Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mỹ Hạnh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5004 / 11
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 -
êm nay Ngàn Phương ở nhà một mình. Châu đưa con vào bệnh viện. Kim đi chơi với người yêu. Các bạn trong khu nhà nữ ai ở nhà nấy. Xé bức thư Hoàng gởi mới nhận được lúc chiều, Ngàn Phương đọc:
Ngàn Phương em yêu thương của anh!
Cô nghĩ thầm "Anh ấy lần thêm một bước trong cách xưng hô rồi!" Nhưng cô lại cười một mình, đọc tiếp:
Chỉ mới mấy ngày không gặp mà với anh như là thiên thu. Em thương! Anh chỉ mong trời mau sáng, mau tối để Giáng sinh năm nay em được về bên anh. Ngàn Phương! Khi em đã gật đầu, hẹn câu chờ đợi, khoảng cách xa nhau dài vô tận.
Trời đông buốt giá, anh cô đơn một mình từng đêm thao thức, chỉ mãi nhớ về em. Nơi xa đó, em ơi có nhớ một người hằng đêm cầu nguyện, mong mai sau gắn bó. Em yêu! Khi chưa nói được tiếng yêu, con tim có biết nén tiếng thổn thức... Sao em cứ mãi cách xa, chẳng chịu gần, không cho anh được ôm em trong vòng tay như đêm nào, cùng nghe ngọt ngào trong môi mắt. Ngàn Phương! Em về đây nhé, cùng nhau hưởng một mùa Noel trọn vẹn. Đêm qua, anh mơ thấy em cùng anh đi chợ tết, áo lụa vàng làm em tôi rực rỡ lạ kỳ. Anh mua tặng em một cành mai, mua luôn cành đào, hoa đã nở. Anh hái hoa đào kết thành vương miện đặt lên mái tóc em, em cười nắm tay anh rủ đi làm đám cưới. Ngàn Phương ơi! Xác pháo hồng ngập cả lối em đi, em yêu của anh... Giấc mơ qua rồi mà anh vẫn còn tiếc ngẩn ngơ. Em yêu! Ước gì giấc mơ thành hiện thực, để Ngàn Phương mãi mãi là của anh.
Ngàn Phương! Mùa đông ngoài ấy có lạnh không em? Giữ gìn sức khỏe nhé! Đừng để thương binh đánh nữa. Cứ nhớ là anh lại cứ lo trong lòng. Có người con gái nào như em đâu chứ. Lúc nào cũng như chim trời, chỉ muốn bay xa. Đừng nhé! Ngàn Phương hãy trở về bên anh, hãy giữ đúng lời hứa với anh, vì em thường nói, đã làm, quyết không hối hận. Anh chờ em.
Nguyễn Hoàng
Đọc hết bức thư Hoàng viết, Ngàn Phương đỏ mặt một mình. Anh ấy thật táo gan. Chỉ một lời hứa hẹn đợi chờ, anh đã nồng nàn đa tình như vậy đó. Trời ơi! Ngày nào mình yêu được anh, không biết còn đa tình, lãng mạn đến cỡ nào? Hoàng ơi! Anh hư lắm, làm em ngủ không được đêm nay. Thư gì mà cứ nhắc đến chuyện ấy, làm em nhớ lại, tim đập thình thịch trong lòng. Vậy có phải là tình yêu không nhỉ? Nếu là Ngàn, nếu là Ngàn thì cảm giác ấy có khác đi không? Chỉ nghĩ đến thôi, cô gái đã run bắn cả người, để rồi thao thức cả đêm.
Thế mà Giáng sinh năm ấy cô không về đi chơi Noel với Hoàng, cũng không thắp hương cho Ngàn được, vì cô phải trực. Điện báo tin cho anh, cô biết anh sẽ rất buồn. Nhưng làm sao được, có ai trực thế cho ai vào đêm Noel đâu chứ.
Châu ghé Ngoại thương bốn khi Ngàn Phương đang cắm cúi vào sổ thuốc, chị sà đến bên:
- Ngàn Phương! Năm ni Noel, nhà tổ chức một cuộc vui, em dự không?
- Dạ không.
- Rứa đi nhà thờ với chị và cu Trị?
- Cũng không. Em mắc trực rồi.
Câu nói của Ngàn Phương làm Châu buồn thiu, chị than thở:
- Hết ngày trực, nhè ngày ni mà trực.
- Chị ấy có biết mình còn buồn hơn chị ấy không? - Nghĩ thầm như vậy, nhưng cô vẫn cười:
- Dù rảnh, em cũng đâu đi được. Em chẳng có đạo, chẳng tin một điều gì, vô nhà thờ làm gì kia chứ?
