A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Mary Balogh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: More Than A Mitress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1388 / 12
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
úng, một cái ghế đẩu là được,” Jocelyn đáp và phất tay hờ hững với người phục vụ vừa hỏi. Rất được là đằng khác. Anh đã đến câu lạc bộ White trong cỗ xe nhà chứ không cưỡi ngựa, nhưng sau khi xuống xe anh thực sự phải dùng đến đôi nạng chứ không chỉ cây ba toong chắc chắn.
Chiếc giày ống đang ép vào bắp chân phải vẫn còn yếu của anh một cách khó chịu. Nếu không cẩn thận, rất có thể anh sẽ lại phải cắt chiếc giày ra khi trở v ề nhà. Vào ngày đấu súng anh đã mất đôi giày yêu thích nhất của mình theo cách đó. “Và mang cho ta báo buổi sáng nữa ” anh bảo tên phục vụ, nhấc chân trái lên chiếc ghế đẩu mà không cần chút nỗ lực nào ngoài tiếng thở dài khoan khoái trong lòng.
Anh đã rời nhà từ rất sớm để không phải chạm mặt cô trước khi đi, vì bản thân cô vốn là người dậy sớm. Anh cầm tờ Morning Post lên và lướt qua trang nhất, vừa đọc vừa cau mặt. Anh mắc chứng quái gì vậy, ra khỏi nhà từ rõ sớm để trágặp mặt người hầu? Jocelyn không rõ trong hai chuyện thì chuyện nào làm anh xấu hổ hơn - nếu xấu hố là từ chính xác.
Bẽ mặt thì đúng hơn. Cả hai đều không phải là cảm xúc quen thuộc của anh dạo gần đây. Cô đã bắt gặp anh đang chơi đàn. Một bản nhạc anh sáng tác. Và anh đã hôn cô. Mẹ kiếp, nhưng anh đã cô đơn, nằm một chỗ quá lâu và đã phá vỡ một trong những nguyên tắc căn bản cũng như hạ thấp giá trị của mình.
Nếu chân anh không đau đến độ làm anh phân tâm, ắt anh đã ngả cô xuống sàn và khám phá kho báu nằm dưới lớp áo ngủ mỏng manh kia. Cô sẽ không ngăn anh lại, cô nàng ngây thơ ngốc nghếch. “Tresham! Lạy Chúa, đúng rồi! Cậu thế nào, bạn già?" Jocelyn vui mừng hạ tờ báo xuống, dù sao anh cũng đâu có đọc chữ nào, để chào đám bạn bè thân quen đang bắt đầu kéo đến tán gẫu buổi sáng và đọc báo.
“Hale, khỏe chứ, và hy vọng cậu đã đạt được tốc độ vũ bão thường ngày của tôi,” anh đáp. Nhiều phút trôi qua trong không khí chào hỏi rộn ràng, những nhận xét hài hước về cái chân của Công tướcTresham, chiếc ghế thanh lịch cho nó gác lên cùng cây ba toong dựng cạnh ghế an>“Chúng tôi bắt đầu nghĩ cậu đang mải mê chơi trò tán tỉnh ở Dudley House mất rồi, Tresh,” Tử tước Kimble nói, “và sẽ bằng lòng với nó cho đến cuối đời" “Với cô Ingleby ngon lành để chăm lo cho những nhu cầu của cậu,” Nam tước Pottier đế thêm.
“Cậu đi giày được rồi à, Tresham?” “Chẳng lẽ tôi phải đến White trong đôi dép khiêu vũ?” Jocelyn nhướng mày. Nhưng ngài Isaac Wallman đã nhằm vào chi tiết thú vị kia. “Cô Ingleby ngon lành ư?” anh ta hỏi. “Cô y tá? Người đã thét lên trong buổi đấu súng hả? Này Tresham hoang đàng, thế hiện giờ cô ta đang chăm sóc những nhu cầu gì cho ngài?” Jocelyn giơ chiếc kính một mắt lên và quan sát chàng công tử bột ấy, chậm rãi lướt từ đầu đến chân gã.
