In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mary Balogh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: More Than A Mitress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1388 / 12
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
om cháu tiều tụy quá, Sara," phu nhân Webb nhận xét. "Tất nhiên điều đó cũng dễ hiểu, sau tất cả những gì cháu đã trải qua. Chúng ta sẽ sớm đem sắc hồng trở lại đôi má cháu. Cô chỉ ước sao chiều nay cô cháu ta có thể ra ngoài đi dạo hoặc làm một vòng xe ngựa. Trời thật đẹp.
Tuy nhiên chiều nay chúng ta phải ở nhà để đón khách tới thăm. Dù có lo âu thế nào, chúng ta cũng phải chuẩn bị đón tiếp." Jane đang mặc chiếc váy muslin thêu hoa và chiết eo cao, rất hợp thời trang. Nó nằm trong chiếc rương đựng tư trang của cô được Phillip và người đánh xe của Công tước Tresham đưa đến vào sáng nay.
Tóc cô được chải và vấn lên bởi một cô hầu được cắt cử riêng cho cô. Nhưng dù đã tỏ ra sẵn sàng đối mặt với buổi chiều đầy những hoạt động giao tế, Jane vẫn cứ nghĩ mãi vấn đề đang làm cô phiền muộn. "Có lẽ tốt hơn cháu nên ở ngoài tầm mắt những vị khách của cô, cô Harriet ạ." Phu nhân Webb, đang đứng nhìn ra cửa sổ liền quay vào ngồi xuống chiếc ghế đối diện Jane.
"Đó là việc cháu không được tránh né. Dù rằng không ai trong hai chúng ta nói ra miệng, Sara, cô rất hiểu cháu đã sống như thế nào trong thời gian qua. Cuộc sống ấy đối với cháu quá đỗi kinh hoàng, nhưng nó đã kết thủc. Cháu có thể chắc chắn rằng Tresham sẽ bịt miệng bất cứ ai nghi ngờ mà cậu ta biết.
Và tất nhiên cậu ta muốn lấy cháu. Cậu ta là một quý ông và biết mình đã xâm hại cháu. Cậu ta không những chuẩn bị làm điều đúng đắn đó mà chắc chắn sẽ làm cho bằng được." "Ngài ấy rất tử tế trong chuyện đó," Jane cay đắng nói. "Ngài ấy biết hơn là tin rằng làm thế sẽ có ích với cháu." "Danh tiếng Công tước Tresham có thể là bất hảo nhất so với bất cứ quý ông nào trong thành phố," phu nhân Webb nói với tiếng thở dài, "song có khi cô đã quá cường điệu.
Cậu không nổi tiếng vì sự đồi bại mà là sự phóng đãng và khuynh hướng trở thành trung tâm của mọi cãi vã. Cậu ta giống hệt người cha trước kia và cả người ông nội trước đó nữa." "Không!" Jane buột miệng, nóng giận hơn dự định. "Anh ấy không giống họ!" Phu nhân Webb nhướng mày.
Nhưng trước khi bà có thể nói thêm điều gì, một tiếng gõ đã vang lên ngoài cửa phòng khách, ông quản gia ra mở cửa và thông báo tên những vị khách đầu tiên đến thăm - ngài Conan Brougham cùng phu nhân Brougham, mẹ anh, và tiểu thư Chloe Brougham, em gái anh. Ba người vừa yên vị chưa đầy vài phút thì tiếp tục có ngài Heyward và phu nhân đến.
Phu nhân Heyward tỏ rõ thái độ rằng mình đến với một mục đích đặc biệt là nói chuyện với Jane và trách móc cô vì đã giấu giếm danh phận thật của mình trong thời gian ở Dudley House. "Đời tôi chưa bao giờ ngạc nhiên hơn thế khi nghe anh Tresham kể chuyện đó," phu nhân Ward nói. "Và cũng chưa bao giờ hài lòng hơn khi biết anh ấy đã tìm ra cô và đưa cô về đây, cô Sara ạ.