- Chuyện nớ mô có răng. Chỉ cần mi đi với tao cho có bạn.
- Rứa chị rủ Kim đi, Vân cũng được.
Châu nói, mặt buồn thiu:
- Thôi, để chị đi một mình. Tụi hắn có bồ hết rồi. Tối ni có ai ảnh mô? Phải chi ảnh còn sống...
Ngàn Phương thấy Châu buồn, cô an ủi:
- Sống chết có số, chị giờ được đứa con trai cũng an ủi lắm rồi.
Châu đứng lên:
- Thôi chị về, nhắc chi thêm buồn. À, Ngàn Phương! Dũng có gởi thư về không?
- Hôm rồi có viết thư cho em, nói con đang ở tại tiểu đoàn I, quận y.
- Giá có hắn, chị cũng đỡ buồn.
Ngàn Phương cười, chị Châu vốn rất thương anh chàng tài hoa, ít nói này. Cô cũng rất mến thương anh, đã là bạn nhau rồi còn gì.
Cô vừa cắm cúi làm sổ thuốc thì có điện thoại ở cổng ngoài gọi vào.
- Ngoại thương bốn, tôi nghe đây.
- Cổng ngoài đây, mời cô Ngàn Phương ra có người gặp. Anh ta cứ cương quyết không chịu đợi hết giờ làm việc.
Ngạc nhiên, nhưng Ngàn Phương cũng nói:
- Vâng, Phương ra ngay. Nói người ta chờ chút.
Cô để sổ xuống, nói Kim chích thuốc buổi chiều giùm, rồi ra cổng. Nhưng khi tới cổng, cô sững sờ thấy Hoàng đứng nét mặt nôn nóng, cô reo lên:
- Anh Hoàng!
- Ngàn Phương!
Bốn mắt gặp nhau, tay nàng trong tay anh, bối rối một lúc sau cô mới hỏi:
- Hoàng ra thăm em hay có chuyện gì?
Ánh mắt anh không che giấu nỗi niềm thương nhớ.
- Có việc gì ngoài việc anh muốn được cạnh em đêm Noel.
Cô cảm động vô cùng, nhưng cười trêu anh ngay:
- Mình có phải là con chiên của Chúa đâu anh.
- Có gì đâu, họ vui mình cũng vui, em không thích anh ra đây sao?
- Em thích lắm, nhưng anh bỏ công việc trong đó cho ai?
- Em đừng lo chuyện đó - Rồi anh nhìn quanh - Vào thôi em, đứng đây hoài sao?
Cô chợt nhớ ra, đỏ cả mặt, bao ánh mắt đang nhìn vào hai người. Những tiếng chọc ghẹo bắt đầu vang lên, lính có khác, miệng mồm phát khiếp.
- Cô Phương ơi! Khi mô mời đám cưới rứa?
- Hai người xứng đôi ghê hỉ? Cô Phương ơi! Nỡ lòng mô cô để bao người tương tư?
- Dân quân đội răng quan dân thường hè?
- Cô Phương ơi! Từ bữa ni, tôi ôm khối sầu đi xuống đi lên.
Hoàng khó chịu lộ rõ trên nét mặt. Anh không quen sự bỡn cợt kiểu đó. Thấy Ngàn Phương chịu đựng, anh càng bực mình hơn.
Ngàn Phương hiểu điều đó, cô nắm tay anh xoa dịu:
- Hoàng đừng để ý, họ nói gì kệ họ. Em đưa anh về em làm việc, giới thiệu với bệnh nhân và đồng nghiệp của em.
Cô làm anh nguôi giận ngay, khi để tay mình trong tay anh đi từ cổng về Ngoại thương bốn.
Hàng trăm ánh mắt nhìn vào hai bàn tay đó. Buổi chiều công việc thường rảnh tất cả đều có mặt đầy đủ ở văn phòng. Phương đưa Hoàng vào giới thiệu ngay:
- Anh Hoàng! Đây là bác sĩ Trưởng, Linh, sẽ quan trợ lý phó. Cũ Chưởng trưởng trại, chú Hà, chú Thâm, chú Hoan, chú Liêm, và Kim. Còn đây là Hoàng, bạn trai của Ngàn Phương.
Họ bắt tay nhau, Hoàng thấu những ánh mắt nhìn anh không giấu tò mò. Họ muốn nhận xét anh, anh biết vậy. Thế giới nhỏ này với anh xa lạ vô cùng. Nhưng với cô gái thân thương có tên Ngàn Phương, đây là tất cả.
