Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Echoes Of Love
Dịch giả: Vân Dung
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 9
Cập nhật: 2015-09-19 10:35:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
"Phải làm gì tiếp đây?
Vì Chúa, phải làm gì tiếp đây?"
(Jane Austen, Thuyết Phục)
o O o
"Nơi này thật tuyệt, đúng không?"
Đó là buổi chiều muộn ngày thứ Sáu, cả nhóm cùng với những người bạn khác của Sula tha thẩn ngoài vườn ngôi nhà Wings nhìn ra cảng biển ở Lyme Regis. Họ đang uống rượu Pimm và vạch kế hoạch vui chơi thì một anh chàng cao ráo, tóc sáng màu với làn da rám nắng hoàn hảo ngồi thụp xuống cạnh Anna trên bãi cỏ.
"Chào em!" anh ta nói. "Anh là Hugo - Hugo Fanshawe."
"Em là Anna Elliot," Anna mỉm cười duyên dáng. "Anh là bạn của Sula à?"
"Bọn anh đã từng học cùng với nhau ở trường Eastbourne," anh ta trả lời cặn kẽ. "Sau đó cô ấy đến Newcastle học đại học, anh thì đến Brighton nên không gặp nhau vài tháng nay rồi. Anh biết là cô ấy đã có bạn trai mới."
Anh ta hất đầu về phía Zac vừa đứng ôm Sula chặt cứng, vừa nói chuyện với Jamie và Felix.
"Anh sống ở Eastbourne à?" Anna hỏi. "Bố em mới chuyển đến đó - tới Cảng Sovereign."
"Ê, thế giới thật là nhỏ bé!" Hugo thốt lên. "Bố mẹ anh sống ở Alfriston - gia đình anh có một chiếc du thuyền đậu tại Cảng Sovereign. Chúng mình nên gặp nhau và anh sẽ đưa em đi dạo vài vòng."
Sự tự tin của anh ta khiến Anna vừa khó chịu vừa thích thú. Nhưng anh ta thực sự đẹp trai.
"Anh có biết gia đình Handerson không? Cả gia đình Dalrymple nữa? Họ là bạn bố em."
"Đi thuyền cùng anh, anh sẽ giới thiệu cho em những người xứng đáng," Hugo huyênh hoang. "Những tay đua thuyền cự phách chẳng bao giờ ngần ngại ra khơi vào ngày Chủ nhật miễn là gió đừng giật quá cấp ba!"
Dù giọng anh có chút giễu cợt, cô không khỏi bật cười. Bố cô thường nói như vậy về những người đua thuyền vào cuối tuần, điều khủng khiếp nhất là cuối tuần phải lái xe, kéo thêm cái nhà lưu động.
"Thế em đến đây cùng ai?" Hugo chuyển phắt chủ đề.
"À, cùng với gia đình Musgrove - Charlie ở đằng kia, và... "
"Ý anh là em có đi cùng bạn trai không?" Anh ta nhấn mạnh.
Anna im lặng. Khi liếc thấy Louisa tay cầm ly rượu ngồi trên đùi Felix, cô hạ giọng "Không, em không đi với ai cả."
"Kỳ nghỉ cuối tuần này," Hugo nói tiếp, "càng lúc càng thú vị."
Nửa giờ đồng hồ sau, tất cả mọi người đã chui vào nhà tránh cơn bão bất ngờ ập tới. Cô nghĩ bụng thật là thú vị khi thu hút sự chú ý trọn vẹn từ ai đó. Hugo có vẻ tự cao tự đại, nhưng rất biết cách nói chuyện. Anh ta hỏi cô dồn dập về cuộc sống và tỏ ra hứng thú với sở thích âm nhạc, với khóa học đại học sắp tới và với tham vọng nghề nghiệp của cô.
"Này, anh chàng đằng kia kìa, dáng người thấp đậm cứ nhìn em chòng chọc đó - anh thề là đã trông thấy ở đâu. Ai vậy?"