Ôi, cái ý tưởng cô là một kẻ sát nhân dùng rìu! Mỗi lần nghĩ tới nó là tôi không nhịn được cười, có anh Heyward làm chứng. Tôi dám nói ngài Jardine đã cư xử khiếm nhã đến không thể tha thứ với cô. Tôi đã từng gặp và nhận ra ngay anh ta là kẻ bất lương xảo quyệt. Cô phải là người nhẫn nhịn lắm mới đánh anh ta chỉ bằng một quyển sách, còn anh ta thật thiếu độ lượng mới làm ầm ĩ chuyện đó lên và chạy đi ăn vạ cha mình.
Ở vào địa vị cô tôi ắt đã vớ lấy một chiếc rìu." "Phu nhân Webb đã mời em ngồi được hai phút rồi, em yêu," ngải Heyward đánh lạc hướng vợ. Sau đó còn nhiều khách khứa nữa tới chơi. Một số là bạn bè của phu nhân Webb. Còn phần đông là những người Jane đã gặp ở Dudley House trong những dịp khác nhau - Tử tước Kimble, ngài Ferdinand Dudley, và Nam tước Pottier.
Jane không mất nhiều thời gian để hiểu ra ai đã cử họ đến hay nguyên nhân vì sao họ đến. Chiến dịch khôi phục lại danh dự cho cô đã được phát động. Cô không những không phấn khởi, mà còn tức giận. Chẳng lẽ anh thực sự tin rằng cô không thể làm chủ cuộc đời mình nếu thiếu bàn tay giúp đỡ của anh sao? Cô chỉ ước sao anh đích thân đến để cô có thể xả nỗi bực tức của mình.
Và rồi anh đến thật. Anh đến một mình, nhìn không chê vào đâu được trong chiếc áo vét màu xanh lam, quần ống bó màu bánh bích quy vừa khít và đôi giày ống Hessian có thể dùng làm gương soi. Và tất nhiên nhìn anh đẹp trai không chịu nổi dù cô không biết mình bắt đầu nghĩ anh đẹp trai từ bao giờ.
Và nam tính đến nghẹn thở. Và vũ trang bằng tất cả thái độ ngạo mạn đáng ghét của mình. Cô ghét anh kinh khủng. Nhưng dĩ nhiên cung cách đoan trang không cho cô trừng mắt cũng như đuổi anh về. Xét cho cùng đây không phải là phòng khách của cô. Cô cũng là khách ở đây không khác gì anh.
Anh nghiêng mình chào phu nhân Webb và lịch sự chuyện trò với bà. Anh lạnh nhạt nghiêng đầu với Jane - cứ như cô là hạt bụi lơ lửng trong tầm mắt anh, cô tức tối nghĩ. Anh nhướng mày thay lời chào với những người thân và bạn bè mình đang vây lấy cô - phu nhân Heyward, ngài Ferdinand, Tử tước Kimble và những người khác.
Sau đó anh bắt đầu trò chuyện với quý bà Minter và ngài Brockledean trong mười lăm phút liền. Jane đã quyết định sẽ không nói lời nào với anh ngay khi tên anh được xướng lên. Sao anh dám tước mất của cô cơ hội làm ngơ anh? Dĩ nhiên cô cũng muốn có dịp nói cho anh biết là anh không cần cất công phái mọi người đến đây thăm hay cố khôi phục lại thanh danh cho cô.
Làm sao anh dám không chịu đến gần để cô mắng nhiếc và bảo anh đi mà lo lấy chuyện của mình? "Cỗ xe mới thực sự trông rất tuyệt, anh Ferdie," phu nhân Heyward đang nói. "Nó nhanh hơn hẳn cỗ xe trước. Rồi người ta sẽ thách đấu với anh để xem nó có hơn những cỗ xe khác hay không.
Anh tuyệt đối không được nhận lời đâu đấy. Cứ nghĩ đến hệ thần kinh của em nếu có thêm một cuộc đua nữa như vừa rồi. Dù em chưa bao giờ chán nghe về khúc cua cuối cùng mà anh đã tăng tốc bất chấp mọi lời cảnh báo của anh Tresham và Heyward là phải lái thật cẩn chận. Ôi, giá mà em được ở đó chứng kiến nhỉ! Đôi lúc làm phụ nữ cũng thật chán, phải không tiểu thư Sara?" Anh đã đứng dậy khỏi chỗ, Jane nhìn thấy qua khóe mắt.
