ LÀ MÁ TỤI NÀY CHẮC?!!!!!! – Cả bọn đồng thanh.
Con lớp trưởng đơ ra, không biết nói gì luôn…..
Chạy xe về nhà, hôm nay khỏi phải đưa nhỏ Linh về, bà chị kia rước nhỏ rồi. Xuống xe, vác cặp với hộp quà vô nhà. Không ai ở nhà, ba má đi làm hết. Má làm cơm để sẵn trong lồng bàn. Để đó, tui lúi húi mở hộp quà ra coi trước. Bên trong là trái tim pha lê với bức thư nhỏ gửi.
“T nè, T nhớ lần đầu mình gặp nhau không? Rồi ngày T bị phạt đi lao động nữa, ngày đầu tiên mình nói chuyện với nhau, Linh có cảm giác mình quên nhau từ lâu rồi. Mỗi lần nhìn thấy T cười thì Linh vui lắm. Khoảng thời gian qua là khoảng thơi gian hạnh phúc nhất của Linh, có T Linh không thấy cô đơn, không thấy buồn chán… T là người là người con trai đầu tiên làm cho Linh cảm thấy hạnh phúc…. Bây giờ Linh nhận ra một điều, Linh đã yêu T mất rồi…. chắc là T bất ngờ lắm phải không? Không sao, nếu T cần thời gian thì Linh đợi được mà. Linh sẽ chờ câu trả lời của T. ”
Việc này đang diễn ra thật sao?!! Linh yêu mình thật sao??!! Đọc xong bức thư, tui không giấu được nụ cười… Ô đệt, bất ngờ thì không nhưng mà sung sướng thì có.
Đem dẹp bức thư với trái tim lên phòng, tui chạy xuống nhà ăn cơm. Nằm ngủ tới chiều, giật mình thức dậy, 4 giờ rồi. Rửa mặt, thay đồ xong tui nhong nhong tới trường. Tụi nó tụ tập ở sân khởi động, tui tới sau cùng.
– Ê, khởi động đi mày. – Thằng Nổ kêu.
– Lo làm éo, thủ môn thì cần gì – Tui cười khẩy.
– Mợ mày, khởi động đi, tưởng đội trưởng ngon hả? – Thằng Tín hùa theo.
– Hê hê, khỏi lo…
Nói vậy chứ tui cũng đứng đó lắc mấy cái, thuận tiện ngó nghiêng mấy em cổ vũ lớp kế bên.
– Ủa mậy, đội cổ vũ lớp mình đâu? – tui hỏi.
– Đi cốc ổi mía ghim hết rồi. – Thằng Quý tỉnh bơ
– Ơ, vậy là….
Chưa kịp nói thì thấy mấy con mắm vô tới. Đi cổ vũ chứ có phải pinic đâu mà mấy mẻ làm màu kinh khủng.
Thằng Năm nổ thấy đám con thì mở miệng làm 1 tràng tiếng Miên: “Ngộ tả lị xị hầm bà lằng cẩu@#@$###%%%&&&&%##XXX*****!!!!!!!!”–
Ê bây, coi Năm nổ sủa kìa. – thằng Quý cười ha hả.
– Thằng trọng tài đâu bây? – tui hỏi.
– Đây nè em.
Quay qua thì thấy ông thầy thể dục đứng nhìn tui. Ổng nở một nụ cười rất ư là thân thiện:
– Thằng này sẽ làm trọng tài nè, thắc mắc không?
– À, dạ không thầy…
Mắt nhìn trân trân ông thầy, hai chân tự động bước đi càng xa ổng càng tốt. Mang giày, đeo găng xong cũng là lúc trận đấu bắt đầu.
Đội tui xài chiến thuật 4-4-2 “ Tiền đạo: Năm nổ, Quí. Tiền vệ: Kì Lân, Thịnh, Hưng (thằng này chưa nói tới), Bóng biển( nhớ không??). Hậu vệ và trung vệ: 4 thằng kia, chơi không thân nên khỏi kể. Thủ môn: T (đây)
Đội bạn chơi 4-5-1, căng à, mới trận mở màn thôi mà đã thủ rồi.
“Hoét!!!!!!” Tiếng còi khai trận vang lên. Đội bạn giao bóng trước, suốt 15 phút đầu, tụi nó không tấn công mà chỉ chuyền qua lại ở sân nhà. Ức chế cái lối cù nhầy này quá, thằng Nổ tức khí nhảy vô chuồi bóng. “Roét!!!”
– Phạm lỗi thô bạo, thể vàng cho số 9. – Trọng tài rút thẻ ra.
Thằng cu bị phạm lỗi đau quá, không tiếp tục được phải ra sân nằm. Thay người xong, đá phạt, tụi nó vẫn cù nhầy không chịu tấn công mà cứ rê qua rồi dắt lại ở phần sân nhà. Suốt hiệp 1, không thằng nào bên đội tui chạm được bóng. Nghỉ giải lao.
– Mẹ nó, toàn chơi câu giờ. – thằng Nổ dộng xuống bàn 1 cái.
– Chịu thôi, hiệp sau mình giao bóng đừng để nó lấy là được. – thằng Tín nhăn nhó.
– Ậu mợ nó, hiệp 2 có bóng là tổng lực tấn công cho tao! – tui nói như hét.
– Thôi đi thánh, tụi này đi lỡ mất bóng cái mày ở lại chụp ếch à?
– Lo gì, tao chụp thì không vô đâu mà lo. – tui cười khẩy.
– Mệt quá, lát đội mình giao bóng, ráng ghi 1 bàn là được, tụi nó không dám cù nhầy nữa đâu. – thằng Quý chêm vô.
– Tốt! Quyết thằng trận này!!! – cả đám đồng thanh.
Còn mấy con mắm kia cổ vũ kiểu gì không biết, toàn thấy ngồi ăn hàng. Suốt hiệp 1 tui để ý con nào miệng cũng nhai chóp chép. Sao không nhìn đội cổ vũ bên kia mà học tập hả?? Tuy không xinh bằng mấy bà nhưng người ta biết rót nước cho mấy thằng cầu thủ, lấy khăn lau mặt giùm nữa. Nhìn mà thấy tức cho mình, nước đá không có, khăn thì càng không… Khát khô họng, kêu mấy má đi mua giùm mấy chai nước cũng không đi…. làm biếng mà còn bày đặt ”Lát hết trận uống cho nó đã khát. ” Lạy mấy má, cho con xin chút nước.
Hiệp 2, khởi sắc hơn, giao bóng xong là tổng lực tấn công. Sau cú chuyền của Năm nổ, thằng Quý móc vô lê ghi bàn… Vậy là dẫn 1-0. Hé hé, cho chết, bỏ tật cù nhầy.
Đúng như thằng Quý đoán, sau khi bị ghi bàn, tụi bên kia tấn công dồn dập hòng tìm bàn gỡ. Tui hết bay người rồi lại lăn xả, nhào vô đốn chân cầu thủ bên kia không thương tiếc để giữ vững tỉ số.
“Hoét..t..t!!!” “Trận đấu kết thúc!!!!”.
“YEAH!!!!” Cả đám bay vô ôm nhau ăn mừng chiến thắng. Đang cao hứng thì con mắm thúi của đội cổ vũ bên kia tạt cho gáo nước lạnh:
– Xí, mới có 1 trận làm như vô địch rồi không bằng.
Mất hứng, cả đám ngồi xuống nghỉ mệt. Khoảng 5 phút sau nhỏ Linh chạy ra chỗ tui. Hôm nay nhỏ cũng phải đấu cầu lông, Vi em cũng vậy. Không biết kết quả sao rồi.
– Đội của T thắng hả? – nhỏ vừa nói vừa đưa tui chai nước suối.
– Ừ, 1-0 thôi.
Đoạn tui cầm chai nước tu ừng ực. Đám cô hồn kia nhìn thấy tui với nhỏ Linh thì ”Ê Ê, đi chỗ khác cho vợ chồng người ta nói chuyện.. hí hí…”. Thằng Kì Lân thì ghen ra mặt.
– Hì, Linh mới đánh thắng nè – Nhỏ nhìn tui cười chúm chím.
– Vậy hả? Linh giỏi ghê. – tui cũng cười tít mắt.
– À mà Vi thắng hay thua Linh?
– Vi thắng luôn.
– Ờ.
– T đổ mồ hôi quá chừng nè. – Nhỏ lấy khăn tay ra lau trán tui.
– Hì, cám ơn. Thôi mình về đi.
– Ừ – Nhỏ nhìn tui cười.
Chiều hôm đó, tui chở nhỏ đi vòng vòng, ăn kem rồi mới về nhà… tui bắt đầu thấy thích nhỏ rồi.
Ba ngày trôi qua, đội tui thua ở trận tứ kết. Gặp nhầm cái lớp toàn dân học đá banh, tụi nó mạnh kinh. Sau trận thua, tui đi coi nhỏ Linh đánh cầu. Trận chung kết là giữa nhỏ với Vi em. Hơi căng. Chiều thứ sáu, vô trường. Gặp nhỏ, chúc nhỏ may mắn. Nhỏ chỉ cười rồi cảm ơn tui. Bây giờ mới bắt đầu thấy sao nhỏ dễ thương quá…. hic… Vi em cứ lườm tui với nhỏ. Thằng Quý thì nhảy vô cổ vũ Vi em hết mình. Tụi con trai trong bu nhau lại coi nhỏ thi đấu. Nhỏ mặc quần thể dục ngắn tới đùi. Vi em thì mặc quần dài. Tới giờ, hai đứa chuẩn bị.
“Hoét!”, trọng tài thổi còi cho trận cầu bắt đầu….
“Bóc!”- Nhỏ Linh phát cầu. Ban đầu nhịp độ trận đấu chậm rồi nhanh dần. Trái cầu nhẹ bay vun vút trong gió, tiếng vợt nghe vủn vụt. Cả hai đều thoăn thoát vung vợt. Trời chiều rồi sao mà nắng quá, cái nắng chói chang ảnh hưởng không nhỏ tới trận đấu. Nhỏ Linh với Vi đổ mồ hôi như tắm. Ngồi từ xa mà tui có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của cả hai. Khán giả ngồi ngoài cổ vũ cực hăng, hầu như chỉ có tụi con trai cổ vũ. Nhìn qua kế bên, thằng ông nội Quý đem theo cả băng-rôn, biểu ngữ… đệt… miệng nó không ngừng:
“Vi ơi!!! Cố lên!!! Cố lên!!!!”
Nhìn nó la tui cũng thấy mệt, ngồi yên không sướng hơn sao? Nhìn ra phía đồi diện, mấy cái thằng thằng dâm tặc nhìn nhỏ Linh với ánh mắt thèm khát, miệng cũng không ngừng: “Linh ới!! Cố lên!!!”. Nhìn ngứa mắt vãi.
Nhìn lại mình, chưa mở miệng cổ vũ ai trong khi đám chiến hữu cứ í ới. Thấy cũng kì, thôi thì đứng dậy la một câu cũng không chết.
Tui liền đứng dậy: “Cố lên nha Linh!!!!”. Vừa la xong, đám chiến hữu nhìn tui chằm chằm, thằng Quý, Vi em ở ngoài kia cũng nhìn tui trân trân.
– Ậu mợ!!! Tạo phản hả mậy!?!!! Thịt nó anh em!!!!
Rồi bỗng dưng cả đám xong tới đè đầu, bóp cổ tui. Thằng Tín cầm chai Lavie gõ bong bong lên đầu tui “Mày tạo phản hả? Phản nè! Phản nè!”. Mấy thằng kia kẹp cứng tay chân tui. Không thoát được, bị gõ đầu, bị đánh đau ức lắm nhưng không làm gì được…
Đang cố gắng thoát ra thì “Hoét!!!”, ván đầu tiên kết thúc. Nhỏ Linh thua Vi em với tỉ số 19- 21. Lúc đó mấy thằng cô hồn cũng thả tui ra. Đợi đó mấy con cờ hó, ông sẽ trả thù.
Nhỏ Linh đi lại chỗ tui, nhỏ thở dốc.
– Vi đánh hay quá T ơi, chắc Linh thua. – Nhỏ nhăn mặt
– Ế, đừng nói vậy, Linh sẽ thắng mà. – Tui động viên nhỏ.
– Hì. – nhỏ nhìn tui cười híp mắt.
– Ngồi đây đợi tí đi, T đi mua nước cho Linh.
Không đợi nhỏ trả lời, tui ù té chạy đi mua cho nhỏ chai nước suối, tiện đó mua 1 bịch khăn giấy luôn. Xong, tui bắn vèo trở lại chỗ của nhỏ thì thấy mấy thằng chung khối nhưng khác lớp bu vòng vòng nhỏ, mời nhỏ uống nước. Không biết sao nhỏ cứ lắc đầu quầy quậy. Thấy tui tới, nhỏ liền chạy ra.
– Đi đâu lâu vậy đầu to? – nhỏ hỏi.
– Mua nước chứ gì?
– Hic.. khát nước quá.
– Thì nè uống đi, mua cho Linh chứ cho ai. – tui đưa nhỏ chai nước.
– Hì hì, cảm ơn nha đầu to. – nhỏ tít mắt.
– Ê, không được kêu đầu T đầu to nghe chưa? – tui nghiêm giọng.
– Hả… gì dạ??? Đầu to nói gì Linh hông nghe?- nhỏ giả bộ
– Hứ…
– Blêu, giỡn thôi mà – nhỏ le lưỡi
– Ngồi xuống nghỉ đi, lát nữa đấu tiếp đó. – tui vừa nói vừa kéo ghế ra cho nhỏ.
– Đổ mồ hôi quá chừng kìa, lau đi – tui đưa cho nhỏ gói khăn giấy.
– Hông. – nhỏ chu mỏ
– Làm gì không?
– Linh muốn T lau cho Linh – nhỏ phụng phịu.
– Gì…?
– T lau cho Linh đi, đánh cầu mỏi tay quá à…. – nhỏ nhăn mặt
– Ừ…ừ…thì lau nè.
Tui cầm khăn lau trán nhỏ trước ánh mắt soi mói của người đời. Đang lau mồ hôi cho nhỏ Linh thì tui bỗng dưng thấy lạnh gáy, nhìn ra sau lưng, Vi em nhìn tui. Cái ánh mắt đó làm tim tui như muốn nhảy ra ngoài, không biết sao 5lại sợ Vi em vậy.
– Tập trung!!! Chuẩn bị cho ván tiếp theo!!!! – Trọng tài thông báo.
Nhỏ Linh đặt chai nước xuống gốc cây rồi chạy đi, nhỏ ngoảnh lại vẫy tay chào tui.
– Linh! – tui nói với theo
– Hả?
– Cố lên.
– Ừ, Linh biết rồi. – nhỏ mỉm cười rồi chạy đi.
Nhìn theo nhỏ, tui bỗng cảm thấy lòng vui vui. Mong là nhỏ sẽ thắng. Ván thứ hai này nhỏ thắng 21-17. Nhưng ván cuối nhỏ thì nhỏ thua, lại là 19-21. Pha cầu cuối cùng không hiểu sao nhỏ lại làm rớt cây vợt xuống đất. Cả đám lớp tui ùa lên ăn mừng, tụi nó tung hô Vi. Tui vừa thấy vui, vừa thấy buồn. Nhỏ thì cầm cây vợt đứng lặng ra đó nhìn về phía lớp tui. Mấy thằng khi nãy còn mời nhỏ uống nước giờ quay lại chọc ghẹo, nhỏ vẫn lặng câm, không nói một lời. Thấy vậy tui liền chạy về phía nhỏ. Tui nghe một thằng trong đám đó nói gì mà “Thua rồi còn chảnh không em?” rồi cười ha hả.
– Mày nói cái gì?!!!! Ngon nói lại lần nữa tao nghe! – tui đẩy thằng đó ra.
– Liên quan gì mày? Mày là cái gì mà có quyền nói? – Nó kên mặt.
– Tao là bạn trai Linh, mày ngon mày nói lại câu hồi nãy coi?!!! – tui kên lại nó.
– Ừ, vậy hả?! – Nó trừng mắt lên.
Rồi nó toan nhảy vô đánh tui, tui cũng định nhào vô ăn thua đủ thì nhỏ Linh kéo tay tui lại.
– Thôi đi T, mình về đi! – nhỏ nói như khóc.
Mấy thằng bạn của thằng khốn nạn kia cũng can nó ra:
– Thôi mày, thầy cô còn đây nhiều lắm…
Nghe vậy cả hai mới dịu xuống.
– Mày coi chừng tao đó! – Nó chỉ vô mặt tui.
Rồi nó bỏ đi. Nhỏ Linh cũng bỏ tay tui ra rồi đi ra chỗ bàn ngồi thẫn thờ. Mấy thằng chiến hữu í ới kêu tui về:
– T đi về mày!!!
– Tụi bây về trước đi!!! – tui khoác tay.
Tui tới ngồi xuống bên cạnh nhỏ. Hình như nhỏ đang khóc, tui nghe thấy tiếng nhỏ thút thít.
– Linh… – tui kêu nhỏ
– Hả..? – nhỏ gạt nước mắt rồi cố gắng nhìn tui cười
– Đừng tỏ ra cứng rắn nữa, cứ khóc đi…
Nhỏ ôm chầm lấy tui, dụi đầu vào ngực tui, nhỏ khóc như một đứa con nít. Có thể nghe thấy từng tiếng nấc của nhỏ. Hai đứa ngồi như vậy cả buổi chiều. Mặt trời sắp tắt nắng, tui kêu nhỏ về. Hai đứa bước ra lấy xe, gần tới chỗ thì nhỏ kéo tay tui lại.
– Gì vậy Linh? – tui hỏi
– T à…. T…đọc bức thư của Linh chưa? – nhỏ ngập ngừng.
– Rồi…hì – tui cười.
– Vậy… vậy hồi nãy.. T nói thật không?
– Nói gì chứ? – tui ngạc nhiên.
– T…là.. bạn trai Linh. – nhỏ lí nhí.
– À, cái đó, phải coi Linh đã. – tui cười
– Linh làm sao? – nhỏ chớp chớp mắt.
– Coi Linh có chịu làm bạn gái T không đã – tui gãi đầu.
Nghe vậy nhỏ không nói gì mà chỉ bật cười thành tiếng rồi ôm lấy tui. Nhỏ vừa ôm tui vừa lí nhí:
– Em yêu anh….
Rồi nhỏ lại cười, tui cũng cười theo rồi ôm lấy nhỏ, tim đập rộn ràng. Nhỏ buông tay rồi nói:
– Vậy kể từ bây giờ, anh là của em. – nhỏ cười.
– Ừ, là của em… – tui mỉm cười.
Tui đi lấy xe, còn nhỏ thì đứng đợi. Chở nhỏ đi ăn kem rồi mới về nhà.
– Ăn kem xong lạnh quá à… – nhỏ than.
– È, ai biểu, chiều tối rồi còn đòi đi ăn kem.
– Hứ, anh hông chở thì ai thèm đi. – nhỏ bĩu môi.
– Lạnh thì ôm anh đi. – tui nói.
– Hông thèm… blêu.
– Vậy thôi. – tui tiếp tục đạp xe.
Miệng nói như vậy nhưng hai tay nhỏ ôm lấy tui cứng ngắc. Về tới nhà, nhỏ xuống xe. Nhỏ vẫn chào tui như mọi ngày nhưng hôm nay nhỏ dặn thêm.
– Về nhà tối phải nhắn tin chúc em ngủ ngon trước á.
– È, biết rồi cô nương.
Tui đạp xe đi, nhỏ còn nói với theo:
– Chồng về cẩn thận!!!!
Tui giật mình mém té xe, tui ngoảnh lại nhìn thì nhỏ che miệng cười rồi chạy vô nhà đóng cửa lại…
Cuối cùng cũng thoát cái kiếp FA rồi há há há…. tối nay phải kêu tụi chiến hữu đi ăn mừng mới được…
Tối, về nhà, ăn cơm xong định xách đít rủ đám chiến hữu đi ăn mừng thì cơn làm biếng nổi lên. Đi cũng không được gì mà còn phải bao tụi nó ăn, tốn tiền vô bổ, ở nhà cho nó lành. Lết lên máy bấm fifa tiếp. Đang ngồi bấm hăng say thì điện thoại réo. Số lạ.
– Alô?
– Tao nè.
– Tao nào?
– Lân nè.
– Lân nào?
– Cái thằng cha mày, Kì Lân nè.
– Chuyện gì?
– Chiều mai đi chơi.
– Đi đâu?
– Về quê tao.
– Quê mày ở đâu?
– An Giang.
– Sắp Tết rồi, xuống đó làm vẹo gì?
– Chơi chứ chi.
– Có ai đi? – tui hỏi.
– Vi, Trang, Quý, Năm nổ, Thịnh, Tín, Bóng biển nữa.
– Trang nào????
– Em họ của Vi. – nó nói
– Vậy mày đi không?! – nói hỏi tiếp.
– ĐÉO!!! Ở nhà!!!
Tui cúp máy cái rụp. Đúng 5 giây sau, nó gọi tui tiếp.
– Chưa gì tắt máy mậy…
– Nói rồi, ông mày mắc công chuyện, không đi.
– Chứ không phải sợ đụng mặt Vi với Trang à… hả… é hé hé?? – nó cười bằng cái giọng dâm tiện.
– ĐÉO!!! – tui tắt máy.
Điện thoại lại tiếp tục reo.
– Gì nữa??? Tha cho tao đi mà…
– Mai mày đi đi. – nó năn nỉ
– Mợ mày, gay gì mà quyến rũ tao hoài vậy!?!! – tui chửi
– Đi đi mà, mày đi thì Linh mới chịu đi.
– Á à, ra vậy, chứ mặt mày tốt lành gì mà rủ ông đi chơi.
– Thôi giúp đỡ anh em đi. – nó mè nheo
– Ôkê, cho tao suy nghĩ.
– Lẹ đi!!!
– Rồi suy nghĩ xong rồi. – tui nói
– Sao?
– ĐÉO!!!
Tui cúp máy lần 3. Mệt thằng bệnh này quá. Tắt nguồn điện thoại luôn. Chắc mẩm chuyến này được yên nhưng không, điện thoại bàn reo.
– T! Nghe điện thoại coi ai vậy! – Ba nói vọng lên
– Alô. – tui nghe máy
– Tao lạy mày, mày đi đi. – giọng thằng Lân
– Ậu mợ mày, tha cho tao đi mà, ám tao quoài.
– Mày mà không chịu thì tối nay khỏi ngủ nha con. – nó hăm dọa
– Mày muốn cái gì??? – tui rên rỉ.
– Chiều mai đi An Giang với tao…
– Cái con mợ mày… tao không yêu mày… chia tay đi…
– Tao cần Linh, tao éo cần mày… – nó ỉ ôi trong điện thoại.
– Vậy tự đi mà rủ… tao mệt rồi…
– Đi mà… – nó nhằn
– Ờ… cáiiiiiiiiiiiii… éooooooooooo…
“Rụp!” Tắt điện thoại, chui xuống dưới bàn, rút dây ra. Ậu mợ nó, đang có hứng chơi game mà bị nó làm vầy, mất hứng, bực mình. Chín giờ, mở điện thoại đi động, gắn lại dây cho điện thoại bàn. Vừa gắn vô thì “RENG!!!!RENG!!!!RENG!!!!”, giật mình, tui rút cọng dây ra luôn. Đúng phiền.
Vừa xong điện thoại bàn, giờ tới điện thoại đi động.
– Alô?
– Anh hả T? Em nè.
– Ừ… ai vậy?
– Em, Trang nè, hông nhận ra giọng em hả?
– À… ờ Trang hả em?
– Hì, anh đang làm gì đó?
– Anh hả? Anh đang… nói chuyện với em…
– Mai anh đi An Giang nha.
– Hả? Sao em? – tui bất ngờ
– Hồi nãy anh Lân có gọi điện nhờ em gọi điện rủ anh đi.
– À, vậy hả… ừ… nhưng mà…
– Thôi mà, đi đi anh. – bé Trang mè nheo.
– Ừ, thôi được rồi. Anh đi.