“Nói ta biết, Wallman ” anh nói bằng âm giọng chán ngán nhất của mình, “c phải dậy vào cái giờ tồi tệ nào trong đêm để bảo tên hầu tạo ra tác phẩm nghệ thuật với cái cà vạt của cậu?” Nó quá rườm rà với cả những vũ hội trang trọng nhất, và có lẽ chỉ phù hợp với dạ tiệc của Hoàng thân nhiếp chính, ông hoàng ăn diện.
“Hắn mất đúng một tiếng đồng hồ,” ngài Isaac lập tức bị đánh lạc hướng, trả lời với vẻ kiêu hành. “Và hắn làm hỏng tám chiếc cà vạt trước khi thắt đúng cách với cái này.” Jocelyn hạ chiếc kính xuống trong lúc Tử tước Kimble khịt mũi nhạo báng. Những lời pha trò thế là kết thúc, câu chuyện chuyển sang cuộc đua xe từ London tới Brighton sẽ diễn ra hai ngày nữa và sự hiện diện có phần ẩn dật ở London của Bá tước Durbury, người đang truy tìm kẻ giết con trai mình.
Vài quý ông thất vọng ra mặt vì Bá tước không xuất hiện ở bất cứ đâu để thết đãi xã hội thượng lưu đương nhàm chán bằng những tình tiết rùng rợn. Sidney Jardine đã được đưa lên vị tríớc hiệu bá tước khi cha gã nhận tước hiệu ấy cách đây khoảng một năm, nhưng chưa bao giờ gã được những người cùng địa vị ưa thích.
Jocelyn chỉ giáp mặt gã một lần duy nhất trong vũ hội cách đây hai năm khi anh nghe thấy gã có một nhận xét hết sức thô lỗ với mẹ con một quý cô trẻ, cả hai đã từ chối lời mời khiêu vũ trước đó của gã. Jocelyn liền mời gã ra sân tản bộ. Ở đó anh đã dạy dỗ Jardine đến nơi đến chốn đủ để gã tự động về nhà mà không lằng nhằng gì thêm hoặc cút xuống địa ngục nếu thích trừ phi gã chọn ở lại và súc miệng bằng xà phòng[1].
Và khi Jardine cáu tiết thách đấu, Jocelyn đã nâng chiếc kính một mắt lên và cho đối thủ tương lai của mình hay rằng anh có một nguyên tắc bất di bất dịch là chỉ đấu súng với những quý ông. [1] Hình phạt áp dụng với những đứa trẻ nói bậy bạ. “Tôi nghiêng về quan điển,” giờ anh lên tiếng, “là tiểu thư Sara Illingsworth nên được tuyên dương hơn là chỉ trích.
Mặc dù nếu cô ấy sáng suốt, cô ấy sẽ đi thật xa khỏi London vào lúc này.” “Nhưng hiện giờ cô ấy không đi đựợc đâu, Tresh,” Tử tước Kimble nói. “Tôi nghe nói các thám tử đã lùng kiếm gắt gao. Không một ai có dung mạo giống cô ấy lọt qua được tầm mắt họ.” “Vậy thì cô ấy đã khôn ngoan lên nhiều từ khi tới đây,” Jocelyn nói.
“ừng cho cô ấy. Tôi dám chắc rằng cô ấy đã bị quấy rối. Còn lý do nào khác khiến một quý cô đập vỡ đầu một quý ông chứ?” “Ngài nên biết thế, Tresham,” ngài Isaac cười khúc khích, và lại nhận ánh mắt quan sát kỹ lưỡng qua chiếc kính của Công tước. “Ferdinand nhốt những con ngựa mới của nó ở đâu?” Jocelyn hỏi cả đám, mặc dù anh vẫn nhìn vào ngài Isaac được phóng to và rõ ràng không thoải mái.