Tức là Công tước Tresham. Anh định ra về. Anh đang đi sang nhóm của cô. Anh sẽ tiến lại và nói chuyện với cô. Cô liền ngoảnh đi và nở nụ cười rạng rỡ với em trai anh. "Tôi được biết ngài là một người đánh xe xuất sắc, ngài Ferdinand" cô nói. Chàng trai sôi nổi và tốt tính mà cô đặc biệt quý mến, lập tức bật dậy trước miếng mồi nhử.
"Cô có muốn đi dạo trong công viên bằng xe ngựa chiều mai không, tiểu thư Sara?" "Được thế thì hay quá, cảm ơn ngài ngọt ngào đáp, ngẩng nhìn vào đôi mắt tối sẫm của Công tước Tresham, anh đã dừng lại bên rìa nhóm cô đang ngồi chuyện trò. Nhưng nếu cô mong nhìn thấy vẻ khó chịu trên gương mặt anh, thì đã thất vọng nặng nề.
Anh còn tỏ ra thích thú một cách trơ tráo. "Ta đến để nói lời cáo từ với cô, ma’am," anh bảo cô, khẽ nghiêng đầu. "Ồ," cô nói, vẫn giữ nụ cười, "là ngài đó ư, thưa ngài? Tôi hoàn toàn quên mất là ngài ở đây." Chắc đây là lời lẽ thô lỗ nhất cô từng nói trước đám đông.
Cô hết sức hài lòng với mình. "À," anh không rời mắt khỏi cô và nói chỉ đủ cho cô và nhóm của cô nghe được. "Ta thấy không có gì bất ngờ, vì ta vốn nổi tiếng hay tránh né những cuộc viếng thăm chiều tẻ ngắt. Nhưng với cô thì ta dành ra ngoại lệ, bởi hiếm có cơ hội được dùng trà với người làm cũ của mình." Jane không thể ngờ anh quay lưng và cất bước đi khỏi, tận hưởng niềm khoan khoái được nói lời cuối cùng.
Cô trừng trừng nhìn theo bóng lưng xa dần của anh, quên sạch bộ dạng đoan trang, trong lúc những thành viên khác trong nhóm sửng sốt nhìn chằm chằm từ cô sang anh hoặc vờ như bị lảng tai đột ngột và bỗng có nhu cầu hắng giọng ầm ĩ. Phu nhân Heyward vỗ lên cánh tay Jane. "Cô cừ lắm," cô nói.
"Đó là đòn đáp trả xuất sắc và khiến anh Tresham ngạc nhiên đến nỗi anh ấy phải hạ mình xuống tới mức tức giận. Ôi, sao mà tôi thích cô thế!" Cuộc trò chuyện rôm rả lại cho đến một lát sau các vị khách bắt đầu tạm biệt ra về. "Chưa bao giờ nhà cô có một buổi chiều thành công như thế này," phu nhân Webb hồ hởi nói khi tất cả khách khứa đã về hết.
"Vì lẽ đó cô nghĩ chúng ta nên cảm ơn Công tước Tresham, Sara ạ." "Ồ," Jane nói, chua chát ngoài ý muốn, "cháu dám chắc là mình rất biết ơn ngài ấy. Nếu ngài ấy có quay lại và đặc biệt muốn gặp cháu, cô Harriet, thì cháu sẽ không có nhà đâu." Phu nhân Webb ngồi xuống và chăm chú quan sát Jane.
"Có phải cậu ta đạ đối xử với cháu rất tệ không, Sara?" "Không ạ,"hẳng định chắc chắn. "Cháu không bị cưỡng ép bất cứ chuyện gì, cô Harriet ạ. Ngài ấy đề nghị và cháu nhận lời. Cháu đã khăng khăng đòi lập một bản hợp đồng, và ngài ấy đã tuân thủ các điều khoản.