– Hì hì… – bé cười
– Anh có chuyện muốn nói với em. – tui lấy hết bình tĩnh
– Chuyện gì anh? – bé ngây thơ.
– Anh… có bạn gái rồi. – tui ngập ngừng.
Bé Trang lặng đi một lúc.
– À… chuyện đó chị Vi nói em nghe rồi…
– Anh… – tui không biết nói gì hơn
– Có gì đâu, anh có bạn gái xinh như vậy thì em phải mừng cho anh chứ. – bé cười.
– Hả? – tui bất ngờ
– Hì hì, anh ngốc quá… thôi, anh soạn đồ đi, mai mình đi rồi.
– Ừ, hì.
Tút… tút… tút… bé Trang cúp máy. Lòng tui bỗng thấy nhẹ nhõm hơn. Phiu. Chạy xuống nhà xin ba má. Ba thì: “Đi đâu thì đi, đừng gây chuyện là được”
Còn má:” Con đi đâu? Đi mấy ngày? Có người lớn không con? Còn tiền không để má cho? Nhà mình hết kem đánh răng rồi, con ra chỗ bà Sáu mua rồi đem theo đi, chừng nào đi để má xếp đồ. Đi không có quậy phá nha con… vân… vân… ” Hé hé, vậy là đã được đi. Xách xe chạy lại chỗ bà Sáu mua kem đánh răng. Mua xong, đang trên đường chạy về nhà thì điện thoại reo tiếp. Số của Linh.
– Alô?
– Anh hả? Giờ anh có rảnh không?
– Có gì không em? Anh đang đi mua đồ.
– Anh lại nhà em một lát được không?
– Ừ, cũng được, đợi anh chút.
Rồi tui phóng xe lại nhà Linh. “Kính coong!!!” – tui bấm chuông. Lát sau bà chị giúp việc chạy ra mở cửa.
– Ủa T, có chuyện gì không em? – bả nhìn tui
– Linh điện thoại cho em.
– Ừm, bé Linh đang ở trên lâu á. Vô nhà đi em.
Tui đẩy xe vô. Vô nhà, tui ngồi ở xuống bộ sofa thì bà chị giúp việc nói:
– Ông con này, ngồi đây làm gì? – bả trố mắt nhìn tui.
– Thì em đợi…
– Đợi chị dẫn lên phòng bé Linh luôn ha gì? Đi lên trển đi. – bả quát
– Ơ… ờ…
Rồi tui đi lên lầu, gõ cửa. Linh ra mở cửa.
– Ủa? Anh tới hồi nào vậy? – hai mắt em đỏ hoe. Hình như mới vừa khóc xong
– Ừ, anh cũng mới tới, có chuyện gì vậy? – tui hỏi
– Vô trong này đi rồi nói anh.
– Ừ, chuyện gì vậy? – tui bước vô
– Mai anh có đi An Giang hông?
– Hử, có? – tui ngạc nhiên
– Vậy thì em đi. – Linh nói
– Em định không ăn Tết với ba má à?
Linh không nói gì, chợt hai hàng nước mắt của em chảy dài.
– Hồi nãy… ba mẹ có gọi cho em… nói là năm nay ba mẹ không về ăn Tết được. – Linh nghẹn ngào.
– Sao?
– Ba năm rồi em chưa được ăn Tết với ba mẹ… – Linh khóc
– Ừm, anh hiểu mà, thôi nín đi, mai đi An Giang với anh… – tui ôm em vào lòng.
Linh không nói gì, chỉ gật gật đầu. Em khóc mà tim tui nhói theo, thử nghĩ coi, không được gặp ba mẹ thường xuyên, cái giờ phút giao thừa sum họp gia đình mà em cũng không được hưởng, tui là thằng 1 con mà nghĩ tới cảnh đó còn thấy tủi thân, huống chi em chỉ là 1 đứa con gái yếu đuối. Nghĩ mà tui càng thương Linh hơn. Lát sau, má gọi:
– Alô, mua kem ở đâu mà dữ vậy con? Về lẹ đi, không má nhốt mày ở ngoài à.
– Dạ, con đang về nè má.
Xong, cúp máy. Linh đưa tui ra cổng, còn dặn chiều mai qua rước em. Chạy như bay về nhà. May quá, má chưa khóa cửa. Vô nhà, tui lấy chìa khóa ra khóa cửa lại. Xong, chạy lên phòng, đánh răng rửa mặt rồi làm 1 giấc tới sáng.
Sáng dậy, vội đi cắt tóc. Tóc dài quá rồi, che mất luôn hai lỗ tai. Để kiểu này mà về quê chắc người ta tưởng chăn trâu. Ra tiệm, kêu ông thợ tỉa lại ngắn bớt chút, cắt ngắn phần mái để vuốt keo. Cắt xong cái đầu tốn 50k. Mắc vãi… Đạp xe về nhà, tắm phát, tóc cứng đâm đau quá. Quên hỏi thằng Lân là đi xe gì nữa.
– Alô, Lân hả? – tui gọi cho nó
– He he, chịu đi rồi hả…
– Ờ, chiều nay mấy giờ đi? Đi bằng xe gì?
– Ba giờ đi, tới dưới cũng chắc sáu bảy giờ. Đi honda, lách cho lẹ. – nó cười.
– Honda hả?!!
– Ừ nó đó con trai.
– Đệt, chiều hẹn ở đâu?
– Nhà tao đi.
– Ừ.
Xong, tui cúp máy.
Chiều, tạm biệt ba má, xách nón ra đi. Đeo balô rồi tòn teng chạy xe lại nhà Linh. Linh ra mở cửa, hic… hôm nay em xinh quớ… mặc cái áo lệch vai, jean đen, đeo thêm mấy cái vòng trắng đen nữa… lại còn cột tóc đuôi gà… đúng kiểu tóc mình thích… sướng rồi…
– Hẹn gặp nhau ở đâu vậy anh? – Linh hỏi
– Nhà thằng Lân, mình đi bằng xe honda. – tui nói
– Vậy anh chở em đi.
– Ờ… cái này… thì thiệt ra là… – tui lúng búng, gãi đầu gãi tai
– Anh sao? – Linh tròn xoe mắt nhìn
– Anh… hông biết chạy xe… – tui le lưỡi
– Hi hi… hi… hi – em bụp miệng cười.
Tui đứng hình, không biết nói gì luôn.
– Thôi, đầu to… để em chở cho… hi hi.. – Linh vẫn cười
– Ờ… ủa em biết chạy hả?? – tui ngạc nhiên
– Biết sao không… ai như anh… to đầu rồi mà chưa biết chạy xe – Em bĩu môi rồi nhìn tui cười.
– Ờ… thì từ từ tập…
Rồi em kêu tui vô nhà dắt chiếc Air Blade ra. Em chạy được mà dắt xe không nổi. Mấy bà chị giúp việc về quê ăn Tết từ hồi sáng, hèn gì nhà im ắng quá.
Ra ngoài, khóa cửa xong Linh ngồi lên xe chở tui đi. Khoảng 5 phút sau tới nhà thằng Lân. Cả đám tới hết rồi, 2 đứa tụi tui tới sau cùng.
– Làm gì lâu vậy? Mà sao lão đại không chạy xe mà để người đẹp chở vậy? – Bóng biển lên tiếng đá đểu.
Dìm hàng ông à cờ hó???.
– Hì, tới trễ vậy? – Bé Trang lại chào tui với Linh
Chưa đợi tui trả lời thì Linh đã mỉm cười đáp lại:
– Chào, bạn là Trang phải không?
– Ừ, hì, rất vui được gặp bạn. – bé Trang cười, khuôn mặt bé toát lên vẻ đẹp thiên thần…
Linh cũng cười lại, nhìn ẻm vui lắm, chắc không có gì hớ… hớ… rồi cả đám lên đường, An Giang thẳng tiến……
Gió mát rượi, xe chạy trên đường, tui vi vu huýt sáo…
– Anh huýt sáo bài gì vậy?- Linh hỏi tui
– Wavin’ flag – tui trả lời
– Hi hi, huýt tiếp đi đầu to… – Linh bật cười
– Ừ, hì hì.
Rồi tui tiếp tục huýt sáo. Cuối cùng cũng ra khỏi cái thành phố đầy khói bụi, người xe chen chúc, làng quê thật là yên tĩnh. Không khí trong lành, hít đầy một hơi thấy khỏe cả người. Mới chiều thôi mà tiếng ếch nhái kêu râm ran cả một vùng. Tới An Giang thì trời cũng sẩm tối, gặp nhà ông thằng Lân lại trong rừng trong rú gì á, chạy vòng vèo qua mấy cánh đồng cuối cùng cũng tới. Đi hết cái đường ruộng thì tới làng. Buổi đêm ở quê có khác, yên ắng lạ thường. Ếch nhái không kêu thì chó sủa rồi thì mèo kêu. Cả đám vô nhà, chào ông thằng Lân. Ông niềm nở đón cả đám, ông cười tươi lắm. Chắc tại người già, con cháu ít khi đến thăm nên mới vậy.
Đem đồ đạc vô nhà, ông sắp phòng cho từng đứa. Nhà tương đối rộng, còn ba phòng trống. Ba đứa con gái 1 phòng, hai phòng còn lại thì chia ra.
– Mấy đứa ăn cơm chưa? Để ông dọn.
– Được rồi nội, để tụi con dọn cho – thằng Lân trả lời.
– Ờ, vậy ra nhà sau lấy chén đũa đi.
– À, ông ơi, đi tiểu chỗ nào vậy? – thằng Bóng biển hỏi.
– Bây cứ kêu tao là nội được rồi, đi tiểu thì ra nhà sau, đi thẳng ra chỗ cái ao, có cái bụi tre. Ngay mé ao có cái cầu cá, ra đó mà tiểu.
Bóng biển đi ra cửa nhà sau ngó ngó rồi nó quay vô:
– Ê thằng nào đi với tao đi, ghê… ghê quá…
– Cái thằng, lớn già đầu rồi mà còn sợ, ma cỏ gì đâu. – nội nói.
– Nhưng… nhưng mà… – Bóng biển run run.
– Thôi, tao đi với mày – tui vỗ vai nó.
Hai thằng đi ra cái ao, tiếng mấy con gà ngủ mớ kêu trong chuồng làm tui với nó giật mình. Ra tới bụi tre, có cái cầu cá, nhưng mà tối đen như mực. Lỡ té thì mệt.
– Ê ê, đó giờ mày có đi cái này chưa? – tui hỏi
– Chưa, tui cũng tính hỏi mày cái này đi làm sao.. -nó ngó tui
– Má, ở đây ghê quá mày ơi… – tui nhìn xung quanh.
– Ừ, giờ đi cái cầu này thì không muốn, mà đứng đây chờ cũng ghê thấy mẹ… hay là…
– Bụi tre??
– Chiến hữu tốt! – tui với nó đập tay.
Hai thằng ngó nghiêng, không có ai. Quay vô bụi tre trút hết bầu tâm sự. Khỏe quá. Xong, đi vô nhà. Cơm canh dọn ra xong rồi. Rửa tay rồi ăn thôi.
Hic… sao toàn cá không vậy??? Cá lóc kho, cá rô khô, cá phi nấu canh bầu, ăn với nước mắm… hic. Ai cũng ăn ngon lành, chỉ có mình tui ăn cơm không.
– Sao anh hông ăn đồ ăn? – Bé Trang với Linh lên tiếng cùng một lượt.
– Ơ… ờ… hông ăn được ác. – tui lắc tay cười khì khì
– Nhà mình có trứng không nội? – cả hai người lại cùng nói.
– Còn, hằng hà sa số. Lân, mày ra ngoài lấy chuồng gà lấy mấy hột coi…
– Dạ. – thằng Lân ậm ừ rồi đi ra ngoài.
Tui chưng hửng nhìn Linh với bé Trang rồi nuốt vội mấy miếng cơm. Thằng Lân đem trứng gà vô thì Linh đứng phắt dậy, hỏi nội dầu ở đâu rồi còn chảo nữa. Linh chiên trứng cho tui. Hờ hờ… thơm vãi… Thằng Lân nhìn tui với cặp mắt ghen ăn tức ở. Bé Trang không nói gì, chỉ gục mặt xuống ăn cơm. Còn Vi em thì ném cho tui 1 cái nhìn khó chịu, khó hiểu thật…
Cơm nước xong, 3 nàng xung phong rửa chén. Hic… đảm đang quá, có được ba bà vợ vầy thì chết cũng được. Ôi đệt, lại mớ nữa.
– Ủa nội, bà nội đâu? – thằng Lân hỏi
– Bả hả? Bả qua nhà dì Tám hàng xóm rồi, ngày nào mà bả không qua. – nội rít điếu thuốc.
Ông nội nay chừng sáu mươi mấy, nhưng vẫn còn cứng cáp lắm. Nội nói tới giờ nội vẫn khỏe như hồi mười tám đôi mươi. Nội vui tính vãi. Lát sau, bà nội về. Bà y chang ông nội, cũng niềm nở, cởi mở như ông. Cứ như mấy đứa tụi tui là cháu ruột của nội vậy. Tối, đánh răng rửa mặt. Chui tọt vô mùng ngủ. Thằng Thịnh với Kì Lân nằm hai bên, tui nằm chính giữa. Ngủ cũng không yên. Tới tiết mục kể chuyện đêm khuya của thằng Lân.
– Ê T, mày sợ ma không? – Lân hỏi
– Ma thì thằng nào không sợ. – tui trả lời.
– Ờ… mày hỏi ngu thấy mẹ, ma thì ai không sợ – thằng Thịnh quay qua chửi thằng Lân.
– Vậy hả? Tụi bây biết gì không? – thằng Lân mờ ám
– Có cái vẹo gì?- tui với thằng Thịnh hỏi.
– Cái làng này ma đầy… – thằng Lân ra vẻ sợ sệt.
– Cái đệt, nói nhảm nữa đi…
– Không tao nói thiệt. Hồi nhỏ, Tết nào tao cũng về đây. Hồi tao 8 tuổi, Tết về đây chơi với nội. Năm đó, bà giáo ở cuối làng, bị cướp giết rồi cướp hết đồ đạc. Tụi nó giấu xác bả trong trong bụi tre ngoài bờ ao đó. Cái ao nãy tụi bây đi đái đó… – nó giở cái giọng thầm thì ma quái ra
– C… c… cái… đệt… – tui nổi da gà, miệng lắp bắp.
– Nghe tao kể tiếp nè. Khám nghiệm tử thi thì bả bị người ta dùng thanh sắt đánh vào đầu tới chết. Cuối cùng, bắt được thằng ăn cướp. Thằng đó bị tù chung thân. Nhưng chỉ sau vài tháng, nó chết ở trong tù luôn. Người ta thấy xác nó trong góc, có cái mền trùm lên. Đầu nó bị móp hết một nửa, não óc lòi ra hết.
– Địssss, mày có xạo không vậy?? – Thằng Thịnh lầm bầm.
– Tiếp nè. Nghe mấy ông cai ngục kể lại thì đêm nào cũng nghe thằng đó rên rỉ, van lạy ” Đừng lại gần!!! Đừng giết tôi!!! Tôi xin lỗi!!! Xin lỗi!!!. Và đêm nào mấy ông cai ngục cũng nghe tiếng song sắt của thằng cướp đó kêu “coong, coong” như có ai đó gõ lên. Ra kiểm tra thì không thấy gì hết nên mấy ổng cho là thằng cướp kia gõ.
– Ậu mợ!!! Để tao ngủ… – tui chửi thằng Lân.
Nó bơ tui, tiếp tục kể.
– Từ đó tới nay, trong làng này, hễ tới Tết là tối nào cũng tiếng sắt kêu coong coong. Hồi đó, tao không biết, nghe coong coong ngoài cửa. Tao định ra mở thì ông nội không cho. Tối đó tao ngủ với nội mà cứ nghe tiếng “Grào… grào’ tiếng sắt kêu coong coong, rồi tiếng rên nữa.
– Cái đệt, im mỏ ngủ đi mày. – tui chửi nó tăng hai.
– Má mày, im cho người khác ngủ – Thằng Thịnh chửi.
Vậy nó còn chưa chịu im. Ba thằng lăn ra ngủ…
Tic… tac… tic… tac… tic… tac – Tiếng cái đồng hồ treo tường. Đang mơ màng thì thằng Thịnh đạp đạp chân tui.
– Ê, mày mắc đái không?
– Không… – tui vùi đầu ngủ.
– Ê… đi chung với tao đi, mắc quá…
– Tự mà đi, hồi nãy sao không đi? – tui làu bàu
– Má, hồi nãy không mắc… đi với tao đi – nó rên rỉ
– Thôi… mày hông nghe thằng Lân nói ở ngoài đó cái gì sao? – tui mơ ngủ.
– Má, mày làm tao sợ nữa thằng dịch – nó nhăn nhó.
– Coi coi mấy giờ rồi?
– Mười hai kém năm. – nó trả lời.
– Giờ linh rồi, không đi.
Đoạn tui lấy cái mền úp kín mặt.
Không được, nó xoay qua thằng Lân. Nhận được câu trả lời tương tự.
Nó tức mình rồi lôi balô ra.
– Kiếm gì vậy, tắt đèn coi! – Tui với thằng Lân dụi mắt
– Mẹ, tụi bây không đi đái với tao thì tao nghĩ cách khác.
Tui với thằng Lân nhìn nhau.
Nó vạch quần ra…
Ôi đệt!!!
– Không giỡn nha, tụi tao trai tân nha!!!
Nó không nói gì, cầm cái chai Lavie rỗng quay vô góc…
Nó làm gì vậy trời???
Lát sau nó quay ra, đầy chai… vàng khè… Ôi đệt!!! Nó đái vô cái chai.
– Má!!Gớm quá!!! – tui chửi
– Mẹ mày, tưởng tao muốn hả?!
– Má, đừng có đụng vô mình tao… xùy xùy… – tui đuổi nó như đuổi tà.
Nó chui vô mùng, nằm xuống kế tui. Tui nhảy chỗ thằng Lân, đạp đầu nó vô giữa. Rồi ba thằng lại ngủ ngon lành cho tới sáng.
” Ò… ó… ooooooooo!!!!”
Trời còn chưa sáng hẳn mà gà đã gáy… Cả căn nhà yên ắng, tui nghe được cả tiếng ngáy của mấy thằng phòng kế bên. Nằm trên giường mơ màng tiếp được năm phút, có ai đó mở cửa phòng. Rồi tiếng ông bà thằng Lân nói chuyện. Rồi nghe tiếng dân làng í ới gọi nhau đi ra ruộng… Nghe vui tai lắm.
“Cốc!”
– Ui da!!! Thằng nào??!!! – tui tức mình mở mắt ra.
– Dậy mày, sáng rồi. – Thằng Lân vừa nói vừa đá đá vô mình thằng Thịnh.
– Dậy! Lẹ coi. Sáng trắng rồi. – nó tiếp tục làm phiền.
– Sáng con mẹ mày!!! Mới có 5 giờ, điên hả?! – thằng Thịnh móc điện thoại ra coi rồi bực tức chửi.
– Nội kêu tụi bây dậy kìa.
Bỗng cảm thấy mắc đái quá, tui mò dậy, mắt nhắm mở đi ra. Đá trúng chai Lavie của thằng ôn dịch Thịnh hồi tối. Nước đổ lên láng…
– A!!!!! GA!!!!!! GỚM QUÁ!!!!!!
– Cái gì mà la làng vậy?!!!- thằng Thịnh nhăn nhó
– Con mợ mày! Dậy mà lau dọn bãi chiến trường của mày nè!!! Sao không đóng nắp lại hả thằng ngu kia?!!!!! – tui chửi nó.
Thằng Thịnh nghe vậy quáng quàng tỉnh dậy, té xuống giường cái bộp. Nó đứng phắt dậy, chạy ù ra nhà sau lấy giẻ lau lau, nước của nó để qua một đêm tanh không chịu nổi. Thằng Lân cũng tởm, không dám làm phụ.
Đứng coi thằng Thịnh dọn tui quên luôn cả đi đái. Một hồi sau cái phòng được dọn sạch sẽ nhưng mà vẫn còn tanh. Tui mở balô lấy chai xịt X-MEN ra, xịt xịt mấy phát, cái phòng thơm phức. Ba thằng vừa lú đầu ra khỏi phòng thì 4 thằng cô hồn phòng kế bên đứng trước cửa cười cười.
– Thấy hết rồi nha… – Năm nổ cười đê tiện.
– Éo phải tao – thằng Lân chỉ thằng Thịnh
– Cũng không phải tao – tui né qua 1 bên
– À… ra là mày hả Thịnh??? – 4 thằng kia nhếch mép cười.
Thằng Thịnh đứng hình.
Sáng, 5h30 mà phải đi ra đồng. Mỗi thằng vác theo 1 cây cuốc đi ra khỏi nhà. Con gái thì ở nhà lo cơm nước. Tui vừa bước ra cửa với đám ciến hữu thì có ai gọi với lại:
– Anh T ơi!
Cả đám ngoái đầu lại ngó ra đằng sau. Ra là bé Trang:
– Hả?!!
– Lại đây em nói nghe.
Nghe vậy, tui xách cuốc chạy lại chỗ bé.
– Gì vậy Trang?- tui hỏi
– Sáng anh chưa ăn sáng sao làm nổi? – bé ngây thơ hỏi
– Có gì đâu, tụi nó cũng vậy mà. – tui cười rồi chỉ vô đám chiến hữu
– Vậy anh uống cái này đi. – bé nói rồ chìa tay ra, đưa cho tui hộp sữa Milo
– Ờ… cám ơn em, hì – tui gãi đầu
– Hông có gì, ráng làm việc nha anh. – bé cười tươi
– Ừ, hì. – tui chào bé rồi chạy đi.
Đám chiến hữu vẫn còn đứng đợi. Thấy tui cầm hộp sữa, mấy thằng kia ganh.
– Ở đâu sao không lấy cho anh em hả mày?
– Hé hé, trên đời có 1 hộp duy nhất… uống ké không? – tui cười đểu tụi nó
– Éo thèm, lát vắt sữa bò uống – Kì Lân lên tiếng
– Hả???Thiệt hả???? – cả đám trố mắt.
– Thiệt, ngoài đồng có mấy chuồng bò sữa. Lát ra tha hồ mà uống.
– oh yeah!!!!! Đi thôi tụi bây!!!
Lon ton chạy ra đồng. Ông bác của thằng Lân đợi sẵn ngoài đồng tự bao giờ. Ổng kêu làm đủ thứ, cào rơm cào rạ, nhổ cỏ, cuốc cho tơi đất…
– Tưởng xuống đây chơi, ai dè bị bốc lột sức lao động… – thằng Tín vừa làm vừa than.
– Mày thông cảm, tại bây giờ không có ai nên nhờ tụi bây giúp vậy đó mà. – thằng Lân cười xí xóa.
Cào cào, cuốc cuốc, nhổ nhổ, một hồi cũng xong được đám đất. Mặt trời đứng bóng, ông bác thằng Lân kêu nghỉ tay ăn cơm. Vô trong, ngồi đưới gốc cây đa gần đó. Làng này đa nhiều lắm, cả làng cũng có ít nhất bốn, năm cây. Ông bác lấy ấm trà, múc ra cho từng thằng uống. Uống vào cảm thấy mát với khỏe hơn nhiều. Ngồi một lúc thì mấy em gái đem cơm ra. Em nào cũng đội nón lá… hí hí… đúng chất con gái Việt Nam… Em nào cũng mặc áo dài tay, con gái mà, sợ đen. Cơm được dọn ra… lại toàn là cá… tại sao vậy hả?!!! Thấy tui lớ ngớ, Linh biết ý nên khều vai tui.
– Hông thích ăn cá phải hôn? – em cười rồi đưa cho tui cái goòng mên cơm
– Cái này em làm riêng cho anh đó, trứng chiên với đậu hủ.. – Linh nói tiếp
– Hì hì, cám ơn nha… vợ – tui cười
– Thấy ghét. – em thẹn thùng quay đi.
Rồi hai đứa ngồi riêng 1 chỗ. Mấy thằng kia ngồi riêng 1 chỗ. Thằng Lân ăn cơm mà cứ lâu lâu nhìn qua Linh… thấy vậy tui cười khì khì.