“Và huấn luyện chúng ở chỗ nào? Tôi dám chắc nó đang bận rộn chuẩn bị chúng cho cuộc đua. Tốt hơn tôi nên tới đó và xem liệu nó có khả năng tự giết mình vào thứ Sáu không. Nó chưa bao giờ am hiểu về ngựa.” “Tôi sẽ đi cùng cậu, Tresh," Tử tước Kimble đề nghị khi Jocelyn hạ chân khỏi ghế và quay sang cầm lấy cày ba toong.
“Cậu có cần giúp không?” “Tránh xa tôi ba bước bằng không cậu coi chừng!” Jocelyn gầm gừ khi chống người đứng dậy một cách ung dung nhất có thế à cắn chặt răng trước cơn đau nhói buốt xộc thẳng vào chân phải. “Và tôi không cần cậu hộ tống, Kimble. Tôi đi xe ngựa.” Tất nhiên lời thừa nhận ấy làm dậy lên một tràng cười khoái trá cùng những nhận xét hóm hỉnh từ các bạn anh.
Jane sẽ quở trách anh ra trò vì chuyện này khi anh về nhà, Jocelyn nghĩ, và bỗng bực với chính mình vì đã nghĩ đến chuyện về nhà. Anh tìm thấy em trai ở đúng nơi anh nghĩ, đang huấn luyện lũ ngựa mới. Anh nhẹ nhõm phát hiện ra chí ít Ferdinand cũng biết chọn một đôi ngựa tương xứng nhau.
Chúng không chỉ là cặp ngựa đẹp mã, mà còn rất dũng mãnh. Vấn đề là ở chỗ Ferdinand chưa điều khiển chúng đủ lâu để đem chúng đi đua. Hơn nữa nó lại là một thanh niên nôn nóng, bồng bột và liều lĩnh - một Dudley điển hình – với đôi tay thiếu kiên nhẫn và khuynh hướng sử dụng mọi từ ngữ tục tĩu nhất có trong vốn từ mỗi khi nổi giận.
“Cậu phải đôi tay biết nói chuyện một cách cương quyết mà vẫn có sức thuyết phục,” Jocelyn thở dài nói sau một tràng chửi rủa dựng tóc gáy phát ra từ Ferdinand do sự bất hợp tác của hai con ngựa. “Và cậu phải cho giọng mình nghỉ ngơi một chút, Ferdinand, bằng không đến lúc cậu tới được Brighton thì chẳng còn hơi để chúc mừng mình chiến thắng đâu.” “Lũ súc sinh này,” em trai anh làu bàu.
“Em đã mua phải hai con đồng bóng?” “Thứ cậu đã mua,” Jocelyn bảo em trai, “là đôi ngựa xuất sắc với cái giá rẻ. Việc cậu cần làm xong trước thứ Sáu này là dạy cho chúng biết ai mới là ông chủ.” Anh vẫn còn hy vọng thắng khoẳn cá cược đáng kể ở White. Ferdinand là người đánh xe có tiếng dù hơi thất thường bởi cứ đinh ninh rằng giỏi nghĩa là có những hành động liều lĩnh không cần thiết.
“Giờ thì, với cỗ xe của anh, Tresham,” Ferdinand cố ý nói với vẻ vô tình, “em sẽ cho Berriwether hít bụi đằng sau em năm dặm. Nó nhẹ hơn và bật tốt hơn xe của em.” “Vậy thì cậu sẽ phải bằng lòng để cho hắn hít bụi sau cậu chỉ hai dặm,” Jocelyn đáp tỉnh bơ. “Mấy ngày tới thể nào em cũng cho Wesley Forbes một trận,” lúc sau Ferdinand nói khi hai anh em ngồi nghỉ trong dãy phòng độc thân của cậu ta, chân phải của Jocelyn gác lên một chiếc bàn thấp.
“Hắn đã phun ra những nhận xét xúc phạm ở nhà Wattier tối qua về những người tỏ ra yếu bằng cách giả vờ đi cà nhắc bằng nạng mà quên mất chân nào mới là chân bị thương, đến nỗi lúc thì đi cà nhắc với chân phải co lên, lúc thì đến chân trái. Hắn cho hắn là người ăn nói dí dỏm nhất trên đời.” Jocelyn nhấm nháp ly vang đỏ.
