My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Ly
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lop van Truong
Số chương: 69
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1643 / 4
Cập nhật: 2015-11-25 19:06:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67:
uổi tối,
Đồng Đồng làm bữa tối rồi đợi Lôi Dương về, cô tin tưởng Lôi Dương nhất định sẽ sớm trở về.
Đồng Đồng đang nghĩ ngợi Lôi Dương khi nào sẽ về thì nghe tiếng chuông cửa. Cô vội hạ tạp dề, thầm nghĩ chắc là không có ai khác tới mà có lẽ là Lôi Dương quên mang chìa khóa.
Cô bước ra mở cửa, cửa rộng mở lại thấy một người cô không ngờ tới.
"Viễn Hàng, sao anh lại tới đây?"
"Không chào đón anh sao? Vậy anh đi đây!" trên mặt Viễn Hàng mang nét trêu đùa thản nhiên.
Đồng Đồng cười, vẻ vui mừng: "Làm gì không chào đón chứ! Chỉ là em không nghĩ anh sẽ đến thăm em, mau vào đi!"
Viễn Hàng vào nhà Đồng Đồng, nhìn mâm cơm thơm lừng không khỏi nói: "Làm đồ ăn gì ngon thế?"
"Anh chưa ăn cơm à, vậy cùng ăn đi!"
"Anh ta đâu? Không có nhà sao?" Viễn Hàng liếc mắt qua nhìn mọi nơi.
"Anh ấy hả? Sẽ trở lại nhanh thôi, anh cứ ngồi xuống chờ chút đã! Chỉ chốc lát là chúng ta có thể ăn cơm!"
"Được rồi, dù sao anh cũng không vội!"
"Vâng."
Đồng Đồng và Viễn Hàng ngồi trên ghế sô pha phòng khách tán gẫu, sắc trời đã dần tối đen, lâu như vậy rồi mà Lôi Dương vẫn chưa về.
Trong lòng Đồng Đồng hơi lo lắng, cô trò chuyện với Viễn Hàng mà như không.
Viễn Hàng trầm mặc:"Có thể cho anh chén trà không?"
"À, anh chờ một chút, em mãi lo nói chuyện mà quên mất!" Đồng Đồng nói xong liền đứng dậy đi lấy cho Viễn Hàng một tách trà.
Đồng Đồng đến trước mặt Viễn Hàng định đưa trà nhưng chân bị vấp, thân thể ngã vào lồng ngực Viễn Hàng, nước trà trong tay cô đổ toàn bộ vào người anh.
Cô trấn tĩnh thân mình lại phát hiện tóc mình dính vào nút áo trên cùng của Viễn Hàng.
Đồng Đồng đang luống cuống tay chân gỡ mớ tóc bị quấn rối thì nghe một giọng hờn giận vang lên ngay phía sau.
"Ai có thể nói cho tôi biết là ở đây có chuyện gì không?"
Rốt cục Đồng Đồng cũng gỡ được tóc xuống từ chiếc nút trên áo Viễn Hàng, mặt mũi cô đỏ bừng, cô quay đầu muốn cùng Lôi Dương nói chuyện, còn chưa kịp mở miệng đã cảm thấy trên mặt đau đớn, bàn tay Lôi Dương mạnh mẽ không chút lưu tình tát vào mặt cô, âm thanh vang đến chói tai.
Đồng Đồng giữ khuôn mặt đau đớn, kinh ngạc nhìn Lôi Dương, nước mắt từ từ chảy xuống, cô khổ sở nói:"Anh đánh em!"
Trên mặt Lôi Dương là sự giận dữ, anh hét: "Phải, tôi đánh cô đó, các người là đôi cẩu nam nữ, đi ra ngoài cho tôi! Đừng ở trong này làm ô uế nhà tôi!"
"Lôi Dương, rốt cuộc anh làm sao vậy?" Đồng Đồng thống khổ gào thét, cô cảm giác anh đã thay đổi, nhưng không nghĩ đột nhiên anh lại thay đổi đến như vậy.
