Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Mary Balogh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: More Than A Mitress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1388 / 12
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
nh sỡ hữu ngôi nhà này được năm năm. Nó nằm trên con phố yên tĩnh cạnh một khu sang trọng. Anh đã bỏ một khoản tiền lớn để sửa sang lại và trang bị đồ đạc. Anh đã thuê những gia nhân tử tế, đáng tin cậy, trong đó có hai người đã trụ lại trong suốt năm năm, để trông coi ngôi nhà ngay cả khi nó không có người ở.
Đó là ngôi nhà Jocelyn yêu thích, là thế giới riêng tư và thú vui xác thịt của anh. Vậy mà khi vừa bước qua ngưởng cửa cùng Jane Ingleby, anh lại cảm thấy không thoải mái. Nó không chỉ là một ngôi nhà, mà còn tượng trưng cho việc cô sắp trở thành tình nhân của anh. Anh muốn cô, đúng.
Trên giường. Theo tất cả những cách thông thường. Thế nhưng không hiểu sao ý nghĩ Jane Ingleby làm tình nhân của anh có vẻ không mấy thích hợp. “Jacobs,” anh nói với viên quản gia đang kính cẩn cúi chào, “đây là cô Ingleby. Cô ấy sẽ sống ở đây một thời gian. Hai vợ chồng ông sẽ tuân theo những mệnh lệnh của cô ấy.” Nếu Jacobs có ngạc nhiên khi thấy ông chủ chọn một tình nhân trong tầng lớp lao động - tất nhiên cô đang mặc chiếc áo choàng xám rẻ tiền và đội cái mũ bonnet như khi ở Hyde Park - thì ông ta cũng được rèn luyện quá tốt để không lộ ra.
“Chúng tôi sẽ làm hết sức mình để cô được thoải mái, ma’am,”ông ta nghiêng mình với cô. "Cảm ơn ông, ông Jacobs,” cô nghiêng đầu đáp lễ một cách vương giả trước khi ông ta kín đáo rút lui xuống dưới nhà. “Dĩ nhiên họ sẽ thuê thêm gia nhân" Jocelyn nói, nắm lấy khuỷu tay Jane và bắt đầu dẫn cô đi xem một vòng quanh nhà.
“Ta sẽ ra lệnh, hay em thích tự làm?" "Chưa cần đâu,” cô lạnh nhạt đáp, nhìn quanh gian phòng khách với thảm trải sàn cùng đồ gỗ màu oải hương, màn trướng buông rủ màu hồng và những tấm đệm nhỏ đặt rải rác. “Có thể tôi sẽ ở đây không quá vài ngày. Chúng ta còn chưa có thỏa thuận nào.” "Nhưng rồi sẽ có.” Anh đưa cô sang phòng ăn.
“Sáng mai ta sẽ đến để cùng bàn bạc, Jane. Nhưng trước tiên ta sẽ đưa em đến một hiệu may quen ở phố Bond. Bà ấy sẽ lấy số đo của em để may những trang phục cần thiết." "Cảm ơn ngài, tôi sẽ mặc váy áo của mình” anh không ngạc nhiên khi nghe vậy, “cho đến khi trở thành tình nhân của ngài.
Nếu chúng ta thống nhất được các điều khoản, thì ngài có thể gọi một thợ may đến đây nếu ngài muốn. Tôi sẽ không đặt chân đến phố Bond.” “Vì người ta sẽ biết em là nhân tình của ta sao?” anh hỏi, nhìn cô lướt những ngón tay trên bề mặt bóng loáng của chiếc bàn ăn hình tròn.
“Em nghĩ điều đó đáng xấu hổ ư? Ta đảm bảo là không. Gái bao hạng sang của tầng lớp cao nhất gần như ngang hàng với các quý cô, Jane ạ. Thậm chí còn cao hơn theo nhiều cách. Tầm ảnh hưởng của họ thường lớn hơn. Em sẽ được tôn trọng hết mực khi làm tình nhân của ta.” “Nếu trở thành tình nhân của ngài, thì tôi không xấu hổ cũng chẳng tự hào.
Tôi sẽ tiến hành những biện pháp cần thiết để trau dồi nghiệp vụ sao cho vừa có lợi vừa phù hợp với mình.” Jocelyn cười lớn. “Phù hợp ư, Jane? Sự nhiệt tình của em làm ta choáng váng. Chúng ta lên lầu chứ?” Anh tự hỏi cô có lãnh đạm như vẻ bè ngoài? Nhưng nhớ đến hai nụ hôn họ từng chia sẻ, nhất là nụ hôn trong phòng nhạc, anh thấy lúc ấy cô chẳng hề lãnh đạm.