Bác sĩ Vận vui vẻ hỏi anh:
- Anh ra đây để ăn Noel với Ngàn Phương à?
- Vâng! Bác sĩ biết không, cô ấy rất ít khi về nhà.
- Tiếc là đêm nay Ngàn Phương phải trực. Vậy anh ở lại bệnh viện vui Noel với chúng tôi không?
- Tôi rất hân hạnh. Thú thật với bác sĩ, đây là điều bất ngờ.
- Mời anh và cô Phương lúc 28 giờ tại khu tập thể, đến dự tiệc nửa đêm.
- Xin y hẹn cùng bác sĩ!
Họ ngồi chuyện trò với nhau cho đến khi tan sở. Mọi người ra về, trừ Hà, đêm nay anh trực với cô. Đi phía sau, Kim ngắt Ngàn Phương đau điếng:
- Con khỉ, giấu hỉ? Chừ lòi mặt ra chưa?
- Ngàn Phương có giấu gì đâu?
- Còn chối, cha! Vượt đèo Hải Vân để cùng nàng vui một đêm Noel, thiệt là tình hết biết.
Ngàn Phương lúng túng, cô biết nếu mình không hạ giọng, Kim sẽ khó mà buông tha.
- Kim, cho Phương năn nỉ nghe! Hoàng không thích bị chọc ghẹo đâu.
- Một chầu bánh khoái Cửa Thượng Tứ, chịu không?
- Đồng ý - Ngàn Phương lẹ làng đáp.
Kim cười, cô dắt xe ra, đến cửa còn quay lại tặng Hoàng một nụ cười ý nhị. Kèm theo một cú đá lông nheo "mốt" ruột của Kim từng làm bao chàng trai điêu đứng. Hoàng chới với trước đầu mày, đuôi mắt của Kim. Ngàn Phương nhìn thấy, cô cười bảo anh:
- Kim là vậy đó, cứ làm đàn ông con trai lên ruột từng cơn. Nhưng chỉ vậy thôi, chớ nó có người yêu rồi, hai người da diết lắm.
Hoàng thừa cơ nắm tay cô:
- Họ da diết còn mình cứ phải cách xa nhau. Phương nè! Anh người yêu của cô ta cũng có ngày đau tim thôi. Chắc tối ngày không rời nhau mới an tâm.
Phương nhẹ nhàng rút tay khỏi tay anh:
- Không đâu. Hai người cứ chơi trò cút bắt mấy năm rồi. Hoàng! Giờ anh cùng em làm quen với thương bình của em nhé.
Hoàng âu yếm nhìn cô:
- Đây là cơ hội duy nhất để anh thấy người yêu anh với họ là thế nào?
Ngàn Phương vẫn chưa quen với hai chữ "người yêu". Cô ngượng ngùng dù lòng đau lai láng một niềm vui. Mình đã yêu, đã quên được chưa nhỉ? Cô xua tan ý nghĩ trong đầu khi thấy Hoàng đang chăm chú nhìn mình. Đừng nghĩ nữa, hãy biết đến hiện tại. Lòng cô bình tĩnh lại. Cô đưa anh đi thăm phòng bệnh do cô phụ trách. Thấy người mình yêu ở trong thế giới nhiều đau thương, mất mát này, Hoàng đã yêu lại càng yêu. Với anh, cô thật phi thường mới coi đây là niềm vui, nỗi sống đời mình. Anh đâu dám sánh bằng! Hoàng đi với cô đến giường thương binh, nghe cô trò chuyện và giới thiệu anh là bạn. Anh thấy họ rất quý mến cô nhưng tỏ ra lạnh nhạt với anh. Ở giường một thương binh còn trẻ, bị cụt mất chân phải, Hoàng muốn nói chuyện, nhưng anh ta xoay mặt vào tường, kéo mền đắp kín đầu, tỏ dấu hiệu từ chối sự làm quen với anh. Hoàng hiểu ngay vì sao, thấy Ngàn Phương gọi khẽ:
- Hoài ơi! Hoài ơi! Sao vậy? - Anh ta vẫn làm thinh.
Hoàng kéo tay cô, nói;
- Mình ra ngoài đi Ngàn Phương.
Cô buồn bã cùng anh về văn phòng, nói như phân bua với Hoàng:
- Sao bệnh nhân em bữa nay kỳ cục, chắc tại Giáng sinh bên ngoài vui vẻ làm họ nhớ đến những ngày êm ấm bên gia đình.