Ngài ấy không đối xử tệ với cháu." Trừ chuyện ngài ấy đã khiến cháu yêu ngài ấy. Và tệ hơn nữa, đã khiến cháu thích ngài ấy. Trừ chuyện ngài ấy đã lay động mọi cảm xúc của cháu, khiến cháu cảm thấy trống rỗng, hoang mang và vô cùng khổ sở. Cô không nói thành tiếng những suy nghĩ của mình, nhưng cô cũng chẳng cần làm thế.
"Trừ chuyện làm cho cháu yêu cậu ta," phu nhân Webb nhẹ nhàng nhận xét. Jane giật mình nhìn bà, nhưng cô không cách nào ngăn được những giọt nước mắt đáng khinh đang tuôn trào. "Cháu ghét ngài ấy," cô khẳng định. "Ta thấy được điều đó," phu nhân Webb đồng ý với nụ cười thoảng qua.
"Vì sao? Cháu không ngại nói với ta chứ?" "Ngài ấy là một con quỷ vô cảm, ngạo ngược," Jane trả lời. Phu nhân Webb thở dài. "Ôi, cháu yêu quý. Cháu yêu cậu ta thật rồi. Ta không biết nên vui hay buồn đây. Nhưng nói chuyện đó đủ rồi. Cả ngày hôm nay ta đã cân nhắc nên làm gì để giúp cháu bỏ quá khứ lại phía sau.
Sắp tới ta sẽ giới thiệu cháu ở Phòng khách của Hoàng hậu, Sara, và tổ chức vũ hội ra mắt cho cháu ở đây. Ta thấy phấn khích như một thiếu nữ vậy. Chắc chắn nó sẽ gần như là sự kiện đình đám nhất Mùa lễ hội. Sự nổi tiếng của cháu có thể hiểu được, cưng ạ, Chúng ta bắt đầu lên kế hoạch thôi." Cách đây vài năm đó sẽ là lễ ra mắt Jane hằng mơ ước.
Nhưng lúc này những gì cô có thể nghĩ được là Jocelyn đã đến đây chiều nay, đầy lạnh lùng và ngạo mạn, và gần như hoàn toàn phớt lờ cô cho đến lúc có cơ hội lăng nhục cô. Không biết bao nhiêu buổi chiều đã trôi qua kể từ lúc anh hoàn thành bức chân dung của cô, rồi phơi bày trái tim mình trước cô và khóc trong khi ôm chặt cô vào lòng? Như thế đó là kiếp trước.
Như thế nó đã đã xảy ra giữa hai người khác. Cô ghét an>Có lẽ nỗi nhức nhối đè nặng trong tim cô sẽ không bao giờ biến mất. Rồi cô chợt hốt hoảng. Bức chân dung của cô. Bức tranh quý giá của cô. Cô đã rời nhà mà không mang theo nó. Nhà sao? Nhà nào? Suốt mùa xuân, chiều nào cũng vậy, mọi thành phần ưu tú trong xã hội đều cưỡi ngựa hoặc ngồi xe hoặc đi bộ trong công viên Hyde Park.
Tất cả bọn họ đến để ngắm nhìn và được ngắm nhìn, để buôn chuyện và là nhân vật chính trong các câu chuyện ngồi lê đôi mách, để chưng diện và bình luận mọi mốt thời trang mới nhất, để tán tỉnh và được tán tỉnh. Jane mặc váy màu xanh lam cùng áo choàng lông và chiếc mũ bonnet màu vàng nhạt đơn giản buộc dưới cằm bằng dải ruy băng lụa rộng bản màu xanh lam.
Cô mang cây dù màu vàng nhạt mượn của phu nhân Webb. Cô ngồi ở chiếc ghế cao ngất trên cỗ xe song mã mới của ngài Ferdinand Dudley trong lúc anh vừa điều khiển dây cương vừa vui vẻ chuyện trò với cô, và giới thiệu cô với một số người tiến lại với ý đồ rõ rệt là gặp mặt tiểu thư Sara Illingsworth đầy tai tiếng, nhân vật chính của câu chuyện khiến những phòng khách và các câu lạc bộ một lần nữa xôn xao bàn tán.