"Sao anh đánh người như vậy được?" Viễn Hàng căm tức quát Lôi Dương.
Lôi Dương lạnh lùng: "Sao hả? Anh đau lòng sao? Cùng lắm anh mang cô ta đi đi!"
"A Dương! Nhất định là anh hiểu lầm đúng không? Em và Viễn Hàng chỉ là...."
Lôi Dương chỉ vào cửa giận dữ nói: "Đủ rồi, tôi không muốn lại phải nghe lời giải thích của cô nữa, cô cùng hắn lập tức rời khỏi nhà tôi, bằng không tôi sẽ không khách khí với cô đâu!"
Đồng Đồng thống khổ: "Sao đến bây giờ anh còn chưa tin em? Hiểu lầm trước kia thật vất vả mới sáng tỏ, giờ anh rồi lại hiểu lầm em, chẳng lẽ anh thật sự không có tin em? Trong mắt anh, em chỉ là một người đàn bà lẳng lơ nơi nào cũng quyến rũ đàn ông, anh xem em là loại đàn bà đó sao?"
Lôi Dương cười lạnh một tiếng:"Phải! Là tôi không tin cô, cô với hắn bụng dạ khó lường, cùng đàn ông ôm nhau, ở cùng một chỗ, cô còn muốn tôi tin tưởng cái gì đây? Mau mau đi ra ngoài cho tôi!"
Đồng Đồng mắt đong đầy nước, đau xót nhìn Lôi Dương, cuối cùng cũng xoay người, thương tâm chạy vội ra ngoài.
"Đồng Đồng!" Viễn Hàng la lên rồi cuống cuồng chạy ra ngoài theo Đồng Đồng.
Lôi Dương suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, vùi đầu trong khuỷu tay. Anh cúi đầu bật khóc bi thương, nỗi đau bao phủ quanh anh.
Đồng Đồng đau khổ chạy ra ngoài, Lôi Dương vẫn là không tin cô, thậm chí anh còn đánh cô.
Vì cái gì lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ chuyện trước kia vẫn chưa giáo huấn đủ anh ta? Lôi Dương nhất định đã thay đổi rồi, cho nên anh mới có thể như vậy!
Đồng Đồng thất thanh khóc rống lên, Viễn Hàng đã đuổi theo kịp, anh kéo cô gái đang khóc rống trong bóng đêm giữa đường ấy vào lòng.
"Đồng Đồng, em như vậy mà muốn đi đâu?"
Đồng Đồng lau nước mắt trên mặt, khổ sở nói:"Em...... đưa em về nhà mình đi!"
Tay Viễn Hàng chạm mặt Đồng Đồng, anh hơi khó chịu: "Mặt em... Giờ em mang bộ dạng này trở về, người nhà em nhất định sẽ lo lắng. Không thì em cứ đến nhà anh trước xem sao, hoặc anh tìm khách sạn cho em ở lại một đêm, ngày mai hãy trở về!"
Đồng Đồng lắc đầu: "Không cần, dù sao sớm muộn gì em cũng phải về, chuyện của em và anh ấy người nhà sớm hay muộn cũng sẽ biết!"
"Em sợ hắn hiểu lầm sao? Cho nên mới không về nhà anh chứ gì!"
Đồng Đồng lắc lắc đầu, thương cảm nói:"Không phải đâu Viễn Hàng!"
Viễn Hàng áy náy khó nhọc nói:"Thực xin lỗi, nếu không có sự xuất hiện của anh cũng sẽ không làm em......."
Đồng Đồng sâu kín nói: "Không, Viễn Hàng, việc này không trách anh, nếu trong lòng Lôi Dương thật sự tin tưởng em, cũng như thực sự yêu em sẽ không dễ dàng có kết luận như vậy! Một cái tát của anh ấy đã làm tan nát cõi lòng, cũng đánh nát tình yêu của em dành cho anh ấy, nếu yêu nhau mà không tin tưởng nhau như vậy thì tình yêu này vẫn chưa đủ!"