Và kể cả bên ngoài cửa phòng, sau khi cô đã hát cho các vị khách của anh, nếu muốn anh vẫn có thể khơi dậy ham muốn của cô. Anh vẫn đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ thì cô, đi trước vài bước, quay người lại nhìn anh. “Hôm nay có một điều cần được làm rõ,” cô nói, hai tay chống hông, cằm hếch lên như sắp sửa vào trận đánh, ánh chiến đấu lung linh trong mắt.
“Nếu tôi quyết định ở lại, thì mọi thứ trong ngôi nhà này phải thay hết." “Thật sao?” Anh nhướng mày và giương chiếc kính một mắt lên thong thả nhìn quanh phòng. Chiếc giường lớn bằng gỗ gụ quây màn với những cột giường chạm trổ cầu kỳ được phủ lụa thêu kim tuyến, cùng thứ lụa ấy được xếp li chụm lại thành một nụ hồng trên đỉnh màn.
Những tấm rèm che giường bằng nhung nặng nề và đắt giá, rèm cửa sổ cũng vậy. Thảm trải sàn dày dặn và êm ái dưới chân. Tất cả đều màu đỏ thẫm. “Thật!” Cô trả lời dứt khoát, giọng đượm vẻ khinh miệt. “Ngôi nhà này thật ghê tởm. Nó là bức tranh biếm họa của một cái tổ yêu đương.
Tôi sẽ không ngủ trong căn phòng này dù là một mình. Chắc chắn tôi sẽ không nằm ở đây với ngài. Tôi sẽ cảm thấy mình như một ả điếm.” Đôi khi người ta phải rạch ròi dứt khoát vói Jane Ingleby. Vấn đề là anh không quen làm thế vì từ trước đến giờ việc đó chưa cần thiết.
“Jane,” hai chân anh đứng choãi ra, tay chắp lại sau lưng, tạo cho mình bộ dạng đáng sợ nhất, “ta nghĩ mình cần phải nhắc em rằng ta không phải là người năn nỉ em chấp thuận. Ta đưa ra đề nghị, em được tự do chấp nhận hoặc từ chối. Chỉ cần một nửa cơ hội là sẽ có rất nhiều người xông tới thế chỗ em." Cô nhìn anh chằm chằm.
“Sai lầm của tôi, thưa ngài,” cô nói sau vài giây im lặng, trong lúc ấy anh phải cố gắng tập trung để không đổi tư thế đứng khó chịu, “là tôi tưởng chúng ta đã đồng ý bàn bạc các điều khoản. Nhưng tôi thấy ngài vừa trở lại điệu bộ lố bịch mà không một người tỉnh táo nào dám đối đầu của một quý tộc độc đoán.
Tốt hơn ngài hãy đem cho người khác nửa cơ hội đó đi. Tôi đi đây.” Cô bước quả quyết về phía anh. Chỉ một bước. Vì anh đứng chắn nơi ngưỡng cửa. Cô có thể cố lách qua anh nếu muốn. “Việc gì phải khó chịu với ngôi nhà đến thế?” anh yếu ớt hỏi. “Từ trước đến nay ta chưa thấy ai than phiền về nó cả.” Nhưng cô có phần đúng, mẹ kiếp.
Anh đã cảm thấy điều đó ngay khi bước vào nhà cùng cô, cảm giác như thể bước vào chốn xa lạ và nhìn thấy nó lần đầu tiên. Ngôi nhà này không phải dành cho Jane. “Tôi có thể nghĩ ra hai từ để mô tả nó,” cô nói. “Tôi có thể nghĩ ra cả kho từ nếu có nhiều thời gian hơn- Nhưng hai từ nhảy ngay vào tâm trí tôi là dơ bẩn và kệch cỡm.
Cả hai cái tôi đều không chịu nổi.” JoceIyn mím môi. Hai từ ấy miêu tả ngôi nhà hoàn toàn chính xác. Anh đã cho trang trí phòng khách theo gu của nữ giới, tất nhiên không phải của anh. Hoặc anh tưởng đấy là gu của nữ giới. Effie luôn trông thật phù hợp. Lisa, Marie và Bridget cũng vậy.