Cô nói cười luôn miệng. Xét cho cùng, ánh nắng đang rực rỡ, và cô thì đồng hành với một quý ông trẻ đẹp đang trổ hết tài nghệ để giành cảm tình của cô. Nếu nhìn kỹ thì anh cũng giống anh trai mình, nhưng cô sẽ không vì lẽ đó mà mang thành kiến với anh. Ý nghĩ về anh trai anh khiến cô không vui vẻ thực sự.
Bất chấp tất cả những gì đã xảy ra trong bốn tám giờ qua - thoát khỏi nỗi sợ hãi, được trở lại là chính mình, sống trong thế giới của mình - Jane vẫn gần như mong ước minh có thể quay lại thời điểm một tuần trước. Giờ này tuần trước họ còn ở bên nhau, anh đang vẽ, còn cô thêu thùa.
Dần trở nên thoải mái với nhau. Trở thành bạn bè. Yêu nhau. Tất cả chỉ là ảo ảnh. Đây mới là thực tại. Và "thực tại" đang cưỡi trên mình ngựa đến gần cỗ xe của ngài Ferdinand cùng với Công tước Tresham đến giờ vẫn thật khó để nghĩ anh chính là Jocelyn nom cay độc, khinh khỉnh và khó gần, thực ra là khá giống con người thường ngày của anh.
Anh chạm roi ngựa vào vành mũ, nghiêng đầu và cất lời chào cô; trong khi Tử tước mỉm cười, cầm lấy tay cô đưa lên môi và bắt đầu nói chuyện với cô trong ít phút. Toàn bộ thời gian đó đôi mắt đen, không chút biểu cảm của Công tước dán chặt vào cô. Jane tươi cười trò chuyện, xoay xoay cây dù trong tay và đồng ý cưỡi ngựa đến công viên vào ngày hôm sau với ngài Kimble.
Rồi họ đi khỏi và Jane, vẫn cười niềm nở, khó nhọc nuốt cục nghẹn đã hình thành trong cổ họng cùng cảm giác đau nhói dâng lên sau cánh mũi và lan xuống ngực cô. Nhưng không có thời gian để ủ ê sầu não. Còn có ngài Ferdinand để lắng nghe và những người khác phải trò chuyện. Jocelyn vừa đi được một phút thì phu nhân Heyward đã tiến tới trên một cỗ xe bốn bánh bỏ mui, giới thiệu Jane với Bá tước quả phụ Heyward, và bắt đầu nói liến thoắng.
"Tôi đang hết sức trông đợi vũ hội ra mắt của cô ở nhà phu nhân Webb. Sáng nay chúng tôi đã nhận được thiếp mời. Tôi dám chắc anh Heyward sẽ tháp tùng tôi, chuyện này khá hiếm hoi đấy vì anh ấy xem những vũ hội là tẻ nhạt. Cô có tưởng tượng được mình sẽ mệt nhoài vì khiêu vũ không, tiểu thư Sara? Và anh đừng đảo mắt kiểu theo kiểu đáng ghét đó nữa, được không anh Ferdie? Em có nói chuyện với anh đâu.
Với lại ai nấy đều biết anh thích đánh lộn hơn khiêu vũ. Anh không bao giờ biết em đã chịu đựng những cơn trống ngực ghê gớm thế nào khi nghe nói anh và anh Tresham đã đánh nhai với ba trong số năm anh em nhà Tresham, chiến thắng sẽ ngọt ngào hơn nếu các anh hạ gục được cả năm. Em không hiểu tại sao hai tên kia lại đứng ngoài nhìn anh em chúng bị đánh bại." "Angie," ngài Ferdinand khuyên, "giảm âm lượng xuống đi.
Nhưng Jane đã quay ngoắt sang nhìn anh. "Ngài và Công tước đã đánh nhau mấy ngày trước sao? Bằng súng lục sao? Và các ngài giết chết ba đối thủ ư?" "Thực ra là bằng nắm đấm, ma'am." Anh có vẻ hết sức ngượng nghịu. "Chúng tôi đã lần lượt làm cho hai tên bất tỉnh. Tên thứ ba thì ôm cái mũi gãy lăn lộn trên cỏ.