Hoàng tiếp lời cho cô hiểu thêm:
- Và vì anh không cùng giới với họ, nên họ có tự ti đó, em biết không? Nhìn thái độ họ, anh hiểu họ sợ anh đem cô y tá của họ đi. Họ ghét cả anh vì anh không có cái rủi ro bận áo lính. Vì anh không biết sống chết và đau đớn như họ bao giờ.
Ngàn Phương ngỡ ngàng, giờ cô mới hiểu ra, cô tự trách mình không tế nhị. Thấy nàng buồn, Hoàng nói:
- Chuyện đó bình thường thôi em. Rồi nói sẽ qua đi như cơn mưa bóng mây ngày hè.
- Em đang nghĩ phải làm gì cho thương binh vui một chút.
Cô chống tay lên cằm, một lát reo lên;
- A! Em nghĩ ra rồi, lên phòng tâm lý chiến, mượn guitar đợi tối rủ chú Hà và các thương binh biết hát, cùng hát cho nhau nghe.
Hoàng vui với niềm vui của cô:
- Hoan hô cô bé của anh! Nhưng anh chỉ nghe thôi, chớ hoàn toàn không biết hát.
- Không sao! Thương binh và y tá có người văn nghệ, hát hò hay lắm. Giá phải chỉ có Dũng.
Hoàng chú ý ngay:
- Dũng là ai vậy Ngàn Phương?
Cô vô tình kể:
- Dũng dễ thương lắm Hoàng, em quen ở trong trường. Dũng học B1 Quân y. Em nhớ có lần kể anh nghe rồi mà. Dũng tài hoa lắm, hát hay, đàn giỏi, soạn nhạc cũng tuyệt vời. Giá có Dũng đây, thương binh thích phải biết.
Cô gái không để ý đến thái độ của Hoàng, cô nói:
- Anh chờ chút nghe, em đi mượn đàn.
Cô đi ngay, để anh ngồi một mình trong văn phòng. Hà bước vào thấy Hoàng, anh hỏi:
- Ngàn Phương mô, để anh ngồi mình rứa?
Hoàng mời thuốc Hà rồi trả lời:
- Cô ấy đi mượn đàn, nói tổ chức văn nghệ tại chỗ cho thương binh.
Hà cười, khoe hàm răng trắng trên bộ mặt đen xì:
- Cô ấy cái gì cũng bé, chỉ có trái tìm là to. Thương binh đây nói chung, tất cả đều thương cô ấy lắm.
Chỉ giây lát trò chuyện, Hà đã kể Hoàng nghe bao nhiêu chuyện của Ngàn Phương.
- Anh biết răng không? Hầu như cổ chẳng khi mô ở nhà, cứ ở miết trong bệnh viện cả ngày đêm. Trực ở đây rồi lại trực bên trại bảy với cô Vân. Rồi về Hậu giải phẫu trực với bà Châu. Cổ chẳng đi chơi mô hết, cứ như Phật trong chùa, cổ làm như không có bệnh nhân cổ sống không nổi.
Hoàng nghĩ thầm: "Dĩ nhiên rồi, cô ấy từng nói: Bệnh nhân là tất cả cuộc đời cô ấy kia mà. Anh làm sao hiểu nổi. Cả tôi, tôi cũng không là gì của cô ấy cả. Tôi ngồi đây, vượt đường xa vì muốn có một ngày vui bên cô ấy, mà cổ lại cứ nghĩ phải làm sao cho bệnh nhân vui đêm nay. Bệnh nhân mới quan trọng. Còn tôi cũng thứ yếu. Đời cô ấy chỉ biết có một người con trai tên Ngàn! Và vì người ta cô ấy mới ở đây. Cô ấy thương thương binh, vì thương binh, nhưng thật ra cô ấy chỉ vì cái chết của Ngàn ".
Hà tiếp tuc câu chuyện. Anh nghĩ chắc Hoàng cần nhiều thông tin về cô bạn gái của mình.
- Điều anh có thể an tâm là cô Phương đàng hoàng lắm, không có bê bối như mấy cô tê. Hồi nớ, cô có người bạn mô đó về nằm viện. Họ đồn đủ thứ chuyện, té ra chẳng có chi hết. Chừ tui mới biết, cổ đã có anh rồi, cần chi ai nữa.
Hoàng không nhịn được tiếng thở dài:
- Cô ấy như chim trời, không thích lồng son anh ạ.
- Tính cổ kỳ cục lắm, nhiều khi anh em không hiểu nổi. Anh là người yêu của cổ chắc đau đầu lắm hỉ? Răng anh để cổ đi làm chi cho cực? Không cưới quách đi.
Hoàng không muốn tỏ tâm sự mình:
- Cô ấy chưa muốn, tôi cũng không ép.