Còn căn phòng này? Chà, trong ánh nến nó luôn có thể đẩy cao ham muốn của anh. Sắc đỏ nổi bật làm được những điều thần kỳ với làn da trần của phụ nữ. “Đó là một trong những điêu kiện đầu tiên của tôi. Căn phòng này và phòng khách. Chúng phải được sửa sang lại theo ý tôi.
Điêu kiện này không thể thương lượng. Ngài đồng ý hoặc chúng ta chấm dứt.” “Một trong?” Anh nhướng mày. “Nói ta biết, Jane, ta có được phép viết ra vài điều kiện của ta vào bản họp đồng này không? Hay ta phải làm nô lệ cho em? Ta muốn biết. Thực ra thì viễn cảnh làm nô lệ cũng có mặt hấp dẫn nhất định.
Nó có đi kèm dây xích và roi da không?” Anh nhăn răng cười với cô. Cô không cười. “Một bản họp đồng phải được đôi bên đồng ý. Tất nhiên sẽ có những điều ngài nhất định muốn có. Như là không hạn chế số lần...” “Quan hệ?" anh gợi ý khi cô tỏ ra lúng túng. “Đúng.” Cô gật đầu thật mạnh.
Không hạn chế số lần.” Anh nhìn cô chăm chú và hài lòng khi thấy màu hồng trên má cô hoàn toàn không khung cảnh đỏ rực xung quanh. “Ngay cả khi em không sẵn sàng ư, Jane? Ngay cả khi em đau đầu hay ốm? Em sẽ đồng ý hành động như một kẻ tử vì đạo cho dù ham muốn của ta là vô độ?” Cô ngẫm nghĩ một lúc.
“Tôi cho rằng đó là yêu cầu chính đáng, thưa ngài. Xét cho cùng tình nhân là để phục vụ cho mục đích ấy.” “Vớ vẩn!” Anh nheo mắt nhìn cô. “Nếu đó là thái độ em dùng để bắt đầu quan hệ này, Jane, thì ta không muốn em. Ta không muốn một cơ thể để cày mỗi khi ham muốn vượt ngoài tầm kiểm soát.
Có vô số nhà chứa phục vụ ta. Ta muốn một người để vui vẻ. Một người mang lại cho ta đỉnh điểm lạc thú, và cũng nhận lại khoái lạc.” Má cô càng đỏ hơn, nhưng cô vẫn giữ sống lưng thẳng tấp và cằm hếch lên. “Nếu ngài đến đây liên tục trong mười ngày và lần nào tôi cũng nói không thì sao?” cô hỏi anh.
“Thì ta sẽ coi mình thất bại thảm hại. Có thể ta sẽ về nhà và tự bắn vào đầu mình.” Cô bỗng bật cười và nom đẹp rực rỡ, sáng ngời giữa không gian đỏ sậm khiến anh nín thở. “Thật ngớ ngẩn!” Cô nói. “Nếu trong mười ngày mà một tên đàn ông không dụ được nhân tình vào giường,” anh ngoan ngoãn nói, “thì hắn ta nên chết đi cho rồi, Jane.
Hắn sống trên đời làm gì nữa khi mà hấp dẫn giới tính chẳng còn?” Cô nghiêng đầu sang một bên và trầm ngâm nhìn anh. “Ngài đang đùa. Nhưng cũng phần nào nghiêm túc. Lẽ nào làm một người đàn ông vô cùng quan trọng đối với ngài?” “Thế làm một phụ nữ không quan trọng đối với em sao?" Jane cân nhắc trước khi trả lời.
Đó là đặc điểm riêng ở cô, anh đã nhận ra từ trước, không phải lúc nào cô cũng nói ý đầu tiên đến trong đầu. “Làm chính tôi quan trọng đối với tôi. Và vì tôi là phụ nữ, nên tôi cho rằng làm một phụ nữ cũng quan trọng. Nhưng tôi không hình dung được một phụ nữ hoàn hảo là phải như thế nào, người khác trông đợi gì ở tôi vì tôi là phụ nữ.
Tôi không mù quáng tô vẽ bè ngoài, hành vi hay quan niệm nào. Tôi cần là chính mình.” Đột nhiên Jocelyn cảm thấy cơn thích thú dâng lên. “Trước nay ta chưa từng đứng ở ngưỡng cửa này, cách một phụ nữ nửa chiều dài căn phòng, bình luận về bản chất của giới tính và tình dục.