– Anh cười gì dạ? Mặt em dính gì à? – Linh đưa tay lên sờ mặt
– Không, không có gì đâu.. – tui vẫn cười
– Tại cơm ngon quá… với lại có em ở đây nữa… hehe – tui tiếp tục
– Thôi lo ăn đi đầu to… blêu – Linh cười
– Ủa, mà em ăn chưa? – tui hỏi
– Rồi hồi nãy 3 đứa tụi em ăn rồi mới đem đồ ra nè…
– Ờ vậy hả? Ai nấu cơm dạ?
– Em nấu, bếp củi khó nấu ghê… hic.. Trang làm cá còn Vi thì lặt rau.
– Hì hì, giỏi quá ta, nay em chiên trứng cũng ngon ghê – tui cười híp mắt
– Mốt lấy chồng thì phải biết nấu ăn chứ – Linh nhìn tui cười.
Đang ăn, tui nhìn qua tụi chiến hữu, tụi nó ăn như xáng cạp. Xì xụp, rột roẹt một hồi hết ráo mấy dĩa cá. Một rổ rau sống cũng hết luôn.
– Tụi bây ăn mạnh dữ hen. – Ông bác cười lớn.
Bất chợt tui bắt gặp ánh mắt của bé Trang, chỉ khoảng 1/4 giây thôi nhưng tui thấy có cái gì rất buồn trong ánh mắt bé. Bé vội vàng quay đi…
Ăn cơm xong, ổng đi về, để tụi tui ở lại làm tiếng thêm đám đất nữa. Linh, Vi, Trang thì thu dọn đồ về.
– Ở lại làm giỏi nha… chồng đầu to… – Linh hôn nhẹ lên má tui rồi chạy đi.
Hí hí… may quá, đám cô hồn kia không thấy, không là lại có chuyện nữa…
Làm tiếp được 15 phút, thằng Tín quăng cuốc, nằm sải lai ra đất.
– Mệt quá!!! Éo làm nữa – giọng nó the thé
– Ờ, không làm nữa, mệt quá, nghỉ. – Cả đám quăng cuốc, thằng Lân cũng vậy.
– Khát nước quá!!! – Thằng Tín rên rỉ
– Ê, sữa bò ở đâu mày, Lân? – Bóng biển đề cập tới vụ sữa
– Gần đây thôi, bây uống không???
– Uống… tao uống luôn nguyên con bò cũng được… – Tín mập rên tiếp
– Đi – thằng Lân dẫn cả đám đi.
Đi tới mấy cái chuồng bò. Nó kêu đi nhẹ nhàng, từ từ.
– Mắc gì như ăm trộm vậy? – Thằng Tín hỏi
– Thì ăn trộm chứ gì.
– Hả??? – tui đơ ra
– Tụi bây im coi, đi nhẹ nhàng. – thằng Lân ra lệnh.
Cả đám chui vồ chuồng bò. Thằng Lân ngó nghiêng, rồi chỉ tay vô 1 con, nói:
– Con này có sữa nhiều lắm.
– Sao mày biết??? – Thằng Thịnh hỏi
– Cái biển ghi “Bò đang cho sữa” treo kế bên nó kìa. – thằng Tín chỉ
– Ở đây thằng nào biết vắt sữa bò??? – tui hỏi
– Để tao cho – Bóng biển xắn tay áo lên
– Được không đó ba?
– Được, yên tâm – nó tự tin.
Cả đám từ từ mò lại chỗ con bò. Bóng biển thò tay nắm vú con bò, bóp bóp, kéo kéo. Một hồi sau sữa vẫn chưa ra.
– Gì mà lâu dữ vậy??? – tui hỏi
– Nó không chịu ra mày ơi, con này bò già…
– Sao mày biết?
– Không thấy vú nó xệ xuống cả tấc đây hả? – Bóng biển phán 1 câu xanh rờn
– Mẹ mày, khôn quá. – Thằng Lân gõ đầu nó cái bốp
– Để tao. – Thằng Lân nhảy vô
– Mẹ mày, đi chỗ khác, tao làm sắp ra rồi – Bóng biển đẩy thằng Lân ra.
Xong, Bóng ta vận công rồi thò tay nắm vú con bò. Nó giựt thằng nhỏ muốn đứt vú. Con bò đau quá rống lên um sùm:” ỤM BÒÒÒÒÒÒÒÒ!!!!! ÒÒÒÒÒÒ ÚÚÚÚÚÚÚ!!!!”. Hoảng quá, cả đám bỏ chạy nháo nhào. Chạy vèo ra chỗ mấy đám đất, tụi tui xách cuốc chạy về nhà. Cái chòi gần chuồng bò bật đèn, có ông nào xách cây chạy ra coi. Tiếng chó sủa ồn ào… May là chạy kịp. Cả đám chạy ào ào về nhà, vừa chạy vừa không ngớt miệng chửi Bóng biển:
– Mày ngu như con bò vậy!
Chạy té khói về nhà… Mình mẩy lấm lem. Đi vô kho dẹp mấy cây cuốc. Vô nhà, thằng nào thằng nấy thở phì phò. Nội kêu lấy đồ đi tắm. Sáng giờ mình mẩy hôi như cú. Lại phải đi ra cái chỗ gần cây tre mà tắm. Hic… ghê thấy mẹ… Ông nội dẫn ra ngoài, ông cách theo vòi nước ra xịt cho tụi tui.
– Lanh quá!!! Lạnh quá!!!! – thằng Tín la làng
– Lạnh quá!!! Nội ới!!!! Lạnh quá – tui nhảy dựng.
– Tắm lẹ rồi đi vô, không bệnh hết giờ – Nội cười cười.
Xong, nội tắt nước. Gặp ngoài này gió thổi nữa nữa. Cả đám run bần bật chạy ù vô nhà trước cả nội.
Chạy vô phòng, đóng cửa lại, lau khô mình mẩy rồi thay đồ. Ba thằng lên giường trùm mền rồi hắt xì liên hồi.
“Cộc cộc!!!” có ai gõ cửa.
– Mày ra đi. – thằng Thịnh đẩy thằng Lân
– Mày ra đi! – Thằng Lân nhăn nhó nhìn tui
– Mày bà tao hả? – tui đẩy thằng Thịnh.
Rồi đứng dậy mở cửa. Là bé Trang.
– Em bên đó nghe mấy anh hắt xì dữ quá, có sao hông dạ? – Bé Trang tròn xoe mắt hỏi
– Không sao đâu em, tụi anh như trâu mà!!! – hai thằng kia từ trên giường bay liền ra cửa.
– Nè, em có dầu gió nè, mấy anh xức đi, không bệnh nữa. – bé nói
– Ờ, cảm ơn em, phải không T? – hai thằng cô hồn lại cướp lời.
– Hì, vậy bye mấy anh nha.
– Ờ… bye em. – tui chưa kịp nói gì lại bị 2 thằng kia nói thế.
Thay kệ, vừ quay vô thì có tiếng gõ cửa nữa. Tui mở cửa. Là Linh.
– Anh có sao không mà hắt xì dữ vậy?- em lo lắng
– Không sao đâu Linh, tụi này khỏe… ứ… – tui dựt cho 2 thằng cô hồn hai cái cùi chỏ.
– À, anh không sao. – tui nhìn Linh cười,
– Uống thuốc đi, không cảm bây giờ. – Linh đưa cho tui vỉ Panadol,
– Hì cảm ơn – tui lè lưỡi.
– Uống thuốc rồi ngủ đi ông tướng – Linh nhéo mũi tui.
– Biết rồi, má yên tâm – tui chọc Linh
– Á, anh muốn chết hay gì mà kêu em bằng má? – Linh véo tai tui kéo xuống.
– Ai da! Ai da! Anh giỡn mà… đau quá.
– Tha cho anh đó. – Linh buông ra.
Rồi Linh trở về phòng. Tòm mò không biết đám con gái làm gì trong phòng…
Tui đóng cửa, kêu mấy thằng kia rồi phát cho mỗi đứa 1 viên Panadol. Ba thằng đi xuống nhà sau rót nước. Cầm nước đi lên thì thấy thằng Quý mò lại phòng của ba nàng, mặt nó lấm lét nhìn gian lắm.
Ba thằng tui đi theo rình. Nó gõ cửa phòng. Bé Trang ra mở cửa. Nó nói gì đó với bé, bé trở lại phòng. Lát sau Vi em ló đầu ra hỏi:
– Gì vậy Quý?
Thằng Quý bắt đầu vuốt tóc rồi trình bày:
– Đêm nay trăng thanh gió mát…
– Hử? – Vi ngơ ngác
– Có ai ngắm trăng cùng mình không? – nó tiếp tục vuốt tóc.
– Thôi đi, muỗi cắn.
Đoạn Vi em đóng cửa cái rầm. Thằng Quý không đỡ nổi. Ba thằng tui bụp miệng cười hí hí. Đi ngang qua nó tui đá đểu:
– Lân à, đêm nay gió quá tai, em có muốn ngắm trăng với anh không? – tui nhìn thằng Lân cười cười.
Nó biết ý, nên trả lời liền:
– Thôi, muỗi cắn lắm anh.
Há há há… há há… ba thằng cười như điên, để mình thằng Quý ở lại tức tưởi.
Về phòng, ba thằng nằm ngáy kho kho tới sáng, không thằng nào đi tiểu. Sáng, hôm nay 7 giờ mới dậy nổi. Đang súc miệng thì Vi em đánh vô lưng tui cái chát, phun nguyên họng nước ra luôn.
– Hôm qua ngủ ngon không? – ẻm cười cười nhìn tui
– Ờ… ngon – tui trả lời
– Vậy hả? Đánh răng tiếp đi. – Xong ẻm bỏ đi.
Tui không hiểu mô tê gì hết. Đánh răng xong ăn sáng, bánh mì thịt. Thằng Lân chạy đi mua. Mấy em gái thì em nào cũng ăn chả lụa. Nội thì uống cà phê, bà nội thì ăn cháo, còn răng đâu mà ăn bánh mì. Ăn xong, Linh hỏi nội.
– Nội à, ở đây mình có chỗ nào gọi quốc tế không nội?
– Có, ngoài bưu điện trên thị trấn đó. – Nội trả lời.
– Dạ…
– Có việc à? Để Lân chở Linh đi cho. – Thằng cô hồn nhanh nhảu.
– Ơ… mà…
– Ở đây có mình Lân biết đường à.
– Ừ, con để nó chở đi. – nội bồi thêm phát, Linh đành gật đầu.
Thằng Lân thì hí hửng, nó nhìn tui cười đểu. Tức lắm nhưng không làm gì được. Nó xách con wave ghẻ đen xi y như nó ra chở Linh. Linh đội nón bảo hiểm, en thẹn ngồi lên xe. Tui nhìn mà lòng căm phẫn, hận mình tại sao không giữ được nàng…
– Anh đi nha em trai – nó đá lông nheo với tui.
Linh vẫy tay chào tui. Thằng Lân phóng xe chạy đi.
Ông mày nhất định sẽ học chạy xe. Thấy con Dream dựng kế bên, tui la lên:
– Xe thằng nào?
– Tao… – Bóng biển trả lời
– Ra đây chỉ tao chạy xe… – tui hổ báo nhìn nó
– Hả? – nó há hốc mồm
– Lẹ!! – Tui ra lệnh
– Ờ… ờ…
Ra ngoài đầu sau nhà, mọi người tụ tập để coi cái thời khắc lịch sử của thế giới… tui tập xe máy.
Ngồi lên xe, ngầu quá… Bóng biển lại kế bên tui chỉ chỉ, nói nói:
– Mày mở máy, bóp côn… vô số… nhả côn… bóp côn… (Xe của nó là xe dream có độ côn tay)
– À… ờ… à.
Tui mở máy, bóp côn, rồi vô số. Xe bắt đầu chạy… tui quay lại hả hê nhìn nó:
– Há há há… tao biết chạy xe rồi!!!!
– Giỏi giỏi.
– Ê!! Mà dừng xe sao mậy?!!!! – tui thắc mắc.
Xe bắt đầu chạy nhanh hơn, tui bắt đầu sợ… rồi nó nhanh dần… rồi nhanh thấy tía luôn!!!
– Làm sao dừng lại?!!!!!!! – tui hét toáng lên
Mọi người thấy vậy thì hoảng hồn:
– Bóp thắng, bóp thắng đi!!!!
Tui bóp thằng nhưng không ăn, bỏ mẹ rồi…
– Không ăn!! Không ăn!!!! ÁÁÁÁÁÁÁÀÀÀÀÀÀÀ!!!!!
– Nhả côn!!!! Nhả côn ra T!!!!! – mọi người hét lên.
Lúc này đầu óc bấn loạn, côn là cái gì vậy?!!!
– Thắng chân!!!! Thắng chân đi!!!! Đạp thằng chân đi!!!!!
Nghe vậy tui liền đạp chân xuống đất… mới hơ xuống đứt luôn dép lào. Sợ quá, rụt giò lên… Kì này xuống chầu ông bà thiệt rồi…
Mất lái, tui cùng con Dream bay thằng xuống ao. “ÙM!!!!” Hớ hớ hớ.
Uống nươc lần thứ hai trong đời… ọc ọc… chắc chết… đang mơ màng thì có người nhảy xuống, kéo tui lên.
Tui mơ màng nhận ra là bé Trang, bé lại cứu tui thêm lần nữa. Tại sao vậy? Sao lúc nào cũng là em cứu anh?
Tỉnh dậy, tui thấy mình nằm trong nhà, đắp mền. Tui nghe văng vẳng sau vườn tiếng gào khóc của thằng Bóng biển:
– DREAM của tao!!!! Tại sao vậy hả?!!!! DREAM!!!!!!
Kệ bà nó, tui nằm phịch xuống. Được 1 chút thì Vi em đem lên cho tui chén cháo trắng.
– Trang đâu rồi Vi? – tui hỏi
– Đi thay đồ rồi, haizzz, mỗi lần T té xuống nước là y như rằng bé Trang nó bị ướt đồ vậy. – Vi em thở dài
– T… xin lỗi… – tui lí nhí
– Thôi, ăn đi cho ấm người… – Vi em đưa muỗng cháo lên miệng thổi rồi đưa đút cho tui
– Ơ à… T tự ăn được rồi. – Tui đưa tay ra đỡ chén cháo
– Để yên đó, mở miệng ra! – Vi em trừng mắt
Đành hả họng ra cho ẻm đổ cháo vô vậy.
Ăn xong, nhảy tót ra ngoài.
Thằng Thịnh với Bóng biển chạy xe kè theo chiếc ƯỚC MƠ của bóng biển lên thị trấn kiếm chỗ sửa xe. Tui ngồi ngoài lan can, tầng ngần nhìn theo… hic… giờ này còn chưa biết chạy xe… khổ quá!!!
Ngồi vắt vẻo trên lan can hóng gió, nhìn vô khoảng không vô định. Ai đó vỗ vai tui.
– Nè, làm gì mà thừ người ra vậy?
Tui quay lại, ra là bé Trang.
– À, không có gì.
– Anh bị sao vậy? – bé Trang hỏi
– Không sao mà, hì. – tui nheo mắt cười.
Bé trèo lên lan can ngồi chung với tui. Gió thổi, lạnh quá, tui run run.
– À, mà cảm ơn em hồi nãy cứu anh lần nữa nha. – tui kiếm chuyện nói.
– Không có gì, mà sao anh học bơi với chị Vi mấy tháng rồi mà sao chìm ngỉm vậy? – bé thắc mắc.
– Anh cũng không biết nữa, chắc tại lúc đó hoảng quá nên nó chìm luôn. – tui gãi đầu.
– Anh thiệt là… – bé đánh vô vai tui rồi cười.
Rồi hai đứa ngồi đó, im lặng. Tui không biết nói gì, cứ ngồi đó gãi đâu gãi tai.
Đột nhiên bé Trang lên tiếng.
– À, T nè, anh… với chị Linh quen nhau hồi nào vậy?
– À… ừm… cũng được gần 1 tuần rồi. – ngượng nghịu mà trả lời bé.
– Chắc… anh thích chị Linh lắm hả? – bé ngập ngừng.
Tui nhìn bé ra chiều khó hiểu.
– Ưm… em… em xin lỗi, em nói gì không biết nữa. Thôi… em… em đi nấu cơm. – bé lúng búng vén tóc rồi bước đi.
– Mới chín giờ, nấu cơm ai ăn hả cô nương? – tui cười
– Ưm… ơ… em… -bé bối rối
– Ha ha, coi kìa, anh giỡn thôi. Mười giờ mấy rồi còn gì. – tui móc điện thoại ra coi.
Bé đỏ mặt quay đi. Mình tui ngồi ở đó ngắm ông mặt trời. Hát nghêu ngao một hồi rồi không biết mình hát cái giống gì nữa. Đúng lúc này, thằng Lân chở Linh về tới nhà. “Két!!!” thằng Lân thắng xe lại.
Linh thấy tui ngồi ngoài trước thì cười thật tươi rồi chạy tới.
– Chờ em lâu hông?
– À, hông. Em gọi điện cho ba má hả?
– Ừ, gọi coi ba má sao rồi. – em trả lời.
Con gái quan tâm tới ba má thì thôi rồi, còn ba má thì bỏ bê con cái, Tết mà cũng bận.
– Mà sao anh ngồi đây? – Linh hỏi tiếp
– Hả?! – tui giật mình
– Sao anh ngồi đây? – em hỏi lại 1 lần nữa
– Ngồi chơi thôi mà… – tui cười cười.
Đang nói chuyện với Linh thì thằng Lân với thằng Tín từ trong nhà đi ra:
– Ê T, đi chơi mày, ở nhà chán quá!
– Đi đâu? – tui hỏi
– Đi vòng vòng làng chơi.
– Ờ, thì đi, mà… em đi không Linh? – tui quay qua hỏi em
– Ừ, cũng được, để em vô lấy nón. – Linh chạy vô nhà
– Đi vòng vòng vòng chơi không tụi bây?!!!! – Thằng Tín quay vô nhà kêu lớn.
Ông nội nghe thấy thì từ trong nhà chạy nhà, tay cầm xấp vải đỏ, nội đưa cho thằng Lân.
– Ê Lân, mày đem qua nhà thầy Tèo giùm nội.
– Chi vậy nội? – thằng Lân hỏi
– Con mẻ mượn để lên đồng coi bói gì đó, đem qua cho mẻ đi. – ông nội gắt.
– Dạ…
Lát sau, Linh đi ra, em mặc áo dài tay, đầu đội kết trắng. Vi với Trang cũng đi ra, cũng áo tay dài cũng đội nón kết. Rồi cả đám kéo nhau đi vòng vòng làng, đi ra đồng. Trời hôm nay ít nắng, đỡ quá. Ra đồng chạy giỡn, chơi rượt bắt rồi thì năm mười. Ôi, nhớ tuổi thơ quá. Mặc ai chơi thì chơi, thằng Tín chui tọt vô trong, nằm dưới gốc cây ngủ ngáy o… o.
Chơi rượt bắt, lần này tới lượt tui với thằng Quý rượt, mấy đứa kia chạy. Mặc dù là con gái nhưng mà Linh, bé Trang với Vi em chạy nhanh kinh khủng. Tui chạy xúc quần rượt theo mà không kịp. Thằng Quý với tui thở phì phò… rượt gái không kịp thì rượt trai. Nghĩ vậy tui quay qua rượt thằng Lân, thằng này chạy chậm rì, chắc mẩm sẽ bắt được nó, tui thả ga chạy từ từ thì thằng Quý ở đâu vọt lên. Nó muốn giành hàng của tui đây mà. Thấy thằng Quý tăng tốc, thằng Lân hết hồn, cố sức ì ạch chạy. Được 1 đoạn thì bỗng dưng thằng Quý vòng lại, chạy như ma đuổi. “Vèo!!!”, thằng Quý chạy trở lại. Thằng Lân theo sau nó.
– Sao mày…? – tui ngơ ngáo.
Thằng Quý vừa chạy vừa trả lời.
– Nó… nó… đạp cứt trâuuuuuuu!!!! – Quý chạy té khói
– Con chó!!!! Tao giết mày!!!! Thằng Lân rượt theo thằng Quý.
Nó chạy ngang qua tui, mùi hương con trâu thoang thoảng đâu đây.
Gớm quá… Nghỉ chơi… Tui vô chỗ thằng Tín ngủ. Mấy nàng cũng vậy. Hai thằng kia mệt quá, không rượt nhau nữa, ngồi vật ra đất mà thở. Thằng Tín vẫn ngủ như chết, nó ngáy khò khò. Mấy nàng nhìn nó cười rúc rích. Thiệt là mất mặt nam nhi quá… Cuối cùng hai thằng kia bò vô. Mình mẩy thằng Lân thum thủm, mấy nàng bịt mũi quay đi. Mặt nó sượng không đỡ nổi.
– Ê, thấy thằng Tín không? – tui chỉ
– Thấy, sao?
– Tụi bây thấy nó làm sao?
– Đang ngủ.
– Ờ, giỏi, ngủ như chết. – tui cười cười
– Thì làm sao? – hai thằng đó ngơ ngáo
– Ở đây có chuồn chuồn không? Cào cào, châu chấu cũng được. – tui nhe răng
– ÀÀÀÀÀÀÀ… – hai thằng nó nhìn nhau, mặt cứ như tìm ra lời giải cho bài kiểm tra toán.
– Có, nhiều lắm, nhưng không có vợt, sao bắt? – thằng Lân nói
– Bắt tay đi, vài con được rồi.
– Cũng được…
Hai thằng nó chạy ra đồng mò mò, chụp chụp gì đó. Lát sau thằng Quý chạy vô.
– Không có chuồn chuồn, châu chấu gì hết mày ơi…
– Vậy thằng Lân đâu?
– Đang bắt ếch… – thằng Quý tỉnh bơ
– Gì chứ?!!
Đúng lúc đó thằng Lân chạy vô. Tay nó cầm con ếch. Mấy nàng thấy thì nín câm, nhìn con ếch mà không mở miệng nói lời nào.
– Mệt quá! Canh nãy giờ được có mình nó, ếch con nữa chứ. – nó nhăn mặt
– Có đồ rồi đó, làm đi. – thằng Quý kêu
– Áo hay quần? Biểu quyết đi…
– Quần… – hai cười cười đê tiện.
Tín! Tao xin lỗi mày. Tui kéo quần thằng Tín ra. Nó vẫn ngủ như chết. Nhẹ nhàng bỏ anh ếch vô. Ba nàng bên kia nhìn thằng Tín ghê sợ. Năm phút sau, nó tỉnh dậy. Gãi gãi đầu, nó hỏi:
– Ủa, nghỉ rồi hả mậy?
– Ờ… hị… hị… hị – tui cố gắng nhịn cười.
Hình như nó bắt đầu thấy nhột rồi. Nó kêu hai mấy thằng con trai che cho nó để nó vạch ra coi.
Ba thằng quay vô nhìn, thằng Tín vạch thấy con ếch, nó giật mình đóng lại. Thở gấp. Thấy vậy thằng Quý bồi cho nó phát.
– Thằng nhỏ của mày biến thành con ếch rồi kìaaaaa…
– Ngủ có một giấc mà sao biến thành con ếch vậy? – thằng Lân hỏi
– Chết mày rồi, cắt đi, không mày biến thành con ếch luôn nè con… – tui hù nó
– Đờ mờ!!! Thằng nào?!! – Nó nổi giận, mặt đỏ như gấc chín.
Thấy thằng Tín đùng đùng nổi giận, hai con cờ hó phản bội chỉ thẳng mặt tui.
– Nó làm nè!
– Lại đây biểu… – mặt thằng Tín hầm hầm.
Tui nhìn hai thằng cờ hó bằng cặp mắt căm phẫn rồi quay qua cười thân thiện với thằng Tín:
– Ây da… Sao nay tao thấy mày đẹp trai lạ thường Tín à.
– Lại đây… – nó hầm hầm nhìn tui.
– Lại làm gì? – tui hỏi.
– Mày bỏ vô thì giờ bắt ra, không tao làm thịt mày à! – Nó trừng mắt
– Gì???? Muốn tao thò tay vô quần mày bắt con ếch ra hả?!!! – tui bấn loạn.