“Tức là hắn không dám nhắc đến tên anh chứ gì?” anh nhận xét. “Chớ có ấm ức, Ferdinand. Cậu không cần cãi cọ với loại người này. Và đừng bao giờ là vì anh. Đó là viecj làm ngớ ngẩn. “Lẽ ra em đã cho hắn một đấm giữa ngay tại phòng chơi bài đó,” Ferdinand nói, “nếu như Max Riterbaum không giữ chặt tay và kéo em tới chỗ Brooker.
Vấn đề là, Tresh, không ai trong số chúng có dũng khí nói những lời như thế trước mặt anh. Và chắc chắn càng không có ai trong số chúng đủ đường hoàng để ném găn tay vào á anh. Chúng quá hèn nhát.” “Cứ để chúng cho anh,” Jocclyn nói. “Cậu chỉ cần tập tring vào cuộc đua.” “Để em rót cho anh ly nữa,” Ferdinand bảo.
“Anh đã trông thấy món đồ quái dị mới đây nhất của Angeline chưa?” “Một cái mũi bonnet à?” Jocelyn hỏi. “Màmù tạt phải không? Xấu điên.” “Xanh lam,” em trai anh đáp, “với những sọc tím. Con bé muốn em đưa đi dạo trong công viên với cái mũ đó ngự trên đầu. Em đã bảo với nó rằng hoặc cái mũ hoặc em sẽ đi dạo cùng nó, không có chuyện cả hai.
Em sẽ bị biến thành trò cười mất, Tresham. Em gái chúng ta sinh ra với một khuyết điểm khủng khiếp: không có gu thẩm mỹ. Em thật không hiểu tại sao Heyward lại cổ vũ nói bằng cách thanh toán hết các hóa đơn.” “Do bị con bé làm cho mụ mị,” Jocelyn giải đáp. “Cũng như con bé chết mê chết mệt bởi cậu ta.
Chẳng ai đoán nổi điều đó khi thấy hai đứa ở cạnh nhau, hay không ở cạnh nhau, vế sau có vẻ thường xuyên hơn. Chúng kín như bưng, làm như là tình nhân bí mật vậy.” Ferdinand cười phá lên. “Trời đất,” cậu ta“ai mà hình dung nổi có người nào mụ mị vì Angeline chứ?” “Hoặc với Heyward,” anh trai cậu đồng ý, lơ đãng quay chiếc kính một mắt quanh sợi dây đeo.
Đúng là dễ chịu hết sức, anh ngẫm nghĩ trên đường về nhà một lúc sau đấy, khi cuộc sống trở lại quỹ đạo thông thường. Nếu Jane từng nghĩ rằng chuyện xảy ra đêm qua có ý nghĩa nào đó với Công tước Tresham, thì cô chẳng mất nhiều thời gian để biết được sự thật. Không phải cô đã nghĩ đến điều đó, mà vì đôi khi cảm xúc của con người chẳng chịu tuân theo lý lẽ.
Đến tận chiều muộn anh mới trở về nhà. Và cả khi về nhà rồi anh cũng không cho gọi Jane, mà nhốt mình trong thư viện với ngài Quincy. Mãi gần đến giờ ăn tối anh mới gọi cô đến. Anh vẫn ở trong thư viện, ngồi trên chiếc ghế dài, chân phải gác lên tấm đệm. Anh ăn vận chỉnh tề trừ cái chân phải không mang giày, và đang cau có.
“Không được nói lời nào,” anh lên tiếng trước cả khi cô cô định mở miệng. “Một từ cũng không, cô Ingleby. Tất nhiên là nó đau nhức và tất nhiên Barnard đã mất cả đống thời gian mới tháo được chiếc giày ra. Nhưng đã đến lúc cho nó tập luyện, và đến lúc ta cho mình ra khỏi đây vào ban ngày.