"Đó là Jamie Benwick," Anna đáp. "Anh ấy là diễn viên truyền hình - còn xuất hiện trong quảng cáo mới của kẹo cao su ZingaLing. Từng hẹn hò với em gái Zac."
"Giờ thì sao?"
"Một câu chuyện dài," Anna chợt thấy Jamie nhìn mình và đang tiến lại phía cô. "Tốt hơn hết là đừng nói gì nhé."
"Chào!" Jamie cất lời, "Trời tạnh mưa rồi, chúng ta ra Cobb đi - em đi chứ?"
"Chắc rồi!" Anna nhìn Hugo tỏ ý chờ đợi. "Anh thì sao?"
"Cho anh đi với," anh ta hồ hởi.
Anna rất vui vì có Hugo đi cùng. Cô thấy thích anh chàng này mặc dù anh ta có vẻ không phải người thông minh nhất thế giới.
Anna nhủ bụng, mình nghĩ không ai có hết mọi thứ. Nếu yêu cầu vừa có cơ thể hấp dẫn, sự quyến rũ và trí thông mình thì hơi quá.
Cô biết chỉ duy nhất một người hội tụ cả ba yếu tố trên.
Lát sau, cả bọn đã ra tới bến cảng - Anna đã rất kiên nhẫn giải thích cho Hugo biết Cobb chính là tên bến cảng. Khi đang đi ngang qua trạm tàu cứu đắm mới, Hugo đột nhiên dừng lại.
"Chết tiệt thật!"
"Chuyện gì thế anh?" Anna lo lắng.
"Anh quên điện thoại," anh ta hốt hoảng. "Anh về lấy đây - anh đang chờ một cuộc điện thoại công việc. Em đi trước nhé - anh sẽ đuổi kịp."
Hugo vừa đi chưa được mấy bước thì Jamie lại bắt đầu kể lể nỗi sầu khổ khi bi Phoebe bỏ rơi.
"Anh đến chỉ vì nghĩ cô ấy cũng tới," anh ta thờ dài. "Nhưng Zac nói cô ấy và Cameron đi Umbria rồi. Anh chẳng bao giờ có đủ tiền để đưa cô ấy đến những chỗ như thế. Anh chỉ không tin... "
"Jamie, nghe này. Anh đừng buồn," Anna nói đầy vẻ cảm thông khi cả hai trèo lên những bậc đá dẫn ra bờ đê phía ngoài. "Ý em là, em biết anh đau khổ nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, anh có một công việc tuyệt vời và-"
"Mọi người đều nói vậy," Jamie buồn bã đáp lời. "Nhưng em không hiểu đâu. Không chỉ mỗi việc đánh mất Phoebe, nếu anh là người hoàn toàn khác, có thể cô ấy vẫn còn bên anh."
Anna không nói gì, có vẻ như anh ấy đang thanh minh điều gì nhưng hy vọng không phải thế.
"Anh là con một, không có anh chị em," Jamie nói tiếp. "Điều duy nhất anh làm tốt là diễn xuất. Mẹ luôn mong anh trở thành một ngôi sao - và khi anh đóng phim Emmerdale, bà đã vui mừng như thể anh giành được vai Hamlet ở rạp Globe!"
Anna mỉm cười.
"Vấn đề là, Feebs và anh định đi du lịch bụi - chỉ khoảng một tháng - nhưng nó lại trùng với lịch quay phim. Anh muốn từ chối nhưng mẹ anh bảo nếu bỏ qua cơ hội này, anh đừng hy vọng tới những điều cao xa hơn."
"Anh nhận lời và kế hoạch du lịch đã bị gác lại?"
"Đúng thế và em biết không? Nếu bọn anh đi thì cô ấy đã không đến thăm bà, đã không gặp Cameron."
"Đừng nghĩ như vậy," Anna uể oải đáp lời. "Chúng ta đều có những quyết định sai lầm; em nghĩ là anh nên hứa với lòng mình không bao giờ mắc phải lỗi lầm đó."
