Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Cử Tạ
Thể loại: Truyện Cười
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 95
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 403 / 16
Cập nhật: 2019-11-13 14:29:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tướng Công Kỵ Bà Lão
nh học trò nọ vì nghèo quá nên phải đi làm phu cho một anh thợ mộc đang cất nhà cho một lão Tướng-công. Gần tới giờ nấu cơm, anh thợ mộc sai anh học trò đem thúng lại nhà ông Tướng-công lấy gạo đem về nấu ăn. Thấy anh học trò này quần áo rách rưới mà trông mặt thời có vẻ khôi ngô, ông Tướng-công hỏi: « Anh cũng đi làm thợ như người ta, sao quần áo anh lại rách vậy? »
Anh học trò thưa: « Dạ bẩm Tướng-công, con không phải thợ, mà là học trò, nhưng vì nghèo quá, bữa nay hết gạo không kiếm đâu ra, phải xin bác thợ cho theo làm việc vặt ở đây ».
Nghe nói học trò, ông Tường-công chỉ vào con ngựa trắng cột ở trước sân nói: « Nếu phải học-trò, anh hãy làm thử cho ta nghe một bài thơ con ngựa này, hễ được, ta giúp cho ».
Anh học trò nghe nói, suy nghĩ trong giây lát rồi đọc:
« Bạch mã mao như tuyết.
Tứ túc cương như thiết.
Tướng-công kỵ bạch-mã.
Bạch-mã tẩu như phi ».
Nghĩa là:
Con ngựa trắng lông như tuyết.
Bốn chân cứng như sắt.
Quan Tướng-công cưỡi ngựa trắng.
Ngựa trắng chạy như bay.
Anh học trò đọc xong, ông Tướng-công thưởng anh một thúng gạo với vài chục quan tiền. Anh từ tạ lui ra. Khi về, anh thuật lại cho mấy anh em thợ nghe. Trong bọn thợ có một anh sẵn tính tham, nên bảo anh cho học thuộc lòng bài thơ đó, rồi mai đến giờ đi lãnh gạo, anh nhận lấy để đi và mặc vào mình bộ quần áo rách của anh học trò nọ.
Khi đến nhà ông Tướng-công thấy anh này cũng quần áo rách rưới như anh hôm qua, nên cũng hỏi: « Anh cũng đi làm thợ như người ta mà sao quần áo rách vậy? »
Anh này cũng trả lời: « Dạ bẩm Tướng-công, con không phải là thợ, mà là học trò, nhưng vì nghèo quá, bữa nay hết gạo không kiếm đâu ra, phải xin bác thợ cho theo làm việc vặt ở đây ».
Anh tưởng trả lời như thế là ông Tướng-công cũng sẽ bảo anh làm thơ ngựa trắng. Nhưng lần này nghe anh nói, ông Tướng-công lại chỉ vào một bà-lão đầu bạc phơ đang quét sân rồi nói: « Nếu phải học-trò, anh hãy tức cảnh làm cho ta một bài thơ « bà lão quét sân » đi, hễ được ta sẽ thưởng cho ».
Anh này nghe nói liền ứng-khẩu đọc ngay:
« Bà lão mao như tuyết.
Từ túc cương như thiết ».
(Bà lão lông trắng như tuyết.
Bốn chân cứng như sắt).
Nghe đọc mới 2 câu, ông Tướng-công đã biết ngay là một thằng ba-xạo, nhưng ông cũng cứ để xem sao và hỏi: « Tại sao bà lão mà lại tứ túc? »
Anh vội thưa: « Dạ bẩm quan lớn vì bà lão quét sân, nên cúi xuống thì cũng không khác nào như là tứ túc vậy ».
Ông Tướng-công phì cười nói: « Được, vậy anh đọc tiếp đi ».
Anh này đọc tiếp:
« Tướng-công kỵ bà lão.
Bà-lão tẩu như phi ».
(Quan Tướng-công cưỡi bà lão.
Bà lão chạy như bay).
Đọc vừa xong, ông Tướng-công liền nổi giận sai lính bắt, nọc xuống đánh cho một trận, rồi tống cổ đuổi ra.
Tiếu Lâm Việt Nam Tiếu Lâm Việt Nam - Cử Tạ Tiếu Lâm Việt Nam