Sẽ là không quân tử nếu đánh tiếp khi hắn đã xuống. Em không việc gì phải nói những điều như thế trước mặt các quý cô khác, Angie." Phu nhân Heyward đảo mắt lên trời. "Em cũng thấy thật không quý phái, anh Ferdie, khi em nằm thao thức bao đêm, những dây thần kinh muốn đứt tung, vì anh Tresham gặp hai tên Forbes còn lại.
Em dám chắc là bằng những khẩu sủng lục. Chắc chắn anh ấy sẽ bị giết. Song em nghĩ anh ấy thật cừ khi tiếp hai tên trong hai sáng liên tiếp. Em chưa từng nghe chuyện gì như thế. Chỉ mong rằng anh ấy còn sống để đối đầu với cuộc gặp thứ hai." Jane cảm thấy như máu trong người dồn hết xuống các ngón chân khiến chúng nhói đau, trong khi toàn bộ những phần còn lại trên người cô lạnh ngắt, toát mồ hôi và yếu lả.
"Angie," ngài Ferdinand gay gắt, "đó là chuyện của cánh đàn ông. Nếu em không còn gì hay hơn để nói thì anh khuyên em hãy mang con chim đang đậu trên vành mũ em về nhà và cho nó ăn trước khi nó chết đói. Và tiện thể tưới nước cho mấy bông hoa kia luôn. Làm sao cổ em đỡ nổi cả lũ tạp nham kia thì anh cũng không hiểu nổi.
Chúc một ngày tốt lành, ma'am." Anh chạm tay vào vành mũ chào bà Bá tước và giục ngựa đi tiếp. Jane vẫn không chắc mình có lăn ra bất tỉnh hay không. Trong tai cô đầy tiếng vo vo khó chịu. Hai bàn tay cô đau nhói như kim châm. "Công tước lại sắp đấu súng nữa ư?" cô hỏi. "Không có gì phải lo lắng đâu, tiểu thư Sara," ngài Ferdinand vui vẻ.
" Tôi còn mong anh ấy nhường cho tôi một tên, dù sao thì tôi mới là người chúng cố giết. Nhưng anh ấy sẽ không chịu, và khi Tresham đã hạ quyết tâm làm gì, hoặc không làm gì, thì miễn tranh luận với anh ấy." "Ôi, ngốc nghếch, người đàn ông ngốc nghếch!" Jane kêu lên, sự giận dữ đã cứu cô và đẩy máu lưu thông trở lại khắp cơ thể cô.
"Tất cả chỉ vì danh dự." "Hoàn toàn đúng, ma'am," ngài Ferdinand tán thành trước khi rất duyên dáng nhưng cũng rất cương quyết chuyển chủ đề. Không những một mà là hai cuộc đấu súng, Jane nghĩ. Trong hai buổi sáng liền nhau. Gần như anh chắc chắn sẽ mất mạng. Cơ hội sống sót của anh sẽ giảm một nửa so với thông thường.
Như thế cũng đáng đời anh, cô cáu tiết nghĩ. Nhưng làm sao cô có thể tiếp tục sống đây? Làm sao cô có thể sống trong một thế giới vắng bóng anh>Anh nhớ Jane nhiều hơn mức anh dự liệu. Ồ, tất nhiên anh đã đến nhà phu nhân Webb ngay buổi chiều đầu tiên đó, và nổi cơn kích động mà đối xử với Jane chẳng ra gì trước đám đông khán giả chỉ vì cô đã xấc xược với anh và mỉm cười quá rạng rỡ với Ferdinand lúc nhận lời mời đi dạo trong công viên khiến Jocelyn chỉ muốn cho em trai anh một đấm vào mặt.
Và anh đã cưỡi ngựa đến công viên khi biết cô sẽ ở đó, đầu tiên là với Ferdinand rồi sau đó là Kimble, đã chào cô và nói mấy lời xã giao với cô, không hơn. Từ ánh mắt ương bướng và đôi môi mím chặt của cô, anh biết nếu anh nói thêm điều gì thì sẽ chỉ khôi lên một trận đấu chiến nữa mà thôi - điều mà anh hoàn toàn vui mừng được thực hiện, chỉ cần họ được ở riêng với nhau.