"Được rồi, nếu em phải về nhà thì chờ đó, anh lái xe đưa em về!"
"Vâng! Phiền anh rồi!" Giọng Đồng Đồng làm cho người ta không thể không thấy được sự đau xót cùng sầu bi, lòng cô nhất định rất đau!
Viễn Hàng chạy xe lại rồi mở cửa cho Đồng Đồng lên xe, xong hướng nhà cha mẹ Đồng Đồng chạy đi.
Đồng Đồng ở nhà Lôi Dương rồi cứ như vậy ra đi, người nhà cô đã biết Lôi Dương và Đồng Đồng hình như có vấn đề gì đó.
Hơn nữa thấy mặt Đồng Đồng sưng đỏ họ đoán được Lôi Dương đã đánh Đồng Đồng! Lê Gia Cương vừa biết đã tức giận muốn đi tìm Lôi Dương, muốn hỏi này anh ta rốt cuộc làm sao vậy.
Anh ta hết lần này đến lần khác thương tổn Đồng Đồng, lúc mới tỉnh lại vội vàng theo đuổi, đem Đồng Đồng trở lại bên mình, vất vả lắm hai người mới có cuộc sống tốt đẹp, anh ta lại làm cho Đồng Đồng thương tâm lần thứ hai.
Đồng Đồng và Lôi Dương cũng đã vài ngày không gặp mặt mà Lôi Dương vẫn như không có chuyện gì, anh lại chưa tới thỉnh cầu Đồng Đồng xin tha thứ, như anh là đúng vậy, Đồng Đồng đáng bị đánh, việc anh làm là phải làm! Đến cả Nhạc Bằng anh cũng không đến thăm hay liếc mắt một cái.
Vẫn là Đồng Đồng bị tổn thương, cô như cũ không tiếc chờ đợi điều gì, chờ đợi Lôi Dương xuất hiện trước mặt cô.
Vẫn không có. Hơn mười ngày Lôi Dương vẫn không xuất hiện, chắc anh ta muốn đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ của hai người họ.
Anh thật sự thực đã không còn thương cô.
Ngày qua ngày, loại cảm giác này làm lòng Đồng Đồng càng đau hơn so với trước kia, trước kia cô đau là vì không nhìn thấy Lôi Dương, là vì những chuyện hiểu lầm.
Còn lần này là vì yêu, là vì tình yêu không được đáp lại mà đau lòng!
Lòng Đồng Đồng mỗi ngày đều chịu dày vò, nhưng cô không muốn lại cúi đầu trước mặt Lôi Dương, con người anh thay đổi, lòng cũng thay đổi!
Viễn Hàng, Nhạc Bằng và Đồng Đồng ở lại nhà bà Lê.
Cảm giác phụ nữ nếu nói chuyện đau lòng đều xoay người né tránh.
Lòng cô sẽ chết đi.
Nhạc Bằng vẫn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Dù anh không thương cô nhưng còn Nhạc Bằng? Nhạc Bằng là đứa con anh sinh ra, thứ tình cảm như vậy anh cũng có thể dứt bỏ được sao?
Đồng Đồng quá ngốc, cô hoàn toàn mất đi sức sống, mới loạn một cái đã như búp bê không có linh hồn.
Cảm giác cuộc sống thiếu thiếu gì đó, đau lại khóc không được, cô thầm nghĩ một mình sẽ chết lặng lẽ từng chút từng chút một.
Nhưng nhìn thấy cha mẹ tóc hoa râm, thấy họ vì cô mà không ngừng lo lắng, cô tự bảo mình phải kiên cường đứng lên, cho dù anh không thèm để ý thì cũng còn ba mẹ vì cô mà thương tâm.
Đồng Đồng chậm rãi từ giường đứng lên, đi ra cửa phòng ngủ tới gian phòng khách, mẹ Lê đang ở nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
Đồng Đồng nhẹ nhàng đi vào, từ phía sau ôm thắt lưng mẹ, bình tĩnh nói: "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, con làm là được rồi!"