Bằng không ta sẽ đẩy mình tới chỗ cưỡng bức và sa đọa.” Cô không trông đợi anh nhắc đến chuyện đêm qua sau khi đã vắng mặt cả ngày. Đêm qua gần như là giấc mơ. Không phải cái ôm của họ là điều vượt ngoài tầm hiểu biết hay tưởng tượng, mà là cảnh tượng Công tước Tresham chơi đàn dương cầm, tạo ra phép thần kỳ từ những phím đàn.
“Ta đoán rằng,” anh nói, lần đầu tiên hướng mắt đen và vẻ cau có còn đen tối hơn vào cô, “cô nghĩ nó là tình yêu, phải không Jane? Hoặc sự cảm mến? Hoặc ít ra là một tình cảm đẹp đẽ nào đó?” “Không, thưa ngài,” cô nói. “Tôi không ngây thơ như ngài tưởng. Tôi biết nó là ham muốn thế xác của hai chúng ta.
Sao tôi có thế tin rằng một kẻ tự nhận mình phóng đãng lại có tình cảm đẹp đẽ nào đó với một người hầu? Và sao ngài phải sợ một phụ nữ như tôi ngã gục trước sức quyến rũ nguy hiểm và lừng lẫy của ngài trong khi tôi đã chịu đựng tính khí khó chịu và miệng lưỡi báng bố của ngài hơn hai tuần qua?” Sao ta phải sợ? Mắt anh nheo lại.
“Lẽ ra ta nên đoán được cô ắt sẽ nói lời cuối cùng về chủ đề này, Jane. Ta mới ngớ ngẩn làm sao khi cho rằng đêm qua ta đã làm cô vô cùng bối rối.” “Đúng vậy,” cô đồng ý. “Tôi đoán chắc chân ngài hơi sưng lên rồi. Ngài cần ngâm nó vào nước lạnh và giữ yên một lúc.
>“Và làm đông cứng các ngón chân ta sao?” “Tôi nghĩ,” cô bảo anh, “sự khó chịu đó còn hay hơn nhìn thấy chúng chuyển sang bầm đen trong những tuần tới.” Anh mím môi và trong một thoáng ánh vui vẻ lấp lánh sau đôi mắt, nhưng anh nhanh chóng dập tắt nó. “Nếu ngày mai ngài lại định ra ngoài, cho phép tôi được nghỉ buổi sáng, thưa ngài.” “Tại sao?” Vẻ cau có của anh trở lại.
>Hai bàn tay chắp vào nhau của Jane trở nên lạnh mồ hôi khi nghĩ đến lý do của mình, nhưng cô không thể đầu hàng chứng sợ hãi đến tê liệt nữa. Sớm muộn gì cô cũng phải liều mình ra khỏi những cánh cửa chở che của Dudley House. “Đã đến lúc tôi tìm một công việc khác,” cô trả lời.
“Tôi chỉ còn chưa đầy một tuần nữa ở đây. Thực ra bây giờ tôi không còn hữu ích nữa. Chưa bao giờ. Nài chưa bao giờ cần một y tá.” Anh nhìn cô đăm đăm, “Vậy cô sẽ rời bỏ ta, hả Jane?” Cô đã kiên quyết kìm nén nỗi đau trước ý nghĩ phải rời khỏi đây, nỗi đau hoàn toàn vô cớ.
Cho dù cô thấy một khía cạnh khác ở anh trong phòng nhạc đêm qua. “Công việc của tôi ở đây sắp kết thúc, thưa ngài,” cô nhắc cho anh nhớ. “Ai nói thế?” Anh vẫn nhìn cô không chớp. “Cô nói năng thật vớ vẩn khi mà cô chẳng còn chỗ nào khác để đi.” Hy vọng lóe lên. Jane đã phần nào nghĩ đến chuyện hỏi anh - hoặc bà quản gia, người đảm trách việc thuê gia nhân - xem liệu cô có thể ở lại làm hầu phòng hoặc rửa bát không.