Giờ có lẽ chúng ta nên hoàn tất ý định thiết lập quan hệ. Chúng ta nên lăn ra trên chiếc giường kia, trút bỏ quần áo và thỏa rnãn lẫn nhau.” Lần này không còn từ nào để tả gưong mặt cô ngoài từ ‘đỏ bừng.’ “Tôi cho rằng ngài đã mong đợi chuyện đó từ lúc đưa tôi tới đây, rằng tôi sẽ không chống cự nổi sức quyến rũ của ngài và sự mê hoặc của căn phòng này.” Đó chỉnh là điều anh đã mong đợi - hoặc dù sao cũng là hy vọng.
“Và ta cho rằng,” anh nói với tiếng thở dài, “em sẽ không cho ta đặt một ngón tay dâm dật lên người em cho đến khi căn phòng này nom như gian buồng của thầy tu. Vặy thì cứ làm đi, Jane. Ra lệnh cho Jacobs. Cứ làm bất cứ điều gì em thích. Ta sẽ làm phần việc của mình và thanh toán các hóa đơn.
Chúng ta xuống dưới nhà chưa? Ta dám chắc bà Jacobs đã pha sẵn một khay trà và đang rất tò mò muốn liếc nhìn em một cái.” “Bà ấy có thế mang khay trà đến phòng ăn,” Jane nói, đi lướt qua khi anh bước tránh sang một bên. “Tối nay em sẽ ngủ ở đâu?” Anh hỏi, theo sau cô. “Trên bàn ăn sao?” “Tôi sẽ tìm chỗ nào đó,” cô trấn an.
“Ngài không cần làm mình nhọc tâm về chuyện này, thưa ngài.” Một tiếng đồng hồ sau Jocelyn bước ra khỏi ngôi nhà, chống cây ba toong bằng lòng bàn tay trầy xước đau rát. Anh đã cho xe ngựa về trước. Anh nôn nóng muốn nghe báo cáo của Marsh về tàu ngựa của Ferdinand. Chắc không thể nào chứng minh được một gã nhà Forbes đi tiếp cận chiếc xe.
Nhưng tất cả những gì anh cần là khả năng cái trục xe gãy liên quan đấn một tên đó. Rồi chúng sẽ phải đối mặt vớ Công tước Tresham. Anh tự hỏí tin tức về kết quả cuộc đua đã đến chưa. Bỗng nhiên giờ anh chỉ quan tâm việc Perdinand đã đến Brighton a Lẽ ra anh đừng bao giờ đề nghị Jane Ingleby trở thành nhân tình.
Đó hoàn toàn là sai lầm. Thế nhưng bộ phận đàn ông của anh vẫn nhức nhối vì cô. Tại sao buổi sáng ấy người phụ nữ mắc dịch ấy không nhón chân mà đi qua Hyde Park khi nhận thấy có một cuộc đấu súng sắp diễn ra, như mọi phụ nữ đoan trang khác chứ? Nếu anh chưa bao giờ để mắt đến cô, giờ anh sẽ không phải đi loanh quanh với thắc mắc rằng anh hay thế giới của anh đang biến đổi.
Jane ngủ trên chiếc sofa trong phòng khách. Cách phối màu vì tất cả những kiếu cách rườm rà cùng đồ trang trí đều theo một gu thẩm mỹ tệ hại, nhưng chí ít không thô bỉ như phòng ngủ. Chiều nay, lúc họ nói chuyện trong căn phòng đó, cô đã tưởng tượng ra những hình ảnh khủng khiếp và khó chịu khi nằm quấn lấy anh trên chiếc giường giữa màu lụa đỏ sậm.
Cô không biết cảm giác bị kích thích đến tột bậc là như thế nào, nhưng hẳn nó giống cảm giác của cô lúc đó. Việc mà cô đã đồng ý - hoặc sắp sửa đồng ý - đã trở nên rõ ràng một cách kinh hoàng. Làm sao cô có thể làm nhân tình của anh? Cô đã tự hỏi mình, lúc ngồi ngay đơ trên chiếc sofa trước khi nằm xuống ngủ.
Cô không thể làm thế trừ phi cô có tình cảm nào đó với anh, đúng không? Tất nhiên cô không yêu anh. Rõ ràng kết luận thế là hấp tấp. Nhưng cô có thích anh không? Cô hơi quý mến anh đúng không? Hay là một chút tôn trọng? Nghĩ đến những màn đấu khẩu liên miên của họ - Jane chợt mim cười.