Mẹ Lê vỗ vỗ tay Đồng Đồng:"Bây giờ mẹ còn có thể làm được, chờ ngày nào đó mẹ làm không được sẽ trông cậy vào con, giờ con không cần phải làm!"
"Mẹ, nói cái gì vậy? Mẹ vĩnh viễn đều khỏe mạnh trẻ trung mà!"
"Vậy con giúp mẹ nhặt rau đi!" Mẹ Lê nhìn thấy tâm tình Đồng Đồng hình như đã bình ổn một chút cũng yên lòng, bà không muốn nói nhiều lời trách móc nặng nề làm gì.
Nhưng ấn tượng đối với Lôi Dương thật sự là không thể quay lại.
"Mẹ, ba con đâu?" Đồng Đồng vừa nhặt rau vừa hỏi.
"Đi đón Nhạc Bằng rồi!"
"À!"Đồng Đồng cúi đầu đáp một tiếng, trong lòng rất áy náy, mấy ngày nay cô chỉ lo cho tình cảm của mình, không quan tâm đến Nhạc Bằng, cô thật sự không thích hợp làm một người mẹ tốt.
"Đồng Đồng...mẹ có cảm giác... con và người đàn ông đó... các con...!"
Đồng Đồng khẽ cười: "Mẹ, mẹ muốn nói gì? Gì mà cái này cái kia?"
"Quên đi, xem như mẹ không hỏi!" Mẹ Lê thật sự không biết mở miệng hỏi như thế nào, sợ lại động vào nỗi đau của Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhẹ giọng: "Mẹ, con biết mẹ muốn hỏi gì, chuyện con và A Dương chuyện đúng không? Con thật sự không sao. Trải qua nhiều chuyện như vậy lòng con sớm đã bình tĩnh nhiều, đả kích lần này cũng không đánh đổ được con đâu. Con sẽ thản nhiên đón nhận, bất quá cần thời gian thôi!"
"Vậy về sau các con tính sao đây?" Cứ nghĩ hai người đã hòa hảo, dù sao còn Nhạc Bằng, chỉ là hiện tại Lôi Dương lại thay đổi.
"Về sau con cùng mẹ với ba cùng nuôi Nhạc Bằng lớn lên nha!"
Mẹ Lê trách yêu: "Quỷ nha đầu, con muốn cho ta và ba con nhìn con cứ vậy không gả đi à?"
"Mẹ, chỉ là con chưa gặp người thích, hoa gặp mùa hoa nở không là thành hoa tàn, sao con lại không gả đi chứ? Mẹ cũng đừng quá lo cho con!"
Mẹ Lê lắc đầu, không quan tâm mới là lạ!
"Đúng rồi, ngày mai là lễ bái thiên, hai ngày nay thời tiết cũng tốt, con đưa Nhạc Bằng ra ngoài một chút đi chứ ở nhà luôn sẽ buồn!"
Đồng Đồng cúi đầu: "Đúng vậy, nên đi ra ngoài đi một chút, bằng không thân thể thật sự mốc meo, hơn nữa cũng lâu rồi không mang Nhạc Bằng ra ngoài!"
Đồng Đồng nghĩ gì đó lại xuất thần.
Mẹ Lê bất đắc dĩ lắc đầu.
Muốn dứt khoát chuyện tình cảm thật không phải dễ dàng như nói bằng miệng.
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
KENRAN - Cấp 8 [ được Cảm Ơn lần trong 4366 Bài Viết ] Thời Gian: Thứ 5, 07/06/2012, 9:12:21 | Bài Thứ 99
Chương 57.3
Edit: Khanh chít
Beta: cọp con
———————————————————-
Ngày hôm sau,
Đồng Đồng mặc trang phục thật nhẹ nhàng thoải mái, không đến mức thoạt nhìn vào là thấy sự sa đọa không có tinh thần, cô cùng Nhạc Bằng mặc vĩnh phục thật dày, hai mẹ con chuẩn bị đi ra ngoài.