Nhưng cô không tin mình sẽ làm được. Cô sẽ không chịu nổi cảnh sống ở Dudley House trong một không gian thấp kém quá xa so với nơi cô từng ở. Nhưng tất nhiên à cô không để cho lòng kiêu hãnh dẫn dắt những hành động của mình. “Chúng ta đã thỏa thuận,” cô nói, “là tôi ở lại chăm sóc ngài trong thời gian vết thương buộc ngài ở yên một chỗ.
Trong ba tuần.” “Thế thì còn gần một tuần nữa. Ta sẽ không nghe cô thông báo tìm chỗ làm khác, Jane, chừng nào thời gian phục vụ của cô ở đây vẫn còn. Ta không trả lương để cô chạy lăng quăng khắp London mỗi sáng tìm người chủ mới trả cao hơn. Ta trả cô bao nhiêu vậy?” “Nhiều hơn mức tôi đáng được nhận,” cô đáp.
“Tiền bạc không phải là vấn đề, thưa ngài.” Nhưng anh vẫn ngang ngạnh. “Thế thì ta sẽ không nghe thêm lời nào về nó trong ít nhất một tuần nữa. Nhưng ta có một công việc cho cô vào tối thứ Năm, Jane. Tức ngày mai. Và ta cũng sẽ trả cô rất hậu. Ta sẽ trả cô tương xứng với việc cô làm.” Cô nhìn anh cảnh giác.
“Đừng có đứng cạnh cái cửa mắc dịch đó như thể cô sẵn sàng co giò chạy,” anh bực bội nói. “Nếu ta muốn vồ lấy cô, thì xa cỡ nào ta cũng làm. Lại đây. Ngồi xuống.” Anh chỉ chiếc ghế cô thường ngồi. Ít nhất chuyện đó không có gì phải tranh cãi. Jane nghe theo lời anh dù làm thế khiến cô không thoải mái với mùi hương nam tính của anh.
Cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa của anh và nhớ nó chiếm một phần trong trải nghiệm xác thịt đêm qua. “Tối mai ta sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn tại nhà,” anh nói. “Quincy hiện đang viết thiếp mời và gửi đi. Dĩ nhiên chỉ có một ngày để thông báo cho các khách mời, nhưng họ sẽ đến cả thôi.
Những lời mời tới Dudley House đủ hiếm hoi để người ta thèm muốn, cô thấy đấy, bất chấp tai tiếng của ta. Mà có khi chính vì nó cũng nên.” Cả buổi tối ấy cô sẽ cố thủ sau cánh cửa phòng mình, Jane nghĩ, nắm chặt hai tay vào nh trên lòng. “Cho ta biết,” Công tước nói, “cô còn bộ váy nào thích hợp hơn hai cái thứ kinh dị cô thường luân phiên mặc không cô Ingleby?" Không.
Ồ không. Nhất định không. Chắc chắn thế, không cần hỏi. “Tôi không cần nó,” cô trả lời dứt khoát. “Tôi sẽ không làm một trong những vị khách của ngài. Như thế không thích hợp.” Đôi lông mày anh nhướng lên cao ngạo. “Chỉ một lần thôi, cô Ingieby,” anh nói, "chúng ta hày cùng chung ý kiếnưng cô chưa trả lời câu hỏi của ta.
Bỏ cái vẻ ương bướng khỏi gương mặt cô đi. Nó khiến cô trông như một đứa trẻ hờn dỗi ấy.” “Tôi có một cái váy muslin,” cô thừa nhận. “Nhưmg tôi không mặc nó đâu, thưa ngài. Nó không hợp với công việc của tôi.” “Cô sẽ mặc nó tối mai,” anh cho cô hay. “Và cô sẽ làm điều gì đó dễ thương hơn cho mái tóc mình.