- Xin lỗi hỉ. Anh yêu cô ấy nhiều lắm à?
- Chỉ như mọi người yêu nhau trong đời.
Hà gật gù, tỏ vẻ hiểu lắm, chẳng gì anh cũng một vợ ba con.
- Rứa anh còn phước lắm đó nghen. Ngàn Phương được vô số cây si trồng dọc đường bệnh viện.
Hoàng cười, anh dí mẩu thuốc lá vào gạt tàn:
- Tôi không lo chuyện ấy. Chỉ lo cô ấy phung phí sức khỏe.
- Chuyện nớ số một, còn lần phòng mổ cần máu cấp cứu, cổ tỉnh bơ cho hai bịch một lần. Vì cấp cứu phải lấy. Cổ nằm viện điều dưỡng hết mấy ngày, phải chuyền dịch glucoza mới khỏe lại.
Hoàng sững sờ, việc này cô giấu anh, cũng như vết thương, nếu không làm mủ thì làm sao anh biết được. Ngàn Phương! Em thật là khùng!
Anh chưa kịp nói thêm gì với Hà, Ngàn Phương đã về, tay xách theo cây đàn:
- Chú Hà! Chờ mình ăn cơm xong, làm liền nghe. Anh Hoàng, ăn cơm với em, cơm cực lắm, đừng khó chịu. Đáng lẽ em đưa anh về nhà, nhưng...
- Thôi! Đừng đáng lẽ nữa. Nếu có đáng lẽ, em đã ở Đà Nẵng với anh rồi.
Chịu thua Hoàng, Ngàn Phương cười nụ cười thật tươi, khiến Hoàng cứ ước ao, phải chi em cứ cười hoài như thế.
Họ đi ăn cơm. Xong thì trời đã tối. Cả bọn kéo nhau qua phòng bệnh, thương binh tỏ vẻ ngạc nhiên. Ngàn Phương nói ngay:
- Hôm nay Giáng sinh, bệnh viện không tổ chức gì để vui, Ngàn Phương xin phép giúp các chú quên nỗi buồn và nhớ. Chúc một Giáng sinh đạt mọi ước muốn.
Thương binh vỗ tay rầm rầm. Ngàn Phương mỉm cười với Hoàng rồi cất tiếng hát. Hoàng thật không ngờ cô hát hay như vậy. Lần đầu tiên anh được nghe cô hát.
Tiếng hát cô với lời ca, gợi cho họ lòng chán ghét chiến tranh, chán cảnh người giết người, họ muốn tìm về bến bình yên, về nơi không có tiếng bom rơi, đạn nổ, sống cuộc sống thanh bình hạnh phúc với gia đình. Hoàng chỉ biết cô hát rất hay, chớ làm sao hiểu trong chừng mực nào đó, người anh yêu đang cố gắng làm trọn lời hứa ngày nào với một người. Cô coi đó là nghĩa vụ làm người của cô.
Suốt ba giờ đồng hồ, Hoàng và những người thương binh khắp Ngoại thương bốn nghe Ngàn Phương với Hà, có cả thương binh nữa... thay nhau hát. Đến 22 giờ 30 mới chấm dứt. Về văn phòng, Hoàng không hỏi cam của ai trên bàn. Anh thấy, lột ngay, tách từng múi một để trước mặt Ngàn Phương và Hà.
- Ăn đi cho khỏe! Nghỉ một tí, còn phải lên dự tiệc nửa đêm. Ngàn Phương! Em thật...
- Anh lại định nói em không biết chăm sóc bản thân chứ gì?
Hoàng nhìn Hà rồi nhìn cô:
- Ngàn Phương! Ngay từ nhỏ khi ở nhà em cũng đâu chịu làm theo ý ai. Giờ xa xôi như vậy, anh lại càng không thể lo cho sức khỏe của em. Máu mà em còn cho hai bịch một lần, thì còn gì là em?
Cô thấy Hoàng giận thật sự. Phương háy Hà một cái rõ dài, nhưng lại năn nỉ anh:
- Hoàng đừng về méc mẹ nghe. Anh chẳng hiểu đâu, rốt cuộc em đâu có việc gì, mà người ta thì được cứu sống.
- Nhưng...
- Anh ra đây thăm em, vui Noel với em chứ bộ ra để la rầy em hả? - Phương nói giọng vừa hờn dỗi, vừa làm nhỏ.
Hoàng chỉ biết làm thinh, cười hòa, dù trong lòng anh thương và giận cứ ứ đầy.