"Mẹ, mẹ muốn dẫn Nhạc Bằng đi đâu chơi vậy?" từ lâu Nhạc Bằng đã mong mình có thể cùng mẹ đi ra ngoài chơi, nhưng mấy ngày gần đây nhất tinh thần mẹ cậu suy sụp, cũng không ghé mắt qua nhìn cậu lần nào.
Đồng Đồng đội mũ cho Nhạc Bằng: "Nhạc Bằng muốn đi đâu chơi mẹ liền mang Nhạc Bằng đến đó!"
"Mẹ, papa có đi không? Lâu rồi Nhạc Bằng không thấy papa, hơn nữa papa cũng không đến thăm Nhạc Bằng!" trong mắt Nhạc Bằng có sự mong nhớ Lôi Dương, cũng có một tia giận dỗi.
Lòng Đồng Đồng chùng xuống, nhưng cô vẫn cười buồn: "Papa con có việc không thể theo mẹ con mình đi được, để mẹ dẫn Nhạc Bằng đi, con nói xem được không?"
"Dạ."Nhạc Bằng nhu thuận trả lời.
"Nhạc Bằng thực ngoan! Chúng ta xuất phát đi!"
"Kia! Xuất phát!" Nhạc Bằng làm một động tác hướng về phía trước thật đáng yêu.
Hai mẹ con ra khỏi cửa.
Nhạc Bằng bảo muốn đi vườn bách thú, Đồng Đồng đồng ý chiều theo ý thích của cậu nhóc. Ở vườn bách thú, Nhạc Bằng nhìn những con vật nhỏ nhưng thật ra tâm trí lại lơ đãng, Đồng Đồng cảm giác từ đáy lòng có điều gì đó thật đau xót.
Nhìn mọi người trong vườn bách thú đều một nhà ba người, bộ dáng hoà thuận vui vẻ, lòng cô thực hâm mộ, họ đều một nhà hòa thuận.
Vì hâm mộ như vậy nên khuôn mặt tươi cười.
Cùng người yêu ở bên nhau âu yếm suốt ngày, đối với cô như vẫn là quá ít.
Xem xong vườn bách thú, Đồng Đồng mang Nhạc Bằng đi tới nhà ăn vì Nhạc Bằng đã đói bụng, mẹ con ăn no một chút xong họ rời khỏi nhà ăn.
"Nhạc Bằng còn muốn đi đâu nữa không?"
"Mẹ, con đến khu vui chơi xem được không?"
"Nhạc Bằng muốn đi đương nhiên là được rồi!"
Đồng Đồng nói xong bế Nhạc Bằng lên, chuẩn bị bắt xe đến khu vui chơi cho trẻ em.
"Mẹ, xem papa tới rồi kìa!" Nhạc Bằng đột nhiên nói.
"Cái gì? Ở đâu?" tầm mắt của Đồng Đồng không khỏi nhìn theo Nhạc Bằng.
Cô thấy Lôi Dương tới rồi, anh cũng thấy được cô, nhưng trên mặt anh không một tia tình tự dao động, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Tâm tình Đồng Đồng thực phức tạp, ánh mắt không khỏi nhìn theo Lôi Dương mà di động, anh quả nhiên... không tồi.
Rời cô đi, anh ta sống tốt lắm, thậm chí....bên người anh còn có một người phụ nữ, cô ta vô cùng thân thiết kéo tay anh.
Lòng Đồng Đồng đột nhiên đau một chút.
Anh đã có người đàn bà khác nhanh như vậy sao? Trong lòng Đồng Đồng dâng từng đợt chua xót. Không thể nào! A Dương sẽ không trở nên như vậy nhanh thế được!
Bọn họ cứ như vậy mà kết thúc sao?
Đúng vậy! Chắc là đã xong rồi, lúc anh tát cô một cái vô tình cũng kết thúc rồi!
Nhưng vì cái gì mà nhìn màn trước mắt này lòng cô đột nhiên rất đau?
Nhạc Bằng thấy Lôi Dương thì giãy dụa từ trên người Đồng Đồng xuống dưới đất, chạy tới bên Lôi Dương.