– Ừ, lẹ mày, nhột quá!!
– Thò tay vô… lỡ… nó cắn tao cụt tay thì sao??!! – tui run run
– Mẹ mày, đó giờ mày thấy ếch ăn thịt người chưa?! – thằng Tín gắt
– Tao đâu có nói con ếch… – tui nhăn mặt.
– Lẹ lên!!! – một tay bụm… con ếch, một tay nó dứ dứ nắm đấm vô mặt tui.
– Không!!! Chết tao cũng không thò tay vô bắt ra!!!!
Nói đoạn, tui xách dép ù té chạy đi chỗ khác để mặc cho nó hành hạ thằng Quý với thằng Lân. Ba nàng thục nữ thì ngồi đó cười ngất ngư.
Đợi sau khí gió yên biển lặng tui quay trở lại… cười hè hè xí xóa, xin lỗi thằng Tín. Nó bắt được con ếch nhưng không thả mà bỏ vô túi quần. Thấy cũng gần trưa, thằng Lân kêu cả đám đi nhà ông thầy bói để đưa xấp vải cho ổng. Đường quê yên tĩnh, nghe rõ tiếng chim hót. Tụi tui vừa đi vừa chuyện trò râm ran, vui lắm. Đang đi thì thằng Lân quay qua hỏi tui:
– Ê T, mày chạy nhanh nhất lớp phải không?
Thấy có mấy nàng kế bên nên tui vỗ ngực xưng là con trai thần gió. Bỗng nhiên thằng Lân đưa tui xấp vải rồi nói:
– Nhiệm vụ của tao đã hết, hẹn ngày tái ngộ. – nó nhìn tui, mặt rất ư là biểu cảm
– Bị gì vậy? Nhiễm phim kiếm hiệp à? – tui ngơ ngáo
Không hiểu gì, tui cứ bước tiếp thì gặp… con bò… Hai mắt nó đỏ ngầu, chân trước cào cào đất nhìn tui.
Tui đứng như trời trồng nhìn ra đằng sau thầm chửi thằng Lân là thằng khốn nạn. Toi đời rồi…
Tui mếu máo nhìn em 1 lượt ba nàng rồi nói:
– Đi đi, không là hết cơ hội…
Thằng Quý với thằng Tín vỗ vai tui:
– Chiến hữu tốt. – mặt hai thằng đó biểu cảm không thua gì thằng Lân.
Trước khi lui lại, thằng Lân chỉ đướng cho tui:
– Mày cầm xấp vải, chạy ra cây dừa trước mặt, quẹo trái, chạy thêm tí nữa thì thấy cái nhà lá có cái chuồng gà. Tới đó cứ nói là “Thầy ba, nội con đưa thầy xấp vải. ” là được.
Mấy nàng ban đâu ngơ ngáo nhưng bây giờ cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Linh, bé Trang nhìn tui lo lắng. Còn Vi em thì nhăn nhó, không biết nhăn cái gì…
Tháo dép ra, tui hít một hơi thật sâu rồi ôm xấp vải bắn vèo lại chỗ cây dừa.
Con bò thấy thấy vậy liền rượt theo. “Ò ÚM!!!!” Nó rống lên. Tui vừa chạy vừa la làng:
– Có con bò điên!!!! Con bò điên!!!! Bớ làng nước ơi!!! Bò điên!!!!!
Chạy hộc tốc ra chỗ cây dừa, thắng cái két để quẹo qua bên trái, ai dè trơn trợt quá tui bay 1 cái vèo xuống vũng sình nhay đó. Hoảng hồn đứng dậy, sình dính đầy mặt không thấy đường, tui tháo kính ra, quẹt quẹt mấy cái rồi đeo vô. Má ơi!!! Con bò nó đuổi tới nơi. Tui thò tay lượn xấp vải lên rồi vọt thằng. Chạy hết tốc lực, không thở thì thấy thì cái nhà lá, bên cạnh có cái chuồng gà như thằng Lân miêu tả. Tui lủi vô, con bò ngay ở sau đít!!!!! Thảy xáp vải vô nhà ông thầy, tui liền lách qua bên phải. Còn con bò thì lủi thẳng vô trong nhà ổng luôn. “XOẢNG!!!!XOẢNG!!!RẦM!!!BENG!!!” Hình như nó lủi vô trong bếp thì phải. Tui đứng ở ngoài nghe tiếng la oai oải vọng ra:
– TRỜI ĐẤT QUỈ THẦN ƠI!!!! TRỜI ƠI, CÁI BẾP CỦA TUI!!!! CHA MẸ ƠI!!!!
– MẢ CHA MẢ MẸ THẰNG NÀO CON NÀO DÁM THẢ BÒ VÔ NHÀ CỦA BÀ HẢ????!!!!!! BÀ CHA NÓ!!!!
Thấy tình hình căng quá, tui té khẩn trương. Trời bắt đầu nắng, sình dính đầy trên đầu cổ gặp nắng nữa, nó khô cứng lại.
Về tới nhà, mở cổng, chưa có ai về nhà chỉ có ông bà nội. Vừa bước vô nhà định chào ông bà thì:
– Trời mẹ ơi!!! Ông già ơi, có ma cây!!! – bà nội thất thanh
– Ma cỏ gì?? – Ông xách cây chổi ra.
Thấy ông nội định đính chính thì:
– Bà mẹ nó, ban ngày mà dám lên hả?? Dám hù bà già hả??
Rồi ông nội ổng đập cho tui mấy cây chổi.
– Nội ơi… ui da… đau!!! Chịu không nổi, bí quá tui đành chạy, bị nội xách chổi ra tận cổng rượt theo.
Chạy té khói mới thoát được, tui vẫn còn nghe tiếng nội:
– Bà mẹ mày!!! Còn dám lên ban ngày nữa không?!!!
Tui đau đớn lết ra ruộng kiếm mấy đứa kia đi gặp thằng 1 thằng cu, mặt mày đen nhẻm, chừng sáu, bảy tuổi. Nó cầm cái điện thoại đồ chơi chạy ra chặn tui lại:
– Pằng pằng chíu chíu!!! Chết đi yêu quái!!! Ta là siêu nhân đỏ đây. – nó cầm cái điện thoại lên bắn bắn tui rồi nói nhảm.
– Siêu nhân đen thì có! Thằng hấp. – tui quăng chó nó 1 câu rồi bỏ đi.
Nó vẫn bám riết không buông, chạy vòng vòng theo tui. Nó chỉ cái đt rồi nói:
– Mày thấy tao có cây súng ghê chưa? Chíu chíu! Súng này ghê lắm, tao bắn mày chết xong mày còn phải ở tù nữa nha con.
– Ở cái đầu mày á thằng hấp, đem về bắn ba, bắn má mày đi. – tui nhăn mặt.
Định bước đi tiếp thì tự dưng cu cậu khóc ré lên:
– Trả má lại cho tao!!!! Hức… hức… trả má lại cho tao đi!!!!!!!
Thấy thằng cu khóc, tui định bước đi thì nó càng khóc to hơn… haizzz… tui quay lại:
– Mắc gì mày khóc? – tui nhăn mặt
– Trả má cho tao…!!!!!!
– Má mày đâu?
– Ở ngoài đồng á… hức… hức!
– Thì mày ra ngoài đó mà kiếm bả, ngồi đây khóc làm gì?
– Tao hông dám đi một mình… hức hức… – thằng nhóc nức nở
– Ệt… giờ mày muốn cái giề? – tui chống nạnh
– Mày dẫn tao ra ngoài đó đi… – nó bắt đầu nín khóc.
Phiền phức, không liên quan. Tui hất đít định bỏ đi thì thằng cu gào lên.
Mợ nó, phiền quá đi!!!
– Thôi được rồi, tao dẫn mày đi, im mỏ lại giùm tao cái!! – tui nhăn nhó
– E… he… he… he… đợi tao chút… he.. – nó bật cười rồi chạy vô cái chòi gần đó
Thứ… vừa khóc vừa cười ăn mười cục cứt.
Lát sau thằng cu chạy ra, tay xách theo mấy cái bánh. Nó nói là đem cho ba má. Rồi tui với nó đi, vừa đi tui vừa gỡ sình dính trên mặt ra, phủi phủi trên đầu xuống nữa, cơ man là sình…
Thằng cu vừa đi vừa luyên thuyên như con sáo, cũng vui, lâu rồi không nghe chim nó hót. Ra ngoài đồng, giờ này đứng nắng rồi, có ma nào đâu.
– Ê cu, có ai ở đây đâu?
– Theo tao… – nó chạy thẳng lại chỗ mấy đống rạ.
Thấy vậy tui cũng chạy theo. Đột nhiên thằng cu dừng lại, trước mặt tui là hai cái mộ. Cu cậu hồn nhiên đặt hai cái bánh xuống:
– Ba má ăn đi, bữa nay nhà mình có nhiều bánh lắm…
Sững người, cuối cùng tui cũng hiểu ra chuyện gì. Đi về nhà, thằng cu kể lại lúc ba má nó mất mà nó gọi là chuyển nhà ra đồng. Nó nói hôm đó là cuối tuần, như thường lệ thì mỗi tuần ba má nó về thăm nó hai ngày thứ bảy với chủ nhật. Hai người buôn bán xa nên không thường xuyên về nhà. Hôm đó, nó nó gọi cho ba má nó đòi mua quà. Lúc đó trời cũng mưa rồi, lớn lắm, ba nó không chịu, nói là để ngày mai sẽ mua cho nó sau. Nó giãy nãy trong điện thoại một hồi má nó mới kêu ba nó chạy ngược lên mua bánh cho nó, rồi tai nạn xảy ra. Cả hai người đều bị xe tải chèn chết, thắng khốn lái xe bỏ chạy. Rồi từ đó ba má nó mới “chuyển nhà” ra đồng ở luôn…
Đang đi thì tui gặp bé Trang.
– Trời ơi, T! Anh có sao không?!! – bé nháo nhào.
– Hả? Anh không sao… mà sao em đi có một mình vậy, mấy đứa kia đâu? – tui hỏi.
– À, ở ngoài đồng á, thấy có cái đầm nước nên chị Vi kêu em về lấy cần câu. – bé cười.
– Ờ, vậy hả?
– Sao mà mình mẩy anh dơ hầy vậy?
– Té sình….
– Hic… con bò có sao không? – bé ngây thơ vô số tội
Bị thọt câu này đau thấu trời…
Thấy tui mặt bư ra bé mới cười:
– Hì hì, em giỡn á, thôi về anh…
– Ừ.
Tui lững thững đi theo bé về nhà, ngoái lại nhìn thì thằng nhóc đi đâu mất tiêu, chắc nó về nhà rồi. Về nhà thì ông bà nội vồn vã:
– Trời ơi, hồi nãy mấy đứa có thấy gì không?
– Dạ… không? – bé Trang không hiểu gì hết
– Con ma, nó dám lên ban ngày luôn…
– Dạ? Ma? – bé ngạc nhiên
– Ờ, mấy đứa coi chừng. – ông nội nghiêm túc
– Nó…. nó…ra làm sao hả nội? – bé lắp bắp
– Nó mặc cái áo thun trắng, quần xà lỏn đen. À… Nhìn y như thăng T vầy nè. – nội chỉ mặt tui.
Bé Trang nhìn qua, hình như đã hiểu ra, bé cười che miệng cười khúc khích. Tui quê độ, lủi thằng vô nhà tắm rửa. Thằng cờ hó Lân, kỳ này quyết tâm phục hận… Tắm xong đi ra, tưởng bé Trang đi rồi, ai dè bé vẫn còn ngồi chờ tui.
– Ầy, sao anh tắm lâu vậy? – bé nhăn mặt, tỏ vẻ giận dỗi
– Tại dơ, mà sao em chưa đi nữa? – tui ngạc nhiên
– Thì chờ anh chứ gì… – bé tròn xoe mắt nhìn tui.
Hic… anh lạy em, đừng có nhìn anh bằng cặp mắt đó, anh chết mất!!!
– Vậy đi thôi, mắc công tụi nó chửi nữa. – tui ra hiệu cho bé
– Ừ, hì. – bé nhìn tui cười.
Đi cùng nhau mà tui cứ cảm thấy ngại ngại, không biết nói gì.
– Mấy giờ rồi anh? – bé hỏi
– Hử.. cũng gần 12 giờ rồi. Nắng quá.
– Chắc ra ngoài đó kêu chị Vi về quá, chiều rồi hẳn câu cá… – bé nheo mắt nói.
– Ừ, nắng quá.
Đến đoạn đi vô cái đầm, đường thì hẹp, hai là toàn là ao vũng. Đang bước thì bỗng dưng “Á!!!” rồi bé té phịch xuống đất. Tui chạy lại, ra là con rắn mối. Làm hết hồn. Con rắn cũng chạy mất dép.
– Trang! Có sao không? – tui bước tới đỡ bé dậy.
– Hông… hông sao đâu anh… – bé nói vậy nhưng mặt mày nhăn nhó, chắc là đau
– Em đi được không? – tui hỏi
– Chắc… vậy…
Tui đỡ bé, bước được vài bước thì bé khụy xuống, mặt mày tái mét.
– Có sao không Trang?
– Chắc bị bong gân rồi…. – bé nhăn nhó, xoa xoa mắt cá chân.
– Để anh cõng em cho… – tui đưa cho bé cầm mấy cây cần câu.
– Nhưng mà… – bé ngập ngừng
– Nhưng nhị gì? Em cứu anh hai lần rồi, giờ tới lượt anh. – tui nói
– À…ừm… – bé ậm ừ.
Rồi tui cõng bé đi.
– Hic…nặng quá!! Em bao nhiêu kí vậy?? – tui than
– Xì…. người ta có 45kg mà anh than nặng. – bé bĩu môi
– Thôi đi chị hai, tui có 50kg, cô gần bằng tui rồi còn gì…
“Bóc!”
– Ui da, sao gõ đầu anh? – tui nhặn mặt.
– Dám chê em nặng, còn kêu em là chị hai, ý anh là anh chê em già đó hả?
– Trời ơi, đầu óc chị hai phong phú quá quá trời quá đất, vậy cũng suy ra được…
“Bóc!”
– Ui da, gì nữa? – tui đau điếng
– Mới kêu em chị hai nữa đó. – bé cau mày
– Rồi rồi, không dám kêu nữa, sợ luôn rồi đó… – tui bước tiếp
Bé thì cười khúc khích, không hiểu cười cái gì.
Hì hục cõng bé Trang, đi khoảng 5 phút mới tới cái đầm. Xa kinh dị. Lết thết ra được tới đó, cả đám nhìn tui cõng bé Trang, mắt chữ A mồm chữ O… Chữ A với O lớn nhất là của Linh với Vi em…
– Ê ê, phụ coi, đứng đó làm gì vậy?! – tui réo mấy thằng chiến hữu.
Tụi nó nghe vậy liền chạy lại đỡ bé Trang phụ tui.
– Vụ gì vậy? – Vi em lên tiếng
– Em bị té, trật chân nên anh T mới cõng em. – bé Trang giài thích
– Để chị coi. – Vi em khom xuống nắn nắn chân bé Trang.
Cả đám bu lại. Linh cũng lo lắng, hỏi han bé Trang. Phiu….. không như mình tưởng. Ngồi lại đó 1 lát rồi cả đám mới về, bé Trang nói chân bớt đau rồi nhưng vẫn còn cà nhắc. Về nhà, Bóng biển với thằng cũng về tới. Ăn cơm, lại cá nữa, cá của ngày hôm qua. Không ăn cá, cũng không muốn ăn trứng…. nói vậy chứ thèm thấy mẹ, tại Linh không chiên cho thôi. Tui bẻ trái chuối sứ ăn chung với nước tương. Nhóp nhép cho qua bữa. Suốt bữa Linh với bé Trang không nói câu nào, chỉ gục mặt xuống mà ăn cơm. Linh cảm có chuyện không lành…
Ăn cơm xong, Linh rửa chén. Tui nhảy vô phụ. Thấy vậy bé Trang với Vi lẳng lặng đi lên nhà trước để tui với Linh nói chuyện.
Rửa chén, mặt Linh vẫn hầm hầm, không thèm nhìn tui nói câu nào.
– Linh. – tui gọi em
Em vẫn không trả lời.
– Linh. – tui gọi thêm lần nữa.
– Gì? – mặt em lạnh tanh
– Em bị làm sao vậy? – tui hỏi
– Em…không có gì hết. – Linh ngập ngừng, giương cặp mắt lờ đờ nhìn tui.
– Sao chiều giờ em không nói gì hết vậy?
– Đâu… đâu có gì đâu anh… – Linh vẫn ngập ngừng
– Em giận anh à? Chuyện hồi chiều không phải như em nghĩ đâu, tại vì….
“XOẢNG!!”, tui quay qua thì Linh đã nằm song soài dưới đất, cái dĩa trên tay em rơi xuống đất, vỡ tan. Tui sững người trong giây lát rồi lao tới đỡ em dậy.
– Linh! Linh! Em sao vậy?! Linh! – tui vỗ vỗ nhẹ lên mặt em.
Cảm đám bạn trên nhà trước nghe động liền chạy xuống.
– Chuyện gì vậy?!!! – Tụi nó nhao nhao.
Tui bồng Linh lên, đem em vô phòng. Tụi nó cũng nhao nhao đi theo.
– Sốt rồi, trán Linh nóng lắm. – Vi đặt tay lên trán của Linh
– Xuống dưới lấy giùm tao cái khăn ướt coi! – tui kêu một thằng.
Khăn được đem lên. Tui chườm lên trán em.
– Tụi bây đi ra ngoài bớt đi, cho Linh khoảng trống. – tui quay ra nói với đám chiến hữu.
Tụi nó cũng ậm ừ rồi quay đi. Tui trở lại, ngồi lên giường với Linh, mặt em tái nhợt.
Chiều, Linh cũng chưa hạ sốt. Trán em vẫn nóng bừng.
Năm giờ chiều, Vi với bé Trang nấu cơm. Lại là cá. Thấy là ngán. Tui không ăn.
– Ê T, sao mày không ăn? – thằng Năm nổ hỏi
– Tao không đói. – Tui trả lời.
– Ê Lân, gạo để đâu mày?
– Cái thùng đỏ trong góc đó, chi vậy? – nó chỉ tui
– Nấu cháo. – tui trả lời
– Mày ăn hả? – nó hỏi
– Không, Linh.
Nói đoạn, tui múc nửa lon gạo ra. Bỏ vô nồi rồi để lên bếp chụm lửa. Lát sau, cháo bắt đầu sôi, tui để khoảng 10 phút rồi bắt xuống. Để nguội 1 hồi, tui để lên nấu tiếp, để sôi thêm 10 phút nữa, tui nhấc nồi cháo xuống, đổ ra cái tô. Đem lên phòng cho Linh.
– Linh ơi… – tui nhẹ nhàng lây em dậy.
Mắt em vẫn nhắm nghiền.
– Linh… – tui gọi thêm lần nữa.
Lần này em mở mắt ra, nhăn nhó.
– Dậy ăn miếng cháo rồi uống thuốc em… – tui đỡ Linh dậy
– Ai nấu vậy….? – Linh mệt mỏi
– Anh nấu, thôi ăn đi. – tui múc muỗng cháo, thổi rồi đúc cho em
– Ưm… lạt quá… – Linh nhăn mặt
– Ăn đi… ráng ăn mới hết bệnh… – tui nhìn Linh lo lắng.
Cố gắng lắm em cũng chỉ ăn được gần 1 nửa. Đỡ Linh nằm xuống, tui chạy qua phòng mình, lôi ba lô ra, lục lọi kiếm mấy viên thuốc hạ sốt. Xuống nhà, tui đun nước. Xong đổ thêm tí nước lạnh cho nó bớt nóng. Đem lên đưa cho Linh. Em uống thuốc xong rồi nằm xuống. Tui đổi khăn chườm cho Linh.
Tám giờ, Linh vẫn sốt, trán nóng phừng. Ngồi đó nhìn em mà tui thấy đau. Tui ước người đang sốt là tui chứ không phải em. Linh vẫn cứ mơ màng, đôi lúc lại gọi tên tui. Thở dài, đắp cái mền lên cho em, tui đi ra ngoài.
Thấy tui, tụi chiến hữu bu lại hỏi:
– Sao rồi? Hạ sốt chưa?
– Chưa, vẫn vậy… – tui thở dài.
Rồi tui ra ngoài nhà trước ngồi một mình, mặc kệ muỗi cắn. Tui ngồi thẫn thờ nhìn trời nhìn đất thì có ai đó gọi tui.
– Anh không thích cá phải không?
Tui quay qua. Bé Trang bưng tô cơm trứng chiên nóng hổi đưa ra trước mặt tui. Tui sửng sờ nhìn bé.
– Chiều giờ anh chưa ăn gì hết, sao chịu nổi. – bé nhìn tui.
– Hả… – tui vẫn chưa hết bất ngờ.
– Nhìn gì mà nhìn… thôi ăn đi.
Bé đưa tui tô cơm rồi đi vô nhà trong. Nhìn theo bé, tui tự hỏi tại sao bé vẫn còn quan tâm tui.
Chín giờ, ông bà nội đi ăn giỗ về. Linh vẫn chưa hạ sốt. Tui nói nội. Nội vô phòng coi, đặt tay lên trán Linh, nội hỏi:
– Sốt cao quá, nó bị hồi nào vậy?
– Hồi trưa tới giờ nội. – tui trả lời
– Chết thiệt! Sao để lâu vậy?!! Chở con nhỏ lên bệnh viện đi!!! – ông nội bỗng dưng lớn tiếng.
Nghe vậy tui cuống cuồng, mấy đứa kia cũng nhao nhao theo.
– Lân mày biết đường thì chở đi! – tui nói với thằng Lân.
Vô phòng, tui mở balô Linh ra, lấy chìa khóa xe. Tui thảy chìa khóa cho thằng Lân.
– Lấy xe Linh đi, rộng hơn.
Rồi tui ẵm Linh ra xe. Thằng Lân chờ sẵn ở ngoài. Nhà nội xôn xao cả góc xóm. Thằng Lân rồ ga, chạy vọt đi. Người Linh nóng bừng.
– Chạy nhanh lên đi!!! – tui quát
– Nhanh nhất có thể rồi!!! – thằng Lân trả lời
– Mẹ kiếp!!!
Linh mà xảy ra chuyện gì thì tui sẽ không tha thứ cho mình, cũng bởi vì tui em mới đồng ý đi An Giang….
Linh ơi! Đừng có chuyện gì nha! Anh sẽ luôn bên em!
“Ràoo… rào… rào!!!”
Trời bất chợt đổ mưa…
– Ui da!!! – tiếng thằng Lân la oai oải
– Gì vậy?!!
– Mưa… đau quá!!!
– Lẹ lên đi!!! – tui quát vào tai nó.
Ôm Linh trong lòng, tui cố gắng che mưa cho em, trán em vẫn nóng bừng. Mưa rơi, rát hết cả mặt, đường mịt mù, không thấy gì hết.
“Két!!!”- thằng Lân thắng gấp. Tới bệnh viện rồi. Chạy xe vô, tui ẵm Linh xuống, thằng Lân khóa xe lại rồi đi chung với tui. Đi vào bên trong, cô y tá trực đêm thấy tui bồng Linh thì chạy ngay lại.
– Em nó bị sao vậy?!! – cô y tá hớt hải
– Dạ, sốt… cao lắm… – tui thở hổn hển.
– Vậy hả… đi theo chị, mau lên!
Tui bồng bé Linh đi theo, tới một cái phòng, chắc là cấp cứu. Đặt Linh xuống giường thì có mấy bà y tá khác chạy đến.
– Được rồi, mấy đứa ra ngoài. Để đây tụi chị lo. – chị y tá hồi nãy nói
– Dạ… – tui nhìn Linh lo lắng, mặt em trắng bệch, tóc thấm đầy nước mưa.
Bước ra khỏi phòng. Tui với thằng Lân ngồi ngoài hàng ghế chờ. Cả hai đều im lặng không nói nên lời nào. Rồi có một ông bác sĩ mở cửa phòng đi vô. Tui vuốt mặt, rầu rĩ nhìn chăm chăm cánh cửa phòng Linh. Mong là em không sao.