"Em nói đúng và anh cũng nghĩ vậy. Ê, coi chừng!"
Jamie nhảy sang một bên suýt thì trượt chân trên đám sỏi ẩm ướt khi Louisa và Henrietta nhào qua, cười đùa ầm ỹ, với Leo và Charlie theo sát gót.
"Nào mọi người trật tự," Louisa ra lệnh khi những người khác đuổi kịp. "Em sẽ là Meryl Streep."
"Gì cơ?" Henrietta hỏi.
"Bộ phim mà mẹ chúng ta thích đó," Louisa ậm ừ. "Nhưng quên mất tên rồi."
"Người Phụ Nữ Của Viên Đại Úy Pháp 1," Anna nhắc vở.
"Nhưng em không có áo choàng với mũ trùm đầu và nét mặt hoảng sợ," Felix bật cười.
"Thấy không? Felix hiểu ý ngay lập tức," Louisa nắm tay Felix, lờ tịt Anna. "Hầu hết mọi người đều không hiểu. Ai mang máy ảnh không? Em muốn chụp ảnh."
Cô nàng õng ẹo đi về phía đê chắn sóng, mái tóc bay bay trong gió. Lập tức tạo dáng với mu bàn tay điệu đà tì lên trán.
Khi Louisa mải mê diễn cho đám khán giả đặc biệt là Felix thì Anna bỏ ra chỗ khác, nhắm mắt không để tâm đến chuyện gì nữa. Cô hít hà không khí biển, hướng mặt về phía ánh mặt trời. Những con mòng biển chao lượn và kêu chin chít trên bầu trời và trên những ngọn sóng. Cơn gió như tươi mát hơn thổi về phía cảng Cobb.
"Á á á!"
Tiếng hét thất thanh phá tan phút giây thư thái của Anna.
"Làm gì đó, phải làm gì đó đi chứ!"
Anna bừng tỉnh chạy về phía cuối bến cảng trước khi đầu óc kịp định thần chuyện gì đang diễn ra. Mọi người đều dõi mắt nhìn về phía đó - tất cả chỉ trừ Louisa.
"Cô ấy trượt chân, rơi xuống biển rồi," Felix lắp bắp khi Anna tới nơi.
Ngay lập tức, Jamie cởi áo sơ mi nhảy ùm xuống nước. Giữ Louisa-trông-như-chết-rồi dưới cánh tay, anh từ từ kéo cô nàng sang một bên.
"Cô ấy ngất rồi," anh gọi to. "Mình cần trợ giúp."
Charlie, Zac và Leo cúi xuống đưa Louisa lên bờ.
"Đáng nhẽ anh nên nhắc nhở khi thấy cô ấy đứng quá gần mép nước," Felix rầu rĩ, quỳ bên cạnh và lấy tay gạt những lọn tóc ướt ra khỏi mặt Louisa.
"Em có điện thoại, để em gọi cứu thương," Anna sốt sắng. "Ôi, chết tiệt, không có tín hiệu. Charlie, anh kiểm tra hô hấp - cô ấy còn thở không? Tim còn đập không?"
"Còn, còn," Charlie mặt càng lúc càng tái nhợt.
"Henrietta, lấy áo Jamie ấn mạnh vào chỗ vết thương trên đầu đề cầm máu."
"Em không thể, không thể, sợ lắm."
"Để em làm cho," Sula vừa nói vừa khóc. "Ôi Chúa ơi, sao con lại rủ mọi người xuống đây cơ chứ?"
"Chuyện quái gì thế? Chuyện gì?" Trán đẫm mồ hôi, Hugo lao tới.
"Louisa ngã xuống nước," Anna đáp. "Hình như đầu đập vào đá."
"Tôi có thể làm được gì không? Cầm lấy cái này. Đặt dưới đầu cô ấy."
Hugo cởi phăng chiếc áo thể thao. Dù lúc đó tình hình rất căng thẳng nhưng Anna không thể không nhìn trộm cơ bắp săn chắc và phần ngực rám nắng.