Anh là người đàn ông kiêu ngạo, chuyên chế, cực kỳ bẳn tính. Nhưng cô dám chắc anh thích cách cô dũng cảm đương đầu với anh. Và anh thực sự tôn trọng những quan điểm của cô, dù chẳng bao giờ chịu thừa nhận. Việc cô ở một mình đêm nay khi quan hệ của họ chưa được thiết lập, đủ là một minh chứng.
Và cả ý thức danh dự đáng khâm phục đến kỳ lạ của anh nữa. Anh thà đối mặt với ngài Oliver trong một cuộc đọ súng còn hơn gọi phu nhân Oliver là kẻ nói dối. Jane thở dài. Ồ phải, cô khá thích anh. Và, tất nhiên, ở anh còn có tổ chất nghệ sỹ nhạy cảm mà cô đã thoáng thấy trong cái đêm ở phòng nhạc.
Và trí thông minh của anh. Cả khiếu hài hước của anh nữa. Tất cả những tính cách quyến rũ mà anh giấu biệt với thế giới. Và khao khát họ dành cho nhau. Jane chắc chắn nó đến từ hai phía. Nếu cô là bất cứ người phụ nữ nào, bất cứ cô nhân tình sắp tới nào của anh, ắt anh sẽ đuổi đi ngay khi cô nêu ra câu hỏi về bản hợp đồng.
Nhưng cô phải ghi nhớ - nằm lòng, chừng nào quan hệ giữa họ còn tồn tại - rằng anh chỉ có ham muốn mà thôi. Ham muốn xác thịt. Cô không bao giờ được nhầm lẫn những tình cảm của Công tước Tresham là tình yêu. Làm nhân tình của anh sẽ không dễ dàng. Jane ngủ trên sofa và mơ thấy Charles.
Bạn thân nhất của cô. Bạn trai cô. Như người đến từ cuộc đời khác. Anh đang ngồi dưới bóng mát của bụi hồng ở Candleford vói cô, kể cho cô nghe về đứa con mới sinh của chị gái anh và nói rằng hai người sẽ có một phòng trẻ ngay lúc có thể, sau khi sinh nhật thứ hai mươi lăm cho phép cô tự do lấy người mình chọn.
Cô tỉnh giấc với hai má ướt đầm. Cô đã dặn lòng không nghĩ đến Charles sau khi bỏ trốn. Cô đả thành công. Vì sao lúc này cô không nghĩ đến chuyện đi gặp anh khi đã có lộ phí? Anh có còn ở nhà chị gái tại Somersetshire? Hay đã quay về Cornwall rồi? Cô có thể tìm được cách gặp anh mà không bị bắt.
Chắc chắn anh sẽ biết phải làm gì, biết bảo vệ cô, biết che giấu cô nếu cần thiết. Quan trọng nhất là, anh sẽ tin câu chuyện của cô. Anh biết Bá tước Durbury mới kế vị muốn cô lấy con trai ông ta đến độ nào. Anh biết Sidney có thể ti tiện ra sao, nhất là khi hắn say xỉn. Tất nhiên cô vẫn có thể làm thế.
Hôm qua cô đã được trả lương trước khi rời Dudley House. Cô vẫn chưa trở- thành tình nhân của Công tước Tresham. Cô có thể ra đi trước khi anh trở lại và không phải mất đi trinh tiết. Chỉ vài tuần trước thôi, ý nghĩ về vận mệnh như thể ắt sẽ khiến cô ngất xỉu. Còn hiện giờ, trong nỗi ngạc nhiên muộn màng, cô đã nghĩ đến nó như một lựa chọn khả thi.
Nhưng vấn đề ở chỗ cô không yêu Charles. Không như một phụ nữ yêu chồng mình. Không như mẹ yêu cha. Dĩ nhiên cô vẫn biết như thế. Nhưng cô đã luôn muốn yêu Charles vì cô mến anh và bởi anh yêu cô. Nếu bây giờ cô đi tìm anh, nếu bằng cách nào đó anh giải thoát cho cô khỏi mớ bòng bong cô đang mắc vào, cô sẽ gần bỏ với anh suốt đời.
Nếu là vài tuần trước ắt cô sẽ không thấy vấn đề gì. Tình bạn và sự quý mến là đã đủ>Nhưng giờ không còn như thế nữa. Vậy ra làm tình nhân của một công tước thích hơn cuộc hôn nhân danh giá với Charles? Đó là câu hỏi mà Jane không thể trả lời cho thỏa đáng trước khi Công tước ghé đến vào giữa buổi sáng.