– Mấy giờ rồi? – tui hỏi thằng Lân, phá vỡ sự yên lặng
– Mười kém năm. – nó trả lời
Một lúc sau…
– Mấy giờ rồi…?
– Mười giờ… – thằng Lân trả lời
Một lúc nữa…
– Mấy giờ?
– Mười rưỡi…
Sao lâu quá vậy? Tui đứng ngồi không yên, hết vò đầu rồi bức tai.
– Mấy giờ rồi? – tui hỏi thằng Lân một lần nữa
– Mười một giờ mười lăm…
– Sao lâu quá vậy… lâu quá… lâu quá… – miệng lẩm bẩm như thằng điên
Hai tay tui chắp lại, khấn khấn, vái vái…
“Cạch!” Cửa phòng Linh mở toang, ông bác sĩ bước ra.
– Người nhà bệnh nhân đâu? – bác sĩ dõng dạc
– Dạ, Linh có sao không bác sĩ?!! – tui hớt hải
– Không sao, chỉ suy nhược cơ thể thôi, vô nước biển rồi nằm nghỉ nửa ngày là khỏi…
– Dạ?!!! Vậy hả bác sĩ? – lúc này tui muốn nhảy cẫng lên rồi hét thật lớn.
– Ừ, thôi, tôi có việc, chào cậu. – Ông bác sĩ vỗ vai tui rồi bước đi.
Chị y tá bước ra, nhìn tui cười.
– Cô bé đó không sao đâu, mà em là gì của bé đó vậy?
– Dạ…
– Là bạn. – thằng Lân chen vô
– À… ra vậy, có bạn như mấy nhóc tốt ha. – bà chị xoa đầu tui, tóc tui vẫn còn ướt.
– Dạ… – tui nhìn chị y tá cười cười.
– Ừm, bây giờ hai đứa vô thăm bé đó được rồi đó… hì – chị y tá cười để lộ cái răng khểnh.
– Dạ, cám ơn chị. – tui gật đầu.
Vừa bước chân định đi vô thì chị y tá gọi với theo tui:
– Hai nhóc tên gì vậy?!!
– Ơ… không được hét trong bệnh viện chị ơi… – tui giơ ngón trỏ để lên môi.
Chợt nhớ ra, chị y tá lấy hai tay che miệng, mặt lấm lét nhìn xung quanh rồi thỏ thẻ:
– Hai nhóc tên gì vậy…?
– Em là T còn thằng này là…
– Em tên Lân! – thằng Lân nhào vô
– À à… chị biết rồi… hì hì… bye bye hai nhóc.
Bà chị này nhí nhảnh dễ sợ.
Bước vô phòng của Linh, em đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mua phất phơ tạt qua. Nhìn em nhỏ nhắn, xanh xao trong bộ đồ người bệnh, tim tui chợt thắt lại.
– Linh, em thấy khỏe hơn chưa? – tui ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường em.
– Hơi nhức đầu thôi anh… – Linh nhìn tui
– Linh khỏe là yên tâm rồi. – thằng Lân cười hì hì
– Cảm ơn Lân… – Linh nhìn thằng Lân gật đầu
– Không có gì he he. – nó nhăn nhở.
– E hèm… Lân đi mua cái gì ăn coi, đói rồi.
– Gì, nãy mới ăn xong…
– Còn cãi???
– Ờ ờ… – cuối cùng nó cũng hiểu ra là tui cần không gian riêng.
Tui quay qua Linh, em đang nhìn ra cửa sổ, đôi mắt vô hồn.
– Em làm sao vậy?
– À… hông có gì anh… – Linh giât mình, quay lại
– Đừng giấu anh, nói anh nghe đi. – tui gặng hỏi
– Ba má chắc bây giờ không hay biết là em bị bệnh đâu ha anh… – Linh thở dài
– Hả…
– Em không muốn sống một mình nữa anh à… em không muốn đâu… – em bỗng khóc nấc lên.
– Em à… – tui nắm bàn tay Linh
– Tại sao… vậy hả anh?! Tại sao không ai… quan tâm em hết vậy?.. Hức… – Linh nói trong tiếng nấc.
– Em nói gì vậy?! Còn anh ở đây với em mà.
Ôm chặt em vào lòng, quẹt nước mắt cho em. Linh vẫn thút thít.
– Đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi, anh luôn ở bên cạnh em mà.
– Anh hứa đi… – Linh sụt sùi
– Ừ, anh hứa…
Linh nở nụ cười, đôi môi nhỏ nhắn của em nhợt nhạt, không còn hồng như mọi khi.
– Thôi, khuya rồi, em ngủ đi… – tui đỡ Linh nằm xuống
– Anh nè…
– Hửm?
– Anh kể chuyện em nghe đi…
– À… ừm… em muốn nghe chuyện gì?- tui gãi đầu
– Chuyện hoàng tử công chúa á… – em nhìn tui cười
– Ừ… nói trước anh kể dở lắm á nha.
– Kệ, em muốn nghe.
– Ừ… Ngày xửa ngày xưa có nàng công chúa đẹp ơi là đẹp, xinh ơi là xinh. Nàng bị nhốt trong lâu đài của mụ phù thủy. Một hôm, có chàng hoàng tử cưỡi con heo…
“Bóc!”
Linh búng vào mũi tui.
– Ui da…
– Kể tầm bậy không hà, hoàng tử ai cưỡi heo. – Linh phì cười
– Cưỡi đà điểu đi… – tui búng tay cái chóc
– Cưỡi ngựa đầu to ơi… – Linh nhăn nhó
– Ừ thì cưỡi ngựa.
– Kể tiếp đi. – Linh nhõng nhẽo
– Chàng hoàng tử cưỡi ngựa…
Tui tiếp tục kể…
– Rồi cuối cùng thì…
Tui nhìn xuống, Linh ngủ mất rồi. Nhìn em như thiên thần vậy. Đáng yêu những lúc khóc, hờn dỗi, lúc em cười, kể cả lúc ngủ cũng vậy.
Tui đắp mền cho em rồi kể nốt câu chuyện…
– Cuối cùng hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Nhìn em ngủ mà lòng tui vui vui. Mỉm cười, tui nhẹ nhàng tắt đèn rồi ra khỏi phòng.
Móc điện thoại ra, 1 giờ sáng rồi. Thằng Lân nằm một đống trên hàng ghế, ngáy o o. Chưa thấy ai có tướng ngủ xấu như nó. Tui phì cười, ngồi xuống ghế, rồi gục đầu… ngủ tới sáng.
Ngủ gà ngủ gật trên băng ghế…
“Someday we gonna rise up on that wind you know…!!!!”
Giật mình thức dậy, có điện thoại.
– Alô.
– Linh có sao không? – tiếng của Vi
– À, không, không sao, chỉ bị mệt thôi.
– Chừng nào xuất viện được?
– Chắc mai.
– Ừ, mai tụi mình về cũng được rồi.
– Ừ, vậy thôi nha Vi.
– Ơ… sao T biết Vi?
– Số điện thoại trên màn hình đó chị.
– Ờ, hì hì, quên, thôi T ngủ đi.
– Biết rồi, bye.
– Ừ, bye.
– Tút… tút… tút… – Vi tắt máy.
Ngó điện thoại, 5 giờ sáng rồi, ngủ gì nữa. Vài bệnh nhân dậy sớm ra ngoài khuôn viên bệnh viện tập thể dục. Gãi đầu gãi tai, tui mò vô WC rửa mặt, súc miệng. Xong, tui ra ngoài thì thấy thằng Lân nằm đó. Bà chị y ta cầm cái lông gà chọc chọc mũi nó, ra chiều thích thú lắm. Quái, sao trực đêm mà dậy sớm vậy?
– Chị ơi… – tui gọi
– Ơ… – chị y tá rụt tay lại, giấu cái lông gà ra sau lưng
– Có chuyện gì không chị? – tui thắc mắc
– Không.. không… chị xin lỗi, làm phiền bạn em. – chị đứng đó, vẻ mặt hối lỗi
– Không sao chị, em cũng định kêu nó dậy. – nhìn điệu bộ của bà chị tui không nhịn cười được.
– À, vậy hả, để chị kêu nó cho.
Nói rồi lại cầm cái lông gà chọc chọc mũi thằng Lân. Kiểu đó tới trưa nó cũng chưa dậy.
– Chị để em… – tui đẩy chị qua 1 bên.
Tui vận nội công vô lòng bàn tay, bà chị nhìn tui ra vẻ khó hiểu. Vận công xong, tui xến hết sức lực vô mặt thằng Lân “BỐP!!!!!”.
– ĐM nó!!! Thằng nào?!!! Mẹ nó!!! – nó choàng dậy, chửi bù lu bù loa.
– Có con muỗi trên mặt mày. – tui nhìn nó cười cười.
– Con mẹ mày thì có!!! – nó gào lên thống thiết
– Không được hết trong bệnh viện. – bà chị y tá đưa ngón trỏ đặt lên môi.
– Ơ dạ… – thằng Lân đứng hình.
– Chửi nữa đi con trai… hé hé
– Em… em xin lỗi. – nó rúm ró
– Chị ơi, tiền viện phí mình đóng làm sao hả chị? – tui đỡ giùm thằng Lân
– À, em cứ tới cái quầy đó đó, đưa người ta số phòng rồi người ta nói à.
– Vậy à, cám ơn chị.
– Hì.. hông có gì. – chị cười cười
– Thôi chị đi nha.. – chị đưa tay vẫy vẫy
– Chị ơi! Chị gì tên gì?! – bỗng dưng thằng Lân hét lên
– Trời ơi, đã nói đừng có hét mà, chị tên Hằng… – bà chị nhí nhảnh
– Dạ… – thằng Lân cười.
Hằng? Nhìn bà chị này cũng quen quen, không lẽ.. mà chắc không phải, người giống người thôi. Đá vô đít thằng Lân cái đét, kêu nó lấy xe chở tui về.
– Ui da. Sao không ở lại, đi đâu? – nó nhăn nhó
– Mày còn nhiêu tiền?
– Hai trăm.
– Tình hình là tao không có đem theo cái bóp.
– Thì sao? – nó đần ra
– Mày nghĩ 1 đêm truyền nước biển, nằm phòng riêng 200k thôi à?
– Chứ nhiêu?
– Về lấy thêm tiền cho chắc ăn.
– Thôi, làm biếng.
– Lẹ, không tao thiến.
Cuối cùng nó cũng xách xe chở tui đi. Sẵn kêu nó ghé chợ mua ít thịt nấu cháo cho Linh. Xong, chạy bon bon về nhà.
– Ê T…
– Giề?
– Hình như tao say nắng rồi.
– Chưa có nắng, say sương thôi. Con nào?
– Bà chị hồi nãy.
– Cái giề?!
– Tao yêu rồi mày ơi, không biết chỉ có yêu tao không?
– Mặt mày có chó nó yêu, định bắn máy bay thiệt à?
– Tao cũng không biết nữa
– Thôi làm ơn.
– Giờ tao muốn nói chuyện với chị quá.
– Ngu thì chết, không xin sđt, than vãn gì.
– Ê, tí nữa mày xin giùm tao đi. – nó nhăn nhó
– Éo!
– Đi mà.
– Éo
– Không thì đi bộ về. – nó quay ra đằng sau, mặt hầm hầm.
– Éooooooo… ờờờờờờờ, để tao suy nghĩ. – thấy cái mặt nó y như hung thần, tui teo.
“Két!” Tới nhà, chạy vèo vô trong, mọi người cũng dậy hết rồi
– Linh không sao chứ? Sao về có mình vậy, Linh đâu? – Tụi nó nhao như bầy vịt
– Không, tao về lấy tiền đóng viện phí.
– Ồ!!!!
– Nấu cháo, nấu cháo.
Tui chạy ù ra nhà sau, bắt nồi cháo lên. Bé Trang bằm thịt giùm. He he, nữ công gia chánh có khác, bằm thịt đều tay thật. Vi em vừa xắt hành vừa coi giùm nồi cháo. Mấy thằng chiến hữu ngồi xung quanh nghe kể chuyện. Tui ngồi uống trà đàm đạo với ông nội, cảm giác như mình là người bề trên. Sương lắm.
Sáu rưỡi, cả đám thay đồ tắm rửa. Bảy giờ, đi lên viện rước bé Linh. Cả đám chạy mà chạy vô viện một lượt hơi kì nên chia ra.
– Ta đa! Coi ai tới thăm em nè! – tui mở cửa thấy Linh ngồi đó, mắt em lại dán vào cửa sổ. Kế bên là chị y tá.
– Ơ… – Linh không giấu nổi sự ngạc nhiên
– Linh khỏe chưa? – cả đám hỏi thăm.
Thằng Lân thì nhìn bà chị y tá mà đần ra. Nó khều khều tui, mắt không ngừng nhìn bà chị. Đệt, hứa rồi phải làm. Tui lân la xin bà chị số phone.
– Hử? Có chi không nhóc? – chị nhìn tui cười
– Dạ, thằng châu phi kia nó muốn xin mà không dám. – tui chỉ qua thằng Lân, anh chả nhìn thấy liền quay đi, hai chân chéo lại với nhau, nhìn như mấy thằng đang mắc mà toilet có người.
– Hì hì… nè, 0928****** – chị che miệng cười khúc khích.
Rồi chị y tá đi ra ngoài, thằng Lân dài cổ nhìn theo, tiếc nuối.
– Ngu như con bò, nhiêu đó cũng không biết nói.
– Ấy da, cảm tạ lão đại. – nó cười, nhìn như nịnh thần
Trở về nhà, chuẩn bị đi chơi tết nào! Cái Tết vui nhất từ nhỏ tới lớn
Về nhớ cẩn thận nha anh!
– Ừm, nhưng mà chừng nào mấy chị kia mới lên?
– Hết Tết lận…
– Ặc, sao lâu vậy. Nay mới có 29 à. – tui lo lắng nhìn em
– Chịu thôi anh, người ta còn gia đình nữa mà.
– Ừ, thôi, em vô nhà nghỉ đi. Có gì cứ gọi cho anh.
– Ừm, biết rồi, đầu to… hihi – Linh mỉm cười tinh nghịch rồi bước vào nhà.
Cót két đạp chiếc xe cổ về nhà. Tới nhà, bóp thắng. “Xoẹt… xoẹt… xoẹt… ” thắng xe không ăn, kệ, thắng chân. Dắt xe vô nhà, đóng cổng lại. Vô nhà chào ba má. Xong, lên lầu, bỏ balô ra rồi nằm phịch xuống giường. Mệt quá, nằm đó ngủ luôn tới chiều. Mở mắt lên, ngó điện thoại, 3 giờ. Dậy, rửa mặt. Xuống nhà quất 1 ly Sting sữa, tuyệt hảo. Bò lên nhà trước, bật TV. Mở kênh HBO, có phim người nhện phần 3. Để đó, bắn xuống nhà sau, lấy 1 bịch bắp rang bơ, bỏ vô lò vi sóng. Hai phút sau có bắp vừa ăn vừa coi cinê. Nhai bắp nhóp nhép, thằng nhện đen sao mà biến thái quá.
“Bíp… bíp… bíp… ” có tin nhắn. Tin nhắn của Linh:
– Tối nay anh qua chở em đi chơi được không?
– Ặc, tối nay anh đi với ba má rồi, anh xin lỗi nha.
– À, hông sao đâu anh, anh đi vui vẻ nha… hì
– Hehe, anh giỡn thôi, tối nay mấy giờ?
– Hì hì, tối nay đi chợ hoa đi. Khoảng bảy giờ nha.
– Ừ, bảy giờ anh qua.
– Yêu đầu to nhất… hihi…
Xong, bốc bắp ăn tiếp. Tối nay đi chợ hoa với Linh, rồi sau đó về nhà. Nhưng mà Linh ở nhà một mình, nguy hiểm, không yên tâm, lỡ có con cờ hó nào đột nhập vô nhà làm bậy thì sao… Nghĩ vậy, tui tót xuống dưới nhà, làm 1 ly nước chanh đem lên nhà trước mời ba. Ổng phì phèo điếu thuốc.
– Chuyện gì?
– Ơ là vầy ba à…
Sau khi trình bày tình huống và trường hợp của Linh tui nhận được câu trả lời của ba.
– Hỏi má mày đi.
Ổng đẩy cái kính lên rồi tiếp tục đọc báo.
Quê độ, tui cầm ly nước chanh đi theo.
– Ê ê, đem ly nước đi đâu vậy?
– Con đem cho má.
Tui bước thẳng, xuống nhà dưới, má đang nấu cơm.
– Má!
– Trời ơi thằng quỉ, làm má hết hồn, chuyện gì?
– Là vầy má à…
Trình bày tình huống và trường hợp của Linh thêm một lần nữa.
– Hỏi ba mày đi. – má nói
Cầm ly nước chanh lên, tui ực phát hết luôn, tức quá!
Lát sau, ăn cơm. Có mặt đầy đủ của hai phụ huynh. Tui trình bày lại lần ba.
– Quen biết lâu chưa mà cho lại nhà ngủ? Trai hay gái? Gia đình, nhà cửa ra sao? – ba hỏi
– Sơ sơ mấy tháng, ba má đi làm xa, nhà lớn gấp 3 lần nhà mình, là con gái.
– Giỏi! Vậy mới là con tao! – ông già vỗ đùi đen đét
– Vậy được không ba?
– Định ở tới bao lâu?
– Hết Tết.
– Ừm… cũng được…
– Há há, cám ơn ba.
– Chưa đâu con trai.
– Gì nữa ba?
– Mày phải làm hết việc nhà cho mẹ từ giờ tới hết Tết.
– Giết người hả ba?!
– Không thì thôi, tùy mày.
– Được rồi, việc nhà thôi chứ gì, có gì sợ…
– Ờ, giỏi.
Ăn cơm xong, dọn bàn, rửa chén. Sáu giờ, chạy xe vèo qua nhà Linh.
“Kính coong..!”
Linh chạy ra, em mở cổng.
– Ủa, anh tới sớm vậy?- Linh ngạc nhiên
– Hehe, có chuyện vui.
– Ừ, hì, vô nhà rồi nói anh.
Dắt xe vô. Đi vô nhà, ngồi xuống bộ sofa. Linh đem nước lên cho tui.
– Có chuyện gì vậy anh?- Linh tròn mắt hỏi
– Hì hì, ba má anh đồng ý cho em qua nhà anh ở đến hết Tết luôn. – tui nhe răng.
– Thiệt hả anh? – em nhìn tui, nở nụ cười rạng rỡ
– Ừ, hì.
– Yeah! Khỏi phải ở nhà một mình rồi!
Nhìn em như con nít vậy.
– Hì, đợi tí, em soạn đồ đã. – Linh cười
– Ừ.
Linh chạy lên lầu. Khoảng 15 phút sau, Linh đi xuống. Nhìn em, máu mũi cứ chực phọt ra, may mà kiềm chế lại được. Váy caro, có cột nơ phía trước, cái áo thì không biết diễn tả sao nữa… hic… Dễ thương không chịu được!!!!
Em xách theo balô, nhìn tui cười cười.
– Nhìn gì ghê dạ? – Linh tròn xoe mắt hỏi tui
– Nhìn em… – tui tê tê
– Có gì mà nhìn? Hử? Nghĩ bậy nữa phải không? – Linh giơ tay lên định cốc đầu tui.
– Ế, anh đây trong sáng, không có nghĩ bậy à nha. – tui giật mình lùi lại.
– Chứ làm gì anh trơ ra vậy? – Linh tinh nghịch
– Đẹp thì nhìn, ai cấm?
– Hứ, ai dám cấm anh. – Linh nũng nịu.
Linh tắt đèn, khóa cổng lại. Tui dắt xe ra ngoài.
– Ngồi cẩn thận nha cô nương.
– Blêu, người ta lớn rồi, làm như em còn nhỏ lắm vậy. – Linh nhăn mũi
– Ờ, sợ đây chạy thì em rớt xuống thôi.
– Thôi, chạy đi ông, tui hông rớt đâu mà lo. – Linh nhéo vào hông tui, đau điếng
– Ui da… thì chạy nè…
Đạp xe về nhà, “Xoẹt… xoẹt… xoẹt!!” Ệt! thắng không ăn. Gồng hết sức thò chân xuống đường “Xọettttttttt…!!!”
– AAAA!!! Nóng quá!!!
– Gì vậy anh?!! – Linh hốt hoảng
– Thắng xe đó mà, không có gì, hehe. – tui cười như mếu.
Tui mở cổng, đẩy xe vô nhà.
– Vô nhà trước đi Linh.
– Thôi, nhà anh, sao em dám.
– Vậy đứng đó đợi anh chút.
– Ừ.
Dựng xe, tui giở chân lên ngó thử, 1 phần tư chiếc dép biến đi đâu rồi
– Đi được chưa anh? – Linh hỏi
– À… ờ, được rồi.
Tui dẫn Linh vô nhà, ba má đang coi TV.
– Dạ, con chào hai bác – Linh lễ phép cúi đầu
– Ờ… con là bạn gái thằng T đó hả… ui da…
Má nhéo lưng ba.
– Cái ông này… à con là bạn thằng T đó hả?
– Dạ… – Linh bẽn lẽn.
– Xinh gái vậy ta, mày giỏi hơn ba mày rồi. – Ông già chen vô.
Linh không nói gì, chỉ dạ rồi đỏ mặt.
– Ba này… Linh ở phòng nào vậy ba má?
– Lầu hai, phòng đối diện phòng con chứ đâu. – má chỉ tay lên lầu.
– Dạ…
– Con chào hai bác. – Linh lại cúi đầu.
Em đi theo tui lên lầu.
– Mền gối có sẵn hết rồi, cần gì nữa thì em cứ kêu anh. – tui để balô của Linh xuống.
– Biết rồi, đầu to. – Linh nhìn tui cười
– T ơi!!! Đi tắm đi!!! Lát kêu bạn mày xuống đi chợ hoa luôn!!! – Ba nói vọng lên
Lần đầu thấy ổng nhiệt tình với bạn bè mình như vậy…
Tắm rửa xong cũng 7 giờ, tót vô phòng, lấy cái quần jean, khoác cái sơmi lên cho nó lịch sự. Vô nhà tắm, lấy chai keo hết hạn vuốt cái ót, quá đẹp trai, khỏi cần bàn cãi.
Xuống nhà, thò đầu vô phòng ba má, tính lấy chai Hugo boss của ba.
– Nay diện dữ con trai, có bạn gái có khác. – ông già cười khẩy.
Vừa nói ổng vừa thắt cà-vạt.
– Ba làm gì vậy?
– Thắt cà-vạt, mày không thấy à?
– Mắc gì đi chợ hoa mà mặc vét hả ba?
– Thấy má mày không? Bả mặc đồ đẹp thì ba mày cũng vậy. – ổng tỉnh bơ
– Đó giờ ngoài đi làm, ba có bao giờ mặc vét đâu??? – tui thắc mắc
– Thằng cha mày, hỏi quoài, tao mệt quá!
– He he he – tui nhìn ổng cười rồi chụp chai Hugo boss chạy biến.
Xịt Hugo phụt phụt lên người, thơm phức. Tám giờ, mọi người chuẩn bị xong. Linh vẫn mặc cái váy đó, mang thêm đôi giày búp bê, nhìn em như thiên thần vậy…
Ra cổng, ông già chở tui. Má chở Linh. Kết quả của việc không biết chạy xe, tức ơi là tức.
Ra chợ, đông vui, tấp nập, không khí Tết có khác, đông người nhưng sao ấm cúng quá. Gửi xe bên ngoài, cả nhà dạo 1 vòng chợ. Đủ loại hoa, Vạn Thọ, Đồng Tiền, Đỗ Quyên, Mai. Có chậu Mai cả chục triệu, bự như đống rơm. Khiếp.
– Ăn kem không? – tui hỏi Linh
– Hic…lạnh lắm.. – em nhìn tui, nhăn mặt
– Vậy mà hồi đó, trời lạnh, có người đòi tui chở đi ăn kem. – tui le lưỡi
– Hứ, tại người ta hông biết chứ bộ. – Linh thúc vô sườn tui.