Ta sẽ bảo Barnard tìm xem cô hầu nào làm tóc giỏi nhất. Nếu không có ai, ta sẽ thuê một người.” Jane cảm thấy lòng dạ nôn nao. “Nhưng tôi vừa mới nói,” cô nhắc anh, “là tôi không thể làm khách ca ngài. Tôi không cần mặc chiếc váy muslin và làm một kiểu tóc cầu kỳ chỉ để ngồi trong phòng mình.” “Đừng có ngốc, Jane,” Công tước nói.
“Sẽ có một bữa tiệc, chơi bài, chuyện trò và âm nhạc - do một số quý cô ta mời đến thể hiện. Tất cả những quý cô đều học hành bài bản. Xem ra đấ là ảo tưởng thường có ở các bà mẹ, rằng khả năng làm cho những phím đàn kêu leng keng, dù chỉ làm cảnh cho vui, là con đường chắc ăn nhất dẫn đến trái tim và gia tài của người đàn ông.” “Tôi tự hỏi,” cô nói, “điều gì khiến ngài quá cay nghiệt như vậy?” “Thế ư?” Anh nở nụ cười nham hiểm đặc trưng của mình.
“Nó phát sinh khi người ta lớn lên với tước hiệu bá tước và địa vị một hầu tước, Jane ạ. Và trở thành công tước ở cái tuổi mười bảy non nớt. Ta liên tục chứng tỏ mình là tên đểu cáng vô lại nhất nước Anh. Thế nhưng mọi bà mẹ với cô con gái đến tuổi cập kê vẫn xun xoe quanh ta như thể ta là thiên thần Gabriel, và mọi ông bố đều tìm cách đạt được sự ưu ái của ta, chưa kể đến chính những cô con gái cũng ra sức làm điệu làm bộ.” “Một ngày nào đó,” cô chanh chua, “ngài sẽ phải lòng một trong những cô gái ấy để rồi phát hiện ra rằng cô ấy sẽ cười nhạo sự theo đuổi của ngài.
Ngài chẳng mấy coi trọng trí thông minh của phụ nữ, thưa ngài. Ngài tin mình là giải thưởng hôn nhân đắt giá nhất trong cộng đồng đạo Cơ đốc, do đó khinh miệt những người mà ngài cho rằng đang cố theo đuổi ngài. Thế giới này vẫn còn những phụ nữ hiểu biết, rồi ngài sẽ thấy.” Công tước lại cắn môi, giờ thì mắt anh lóe lên tia thích thú không thể nhầm lẫn.
“Vì lòng kiêu hãnh của ta, Jane, chúng ta có thể nới rộng phạm vi sang cộng đồng đạo Hồi cùng với đạo Cơ đốc không?” Anh rất nhanh chóng biết cách làm xẹp khi thế của cô, Jane nghĩ. “Nhưng chúng ta lạc đề rồi.” Anh nhìn cô nghiêm túc hơn, và Jane cảm thấy cơn rùng mình lo sợ đang bò dọc sống lưng.
“Cô, thưa cô Ingleby, sẽ là điểm nhấn của tối mai. Cô sẽ hát cho khách khứa của ta nghe.” “Không!” Cô đứng phắt dậy.>“Ồ có chứ.” anh ung dung nói. “Thậm chí ta sẽ tháp tùng cô. Ta đã thừa nhận với xã hội hết lần này đến lần khác rằng mình là kẻ học đòi. Ta chẳng sợ tư cách mình bị đe dọa nếu chỉ tháp tùng một ca sỹ.
Cô có tin ta nên làm thế không?” “Không.” Jane đáp. “Ý tôi là, không với tất cả mọi chuyên. Tôi sẽ không hát. Tôi không phải người trình diễn trước đám đông và cũng không có ý định làm thếi không thể ép tôi và đừng nghĩ là ngài làm được. Tôi sẽ không bị bắt nạt đâu.” “Ta sẽ trả cô năm trăm bảng, Jane,“anh nói nhẹ nhàng.