Đó là câu hỏi mà cô miễn cưỡng nhận ra đáp án sau khi nghe tiếng anh gõ cửa và cô mở cửa phòng khách để nhìn anh bước vào sảnh, đưa mũ, găng tay cùng cây ba toong cho Jacobs. Anh mang theo toàn bộ sức sống cùng sự hoạt bát, nam tính - và Jane nhận ra cô nhớ anh. “Jane.” Anh sải bước về phía cô, và họ cùng nhau đi sang phòng khách.
“Nó thắng rồi, chỉ hơn đúng chiều dài mũi ngựa. Nó chạy sau suốt cả cuộc đua, nhưng cho đến khúc quanh cuối cùng nó thình lình tăng tốc và khiến Berriweither sửng sốt. Hai người đã phóng đến Brighton gần như bám sát nhau. Nhưng Ferdinand đã thắng, và ba phần tư thành viên câu lạc bộ White đang chìm trong tang thương.” “Vậy là ngài ấy không sao phải không? Tôi thật mừng quá.” Cô định nhận xét thêm về tính ngốc nghếch của những cuộc đua, nhưng nom anh đang vô cùng hớn hở.
Và cô thực sự thấy mừng. Ngài Ferdinand Dudley là một thanh niên vui tính và đáng mến. “Không, không làm sao hết.” Anh chợt cau mày. “Nhưng nó chọn gia nhân không sáng suốt tí nào. Nó có một tên hầu không nhận thức được rằng đôi khi đàn ông quay đầu mà không báo trước trong lúc cạo râu.
Và một tên giữ ngựa cho cả nửa thế giới vào tham quan, chiêm ngưỡng tàu ngựa và nhà để xe ngay hôm trước cuộc đua. Không tìm được kẻ nào đã tìm cách hãm hại Ferdinand.” “Nhưng ngài nghi ngờ ngài Anthony Forbes hay một trong các em trai của ông ta đúng không?” cô hỏi và ngồi xuống chiếc sofa.
Anh ngồi xuống cạnh cô. “Còn hơn cả nghi ngờ." Anh vừa nói vừa nhìn quanh phòng, “Đó là cách hành xử của bọn chúng. Ta hại em gái chúng; thì chúng sẽ hại em trai ta. Đương nhiên rồi chúng sẽ hối tiếc. Ta sẽ xử lý chúng. Em đã làm gì với căn phòng này?” Cô nhẹ cả người khi được đổi chủ đề.
“Tôi chỉ bỏ đi một số thứ thôi. Tất cả những tấm đệm và ít đồ trang trí. Tôi định thay đổi phần lớn diện mạo phòng này và phòng ngủ. Tôi sẽ không phung phí đâu, nhưng dù thế vẫn khả tốn kém.>“Quincy sẽ lo chuyện thanh toán," anh nói với cái phẩy tay lơ đễnh. “Nhưng toàn bộ công cuộc này sẽ mất bao lâu, Jane? Ta có cảm giác em sẽ không cho ta vào giường đến khi nào mọi thứ đúng như ý em?" “Đúng vậy,” cô hy vọng giọng mình đủ kiên quyết.
“Khi có lệnh thì một tuần là đủ. Tôi đã nói chuyện với Jacobs, ông ấy bảo các nhà cung cấp sẽ sốt sắng bắt tay vào việc ngay khi ông ấy nhắc đến tên ngài.” Công tước không đáp lời cô. Hiển nhiên lời khẳng định ấy không làm anh ngạc nhiên. “Vậy ta thảo luận hợp đồng này thôi.
Ngoài việc được toàn quyền kéo sập ngôi nhà của ta và xây lại nó, em còn yêu cầu những gì, Jane? Ta sẽ trả em gấp năm lần mức lương y tá hồi trước. Em sẽ có một cỗ xe riêng và so ngươi hầu mình cần. Em có thể may sắm bao nhiêu váy áo cùng với các phụ kiện tùy thích và chuyển hóa đơn cho ta.
Ta sẽ hào phóng với đồ trang sức, nhưng ta thích tự mua hơn. Ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm chu cấp và lo liệu tương lai cho bất kỳ đứa trẻ nào chúng ta lỡ có. Ta còn bỏ sót gì không?” Jane chọt lạnh toát người. Sự ngây ngô của mình khiến cô hổ thẹn. “Hiện ngài có mấy đứa con rồi?” Cô thật ngu ngốc khi không hề nghĩ đến chuyện mang thai.