Ngàn Phương biết điều đó. Trên triền dốc nhỏ về khu nhà ở của bác sĩ độc thân, để xoa dịu anh, một lần nữa cô để tay cô nằm trong tay anh. Chiếc khăn quàng bị gió thổi tung ra. Hoàng dừng lại choàng kín cho cô. Hai mái đầu chụm lại để Hoàng đắp thuốc. Que diêm tắt. Hoàng cũng kịp ôm nàng nhẹ nhàng trong tay. Ngàn Phương đâu thể dối lòng. Từ ngày ấy, cô từng khao khát được hưởng lại cảm giác kỳ lạ huyền diệu kia. Giờ có anh đêm nay, ngả người vào lòng anh, cô dễ mềm rũ tấm thân trong vòng tay đầy sức sống của anh. Hoàng thả rơi điếu thuốc, anh thì thầm, đôi môi tê cứng vì lạnh, vì đam mê chưa được thỏa.
- Đền anh đi Ngàn Phương!
- Đền gì?
- Nếu không, anh méc mẹ - Hoàng hăm dọa.
Anh nói tiếp - Và vì anh bỏ tất cả để có em đêm nay?
- Vậy đền gì?
- Hôn anh!
Trong đêm đông lạnh là thế, mà mặt cô cứ phừng phừng như phát sốt. Cô cựa mình muốn thoát khỏi vòng tay anh. Nhưng đâu có dễ vậy, một khi anh muốn có cô trong lòng. Rốt cuộc cô chịu thua, tấm thân mềm mại áp sát vào người anh, anh để hai tay cô choàng qua cổ mình nói như năn nỉ:
- Đi em! Hôn anh nhé!
Cô ngại ngùng lí nhí nói:
- Hoàng ơi! Em chưa biết hôn.
Anh cười, ánh mắt trong đêm lóe sáng hơn bao giờ hết:
- Như anh hôn em vậy mà.
Không còn cách từ chối. Môi cô láng ướt, nóng bỏng. Ngại ngùng một lúc rồi cũng hé mở ngậm lấy môi Hoàng. Cả hai thân hình cùng run rẩy. Vòng tay siết chặt, họ đê mê. Trời đông lạnh giá, nhưng lửa tình yêu nóng rực đôi tim. Bên dưới con dốc có anh đèn xe rọi thủng đêm đen, làm Ngàn Phương bừng tỉnh.
- Hoàng ơi! Các bác sĩ đang chờ.
Anh thì thầm trong đam mê:
- Tí nữa thôi em, Ngàn Phương!
- Hoàng! Thôi nghe anh! Mai anh về họ sẽ chế giễu em đó.
Hoàng chẳng muốn rời, nhưng cơn mưa phùn đến thật bất chợt. Anh đành để Ngàn Phương kéo tay chạy nhanh về căn nhà phía trước sáng rực ánh đèn. Điều Ngàn Phương bất ngờ là không có một nhân viên nào được mời trừ cô và Hoàng. Các bác sĩ bệnh viện không thiếu mặt người nào. Bác sĩ Vận tươi cười đưa cô và Hoàng đến ngồi bên ông và bác sĩ Trình. Cô chào người bác sĩ trẻ mà cô vô cùng kính trọng. Còn anh chỉ đáp lại bằng cái gật đầu. Nhìn thức ăn bày ở bàn, Ngàn Phương biết họ đặt cho nhà hàng nấu. Bác sĩ ở đây phần đông sống xa gia đình. Họ ở khắp miền đất nước, bị chuyển về làm nơi xa xôi này. Những đêm vui, họ vẫn mang nặng nỗi lòng buồn nhớ người thân. Họ thường uống rượu nhiều. Bên ly rượu, họ trở về với con người thật của mình. Không còn là quyền uy xa cách, họ cũng như bao người khác, muốn sống đời bình yên, xa rời áo lính.
Bên ngoài, trời mưa đã nặng hạt. Mọi người cùng nâng ly chúc mừng Giáng sinh bình yên. Chưa lúc nào Hoàng thấy mình hạnh phúc như bây giờ. Người ta lẻ loi còn anh đang có một tình yêu bao lâu chờ đợi. Anh gắp thức ăn bỏ vào chén Ngàn Phương, săn sóc cô từng chút. Bác sĩ Vận nhìn hai người, mỉm cười tán thưởng. Ngàn Phương đỏ mặt - đã đến lần thứ một ngàn cô tự hỏi đó có phải là tình yêu không? Cô chưa dám khẳng định lòng mình, nhưng cô thừa nhận mình đang vô cùng vui sướng.
