Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: _MeoQuy_
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 390 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:03:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ói rồi cậu đạp hai thằng bạn mình xuống đất thẳng cẳng. Hai tên ngồi dậy, khẽ xoa má...:
- Tên này!! Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Cậu làm như vậy thì sau này còn nàng nào thèm mê tớ nữa?? - Vũ Cường rống lớn...́
- Ai da!! Cậu cứ như vậy thì sao được!! Gương mặt tớ phải làm nhiều việc lớn lắm đấy... - Quý Phàm miệng khóc mắt cười...
- ĐẦU HEO!! - cậu gằn hai chữ rồi lại úp mặt xuống gối...
Hai thằng bạn thở dài nhìn cậu... Tên này mặt dày thật. Lạnh như băng.... Và rồi, tiing... Hai cái đầu thông minh với chỉ số IQ cao ngất ngưỡng bỗng loé lên một ý nghĩa hết sức.... điên rồ...
Hai tên bắt đầu tìm dụng cụ bắt đầu cho công việc của mình. Còn tên kia á hả?? Trời sập chưa chắc làm hắn tỉnh mộng được đâu ạ!! ~
.
.
.
~ Sáng ~
Cậu mở mắt...
Mở mắt rất lớn là đằng khác....
Mặt nổi gân xanh...
Đôi mắt đỏ ngầu....
Hai thằng bạn điên của cậu đã chuồn mất tự lúc nào...
Và điều cuối cùng, cậu dặn lòng lần sau gặp lại, hai thằng điên đó sẽ không có cái kết êm đẹp...
Và từ đó trở về sau, cậu dặn lòng sẽ không bao giờ đặt chân vào căn phòng mà hai tên quý hoá nhà cậu đã sửa màu giấy dán tường - màu kem...
~~> End flasback Cậu hồi tưởng lại cái quá khứ của căn phòng mà nó đang soi mói trong đó.... Miệng không ngừng trầm trồ khen đẹp. Cậu ngồi dưới sofa nhếch môi khẽ cười...:
- Lộ mánh rồi nha!! Nhóc con!!
.
.
.
Nó lay hoay dọn dẹp đồ, toan định đi tắm thì....
- Nô lệ!! Xuống nấu cơm!! - giọng cậu bá đạo lên tiếng....
Nó nhăn mặt, miệng thì lầm bầm nguyền rủa. Tự hỏi lòng ông trời ưu ái tặng cậu đầy đủ các bộ phận trên cơ thể thì cớ gì mà cậu không thể tự nấu cơm???
Dù nghĩ vậy nhưng nó vẫn lết thân xuống nấu cơm cho cậu, khi đi qua vẫn không quên liếc cậu một cách sắc lẽm...
Và vấn đề quan trọng nhất?? Làm sao để... nấu cơm...
Nếu hỏi như vậy thì internet chính là thứ mà nó đang cần hiện nay....
- À ờ!! Đầu tiên là vo gạo.... - nó nhìn màn hình rồi làm theo một cách vụng về!! Không biết từ khi nào mà cậu đã đứng ở góc cửa nhìn nó...Nhìn thấy nó làm cơm mà cậu suýt sặc, con cá không làm sạch vảy mà nó quăng thẳng vào nồi. Cậu không đủ tự tin sẽ sống sót sau khi ăn xong bữa tối nó nấu đâu a ~!!
- Rốt cuộc cậu có biết nấu không vậy?? - cậu lên tiếng sau khi xem xong cách chế biến món ăn kì dị của nó....
- Cậu thật thông minh khi hỏi một thằng con trai nhà giàu có biết nấu ăn hay không?! - nó dối lòng khi nói câu này lên, đường đường là một tiểu thư vậy mà.....́
Sau 1 tiếng, bữa ăn đã được dọn ra....
- Đầu tiên!! Đây là....?? - cậu khẽ gõ đũa vào vào thứ đen xì có ớt và hành...