Thằng bé ngước nhìn Lôi Dương, hô: "Papa!"
Khuôn mắt cứng ngắt của Lôi Dương rốt cục cũng biến hóa, bên cạnh anh cô gái cũng nhẹ giọng:"Đây là con anh à?"
Lôi Dương xoay người ngồi xổm cạnh Nhạc Bằng, bắt lấy bả vai nho nhỏ của Nhạc Bằng: "Nhạc Bằng!"
"Papa, sao papa không đến thăm Nhạc Bằng? Có phải papa không yêu Nhạc Bằng không?" Nhạc Bằng nói xong ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Lôi Dương.
"Papa...... chỉ là papa có chút việc."
Nhạc Bằng khờ dại nói:"Papa, con và mẹ muốn đi khu vui chơi trẻ em, chúng ta cùng đi nha?"
Lôi Dương hơi do dự, cuối cùng mở miệng: "Nhạc Bằng, papa có việc rất vội, con đi với mẹ nhé? Hôm nào papa sẽ tới thăm con!"
Trong mắt Nhạc Bằng rõ ràng có chút thất vọng.
Cậu bé quay đầu lại nhìn Đồng Đồng cầu cứu.
Đồng Đồng dùng tay kéo Nhạc Bằng lại: "Đi thôi Nhạc Bằng! Papa có việc, hôm nào papa dẫn con đi chơi được không?"
"Dạ!" Nhạc Bằng thất vọng theo Đồng Đồng rời đi.
Lôi Dương chậm rãi đứng lên, cùng người phụ nữ kia hướng về phía cần đi.
Đồng Đồng ôm Nhạc Bằng, chậm rãi tiêu sái, cũng là đang gánh chịu sự đau thương trong lòng.
Tay Đồng Đồng ôm Nhạc Bằng, cô như người mất hồn, không chú ý đến một chiếc xe đang bên người cô chạy tới.
Lúc cô phát hiện ra, tận mắt thấy chiếc xe sẽ lao vào cô và Nhạc Bằng cô mới hoàn hồn, vội muốn né xa chiếc xe tử thần kia.
Nhưng vẫn bị chiếc xe kia đụng vào, Đồng Đồng ngã ngồi thật mạnh ở trước xe, cô vẫn che chở Nhạc Bằng chặt chẽ. Đồng Đồng cảm giác chân từng đợt đau ở đằng sau, cơn đau bắt đầu lan dần.
Đồng Đồng không quan tấm đến sự đau đớn của mình, cô sốt ruột xem xét Nhạc Bằng bị chính mình vùi vào trong ngực: "Nhạc Bằng, con không sao chứ, Nhạc Bằng!"
"Mẹ, con không sao!"
Lúc này Đồng Đồng mới thở phào.
Chiếc xe tử thần kia cũng ngừng lại, chủ xe chạy đến bên Đồng Đồng, nói với vẻ có lỗi:"Cô bị thương rồi phải không? Tôi không để ý cô từ bên kia đi tới, muốn đi bệnh viện không?"
"Bác tài, tôi nghĩ chân tôi bị thương rồi! Cũng không biết là bị gì, đầu tiên cứ đưa tôi đến bệnh viện!"Đồng Đồng nghe từng đợt đau đớn, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đầu cũng hơi choáng váng.
"Được được, tôi đưa cô đến bệnh viện." Xem ra chủ xe không phải là người trốn trách nhiệm, ông ta nói xong ôm Nhạc Bằng đến bỏ vào trong xe, lại ôm Đồng Đồng đến, cẩn thận đặt cô lên chỗ ngồi ở hàng trên.
Sau đó ông ta lái xe hướng bệnh viện gần nhất.
Đến bệnh viện,
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ bảo Đồng Đồng bị gãy xương đùi phải.
Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần từ từ tĩnh dưỡng, rất nhanh sẽ bình phục, sẽ không ảnh hưởng về sau!
Cuối cùng chủ xe đưa Đồng Đồng về nhà rồi rời đi.