– Ui da… – tui ôm sườn đau điếng
– Gì vậy? Đi đứng đàng hoàng chút coi. – ông già quay qua trừng mắt.
Ổng bước đi “hùng dũng” như Quan Nhị Ca.
– Ông làm cái gì vậy? – má nheo mắt
– Không thấy tui đi ngắm hoa à?- ông già trả lời
– Hay là ngắm gái hả ba…hị…hị? – tui bụm miệng cười
– Không tới lượt mày nói.
Ba lườm tui rồi quay qua nhìn má cười cười.
Đang đi thì gặp đám chiến hữu, có Vi em, bé Trang với mấy thím trong lớp nữa.
– Ế!!!
– Ế!!!
– Đi đâu đây?!! – tui với Năm nổ tay bắt mặt mừng
– Đi chợ hoa.
– T, ba má đi đây một chút. Con đi chơi với bạn đi. Lát chừng nào má gọi thì đi ra chỗ gửi xe.
– Dạ.
Vậy là thả cửa với hội chiến hữu. Bên kia, Linh đi với mấy nhỏ con gái, nói cười luyên thuyên. Chả biết nói gì mà lâu lâu lại nhìn mình rồi cười khúc khích. Bên đây tha hồ mà ngắm… gái.
– Sao? Sao? Con kia được không? – thằng Tín nói
– Qúa đã, coi tao nè. – Bóng biển hiên ngang bước ra.
– Em gì ới, cho anh xin sđt. – mặt nó nhìn tà đạo quá.
– Chi?! – con nhỏ ngơ ngác quay qua
– Tại anh làm mất số em rồi. – Bóng ta nhe răng cười cười.
– Tui quen anh không?
– Không, mà anh biết bạn trai em.
– Tui không có bạn trai.
– Vậy à? Sao thằng kia nó nói em là người yêu nó? – Thằng bóng mất dạy chỉ thẳng mặt tui.
– Ơ…ơ…mày… – tui cứng họng.
Con nhỏ nhìn tui lườm lườm. Bóng ta nhìn nhỏ đó nói tiếp:
– Nó phải bạn trai em không?
– Không. – con nhỏ mặt lạnh tanh
– Anh cũng nói với nó vậy mà nó không chịu nghe. Khổ quá.
– Tui đã nói là không phải mà. Tui không quen ai hết. – con nhỏ gắt lên.
– Đúng, nó nói quen em trên mạng, chỉ có sđt với yahoo em thôi.
– Thì sao?
– Cho anh sđt đi để coi em có giống với con nhỏ nó gặp trên mạng không. – Bóng biển cười đê tiện.
Bóng ta chắc mẩm cá cắn câu nên cười hì hì. Còn nhỏ kia cứ nhìn Bóng chầm chầm:
– Cái thứ điên.
Rồi con nhỏ bỏ đi một nước. Bóng biển thất thần nhìn theo.
– Há há há…há há há!!!!! – tui với đám chiến hữu cười rần rần.
– Nhục chưa con…. há há há!!!! – thằng Thịnh ôm bụng lăn lộn.
Bóng ta bưng một đống nhục quay về. Mấy em gái cũng cười lăn lộn. Không biết tối về Bóng biển có treo cổ tự tử vì nhuc không nữa.
Dạo 1 vòng, tới hàng Đỗ Quyên. Đẹp quá, chậu nào cũng nở rộ. Thằng Quý bao cả đám uống nước mía. Thằng Lân ham ăn hốt uống, quất hết 3 ly, ăn hết luôn cả nước đá.
– Ê. – tui nhếch mép nhìn thằng Lân
– Gì? – nó nhai nhai cái ống hút
– Mày…đói cơm lắm à?
– Không. – nó vẫn “hồn nhiên” nhai cái ống hút
– Vậy…mắc gì mày làm sạch sẽ mấy ly nước mía luôn vậy?
– Nó chết đói lâu mày à. – thằng Quý chen vô.
– Chết cái thằng cha mày! – thằng Lân gắt
– Chứ mày bị gì vậy? – tui hỏi
– Tao đang vui…hế.. hế.. hế – nó cười
– Vui?
– Đúng, tao vui quá trời quá đất luôn nè…. é hé hé…. – đột nhiên nó cười như điên.
– Vụ gì?
– Tao hẹn được chị Hằng đi ăn rồi há há há….
“Bốp!!!” – Năm nổ xến vô đầu thằng Lân.
– Thằng này mát nặng rồi, đưa nó vô viện đi. – Năm nổ phán
– Mày khùng hả? Làm gì đánh tao?! – thằng Lân ôm đầu đau điếng
– Mày điên thì có, hôm nay éo phải Trung Thu. – thằng Tín chen vô.
– Hề hề, tụi bây biết gì, chỉ tao với thằng T là biết thôi, T ha… – thằng điên đó đá lông nheo, nhìn ghê muốn rụng rún.
– Ơ…ờ…. – tui lắp bắp.
– Ê, bả ở An Giang mà, sao mày hẹn được? – tui hỏi nhỏ
– É…hé hé hé…. – nó lại cười
– Trả lời đàng hoàng không tao cho ăn ghế. – tui định xách cái ghế lên
– É…hé hé hé…. – nó tiếp tục cười
– Phát bệnh nặng rồi. Nổ, gọi cấp cứu đi. – tui hất hàm
– Ê, từ từ, tao nói cho nghe. – nó giờ tay chịu thua.
– Nói!
– Ừm… Tết này tềnh êu của tao lên đây chơi… – nó nhe răng cười
– Đệt, có xạo không đó ba? – tui nghi ngờ
– Thiệt, không tin sao?
– Éo nổi, làm gì bả lên đây? – tui hỏi
– Lên đây chơi với bà con chứ gì, vậy cũng hỏi.
– Vậy à? Hảo lớ, chúc mừng nha cờ hó…. hị hị… – tui cười cười
– Cười gì? – nó hỏi.
Tui đứng phắt dậy, thông báo cho cả đám.
– KÌ LÂN SẮP CÓ BẠN GAI!!! BẮT NÓ BAO 1 CHẦU ĐI ANH EM!!!!
– Má, thằng cô hồn!!! – Nó chửi tui.
Mấy thằng chiến hữu bay lại, thằng Tín kề cái ống hút vô cổ nó:
– Bao tụi tao ăn hay là chết? – thằng Tín hằn hộc.
– Ờ…ờ… thì bao… – thằng Lân rung rẩy.
Đang cười lăn lộn thì tui bắt gặp ánh mắt của bé Trang. Ánh mắt thoáng buồn. Bé vội quay đi làm tui hơi bất ngờ.
– T! Anh lại đây coi nè! – Linh vỗ vai tui.
– Hả? – tui giật mình ngơ ngác
– Lại đây. – Linh kéo tay tui lại hàng xương rồng
– Nè, đẹp chưa?! – Linh nheo mắt cười
– Hở? Gì? – tui ngơ ngác
– Xương rồng chứ gì… – Linh bĩu môi.
– Ờ thì sao?
– Hì hì, thấy cây hình trái tim đẹp hông?
– Trái tim? Đâu?
– Đó, nhìn theo tay em nè.
Ra là cây xương rồng có hình tựa tựa trái tim.
– Kìa, còn có tim đôi nữa kìa T. – Linh chỉ tui, háo hức.
– Ờ đẹp thiệt…
– Mình mua cây hình tim đôi đi anh! – Linh nắm lấy tay tui.
– Hửm? Tại sao? – tui giả bộ
– Tại…ừm…ưm… – Linh ngập ngừng, nhìn em dễ thương lắm, cứ như con nít phạm lỗi mà không dám nhận vậy.
– Tại sao? Không nói là anh không mua á. – tui dọa.
– Tại…ưm… nó tượng trưng cho hai đứa mình…- Linh đỏ mặt
– Hở? Hông hiểu? – tui cười cười.
– Mệt quá, đầu to ngốc quá. – Linh dỗi
– He he, anh giỡn mà…
– Blêu… hông thèm chơi với anh nữa. – Linh nhăn mũi rồi bỏ đi.
Mình tui đứng đó cười khì khì nhìn theo em. Người con gái xinh xinh, nhỏ nhắn, mỗi bước đi, mỗi cử chỉ của em, từ cách vẫy tay chào đến nụ cười đều in sâu trong trái tim này.
– Chú ơi, lấy cho con chậu xương rồng hình hai trái tim đi chú. – tui chỉ
– Ờ ờ, có liền. – Ông chủ bỏ cây xương rồng vô cái bọc rồi đưa cho tui.
– Nhiêu vậy chú?
– Năm mươi, con trai.
– Đây, cám ơn chú.
– Ờ, cám ơn. – ông chủ vẫy tay chào.
Tui xách theo châu xương rồng, nhưng không để Linh thấy.
– Đâu lâu vậy mậy? – thằng Lân hỏi
– Mua đồ.
– Mua gì?
– Hỏi làm gì.. hế hế.. – tui cười
– Không nói thì thôi mày. – nó quay đi.
Đi được 1 đoạn. Tui vừa đi vừa huýt sáo thì thấy bóng người quen quen, dáng đi của siêu mẫu. Đúng rồi, là nó chứ không ai hết…Tui vỗ vai thằng Lân.
– Ê, thấy người quen không?
– Ai?
– Bạn gái cũ của mày kìa.
– Ai?
– Đó. Thôi tao té trước nha.
Nói đoạn tui chen vô giữa đám bạn đứng, ngó ra quan sát tình hình.
Hình như thằng Lân nhận ra bạn gái nó rồi, anh chả cuống cuồng:
– T ơi!!! T!!! Mày đâu rồi??!!! Cứu tao!!! Con vẹo cái đó tới kìa!!!!!
Thằng Lân đang loay hoay kiếm chỗ chui thì con vẹo nhận ra nó.
– Ê ê ê ê…. chời ơi… Lân phải hôn? – con vẹo lượn tới chỗ thằng Lân
– Ờ.. ờ.. – thằng Lân lắp bắp.
– Quỷ sứ anh, sao từ bữa đó tới giờ anh hông gọi điện cho em, làm người ta…. nhớ anh muốn chết. – con mẻ đánh thằng Lân 1 cái rồi làm bộ mắc cỡ quay đi.
Tui nhìn thôi còn muốn bật ngửa, không biết thằng Lân làm sao… Anh chả đứng đó trân trân nhìn con vẹo. Con mẻ cứ nói luyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất rồi bụm miệng cười hí hí như trong trại mới ra.
– Ê…ê… – tui khều vai thằng Bóng biển.
– Gì?
– Ra.. ra cứu thằng Lân, không thôi là nó nát với con vẹo đó đó… – tui run run chỉ
– Dám ra… tao làm con mày… – Bóng biển nuốt nước miếng cái ực.
– Có gì đâu…. ra đó…cua nó thôi…
– Thà…cua con heo còn sướng hơn… – Bóng biển lắp bắp
– À, đúng rồi, bà Đào, bà Đào đâu??? – tui quay ra phía sau.
– Gì vậy ông nội? – nhỏ Đào đánh vai tui
– Ờ ờ… cứu thằng Lân…. không là nó chết..
– Cứu? Làm sao? – nhỏ Đào ngơ ngác
– Ra giả làm bạn gái thằng Lân đi.
– Hơ… ông là ba tui à?
– Con lạy má, ra giúp nó đi. – tui chấp tay vái vái
– Không… – nhỏ Đào chu mỏ
– Đi!!! Giúp thằng Châu Phi đó đi!!! – mấy thằng chiến hữu quay qua nói
– Đào… ra giúp nó đi, thấy tội nghiệp quá… – Mấy nàng bên kia cũng nói giúp.
– Hừ.. được rồi…
Rồi nhỏ Đào bước ra chỗ thằng Lân chỉ thẳng mặt con vẹo:
– Con kia, mày là ai?
– Ủa, con bánh bèo này là ai vậy Lân? – con vẹo quay qua thằng Lân
– Là…là…ờ… – thằng Lân đần ra
– Tao là người yêu của Lân. – nhỏ Đào trả lời, chưa thấy ai bạo cỡ vậy
– Hả? Sao? Bữa đó anh nhắn tin nói là chưa có người yêu? – con vẹo ngơ ngác
– Ơ… à…
– Lúc đó chưa, bây giờ có. – Nhỏ Đào chen vô
– À…. Đúng rồi, lúc đó chưa, bây giờ thì có rồi nè.. – thằng Lân chỉ nhỏ Đào rồi khoác tay lên cổ nhỏ.
– Ủa, ai nói gì mấy người đâu, bạn trai mấy người hôm bữa còn tỏ tình tui nữa chứ bộ. – con vẹo hất tóc.
Nhỏ Đào trố mắt nhìn thằng Lân, cu cậu ngao ngán lắc đầu rồi nhìn tui nhăn nhó.
Hị…hị…hị. Nhìn thằng Lân ngu ra mà không nhịn được cười.
– Thôi, chị về nha mấy cưng, mà cưng cũng nên về kiểm tra coi bạn trai cưng phải con trai hông á, xía… – con vẹo nói xong, hất tóc, lượn thẳng.
Nhỏ Đào hất tay thằng Lân ra rồi lườm nó. Thằng Lân teo, rụt tay lại. Lúc này tui mới bước ra ngoài, hê hê hên quá, con vẹo không thấy mình.
– Có chuyện gì vậy? – nhỏ Đào nhìn tui
– À à… bạn gái cũ của thằng Lân đó mà. – tui cười xí xóa
– Cũ cái đầu mày, tại mày không đó. – thằng Lân gắt lên
– He…he… ngu thì chết chứ bệnh hoạn gì. – tui cười
– Thằng cờ hó. Tao thịt mày giờ. – thằng Lân dứ dứ nắm đấm về phía tui.
Nhỏ Đào quay ngoắc qua nhìn thằng Lân:
– Đê tiện.
Rồi nhỏ đi thẳng. Thằng Lân đần thêm tập nữa. Ngơ ngơ ngáo ngáo.
– Tao vô can nhá.. – tui lắc tay
– Hưm… kệ, tao là đàn ông đích thật. – thằng Lân ưỡng ngực
– ”Đít thật” đấy, đít nó là đít thật đấy. – thằng Tín thọt nó.
– ”Đích”! Chứ không phải “đít”, nghe chưa! – thằng Lân gân cổ cãi
– Ờ…hớ hớ… – thằng Tín cười cười.
Rồi cả đám đi dạo thêm một vòng nữa, đứng ngắm mấy chậu mai. Mấy nàng chăm chú ngắm hoa lắm, còn hội tụi tui cũng chăm chú ngắm mấy nàng. Đang ngắm thì Năm nổ đưa tay lên ngực:
– Tim tao đập thình thịch rồi mày ơi… – Năm nổ nói
– Không thì mày lên dĩa lâu rồi con trai. – thằng Thịnh chêm vô
– Không đươc…không được thích bạn cùng lớp à nha… – Năm nổ lẩm bẩm
– Hế hế, mày mà rung động là phạm luật trời nha con. – thằng Tín tếu táo.
Chẳng qua là đám con trai lớp tui giao luật là cấm trai gái trong lớp thích nhau, đứa nào vi phạm phải bao ăn sáng 2 tuần. Thằng Quý cũng phải tốn tiền hai tuần ăn sáng mới đến được với Vi em.
– Không được rồi, tao phải tỏ tình thôi. – Năm nổ nắm chặt bàn tay, ra vẻ quyết tâm
– Ê ê, mày nói mày có bạn gái rồi mà? – tui bất ngờ.
– Có gì? Nói dóc mà mày cũng tin sái cổ.
– Hả???? – tui há hốc mồm
– Bất ngờ à? Tụi ôn thần này cũng toàn nói xạo không, trừ thằng Quý ra thì có thằng nào có bạn gái đâu. – Năm nổ thành thật.
– Thằng ngu này, ai kêu mày khai hả?!! – mấy thằng chiến hữu xong vô làm gỏi Năm nổ.
– Vậy là…. – tui đứng hình.
– Hề hề, nói cho oai vậy thôi đó mà… – tụi nó nhìn tui gãi đầu cười xí xóa.
Mấy thằng chiến hữu… tụi bây dám làm ông sống trong tự ti suốt thời gian qua…. ông giết!!!!
Đang căm hờn thì Năm nổ lòm còm bò dậy:
– Tụi bây coi tao thoát kiếp cô đơn nè. – anh chả dõng dạc.
Cả đám tụm lại nhìn Năm nổ. Nó bước tới trước mặt nhỏ Mai.
– Mai đẹp quá…. – mặt nó nhìn phê phê
– Tui đẹp đó giờ rồi – nhỏ Mai trả lời
– Mai à, mình thích Mai, làm bạn gái mình nha. – Năm nổ liếc mắt đưa tình
– Xí, tui có bạn trai rồi. – nhỏ Mai chua chát.
Chắc mẩm kì này Máy Nổ ôm nhục nhưng không, nó quay qua lườm nhỏ Mai rồi nói:
– Ông chủ! Chậu Mai nhỏ xíu này đẹp quá! Tui thích Mai rồi đó! Bao nhiêu hả?!
Tụi tui há hốc mồm, nhỏ Mai trố mắt nhìn Năm nổ, Năm nổ thì lườm nhỏ Mai rồi rút ra mấy trăm bạc trả tiền chậu Mai. Sư phụ Nổ!!!!!!
– Ê, Bóng biển, học tập Máy Nổ nghe chưa. – thằng Thịnh khều khều Bóng biển.
Nhỏ Mai tức tối đi qua chỗ đám con gái. Tụi con trai cũng sáp nhập vô luôn. Vẫn đứng đó ngắm Mai. Nhỏ Đào thốt lên:
– Hic… sao miền Nam hông có hoa Đào? Hoa Đào đẹp mừ… đẹp y như tui… hic
– Thôi đi má, Tết ai chưng hoa thúi địch…. hị… hị.. – thằng Tín móc
– Ông nói ai thúi địch? Ngon nói lại coi! – nhỏ Đào chống nạnh
– Ê hế… thúi địch là loài hoa đẹp…. – thằng Tín hơi run
– Thúi địch nè!!!
Đoạn nhỏ Đào phóng thẳng chiếc giày vô đầu thằng Tín, hên mà né được, không là dập sọ….
– Thằng kia đi kiếm lại cho bà chiếc giày! – nhỏ thét ra lửa
– Hơ… ừ ừ… – thằng Tín đổ mồ hôi hột, chạy đi kiếm.
Lát sau nó quay lại với chiếc giày.
– Mệt quá! – thằng Tín thở khì khì
– Nguuuuuuuu…. ghẹo chằn lửa chi không biết…
Mười giờ, có điện thoại.
– T hả? Về con. – giọng của má
– Dạ… con ra liền.
Tui quay qua Linh:
– Linh. Về em. Má anh gọi.
– Hả? Ừ, đợi em tí. – Linh có vẻ ngạc nhiên.
Khoảng 5 phút sau, Linh đi ra.
– Thôi tụi này về trước nha, bye. – tui chào đám chiến hữu với đám con gái.
Linh cũng chào.
– Ê ê ê…. vầy là sao? Hai người đi chung à? – mấy thằng chiến hữu thắc mắc.
– Ờ hờ hờ…. đi nhá!
Bỏ lại tụi nó đằng sau, tui nắm tay Linh, chạy lách qua dòng người đông nghịch, ra chỗ gửi xe. Ba má đang ngồi uống nước ở quán café gần đó. Tui với Linh đi vô.
– Hai đứa đi chơi vui không? – má hỏi Linh
– Dạ vui lắm bác. – Linh cười tít mắt.
– Thằng T có quậy không con? – ông già hỏi
– Thôi mà ba…. – tui nhăn nhó vuốt mặt.
Ba chỉ cười chứ không nói gì. Ba má với Linh hợp nhau thật, nói chuyện với nhau cả buổi mà không biết chán. Thấy Linh vui tui củng thấy lòng vui theo, em cười suốt buổi. Tui không nói gì, chỉ cầm muỗng khoáy khoáy ly café, vừa uống vừa nhìn em. Lâu lâu Linh nhìn tui cười ý nhị.
Mười một giờ rưỡi, ba má tính tiền café rồi về. Mới uống café đá xong, gió thổi hiu hiu, lạnh quá. Về nhà, mười hai giờ. Khóa cổng xong, tui chạy vô thay đồ. Xong, cầm chậu xương rồng hình tim đôi qua trước cửa phòng Linh, gõ cửa. Linh bước ra, em mặc bộ đồ ngủ có hình chú thỏ con màu hồng phấn, tay em cầm cái Ipod, Linh gỡ tai nghe ra, nheo mắt hỏi.
– Gì dạ anh?
– Ngủ không được, muốn nói chuyện với em. – tui le lưỡi cười
– Hì… em cũng ngủ hông được nè, vô phòng đi anh.
Trên giường đặt cái laptop, điện thoại thì đang sạc pin. Tui nằm phịch xuống giường. Chắc tại vì là nhà mình nên tui mới thoải mái như vậy.
– Hồi nãy đi chơi vui hông? – Linh hỏi tui
– Vui, em thì sao?
– Vui sao hông.. có anh đi mà… – Linh bẽn lẽn trả lời, miệng cười cười, mắt không dám nhìn thẳng vào tui.
– Hì… mà … em thích xương rồng lắm hả?
– Thích lắm, ở nhà em có quá chừng luôn.
– Ở đâu? Sao anh không thấy?
– Ngoài ban công, anh có ra đó đâu mà thấy.
– Ờ, mà sao em thích xương rồng quá vậy?
– Tại… – Linh bỏ lửng câu
– Hửm?
– Tại hồi nhỏ, trước khi đi làm, lúc nào má cũng dặn em phải cứng rắn, mạnh mẽ… như cây xương rồng vậy…
– À ra vậy, lại đây, anh có cái này hay lắm nè. – tui ngồi dậy
– Hử? Gì dạ? – Linh tròn xoe mắt nhìn cái bịch màu đen trên tay tui
– Nhắm mắt lại, anh đếm tới 3 thì mở mắt ra nha.
– Ừ. – Linh nhắm mắt lại
– Không được hí mắt nha.
– Biết ồi. – Linh nhăn mũi
– Một….
– Hai…..
– Hai rưỡi…
– Hai chín chín…..
– Ba!
Linh mở mắt ra, em ngạc nhiên, hết nhìn tui rồi lại nhìn cây xương rồng.
– Tén tén tén ten! Đẹp chưa?
– Anh.. hồi nãy… – Linh lắp bắp
– Khi nãy có 1 cô bé nằng nặc đòi anh mua cho, ban đầu anh định không mua rồi nhưng mà sực nhớ lại cô bé đó là người mà anh yêu nhất nên anh mới mua nè. – tui cười hì hì
– Anh… đầu to này… anh ngốc… – Linh cười, hai mắt rưng rưng.
Rồi em ôm chầm lấy tui.
Hai giờ sáng, chắc Linh đã buồn ngủ rồi. Ban nãy em không uống café mà ăn kem. Bước ra khỏi phòng.
– Thôi, ngủ đi, bé Kem. – tui nhìn em cười
– Sao anh kêu em là kem? – Linh thắc mắc
– Tại em thích ăn kem…hì
– Người ta thích ăn kem thôi chứ bộ…tự dưng kêu người ta kem… – Linh nũng nịu
– Chứ em muốn sao? – tui gãi đầu
– Mà tên Kem nghe cũng hay chứ, hì hì… – Linh nhìn tui cười tít mắt.
– Đi ngủ đi…hì. – tui xoa đầu em.
Toan bước về phòng thì Linh kéo tay tui:
– Chưa được đi, chúc em ngủ ngon trước đã.
– Ừ thì ngủ ngon, hè.. – tui nhe răng cười
– Chúc ngủ ngon kiểu gì dạ? – Linh véo má tui.
– Ờ…thì kiểu của anh hehe. – tui cười
– Em hông thích.
– Chứ em muốn sao? – tui gãi đầu
– Em… – Linh đỏ mặt
– Em muốn…. anh hôn em… – Linh lí nhí
– Ờ…ờ…thì… – tui bối rối
– Anh hông thích hả…? – Linh nhìn tui, đôi mắt em long lanh.