Dũng đến thật bất ngờ. Áo poncho còn ướt nước. Mũ lưỡi tra sụp ngay mày. Giày dính đầy bùn đất. Anh định thối lui nhưng không kịp nữa, bác sĩ Lâm đã nhìn thấy, giọng ông ồm ồm như lệnh vỡ:
- Anh kia! Ai cho phép lên đây giờ này?
Tất cả đều nhìn ra ngoài. Ánh đèn chói mắt làm Ngàn Phương không thấy người ở ngoài. Nhưng cô nghe tiếng Dũng:
- Xin lỗi bác sĩ, tôi muốn gặp cô Ngàn Phương.
- Anh có biết giờ này đang nửa đêm không? Tìm gặp cô Phương có việc gì?
Ngàn Phương đẩy ghế lao mình ra ngoài. Hoàng bước theo, trước sáu con mắt, ba người đối diện nhau. Ngàn Phương xúc động ứa nước mắt khi nhìn Dũng. Anh đứng trước cô, tay cầm chiếc hộp nhỏ, anh nói mà giọng run run, có lẽ vì lạnh:
- Xin lỗi Ngàn Phương, anh Hà không nói Ngàn Phương đang dự tiệc. Dũng hay người bạn tải thương về, để kịp mang quà Giáng sinh tặng Phương. Quà nghèo của lính, mong Ngàn Phương không chê.
Cô gái nghẹn ngào không nói được gì, chỉ đưa tay nhận gói quà, Hoàng nhìn cả hai, tim rực lửa hờn ghen, nhưng anh vẫn bình tĩnh:
- Ngàn Phương! Sao em không giới thiệu để anh được làm quen?
Cô chợt nhớ ra. Dũng cũng vậy. Anh thấy ngay người con trai này với Ngàn Phương có nhiều đặc biệt. Có phải người cô đã từng nhắc đến với anh? Đúng rồi! Anh ta bận thường phục, nói tiếng Đà Nẵng dễ nghe. Dũng nhói đau trong tim. Anh tiếc cả cho sự hiện diện của mình đêm nay, làm Ngàn Phương khó xử. Nhưng cô gái chẳng quan tâm gì đến điều đó. Cô nói với Dũng:
- Dũng ơi! Phương giới thiệu nhé. Đây là Nguyễn Hoàng, anh bạn của Ngàn Phương từ Đà Nẵng ra chơi. Còn đây, Nguyễn Dũng, người mà em vừa kể Hoàng nghe hồi chiều.
Hai người con trai bắt tay nhau, nhìn mặt nhau như đánh giá người đối diện. Và Dũng chợt hiểu được tất cả. Bấy lâu nay Ngàn Phương vẫn giữ một khoảng cách với Dũng là vì vậy. Một mảng mây trôi trong mắt anh làm Dũng thấy cay cay và Dũng quyết định rất nhanh. Anh nói với cả hai người:
- Chúc hai người một Giáng sinh vui vẻ. Dũng phải về, vì xe của đơn vị đang chờ.
Ngàn Phương ngạc nhiên:
- Dũng không ở lại sao? Về ăn Noel với Ngàn Phương kia mà.
Anh cười khẽ, như trách người bạn gái vô tình, rồi quay mình bước đi nhanh. Ngàn Phương ngơ ngác nhìn theo, mắt còn đọng lệ. Cô vùng chạy ra, nhưng bàn tay Hoàng đã níu lại. Anh lắc đầu:
- Đừng, Ngàn Phương! Em để Dũng đi.
Cô định hỏi tại sao, nhưng hiểu ra ngay khi tia mắt Hoàng bùi ngùi nhìn cô. Cô gái để rơi hai hàng nước mắt. Cô thì thầm nói với món quà trong tay, hay nói với Dũng chẳng biết. "Mi ở đây mà Dũng đã đi rồi. Dũng ơi! Tha thứ cho Ngàn Phương! Ngàn Phương đã đem lại cho Dũng bao buồn phiền ".
Chiếc khăn tay của Hoàng thấm nước mắt cô như mọi lần. Lòng anh bình tĩnh lại. Sự từng trải giúp anh hiểu nỗi lòng của Ngàn Phương bây giờ. Cô không có lỗi gì, mà lại tự trách mình. Người con trai ấy cũng giống như anh ngày nào chờ đợi tình yêu của cô. Có khác chăng là Ngàn đã chết? Còn giờ đây, anh đang chờ đợi hạnh phúc của mình.
- Ngàn Phương! Đừng buồn nữa em. Vào đi, đừng để mấy bác sĩ chờ.