"Anh quay lại lấy điện thoại à?" Anna thở dồn. "Máy anh có tín hiệu không?"
"Chưa được," Hugo thở dài. "Ngớ ngẩn thế, anh quên mất là nhà đã khóa cửa. Hừ!"
"Đừng lo," Leo khua khua chiếc điện thoại. "Bắt được sóng này. Xin đưa xe cứu thương đến ngay lập tức. Bến cảng Cobb. Một cô gái bị ngạt nước và bất tỉnh."
Anna có cảm giác như thời gian như kéo dài bất tận nhưng thực ra mới có năm phút, tiếng còi xe cứu thương lanh lảnh giúp họ nhận thấy dân tình đứng ở bến cảng đã dẹp ra hai bên cho xe đi vào. Ngay tức thì, hai nhân viên y tế đến bên Louisa.
"Mình sẽ đi cùng với con bé," Charlie nói ngay khi họ cáng Louisa vào trong xe.
"Em nữa," Mallory kêu lên.
"Không thể đi hết được," nhân viên y tế nói.
"Mình và Anna sẽ đi," Felix cất lời, không dám nhìn Louisa. " Anna luôn biết xử lý mọi việc rất điềm tĩnh. Mọi người gọi taxi và đi sau nhé."
"Xe để ở nhà mất rồi," Charlie nhớ ra.
"Anh đã uống rượu cả chiều nay rồi, không thể lái xe được," Anna lên tiếng. "Chúng ta không nên gây thêm rắc rối."
"Nói cho cậu biết cô ấy rất khôn ngoan," Felix bâng quơ chẳng nhắm vào đối tượng cụ thể nào.
Lát sau, chiếc xe cứu thương đã xuôi theo bến cảng. Felix và Anna ngồi trong yên lặng, quan sát và cầu nguyện khi nhân viên y tế đeo mặt nạ ôxy cho Louisa.
Bất ngờ, cô nàng mở choàng mắt. "Chuyện gì thế? Em đang ở đâu thế này?"
"Ơn Chúa, ôi Louisa, Louisa, ơn Chúa!" Felix rên rỉ và nắm lấy tay cô nàng. "OK rồi, sẽ ổn thôi. Mọi chuyện sẽ ổn."
Nửa giờ sau...
"Có lúc nào em ước... " Felix thì thầm khi hai người ngồi ở phòng Tai Nạn và Cấp Cứu đợi tin tức của Louisa.
"Ước gì?"
"Rằng có thể quay ngược được thời gian? Xóa nhòa tất cả và làm lại từ đầu?"
Anna trân trân nhìn anh. "Có chứ. Ngày nào em cũng ước."
Felix ngước nhìn cô. "Em ạ, vấn đề là, chiều nay... "
Anh bỏ lửng câu nói khi Charlie bước từ phòng Louisa ra.
"Con bé sẽ ổn," Charlie thổn thức. "Nó bị chấn động, cần khâu vài mũi ở đầu, chụp X-quang thì không thấy rạn xương sọ."
Anna thở phào nhẹ nhõm. Tuy vậy cô lại thấy lòng mình se lại dù lúc nãy cảm thấy khá phấn chấn khi Felix bắt đầu thổ lộ. Còn bây giờ anh chỉ nói chuyện về vụ tai nạn.
Cô đúng là dở hơi, thậm chí còn hy vọng đáng nhẽ anh nên thổ lộ những suy nghĩ của mình ở một nơi nào khác.
Bầu không khí trong căn nhà khi cô trở về thật tĩnh lặng. Charlie, Henrietta và Felix ở lại bệnh viện với Louisa; Hugo dính chặt lấy điện thoại, còn Zac và Sula không hào hứng với việc tổ chức tiệc nướng.
Khi nhìn thấy Jamie băng qua bãi cỏ tiến lại gần, Anna cảm thấy không có tâm trạng để nghe thêm bất kì tâm sự thất tình nào của anh nữa. Cô chạy ngay vào nhà, qua tiền sảnh và đi ra ngoài qua cửa trước.