Lông mày anh nhướng lên. “Ta luôn lường trước em sẽ đưa ra những câu hỏi không nên, Jane. Ta chưa có đứa nào. Hầu hết những phụ nữ kiếm sống bằng nghề này đều biết cách tránh thai. Ta cho rằng em không biết. Chẳng phải em còn là trinh nữ sao?” Cô phải vận hết dũng khí mới không né tránh ánh mắt như mũi khoan của anh.
Cô ước gì kiểm soát được nỗi xấu hổ đang làm gương mặt mình đỏ bừng. “Đúng.” Cô hếch cằm lên. “Có một khoản chi phí ngài không cần phải chịu. Tôi không cần xe ngựa.” “Sao lại không?” Anh tựa một khuỷu tay lên thành sofa và chống cầm lên nắm tay. Đôi mắt đen không rời khỏi cô.
“Em sẽ cần mua sắm, Jane, và ra ngoài thăm thú. Thật ngu ngốc nếu ta đưa em đi. Việc mua sắm làm ta chán ngán. Khi ta đến đây, ta háo hức đưa em lên giường hơn hẳn việc đánh xe đưa em ra ngoài.” “Các gia nhân coi mua thức ăn. Và nếu ngài phản đối những bộ đồ tôi mặc, ngài có thể phái thợ may tới đây.
Tôi không thích ra ngoài." “Chẳng lẽ làm việc đó khiến em hổ thẹn tới mức ấy sao, Jane?" Anh hỏi cô. "Em thực sự cảm thấy mình không thể chường mặt ra trước thế gian nữa à?" Hôm qua cô đã trả lời câu này. Nhưng cũng tốt nếu như anh tin thế. Lạ thay, đó không phải sự thật.
Cuộc sống đã trở thành một thương vụ, cô phải điều khiển và kiểm soát tốt nhất có thể. Một hồi lâu anh không lên tiếng. Sự im lặng kéo dài giữa họ trong lúc anh nhìn cô trầm ngâm và cô nhìn trả lại, không thoải mái nhưng không định tránh mặt đi. “Chỉ có một lựa chọn," cuối cùng anh nói.
“Lựa chọn sẽ mang lại cho em danh tiếng, tiền bạc và sự kính trọng, Jane. Lựa chọn sẽ cứu em khỏi mất phẩm giá khi phải ngủ với kẻ phóng đãng." “Tôi không coi đó là mất phẩm giá," cô nói vói anh. “Không?” Anh đưa bàn tay còn tự do nâng cằm cô lên, lướt nhẹ ngón tay cái qua môi cô.
“Ta không quen thân với tầng lớp hàn lâm, Jane, nhưng ta dám chắc lời nói của mình ít nhiều có trọng lượng ở bất cứ đâu. Ta có thể giới thiệu em với ngài Heath hoặc Bá tước Raymore, hai nhân vật lỗi lạc của các ngành nghệ thuật. Ta tin chắc rằng nếu họ nghe được giọng hát của em, họ ắt sẽ làm em nổi tiếng.
Em là một tài năng. Em sẽ không cần đến ta.” Cô nhìn anh với đôi chút ngỡ ngàng. Anh muốn cô - cô không nghi ngờ điều đó. Nhưng anh sẵn sàng để cô đi. Thậm chí giúp cô không phải lệ thuộc vào anh? Cô vô thức hé môi và chạm đầu lưỡi vào ngón tay cái anh. Mắt anh gặp mắt cô và khóa chặt lấy nó.
Và cô cảm thấy khao khát nguyên sơ như lưỡi dao đâm thẳng vào mình. Cô không định khơi lên khoảnh khắc này. Cô ngờ rằng anh cũng vậy. “Tôi không muốn làm ca sỹ,” cô nói. Đó là sự thật. Ngoài lý do cô không thể đùa với nguy hiểm bằng việc phơi mình trước ánh mắt công chúng lần nữa, thì cô cũng không muốn dùng giọng hát để kiếm sống.
Cô muốn dùng nó để đem lại niềm vui cho những người thân thiết. Cô không khao khát danh vọng>Anh nghiêng người tới và thay chỗ ngón tay bằng đôi môi. Anh hôn cô ngấu nghiến. “Nhưng em muốn làm tình nhân của ta theo điều kiện của mình đúng không? Vậy thì những điều kiện của em là gì? Đề nghị của ta còn thiếu thứ gì em muốn?’ “Sự đảm bảo,” cô nói.