– Không…nhưng mà…à…ừm…tại…ưm.. anh.. không biết hôn… – tui run như cầy sấy
– Ngốc này…em chỉ anh… – Linh thì thầm
– Ơ…ừm… – tui gật đầu
– Đặt tay lên hông em đi…
Tui từ từ làm theo những gì em nói. Linh tiến sát lại gần tui, em quàng hai tay lên cổ tui. Tim tui như đập thình thịch, đập nhanh lắm, nó như muốn nhảy luôn ra ngoài. Linh nhón chân lên, em từ từ đưa đôi môi nhỏ bé của mình lại gần môi tui hơn, hơi thở em thơm quá. Linh nhắm nghiền mắt lại, tui cũng vậy. Môi em khẽ chạm nhưng đủ làm mặt tui nóng bừng, tim đập loạn xạ. Đây là lần thứ 2 tui hôn em nhưng ngỡ như lần đầu, có phần ấm áp hơn. Cảm giác như hai con tim hòa chung nhịp đập. Cuối cùng thì nụ hôn thật sự cũng đến…. đến từ người con gái mà mình từng ghét cay ghét đắng…
Thật ngọt ngào? Không
Ấm áp? Không
Tuyệt vời? Cũng không
Không thể tả lại được cái cảm giác này, tui nghĩ mình sẽ không bao giờ có được cảm giác này lần thứ hai….
Linh cười, chớp chớp mắt nhìn tui. Nhìn em, tim tui vẫn đập rộn ràng.
“Thình thịch! Thình thịch!”, Linh áp tai lên ngực tui.
– Tim anh đập nhanh quá à…
– Vậy à? Phù…- tui thở
– Nghe thử nhịp tim của em nè, nhanh lắm… – Linh cười tít mắt.
Tui áp tai nghe thử, thật, nhanh lắm. Nhanh còn hơn tui. Nhìn Linh, em chỉ cười rồi nói:
– Chồng ơi.. ngủ ngon nha…
– Hì…ngủ ngon nha… Kem. – tui mỉm cười.
Quay về phòng, tui lăn lộn, không ngủ được. Cứ trằn trọc, thao thức. Mong sáng thật nhanh để được gặp Linh.
Sáng…
8 giờ mới mở mắt ra nổi, đánh răng rửa mặt rồi bò xuống lầu. Linh với mẹ đang làm đồ ăn sáng. Thơm quá.
– Woaaaaa!
– Uống café nữa hông? – Linh đưa tui ly café
– Uống chớ, sợ gì. – tui cười hì hì.
Má chiên trứng, Linh thì chiên thịt hộp… hic…tiểu thư nay thành nữ công gia chánh rồi.
Ông già thì ngồi đó, vừa uống café vừa rung đùi đọc báo. Cứ tấm tắc khen café ngon.
– Ủa? Ai làm café cho ba uống mà ổng khen dữ vậy má?
– Bạn mày chứ ai. – má cười.
Biết ngay mà, tốt lành gì mà khen. Nhưng phải công nhận café Linh pha ngon thiệt. Uống phát nhớ tới tận bây giờ. Ngồi nhâm nhi ly café, tui nhìn Linh. Em mang tạp dề nhìn xinh quá.
– Xong rồi, ăn được rồi đó. – mẹ đem đồ ăn để lên bàn với mấy ổ bánh mì.
Ông già cũng bỏ tờ báo xuống, lại bàn ngồi.
– Mời cả nhà ăn sáng. – Linh cười
– Ờ, cám ơn con. – ba nói
– He he… ngon quá…. xực thôi. – tui se se hai bàn tay lại với nhau, cầm nĩa lên định dứt.
– Khoan. Đợi người khác nữa, vô lễ hả mậy? – ông già nghiêm mặt
– Ơ… – tui bất ngờ, đó giờ ổng có vậy đâu, sao nay kì vậy.
Bỏ nĩa xuống, đợi má với Linh rửa tay. Đầy đủ mọi người mới được ăn.
– Ngon hông T? – Linh cắn miếng trứng rồi hỏi tui.
– Số zách… – tui nhăn nhở
– Không được vừa nhai vừa nói chuyện nghe chưa, bất lịch sự. – ông già nghiêm mặt.
Sao nay ổng khó tính vậy không biết.
Ăn sáng xong. Ngon quá, no căng bụng. Vừa cầm cây tăm xỉa xỉa vừa rửa chén. Thấy tui rửa 1 mình, Linh tới phụ tui 1 tay. Rửa xong đống chén, chất lên kệ ngoài băng đá cho nó ráo nước.
Chín giờ. Có điện thoại, là thằng Quý.
– Alô?
– T hả mày? Café không?
– Ở đâu? – tui hỏi
– Chỗ cũ.
– Ok, chừng nào đi?
– Giờ mày ra đi, tao đang ở đây nè. – thằng Quý nói
– Ừ, đợi lát, tao ra liền.
Tui cúp máy.
– Linh, đi uống nước với anh không? – tui quay qua hỏi Linh
– Đi đâu anh?
– Đi rồi biết. – tui cười.
– Ừ thì đi, hì.
Chạy vèo vô nhà thay đồ, tui chạy ra thì Linh đã đứng đợi rồi.
– Em còn nhanh hơn anh nữa… – tui trố mắt
– Ờ, phải nhanh chứ, hì.
Nhớ lại thì đó giờ ít thấy Linh trang điểm lắm, chỉ duy nhất 1 lần Linh trang điểm là hôm hát văn nghệ trong trường.
Xin phép xong, tui dắt chiếc Nouvo của má ra, tất nhiên Linh là người chở.
Lên xe, đi khoảng 10 phút là tới nơi. Tui giúp Linh dắt xe vô quán. Đi vô trong, thằng Quý ngồi đó mặt trầm tư, ngồi đó nhìn ly café đen uống dở. “Bộp!” tui vỗ vai nó. Nó giật mình quay lại.
– Có chuyện gì mà buồn vậy? – vừa nói tui vừa kéo ghế ra cho Linh.
– Kêu nước đi rồi nói.
Anh bồi đưa menu cho tui với Linh.
– Em uống gì? – tui hỏi Linh
– Cam vắt đi.
– Cho em 1 đá đen với 1 cam vắt đi anh. – tui đưa menu cho anh bồi.
Rồi quay sang thằng Quý:
– Gì vậy? Có chuyện gì à?
– À, là vầy, ba tao quen với ông hiệu trưởng một trường trên Sài Gòn, nghe nói trường đó tốt lắm, nên ba tao muốn tao lên đó học…
– Cái gì?! Sao kì vậy? – Tui trố mắt
– Ba tao bắt… – giọng thằng Quý buồn buồn
– Chừng nào mày đi? – tui hỏi
– Học kì 2.
– Làm gì mà gấp vậy?
– Tao không biết. Tao cũng cãi lại mấy lần. Ổng nói tao mà còn cãi nữa thì ổng từ tao luôn. – thằng Quý vuốt mặt, vẻ chán nản.
– Vậy còn Vi thì sao? Mày nói Vi nghe chưa?
– Rồi, tao nói rồi.
– Rồi sao?
– Mới cãi nhau xong. Mới chia tay xong luôn. – thằng Quý tỉnh bơ.
– Cái gì?! Làm gì tới mức chia tay vậy ba? – tui thảng thốt
– Tao cũng không muốn. Nhưng thôi lỡ rồi, mặc kệ đi. – thằng Quý khoát tay.
– Vậy mà mày cũng nói được hả?!
– Có gì đâu, chia tay thì nó lỗ chứ tao đâu lỗ.
– Mày nói cái gì vậy, lỗ cái gì?
– Ha.. thì đi nhà nghỉ rồi, vậy là xong. – nó cười
– Mày…. – tui cứng họng.
Từ nãy tới giờ, Linh không nói 1 lời, không biết em nghĩ gì sau khi nghe thằng Quý thốt ra những lời đó.
– Tao làm sao? – thằng Quý nheo mắt
– Tao không hiểu nổi. Mày đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? – tui nhăn mặt
– Không có gì, chuyện bình thường. – nó tỉnh như không.
Tui quay qua Linh:
– Em ra ngoài trước chờ 1 anh chút được không Linh?
– Ừm, em biết rồi. – Linh hiểu ý bước ra ngoài.
Đợi Linh đi khuất tui mới nói tiếp với thằng Quý:
– Mẹ, mày còn là đàn ông không?! – tui chỉ thẳng mặt nó
– Tao trước giờ vẫn vậy, chỉ là mày không biết thôi.
– Mày làm cái trò đó với Vi, rồi giờ chia tay, phủi bỏ trách nhiệm hả?!
– Ha ha, mày làm gì dữ vậy? Mày thích nó à? – thằng Quý cười lớn
– Mẹ kiếp, đừng nói chuyện với tao kiểu đó. – máu xông lên não
– Mày bình tĩnh, nóng quá. Rồi sau này cũng có thằng cưới nó thôi, mấy thằng giống mày chẳng hạn. – nó cười đểu
– Mày nói gì?! – tui túm cổ áo nó
– Ha ha… nhưng mà con Vi còn may, tao còn định share nó với mấy thằng bạn nữa kìa, nhưng mà giờ phải đi rồi… ha ha… tiếc quá.. – nó vẫn gữ cái thái độ khinh đời đó.
Tới nước này, không chịu nổi, tui đấm cho nó 1 cái. Nó đổ gục xuống bàn, môi chảy máu. Nó lồm cồm bò dậy, miệng vẫn cười.
– Coi như đó giờ tao nhìn lầm mày, thằng chó.
Rồi tui hầm hầm quay đi. Nó đứng đó, cười:
– Cảm ơn, ha ha. – nó nói với theo.
Đi ra ngoài, Linh đang đứng đợi. Dắt xe ra, tui nổ máy chờ Linh ngồi lên ngồi rồ ga chạy thẳng. Chưa biết chạy làm sao, nhưng nghe nói tay ga cũng như đạp điện, tui vẫn cứ phóng, cũng dễ chạy. Linh cũng không nói gì
– Anh… – Linh kều vai tui
– Hả?
– Có chuyện gì vậy? – Linh hỏi
– Không có gì đâu em.
– Em biết hết rồi… – Linh lí nhí.
– Đừng nghĩ nhiều nữa, mà em muốn ăn kem không, anh chở đi.
– Thôi được rồi anh, mình về nhà đi. – Linh ôm eo tui.
– Ừm…
Tới nhà, ba má đi đâu rồi. Hên là có đem theo chìa khóa. Mở cổng, tui dắt xe vô nhà.
Nằm phịch xuốn võng, tui vẫn còn ám ảnh chuyện thằng Quý nói, chơi với nó bao lâu nay, tui biết rõ nó, không lẽ nó lại tệ bạc như vậy.
– Uống miếng nước đi anh… – Linh đưa tui ly nước lọc
– Ừ, anh cảm ơn. – tui đỡ ly nước
– Anh à… đừng buồn nữa.
– Buồn gì? Không có gì đâu em, bạn thì không thằng này còn có thằng khác mà.
Linh không nói gì, chỉ thở dài.
– Nhưng anh không tin, anh không tin thằng Quý là người như vậy.
“Kính coong! Kính coong!” Ai tới giờ này vậy trời.
Ra ngoài, mở cổng. Con mẹ nào mặc áo khoác đen, đeo kính đen, bịt khẩu trang cũng màu đen, đội cái nón kết đen, nói cung là đem toàn tập, đeo balô. Bả đứng chống nạnh.
– Sao? Nhớ chị không em trai?
– Ai vậy? – tui nheo mắt
– Chị hai mày nè chó con! – bả hét lên, tiếng hét re ré.
– AAAA…bà già khốn nạn…!!! – tui mở cổng, mừng rơn.
Chưa kịp ôm cái giao hữu thì “Bốp!!!”
– Này thì già. – bả cầm chai nước xến lên đầu tui.
– Ui da! – tui ôm đầu đau điếng.
– Nào, ga lăng xách đồ cho chị mày chút coi. – bả thảy cho tui cái balô, nặng khủng khiếp
– Bà bỏ đá trong đây ha gì vậy? – tui nhăn mặt
– Không, đồ đạc linh tinh thôi. – bả bước vô nhà.
Thật ra tui là con một, bà này là chị họ. Nhưng từ thời cởi truồng tắm mưa thì ba má bả đã gửi bả lên đây cho ba má tui vì bận công việc. Hai đứa thân lắm, chơi với nhau chửi lộn ì xèo, tới giờ vẫn không thay đổi. Bả đặt biệt danh cho tui là chó con. Khi vui thì bả kêu chó con, khi buồn thì bả chửi tui con chó…
Bước vô nhà, bà thấy Linh.
– Ai đây? – bả hỏi
– Bạn gái em…he.. he – không có ba má ở đây thì tui không cử.
– Mày xấu như chó, ma nào thèm…. – bả bĩu môi.? – Bà già của bà không dạy bà là phải lịch sự à? – tui nổi sùng.
– He he… giỡn chơi thôi mà em trai, cần gì nóng vậy. – bả cười xí xóa…
Linh gật đầu chào bả, bả cũng cười cười chào lại. Nhưng lúc nữ tính thì được lắm, hễ nổi máu điên là bả đấm đá túi bụi, hồi đó bị bả dần 1 trận, nâu luôn con mắt làm tui tởn tới giờ….
Xách balô của bả xuống nhà sau.
– Ê bà già, phòng trên lầu có người ở rồi, ở đây đi. – tui chỉ vô cái phòng gần bếp
– Ai ở?
– Bạn gái tui. – tui nhe răng.
– Thằng cha mày, mê gái bỏ chị. – bả gõ đầu tui.
– Đánh cái nữa là ra đường à nha. – tui lườm.
– Ế, bình tĩnh em trai. – bả đổi thái độ
– Mà Tết bà không ở trên Sài Gòn với ba má bà đi, xuống đây làm gì? – tui hỏi.
– Tại tao nhớ cô chú dưới đây. – bả cười cười
– Xạo ke, đi bụi thì nói đại đi. – tui gãi mặt
– He he… chỉ mày hiểu chị. – bả cười khoái trá.
– Vụ gì mà bỏ nhà đi nữa vậy?
– Đợi tí, chị thay đồ rồi kể mày sau.
Đoạn, bả đóng cửa cái rầm. Đi lên nhà trước, Linh ngồi trên đó, em cầm ly nước, nhìn chầm chầm mà không uống.
Tui đi chầm chầm lại rồi lấy hai tay che mắt em.
– Hù! Đoán coi ai. – tui cười
– Có mình anh chứ ai mà đoán. – Linh gỡ tay tui ra rồi cười
– Làm gì mà buồn vậy?
– Tại hông có gì làm. Chán. – Linh nhăn mặt
– Ờ, để lát anh kêu bà già dẫn đi chơi, bả biết nhiều chỗ hay lắm. – tui cười khì khì.
– Bà già? – Linh nheo mắt.
– À à…không. Bà chị anh…he.. he – tui cười xí xóa.
– Chị anh ở trên thành phố mà, sao biết? – Linh ngạc nhiên.
– Tuy bả ở Sài Gòn nhưng mà bả rành ở đây hơn anh nữa.
– À…
Bà già thay đồ kiểu gì mà lâu vãi. Tui lên nhà trên, bật máy tính lên làm vài ván game. Nửa tiếng sau, bả mới ra. Hí hí… nói hổng phải khoe chứ, bà già nhìn cũng dễ thương lắm. Hồi học trung học ở đây, ngày nào tui cũng thấy có trai tới tận nhà đưa đồ ăn cho bả, có thằng đem quà tới nữa. Phiền. Nhớ có lần bà già đang đút cơm cho tui, vừa ăn tui vừa coi siêu nhân. Cơm bữa đó ngon kinh dị. Đang ăn thì có thằng nào lại kêu cửa, hồi đó nhà chưa có chuông, nó réo tên bà già. Nghe vậy, bả bỏ tô cơm của tui xuống, chạy ra. Năm phút đầu, tui mặc kệ, ngồi coi siêu nhân, năm phút sau tui bắt đầu thấy khó chịu. Rủa thầm trong bụng “ Cha nó, nói gì lâu vậy?”, thêm năm phút nữa, hết phim siêu nhân, tô cơm nguội lạnh. Nhìn ra cửa, bà già vẫn còn nói chuyện. Thằng cờ hó nào làm ông mất hứng ăn cơm. Tuổi trẻ nhiều nông nổi. Tui đứng phắt dậy, cầm cây chổi quét nhà đi ra, miệng còn ngậm 1 họng cơm. Tui bước ra cổng, nhìn thằng kia, hai mắt long song sọc.
– Em của bạn đó hả? – thằng đó cười cười
– Ừ… nó đó… – bà già e thẹn, chắc tại tui đẹp trai quá nên bả tự hào.
– Trời ơi… dễ thương quá… – thằng đó giơ tay ra định véo mặt tui.
“Phèooooooo……..!!!!Phuuuuuuuuụtttttt……..!!!!”
Tui phun họng cơm nãy giờ ngậm vô mặt nó. Thằng chả đơ ra, mặt nó lúc ngu còn hơn Kì Lân nữa. Bà già như trời trồng, mồm há hốc, hai mắt như muốn lồi ra ngoài.
– Q à…. mình về nha…. – thằng đó run run nhìn bà già.
Bả cứng họng, không nói được chữ nào. Thằng kia vội vàng đạp xe đi. Tui đứng đó cười há há, ngửa mặt lên trời hận đời vô đối, dám làm ông mất hứng ăn cơm. Đó cũng là cái lý do tụi bị nâu con mắt. Ba má hỏi thì tui nói là bị đụng vô cây cột. Chắc cũng vì vậy nên từ bữa đó, không có thằng nào tới nhà tui nữa. Vậy là yên bình ăn cơm chiều, tới khi bà già lên đại học… tui thì gần hết cấp I mới tự…múc cơm ăn…
Trở lại hiện tại.
Đang ngồi chơi game thì nghe tiếng bà già cười ha hả. Giật mình. Tui mò xuống phòng khách. Bà già đang nói chuyện với bé Linh. Tui không biết gì chuyện gì mà Linh cứ nhìn tui rồi che miệng cười khúc khích.
– Vụ gì vậy? – tui ngơ ngáo
– Hi…hi…hi – Linh vẫn cười.
– Ê, gì vậy bà già? – tui hỏi bả
– À không có gì…hi…hi. – bả bụm miệng cười
– Giỡn tui hả? – tui nhìn bả
– Có gì đâu…chuyện mày hồi đó bị táo bón nặng tới mức mày phải bò mới được toilet thôi mà…hị…hị.. – bả đá đểu tui.
– Bà…. – tui cứng họng, nhục một cục tổ bố. Bà chơi em bà vậy đó hả?
Bả với Linh còn cười. Tui quê độ, hất tay, đi vô phòng.
– Thôi, tui ngủ trưa, làm gì làm đi.
– Mới 11 giờ mà ngủ hả em trai? – bả xoáy
– Kệ tui!
Nhảy lên giường, ngủ phát tới 3 giờ chiều. Dậy, mò vô toilet rửa mặt. Nhà không có ai hết… bà già dẫn Linh đâu rồi??? Hoảng hồn, tui chộp lấy điện thoại, gọi liền cho Linh.
Tút…tút…tút…
Ệt, không bắt máy…
Gọi tới lần thứ 3.
– Alô? – có tiếng trả lời
– Linh hả? Em đang ở đâu vậy?!
– À, em đi câu cá với chị anh nè… – Linh hồn nhiên trả lời.
– Câu ở đâu?!
– Ở cái ao sau nhà nè…hi.. hi.. – Linh cười
– Ơ…ờ…vậy hả? … – tui sượng
– Hì hì, ra đây đi.
– Ừ, đợi anh tí.
Tui tắt máy. Phù… hú hồn, quên là sau vườn nhà có cái ao. Thay cái quần soóc, tui kéo đôi dép lào xền xệt ra vườn. Bà già đang cầm cần câu còn Linh thì ngồi kế bên.
– Ê, bà già. – tui nhăn nhó
– Im. – bả nhìn chằm chằm xuống ao.
– Hả?
– Im, động cá chạy hết. – bà già gắt
Nghe bả nói vậy, tui ngồi xuống bên cạnh Linh, em thì chống cằm ngồi ngó, vẻ mệt mỏi…
– Ra đây hồi nào vậy? – tui hỏi nhỏ
– Hic…2 tiếng đồng hồ rồi. – Linh chán nản
– Câu được con nào chưa?
– Chưa…
– Cái gì? Ngồi hai tiếng mà không câu được con cá nào???
– Ừ… – Linh gật đầu, hai em mắt chớp chớp.
Nản. Tui đứng dậy.
– Câu gì lâu vậy bà già? Hai tiếng mà chưa có con cá nào là sao?
– Mày thì biết gì. – bả vẫn chằm chằm nhìn xuống ao
– Đưa đây coi, đưa đây…. – tui giật cái cần câu
– Gì vậy?! – bà già nhăn mặt
Mặc kệ bả, tui cầm cần câu rồi kéo dây câu lên coi…..
– Vậy mà đòi câu cá hả thím – tui lườm bả
– Chứ… chứ sao?
– Không có mồi mà câu à? – tui cầm cái lưỡi câu giơ lên
– Chết, chị quên. – bà già sửng sốt.
– Mà câu làm gì vậy? – tui hỏi
– Ăn chứ chi.
– Làm món gì? – tui hỏi
– Câu đi rồi tính. – bả nhăn mặt
– Ờ…. chạy vô nhà lấy giùm đệ trái chuối sứ đê… – tui sai bả
– Đợi tí… – bả chạy vô nhà.
Năm phút sau, bả chạy ra, tay cầm trái chuối đưa tui.
– Con lạy thánh!!! Con có kêu thánh vô đó ăn chuối đâu?!
– Tao có ăn đâu.
– Chứ mắc gì ở trong đó lâu vậy?
– Tao kiếm không thấy. – bả nói
– Chứ chuối này thánh lấy ở đâu???
– Bàn thờ ông Địa, ông Thần Tài… – bả tỉnh bơ
– Rồi, bà còn hơn thánh nữa…
– Tao xin đàng hoàng rồi. – bả bĩu môi.
– Ờ, vậy còn nải chuối để đâu? – tui hỏi
– Tao bẻ có 1 trái hà, còn nguyên nải trên bàn thờ á. – bà già hồn nhiên
– Con lạy má, xin xong thì đem nguyên nải xuống, có ai đi bẻ 1 trái đâu…
Lắc đầu ngao ngán, tui bẻ 1 khúc chuối làm mồi, chưa tới năm phút thì có cá đớp. Dùng hết sức, kéo oằn luôn cây cần câu mà vẫn chưa lôi được nó lên bờ.
“Bặt!!!”… đứt dây câu…
Tui đứng đó, trân trân nhìn cái cần câu không dây. Bé Linh cũng trố mắt nhìn.
– Con cá mạnh dữ ha? – bà già cười
– Ờ…
– Cá gì vậy? Cá sấu hả? – bả ôm bụng cười ngặt ngoẻo
– Sấu cái đầu bà, có bà cá sấu thì có. – tui lườm bả
– Há há, em trai nổi giận kìa…
Quăng cái cần câu qua 1 bên, tui đi thẳng vô nhà. Không biết sao hôm nay dễ nổi nóng hơn mọi khi. Chán. Vô nhà, nằm phịch xuống võng, bật TV lên coi. Cũng không có gì coi.
Chiều, 4 giờ. Má điện thoại.
– Hôm nay chị Q có lên nhà mình không con?
– Dạ không… – tui biết tỏng phải nói gì
– Ờ, vậy hả? Ờ mà sáng mai má mới về. Tối khóa cổng cẩn thận đó.
– Ơ…má đang ở đâu? – tui hỏi
– Trên Sài Gòn với ba mày chứ đâu. Ba má chị Q năn nỉ dữ quá nên ba mày mới chịu ở lại.
– Vậy à…
– Ừ, nếu mà chị Q có về thì nói nó là ba má đang đi du lịch, đừng nói là Sài Gòn nghe chưa? – má dặn
– Dạ…. con biết rồi…
– Ừ, vậy thôi. Mà tối nay giao thừa đó, đi chơi thì dẫn bé Linh theo, nhớ khóa cửa cẩn thận, không được về khuya nghe chưa. – má dặn tiếp
– Dạ… cái đó má khỏi nhắc. – tui cười khì khì.