Mười phút sau, quăng đôi giầy để liền sang một bên, cô chễm chệ ngồi trên đê chắn sóng trên bãi cát, phóng tầm mắt ra biển nhìn những đợt sóng cuối chân trời bằng đôi mắt nhòa lệ. Cô không biết có phải vì cơn choáng váng sau vụ tai nạn hay vì sự quan tâm dịu dàng mà Felix dành cho Louisa. Nhưng một khi đã bật khóc, cô không thể ngừng lại. Ngắm những con sóng vỗ bờ, cô nhớ lại những lúc hai người ra biển - nhớ món cá và khoai tây chiên, nhớ những nụ hôn chứa chan ở Exmouth, những giây phút tuyệt diệu ở bãi biển trước khi mọi chuyện kết thúc ở đảo Wight. Nếu nhắm nghiền mắt lại, cô có thể hình dung từng chi tiết trên khuôn mặt Felix, mùi hương cơ thể anh, giọng vút cao cuối mỗi câu nói như thể anh đang đặt câu hỏi, cả mùi cánh tay khi anh ôm cô.
"Anh là người đàn ông đang làm nhiệm vụ!"
Cô giật mình bật dậy - Hugo đứng ngay đằng sau, mỗi tay cầm một kem ốc quế.
"Mọi người không thấy em đâu, và anh nói sẽ đi tìm," anh đưa cho cô một chiếc. "Em OK chứ? Ôi, rõ ràng là không - anh có thể giúp gì hay em muốn anh đi chỗ khác?"
Cô không thể mở lời báo anh ta đi chỗ khác. Hơn nữa, đã hứa với lòng mình là sẽ không than thân trách phận nữa. Cô chậm rãi lắc đầu.
"Em không sao," cô khẽ khàng nói. "Cám ơn anh vì cái này." Nói đoạn, cô liếm láp chiếc kem rồi đứng dậy. "Anh giúp em một việc nhé?"
"Dĩ nhiên rồi," Hugo tỏ ra ga lăng. "Bất cứ điều gì em muốn."
"Đừng kể với ai là em đang buồn nhé."
"Buồn á?" Hugo nhíu mày. "Anh không thấy em buồn, chỉ thấy em đang ngồi trên bãi biển ăn kem."
Khi hai người đi bộ về phía ngôi nhà, Anna chợt nhận ra cô có thể thích Hugo nếu cố gắng.
Về đến nhà, họ thấy Sula đang khóc rấm rứt, Zac, Mallory và Jamie đang rất tức giận.
"Chuyện gì thế? Không phải chuyện Louisa đấy chứa?" Anna thở hổn hển.
Zac lắc đầu. "Nhà mới bị trộm. Sula mất nhiều tiền trong túi và ví của anh cũng bị moi sạch."
"Em nên kiểm tra túi xách," Leo nhìn Anna đầy vẻ cảnh báo.
"Em mang theo cả ngày," Anna mở túi. "Nên không sao cả."
"Cám ơn Chúa vì điều đó," Mallory thở hắt ra. "Em đưa hết tiền cho chị, nếu mà mất chắc em sẽ... "
"Để mình đi kiểm tra phòng xem," Hugo nhảy bổ lên tầng. Lát sau, quay lại ngay.
"Ipod mất rồi, cả sáu mươi Bảng nữa," anh rầu rĩ. "Không thể tin được. Mọi người biết không, tớ vừa nhớ ra. Lúc quay về nhà lấy điện thoại... "
"Đã khóa cửa rồi đúng không? Em nhớ mà," Sula lấy tay gạt nước mắt. "Nếu mẹ biết em để cửa mở, bà sẽ giết."
"Không có dấu hiệu nào chứng tỏ cửa bị phá." Zac vòng tay qua ôm Sula. "Chứng tỏ em không chốt cửa."