Tuy nói là chiếc xe đụng vào Đồng Đồng, nhưng cũng do Đồng Đồng không chú ý, may mắn là chủ xe không ác ý chạy đi còn đích thân đưa Đồng Đồng vào bệnh viện rồi còn đưa về nhà.
Nhìn thấy Đồng Đồng trở về với bó thạch cao trên đùi, mẹ Lê và ba Lê cùng sợ hãi. Hơn nữa còn làm cho mẹ Lê tự trách mình, chính bà bảo Đồng Đồng đi ra ngoài giải sầu mới xảy ra tai nạn xe cộ.
Đồng Đồng hoạt động không tiện chỉ có nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lòng cô đã chết lặng.
Nhạc Bằng tranh thủ lúc mẹ Lê và ba Lê đi ra ngoài có chút công việc liền gọi điện thoại cho Lôi Dương.
"A lô, papa. Papa ở đâu vậy?" giọng Nhạc Bằng đầy oan ức làm Lôi Dương không khỏi hỏi nhanh.
"Sao vậy Nhạc Bằng, hôm qua chơi vui không?"
"Không vui, lúc về mẹ bị xe đụng ngã, giờ mẹ vẫn chưa đi được, chân mẹ con giống như cắt đứt, làm sao bây giờ papa?" Nhạc Bằng khóc lên.
Đầu Lôi Dương căng thẳng, lòng cũng không khỏi lo lắng đứng lên dò hỏi: "Xe đụng vào đâu? Có nghiêm trọng không?"
"Hình như nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói cắt đứt."
"Cái gì? Giờ mẹ con ở đâu?"Lôi Dương đang ngồi đã nhổm dậy, vội vàng đi qua đi lại lo lắng.
Nhạc Bằng thương tâm nói: "Giờ mẹ đang ở nhà, mẹ không chịu ở bệnh viện!"
"Bị thương hư vậy sao lại không chịu nằm viện?."
Nhạc Bằng cúi đầu: "Papa, papa tới xem mẹ được không? Mẹ đau lắm, không ăn được gì cả."
"Papa lập tức đi liền." trong đầu Lôi Dương giờ đều là bộ dáng Đồng Đồng bị thương, không biết cô có sao không. Anh cúp điện thoại, từ quán bar đi ra ngoài đón xe taxi hướng nhà Đồng Đồng chạy đến.
Lôi Dương đi đến trước cửa nhà Đồng Đồng, ấn vang chuông cửa.
Nhạc Bằng nghe tiếng chuông cửa thì trong lòng vui vẻ cực kỳ, nhất định là papa, cậu nhóc vội chạy ra trước mở cửa ra.
"Papa." Khuôn mặt lo lắn của Lôi Dương đập vào mắt Nhạc Bằng.
"Mẹ con đâu?" Lôi Dương sốt ruột hỏi.
"Mẹ trong phòng ngủ!" Nhạc Bằng chỉ chỉ phòng Đồng Đồng.
Lôi Dương không chút suy nghĩ hướng phòng ngủ của Đồng Đồng đi đến, đẩy cửa ra thì thấy được Đồng Đồng.
Ánh mắt anh đầu tiên nhìn thấy chân bị thương của Đồng Đồng được bọc thạch cao thật dày.
Nhạc Bằng đi đến trước giường Đồng Đồng, ngước nhìn Lôi Dương:"Hình như mẹ đang ngủ!" Sau đó lại ở bên tai Đồng Đồng nói: "Mẹ, papa đến xem mẹ nè!"
Nguyên Đồng Đồng vì đau đớn không ngủ được, nghe tiếng Nhạc Bằng, cô mở mắt thì thấy Lôi Dương đứng trước giường cô, nhất thời cô không biết đã xảy ra chuyện gì, Lôi Dương sao lại ở chỗ này!
Đồng Đồng nhớ tới thân mình, chân lại đau một chút, cô không khỏi nhíu mày, Nhạc Bằng rất tinh ý đi ra ngoài, cười rồi đóng cửa lại.