– Ừ, thôi má cúp máy đó.
– Dạ…
Tút…tút…tút…
Cúp máy, bà già ở nhà dưới đi lên.
– Mới nói chuyện với ai đó?
– Má. – tui bình thản
– Chuyện gì?
– Thì hỏi coi bà có về đây không chứ gì.
– Rồi mày nói sao?
– Bao che chứ gì. – tui vẫn chằm chằm ngó TV.
– Trùi ui, cám ơn em trai dễ thương của chị. – bả bẹo má tui
– Ờ…buông ra…đau.
– Ờ…he he.
Rồi bà già chạy xuống nhà sau. Mệt quá…hình như đây là lần đầu tiên mình làm việc không công…kệ, người nhà thôi.
Năm giờ, tắm rửa, thay đồ. Bà già với bé Linh nấu cơm, toàn món ruột của tui, thịt kho khô, rau muống xào tỏi, canh chua khóm…
Làm hai tô cơm, no ngắc ngư, tui bò lên nhà trước. Lấy điện thoại ra bấm. Nhắn tin cho Vi em.
– Hey, đang làm gì vậy?
5 phút sau…
– Đang chơi game. – Vi trả lời
– Game gì?
– Audition.
– Ghiền dữ ha.
– Tại không có gì làm…hi.. hi (^_^)!
– Ừm, vậy còn… vụ thằng Quý sao rồi?- tui hỏi
– Sao là sao?
– Ơ, Vi với nó….?
– Bình thường mà, có gì đâu.
– Thiệt không? Hay là giấu T chuyện gì à?
– Ẹc, có gì âu, T lạ quá… thui, Vi chơi game đây, pp.
Bỏ điện thoại vô túi, không hiểu nổi thằng Quý. Vô nhà lấy chìa khóa, tui dắt xe ra ngoài.
– Ê, mày đi đâu đó? – bà già cản đường
– Đi công chuyện, bà ở nhà với Linh đi. – tui nói
– Ai cho mày đi? – bà già cau có.
– Mệt quá! Tránh ra, không tui cho bà ra đường ở giờ! – tui gắt lên, bà già cũng hoảng hồn, mặt xanh lét, đây là lần đầu tui nổi nóng với bả.
Rồ ga rồi phóng xe đi. Chạy thẳng một mạch tới nhà thằng Quý…
Tới nơi, tui dựng xe vô 1 góc rồi bấm chuông “Kính coong! Kính coong!… ”
– Ủa, T hả con? – mẹ thằng Quý niềm nở
– Dạ, bác ơi, Quý có ở nhà không?
– Không con, nó đi đâu sáng giờ chưa về.
– Dạ…?
– Thôi vô nhà ngồi uống nước đi, chắc nó cũng sắp về rồi.
– Dạ.
Tui dẫn xe vô.
– Nay học hành sao rồi con?
– Dạ cũng tạm ổn.
– Ờ. Vậy hả, mà thằng Quý trong lớp nó có quậy không?
– Dạ nó cũng bình thường – tui gật gật đầu
– Vậy thì tốt. – bác gái hạ giọng.
– À, dạ, con thấy thằng Quý học ở đây được mà bác, tại sao phải chuyển nó lên Sài Gòn gấp vậy?
– Sài Gòn gì con? – bác gái ngạc nhiên
– Dạ… thằng Quý nói… – tui ngạc nhiên
– Hết Tết này gia đình bác sẽ qua Canada định cư. – bác gái nói
– Dạ…?! – tui bất ngờ
– Nó chưa nói con nghe hả? – bác gái hỏi
– Dạ…dạ chưa… – tui run run.
– Khổ là vậy, dang dở chuyện học của nó. – bác gái lắc đầu.
– Dạ.. dạ.. con có hẹn rồi bác, giờ con về…. – tui đứng dậy.
– Ờ, vậy mốt rảnh thì qua chơi…
– Dạ, con chào bác. – tui cúi đầu
– Ừ…
Dắt xe ra khỏi cổng, gọi điện cho thằng Quý, nó khóa máy. Bấm số gọi cho Vi.
– Alô?
– Vi hả? Biết thằng Quý ở đâu không? – tui hớt hải
– Gì dạ?
– Biết thằng Quý ở đâu không?
– Đang hẹn với Quý nè. – Vi trả lời
– Ờ, vậy hả, tí nữa nói nó lại nhà T đi?
– Ờ.
– Mà đang ôm ấp, hun hít gì mà nói chuyện nghe nhỉ xíu vậy.. he.. he – tui cười
– Ai biết, mạng nay bị gì á, mà hun hít gì, nắm tay Vi còn không dám nữa. – Vi nguýt dài
– Ờ…hehe…mà nó đâu?
– Đang ngồi đợi nè.
– Hả? Tưởng nó ở đó chứ.
– Người gì đâu đi trễ quá chừng không biết. – Vi dỗi.
– Ờ, đang ở đâu vậy? Cho địa chỉ để ra rình coi…he…he
– Quán café đó giờ. Đó, ra rình đi. – Vi lạnh lùng
– Ờ ờ, ra liền…
Nổ máy, tui cho xe thẳng quán café. Lòng nhẹ nhõm, thằng Quý không phải hạng người tệ mạc như vậy…. trực giác của tui đã đúng.
Tới nơi. Tui đi vô. Quán cũng khá vắng. Len lén đi vô, ngó nghiêng, thấy thằng Quý ngồi nói chuyện với Vi. Bay vèo qua bàn gần đó, quan sát tình hình.
– À, anh ơi, anh gọi gì ạ? – tiếng nói thánh thót
– Cho em một ly…. – tui ngước mặt lên.
Cái Đ. M nó!!! Con vẹo, con vẹo, mày làm gì ở đây?!! Mà hình như nó không nhận ra mình. Chợt nhận ra mình vẫn còn úp cái nón bảo hiểm với đeo khầu trang. Tui lấy lại bình tĩnh, sửa đổi giọng nói chút xíu.
– Cho……e…m một ly…. café sữa…
– Dạ vâng, có liền anh… con mẻ ẹo phát rồi đi ra.
Lát sau con mẻ đem café ra, đợi mẻ đi khuát tui mới dám gỡ nón với khẩu trang ra. Ngồi đó nhìn hai đứa kia nói chuyện.
Chắc không có chuyện gì, he he, lát về đập cho thằng Quý 1 trận, tội dám láo với ông.
Đang nhâm nhi ly café, nhìn sang bàn hai đứa kia. Bỗng nhiên Vi đứng phắt dậy:
– Sao Quý lại làm vậy với Vi chứ?!!! – hai mắt Vi đỏ hoe, ngấn lệ.
Vi chạy vụt đi. Tui ngơ ra, thằng Quý thì đứng đó, chết lặng.
Định cư ở Canada à? Khó mà giữ vững được tình yêu, nhưng mà vứt bỏ đi cái thứ tình cảm trong sáng dành cho người mình yêu thì khó gấp vạn lần.
Tao biết là mày nói láo mà, mày còn coi tao là anh em không hả?!!
Thấy tui, thằng Quý đứng như trời trồng.
– Mày… – nó lắp bắp
– Tao biết hết rồi. Đi Canada mà nói là lên Sài Gòn học à?
Thằng Quý vẫn im lặng.
– Mày chia tay Vi với cái lý do củ chuối đó hả?
– Mày thì biết gì! – nó gạt phắt đi
– Ừ, tình cảm hơn hai năm mà nói chia tay là chia tay à? – tui nói
– Mày không hiểu đâu. – nó ngồi phịch xuống ghế, vẻ mệt mỏi
– Không hiểu cái gì?! – tui quát
– Mày biết là tao đi đâu không?! Canada đó! Mày nghĩ một đứa ở Việt Nam, một đứa ở Canada thì tình cảm nó ra làm sao?!
– Vậy mày có thương Vi không? – tui hỏi
– Vi là cả cuộc đời tao… – thằng Quý vuốt mặt
– Cả cuộc đời? Giỡn hả? Cả cuộc đời mà mày chia tay đơn giản vậy hả?
– Tao không còn cách nào hết… – thằng Quý thở dài
– Mới có chút chuyện mà đã đòi chia tay.
– Chứ mày là tao thì mày làm sao?!!!
– Đợi, 1 năm không được thì 10 năm, 10 năm không được thì 20 năm.
– Mày nói nghe hay lắm, tới lúc là mày đi rồi mày sẽ biết… – thằng Quý cười cay đắng.
– Ha… có nhiều người yêu xa, người ta xa nhau cả chục năm rồi về nước, làm đám cưới bình thường, vẫn sống hạnh phúc đó thôi.
– Khó lắm, mày không hiểu đâu. – nó nhăn nhó, ra vẻ khó chịu với tui.
– Người ta làm được thì mày làm được, mày phải đàn ông không?
Nó ngồi đó, nhìn trân trân ra cửa sổ.
– Mày có tin vào tình yêu của Vi dành cho mày không?
– Tao…
– Mày biết không, lúc mày với Vi bắt đầu quen nhau thì tao vẫn chưa bỏ cuộc, tao vẫn ráng cố gắng để hất cẳng mày ra, tao muốn Vi là của tao. Nhưng suốt cả năm trời, Vi lúc nào cũng chỉ nghĩ tới có mình mày, tao cũng chán nản rồi bỏ cuộc. Mày coi đi, bây giờ còn được bao nhiêu đứa con gái như vậy hả?
– Mày… – nó chỉ mặt tui
– Chỉ cái gì, bây giờ tụi tao chỉ là bạn, tao không còn tí tình cảm nào với Vi hết. – tui hất hàm
Thằng Quý không nói gì, nó bật khóc, khóc ngon lành…
– Khóc khóc cái quần, đi kiếm Vi. – tui đá mạnh vô cái bàn
– Hả? – thăng Quý giật mình
– Đừng để mất người con gái tốt như vậy.
Thằng Quý mở mắt nhìn tui trân trân, có thể thấy được tia hy vọng ánh lên trong mắt nó.
– Đi lẹ đi. Cần tao tìm giúp không?
Thằng Quý không nói gì, nó đứng phắt dậy, đi vội ra ngoài. Bỗng nó đứng lại.
– Kiếm Vi phụ tao đi. – nó nói rồi đi thẳng ra
Tui không nói gì, chỉ đi ra tính tiền nước. Dắt xe ra ngoài.
– Đi thôi… – thằng Quý nói
– Ừm… – tui gật đầu
Nổ máy, hai chiếc xe từ từ lăn bánh.
– Bây giờ đi đâu? – tui hỏi
– Tao cũng không biết, thôi đi đại mấy chỗ mà Vi hay tới đi.
– Ok, mà mày chở Vi à?
– Không, Vi đi xe.
Chạy lòng vòng mấy quán nước, tiệm net, quán karaoke cũng không thấy Vi đâu, tui với thằng Quý thay phiên nhau gọi điện cho Vi nhưng Vi không trả lời.
Sốt ruột, không biết Vi có chuyện gì không nữa. Vừa chạy xe, thằng Quý luôn miệng chửi mình ngu, chửi mình khốn nạn.
Một lúc sau, sực nhớ ra điều gì đó, thằng Quý thằng gấp, quành đầu xe về phía công viên.
– Mày đi đâu vậy?! – tụi gọi với theo
Thằng Quý không nói gì chỉ rồ ga phóng thằng, thấy vậy tui cũng thục mạng chạy theo.
“Kétttttttt!!!”, thằng Quý thắng lại trước một quán trà sữa. Quán quen đây mà, tui tưởng trong lớp chỉ có mình tui biết chỗ này, không ngờ nó cũng biết. Hai thằng cùng chạy vô. Quán có hai tầng là dưới trệt và trên lầu, trên lầu thì được chia ra làm 2 bên, bên trong và bên ngoài. Thằng Quý chạy thẳng lên lầu thì thấy Vi.
Thằng Quý trân người, thở gấp. Tui cũng sửng sờ. Vi đang uống bia với hai thằng kia, trên bàn là mấy dĩa mồi với mấy cái vỏ lon bia. Nhưng tụi tui không sững sờ vì Vi uống bia mà là vì…. hai thằng ngồi cùng đang…. lợi dụng ôm ấp, sờ mó Vi đủ kiểu. Mặt Vi đỏ lừ, hai mắt nhắm nghiền, xỉn quắc cần câu rồi, mặc cho hai thằng chó kia làm gì thì làm.
Thằng Quý nóng mặt, hai hàm răng nó nghiến ken két. Không đợi tui, nó đi thằng lại chỗ hai thằng kia, không nói gì, thằng tay dộng cho mỗi thằng 1 dộng. Hai thằng đó cũng không vừa, bị 1 thằng đạp vô bụng, thằng Quý mất thăng bằng ngã xuống.
– ĐM mày!!! – thằng kia nhảy xuống túm cổ áo thằng Quý
– Mẹ kiếp mày!!! Thằng chó!!! – thằng Quý đập mạnh trán vô mũi nó.
Vầy không được rồi, tui xắn tay áo, nhào vô chơi tới với mấy thằng đó luôn.
“Xoảng!!!” thằng Quý chộp lấy ly bia xến thẳng vô đầu thằng kia, trán nó phụt máu. Nó ôm đầu lăn lộn. Tui thì bị đấm cho hai đấm, tét môi. Nổi khùng lên, tui đấm đá túi bụi, quơ chân qua thì trúng ngay mặt nó, chảy luôn máu mũi ra.
Thằng Quý nắm tay Vi kéo đi, Vi lờ đờ bước theo…
Chạy xuống phía đưới đất tính tiền thì ông chủ quán đi lên hỏi có chuyện gì thì thằng Quý nói không rồi hối ổng tính tiền.
– Một trăm rưỡi… – ông chủ trả lời, không ngớt nhìn lên phía trên lầu
– Đây, khỏi thối lại. – thằng Quý đặt tờ 500 ngàn lên bàn cái phịch rồi kéo tay Vi đi vội ra ngoài.
– Ơ ờ…cảm ơn… – ông chủ ngơ ngác.
Tui cũng chạy vèo ra ngoài, miệng chảy máu tèm lem… Thằng Quý dắt xe ra, tui đỡ Vi lên ngồi đằng sau nó, tui nhảy lên xe mình rồi hai thằng chạy vọt đi.
– Giờ mày định đi đâu? – tui hỏi, mỏ be bét máu
– Không về nhà tao được, ba má ở nhà.. – nó nhăn mặt
– Về nhà tao đi, nhà tao không có ai hết. – tui phun nước bọt lẫn máu ra.
Vi ngồi sau lưng Quý, hai tay Vi ôm chặt eo nó, Vi tựa đầu lên vai nó, nhìn tình cảm thật…
Tới trước cổng nhà. Tui xuống xe. Nhấn chuông, kêu cửa ầm ĩ.
Linh chạy ra mở cửa:
– Trời ơi! Anh bị sao vậy T?! – Linh thảng thốt
– Không có gì đâu em, mở cửa ra đi. – tui trả lời.
Vô nhà, thằng Quý đặt Vi xuống bộ sofa.
– Lấy thau, lấy cái thau!!! – tui chạy vèo xuống bếp đem lên, Vi mà ói là dọn mệt nghỉ.
Đem cái thau lên, đặt cạnh Vi.
– Nhà có chanh không? – thằng Quý hỏi
– Có.
– Nước nóng ở đâu?
– Trong ấm, ở nhà dưới đó. – tui chỉ.
Thằng Quý chạy xuống nhà. Lát sau nó bưng ly chanh nóng lên cho Vi giải rượu.
Thằng Quý lom khom đỡ Vi dậy rồi đưa ly nước cho Vi. Đang đứng đó thì Linh kéo tay tui.
– Ơ…gì vậy? – tui hỏi
– Miệng anh máu không kìa, đưa đây, em lau cho. – Linh nhìn tui lo lắng
– Mà có chuyện gì vậy anh? Sao mà… – Linh nhăn mặt.
Tui kể lại hết mọi chuyện cho Linh nghe. Mắt em thoáng buồn.
– Em sao vậy? – tui hỏi Linh
– Sao gì? Đưa miệng đây, lau chưa hết máu mà… – Linh nhăn mặt
– Khỏi… em hôn cái đi là hết liền… – tui lè lưỡi
– Hôn cái đầu anh chứ hôn. – Linh búng mũi tui rồi cười.
“Oẹ!!!” Vi ói rồi, ói quá chừng luôn. Có cái thau kế bên sao không ói mà ói lên mình thằng Quý rồi lênh láng sàn nhà vầy nè……..
Rồi đời, lênh láng sàn nhà rồi…
– Ê Quý… – tui chỉ chỉ
– Tao biết rồi. – nó cầm cái thau canh chừng cho Vi không ói xuống đất nữa.
“Oẹ!!!” tiếp tục rồi.
Lau dọn, lau dọn. Tui lấy cây lau nhà, nước, cộng thêm cái bình dung dịch lau sàn gì gì đó. Lau lấy lau để. Mười lăm phút sau, sàn nhà sạch sẽ.
“Oẹ!!!”. Hả? Ói nữa hả? Ăn gì mà ói lắm vậy?
Nửa tiếng sau, Vi không có dấu hiệu còn muốn ói nữa.
– Mày đem cái thau ra đằng sau rồi đổ đi…
– Bết rồi, ao cá chứ gì.
– Ừ, thay đồ bỏ vô máy giặt luôn đi, tởm quá… – tui nhăn mặt
– Đồ đâu mà thay?
– Để tao lấy cho.
– Ừ.
Tui đi vô phòng, lấy cho nó cái áo thun ba lỗ với cái quần soọc mà hình như rách đáy thì phải, thay kệ nó. Cái thiết kế nhà tui độc đáo lắm, phòng tui ở tận lầu 3 mà tủ quần áo thì ở tầng trệt. Tui đưa thằng Quý bộ đồ rồi kêu nó vô phòng thay. Lát sau, thằng nó đi ra. Vi vẫn chưa tỉnh.
– Anh…
– Hửm?
– Còn đau hông? – Linh hỏi tui
– Cũng hết rồi, nhưng mà hơi rát…he he. – tui nhe răng cười.
– Mốt không được đánh nhau nữa nghe chưa? – Linh nhăn mặt nhìn tui
– Hở?
– Anh hứa đi… không là em giận á.
– Ơ…. ờ….. biết rồi mà…
– Nghiêm túc nghe chưa, anh mà còn đánh nhau nữa thì đừng nói chuyện với em. – Linh dỗi.
– Rồi mà, được mà, hứa mà, khổ quá…
– Vậy thì tốt. – Linh lạnh lùng.
“Kính coong!!! Kính coong!!!”, có đứa bấm chuông. Tui chạy ra mở cửa.
– Hế hế, chào đại ca.
Thằng lùn lùn, mập mập, mang khẩu trang, đeo mắt kính, mang balô, tay xách cái bọc màu cam đứng trước cổng.
– Vé số à? Không mua. – tui hất hàm
– Em nè đại ca.
– Ai đại ca mày?
– Em, Đức nè. – nó kéo khẩu trang xuống
– Mày hả? Sao lần nào về cũng ăn bận như bán vé số vậy? – tui mở cổng
– Làm gì giống vé số nữa?
– Thôi, nói nhiều quá, vô nhà đi.
Vô nhà, thằng Đức trố mắt ra:
– Ố!!!
– Cái giề?- tui hỏi
– Sao… sao chị Linh ở đây? Còn chị Vi nữa???
– Thì…. ăn Tết chung ấy mà.. – tui nhe răng
– Vầy là sao? – nó hỏi tiếp
– Sao trăng gì? Hỏi nhiều, cất đồ đạc đi. – tui gắt
– Ơ…ờ…
Nó chạy lên lầu dẹp balô.
– Đức đó phải không anh? – Linh hỏi tui
– Ờ nó đó.
Bảy giờ tối, Vi tỉnh dậy…
– Hic…nhức đầu quá. – Vi nhăn nhó
– Vi, có sao không? Ăn chút cháo cho ấm đi. – thằng Quý ân cần
– Ơ…mày nấu cháo hồi nào vậy? Gạo nhà tao để đâu mày cũng biết à? – tui giật mình
– Nói nhiều, nhà mày tao biết hết. – nó hất hàm.
Định cãi với nó tiếp thì Linh kéo tay tui ra ngoài.
– Hử? Gì vậy? – tui hỏi
– Ngốc, anh phải đề cho hai người đó nói chuyện chứ. – Linh gõ đầu tui.
– Ờ ha, anh quên, hì hì.
– Hông ý tứ gì hết. – Linh nhăn mũi
– Ế, mà bà già đâu rồi? Chiều giờ không thấy bả… – tui thắc mắc
– Hồi chiều chị Q nói là đi với bạn có chút việc, kêu em khóa cửa lại, đi tới giờ chưa về nữa.
– Hừm… – tui nhíu mày
– Sao dạ? – Linh nhìn tui tò mò
– Kệ cha bả…
– Vậy mà cũng nói được. – Linh đánh vô vai tui
– Ui da. Sao đánh anh? Anh giỡn mà. – tui xoa xoa vai
– Giỡn gì kì dạ? Thôi vô nhà, ăn cơm. – Linh nhăn mặt
– Ủa, nấu hồi nào vậy?
– Lúc chiều, lúc anh đi chơi á. – Linh chớp chớp mắt
– Nay biết làm hết rồi nha, phải cảm ơn anh đó.
– Sao?
– Thì nhờ mấy tháng qua, ngày nào anh cũng ăn thử đồ em nấu.. he he…
– Hứ, anh hông ăn thì ai thèm nấu. – Linh dỗi, em bỏ đi vô nhà.
Tui không nói gì chỉ cười khì khì rồi chạy theo Linh vô nhà.
Ai da, hôm nay nhiều món quá, toàn món mình thích. Vi với Quý cũng ở lại ăn chung. Thằng Đức ăn mà mắt nó khỏi rời khỏi Linh. Đang xì xụp húp canh thì Linh gắp cho tui miếng gà chiên. Ngon vật vả. Thằng Đức đơ ra, cái cánh nó đang cạp rớt cái bộp xuống bàn.
– Ăn uống kiểu gì vậy? – tui vừa nói vừa ngấu nghiến ăn.
– Dạ…đại ca?
Linh với Vi thì cười khúc khích, không biết cười cái gì. Thằng Quý thì ăn như xáng cạp, loáng cái hết 4 chén cơm. Cơm nước xong, Linh xung phong rửa chén và đương nhiên tui cũng phải giúp.
Tám giờ rưỡi, Vi đòi về.
– Ê, cái xe Vi hình như còn ở quán đó mày ơi… – tui nhăc nhỏ thằng Quý
– Cái gì???!!!! Sao mày không kè về theo??!!! – thằng Quý thảng thốt
– Ông già mày, tao đâu phải thánh đâu, mới biết chạy xe sao mà kè? – tui nhăn mặt
– Chết rồi… làm sao đây? Quay lại là bị túm đầu như chơi…
– Cái đó tao vô can, bái bai.
Nói đoạn tui chuồn thẳng vô nhà, đóng cửa lại. Thằng Quý ngơ ngác, lát sau nó nổ máy xe, chở Vi về.
Cầu mong mai nó lấy được cái xe đạp điện của Vi…
Chín giờ.
– Đại ca! Đi giao thừa lào… – thằng Đức hí hửng
– Éo, đi để gặp con vẹo kia nữa à.
– Hôm nay không có đi với nó mà.
– Thôi, tao thà ở nhà còn hơn là đi với mày.
– Sao vậy? – nó hỏi
– Không thích, với lại ông cũng có kế hoạch rồi…hé hé…
– Với Linh hả?
– Chớ ai…hé hé
– Mà làm sao đại ca cưa được luôn hotgirl vậy? Chỉ vài chiêu coi.
– Chiêu gì, hâm à?
– Đại ca ích kỷ vãi. – nó nhăn nhó
– Nói thiệt. – tui nhún vai.
Lát sau, thằng Đức đi với bạn của nó. Tui thì chờ Linh thay đồ rồi đi luôn.
Hôm nay đông người, CSGT nữa. Nên đi xe đạp cho chắc ăn. He he…
Tình Học Sinh Tình Học Sinh - (Unkown) Tình Học Sinh