Tất nhiên anh quyết tâm phải có được cô, có lẽ không chỉ vì cô nhất quyết phản đối. Nhưng anh biết đi theo lối hành động quen thuộc và cố áp đặt ý muốn của mình lên cô là vô ích. Cô cần thời gian để thích ứng dần với sự thay đổi trong tương lai của mình. Anh phải cho cô thời gian để cô nhớ anh.
Chắc chắn cô sẽ nhớ anh. Cho dù lần đầu tiên biết được thân phận thật của cô anh đã khẳng định tình cảm cô dành cho anh là hời hợt, thì giờ anh không còn chắc chắn về điều đó nữa. Anh nhớ sự hòa hợp dễ chịu trong căn phòng nhỏ mà Jane gọi là hang ổ. Và không thể nào nhầm lẫn đam mê thể xác cô dành cho anh.
Anh cay đắng hối tiếc hai lần cuối cùng anh đến với cô - một lần ban đêm, một lần ban ngày. Anh đã không kiểm soát được tình thế. Ngay từ đầu anh đã quyết định sẽ cho cô thời gian. Và anh cùng sẽ cho bản thân mình thời gian. Anh có hai trận đấu súng phải đối mặt. Anh thấy mình không thờ ơ như bốn trận đấu súng trước.
Anh bàng hoàng nhận ra lần này mình có thể chết. Có lẽ trước đây chuyện này không có ý nghĩa mấy đối với anh. Nhưng bây giờ, dường như anh đã có mục địch nào đó để sống. Đó là Jane. Nhưng giờ làm sao anh theo đuổi cô một khi cô thể anh sẽ chểt? Và làm sao anh theo đuổi cô khỉ cô vần còn nguyên nỗi tức giận cay đáng với anh, và cảm giảc bị phản bội của anh vẫn như một vết thurong không ngừng rì máu? Thế nên trong những ngày trước buổi đấu súng với mục sư Josiah Forbes, Jocelyn tránh né mọi sự tiếp xúc với Jane.
Anh đến ngôi nhà nh một lần và thấy mình đi thơ thẩn quanh căn phòng riêng của họ. Anh nhìn mảnh vải cô đang thêu dở, vẫn căng trên khung, và hình dung cô ngồi trước nó, lưng thẳng băng duyên dáng. Anh cầm quyển Mansfield Park lên từ chiếc bàn ké cạnh cái ghế anh hay ngồi. Anh chưa bao giờ đọc xong nó.
Anh chơi một giai điệu trên chiếc đàn dương cầm bằng bàn tay phải nhưng không ngồi xuống. Và anh nhìn đăm đăm bức tranh anh vẽ cô. Jane, với ánh sáng sống động và tình yêu tỏa ra từ cô đã làm bức tranh bừng lên. Sao anh có thể từng nghi ngờ cô? Sao anh có thể đối xử với cô bằng cơn thịnh nộ lạnh lùng thay vì ôm cô vào lòng và dỗ dành cô thổ lộ mọi bí mật, mọi sợ hãi của mình với anh? Cô đã không làm anh thất vọng, mà ngược lại.
Anh gọi luật sư riêng đến Dudley House và thay đổi di chúc của mình. Trong lòng anh bị ám ảnh hoài bởi ý nghĩ về những việc đáng lẽ mình phải làm và những việc đã không làm. Anh đã không ôm cô vào vòng tay mình. Có thể anh sẽ không bao giờ có cơ hội làm thế nữa. Chỉ cần được ôm cô một lần nữa thôi, anh bắt đầu nghĩ ngợi bằng sự đa cảm hiếm hoi, thì anh có thể mãn nguyện chết.
Những lúc tỉnh táo anh thấy ý nghĩ đó đúng là nhảm nhí và bồng bột. Nhưng rồi từ Angie anh biết cô sắp tham dự một dạ tiệc khá lớn nhưng riêng tư tại tư gia của phu nhân Sangster. Cô chưa tham gia những vũ hội công khai vì chưa trình diện ở cung điện cũng như ra mắt chính thức.
Tin Em & Yêu Em Tin Em & Yêu Em - Mary Balogh Tin Em & Yêu Em