Bỗng tiếng hát trên boong tàu ngày nào của Dũng vang lên tha thiết. Biển cả mênh mông với gió, ào ạt tràn lên bên tai Ngàn Phương. Và chính đêm Giáng sinh này, cô đã hát lại bài hát của Dũng đêm nào trên boong tàu với tất cả tình yêu nồng nàn như chính Dũng hát. Lòng cô vơi đi một nỗi buồn, một niềm ân hận...
o 0 o
Chuyện là thế, chẳng hiểu cái loa nào loan truyền cái tin Ngàn Phương bị đánh ghen ngay nhà ở các bác sĩ đêm Noel. Hàng trăm cái miệng bàn tán. Những ánh mắt cười cợt. Những nụ cười, giọng nói châm chọc mỉa mai. Ngàn Phương quá mệt mỏi với sự đồn đại. Cô chẳng thèm thanh minh phân trần. Để làm gì kia chứ? Cô sống cho mình, bất cần dư luận thiên hạ.
Nhưng Kim, sau hôm nghỉ bù, vào làm việc, cô liếc tia mắt như dao cạo của mình tra vấn Ngàn Phương ngay:
- Ngàn Phương! Tối nớ răng, mà mấy mỏ nhọn rêu rao dữ rứa?
Vừa làm việc, Ngàn Phương vừa trả lời:
- Chẳng răng hết. Dũng về thăm, gặp Hoàng với mình đang dự tiệc nửa đêm. Dũng trao quà rồi đi ngay, vì xe chờ. Dũng tải thương mà.
Kim biết Ngàn Phương nói thật, cô thấy tội Dũng:
- Ui chao ôi! Thiệt hả mi? Về mười hai giờ đêm rồi đi ngay, buồn hỉ. Tội Dũng rứa?
- Biết làm sao, mình cũng buồn lắm.
- Hoàng nói chi không?
Ngàn Phương nghĩ thầm: "Mình mà nói Hoàng chưa phải là người yêu của mình, Kim hẳn nhất định không tin ". Cô rút thuốc vào xiranh rồi nói với bạn:
- Anh ấy hoàn toàn hiểu biết và thông cảm.
Kim xuýt xoa:
- Ngàn Phương! Mi thiệt có phước. Lấy Hoàng như chuột sa chĩnh gạo đó nghe.
- Sao mi nói vậy? - Cô ngạc nhiên trước câu nói của bạn.
- Tụi mình, tao nói thiệt, sống trong môi trường ni, khó có đứa mô chồng con ra hồn. Mi ngó coi, mười hết chín đứa lấy bậy, hoặc làm bé cho mấy thằng già tai to, mặt lớn. Mô cho xa, ngó tao đây nì! Cũng hết hơi sức tìm một thằng chồng cho yên bề mà có được mô. Đàn ông như lươn, như chạch, cứ trợn tuột ra khỏi tay mình. Tao vật lộn tình yêu cùng lão Minh cả hai năm rồi, nhưng đề cập tới chuyện hôn nhân lão cứ lắc đầu nguầy nguậy. Chán không?
- Tình yêu cần nhiều thời gian. Kim phải kiên nhẫn.
- Mi khỏi dạy đời tao. Răng? Còn mi khi mô cưới?
Đôi mắt Ngàn Phương trở nên huyền hoặc xa xôi:
- Chưa biết, nếu được phải cuối sang năm.
Phát đến gói thuốc cuối cùng cho thương binh. Kim phụ với Ngàn Phương chích thuốc, nghe Phương nói cuối sang năm, cô hỏi giọng thắc mắc:
- Răng lâu rứa mi?
- Chờ mãn tang anh Ngàn của mình.
- Mi có anh à? Nhưng anh thì có can chi?
- Mình đã hứa rồi. Hoàng sẽ bằng lòng thôi.
Cô đẩy xe thuốc về văn phòng. Kim cho tay vào túi áo lạnh lùng đi với bạn về phòng. Cô xúi Ngàn Phương:
- Mi nói Hoàng đi hỏi trước cho chắc.
Ngàn Phương phì cười:
- Để làm gì? Không muốn đến với nhau thì đám hỏi cũng bỏ. Chủ yếu là tin ở nhau. Hoàng yêu mình từ thuở nhỏ. Bước chân vào cuộc đời này, mình tưởng anh ấy buồn giận mà quên đi. Nhưng anh ấy đối với mình vẫn như ngày nào. Mình tin anh ấy hơn tin bản thân mình, Kim ạ.
- Rứa thì tao chỉ còn biết chúc mi hạnh phúc.
Tình Cho Không Tình Cho Không - Mỹ Hạnh