"Cửa trước khóa mà, nên tớ không vào lấy được điện thoại," Hugo nói. "Trên đường về, tớ có nhìn thấy một người đi ra từ cửa bên. Tới không mảy may nghi ngờ - tưởng ai đó chuyển đồ đến. Nhưng mọi người có nghĩ...?" Anh bỏ mặc câu nói trôi vào thinh không.
"Cửa hậu hả? Ôi, em đã quên không kiểm tra." Sula thờ dài. "Anh đã kiểm tra chưa, Hugo?"
Hugo lắc đầu. "Chưa. Anh quay lại Cobb ngay khi biết chuyện xảy ra với Louisa."
"Chúng ta nên kiểm tra phòng Felix và Charlie xem nó có lục lọi gì nữa không. Henrietta, em gọi cho cảnh sát đi." Zac ra lệnh.
"Gượm đã, chúng ta không nên động vào đồ đạc vì sẽ để lại dấu vân tay khắp nơi. Đợi họ về đã."
"Đúng vậy," Zac nói.
"Hugo, sao anh không gọi điện cho cảnh sát? Rốt cuộc, anh là người nhìn thấy kẻ tình nghi," Anna đề nghị. "Chúng ta có thể bảo với họ là không biết liệu những người khác có mất đồ hay không."
"Tuyệt! Anh làm ngay đây."
Sula gật đầu. "Mình sẽ gọi cho mẹ. Tốt hơn hết là phải làm rõ chuyện này."
Anna bỗng nhận ra rằng mỗi khi có một hoạt động thú vị nào với Felix thì lại xảy ra chuyện. Sáng ngày hôm sau, Charlie, Henrietta và Felix về nhà, nom họ mệt mỏi nhưng vui vẻ vì Louisa đã ngồi dậy được và bắt đầu phàn nàn khi chưa được phép xuất viện. Cảnh sát ghi chép lại những đồ vật bị mất qua điện thoại và hứa sẽ gọi lại một lúc nào đó nhưng hiện tại vẫn chưa có thông tin gì thêm.
Bà Bea Musgrove đến đó lúc bảy giờ sáng. Trên đường tới bệnh viện, bà yêu cầu Henrietta và Mallory về Nông Trang Uppercross ngay lập tức thay phiên nhau làm việc nhà và phục vụ ở phòng trà.
"Nhưng đây là kì nghỉ cuối tuần của em," Mallory rền rĩ. "Em đã phải làm việc gấp đôi người khác rồi."
"Im đi, Mallory!" Henrietta đốp lại. "Em có thể nghĩ cho người khác được không?"
Mọi người đều thống nhất Charlie sẽ ở lại cùng mẹ và em gái. Cả Jamie và Felix đều không muốn đi; vì thế Leo đành chờ Henrietta, Mallory và Anna về nhà. Anna không đem theo xe vì cô sợ lái xe trên đường cao tốc.
"Anh đang làm gì thế?" Anna ân cần hỏi han Hugo trong khi mọi người sắp xếp đồ. "Anh có xe không?"
Hugo lắc đầu. "Anh sẽ đi tàu lên Luân Đôn gặp gỡ bạn bè rồi quay về Sussex."
"Anh có đủ tiền không?" cô hỏi. "Em biết anh bị mất đồ - có thể cho anh vay một ít tiền."
"Em thật tốt, nhưng may mà anh nhét thẻ tín dụng ở túi sau nên không sao. Gặp lại em cuối tuần tới nhé!" Anh mỉm cười.
"Cuối tuần tới á?"
"Em bảo đi thăm bố còn gì, nhớ không? Hầu hết cuối tuần anh đều neo thuyền ở đó... "
"Tuyệt," cô mỉm cười. "Sẽ rất thú vị."
"Em cho anh xin số điện thoại và sẽ nhắn tin lúc nào xuống đó. Chúng ta sẽ cùng nhau lên kế hoạch."
"Anna, đi nào!" Leo đứng ở xe vẫy tay rối rít. Anna nguệch ngoạc viết lên mặt sau của chiếc phong bì cũ. "Chúng ta phải đi rồi."