"Tôi đến thăm Nhạc Bằng." Lôi Dương đầu tiên mở miệng.
Đồng Đồng ánh mắt đau xót: "Được, Nhạc Bằng ở bên ngoài, anh đi đi!"
"Chân em làm sao vậy?"
Đồng Đồng quay đầu lại nhìn Lôi Dương, ánh mắt lo lắng của anh trốn ánh mắt Đồng Đồngs.
Đồng Đồng hơi dịu giọng:"Anh đang lo lắng phải không?"
"Để tôi xem xem."Lôi Dương ngồi bên giường Đồng Đồng, tay anh muốn lật đi tấm chăn trên người cô.
Đồng Đồng cự tuyệt Lôi Dương, cô đau xót: "Anh đã không thương em thì đừng nên đối với em biểu hiện sự quan tâm như vậy. Anh đã không tin em cho rằng em là thứ đàn bà dâm đãng, thì không cần bày ra bộ dáng lo lắng này, anh đã có người đàn bà khác thì đừng quấy rầy cuộc sống của em nữa. Anh đi đi."
Lôi Dương dừng tay, nhìn Đồng Đồng mặt không huyết sắc, anh chậm rãi đứng dậy, sâu trong mắt là sự bất đắc dĩ đầy thống khổ.
Anh thực sự muốn an ủi Đồng Đồng, muốn dù sao đi nữa cũng sẽ thật yêu thương cô, nhưng về sau anh là một phế nhân, hơn nữa không sống được bao lâu nữa sẽ từ từ chết đi, rồi cô sẽ thống khổ.
Bây giờ đau so với về sau đau thì cái đau sẽ giảm đi nhiều....
Anh làm khổ Đồng Đồng nhiều lắm rồi, về sau anh muốn cho Đồng Đồng sự an bài tốt nhất, làm cho sự đau xót của cô giảm đến mức nhỏ nhất.
Lôi Dương thống khổ nhắm hai mắt lại, xoay người chậm rãi hướng ra phía ngoài.
Đồng Đồng nhìn thân ảnh Lôi Dương đang dần xa mà tan nát cõi lòng, cô khóc cố đứng dậy, cô phải ôm lấy Lôi Dương, không cần anh đi.
Sao phải đối với cô như vậy?
Cô không tin Lôi Dương thật sự thay đổi.
Tình thế cấp bách khiến Đồng Đồng muốn ôm Lôi Dương lại, nhưng vì cái cái chân không nhúc nhích được cô lại ngã xuống giường, phát ra một tiếng la thống khổ.
Lôi Dương không khỏi dừng chân, rất nhanh đã bế Đồng Đồng đứng lên, lo lắng nói:"Thấy thế nào, em có sao không?"
Đồng Đồng ôm chặt Lôi Dương khóc: "Đừng rời em đi, A Dương, sao phải như vậy? Anh còn yêu em mà phải không? Anh lo lắng cho em đúng không? Rõ ràng anh biết em và Viễn Hàng chẳng có gì cả, sao anh lại nói vậy? Vì cái gì?"
Lôi Dương ôm Đồng Đồng đem cô đặt ở trên giường, cúi đầu nói: "Làm một người biết nhận thức đi, tôi nghĩ bất cứ ai cũng đều quan tâm em."
Đôi mắt đầy lệ của Đồng Đồng đau xót nhìn Lôi Dương: "Không, anh nói dối! Anh đối với em như vậy có phải vì anh có người đàn bà khác không còn thương em nữa?"
"Được rồi, em không cần nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi. Tôi còn có việc phải đi!"
Hay là anh muốn rời đi.
Đi thôi, đi thôi, không có gì cả!
Không còn gì có thể làm Lôi Dương dừng lại, anh đi nhanh ra khỏi phòng Đồng Đồng.
Trong mắt Đồng Đồng, bóng dáng của Lôi Dương cũng bị nước mắt làm cho mơ hồ.
Tình Cờ Tình Cờ - Hồ Ly Tình Cờ