Cô hít sâu định nói tiếp thì chợt ngậm miệng, trán cau lại. “Năm trăm bảng?” cô nói vẻ hoài nghi. “Vô lý làm sao.” “Không phải với ta,” anh đáp. “Ta muốn cô hát trước quan khách, Jane. Ta muốn giớ thượng lưu nhận ra điều ta đã khám phá đêm qua. Cô là một tài năng hiếm có.” “Chớ nghĩ đền việc tâng bốc nhằm dụ tôi đồng ý,” cô nói, nhưng tâm trí thì đang quay cuồng tính toán.
Năm trăm bảng. Cô sẽ không cần làm việc trong một thời gian dài. Cô có thể biến mất ở một nơi kín đáo an toàn hơn tòa nhà này. Thậm chí cô có thể chuyển đến một chốn nào đó mà cả Bá tước lẫn các thám tử Bow Street đều không nghĩ đến chuyện tìm kiếm. “Năm trăm bảng chẳng phải sẽ giúp cô khỏi cần tìm ngay một công việc mới sao?” anh hỏi, hiển nhiên đọc được mọi ý nghĩ của cô, hoặc chí t là một vài.
Nhưng trước hết cô sẽ phải đối mặt với một nhà đầy khách. Liệu có ai đó ở London, trừ Bá tước Durbury, biết nhân dạng thật của cô, từng nhìn thấy cô khi còn là tiểu thư Sara Illingsworth? Cô cho là không. Nhưng nếu vẫn có ai đó thì sao? “Thậm chí ta sẽ nói ‘xin cô, Jane, ’” Công tước Tresham nói, giọng nhún nhường một cách giả dối.
Cô nhìn anh trách móc. Liệu có khả năng dù nhỏ là Bá tước sẽ có mặt giữa các quan khách không? Dĩ nhiên có một cách để tìm ra. Cô có thể đề nghị ngài Quincy cho cô xem danh sách khách mời. “Tôi sẽ suy nghĩ,” cô nói với anh trong lúc dạ dày quặn lên khó chịu. “Ta cho đấy là điều tốt nhất ta có thể mong đợi ở cô lúc này, đúng không Jane? Cô không thể đầu hàng hoặc cho phép bản thân bị khuất phục quá sớm.
Được thôi của cô nhất định phải là có. Tâm trí ta đặt cả vào đó. Chiều mai chúng ta sữ luyện tập một chút.” “Ngài lại đang xoa chân rồi,” cô nói. “Tôi nghĩ ngài sẽ không chịu thừa nhận mình ngốc nghếch khi ra khỏi nhà hôm nay và còn ngóc nghếch hơn khi ở bên ngoài quá lâu.
Để tôi gọi người giúp ngài lên phòng, và tôi sẽ mang nước lạnh lên cho ngài.” “Ta đã gắng sức dạy thằng em điều khiển con ngựa từ phía sau. Ta đã đặt cược một món lớn cho nó ở White, cô Ingleby ạ, và biết trước là nó sẽ thắng.” “Đàn ông đúng là ngớ ngẩn hết chỗ nói,” cô nhận xét.
“Đầu óc họ đặt hết vào những chuyện tầm phào, sức lực dốc cạn vào những vấn đề không đâu. Nếu ngài Ferdinand bị thương vào thứ Sáu tới, có lẽ ngài sẽ nhận ra anh ấy quan trọng với ngài hơn hẳn chuyện thắng thua.>“Nếu cô đã kết thúc bài chỉ trích,” Công tước bào cô, “thì hãy làm điều chính cô vừa đề nghị, cô Ingleby, hãy gọi tên gia nhân lực lưỡng nhất cô có thể tìm được tới đây.” Cô rời khỏi phòng không nói không rằng.
Nếu nhân dạng cô đang được lan truyền khắp London rồi thì sao? Jane chợt nghĩ. Nếu cô bước vào phòng nhạc vào tối thứ Năm và tất cả khách khứa đều nhất loạt chỉ tay vạch mặt cô thì sao? Cô không thể ngăn được một cảm giác xuẩn ngốc rằng như thế sẽ là giải thoát..
Tin Em & Yêu Em Tin Em & Yêu Em - Mary Balogh Tin Em & Yêu Em