"Em đến đây!" cô gọi với theo rồi quay sang mỉm cười Hugo. "Gặp lại anh cuối tuần sau."
"Không thể đợi lâu hơn. Bảy ngày nữa, anh sẽ đếm ngược thời gian."
Chỉ đến khi Leo dừng lại mua xăng ở Ringwood Services, Anna mới chợt nhận ra cảm xúc kỳ lạ của mình.
Suốt ba giờ qua, cô không hề mảy may nghĩ tới Felix.
Những ngày tiếp theo, Anna bận tối mắt tối mũi. Có lúc cô trốn đi gặp Shannon được khoảng tiếng đồng hồ, còn lại đều chết dí ở Nông Trại Uppercross. Khách thuê kín chỗ, phòng trà đông nghẹt người và tình hình còn trở nên tồi tệ hơn khi Henrietta bị đau đầu như búa bổ và sốt nhẹ.
"Đừng lo," bà Bea gọi điện trấn an Anna. "Hai đứa sinh đôi lúc nào cũng thế - nếu một đứa ốm là đứa kia cũng vậy. Louisa đang khỏe lên - ngày mai nó sẽ xuất viện và mọi người sẽ về nhà vào bữa tối."
"Còn Felix...?"
Anna thề không bao giờ nhắc đến tên anh nhưng cô vẫn muốn biết chuyện gì đang diễn ra.
"Cậu ta đúng là một ngôi sao," bà Bea ca ngợi hết lời. "Giúp Charlie bận rộn quên đi nỗi buồn phiền. Chúng đánh nhau như chó với mèo, nhưng khi có chuyện, lại thân thiết hơn anh em. Felix đi rồi."
"Đi đâu ạ?"
"Tới căn cứ quân sự mới. Diễu hành và nhận huy chương - nó không kể với cháu à?"
"Có nhắc đến hôm mà mọi người ở trong bếp, nhưng cháu không nghĩ là tuần này... anh ấy có quay lại không?"
"Bác không biết, con ạ," bà Bea thở dài. "Nó bảo sau khi diễu hành, sẽ đến Shropshire gặp anh trai Oscar thì phải?"
"Thật ạ? Cháu không nghĩ hai người đó thân thiết đến vậy."
"Bác không rõ lắm, nhưng theo lời Charlie, cậu ta bảo... "
"Gì cơ ạ?"
"Bảo là không có việc gì phải quay lại đây."
Vài ngày sau...
"Đây rồi!" Shannon rú lên, búng tay vào màn hình máy tính. "Nhưng không có ảnh của Felix."
"Hơn sáu trăm Lính Thủy Đánh Bộ Hoàng Gia diễu hành qua trung tâm thành phố Plymouth ngày hôm qua sau khi hoàn thành nhiệm vụ bảy tháng ở Afghanistan," Anna đọc to. "Lính tiểu đoàn Commando 45 quay trở lại sau kỳ nghỉ phép... "
"Chuyện là vậy. Anh ấy ra đi mà không chào tạm biệt." Anna buồn thiu.
"Có lẽ," Shannon gợi ý, "cậu nên tập trung vào anh chàng mới - tên gì ấy nhỉ? Hugo à? Rút cục, cậu không thể u ê mãi chuyện này, nếu Felix biết cậu hẹn hò với người khác, ai mà biết được...?"
"Cứ mơ đi," Anna đáp. "Nhưng cậu nói đúng. Felix là dĩ vãng. Luôn luôn vậy. Chỉ vì tớ ngu ngốc không nhận ra."
Chú thích
1 Bộ phim của đạo diễn Karel Reisz khởi quay năm 1981 và Meryl Streep giành được giải Quả Cầu Vàng cho nữ diễn viên xuất sắc nhất.
Tiếng Vọng Tình Yêu Tiếng Vọng Tình Yêu - Rosie Rushton Tiếng Vọng Tình Yêu