- Cá kho xả ớt!! - nó đáp gọn....
- Còn đây?? - cậu chỉ vào thứ vàng trắng hỗn hợp bên cạnh, nhìn nó sống nhăn...
- Trứng chiên!! - đúng thật là nhìn không ra trứng, làm cậu cứ tưởng nghệ trộn với bột mì...
- Tiếp!! - cậu đưa muỗng khuấy đều thứ chất lỏng trong bát....
- Đó là canh bắp!! - nó cười gượng...
- Thế à!! Vậy mà tôi cứ tưởng.... - cậu thở dài ngập ngừng...
- Tưởng?? Tưởng gì cơ?? - nó ngước mặt nhìn cậu, mặt hớn hở. Cậu tưởng đây là canh gà thượng hạng à?? Đừng thế chứ!! Nó biết là xuất chúng hơn người, làm lần đầu tiên đã ngon và đặc biệt hơn người khác....
- Làm tôi cứ tưởng nước màu!! - lời cậu thốt lên đạp vỡ hy vọng mong manh của nó...
- Và điều cuối cùng đây!! Lúc nãy tôi đã bảo cậu.....?? - cậu hỏi ngập ngừng....
-...nấu cơm!! - nó tiếp lời....
- Vậy thì đây là gì?? - cậu chỉ ngón tay vào bát đựng đầy..... cháo....
- Đó là cơm mà!! Chỉ có điều tôi nấu lâu hơn mọi người thường nấu thôi.... - nó xị mặt, quả là thất vọng nặng nề....
Nó và cậu, ngồi vây quanh bên bàn cơm, không ai nói lời nào.... thật sai lầm khi sai nó nấu cơm. Ăn mì tôm chắc còn đỡ hơn cái này... Cậu sợ nhất là sau khi xong bữa cơm thì cậu ôm toilet cả tối mất thôi!!
- Tôi xin lỗi!!! - nó hơi buồn, cảm ghấy sao mình vô dụng quá!! Mắt đã ứa nước từ lúc nào
...
-Được rồi!! Cậu hôi như cú ấy!! Đi tắm cho tôi nhờ cái!! - cậu thở dài, nói đều đều...
Còn về phần nó, cảm giác tội lỗi không biết đã bay đi đâu mất, thay vào đó là một chữ HẬN.... Hỏi trời xem tên điên nào đã kêu nó đi nấu cơm, khiến nó chưa kịp mở cửa vào nhà tắm thì phải bay đi hầu hạ???
- Cậu...... ĐÁNG GHÉT....!! - nó hét lên rồi bỏ đi một mạch, để lại ai đó nhìn theo mà lắc đầu. Thiệt là khó chiều a ~!!
Cậu nhìn vào đống thức ăn không ăn được khẽ cười. Dường như đã có một chút ấm áp len lõi vào trái tim cậu.... theo nhiều cách...
.
.
.
Nó xả vào người dòng nước mát lạnh, sau một ngày được tắm thế này thì đúng là thoải mái a ~!! Có điều... đây chỉ mới là ngày đầu tiên trong ba tháng thôi!! Còn nhiều khó khăn phía trước....
....riing...riing....
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nó vụt chạy ra khỏi phòng. Trên người chỉ quấn độc một tấm khăn mỏng....
Sau khi xem xong hình nền danh bạ, nó mừng ra mặt....
- Soái ca??!!
- Nha đầu ngốc!! Em sao rồi?? - Quý Phàm hỏi giọng quan tâm, mong là nó vẫn ổn....
Nó nghe vậy thì giọng uể oải.... Nghe như muốn khóc...
- Cực kì khổ luôn đấy soái ca!!!
Tiểu Nha Đầu ! Em Không Thể Chạy Trốn Định Mệnh Tiểu Nha Đầu ! Em Không Thể Chạy Trốn Định Mệnh - _MeoQuy_