“Tôi muốn ngài đồng ý trả lương cho tôi đến khi tôi tròn hai lăm tuổi dù trước đó ngài đã muốn thải hồi tôi. Tất nhiên tôi sẽ không phá vỡ thỏa thuận trong thời gian đó. À mà hiện giờ tôi hai mươi tuổi.” “Mất năm năm. Sau đó em định làm gì để sống Jane?” Cô không biết.
Trước kia cô tưởng được hưởng thừa kế của mình - cha cô không truyền hết gia sản cho người kế vị. Nhưng giờ cô chẳng thể lên tiếng đòi nó. Cảnh chạy trốn đâu thể đột nhiên chấm dứt chỉ vì cô đã tới cái tuổi kỳ diệu được tự do. Cô lắc đầu. “Có lẽ ta sẽ không bao giờ chán em, Jane ” “Vô lý!” cô bảo anh.
“Dĩ nhiên ngài sẽ chán. Và bốn năm rưỡi thì còn lâu lắm mới qua. Đó là lý do tôi phải bảo vệ tương lai của mình.” Anh mĩm cười với cô. Anh ít khi mỉm cười. Và vì thế tâm trí cô thường được yên ổn. Cô tự hỏi anh có biết nụ cười của mình có sức quyến rũ tàn phá không.
“Vậy thì được. Nó sẽ được ghi trong hợp đồng. Hưởng lương cho đến khi bị sa thải hoặc sinh nhật thứ hai lăm của em, tùy cái nào đến sau. Còn gì nữa không?” Cô lắc đầu. “Còn các điều kiện của ngài thì sao? Chúng ta đã thống nhất xong những gì ngài sẽ làm cho tôi. Tôi phải làm gì cho ngài?” Anh nhún vai.
“Ở đây với ta. Quan hệ vói ta mỗi khi ta có thể thuyết phục em rằng em muốn ta cũng nhiều như ta muốn em. Chỉ thế thôi, Jane. Mỗi quan hệ giữa dàn ông và nhân tình không thể theo luật pháp. Thậm chí ta sẽ không có đòi hỏi sự ngoan ngoãn và khuất phục. Em không thể giữ lời hứa đó ngay cả khi em cố làm ta tin thế.
Và ta là tên đại ngốc mới dám thừa nhận điều này, nhưng ta nghĩ chính sự xấc láo của em đã thu hút ta. Ta sẽ bảo Quincy thảo bả hợp đồng và mang đến đây cho em xem? Chắc chắn cậu ta sẽ rất hứng thú trước nhiệm vụ ấy. Ta không đích thân mang nó đến đâu, Jane. Ta sã không trở lại đây cho đấn khi em gửi nó lại cho ta.
Ta cho đó là lúc em bảo ta rằng phòng ngủ trên lầu đã sẵn sàng sử dụng.” “Được thôi, thưa ngài,” cô nói khi anh đứng dậy. Cô cũng đứng lên. Một tuần xem ra sẽ dài vô tận. Anh ôm lấy gương mặt cô trong hai tay. “Cái đó cũng sẽ phải thay đổi, Jane," anh nói. “Em không được thưa ngài khi chúng ta ở trên giường.
Tên ta là Jocelyn." Cô không hề biết tên anh. Chưa ai gọi tên anh trong tầm tai cô cả. “Joeelyn," cô khẽ nói. Đôi mát anh bình thường cứng rắn và khó dò. Không thể thấy gì hơn ở người đàn ông này ngoài những thứ ít ỏi anh muốn bộc lộ. Nhưng trong khoảnh khắc sau khi cô gọi tên anh, Jane cảm thấy rõ ràng rằng có điều gì đó vừa mở ra sau đôi mắt ấy và cô đang chìm vào chúng.
Chỉ một khoảnh khắc. Anh buông tay xuống và xoay người đi ra cửa. “Một tuần ” anh nói. “Nếu đến lúc đó việc sửa chữa chưa xong, Jane, một số người sẽ mất việc đấy. Em sẽ cảnh báo tất cả những người liên quan chứ?” “Vâng, thưa ngài,” cô nói. “Jocelyn.” Anh ngoái lại nhìn cô và mở miệng định nói.
Tin Em & Yêu Em Tin Em & Yêu Em - Mary Balogh Tin Em & Yêu Em